Ve Sầu Mùa Hạ - Kháp Phùng Xuân
-
Chương 37: Mẹ cậu đến rồi
Lại là một ngày cuối tuần, thời gian gần đây Giang Bạch Du bề bộn nhiều việc ở công ty, nhưng cuối tuần đều dành thời gian rảnh để ở bên Hạ Sàn. Hạ Sàn ngoài miệng nói công việc quan trọng, mình không ngại, nhưng thứ sáu Giang Bạch Du tới trường học đón hắn về nhà, mang cho hắn một món quà nhỏ, Hạ Sàn sẽ hôn lên mặt Giang Bạch Du, ngọt ngào cười với cậu.
Trên ti vi chiếu phim phóng sự, tính cách Hạ Sàn không quá yên tĩnh, cũng không thích hoàn cảnh xung quanh quá ồn ào, hắn không thích xem chương trình giải trí.
Giang Bạch Du đi ra ngoài làm chút chuyện giờ mới trở về, lúc này đang tắm rửa trong phòng tắm.
Đinh……
Chuông cửa vang lên, Hạ Sàn có hơi ngạc nhiên, bọn họ sống ở đây, rất ít người đến quấy rầy, ngoại trừ những trường hợp hiếm hoi có người của công ty Giang Bạch Du vì lý do đột xuất đến gặp cậu.
Hạ Sàn nhìn cửa phòng ngủ, Giang Bạch Du còn chưa đi ra.
Hắn mang dép lê đi mở cửa, ngoài cửa có một người phụ nữ xinh đẹp, trên mặt treo nụ cười thân thiện, thân thiện đến mức khiến Hạ Sàn có hơi căng thẳng.
“ Cô là mẹ của Giang Bạch Du, đến thăm hai đứa, không quấy rầy hai đứa chứ?”
Mẹ của Giang Bạch Du?
Hạ Sàn lắp bắp kinh hãi, hắn vội vàng buông tay nắm cửa ra, đứng nghiêm, giống như học sinh tiểu học nhìn thấy giáo viên, hận không thề kính lễ thêm nữa, “A, chào cô.”
Mẹ Giang vui tươi hớn hở giữ chặt tay Hạ Sàn, đi với hắn vào phòng khách, hành động hết sức tự nhiên, Hạ Sàn ngược lại có hơi bó tay bó chân.
“Sàn Sàn, có phiền nếu cô gọi con như vậy không?”
Hạ Sàn lắc tay thành cái cần gạt nước, “Không, không ngại.”
“Giang Bạch Du tùy tiện quen rồi, cô sợ nó không chăm sóc con tốt, nó không khiến con cảm thấy uất ức chứ?”
Lời này hỏi, Hạ Sàn hoài nghi ba mẹ Giang Bạch Du đã biết chuyện của hai người, nhưng hắn không tiện trực tiếp hỏi ra, như thế nào cũng là lần đầu tiên gặp ba mẹ.
“Không có, chúng, chúng con là bạn tốt.”
Mẹ Giang lại nở nụ cười sâu xa với hắn, nói thế nào nhỉ? Giống như một số người trên mạng gửi icon “dập đầu”.
Hạ Sàn bỏ qua những ý nghĩ này, “Cô, cô ngồi trước một lát, con đi gọi Giang Bạch Du, cậu ấy đang tắm.”
Nói xong lời này quay đầu chạy về phía phòng ngủ, đùng một cái đóng cửa lại, Giang Bạch Du đang lau tóc vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn.
Hạ Sàn vỗ vỗ ngực, chưa hoàn hồn mở miệng: “Mẹ cậu……”
Giang Bạch Du:???
“Đến rồi.”
Thở hổn hển, Giang Bạch Du còn tưởng rằng mình làm sai chuyện gì khiến bảo bối chỉ biết chửi người ta là trứng thối nhà mình tức giận đến mức nói tục.
“Không sao, thời gian trước mẹ tôi nói muốn đến thăm, chỉ là hôm nay không đi cùng tôi thôi. Đừng lo, mẹ tôi hoà đồng lắm.”
“Tôi, tôi sợ muốn chết, vừa mở cửa đã thấy mẹ cậu, cậu lại không có ở đó, tôi cũng không biết nên nói cái gì. Cậu mau, mặc quần áo nhanh lên, chúng, chúng ta cùng đi ra ngoài.”
Lúc căng thẳng hắn nói lắp nhiều hơn binh thường, Giang Bạch Du nhìn hắn lo lắng miêu tả tâm tình căng thẳng của mình lúc đó, nói đến chỗ kích động còn thêm chút động tác tay, một câu nói nói lắp quá nhiều lần là tức đến giậm chân.
Này!! Thật sự là cực kỳ đáng yêu!
“Bảo bối, đừng căng thẳng như vậy. ” Cậu chỉ chỉ cơ bụng hình dáng rõ ràng của mình,” Lại đây nằm trên cơ bụng tôi, đè nén kinh hãi.”
Hạ Sàn tát một cái vào cơ bụng cậu, phát ra một tiếng “Ba” thanh thúy, “Không, không được đùa giỡn lưu manh, nhanh mặc quần áo vào.”
Bây giờ hắn hoàn toàn không có tâm tư nói nhảm với Giang Bạch Du, “Để cô một mình ở phòng khách không, không tốt lắm đâu. Nếu không bây giờ tôi ra ngoài, cậu mặc quần áo nhanh lên.”
Đang lúc hắn muốn mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài, bị Giang Bạch Du kéo vào trong lồng ngực mình.
Giang Bạch Du trần trụi nửa người trên, trên người cậu có mùi sữa tắm, mùi hoa quả ngọt ngào, Hạ Sàn chọn, vốn bọn họ mỗi người một chai, nhưng Giang Bạch Du cả ngày ôm hắn hít mạnh, nói là trên người hắn thơm. Hạ Sàn đưa sữa tắm cho cậu xem, nói hoàn toàn là mùi sữa tắm, vì ngăn cản hành vi điên rồ của Giang Bạch Du, hắn ra lệnh cho Giang Bạch Du phải dùng giống như hắn.
Ai biết Giang Bạch Du càng thêm phát rồ, có đôi khi đột nhiên gửi cho hắn một tin nhắn, nói rằng khi ngửi thấy mùi như thế này sẽ nghĩ đến hắn, hắn sẽ luôn ở trong đầu cậu.
Hạ Sàn trả lời: Xin cậu nghiêm túc làm việc!
Mùi trái cây vừa trong vừa ngọt bay vào trong mũi Hạ Sàn, hắn không hiểu Giang Bạch Du đang có ý đồ gì.
Quả nhiên, Giang Bạch Du ôm chặt hắn vào lòng hôn một cái, hạ nhiệt độ trước khi cơn tức giận của Hạ Sàn thiêu đốt lông mày, đôi môi hơi lạnh dán lên mắt hắn, “Chờ tôi cùng đi ra ngoài.”
Giang Bạch Du tùy ý mặc áo ngắn tay màu trắng đi ra ngoài.
“Mẹ, sao mẹ không nói với con một tiếng đã tới rồi?”
Mẹ Giang có chút oán trách nhìn con trai: “Không phải mẹ đã sớm nói với con là muốn tới sao? Là con quên mất.”
Tuổi còn trẻ trí nhớ đã không tốt, mẹ Giang không muốn nói nhảm với cậu nhiều, bà vẫy tay với Hạ Sàn đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh Giang Bạch Du, “Nào, Sàn Sàn, cô rửa chút hoa quả, cùng ăn đi.”
Hạ Sàn vừa nhìn, khá lắm, trà cũng pha, hoa quả cũng rửa sạch.
Có lẽ là ánh mắt Hạ Sàn quá mức rõ ràng, mẹ Giang che môi cười khẽ, “Đây là lá trà cô cố ý mang từ nhà đến, làm đẹp dưỡng nhan, cùng uống với cô đi, nhân tiện cũng nếm thử tay nghề của cô.”
Trên bàn trà vừa vặn có hai chén trà, rất hiển nhiên, không có phần của Giang Bạch Du.
Hạ Sàn nắm tay Giang Bạch Du ngồi xuống, cũng cười híp mắt đáp lại, “Vâng, cám ơn cô.”
“Đừng khách sáo, người một nhà mà, “Trước khi mặt Hạ Sàn hoảng sợ đến sắp biến sắc, mẹ Giang nhanh chóng bù đắp,” Con và Giang Bạch Du là bạn tốt ha.”
Hạ Sàn uống một ngụm trà áp chế kinh hãi.
“Cô vừa thấy con đã cảm thấy thích, dáng dấp đẹp trai giọng cũng ngọt ngào, cười rộ lên trái tim cô cũng phải tan chảy. Cô vẫn luôn muốn Giang Bạch Du tìm một người như Sàn Sàn làm con dâu của cô, nam hay nữ đều không quan trọng.”
“Dạ?? “Hạ Sàn cầm chiếc cốc gần như không vững, vẫn là Giang Bạch Du nhân cơ hội đỡ lấy.
Hạ Sàn xoa xoa tay, không biết tiếp lời này như thế nào, mẹ Giang lại vui vẻ phấn chấn nói tiếp, “Sàn Sàn nói lắp thật đáng yêu, bình thường chỉ có nữ chính trong phim thần tượng mới có đặc điểm đáng yêu như vậy, hai ngày trước cô xem một bộ phim, nữ chính trong phim cũng như vậy, cô ấy………….”
Nếu để mẹ cậu nói tiếp, phỏng chừng có thể thao thao bất tuyệt mấy giờ, Giang Bạch Du đỡ trán, “Mẹ, mẹ một mình đến à, ba đâu?”
“Ba con đi công tác, chỉ có một mình mẹ ở nhà, nếu không con cho rằng mẹ rảnh rỗi tới quản con à!”
Giang Bạch Du giơ cổ tay lên giả vờ nhìn đồng hồ, lúc tắm cậu tháo đồng hồ xuống còn chưa kịp đeo, sau đó làm bộ làm tịch hắng giọng, “Mẹ, thời gian không còn sớm, mẹ nên về đi.”
Đối với sự trắng trợn qua loa của hai mẹ con bọn họ, Hạ Sàn có hơi cạn lời, hôm nay hắn cuối cùng cũng nhìn ra được, hóa ra đây chính là cách các gia đình giàu có hòa hợp với nhau.
Mẹ Giang nhìn ánh mặt trời còn đang chói chang bên ngoài, lạnh nhạt nói: “Thời gian còn sớm, mẹ còn có thể ngồi thêm một lát, đúng không Sàn Sàn?”
Trở mặt cực nhanh.
Hạ Sàn kiên trì gật đầu.
Giang Bạch Du vẫn mời mẹ mình đi trước bữa trưa, mẹ Giang ở cửa lôi kéo tay Hạ Sàn không nỡ buông, “Sàn Sàn, trà có dễ uống không?”
Giang Bạch Du cướp được tay Hạ Sàn vào tay cậu, quả nhiên, bạn trai mình vẫn phải nắm trong lòng bàn tay mình mới an tâm.
“Điểm Điểm đã đủ đẹp rồi, cậu ấy không cần dưỡng nhan nữa.”
Mẹ Giang lập tức bắt được trọng điểm, hai mắt bà tỏa sáng, “Điểm Điểm? đây là tên nhỏ của Sàn Sàn sao? thật đáng yêu, cô có thể gọi như vậy không?”
“Có thể……”
“Không thể.”
Giọng nói của Hạ Sàn hoàn toàn bị Giang Bạch Du che lấp.
“Giang Bạch Du, con im miệng đi, mẹ đâu có hỏi con, mẹ đang hỏi Điểm Điểm của chúng ta mà.”
Lại là một phen ngoài miệng lôi kéo, bọn họ mới chính thức tiễn mẹ Giang đi.
Tự dưng phải gặp phụ huynh, Hạ Sàn còn cảm thấy không chân thật, hắn bị Giang Bạch Du bao lấy, hai người cùng nhau tựa vào sô pha.
“Sao vậy? Bị mẹ tôi dọa à? “Giang Bạch Du xoa tai hắn, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi.
Hạ Sàn lắc đầu, “Không có, cô rất hoà đồng.”
“Ừm, cậu gả vào nhà chúng tôi chắc chắn không phải chịu uất ức.”
Hạ Sàn liếc mắt, hơi có chút nghiêm túc chất vấn, “Ai gả?”
Giang Bạch Du tựa vào cổ hắn rầu rĩ cười, “Chúng ta gả cho nhau, cưới nhau, yêu thích lẫn nhau, sau đó, đầu bạc cùng nhau, cùng nhau già đi.”
Trên ti vi chiếu phim phóng sự, tính cách Hạ Sàn không quá yên tĩnh, cũng không thích hoàn cảnh xung quanh quá ồn ào, hắn không thích xem chương trình giải trí.
Giang Bạch Du đi ra ngoài làm chút chuyện giờ mới trở về, lúc này đang tắm rửa trong phòng tắm.
Đinh……
Chuông cửa vang lên, Hạ Sàn có hơi ngạc nhiên, bọn họ sống ở đây, rất ít người đến quấy rầy, ngoại trừ những trường hợp hiếm hoi có người của công ty Giang Bạch Du vì lý do đột xuất đến gặp cậu.
Hạ Sàn nhìn cửa phòng ngủ, Giang Bạch Du còn chưa đi ra.
Hắn mang dép lê đi mở cửa, ngoài cửa có một người phụ nữ xinh đẹp, trên mặt treo nụ cười thân thiện, thân thiện đến mức khiến Hạ Sàn có hơi căng thẳng.
“ Cô là mẹ của Giang Bạch Du, đến thăm hai đứa, không quấy rầy hai đứa chứ?”
Mẹ của Giang Bạch Du?
Hạ Sàn lắp bắp kinh hãi, hắn vội vàng buông tay nắm cửa ra, đứng nghiêm, giống như học sinh tiểu học nhìn thấy giáo viên, hận không thề kính lễ thêm nữa, “A, chào cô.”
Mẹ Giang vui tươi hớn hở giữ chặt tay Hạ Sàn, đi với hắn vào phòng khách, hành động hết sức tự nhiên, Hạ Sàn ngược lại có hơi bó tay bó chân.
“Sàn Sàn, có phiền nếu cô gọi con như vậy không?”
Hạ Sàn lắc tay thành cái cần gạt nước, “Không, không ngại.”
“Giang Bạch Du tùy tiện quen rồi, cô sợ nó không chăm sóc con tốt, nó không khiến con cảm thấy uất ức chứ?”
Lời này hỏi, Hạ Sàn hoài nghi ba mẹ Giang Bạch Du đã biết chuyện của hai người, nhưng hắn không tiện trực tiếp hỏi ra, như thế nào cũng là lần đầu tiên gặp ba mẹ.
“Không có, chúng, chúng con là bạn tốt.”
Mẹ Giang lại nở nụ cười sâu xa với hắn, nói thế nào nhỉ? Giống như một số người trên mạng gửi icon “dập đầu”.
Hạ Sàn bỏ qua những ý nghĩ này, “Cô, cô ngồi trước một lát, con đi gọi Giang Bạch Du, cậu ấy đang tắm.”
Nói xong lời này quay đầu chạy về phía phòng ngủ, đùng một cái đóng cửa lại, Giang Bạch Du đang lau tóc vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn.
Hạ Sàn vỗ vỗ ngực, chưa hoàn hồn mở miệng: “Mẹ cậu……”
Giang Bạch Du:???
“Đến rồi.”
Thở hổn hển, Giang Bạch Du còn tưởng rằng mình làm sai chuyện gì khiến bảo bối chỉ biết chửi người ta là trứng thối nhà mình tức giận đến mức nói tục.
“Không sao, thời gian trước mẹ tôi nói muốn đến thăm, chỉ là hôm nay không đi cùng tôi thôi. Đừng lo, mẹ tôi hoà đồng lắm.”
“Tôi, tôi sợ muốn chết, vừa mở cửa đã thấy mẹ cậu, cậu lại không có ở đó, tôi cũng không biết nên nói cái gì. Cậu mau, mặc quần áo nhanh lên, chúng, chúng ta cùng đi ra ngoài.”
Lúc căng thẳng hắn nói lắp nhiều hơn binh thường, Giang Bạch Du nhìn hắn lo lắng miêu tả tâm tình căng thẳng của mình lúc đó, nói đến chỗ kích động còn thêm chút động tác tay, một câu nói nói lắp quá nhiều lần là tức đến giậm chân.
Này!! Thật sự là cực kỳ đáng yêu!
“Bảo bối, đừng căng thẳng như vậy. ” Cậu chỉ chỉ cơ bụng hình dáng rõ ràng của mình,” Lại đây nằm trên cơ bụng tôi, đè nén kinh hãi.”
Hạ Sàn tát một cái vào cơ bụng cậu, phát ra một tiếng “Ba” thanh thúy, “Không, không được đùa giỡn lưu manh, nhanh mặc quần áo vào.”
Bây giờ hắn hoàn toàn không có tâm tư nói nhảm với Giang Bạch Du, “Để cô một mình ở phòng khách không, không tốt lắm đâu. Nếu không bây giờ tôi ra ngoài, cậu mặc quần áo nhanh lên.”
Đang lúc hắn muốn mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài, bị Giang Bạch Du kéo vào trong lồng ngực mình.
Giang Bạch Du trần trụi nửa người trên, trên người cậu có mùi sữa tắm, mùi hoa quả ngọt ngào, Hạ Sàn chọn, vốn bọn họ mỗi người một chai, nhưng Giang Bạch Du cả ngày ôm hắn hít mạnh, nói là trên người hắn thơm. Hạ Sàn đưa sữa tắm cho cậu xem, nói hoàn toàn là mùi sữa tắm, vì ngăn cản hành vi điên rồ của Giang Bạch Du, hắn ra lệnh cho Giang Bạch Du phải dùng giống như hắn.
Ai biết Giang Bạch Du càng thêm phát rồ, có đôi khi đột nhiên gửi cho hắn một tin nhắn, nói rằng khi ngửi thấy mùi như thế này sẽ nghĩ đến hắn, hắn sẽ luôn ở trong đầu cậu.
Hạ Sàn trả lời: Xin cậu nghiêm túc làm việc!
Mùi trái cây vừa trong vừa ngọt bay vào trong mũi Hạ Sàn, hắn không hiểu Giang Bạch Du đang có ý đồ gì.
Quả nhiên, Giang Bạch Du ôm chặt hắn vào lòng hôn một cái, hạ nhiệt độ trước khi cơn tức giận của Hạ Sàn thiêu đốt lông mày, đôi môi hơi lạnh dán lên mắt hắn, “Chờ tôi cùng đi ra ngoài.”
Giang Bạch Du tùy ý mặc áo ngắn tay màu trắng đi ra ngoài.
“Mẹ, sao mẹ không nói với con một tiếng đã tới rồi?”
Mẹ Giang có chút oán trách nhìn con trai: “Không phải mẹ đã sớm nói với con là muốn tới sao? Là con quên mất.”
Tuổi còn trẻ trí nhớ đã không tốt, mẹ Giang không muốn nói nhảm với cậu nhiều, bà vẫy tay với Hạ Sàn đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh Giang Bạch Du, “Nào, Sàn Sàn, cô rửa chút hoa quả, cùng ăn đi.”
Hạ Sàn vừa nhìn, khá lắm, trà cũng pha, hoa quả cũng rửa sạch.
Có lẽ là ánh mắt Hạ Sàn quá mức rõ ràng, mẹ Giang che môi cười khẽ, “Đây là lá trà cô cố ý mang từ nhà đến, làm đẹp dưỡng nhan, cùng uống với cô đi, nhân tiện cũng nếm thử tay nghề của cô.”
Trên bàn trà vừa vặn có hai chén trà, rất hiển nhiên, không có phần của Giang Bạch Du.
Hạ Sàn nắm tay Giang Bạch Du ngồi xuống, cũng cười híp mắt đáp lại, “Vâng, cám ơn cô.”
“Đừng khách sáo, người một nhà mà, “Trước khi mặt Hạ Sàn hoảng sợ đến sắp biến sắc, mẹ Giang nhanh chóng bù đắp,” Con và Giang Bạch Du là bạn tốt ha.”
Hạ Sàn uống một ngụm trà áp chế kinh hãi.
“Cô vừa thấy con đã cảm thấy thích, dáng dấp đẹp trai giọng cũng ngọt ngào, cười rộ lên trái tim cô cũng phải tan chảy. Cô vẫn luôn muốn Giang Bạch Du tìm một người như Sàn Sàn làm con dâu của cô, nam hay nữ đều không quan trọng.”
“Dạ?? “Hạ Sàn cầm chiếc cốc gần như không vững, vẫn là Giang Bạch Du nhân cơ hội đỡ lấy.
Hạ Sàn xoa xoa tay, không biết tiếp lời này như thế nào, mẹ Giang lại vui vẻ phấn chấn nói tiếp, “Sàn Sàn nói lắp thật đáng yêu, bình thường chỉ có nữ chính trong phim thần tượng mới có đặc điểm đáng yêu như vậy, hai ngày trước cô xem một bộ phim, nữ chính trong phim cũng như vậy, cô ấy………….”
Nếu để mẹ cậu nói tiếp, phỏng chừng có thể thao thao bất tuyệt mấy giờ, Giang Bạch Du đỡ trán, “Mẹ, mẹ một mình đến à, ba đâu?”
“Ba con đi công tác, chỉ có một mình mẹ ở nhà, nếu không con cho rằng mẹ rảnh rỗi tới quản con à!”
Giang Bạch Du giơ cổ tay lên giả vờ nhìn đồng hồ, lúc tắm cậu tháo đồng hồ xuống còn chưa kịp đeo, sau đó làm bộ làm tịch hắng giọng, “Mẹ, thời gian không còn sớm, mẹ nên về đi.”
Đối với sự trắng trợn qua loa của hai mẹ con bọn họ, Hạ Sàn có hơi cạn lời, hôm nay hắn cuối cùng cũng nhìn ra được, hóa ra đây chính là cách các gia đình giàu có hòa hợp với nhau.
Mẹ Giang nhìn ánh mặt trời còn đang chói chang bên ngoài, lạnh nhạt nói: “Thời gian còn sớm, mẹ còn có thể ngồi thêm một lát, đúng không Sàn Sàn?”
Trở mặt cực nhanh.
Hạ Sàn kiên trì gật đầu.
Giang Bạch Du vẫn mời mẹ mình đi trước bữa trưa, mẹ Giang ở cửa lôi kéo tay Hạ Sàn không nỡ buông, “Sàn Sàn, trà có dễ uống không?”
Giang Bạch Du cướp được tay Hạ Sàn vào tay cậu, quả nhiên, bạn trai mình vẫn phải nắm trong lòng bàn tay mình mới an tâm.
“Điểm Điểm đã đủ đẹp rồi, cậu ấy không cần dưỡng nhan nữa.”
Mẹ Giang lập tức bắt được trọng điểm, hai mắt bà tỏa sáng, “Điểm Điểm? đây là tên nhỏ của Sàn Sàn sao? thật đáng yêu, cô có thể gọi như vậy không?”
“Có thể……”
“Không thể.”
Giọng nói của Hạ Sàn hoàn toàn bị Giang Bạch Du che lấp.
“Giang Bạch Du, con im miệng đi, mẹ đâu có hỏi con, mẹ đang hỏi Điểm Điểm của chúng ta mà.”
Lại là một phen ngoài miệng lôi kéo, bọn họ mới chính thức tiễn mẹ Giang đi.
Tự dưng phải gặp phụ huynh, Hạ Sàn còn cảm thấy không chân thật, hắn bị Giang Bạch Du bao lấy, hai người cùng nhau tựa vào sô pha.
“Sao vậy? Bị mẹ tôi dọa à? “Giang Bạch Du xoa tai hắn, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi.
Hạ Sàn lắc đầu, “Không có, cô rất hoà đồng.”
“Ừm, cậu gả vào nhà chúng tôi chắc chắn không phải chịu uất ức.”
Hạ Sàn liếc mắt, hơi có chút nghiêm túc chất vấn, “Ai gả?”
Giang Bạch Du tựa vào cổ hắn rầu rĩ cười, “Chúng ta gả cho nhau, cưới nhau, yêu thích lẫn nhau, sau đó, đầu bạc cùng nhau, cùng nhau già đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook