Về Sau Bớt Ăn Cá
Chương 18-1: Mười tám con cá (1)

Lương Ngụ động động ngón tay, sau một lúc lâu, lắc lắc đầu, âm thanh khàn khàn: "Còn tốt."

Trịnh Ý Miên nghĩ nghĩ, dịch ngón tay đi, lúc này mới nói: "Cậu đi ra trước cửa phòng chúng tớ ngồi đi, tớ đi mua một chút thuốc cho cậu bôi nhé."

Tìm một cái ghế đặt ở cửa để Lương Ngụ ngồi xuống, Trịnh Ý Miên rũ mắt nói: "Cậu chờ tớ một tí nhé, tớ sẽ lập tức quay lại ngay."

Có một chút dỗ dành cùng trấn an trong lời nói.

Trong đầu lại bị một tiểu hài tử hình người giống hệt Lương Ngụ đang gào thét vặn vặn thủ đoạn, nghiêng đầu, đuôi mắt tràn ra một chút cười.

Anh gật đầu: "Được."

Trịnh Ý Miên chân trước vừa mới rời đi, giây tiếp theo, ở bên hàng hiên liền truyền đến tiếng bước chân "đặng đặng đặng".

Lương Ngụ quay sang nhìn thấy, hóa ra là Triệu Viễn lên đây.

Triệu Viễn cầm trong tay một túi thuốc, từ lầu dưới chạy vội lên trên, đang muốn trèo lên lầu ba, lại thấy Lương Ngụ ngồi trong một góc ở lầu hai ngồi đến yên ổn.

Triệu Viễn đi tới: "Anh làm sao vậy? Ngồi một mình ở nơi này làm gì thế? Đi thôi, chúng ta đi lên, em vừa mới thấy anh cùng Tiếu Phong giằng co, liền có dự kiến trước là chạy đi mua thuốc ngay, thế nào, em thông minh quá chứ gì?"

Lương Ngụ: "......"

Triệu Viễn nhìn anh: "Anh sao lại bất động thế hả? Đi thôi, anh cũng có thương tích kia kìa. Hoặc là, nếu không em ở chỗ này giúp anh bôi thuốc nhé?"

Nói xong Triệu Viễn liền đặt mông ở bên cạnh anh ngồi xuống.

Lương Ngụ quay đầu nhìn xuống dưới lầu, không bao lâu, liền thấy một bóng hình quen thuộc bước ra từ tiệm thuốc.

Cô đã ra tới rồi.

Lương Ngụ nhìn Triệu Viễn, nhíu mày: "Không cần, cậu đi về trước đi."

Triệu Viễn nghi ngờ nhìn anh: "...... Anh vì cái gì mà khách khí đuổi em đi như thế chứ?"

Vì cái gì?

Còn có thể vì cái gì nữa?

Nếu như cô tới đây, thấy Triệu Viễn đang bôi thuốc băng bó vết thương cho anh, nhất định sẽ nhanh chóng quyết định mà tươi sáng cười, nói: "Có người giúp cậu xử lý miệng vết thương rồi nhé, vậy thì, tớ về phòng trước đây."

.........

Không được, vì tránh cho cái loại thảm kịch này phát sinh, nhất định phải làm cho Triệu Viễn nhanh chóng trở về phòng.

Lương Ngụ đang muốn mở miệng, Triệu Viễn lại nhìn theo ánh mắt anh nhìn xuống phía dưới liếc mắt một cái, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ nói: "Má nó! Thì ra là thế, chị dâu muốn giúp anh băng bó nha! Trách không được em chưa kịp nói gì mà anh lại đuổi em đi mất!"

"Biết thì tốt, tâm ý của cậu tôi nhận," Lương Ngụ lười nhác giương đôi mắt kiếm, đá một chân cậu ta, "Nhưng nếu mà cậu không đi, tôi phải đưa cậu tới ở chung phòng bệnh với Tiếu Phong cho vui vậy."

Triệu Viễn đương nhiên biết anh nói giỡn, vui tươi hớn hở cười mà chạy vèo một cái thật nhanh, còn không quên hô lớn: "Trở về nhớ mời em ăn cơm đấy!"

Triệu Viễn mới vừa lên lầu, Trịnh Ý Miên liền cầm theo túi bước lên.

Cô ngồi bên cạnh người anh, nói: "Được rồi, để tớ rửa sạch vết thương trước đã nhé."

Nói xong, cô lấy cồn cùng tăm bông, đem tay anh nhẹ nhàng nâng lên.

Cô cầm tay anh, ngón trỏ vươn ra, đụng vào lòng bàn tay anh, nhấc lòng bàn tay anh kéo về phía trước, sau đó kéo tới đặt trên đầu gối của mình.

Thân mình Lương Ngụ khẽ cong xuống một chút, dựa vào gần cô.

Rất dễ dàng mà ngửi được hương vị trên người cô.

Một cổ nhàn nhạt, mùi vị phô mai.

Có chút ngọt.

Động tác của cô rất thong thả, còn thật cẩn thận, tăm bông lạnh lẽo đè trên miệng vết thương của anh khắc chế chậm rãi mà lăn lộn.

Lương Ngụ rũ mi cười: "Không có việc gì, không đau."

Nghe xong lời này, Trịnh Ý Miên mới dám động, đem tăm bông ấn qua lại lăn lăn, ở xung quanh vết thương cũng tiêu độc sạch sẽ.

"Băng cá nhân tớ sẽ không dán đâu, nó sẽ là bí miệng vết thương, đối với miệng vết thương sẽ không tốt," cuối cùng, cô bổ sung nói, "Trước kia nãi nãi đã từng nói với tớ như thế."

Sườn mặt cô đắm chìm trong nắng vàng đầu thu, lông tơ thật nhỏ trên má ôn nhu mà động lòng người.

Lương Ngụ định thần lại nhìn cô, nhưng chỉ nhìn thấy đôi môi no đủ lúc đóng lúc mở của cô, cũng không nghe được cô đang nói cái gì.

Trịnh Ý Miên thấy anh không nói lời nào, vươn tăm bông quơ quơ trước mặt anh: "Sao lại không nói lời nào thế, còn đau ở đâu nữa sao?"

Không chờ anh trả lời, cô liền nâng tay anh lên tinh tế quan sát, rồi sau đó hỏi: "Là còn rát, còn thấy đau nhức sao?"

Lương Ngụ chớp chớp mắt, bỏ tầm mắt mình qua một bên, cảm giác như có một loại cảm xúc khó gọi tên cuồn cuộn dâng lên trong lồng ngực, khắp người đều cảm thấy thật tê dại cùng hư không, cứ như là kiến cắn.

Trịnh Ý Miên nhìn anh chớp mắt, nghĩ đến chuyện anh đánh nhau có thể bị thương đôi mắt, buông tăm bông trong tay ra, đứng lên, đôi tay khép lại bắt đầu trên dưới xoa xoa.

Lương Ngụ sửng sốt: ".... Thế nào?"

"Cậu trước tiên nhắm mắt lại trước." Cô đứng trước mặt anh, ngăn trở ánh sáng chiếu vào.

Cảm giác tê dại trong lòng càng sâu, anh cắn chặt răng, vẫn nhắm mắt lại.

Giây tiếp theo, một thứ ấm áp đặt trên mí mắt.

Ngực Lương Ngụ căng ra, miệng khô lưỡi đắng.

.... Điên rồi.

Thật là sắp điên tới nơi rồi.

Tay Trịnh Ý Miên đặt trên mí mắt anh, lòng bàn tay mềm mại ấm áp, còn mang theo một cổ mùi hương phô mai thơm ngọt.

Cô hồn nhiên không biết trong lòng Lương Ngụ đang nổi lên sóng to gió lớn như nào, chỉ nghiêm túc mà phổ cập khoa học cho anh: "Làm vậy có thể làm mắt thư giãn, khi mắt bị mỏi hay bị sưng lên, đắp lên một chút sẽ cảm thấy thoải mái rất nhiều. Tay cậu bị thương, tớ sẽ chỉ cho cậu một chút, cậu về sau học được thì tốt rồi, thường xuyên có thể áp dụng."

Tay Lương Ngụ đang đè trên tay ghế giật giật, ngón tay nâng lên, rồi lại rơi xuống.

...... Thật muốn ôm cô.

Sau một lúc lâu, vẫn cố gắng nhịn xuống.

Không thể làm cô sợ được.

Lương Ngụ theo cô lên tiếng nói: "Đây cũng là nãi nãi dạy à?"

"Đúng vậy," Trịnh Ý Miên gật đầu, "Trước kia tớ thường chỉ cho những bằng hữu của mình làm như thế này đó, bởi vì tay tớ thường xuyên rất ấm, có đôi khi cũng sẽ giúp các cô ấy mát xa."

Mi mắt bị che khuất, mí mắt Lương Ngụ run rẩy, nhíu chặt chân mày.

"..... Bọn họ?"

Trịnh Ý Miên ừ một tiếng, dịch tay ra, cúi đầu nhìn nhìn vết bầm trên má anh.

Tiếng hít thở vụn vặt của cô, hơi nóng lướt qua.

"Cái này chỉ là bị bầm một chút, cậu trở về chườm nóng một chút là được rồi, chú ý là cẩn thận bị bỏng mặt nhé."

Trịnh Ý Miên xoay người dọn dẹp, vẫn luôn không nghe được lời nói phía sau của người ta.

Cô dọn dẹp tốt rồi, nhìn Lương Ngụ đang ngồi một chỗ nhíu mày kia, mặt mày nhăn nhó bị bao phủ bởi một tầng lãnh ý.

Lương Ngụ tự nhiên không vui.

........ Không biết cô còn giúp ai chườm ấm như vậy nữa?

Anh duỗi tay, bực bội mà gãi gãi tóc sau gáy.

"Cậu sao thế? Vẫn còn không thoải mái sao?" Trịnh Ý Miên đem nắp chai cồn vặn thật chặt, cúi đầu nói, "Trước kia tớ chỉ chỉ qua nữ sinh thôi, không biết là nam sinh có thích hợp hay không nữa, nếu không thích hợp thì tớ sẽ tìm biện pháp khác giúp cậu nhé?"

Một câu này vừa nói ra, Lương Ngụ đang nhíu chặt mày, đột nhiên liền giãn ra.

Trước kia chưa từng có?

...... Anh là người đầu tiên?

Dừng một chút, anh nhấp môi, khó có thể giữ được độ cong nơi khóe miệng.

"Không cần đâu, rất thoải mái."

.......

Cùng lúc đó, chỗ ngoặt phía sau cũng có cốt truyện phát sinh đồng bộ.

"Cậu lại ở chỗ này nhìn lén à...." Lớp trưởng tìm được bậc thang, ngồi bên cạnh Triệu Viễn, "Cậu có một cái ưu điểm mà tớ rất thưởng thức."

Triệu Viễn mượn bức tường ngay chỗ ngoặt che đậy, cố tìm cơ hội ló đầu ra ngoài nhìn trộm, nói: "Cái gì?"

Lớp trưởng: "Không sợ chết."

Triệu Viễn: "........."

.......

Ở cửa sau khi đường ai nấy đi, Trịnh Ý Miên dọn dẹp đồ rồi vào ký túc xá, không trong chốc lát, Lý Mẫn không biết đi đâu vậy mà đã trở lại.

Nhìn Trịnh Ý Miên, sắc mặt cô biến đổi, ngồi vào bên cạnh Trịnh Ý Miên: "Miên Miên Miên Miên, nghe nói Lương Ngụ cùng Tiếu Phong là vì cậu mới đánh nhau!"

"Nhìn qua thì cậu so với tớ còn biết nhiều hơn ấy," Trịnh Ý Miên bĩu môi, "Bát quái truyền đi như thế nào vậy, cho tớ nghe với, đương sự là tớ đây còn không phải là cảm kích muốn chết à."

"Vừa mới nãy không phải là tớ đang xem truyền hình sao, sau đó cậu xuống tắm rửa trước, tớ vốn dĩ cũng chuẩn bị xem xong tập kia liền đi xuống, nhưng sau đó lại có người rủ đi ra ngoài mua đồ, trở về liền nghe nói....." Lý Mẫn ngừng một chút, "Cậu có muốn biết không?"

Trịnh Ý Miên: "Không có việc gì, cậu cứ nói đi."

Lý Mẫn: "Nói là Tiếu Phong thấy phía dưới không có ai, liền muốn mở cửa phòng tắm nữ, hình như còn bật camera lên nữa, kết quả là cửa còn chưa kịp mở đã bị Lương Ngụ thấy được.... Sau đó thì chắc hẳn là cậu đã biết rồi, Tiếu Phong thì mấy chỗ khác cũng không có bị thương nặng, nhưng hai cánh tay của cậu ta, gãy xương."

"Chịu không nổi," Lý Mẫn nhíu mày, "Cái người này bị cái gì thế, xứng đáng với cậu ta lắm, Lương Ngụ tại sao lại không đánh cho cậu ta tàn phế luôn đi."

Trịnh Ý Miên da gà da vịt gì nổi lên ào ào, sau một lúc lâu, nói: "Nên đánh."

Tuy rằng nếu như Tiếu Phong chụp trộm bên ngoài cửa, thì cũng không thể chụp được cái gì, mành che ánh sáng rất tốt, bên trong cũng rất tối, quan trọng nhất là cửa khi đẩy ra sẽ có âm thanh, cô cũng không đến mức không cảm thấy được.

Cho dù không phát sinh, cho dù đã xảy ra thì Tiếu Phong cũng sẽ không thực hiện được, nhưng chỉ là ngẫm lại, vẫn làm cho cô lạnh cả người.

Cô ngồi ở mép giường trong chốc lát, nuốt nước miếng hai lần, mới xem như khôi phục.

"Cậu cũng đừng quá để ở trong lòng, cũng không phải chuyện lớn gì, cái chuyện theo đuôi kia cũng có vài nữ sinh từng gặp, Tiếu Phong này cũng chưa làm được, nếu như Lương Ngụ không tới, hắn ta cũng không nhất định là sẽ dám làm cái gì đó, rốt cuộc tất cả chuyện này đều là biến số," Lý Mẫn nói, "Tới, uống hộp Vượng Tử bình tĩnh một chút."

"Trở về là tốt rồi," Trịnh Ý Miên nửa ngày sau mới kéo tâm trí đang lơ lửng ở đâu về, "Nơi này rốt cuộc cũng là ở bên ngoài, vẫn là nam nữ hỗn tạp, xác thật là có điểm không an toàn."

"Đừng nghĩ tới cái này nữa," Lý Mẫn móc di động ra, "Bây giờ có thể coi những phút giây phát sóng trực tiếp cuối cùng một chút đó, chờ khi nào có phát lại, chúng ta cùng nhau theo dõi Không Tu yêu dấu của chúng ta trong《 cấp tốc thiêu đốt 》đi!"

Trịnh Ý Miên nhấp môi: "Tớ muốn xem kì có Cố Dư Lâm kia hơn."

"Kì kia cậu đã xem hai lần đó? Xem kì mới không phải tốt hơn sao? Tớ cùng cậu thảo luận kì tới sẽ thế nào đi...."

Hai người ngồi đối diện thảo luận về minh tinh thảo luận đến khí thế ngất trời, Trịnh Ý Miên nhìn thấy di động nhảy ra một nhắc nhở.

"Lớp trưởng vừa mới phát tin tức kìa."

Lý Mẫn tạm dừng tiết mục: "Tớ xem xem."

Lớp trưởng: Mọi người một lát nữa đi xuống, ở quầy bán quà vặt lầu dưới nhớ thuê ghế gấp, ngày mai ra ngoài vẽ vật thực phải dùng tới.

"Đợi chút nữa chúng ta cùng nhau đi xuống." Lý Mẫn nói.

"Được."

...........

Bóng đêm lại tối đen thêm mấy tấc, sau khi tắm xong Trịnh Ý Miên cảm thấy có chút lạnh, liền lấy vớ ngủ mặc vào.

*vớ ngủ: raw là giấc ngủ vớ, ta tính edit thành vớ giấc ngủ mà thấy vô duyên quá nên thôi ghi thành vớ ngủ cho nó nghe thuận mồm.

Vớ ngủ của cô không phải là cái loại chân vớ mặc buổi tối để chân gầy các thứ, vớ ngủ của cô cùng vớ bình thường khá giống nhau, đều cao ngang mắt cá chân. Không giống nhau chính là vớ ngủ mặt trên nó sẽ không căng ra bó sát, buổi tối ngủ sẽ không thít chặt chính mình.

Thân thể của Trịnh Ý Miên không kém, nhưng mà nữ sinh luôn có cái bệnh chung - chân dễ dàng lạnh, thời điểm chân lạnh sẽ không thể ngủ được.

Mà bên này nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm lại có điểm khá lớn, cứ ở giữa thu và đông tự do biến hóa, vì bảo vệ cái thân gà rù, cô vẫn lấy vớ ra mặc vào.

Cô mặc tốt vớ, vải dệt mềm mại uyển chuyển nhẹ nhàng, phảng phất như không có gì.

Giây tiếp theo liền nghe tiếng Lý Mẫn kích động kêu lên: "Bá bá, mau đến đây xem! Đứng đầu màn ảnh chính là Không Tu của chúng ta đó!"

Trịnh Ý Miên thò lại gần, cùng cô ấy cùng nhau dùng lưu lượng nổi lên xem phát lại của《 cấp tốc thiêu đốt 》đang nổi lên.

Bên này hòa thuận vui vẻ, còn Triệu Viễn cùng Lương Ngụ vẫn ở trên lầu các cô ăn không ngồi rồi.

Triệu Viễn trò chơi còn chưa kịp đánh xong, tức giận tới mức đem điện thoại ném sang một bên: "Ở đối diện cũng hắt hủi quá đi? Học sinh tiểu học cuối tuần cùng đi du lịch tập thể à?!"

Tức giận còn chưa tiêu tan, lại nhìn tới thứ đồ vật màu sắc rực rỡ trên chân bạn cùng phòng, đột nhiên mừng rỡ không chịu được: "Chân của cậu.... sao lại thế này hả? Thế nào, nhà khảo cổ đội xác ướp à?"

"Có thể nói chuyện giống người một tí không," bạn cùng phòng nâng chân lên, chỉ kém đem chân đá đến trước mặt Triệu Viễn, "Vớ ngủ đấy cậu không biết sao?!"

Triệu Viễn sợ tới mức liên tục lùi về phía sau: "Cậu một đại lão gia buổi tối còn mặc vớ ngủ? Cái quần gì thế? Cậu mẹ nó ngựa vừa thôi?"

Bạn cùng phòng: "...... Cậu có cảm thấy nơi này buổi tối đặc biệt lạnh không? Không mặc vớ tớ cảm thấy rất lạnh."

Triệu Viễn cười tới mức sắp ngất tới nơi, duỗi tay đẩy Lương Ngụ: "Ngụ ca, anh có thấy cậu ta ngu ngốc không cơ chứ?"

Lương Ngụ ngước mắt, nhàn nhạc liếc mắt qua một cái, từ xoang mũi bài trừ ra một âm thanh rất là khinh thường: "Giống gà tây."

Bạn cùng phòng:......???

Triệu Viễn cười đến bả vai run rẩy không ngừng: "Kinh điển vớ gà tây, xuyên đỉnh cả lầu hai."

"Lắm lời," bạn cùng phòng đá mép giường hai người, "Đi xuống thuê ghế gấp đi."

Lương Ngụ nghe vậy, quay đầu nhìn ra sau, không có một chút dấu hiệu nào là muốn động đậy.

Triệu Viễn phụ họa nói: "Cậu đến xem coi chị dâu đã xuất phát chưa.... Còn có, cậu có thể không mặc cái loại vớ này đi xuống được không?"

"Không mặc là được chứ gì," bạn cùng phòng phẫn uất mà đem vớ kéo xuống dưới, chợt lại chỉ chỉ ngoài cửa sổ: "Chị dâu nếu không xuất phát, tớ có đến nỗi muốn các cậu đi xuống cùng đâu chứ?"

Giây tiếp theo, Lương Ngụ đã mang tốt giày đứng nghiêm chỉnh trước cửa.

Triệu Viễn kinh ngạc cảm thán mà hít ngược một hơi khí lạnh, từ trên giường bật lên, tốc độ đẩy nhanh hơn đi ra ngoài: "Được rồi đi thôi đi thôi."

........

Trịnh Ý Miên lê dép lê xuống lầu, cùng Lý Mẫn hai người chọn ghế dựa.

Thời điểm dựa vào tủ âm tường quét mã trả tiền, nghe được vụn vặt tiếng bước chân cùng tiếng cười.

Cô quay đầu nhìn xem, Lương Ngụ đẩy cửa tiến vào.

Chào hỏi xong, Trịnh Ý Miên liền tiếp tục cúi đầu quét mã.

Phương diện này ở đây tốc độ khá chậm.

Triệu Viễn từ bên ngoài tiến vào, còn đang cười bạn cùng phòng: "Ai đã kêu cậu mặc như thế...."

Ánh mắt nhìn về phía trước nhoáng lên, liền nhìn thấy cái vớ ngủ của Trịnh Ý Miên.

Triệu Viễn cười đến muốn đập cho một cái: "Nơi này cư nhiên còn có người mặc giống cậu sao ha ha ha ha ha ha..... Ngụ ca anh mau nhìn này....."

Trịnh Ý Miên quay người lại.

Lương Ngụ đứng ở trước mặt Triệu Viễn, rũ mắt liếc cậu ta, thần sắc nửa phần bất động: "Buồn cười không?"

Ý cười trên mặt Triệu Viễn tức khắc biến mất, bởi vì biểu tình thay đổi quá nhanh, ngốc lăng mất rồi.

Cằm cậu ta run rẩy, nói: ".... Hả?"

"Sao vậy? Cười cái gì?" Lý Mẫn đi đến chính giữa, thấy Triệu Viễn chỉ vào đôi vớ của Trịnh Ý Miên, khó hiểu nói, "Rất buồn cười sao? Vớ này rất đáng yêu mà, sau đó tớ đi mua còn hết hàng nữa đấy."

Lông xù xù, trên cùng có hai cái lỗ tai nhỏ, chính là bộ dáng chú thỏ con.

"Này, vớ này... Anh không phải nói gà tây...." Triệu Viễn nhìn Lương Ngụ, ý đồ muốn anh nhớ lại một đoạn ngắn khi nãy.

Lương Ngụ bình tĩnh đánh gãy lời cậu ta, mi cũng lười động một chút, thanh âm bật lại như là chất vấn: "Giống gà tây chỗ nào?"

Triệu Viễn giật cmn mình: "........"

Chợt, Lương Ngụ mở miệng, hạ bút thành văn mà trần thuật một đoạn lời nói dối: "Tớ cũng mặc."

Triệu Viễn:???

Vừa mới nãy ở trên lầu người nói trắng ra vớ ngủ này giống gà tây không phải là anh sao? Kỳ thị nó không phải là anh sao? Không phải sao?

Trịnh Ý Miên lại như tìm được tri âm mà nhìn về phía Lương Ngụ, nói: "Cậu cũng mặc cái này sao?"

Anh cúi cầu nhìn cô, mặt mũi đầy ý cười: "Có."

Bạn cùng phòng kéo tay áo Triệu Viễn, nhỏ giọng nói: "Tức quá."

Triệu Viễn trấn an mà vỗ vỗ tay cậu ta: "Chỉ cần gặp được chị dâu, thì Ngụ ca luôn ở trong trạng thái như vậy đấy. Đã quen rồi."

Hai người hòa thuận vui vẻ mà giao lưu một chút cảm tưởng của vớ ngủ, đến khi ông chủ đóng cửa mới rời đi.

Đến phòng ngủ, Lương Ngụ nhìn cái đống vớ lông xù xù kia, mở miệng nói: "..... Cậu, cái này, mua ở đâu?"

Triệu Viễn chen vào nói: "Có ý tứ gì? Anh muốn mua sao?"

"Vô nghĩa." Anh thanh sắc lương bạc.

"Là bởi vì chị dâu mặc cái này, anh liền khắc phục nội tâm chính mình, đi mặc cái đồ cho trẻ trâu này? Chẳng sợ cái thứ đồ này giống gà tây à? Chẳng sợ sẽ làm anh hoảng tới bệnh à?"

"Không có," Lương Ngụ ngồi xuống, "Chỉ là bỗng nhiên cảm thấy, thứ này còn rất đáng yêu."

"Phốc... khụ khụ khụ," bạn cùng phòng đang uống nước bị dọa chết khiếp, đột nhiên bị sặc một cái, đỡ cái bài ho đến đất trời u ám, sau một lúc lâu mới thuận khí, mới nhỏ giọng mà mở miệng: "À, cho nên tớ không thể thay đổi suy nghĩ của cậu, người thương mặc một chút cậu liền cảm thấy mẹ nó đáng yêu?"

Triệu Viễn hỏi lại bạn cùng phòng: "Cậu cùng người ấy có thể so sánh sao? Có thể sao?"

Bạn cùng phòng gật đầu: "Ừ, yêu ai yêu cả đường đi, yêu luôn cặp vớ."

Ngũ quan Triệu Viễn nhăn thành một khối: "Cậu so sánh như này.... Tớ nghe như thế nào lại có tư tưởng muốn đánh người vậy chứ?"

Lương Ngụ không nói lời nào, dựa vào bức tường đằng sau, tay lót ở phía sau đầu.

Không phải bởi vì cô, mà thử đi tiếp thu đồ vật mà mình không thích.

Mà là, chỉ cần là đồ vật có quan hệ với cô, giống như bản năng đều bị bao phủ một lớp ánh sáng nhu hòa, vô luận là cái gì, chỉ cần qua tay cô, đều làm cho người ta yêu thích.

______

HV: chương này không biết là tác giả hứng thú cái gì mà viết dài muốn đòi mạng:(( lúc ta up phần này là đang edit tới hơn 6000 chữ rồi, nên ta tách ra 2 phần để up để mọi người đọc đỡ ngán vì quá dài. Phần sau thì lát nữa sẽ có nhé moah moah.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương