Về Sau Bớt Ăn Cá
-
Chương 17: Mười bảy con cá
Trịnh Ý Miên từ trong con ngươi đen nhánh của anh nhìn thấy ảnh ngược của chính mình, trơ ra một lát, tay cầm nhánh thuốc nhỏ mắt kia, chớp chớp mắt.
Sự thật chứng minh, một người không biết làm sao, rất dễ dàng nói những câu mê sảng.
Vì thế Trịnh Ý Miên không vi phạm cái chân lý này, mở miệng ra chính là: ".... Cậu phải đem mắt nhìn lên trên nha, không thì tớ sẽ không thể nhỏ được đâu."
Lương Ngụ tựa hồ cũng dừng một chút, sau một lúc lâu mới trầm trầm đáp: "Ừ."
Nhỏ xong thuốc nhỏ mắt, Trịnh Ý Miên ngồi lại vị trí, nhìn chất lỏng trong suốt trong tay tới phát ngốc.
Cảm xúc vừa rồi vẫn rõ ràng như cũ, mí mắt hơi mỏng của Lương Ngụ, khi cô chạm vào mí mắt rung động rất nhỏ, còn có lông mi của anh nữa...
Lương Ngụ duỗi tay, từ trên tay cô lấy nhánh thuốc nhỏ mắt kia đi, chợt nói: "Đi thôi, trở về."
Trịnh Ý Miên đi theo anh ra ngoài, đứng cạnh hai chiếc xe đạp kia.
Mà nay cô cũng bất chấp cái gì tình lữ hay không tình lữ, giữ gìn chân là quan trọng nhất, Trịnh Ý Miên ngồi trên ghế dựa đằng trước.
Lương Ngụ ngồi ở phía sau cô, nói: "Cậu cứ nắm giữ phương hướng là được, tớ đạp được rồi."
Tuy là nói như thế, nhưng bắt đầu đạp xe, Trịnh Ý Miên vẫn là một bên nắm tay lái, một bên giẫm bàn đạp.
Hai người phối hợp rất khá, đi được ra ngoài mấy trăm mét, đằng sau liền lập tức truyền tới tiếng kinh hô của Lý Mẫn cùng Triệu Viễn.
Lý Mẫn: "Triệu Viễn cậu đang hướng đi đâu thế hả? Cân bằng! Cân bằng! Tớ sắp té tới nơi rồi này!"
Triệu Viễn: "Đại ca ơi cậu đừng đạp loạn mà, cậu đừng đạp nữa cứ để tớ biết chưa...."
Lý Mẫn: "Không được rồi dừng lại một chút...."
Triệu Viễn: "Không thì hai ta đổi vị trí thử xem."
Cuối cùng, Lý Mẫn một người một xe đạp đuổi theo Trịnh Ý Miên, phía sau bọn họ là Triệu Viễn đáng thương hề hề mà chạy theo.
Lý Mẫn tăng tốc, đồng hành cùng Trịnh Ý Miên.
Trịnh Ý Miên hỏi cô ấy: "Cậu đối xử như vậy với Triệu Viễn thật à? Để một mình cậu ấy chạy theo?"
Lý Mẫn nhún vai: "Chính cậu ấy yêu cầu thế, hơn nữa hai chúng tớ phối hợp quá rối loạn rồi, không bằng sự ăn ý của hai cậu đâu. Cậu xem các cậu chạy lâu như vậy, một chút sự cố cũng chưa phát sinh."
Nói tới đây, Trịnh Ý Miên phanh lại, Lương Ngụ cũng vừa vặn dừng lại.
Lý Mẫn cười một cái, biểu cảm như đã hiểu rõ: "Cậu thấy chưa, tớ nói có sai đâu."
............
Xuống xe, Lương Ngụ giúp các cô xách đồ vật lên lầu, lần thứ hai xuống lầu cùng Triệu Viễn đem xe đạp trả về chỗ cũ.
Trịnh Ý Miên cùng Lý Mẫn rửa sạch đồ vật mới mua, sau đó đi xuống tìm hiểu một chút hoàn cảnh phòng tắm.
"Nơi này mà là nhà tắm hả, rõ ràng chính là nhà tắm mà!" Ngữ điệu Lý Mẫn mang theo tuyệt vọng, duỗi tay lôi kéo bên trong tấm mành.
Nhà tắm mấy mét vuông với bảy cái vòi sen, mỗi cái không gian nhỏ dùng một cái mành ngăn cách, đó cũng là bảo hộ riêng tư cơ bản rồi.
Cũng may cái mành che đậy này tính năng cũng không tệ lắm.
"Vén rèm lên là có thể cùng bằng hữu cách vách lõa thể show body với nhau rồi, lúc cần thiết còn có thể tới ca hát giao lưu cảm tình nữa," Lý Mẫn trên mặt đình trệ nụ cười, nghiến răng nghiến lợi mà mở miệng nói, "Nơi này thật là làm con người ta vui sướng mà."
Qua một lát, Lý Mẫn kêu một tiếng: "Con mẹ nó, chúng ta cùng nhà tắm nam sinh cách nhau hai trăm mét?!"
"....."
Nhà tắm nam sinh nằm ở trong góc, phía trên treo cái thẻ bài.
Lý Mẫn: "Sẽ không có nam sinh nhìn lén chúng ta tắm rửa chứ?"
"Sẽ không," Trịnh Ý Miên bị cô chọc cười, "Hơn nữa, nếu như mở cửa thì bên trong cũng có mành che, bên này cũng luôn có người qua lại, sẽ không có việc gì. Đi thôi, chúng ta đi lên trước đã."
Bên ngoài nhà tắm chính là một loạt bồn rửa mặt, sáng sớm đứng ở nơi đó đánh răng, buổi tối thì ở đó giặt quần áo.
Tuy rằng rất phiền toái, nhưng dù sao cũng là đang ở bên ngoài, vẫn là nơi trường học thuê mướn, cô vốn dĩ cũng không ôm hy vọng quá lớn, cũng may nơi này dọn dẹp tương đối sạch sẽ.
Hai người đi lên lầu, vừa đi đến phòng ngủ, Lý Mẫn liền thét lên một tiếng kinh hãi: "《 cấp tốc thiêu đốt 》hôm nay ra mắt này! Chỉ còn ba giờ nữa thôi tớ đã có thể nhìn thấy Nhiếp Không Tu, thật là hạnh phúc quá đi...."
Cô ngã lên giường, di động đè lên ngực thật chặt.
"Nhiếp Không Tu? Ai? Nhiếp Giang Lan sao?"
"Đúng vậy, chính là Nhiếp Giang Lan!" Lý Mẫn từ trên giường bắn lên, "Nhiếp Không Tu chỉ là cái tên gọi khác mà chúng tớ đặt cho anh ấy thôi. Đã từng có nhiếp ảnh gia chụp ảnh anh ấy, nói ngũ quan anh ấy tinh xảo tới hoàn toàn không cần phải chỉnh sửa trang điểm gì hết, làn da cũng rất tốt, cái loại mà chụp xong liền trực tiếp tung ra mấy tảng đá lớn á..... Sau đó lại bị Weibo xoay thật nhiều thứ, rất nhiều nhân sĩ nghiệp giới đều nói như thế, nên chúng tớ gọi anh ấy là Nhiếp Không Tu."
《 cấp tốc thiêu đốt khi 》là một loại gameshow ganh đua cạnh khóe nhau ở bên ngoài, có thể nói là nhân tài mới xuất hiện, chỉ ngắn ngủn mấy kì thôi liền nhanh chóng đỏ thẫm. Mỗi một kì sẽ đổi sang các tiết mục khác nhau, phân đoạn tiết mục đều sẽ căn cứ từ chất lượng tới tỉ suất người xem, khách quý cố định và nghệ sĩ được mời đến cũng thường thường tạo ra những hiệu quả ống kính tuyệt vời.
Nhiếp Giang Lan chính là khách quý cố định của《 cấp tốc thiêu đốt 》, tên gọi tắt cố định, kì nào cũng xuất hiện. Anh ta chính là nhờ vào chương trình này xuất đạo, bằng nhan sắc cám dỗ cùng tính cách khéo léo đưa đẩy, vượt qua vô số người, nhanh chóng bị các thiếu nữ nạp vào hàng ngũ "lão công".
"Cái gì mà Tu hay không Tu, Cố Dư Lâm của chúng tớ cũng là người không cần chỉnh sửa trang điểm gì trong lời đồn đó thôi," Trịnh Ý Miên mỉm cười, "Nếu như một kì mà hai người bọn họ đứng cùng một nơi, hoàn toàn không thể nhìn ra Cố tổng của chúng tớ so với Nhiếp Giang Lan ai tuyệt hơn, quả thực là nhan sắc ngang nhau mà."
"Hắc hắc hắc, cả hai người bọn họ đều là mỹ nhan thịnh thế đúng chứ?" Lý Mẫn thúc giục nói, "Cậu không phải vừa nói là muốn đi xuống tắm rửa sao? Mau đi đi, hiện tại vừa đúng lúc không có nhiều người mấy, chờ xíu nữa thì đông người lắm đó.
"Được rồi, vậy tớ đi xuống trước đây."
Trịnh Ý Miên cầm quần áo xuống lầu, tương đối may mắn, dưới lầu một người cũng không có.
Cô đẩy cửa phòng tắm ra, duỗi tay ấn đóng lại chốt, kéo mành thật tốt, thử thử nước, bắt đầu tắm rửa.
..........
Tiếu Phong đứng ở cửa phòng tắm nam, chỉ chỉ một bên: "Người vừa mới vào kia, là Trịnh Ý Miên đúng không?"
"Hình như vậy."
Tiếu Phong tiến lên hai bước, nhìn nhìn xung quanh.
Đồng lõa đứng một bên cười nói: "Không có ai."
Tên đồng lõa lại tiếp tục ở bên tai hắn ta châm ngòi thổi gió: "Lúc ấy cự tuyệt cậu còn nói cái gì mà "gần đây không có ý tưởng này", tớ thấy cô ta cùng Lương Ngụ ở chung một chỗ rất vui vẻ nha, cậu xem lớp bọn họ mỗi một người đều biết rõ trong lòng còn gì...."
Tiếu Phong mắt cũng không nháy: "Lúc ấy không thể ở cùng tôi là lời nói thật? Bày ra vẻ mặt bố thí ấy cho ai xem?"
"Bởi vậy, quá giả tạo."
"Ha, dám trêu đùa tôi," Tiếu Phong cắn răng, "Tôi sẽ cho cô ta biết sự lợi hại của tôi."
"Bất quá, cô ta cùng Lương Ngụ..... Cậu không sợ chọc giận Lương Ngụ à?"
"Sợ cái beep."
Nói xong, Tiếu Phong lấy di động ra, mở camera lên, đi đến trước phòng tắm nữ, duỗi tay cầm lấy then cửa.
Đang chuẩn bị đem cửa mở ra, thời điểm lặng lẽ mở cửa, phía sau bỗng truyền đến âm thanh.
Lương bạc, tản mạn, lại mang theo một cỗ uy hiếp làm người ta không thể thở nổi.
Lương Ngụ khoanh tay, trong mắt đông lạnh đến cơ hồ có thể kết ra băng.
"Mày mẹ nó... Đang làm cái gì?"
Tiếu Phong chấn kinh, vừa quay đầu lại, đột nhiên xoang mũi nóng lên.
.........
Khi ấy, tiếng nước khá lớn, thanh âm ngoài cửa hoàn toàn bị ngăn trở lại.
Bỗng nhiên, bên ngoài không biết là thứ gì bị rớt xuống, nổ lớn mà phát ra vài tiếng trầm đục, dọa sợ Trịnh Ý Miên mất rồi.
Tiếng người ồn ào, tiếng bước chân lảo đảo, giá gỗ rớt gãy cùng âm thanh đồ sứ rơi vỡ dần dần vang lên.
Trịnh Ý Miên tăng nhanh tốc độ gội đầu, mặc quần áo đàng hoàng rồi kéo rèm cửa ra.
Cánh cửa trước mắt đóng chặt, sương mù lượn lờ.
Cô mở cửa ra, nhất thời có chút trố mắt.
Lương Ngụ ấn Tiếu Phong đè trên mặt đất, cầm cổ áo hắn ta, giơ tay lên bổ xuống cằm hắn ta một quyền.
Tiếu Phong đau đến cuộn tròn, cắn chặt hàm răng, chật vật bất kham.
Lương Ngụ đứng dậy, ném hắn ra ra ngoài hành lang, phần lưng Tiếu Phong hung hăng đụng phải lan can hành lang, lại bị thêm một quyền.
Tiếu Phong bị đánh tới mức đầu nghiêng qua một bên, trên quần áo dính vết máu, cổ áo cũng bị kéo giãn ra.
Tiếu Phong vốn có sức chiến đấu, giờ phút này lại không hề có lực đánh trả, thậm chí cánh tay dường như đã không thể nâng lên.
Lương Ngụ một tay bắt lấy lan can hành lang, một tay đè ngay trên cổ họng Tiếu Phong, khiến cho hắn ta nhìn về phía mình.
Biểu tình trên mặt Tiếu Phong dữ tợn bất kham, lại không thể không đối diện với Lương Ngụ.
Lương Ngụ cúi đầu, hai mắt đỏ ngầu, gằn từng chữ một cực kỳ rõ ràng.
"Có phải hiện tại tính tình của tao tốt lên, mày liền quên mất bộ dáng năm đó như thế nào quỳ xuống mà kêu tao một tiếng anh?"
Người Tiếu Phong bắt đầu run rẩy, sợ tới mức sắp khóc ra.
"Mày nên cảm thấy may mắn vì không phải là trước kia nữa," Lương Ngụ thấp giọng, híp mắt lại, "Nếu không thì mày không phải chỉ gãy hai tay này thôi đâu."
Dứt lời ở đây, Lương Ngụ buông tay ra, nhìn thoáng qua phương hướng của Trịnh Ý Miên.
Cô thật sự không thể tin được vừa ra khỏi cửa là đã thấy được hiện trường ẩu đả này, ý niệm đầu tiên nhảy ra khỏi đầu là: Đã xảy ra chuyện gì? Tiếu Phong lại làm cái chuyện thương thiên hại lí gì?
Cái ý niệm thứ hai là: Lương Ngụ cậu ấy... có bị thương không? (HV: chị chắc cũng sắp đổ anh rồi hihi =)))
.........
Anh nâng tay lên, khớp xương ngón tay thon dài rõ ràng có nhiễm một chút máu, anh dùng ngón tay cọ cọ khóe miệng, có lẽ là đau đớn, mày anh nhíu lại gần như không thể phát hiện ra.
Ngón tay dính máu chạm lên khóe miệng.
Anh đi đến trước mặt cô, ánh mắt thế nhưng lại có điểm né tránh.
...... Bộ dáng mới nãy của anh khả năng là có chút dọa người, sợ hãi rằng cô sẽ sợ anh.
Hoặc là, cô có thể hay không lại cảm thấy anh quá lỗ mãng? Hoặc là chỉ biết hành động theo cảm tình?
Anh đứng yên tại chỗ, cảm thấy đầu quả tim hơi hơi phát run, không biết phải mở miệng như thế nào.
Ai ngờ cô cư nhiên lại cẩn thận nhìn anh một vòng, nhỏ giọng hỏi: ".... Cậu có bị thương không?"
Anh ngẩn ra, mở miệng, ngữ điệu thế nhưng lại hơi khàn khàn: ".... Dọa tới cậu rồi à?"
"Còn tốt lắm," cô nhấp nhấp môi, hỏi thêm lần nữa, "Máu là của cậu sao?"
"Không phải."
Cô thở ra một hơi: "Vậy là tốt rồi."
Vài phút sau, cô mới ngẩng đầu hỏi anh: ".... Các cậu làm sao thế? Hắn ta lại làm cái gì sai à?"
Vừa mới dứt lời, chính mình cũng ngẩn ra một chút.
Cô nói, Tiếu Phong làm sai cái gì.
Sau trận đánh nhau ẩu đả này, thứ đầu tiên cô quan tâm chính là anh có bị thương hay không, bị thương có nặng không, tiếp theo mới là nguyên nhân của cuộc ẩu đả.... Mà nguyên nhân ẩu đả, ý thức đầu tiên của cô hoàn toàn tin tưởng anh, tin tưởng anh sẽ không vô duyên vô cớ đánh Tiếu Phong như vậy, tin tưởng là anh bị hắn ta chọc giận.
Lương Ngụ nghe lời cô nói ra, cảm giác như có một đôi tay, xoa nắn trái tim của mình một chút.
Anh của năm mười bốn tuổi ấy, bị đồng học khiêu khích, ra tay đánh trước, lại không ai tin cái "học trò ngoan" kia sẽ nói ra những lời tổn thương người khác, cho nên người làm sai, là anh.
Giống như đã thật lâu rồi không có một ai chú tâm tin tưởng anh như vậy.
Anh cúi đầu nhìn cô, âm điệu nhu hòa, khóe miệng tích cóp ra một nụ cười: "Chờ chút xíu sẽ nói cho cậu, lên lầu trước đã."
"Ừ, được."
Cô ôm cái thau quần áo của mình, cùng anh đi đến cầu thang lên lầu.
Thời điểm đi qua Tiếu Phong, bước chân Lương Ngụ dừng một chút.
Anh cúi đầu nhìn Tiếu Phong, ôn nhu thu liễm lại, vững vàng nói một câu cuối cùng: "Còn dám có ý đồ với cô ấy, mày cứ thử xem."
.......
Âm thanh của anh không lớn, nhưng Trịnh Ý Miên vừa lúc lại có thể nghe rõ.
Cho dù chưa biết nguyên nhân là gì, cô cũng có thể dựa vào những lời này mà đoán ra đại khái sự việc đã trải qua.
Ở trước cửa phòng tắm nữ sinh mà choảng nhau, Tiếu Phong không chiếm lý, việc này còn có quan hệ với cô nữa.
Đại khái là Tiếu Phong đang muốn làm cái gì với cô mà kết quả lại bị Lương Ngụ bắt được đi.
Trịnh Ý Miên nghĩ đến đây, ở chỗ cầu thang dừng lại bước chân một chút, quay đầu lại nhìn về phía Lương Ngụ.
Anh cũng bị thương, khóe miệng có vết thương, bên phải gương mặt còn có một chút bầm tím, chỗ xương bàn tay cũng bị rách da, nhưng không có vết máu.
Lương Ngụ cũng nhìn cô.
Trịnh Ý Miên vươn tay, lòng bàn tay mềm nhẹ khẽ chạm lên miệng vết thương bên khóe môi anh.
Lòng bàn tay thiếu nữ mềm mại, còn mang theo độ ấm hơi nước do vừa mới tắm gội xong.
Lương Ngụ run lên.
Cô chớp chớp mắt, đón nhận ánh mắt của anh, ôn nhu hỏi: "Cậu có đau không?"
Tác giả có lời muốn nói: Đau lắm, muốn vợ thổi thổi mới có thể tốt lên được đó.
______
VH: vote đi mọi người ơi ~~ cho ta chút động lực đi lười quá đi thoiiiii
Sự thật chứng minh, một người không biết làm sao, rất dễ dàng nói những câu mê sảng.
Vì thế Trịnh Ý Miên không vi phạm cái chân lý này, mở miệng ra chính là: ".... Cậu phải đem mắt nhìn lên trên nha, không thì tớ sẽ không thể nhỏ được đâu."
Lương Ngụ tựa hồ cũng dừng một chút, sau một lúc lâu mới trầm trầm đáp: "Ừ."
Nhỏ xong thuốc nhỏ mắt, Trịnh Ý Miên ngồi lại vị trí, nhìn chất lỏng trong suốt trong tay tới phát ngốc.
Cảm xúc vừa rồi vẫn rõ ràng như cũ, mí mắt hơi mỏng của Lương Ngụ, khi cô chạm vào mí mắt rung động rất nhỏ, còn có lông mi của anh nữa...
Lương Ngụ duỗi tay, từ trên tay cô lấy nhánh thuốc nhỏ mắt kia đi, chợt nói: "Đi thôi, trở về."
Trịnh Ý Miên đi theo anh ra ngoài, đứng cạnh hai chiếc xe đạp kia.
Mà nay cô cũng bất chấp cái gì tình lữ hay không tình lữ, giữ gìn chân là quan trọng nhất, Trịnh Ý Miên ngồi trên ghế dựa đằng trước.
Lương Ngụ ngồi ở phía sau cô, nói: "Cậu cứ nắm giữ phương hướng là được, tớ đạp được rồi."
Tuy là nói như thế, nhưng bắt đầu đạp xe, Trịnh Ý Miên vẫn là một bên nắm tay lái, một bên giẫm bàn đạp.
Hai người phối hợp rất khá, đi được ra ngoài mấy trăm mét, đằng sau liền lập tức truyền tới tiếng kinh hô của Lý Mẫn cùng Triệu Viễn.
Lý Mẫn: "Triệu Viễn cậu đang hướng đi đâu thế hả? Cân bằng! Cân bằng! Tớ sắp té tới nơi rồi này!"
Triệu Viễn: "Đại ca ơi cậu đừng đạp loạn mà, cậu đừng đạp nữa cứ để tớ biết chưa...."
Lý Mẫn: "Không được rồi dừng lại một chút...."
Triệu Viễn: "Không thì hai ta đổi vị trí thử xem."
Cuối cùng, Lý Mẫn một người một xe đạp đuổi theo Trịnh Ý Miên, phía sau bọn họ là Triệu Viễn đáng thương hề hề mà chạy theo.
Lý Mẫn tăng tốc, đồng hành cùng Trịnh Ý Miên.
Trịnh Ý Miên hỏi cô ấy: "Cậu đối xử như vậy với Triệu Viễn thật à? Để một mình cậu ấy chạy theo?"
Lý Mẫn nhún vai: "Chính cậu ấy yêu cầu thế, hơn nữa hai chúng tớ phối hợp quá rối loạn rồi, không bằng sự ăn ý của hai cậu đâu. Cậu xem các cậu chạy lâu như vậy, một chút sự cố cũng chưa phát sinh."
Nói tới đây, Trịnh Ý Miên phanh lại, Lương Ngụ cũng vừa vặn dừng lại.
Lý Mẫn cười một cái, biểu cảm như đã hiểu rõ: "Cậu thấy chưa, tớ nói có sai đâu."
............
Xuống xe, Lương Ngụ giúp các cô xách đồ vật lên lầu, lần thứ hai xuống lầu cùng Triệu Viễn đem xe đạp trả về chỗ cũ.
Trịnh Ý Miên cùng Lý Mẫn rửa sạch đồ vật mới mua, sau đó đi xuống tìm hiểu một chút hoàn cảnh phòng tắm.
"Nơi này mà là nhà tắm hả, rõ ràng chính là nhà tắm mà!" Ngữ điệu Lý Mẫn mang theo tuyệt vọng, duỗi tay lôi kéo bên trong tấm mành.
Nhà tắm mấy mét vuông với bảy cái vòi sen, mỗi cái không gian nhỏ dùng một cái mành ngăn cách, đó cũng là bảo hộ riêng tư cơ bản rồi.
Cũng may cái mành che đậy này tính năng cũng không tệ lắm.
"Vén rèm lên là có thể cùng bằng hữu cách vách lõa thể show body với nhau rồi, lúc cần thiết còn có thể tới ca hát giao lưu cảm tình nữa," Lý Mẫn trên mặt đình trệ nụ cười, nghiến răng nghiến lợi mà mở miệng nói, "Nơi này thật là làm con người ta vui sướng mà."
Qua một lát, Lý Mẫn kêu một tiếng: "Con mẹ nó, chúng ta cùng nhà tắm nam sinh cách nhau hai trăm mét?!"
"....."
Nhà tắm nam sinh nằm ở trong góc, phía trên treo cái thẻ bài.
Lý Mẫn: "Sẽ không có nam sinh nhìn lén chúng ta tắm rửa chứ?"
"Sẽ không," Trịnh Ý Miên bị cô chọc cười, "Hơn nữa, nếu như mở cửa thì bên trong cũng có mành che, bên này cũng luôn có người qua lại, sẽ không có việc gì. Đi thôi, chúng ta đi lên trước đã."
Bên ngoài nhà tắm chính là một loạt bồn rửa mặt, sáng sớm đứng ở nơi đó đánh răng, buổi tối thì ở đó giặt quần áo.
Tuy rằng rất phiền toái, nhưng dù sao cũng là đang ở bên ngoài, vẫn là nơi trường học thuê mướn, cô vốn dĩ cũng không ôm hy vọng quá lớn, cũng may nơi này dọn dẹp tương đối sạch sẽ.
Hai người đi lên lầu, vừa đi đến phòng ngủ, Lý Mẫn liền thét lên một tiếng kinh hãi: "《 cấp tốc thiêu đốt 》hôm nay ra mắt này! Chỉ còn ba giờ nữa thôi tớ đã có thể nhìn thấy Nhiếp Không Tu, thật là hạnh phúc quá đi...."
Cô ngã lên giường, di động đè lên ngực thật chặt.
"Nhiếp Không Tu? Ai? Nhiếp Giang Lan sao?"
"Đúng vậy, chính là Nhiếp Giang Lan!" Lý Mẫn từ trên giường bắn lên, "Nhiếp Không Tu chỉ là cái tên gọi khác mà chúng tớ đặt cho anh ấy thôi. Đã từng có nhiếp ảnh gia chụp ảnh anh ấy, nói ngũ quan anh ấy tinh xảo tới hoàn toàn không cần phải chỉnh sửa trang điểm gì hết, làn da cũng rất tốt, cái loại mà chụp xong liền trực tiếp tung ra mấy tảng đá lớn á..... Sau đó lại bị Weibo xoay thật nhiều thứ, rất nhiều nhân sĩ nghiệp giới đều nói như thế, nên chúng tớ gọi anh ấy là Nhiếp Không Tu."
《 cấp tốc thiêu đốt khi 》là một loại gameshow ganh đua cạnh khóe nhau ở bên ngoài, có thể nói là nhân tài mới xuất hiện, chỉ ngắn ngủn mấy kì thôi liền nhanh chóng đỏ thẫm. Mỗi một kì sẽ đổi sang các tiết mục khác nhau, phân đoạn tiết mục đều sẽ căn cứ từ chất lượng tới tỉ suất người xem, khách quý cố định và nghệ sĩ được mời đến cũng thường thường tạo ra những hiệu quả ống kính tuyệt vời.
Nhiếp Giang Lan chính là khách quý cố định của《 cấp tốc thiêu đốt 》, tên gọi tắt cố định, kì nào cũng xuất hiện. Anh ta chính là nhờ vào chương trình này xuất đạo, bằng nhan sắc cám dỗ cùng tính cách khéo léo đưa đẩy, vượt qua vô số người, nhanh chóng bị các thiếu nữ nạp vào hàng ngũ "lão công".
"Cái gì mà Tu hay không Tu, Cố Dư Lâm của chúng tớ cũng là người không cần chỉnh sửa trang điểm gì trong lời đồn đó thôi," Trịnh Ý Miên mỉm cười, "Nếu như một kì mà hai người bọn họ đứng cùng một nơi, hoàn toàn không thể nhìn ra Cố tổng của chúng tớ so với Nhiếp Giang Lan ai tuyệt hơn, quả thực là nhan sắc ngang nhau mà."
"Hắc hắc hắc, cả hai người bọn họ đều là mỹ nhan thịnh thế đúng chứ?" Lý Mẫn thúc giục nói, "Cậu không phải vừa nói là muốn đi xuống tắm rửa sao? Mau đi đi, hiện tại vừa đúng lúc không có nhiều người mấy, chờ xíu nữa thì đông người lắm đó.
"Được rồi, vậy tớ đi xuống trước đây."
Trịnh Ý Miên cầm quần áo xuống lầu, tương đối may mắn, dưới lầu một người cũng không có.
Cô đẩy cửa phòng tắm ra, duỗi tay ấn đóng lại chốt, kéo mành thật tốt, thử thử nước, bắt đầu tắm rửa.
..........
Tiếu Phong đứng ở cửa phòng tắm nam, chỉ chỉ một bên: "Người vừa mới vào kia, là Trịnh Ý Miên đúng không?"
"Hình như vậy."
Tiếu Phong tiến lên hai bước, nhìn nhìn xung quanh.
Đồng lõa đứng một bên cười nói: "Không có ai."
Tên đồng lõa lại tiếp tục ở bên tai hắn ta châm ngòi thổi gió: "Lúc ấy cự tuyệt cậu còn nói cái gì mà "gần đây không có ý tưởng này", tớ thấy cô ta cùng Lương Ngụ ở chung một chỗ rất vui vẻ nha, cậu xem lớp bọn họ mỗi một người đều biết rõ trong lòng còn gì...."
Tiếu Phong mắt cũng không nháy: "Lúc ấy không thể ở cùng tôi là lời nói thật? Bày ra vẻ mặt bố thí ấy cho ai xem?"
"Bởi vậy, quá giả tạo."
"Ha, dám trêu đùa tôi," Tiếu Phong cắn răng, "Tôi sẽ cho cô ta biết sự lợi hại của tôi."
"Bất quá, cô ta cùng Lương Ngụ..... Cậu không sợ chọc giận Lương Ngụ à?"
"Sợ cái beep."
Nói xong, Tiếu Phong lấy di động ra, mở camera lên, đi đến trước phòng tắm nữ, duỗi tay cầm lấy then cửa.
Đang chuẩn bị đem cửa mở ra, thời điểm lặng lẽ mở cửa, phía sau bỗng truyền đến âm thanh.
Lương bạc, tản mạn, lại mang theo một cỗ uy hiếp làm người ta không thể thở nổi.
Lương Ngụ khoanh tay, trong mắt đông lạnh đến cơ hồ có thể kết ra băng.
"Mày mẹ nó... Đang làm cái gì?"
Tiếu Phong chấn kinh, vừa quay đầu lại, đột nhiên xoang mũi nóng lên.
.........
Khi ấy, tiếng nước khá lớn, thanh âm ngoài cửa hoàn toàn bị ngăn trở lại.
Bỗng nhiên, bên ngoài không biết là thứ gì bị rớt xuống, nổ lớn mà phát ra vài tiếng trầm đục, dọa sợ Trịnh Ý Miên mất rồi.
Tiếng người ồn ào, tiếng bước chân lảo đảo, giá gỗ rớt gãy cùng âm thanh đồ sứ rơi vỡ dần dần vang lên.
Trịnh Ý Miên tăng nhanh tốc độ gội đầu, mặc quần áo đàng hoàng rồi kéo rèm cửa ra.
Cánh cửa trước mắt đóng chặt, sương mù lượn lờ.
Cô mở cửa ra, nhất thời có chút trố mắt.
Lương Ngụ ấn Tiếu Phong đè trên mặt đất, cầm cổ áo hắn ta, giơ tay lên bổ xuống cằm hắn ta một quyền.
Tiếu Phong đau đến cuộn tròn, cắn chặt hàm răng, chật vật bất kham.
Lương Ngụ đứng dậy, ném hắn ra ra ngoài hành lang, phần lưng Tiếu Phong hung hăng đụng phải lan can hành lang, lại bị thêm một quyền.
Tiếu Phong bị đánh tới mức đầu nghiêng qua một bên, trên quần áo dính vết máu, cổ áo cũng bị kéo giãn ra.
Tiếu Phong vốn có sức chiến đấu, giờ phút này lại không hề có lực đánh trả, thậm chí cánh tay dường như đã không thể nâng lên.
Lương Ngụ một tay bắt lấy lan can hành lang, một tay đè ngay trên cổ họng Tiếu Phong, khiến cho hắn ta nhìn về phía mình.
Biểu tình trên mặt Tiếu Phong dữ tợn bất kham, lại không thể không đối diện với Lương Ngụ.
Lương Ngụ cúi đầu, hai mắt đỏ ngầu, gằn từng chữ một cực kỳ rõ ràng.
"Có phải hiện tại tính tình của tao tốt lên, mày liền quên mất bộ dáng năm đó như thế nào quỳ xuống mà kêu tao một tiếng anh?"
Người Tiếu Phong bắt đầu run rẩy, sợ tới mức sắp khóc ra.
"Mày nên cảm thấy may mắn vì không phải là trước kia nữa," Lương Ngụ thấp giọng, híp mắt lại, "Nếu không thì mày không phải chỉ gãy hai tay này thôi đâu."
Dứt lời ở đây, Lương Ngụ buông tay ra, nhìn thoáng qua phương hướng của Trịnh Ý Miên.
Cô thật sự không thể tin được vừa ra khỏi cửa là đã thấy được hiện trường ẩu đả này, ý niệm đầu tiên nhảy ra khỏi đầu là: Đã xảy ra chuyện gì? Tiếu Phong lại làm cái chuyện thương thiên hại lí gì?
Cái ý niệm thứ hai là: Lương Ngụ cậu ấy... có bị thương không? (HV: chị chắc cũng sắp đổ anh rồi hihi =)))
.........
Anh nâng tay lên, khớp xương ngón tay thon dài rõ ràng có nhiễm một chút máu, anh dùng ngón tay cọ cọ khóe miệng, có lẽ là đau đớn, mày anh nhíu lại gần như không thể phát hiện ra.
Ngón tay dính máu chạm lên khóe miệng.
Anh đi đến trước mặt cô, ánh mắt thế nhưng lại có điểm né tránh.
...... Bộ dáng mới nãy của anh khả năng là có chút dọa người, sợ hãi rằng cô sẽ sợ anh.
Hoặc là, cô có thể hay không lại cảm thấy anh quá lỗ mãng? Hoặc là chỉ biết hành động theo cảm tình?
Anh đứng yên tại chỗ, cảm thấy đầu quả tim hơi hơi phát run, không biết phải mở miệng như thế nào.
Ai ngờ cô cư nhiên lại cẩn thận nhìn anh một vòng, nhỏ giọng hỏi: ".... Cậu có bị thương không?"
Anh ngẩn ra, mở miệng, ngữ điệu thế nhưng lại hơi khàn khàn: ".... Dọa tới cậu rồi à?"
"Còn tốt lắm," cô nhấp nhấp môi, hỏi thêm lần nữa, "Máu là của cậu sao?"
"Không phải."
Cô thở ra một hơi: "Vậy là tốt rồi."
Vài phút sau, cô mới ngẩng đầu hỏi anh: ".... Các cậu làm sao thế? Hắn ta lại làm cái gì sai à?"
Vừa mới dứt lời, chính mình cũng ngẩn ra một chút.
Cô nói, Tiếu Phong làm sai cái gì.
Sau trận đánh nhau ẩu đả này, thứ đầu tiên cô quan tâm chính là anh có bị thương hay không, bị thương có nặng không, tiếp theo mới là nguyên nhân của cuộc ẩu đả.... Mà nguyên nhân ẩu đả, ý thức đầu tiên của cô hoàn toàn tin tưởng anh, tin tưởng anh sẽ không vô duyên vô cớ đánh Tiếu Phong như vậy, tin tưởng là anh bị hắn ta chọc giận.
Lương Ngụ nghe lời cô nói ra, cảm giác như có một đôi tay, xoa nắn trái tim của mình một chút.
Anh của năm mười bốn tuổi ấy, bị đồng học khiêu khích, ra tay đánh trước, lại không ai tin cái "học trò ngoan" kia sẽ nói ra những lời tổn thương người khác, cho nên người làm sai, là anh.
Giống như đã thật lâu rồi không có một ai chú tâm tin tưởng anh như vậy.
Anh cúi đầu nhìn cô, âm điệu nhu hòa, khóe miệng tích cóp ra một nụ cười: "Chờ chút xíu sẽ nói cho cậu, lên lầu trước đã."
"Ừ, được."
Cô ôm cái thau quần áo của mình, cùng anh đi đến cầu thang lên lầu.
Thời điểm đi qua Tiếu Phong, bước chân Lương Ngụ dừng một chút.
Anh cúi đầu nhìn Tiếu Phong, ôn nhu thu liễm lại, vững vàng nói một câu cuối cùng: "Còn dám có ý đồ với cô ấy, mày cứ thử xem."
.......
Âm thanh của anh không lớn, nhưng Trịnh Ý Miên vừa lúc lại có thể nghe rõ.
Cho dù chưa biết nguyên nhân là gì, cô cũng có thể dựa vào những lời này mà đoán ra đại khái sự việc đã trải qua.
Ở trước cửa phòng tắm nữ sinh mà choảng nhau, Tiếu Phong không chiếm lý, việc này còn có quan hệ với cô nữa.
Đại khái là Tiếu Phong đang muốn làm cái gì với cô mà kết quả lại bị Lương Ngụ bắt được đi.
Trịnh Ý Miên nghĩ đến đây, ở chỗ cầu thang dừng lại bước chân một chút, quay đầu lại nhìn về phía Lương Ngụ.
Anh cũng bị thương, khóe miệng có vết thương, bên phải gương mặt còn có một chút bầm tím, chỗ xương bàn tay cũng bị rách da, nhưng không có vết máu.
Lương Ngụ cũng nhìn cô.
Trịnh Ý Miên vươn tay, lòng bàn tay mềm nhẹ khẽ chạm lên miệng vết thương bên khóe môi anh.
Lòng bàn tay thiếu nữ mềm mại, còn mang theo độ ấm hơi nước do vừa mới tắm gội xong.
Lương Ngụ run lên.
Cô chớp chớp mắt, đón nhận ánh mắt của anh, ôn nhu hỏi: "Cậu có đau không?"
Tác giả có lời muốn nói: Đau lắm, muốn vợ thổi thổi mới có thể tốt lên được đó.
______
VH: vote đi mọi người ơi ~~ cho ta chút động lực đi lười quá đi thoiiiii
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook