Vật Chủ
-
Chương 27
Lưỡng lự
Tôi đã tìm được đường trở lại cái hang nhà tù của tôi.
Đã hàng tuần trời kể từ khi tôi xuống cái hành lang đặc biệt này; tôi đã không trở lại kể từ buổi sáng Jared ra đi và Jeb trả tự do cho tôi. Đối với tôi dường như trong khi tôi còn sống và Jared đang ở trong hang, thì đây chính là nơi tôi thuộc về.
Bây giờ không còn ánh sáng mờ tỏ chào đón tôi nữa. Tôi khá chắc chắn là tôi đã ở ngã rẽ cuối – những lối rẽ và ngoặt vẫn còn khá quen thuộc với tôi. Tôi để bàn tay trái chà lên tường ở chỗ thấp nhất có thể với tới, cảm nhận lối vào khi tôi đi tới trước. Tôi không định trèo trở lại bên trong cái lỗ chật hẹp, nhưng ít nhất nó cũng cho tôi một điểm tham chiếu, để tôi biết rằng tôi nên ở chỗ nào.
Rất may, tôi không cần phải lựa chọn việc chui vào trong hang lần nữa.
Cùng lúc ngón tay tôi rờ được cái viền gồ ghề trên đỉnh hố, chân tôi va vào một vật cản và tôi lảo đảo, ngã khuỵu xuống. Tôi với tay ra để giữ thăng bằng, và chúng đặt xuống với một tiếng roẹt roẹt, làm vỡ cái gì đó không phải là đá và không thuộc về nơi này.
Âm thanh đó là tôi giật mình; vật thể không ngờ kia làm tôi sợ. Có lẽ tôi đã rẽ sai và không ở gần cái hố của tôi. Có lẽ tôi đang ở trong không gian sống của người khác. Tôi nhớ lại hành trình gần đây trong đầu tôi, tự hỏi sao mình lại đi ngược đường như thế. Trong khi đó, tôi chờ đợi phản ứng với cú ngã gây đổ vỡ của tôi, đứng yên hết sức trong bóng tối.
Không có gì cả - không có phản ứng, không có âm thanh nào. Chỉ có bóng tối và sự ngột ngạt và hơi ẩm, như nó vẫn thế, và im lặng đến mức tôi biết mình chỉ có một mình.
Cẩn trọng, cố gây ra ít tiếng động nhất có thể, tôi sờ soạng chung quanh. Bàn tay tôi mắc vào cái gì đó. Tôi kéo tay ra, dò theo đường viền của cái có vẻ như một hộp các tông – một hộp các tông với lớp ni lông mỏng, dễ rách ở trên mà tay tôi đã rơi xuyên qua. Tôi sờ viền trong của cái hộp và tìm được một lớp ni lông dễ rách hơn – những hình chữ nhật nhỏ gây ra nhiều tiếng ồn hơn nhiều khi tôi chạm vào chúng. Tôi rụt tay tức thì, sợ phải thu hút sự chú ý của ai đó.
Tôi nhớ lại là tôi đã tưởng mình tìm được rìa phía trên của cái lỗ. Tôi tìm kiếm bên trái mình và thấy nhiều hộp các tông vuông vức hơn ở phía đó. Tôi cố tìm đỉnh của đống hộp và phải đứng lên để chạm được tới đỉnh – nó cao ngang với đầu tôi. Tôi tìm cho đến khi thấy bức tường, rồi đến cái hố, ở chính xác nơi tôi đã nghĩ. Tôi cố trèo vào trong để xem xem nó có thực sự là cùng một chỗ hay không – chỉ cần ở trên cái sàn cong cong đó một giây là tôi sẽ biết chắc – nhưng tôi cũng không thể đi xa hơn miệng hố. Cả nó cũng đã đầy những hộp.
Lúng túng, tôi khám phá bằng tay, trở ra ngoài hành lang. Tôi thấy tôi không thể đi xuôi xuống xa hơn đường vào; nó đầy chặt những cái hộp các tông bí ẩn.
Khi tôi đi dọc sàn nhà, cố tìm hiểu, tôi thấy cái gì đó khác với đám hộp. Đó là một loại vải thô, giống vải bao bố, một bao tải đầy cái gì đó rất nặng dồn lên với một tiếng thuỵch khi tôi thúc vào nó. Tôi bóp nặn cái bao bằng tay, bớt cảnh giác hơn bởi tiếng thuỵch so với những tiếng roạch của ni lông – không có vẻ âm thanh này sẽ đánh động bất kì ai với sự hiện diện của tôi.
Đột nhiên, mọi chuyện trở nên rõ ràng. Mùi của nó đã làm tôi hiểu ra. Khi tôi chơi với thứ vật liệu như cát bên trong cái bao, tôi hít được một hơi mùi thơm quen thuộc. Nó mang tôi trở về với căn bếp trống của tôi ở San Diego, với cái tủ bát thấp ở bên trái bồn rửa. Trong đầu tôi tôi có thể thấy rất rõ ràng cái bao gạo, cái cốc đong bằng nhựa tôi dùng để đong nó, những hàng thức ăn đóng hộp ở đằng sau nó…
Một khi đã nhận ra là tôi đang chạm vào một bao gạo, tôi hiểu ra mọi chuyện. Tôi đang ở ngay nơi cần đến. Chẳng phải Jeb đã nói nơi này dùng để làm kho hay sao? Và Jared vừa mới trở về từ một chuyến đi trộm dài ngày? Giờ mọi thứ mà những người đi trộm đã trộm được trong hàng tuần lễ liền họ ra đi đều được nhét vào cái nay xa tít mù khơi này cho đến khi chúng được đem ra sử dụng.
Rất nhiều ý nghĩ chạy qua đầu tôi cùng một lúc.
Đầu tiên, tôi nhận ra rằng tôi đang ở giữa đống thức ăn. Không chỉ là những ổ bánh mỳ khô và súp hành trong sõng, mà là thức ăn. Ở đâu đó trong đám này, có thể có bơ lạc. Bánh quy sô cô la chip. (Orkid: my fav ^^) Khoai tây chiên. Cheeto.
Thậm chí cả khi tôi tưởng tượng ra tìm được những thứ này, lại được nếm chúng lần nữa, được ăn no lần đầu tiên kể từ khi tôi rời bỏ xã hội văn minh, tôi vẫn cảm thấy tội lỗi khi nghĩ về nó. Jared đã không mạo hiểm mạng sống của anh và trải qua hàng tuần trời trốn chui trốn nhủi và trộm cắp để cho tôi ăn. Thức ăn này dành cho những người khác.
Tôi cũng lo rằng có thể chỗ này không phải là toàn bộ chỗ hàng dự trữ. Lỡ họ cần cất trữ nhiều hộp hơn thì sao? Liệu Jared hay Kyle sẽ là người mang chúng tới? Không cần đến bất kì trí tưởng tượng nào cũng hình dung được cảnh sẽ diễn ra nếu họ tìm thấy tôi ở đây.
Nhưng đó không phải là lý do mà tôi tới đây sao? Không chính xác là điều mà tôi cần ở một mình để suy nghĩ sao? Tôi dựa vào bức tường. Cái bao gạo tạo thành một cái gối dốc xuống. Tôi nhắm mắt lại – một việc làm không cần thiết trong bóng tối như mực – và dịu xuống cho một cuộc tham khảo ý kiến.
Okay, Mel. Giờ thì sao nào?
Tôi mừng khi thấy cô ấy vẫn còn tỉnh táo và cảnh giác. Sự kháng cự mang đến cho cô ấy sức mạnh. Chỉ khi nào mọi thứ diễn ra tốt đẹp thì cô ấy mới trượt đi mà thôi.
Những ưu tiên, cô ấy quyết định. Điều gì quan trọng nhất với cả hai ta? Sống? Hay là Jamie?
Cô ấy đã biết câu trả lời. Jamie, tôi xác nhận, thở ra thật dài. Âm thanh hơi thở của tôi bật trở lại từ những bức tường tối đen.
Đồng ý. Chúng ta có thể kéo dài thêm một chút nếu để cho bác Jeb hay Ian bảo vệ chúng ta. Như thế có giúp cho nó không?
Có thể. Liệu nó có bị đau đớn nhiều hơn nếu chúng ta chỉ từ bỏ không? Hay nếu chúng ta tiếp tục, chỉ để cho mọi chuyện đi đến một kết thúc tồi tệ không thể tránh khỏi?
Cô ấy không thích việc đó. Tôi có thể cảm nhận được cô ấy đang đi vòng quanh, tìm kiếm giải pháp thay thế.
Cố gắng trốn thoát chăng? Tôi gợi ý.
Không thể, cô ấy quyết định. Hơn nữa, chúng ta sẽ làm gì ngoài đó? Chúng ta sẽ kể gì với họ?
Chúng tôi cùng nhau tưởng tượng về nó – làm thế nào chúng tôi giải thích được hàng tháng trời biến mất? Tôi có thể nói dối, dựng nên một câu chuyện thay thế nào đó, hoặc là nói tôi không nhớ. Nhưng tôi nghĩ tới khuôn mặt hoài nghi của Người truy tìm, đôi mắt lồi ra vì nghi ngờ của cô ta, và biết rằng những nỗ lực vớ vẩn của tôi để lẩn tránh sẽ thất bại.
Họ sẽ nghĩ tôi đã chiếm được quyền kiểm soát, Melanie đồng ý. Rồi họ sẽ lấy cô ra và đặt cô ta vào trong.
Tôi vặn vẹo, như thể vị trí mới trên sàn đá sẽ giúp đưa tôi tránh xa khỏi ý tưởng đó, và rùng mình. Rồi tôi đi theo ý nghĩ đó đến tận kết luận cuối cùng. Cô ta sẽ kể cho họ về nơi này, và những Người truy tìm sẽ tìm tới.
Nỗi kinh hoàng ào qua chúng tôi.
Phải, tôi nói tiếp. Vậy trốn thoát đã bị loại.
Ừ, cô ấy thì thầm, cảm xúc làm cho ý nghĩ của cô ấy không ổn định.
Vậy quyết định chỉ là… nhanh hay chậm. Cái nào ít làm tổn thương nó hơn?
Có vẻ như là chừng nào tôi còn tập trung vào những vấn đề thực tiễn thì ít nhất tôi còn có thể giữ vững lập trường của mình trong cuộc tranh luận giống như bàn chuyện làm ăn. Melanie cố bắt chước nỗ lực của tôi.
Tôi không chắc lắm. Mặt khác, theo lô gic, ba chúng ta càng ở bên nhau lâu bao nhiêu, thì sự… chia cách của chúng ta càng khó khăn hơn với nó. Vậy nhưng một lần nữa, nếu chúng ta không đấu tranh, nếu chúng ta chỉ từ bỏ… nó sẽ không thích đâu. Nó sẽ cảm thấy bị chúng ta phản bội.
Tôi nhìn vào cả hai mặt cô ấy vừa nêu ra, cố gắng khách quan trong việc này.
Vậy… nhanh, nhưng chúng ta phải làm hết sức để không chết à?
Hãy xuống đó và chiến đấu, cô ấy ủ rũ xác nhận.
Chiến đấu. Tuyệt vời nhỉ. Tôi cố tưởng tượng ra chuyện đó – dùng bạo lực đáp trả bạo lực. Giơ tay lên để đánh vào ai đó. Tôi có thể dựng nên từ ngữ chứ không phải là hình ảnh thực sự.
Cô có thể làm được, cô ấy khuyến khích. Tôi sẽ giúp cô.
Cảm ơn, nhưng không, xin cảm ơn. Chắc phải có cách nào khác.
Tôi không hiểu được cô, Wanda. Cô đã từ bỏ loài của mình hoàn toàn, cô sẵn sàng chết cho em trai tôi, cô yêu người đàn ông mà tôi yêu, người sắp giết chết chúng ta, vậy mà cô vẫn không thể từ bỏ những tục lệ chẳng có chút xíu tính thực tế nào ở nơi này.
Tôi là tôi, Mel à. Tôi không thể thay đổi chuyện đó, mặc dù mọi thứ khác có thể thay đổi. Cô cố bám lấy con người mình; vậy hãy cho tôi được làm tương tự như vậy.
Nhưng nếu chúng ta –
Cô ấy có thể tiếp tục tranh cãi với tôi, nhưng chúng tôi bị cắt ngang. Một âm thanh cọ xát, tiếng giày trên đá, vẳng lại từ nơi nào đó dưới hành lang.
Tôi đông cứng – mọi chức năng trên cơ thể đều chững lại trừ trái tim, và thậm chí cả cái đó cũng phập phùng – và lắng nghe. Tôi không có nhiều thời gian để hi vọng rằng tôi chỉ tưởng tượng ra âm thanh đó. Trong vòng vài giây, tôi có thể nghe thêm nhiều tiếng bước chân lặng lẽ hướng tới chỗ này.
Melanie rất bình tĩnh, trong khi tôi thì hoảng hốt.
Đứng dậy đi, cô ấy ra lệnh.
Tại sao?
Cô không thể chiến đấu, nhưng cô có thể chạy. Cô phải thử làm gì đó – vì Jamie.
Tôi bắt đầu thở trở lại, giữ hơi thở khẽ khàng và ngắn. Chậm rãi, tôi bò cho đến khi đứng trên hai chân. Adranaline chảy qua các cơ bắp của tôi, khiến chúng râm ran và duỗi ra. Tôi sẽ chạy nhanh hơn phần lớn những người muốn bắt tôi, nhưng tôi phải chạy đi đâu đây?
“Wanda?” ai đó khẽ thì thào. “Chị Wanda? Chị có ở đây không? Em đây.”
Giọng nói vỡ ra, và tôi biết người này.
“Jamie!” tôi hào hển. “Em làm gì ở đây? Chị đã bảo em chị cần ở một mình mà.”
Sự vui mừng hiện rành rành trong giọng nói của nó, lúc này nó đã cất giọng cao hơn tiếng thì thầm. “Mọi người đều đang đi tìm chị. À, chị biết đấy, Trudy và Lily và Wes –mọi người ấy. Chỉ là chúng em không được để cho ai biết đó là điều chúng em đang làm. Không để ai đoán được chị đang mất tích cả. Bác Jeb đã lấy lại khẩu súng của bác ấy. Ian đang đi với Doc. Khi Doc rảnh, anh ấy sẽ nói chuyện với Jared và Kyle. Mọi người sẽ nghe lời Doc. Vì thế chị không cần phải trốn. Mọi người đều đang bận, và có lẽ chị đã mệt…”
Khi Jamie giải thích, nó tiếp tục đi tới trước cho đến khi ngón tay tìm được cánh tay tôi, rồi bàn tay tôi.
“Chị không thực sự đi trốn, Jamie à. Chị đã bảo em là chị cần phải suy nghĩ.”
“Chị có thể suy nghĩ khi bác Jeb ở cạnh mà, phải không?”
“Em muốn chị đi đâu nào? Trở về căn phòng của Jared à? Đây là nơi mà chị nên ở.”
“Không phải thế nữa.” Vẻ bướng bỉnh quen thuộc trở lại giọng nói của nó.
“Tại sao mọi người lại bận thế?” tôi hỏi để đánh lạc hướng nó. “Doc đang làm gì?”
Nỗ lực của tôi không thành công; nó không trả lời.
Sau một phút im lặng, tôi chạm vào má nó. “Nghe này, em nên ở cùng bác Jeb. Nói với những người khác ngừng tìm chị đi. Chị chỉ ở lại đây một lát thôi.“Chị không thể ngủ lại đây.”
“Chị đã từng ngủ ở đây.”
Tôi cảm thấy đầu nó lắc trong tay tôi.
“Ít nhất để em đi lấy mấy cái chiếu và gối.”
“Chị không cần nhiều hơn một cái.”
“Em sẽ không ở chung với Jared trong lúc anh ấy là một tên đểu như thế.”
Tôi rên lên trong lòng. “Vậy thì em ở với Jeb và những tiếng ngáy của bác ấy. Em thuộc về họ, không phải chị.”
“Em thuộc về nơi em muốn.”
Nguy cơ Kyle tìm thấy tôi ở đây vẫn còn đè nặng trong lòng tôi. Nhưng lý lẽ đó chỉ càng khiến Jamie cảm thấy có trách nhiệm bảo vệ tôi thôi.
“Tốt, nhưng em phải được phép của bác Jeb.”
“Để sau. Đêm nay em sẽ không làm bác Jeb khó chịu.”
“Bác Jeb đang làm gì?”
Jamie không trả lời. Chỉ đến lúc đó tôi mới nhận ra nó đã cố tình không trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi. Có cái gì đó nó không muốn nói cho tôi biết. Có lẽ những người khác cũng đang bận rộn đi tìm tôi. Có lẽ sự trở về của Jared đã làm cho họ trở về với ý kiến ban đầu của họ về tôi. Lúc ở trong bếp đã như thế, khi họ cúi đầu và liếc nhìn tôi với vẻ tội lỗi.
“Đang xảy ra chuyện gì, Jamie?” tôi thúc.
“Em không được kể với chị,” nó lẩm bẩm. “Và em sẽ không kể.” Cánh tay nó quàng chặt quanh eo tôi, và mặt nó ẩn vào vai tôi. “Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi,” nó hứa với tôi, giọng nói chắc nịch.
Tôi vỗ vỗ lưng nó và cào ngón tay vào mớ tóc rối bù của nó. “Okay,” tôi nói, đồng ý chấp nhận sự im lặng của nó. Rút cuộc thì, chẳng phải tôi cũng có những bí mật đó sao? “Đừng buồn, Jamie à. Bất kể là chuyện gì, thì cũng là vì những điều tốt đẹp nhất. Em sẽ ổn cả thôi.” Khi tôi nói những điều đó. Tôi mong mỏi nó là sự thật.
“Em không biết phải hi vọng vào cái gì,” nó thì thầm.
Khi tôi nhìn mông lung vào bóng tối, cố hiểu điều nó đang không muốn nói là gì, một ánh sáng yếu ớt hút lấy mắt tôi ở phía cuối đường hầm – mờ mịt nhưng vẫn nhận ra được trong cái hang tối đen.
“Suỵt,” tôi xì nó. “Ai đó đang tới. Nhanh lên, trốn sau những cái hộp đi.”
Đầu Jamie bật lên, hướng về ánh sáng vàng mỗi lúc một sáng hơn. Tôi lắng nghe những tiếng bước chân đi kèm nhưng không thấy gì hết.
“Em sẽ không đi trốn,” nó thì thào. “Đứng sau em đi, chị Wanda.”
“Không!”
“Jamie!” Jared thét. “Anh biết em ở trong này!” Chân tôi có cảm giác rỗng tuếch, tê liệt. Nhất định phải là Jared ư? Sẽ dễ dàng hơn nhiều cho Jamie nếu Kyle là người giết tôi.
“Đi đi!” Jamie thét lại.
Ánh sáng vàng tiến tới và biến thành một quầng hình tròn trên tường.
Jared rẽ vào khúc quanh, ngọn đèn pin trong tay anh lia qua lia lại ngang sàn đá. Anh đã lại sạch sẽ, mặc một cái áo sơ mi đỏ đã bạc màu mà tôi nhận ra ngay – nó đã được treo trong căn phòng tôi đã sống mấy tuần qua và rất quen mắt. Khuôn mặt của anh cũng quen thuộc – nó vẫn mang cái vẻ mặt y hệt như từ trước tới nay kể từ khi tôi xuất hiện ở đây.
Ánh sáng của ngọn đèn pin chiếu vào mặt tôi và làm tôi lóa mắt; tôi biết ánh sáng phản chiếu rực rỡ vì màu bạc đằng sau nhãn cầu của tôi, bởi vì tôi cảm thấy Jamie nhảy lên – chỉ một chút lúc đầu, rồi nó đứng vững hơn cả lúc trước.
“Tránh xa nó ra!” Jared gào lên.
“Anh im đi!” Jamie gào lại. “Anh không biết chị ấy! Để chị ấy yên!”
Nó bám vào tôi trong khi tôi cố gạt tay nó ra.
Jared tiến tới như một con bò mộng hết tốc lực. Anh túm lấy cổ áo sơ mi của Jamie bằng một tay và kéo nó ra khỏi tôi. Anh dùng một tay túm đầy vải áo để rung lắc người thằng bé trong khi quát.
“Em đang biến thành thằng ngốc đấy! Em không thấy nó đã sử dụng em như thế nào à?”
Một cách bản năng, tôi chen mình vào khoảng cách hẹp giữa hai người bọn họ. Như tôi đã tính trước, bước tiến của tôi khiến anh thả Jamie ra. Tôi không muốn cũng không cần bất kì điều gì khác – như là mùi hương thân thuộc của anh công kích các giác quan của tôi, hay cảm giác vồng ngực của anh dưới bàn tay tôi.
“Để cho Jamie yên,” tôi nói, chỉ một lần này ước mình giống với con người Melanie mong mỏi tôi biến thành hơn – ước rằng giờ đây tay tôi cứng rắn hơn, và giọng tôi mạnh mẽ hơn.
Anh tóm lấy cổ tay tôi bằng một tay và dùng lực ở đó đẩy tôi ra xa khỏi anh, xô vào tường. Sự va chạm làm tôi bất ngờ, nghẹt thở. Tôi bật ra khỏi bức tường đá lăn xuống sàn, hạ cánh trên những cái hộp lần nữa, tạo ra một vụ đổ vỡ khác khi tôi làm rách thêm nhiều giấy bóng kính.
Mạch máu co giật trong đầu tôi khi tôi nằm nghiêng kì cục trên những cái hộp, và trong một thoáng, tôi thấy những ánh sáng kì lạ trôi qua trước mắt.
“Đồ hèn!” Jamie hét vào mặt Jared. “Chị ấy sẽ không làm đau anh cho dù để cứu mạng chính mình! Tại sao anh không để cho chị ấy yên hả?”
Tôi nghe thấy tiếng những chiếc hộp được nhấc lên và cảm thấy bàn tay Jamie trên cánh tay tôi. “Wanda? Chị có sao không, Wanda?”
“Không sao,” tôi thở hổn hển, lờ đi cơn đau trong đầu tôi. Tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của nó ở trên đầu tôi trong ánh sáng của ngọn đèn pin mà chắc Jared đã làm rơi. “Em nên đi ngay đi, Jamie,” tôi thì thầm. “Chạy đi.”
Jamie lắc đầu dữ dội.
“Tránh xa nó ra!” Jared gào lên.
Tôi nhìn thấy Jared tóm hai vai của Jamie và kéo thằng bé đứng dậy. Những cái hộp rơi xuống tôi như một vụ tuyết lở nhỏ. Tôi lăn qua, lấy tay che đầu. Một cái rất nặng rơi trúng ngay giữa hai bả vai tôi, và tôi kêu lên đau đớn.
“Đừng làm đau chị ấy nữa!” Jamie rít lên.
Có một tiếng bốp đanh gọn, và ai đó hự lên.
Tôi vật lộn để lôi mình ra khỏi đống thùng các tông nặng, loạng choạng chống khuỷu tay lên.
Jared đặt một tay lên mũi anh, và cái gì đó tối màu đang nhỏ xuống từ môi anh. Đôi mắt anh mở to vì kinh ngạc. Jamie đang đứng trước mặt anh với hai bàn tay nắm lại thành nắm đấm, quắc mắt giận dữ.
Cái quắc mắc giận dữ của Jamie từ từ biến mất khi Jared nhìn đăm đăm vào nó kinh ngạc. Sự đau đớn thế chỗ - đau đớn và bị phản bội sâu sắc y như biểu hiện của Jared trong căn bếp.
“Anh không phải là người đàn ông như tôi đã nghĩ,” Jamie thì thầm. Nó nhìn vào Jared như thể Jared đang ở rất xa, như thể có một bức tường giữa họ và Jamie hoàn toàn cô độc ở bên phía này của nó.
Đôi mắt Jamie bắt đầu ngấn nước, và nó quay đầu đi, hổ thẹn vì đã để lộ sự yếu đuối trước mặt Jared. Nó bỏ đi với những bước chân nhanh, mạnh.
Chúng ta đã cố, Melanie buồn bã nghĩ. Trái tim cô ấy đau đớn hướng theo đứa trẻ, ngay cả trong lúc cô ấy khao khát tôi nhìn trở lại người đàn ông. Tôi cho cô ấy cái mà cô ấy muốn.
Jared đang không nhìn vào tôi. Anh nhìn chằm chằm vào bóng tối nơi Jamie đã biến mất, bàn tay vẫn ôm lấy mũi.
“A, chó chết!” anh đột nhiên gào lên. “Jamie! Quay lại đây!”
Không có câu trả lời.
Jared ném một cái nhìn lạnh lẽo về phía tôi – tôi lùi lại, mặc dù cơn giận của anh dường như đã nhạt bớt – rồi nhặt lấy chiếc đèn pin và chạy theo Jamie, đá một cái hộp ra khỏi đường đi của anh.
“Anh xin lỗi, được chưa? Đừng có khóc, nhóc!”Anh nói thêm nhiều câu xin lỗi nữa khi vòng qua góc đường và để tôi nằm lại trong bóng tối.
Một lúc lâu sau, tất cả những gì tôi có thể làm là hít thở. Tôi tập trung vào luồng khí đi vào, rồi đi ra. Sau khi cảm thấy đã làm chủ được hoạt động đó, tôi gom sức để đứng dậy khỏi sàn. Phải mất vài phút sau tôi mới nhớ được làm sao để di chuyển chân mình, và thậm chí chúng vẫn còn run rẩy và có nguy cơ sụp xuống, vì thế tôi lại ngồi dựa vào tường, trượt xuống cho đến khi tôi tìm thấy cái gối-bao-gạo của mình. Tôi nằm đó và kiểm tra lại tình trạng của mình.
Không cái xương nào bị gãy – có lẽ trừ mũi của Jared. Tôi chầm chậm lắc đầu. Jamie và Jared không nên đánh nhau. Tôi đã gây ra cho họ quá nhiều phiền hà và bất hạnh. Tôi thở dài và trở lại với công cuộc đánh giá của mình. Có một điểm đau đớn rất lớn ở lưng tôi, và một bên mặt tôi rát và ẩm chỗ bị đập vào tường. Nó nhói lên khi tôi chạm vào và để lại một vệt chất dịch âm ấm trên ngón tay tôi. Mặc dù vậy không có chỗ nào tệ hơn. Những vất bầm và rách khác chỉ bị nhẹ thôi. Khi tôi nhận ra chuyện đó, tôi thấy vui mừng choáng ngợp đến không ngờ.
Tôi còn sống. Jared đã có cơ hội để giết tôi và anh đã không sử dụng nó. Thay vào đó anh đã chạy theo Jamie, để giàn xếp mọi chuyện giữa họ. Vì thế bất kể tôi đã gây ra hư hại gì cho mối quan hệ của họ, có thể nó vẫn còn cứu chữa được.
Đó là một ngày rất dài – một ngày đã dài trước cả khi Jared và những người khác xuất hiện, và dường như là cả một niên kỷ trước. Tôi nằm nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ trên cái bao gạo.
Tôi đã tìm được đường trở lại cái hang nhà tù của tôi.
Đã hàng tuần trời kể từ khi tôi xuống cái hành lang đặc biệt này; tôi đã không trở lại kể từ buổi sáng Jared ra đi và Jeb trả tự do cho tôi. Đối với tôi dường như trong khi tôi còn sống và Jared đang ở trong hang, thì đây chính là nơi tôi thuộc về.
Bây giờ không còn ánh sáng mờ tỏ chào đón tôi nữa. Tôi khá chắc chắn là tôi đã ở ngã rẽ cuối – những lối rẽ và ngoặt vẫn còn khá quen thuộc với tôi. Tôi để bàn tay trái chà lên tường ở chỗ thấp nhất có thể với tới, cảm nhận lối vào khi tôi đi tới trước. Tôi không định trèo trở lại bên trong cái lỗ chật hẹp, nhưng ít nhất nó cũng cho tôi một điểm tham chiếu, để tôi biết rằng tôi nên ở chỗ nào.
Rất may, tôi không cần phải lựa chọn việc chui vào trong hang lần nữa.
Cùng lúc ngón tay tôi rờ được cái viền gồ ghề trên đỉnh hố, chân tôi va vào một vật cản và tôi lảo đảo, ngã khuỵu xuống. Tôi với tay ra để giữ thăng bằng, và chúng đặt xuống với một tiếng roẹt roẹt, làm vỡ cái gì đó không phải là đá và không thuộc về nơi này.
Âm thanh đó là tôi giật mình; vật thể không ngờ kia làm tôi sợ. Có lẽ tôi đã rẽ sai và không ở gần cái hố của tôi. Có lẽ tôi đang ở trong không gian sống của người khác. Tôi nhớ lại hành trình gần đây trong đầu tôi, tự hỏi sao mình lại đi ngược đường như thế. Trong khi đó, tôi chờ đợi phản ứng với cú ngã gây đổ vỡ của tôi, đứng yên hết sức trong bóng tối.
Không có gì cả - không có phản ứng, không có âm thanh nào. Chỉ có bóng tối và sự ngột ngạt và hơi ẩm, như nó vẫn thế, và im lặng đến mức tôi biết mình chỉ có một mình.
Cẩn trọng, cố gây ra ít tiếng động nhất có thể, tôi sờ soạng chung quanh. Bàn tay tôi mắc vào cái gì đó. Tôi kéo tay ra, dò theo đường viền của cái có vẻ như một hộp các tông – một hộp các tông với lớp ni lông mỏng, dễ rách ở trên mà tay tôi đã rơi xuyên qua. Tôi sờ viền trong của cái hộp và tìm được một lớp ni lông dễ rách hơn – những hình chữ nhật nhỏ gây ra nhiều tiếng ồn hơn nhiều khi tôi chạm vào chúng. Tôi rụt tay tức thì, sợ phải thu hút sự chú ý của ai đó.
Tôi nhớ lại là tôi đã tưởng mình tìm được rìa phía trên của cái lỗ. Tôi tìm kiếm bên trái mình và thấy nhiều hộp các tông vuông vức hơn ở phía đó. Tôi cố tìm đỉnh của đống hộp và phải đứng lên để chạm được tới đỉnh – nó cao ngang với đầu tôi. Tôi tìm cho đến khi thấy bức tường, rồi đến cái hố, ở chính xác nơi tôi đã nghĩ. Tôi cố trèo vào trong để xem xem nó có thực sự là cùng một chỗ hay không – chỉ cần ở trên cái sàn cong cong đó một giây là tôi sẽ biết chắc – nhưng tôi cũng không thể đi xa hơn miệng hố. Cả nó cũng đã đầy những hộp.
Lúng túng, tôi khám phá bằng tay, trở ra ngoài hành lang. Tôi thấy tôi không thể đi xuôi xuống xa hơn đường vào; nó đầy chặt những cái hộp các tông bí ẩn.
Khi tôi đi dọc sàn nhà, cố tìm hiểu, tôi thấy cái gì đó khác với đám hộp. Đó là một loại vải thô, giống vải bao bố, một bao tải đầy cái gì đó rất nặng dồn lên với một tiếng thuỵch khi tôi thúc vào nó. Tôi bóp nặn cái bao bằng tay, bớt cảnh giác hơn bởi tiếng thuỵch so với những tiếng roạch của ni lông – không có vẻ âm thanh này sẽ đánh động bất kì ai với sự hiện diện của tôi.
Đột nhiên, mọi chuyện trở nên rõ ràng. Mùi của nó đã làm tôi hiểu ra. Khi tôi chơi với thứ vật liệu như cát bên trong cái bao, tôi hít được một hơi mùi thơm quen thuộc. Nó mang tôi trở về với căn bếp trống của tôi ở San Diego, với cái tủ bát thấp ở bên trái bồn rửa. Trong đầu tôi tôi có thể thấy rất rõ ràng cái bao gạo, cái cốc đong bằng nhựa tôi dùng để đong nó, những hàng thức ăn đóng hộp ở đằng sau nó…
Một khi đã nhận ra là tôi đang chạm vào một bao gạo, tôi hiểu ra mọi chuyện. Tôi đang ở ngay nơi cần đến. Chẳng phải Jeb đã nói nơi này dùng để làm kho hay sao? Và Jared vừa mới trở về từ một chuyến đi trộm dài ngày? Giờ mọi thứ mà những người đi trộm đã trộm được trong hàng tuần lễ liền họ ra đi đều được nhét vào cái nay xa tít mù khơi này cho đến khi chúng được đem ra sử dụng.
Rất nhiều ý nghĩ chạy qua đầu tôi cùng một lúc.
Đầu tiên, tôi nhận ra rằng tôi đang ở giữa đống thức ăn. Không chỉ là những ổ bánh mỳ khô và súp hành trong sõng, mà là thức ăn. Ở đâu đó trong đám này, có thể có bơ lạc. Bánh quy sô cô la chip. (Orkid: my fav ^^) Khoai tây chiên. Cheeto.
Thậm chí cả khi tôi tưởng tượng ra tìm được những thứ này, lại được nếm chúng lần nữa, được ăn no lần đầu tiên kể từ khi tôi rời bỏ xã hội văn minh, tôi vẫn cảm thấy tội lỗi khi nghĩ về nó. Jared đã không mạo hiểm mạng sống của anh và trải qua hàng tuần trời trốn chui trốn nhủi và trộm cắp để cho tôi ăn. Thức ăn này dành cho những người khác.
Tôi cũng lo rằng có thể chỗ này không phải là toàn bộ chỗ hàng dự trữ. Lỡ họ cần cất trữ nhiều hộp hơn thì sao? Liệu Jared hay Kyle sẽ là người mang chúng tới? Không cần đến bất kì trí tưởng tượng nào cũng hình dung được cảnh sẽ diễn ra nếu họ tìm thấy tôi ở đây.
Nhưng đó không phải là lý do mà tôi tới đây sao? Không chính xác là điều mà tôi cần ở một mình để suy nghĩ sao? Tôi dựa vào bức tường. Cái bao gạo tạo thành một cái gối dốc xuống. Tôi nhắm mắt lại – một việc làm không cần thiết trong bóng tối như mực – và dịu xuống cho một cuộc tham khảo ý kiến.
Okay, Mel. Giờ thì sao nào?
Tôi mừng khi thấy cô ấy vẫn còn tỉnh táo và cảnh giác. Sự kháng cự mang đến cho cô ấy sức mạnh. Chỉ khi nào mọi thứ diễn ra tốt đẹp thì cô ấy mới trượt đi mà thôi.
Những ưu tiên, cô ấy quyết định. Điều gì quan trọng nhất với cả hai ta? Sống? Hay là Jamie?
Cô ấy đã biết câu trả lời. Jamie, tôi xác nhận, thở ra thật dài. Âm thanh hơi thở của tôi bật trở lại từ những bức tường tối đen.
Đồng ý. Chúng ta có thể kéo dài thêm một chút nếu để cho bác Jeb hay Ian bảo vệ chúng ta. Như thế có giúp cho nó không?
Có thể. Liệu nó có bị đau đớn nhiều hơn nếu chúng ta chỉ từ bỏ không? Hay nếu chúng ta tiếp tục, chỉ để cho mọi chuyện đi đến một kết thúc tồi tệ không thể tránh khỏi?
Cô ấy không thích việc đó. Tôi có thể cảm nhận được cô ấy đang đi vòng quanh, tìm kiếm giải pháp thay thế.
Cố gắng trốn thoát chăng? Tôi gợi ý.
Không thể, cô ấy quyết định. Hơn nữa, chúng ta sẽ làm gì ngoài đó? Chúng ta sẽ kể gì với họ?
Chúng tôi cùng nhau tưởng tượng về nó – làm thế nào chúng tôi giải thích được hàng tháng trời biến mất? Tôi có thể nói dối, dựng nên một câu chuyện thay thế nào đó, hoặc là nói tôi không nhớ. Nhưng tôi nghĩ tới khuôn mặt hoài nghi của Người truy tìm, đôi mắt lồi ra vì nghi ngờ của cô ta, và biết rằng những nỗ lực vớ vẩn của tôi để lẩn tránh sẽ thất bại.
Họ sẽ nghĩ tôi đã chiếm được quyền kiểm soát, Melanie đồng ý. Rồi họ sẽ lấy cô ra và đặt cô ta vào trong.
Tôi vặn vẹo, như thể vị trí mới trên sàn đá sẽ giúp đưa tôi tránh xa khỏi ý tưởng đó, và rùng mình. Rồi tôi đi theo ý nghĩ đó đến tận kết luận cuối cùng. Cô ta sẽ kể cho họ về nơi này, và những Người truy tìm sẽ tìm tới.
Nỗi kinh hoàng ào qua chúng tôi.
Phải, tôi nói tiếp. Vậy trốn thoát đã bị loại.
Ừ, cô ấy thì thầm, cảm xúc làm cho ý nghĩ của cô ấy không ổn định.
Vậy quyết định chỉ là… nhanh hay chậm. Cái nào ít làm tổn thương nó hơn?
Có vẻ như là chừng nào tôi còn tập trung vào những vấn đề thực tiễn thì ít nhất tôi còn có thể giữ vững lập trường của mình trong cuộc tranh luận giống như bàn chuyện làm ăn. Melanie cố bắt chước nỗ lực của tôi.
Tôi không chắc lắm. Mặt khác, theo lô gic, ba chúng ta càng ở bên nhau lâu bao nhiêu, thì sự… chia cách của chúng ta càng khó khăn hơn với nó. Vậy nhưng một lần nữa, nếu chúng ta không đấu tranh, nếu chúng ta chỉ từ bỏ… nó sẽ không thích đâu. Nó sẽ cảm thấy bị chúng ta phản bội.
Tôi nhìn vào cả hai mặt cô ấy vừa nêu ra, cố gắng khách quan trong việc này.
Vậy… nhanh, nhưng chúng ta phải làm hết sức để không chết à?
Hãy xuống đó và chiến đấu, cô ấy ủ rũ xác nhận.
Chiến đấu. Tuyệt vời nhỉ. Tôi cố tưởng tượng ra chuyện đó – dùng bạo lực đáp trả bạo lực. Giơ tay lên để đánh vào ai đó. Tôi có thể dựng nên từ ngữ chứ không phải là hình ảnh thực sự.
Cô có thể làm được, cô ấy khuyến khích. Tôi sẽ giúp cô.
Cảm ơn, nhưng không, xin cảm ơn. Chắc phải có cách nào khác.
Tôi không hiểu được cô, Wanda. Cô đã từ bỏ loài của mình hoàn toàn, cô sẵn sàng chết cho em trai tôi, cô yêu người đàn ông mà tôi yêu, người sắp giết chết chúng ta, vậy mà cô vẫn không thể từ bỏ những tục lệ chẳng có chút xíu tính thực tế nào ở nơi này.
Tôi là tôi, Mel à. Tôi không thể thay đổi chuyện đó, mặc dù mọi thứ khác có thể thay đổi. Cô cố bám lấy con người mình; vậy hãy cho tôi được làm tương tự như vậy.
Nhưng nếu chúng ta –
Cô ấy có thể tiếp tục tranh cãi với tôi, nhưng chúng tôi bị cắt ngang. Một âm thanh cọ xát, tiếng giày trên đá, vẳng lại từ nơi nào đó dưới hành lang.
Tôi đông cứng – mọi chức năng trên cơ thể đều chững lại trừ trái tim, và thậm chí cả cái đó cũng phập phùng – và lắng nghe. Tôi không có nhiều thời gian để hi vọng rằng tôi chỉ tưởng tượng ra âm thanh đó. Trong vòng vài giây, tôi có thể nghe thêm nhiều tiếng bước chân lặng lẽ hướng tới chỗ này.
Melanie rất bình tĩnh, trong khi tôi thì hoảng hốt.
Đứng dậy đi, cô ấy ra lệnh.
Tại sao?
Cô không thể chiến đấu, nhưng cô có thể chạy. Cô phải thử làm gì đó – vì Jamie.
Tôi bắt đầu thở trở lại, giữ hơi thở khẽ khàng và ngắn. Chậm rãi, tôi bò cho đến khi đứng trên hai chân. Adranaline chảy qua các cơ bắp của tôi, khiến chúng râm ran và duỗi ra. Tôi sẽ chạy nhanh hơn phần lớn những người muốn bắt tôi, nhưng tôi phải chạy đi đâu đây?
“Wanda?” ai đó khẽ thì thào. “Chị Wanda? Chị có ở đây không? Em đây.”
Giọng nói vỡ ra, và tôi biết người này.
“Jamie!” tôi hào hển. “Em làm gì ở đây? Chị đã bảo em chị cần ở một mình mà.”
Sự vui mừng hiện rành rành trong giọng nói của nó, lúc này nó đã cất giọng cao hơn tiếng thì thầm. “Mọi người đều đang đi tìm chị. À, chị biết đấy, Trudy và Lily và Wes –mọi người ấy. Chỉ là chúng em không được để cho ai biết đó là điều chúng em đang làm. Không để ai đoán được chị đang mất tích cả. Bác Jeb đã lấy lại khẩu súng của bác ấy. Ian đang đi với Doc. Khi Doc rảnh, anh ấy sẽ nói chuyện với Jared và Kyle. Mọi người sẽ nghe lời Doc. Vì thế chị không cần phải trốn. Mọi người đều đang bận, và có lẽ chị đã mệt…”
Khi Jamie giải thích, nó tiếp tục đi tới trước cho đến khi ngón tay tìm được cánh tay tôi, rồi bàn tay tôi.
“Chị không thực sự đi trốn, Jamie à. Chị đã bảo em là chị cần phải suy nghĩ.”
“Chị có thể suy nghĩ khi bác Jeb ở cạnh mà, phải không?”
“Em muốn chị đi đâu nào? Trở về căn phòng của Jared à? Đây là nơi mà chị nên ở.”
“Không phải thế nữa.” Vẻ bướng bỉnh quen thuộc trở lại giọng nói của nó.
“Tại sao mọi người lại bận thế?” tôi hỏi để đánh lạc hướng nó. “Doc đang làm gì?”
Nỗ lực của tôi không thành công; nó không trả lời.
Sau một phút im lặng, tôi chạm vào má nó. “Nghe này, em nên ở cùng bác Jeb. Nói với những người khác ngừng tìm chị đi. Chị chỉ ở lại đây một lát thôi.“Chị không thể ngủ lại đây.”
“Chị đã từng ngủ ở đây.”
Tôi cảm thấy đầu nó lắc trong tay tôi.
“Ít nhất để em đi lấy mấy cái chiếu và gối.”
“Chị không cần nhiều hơn một cái.”
“Em sẽ không ở chung với Jared trong lúc anh ấy là một tên đểu như thế.”
Tôi rên lên trong lòng. “Vậy thì em ở với Jeb và những tiếng ngáy của bác ấy. Em thuộc về họ, không phải chị.”
“Em thuộc về nơi em muốn.”
Nguy cơ Kyle tìm thấy tôi ở đây vẫn còn đè nặng trong lòng tôi. Nhưng lý lẽ đó chỉ càng khiến Jamie cảm thấy có trách nhiệm bảo vệ tôi thôi.
“Tốt, nhưng em phải được phép của bác Jeb.”
“Để sau. Đêm nay em sẽ không làm bác Jeb khó chịu.”
“Bác Jeb đang làm gì?”
Jamie không trả lời. Chỉ đến lúc đó tôi mới nhận ra nó đã cố tình không trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi. Có cái gì đó nó không muốn nói cho tôi biết. Có lẽ những người khác cũng đang bận rộn đi tìm tôi. Có lẽ sự trở về của Jared đã làm cho họ trở về với ý kiến ban đầu của họ về tôi. Lúc ở trong bếp đã như thế, khi họ cúi đầu và liếc nhìn tôi với vẻ tội lỗi.
“Đang xảy ra chuyện gì, Jamie?” tôi thúc.
“Em không được kể với chị,” nó lẩm bẩm. “Và em sẽ không kể.” Cánh tay nó quàng chặt quanh eo tôi, và mặt nó ẩn vào vai tôi. “Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi,” nó hứa với tôi, giọng nói chắc nịch.
Tôi vỗ vỗ lưng nó và cào ngón tay vào mớ tóc rối bù của nó. “Okay,” tôi nói, đồng ý chấp nhận sự im lặng của nó. Rút cuộc thì, chẳng phải tôi cũng có những bí mật đó sao? “Đừng buồn, Jamie à. Bất kể là chuyện gì, thì cũng là vì những điều tốt đẹp nhất. Em sẽ ổn cả thôi.” Khi tôi nói những điều đó. Tôi mong mỏi nó là sự thật.
“Em không biết phải hi vọng vào cái gì,” nó thì thầm.
Khi tôi nhìn mông lung vào bóng tối, cố hiểu điều nó đang không muốn nói là gì, một ánh sáng yếu ớt hút lấy mắt tôi ở phía cuối đường hầm – mờ mịt nhưng vẫn nhận ra được trong cái hang tối đen.
“Suỵt,” tôi xì nó. “Ai đó đang tới. Nhanh lên, trốn sau những cái hộp đi.”
Đầu Jamie bật lên, hướng về ánh sáng vàng mỗi lúc một sáng hơn. Tôi lắng nghe những tiếng bước chân đi kèm nhưng không thấy gì hết.
“Em sẽ không đi trốn,” nó thì thào. “Đứng sau em đi, chị Wanda.”
“Không!”
“Jamie!” Jared thét. “Anh biết em ở trong này!” Chân tôi có cảm giác rỗng tuếch, tê liệt. Nhất định phải là Jared ư? Sẽ dễ dàng hơn nhiều cho Jamie nếu Kyle là người giết tôi.
“Đi đi!” Jamie thét lại.
Ánh sáng vàng tiến tới và biến thành một quầng hình tròn trên tường.
Jared rẽ vào khúc quanh, ngọn đèn pin trong tay anh lia qua lia lại ngang sàn đá. Anh đã lại sạch sẽ, mặc một cái áo sơ mi đỏ đã bạc màu mà tôi nhận ra ngay – nó đã được treo trong căn phòng tôi đã sống mấy tuần qua và rất quen mắt. Khuôn mặt của anh cũng quen thuộc – nó vẫn mang cái vẻ mặt y hệt như từ trước tới nay kể từ khi tôi xuất hiện ở đây.
Ánh sáng của ngọn đèn pin chiếu vào mặt tôi và làm tôi lóa mắt; tôi biết ánh sáng phản chiếu rực rỡ vì màu bạc đằng sau nhãn cầu của tôi, bởi vì tôi cảm thấy Jamie nhảy lên – chỉ một chút lúc đầu, rồi nó đứng vững hơn cả lúc trước.
“Tránh xa nó ra!” Jared gào lên.
“Anh im đi!” Jamie gào lại. “Anh không biết chị ấy! Để chị ấy yên!”
Nó bám vào tôi trong khi tôi cố gạt tay nó ra.
Jared tiến tới như một con bò mộng hết tốc lực. Anh túm lấy cổ áo sơ mi của Jamie bằng một tay và kéo nó ra khỏi tôi. Anh dùng một tay túm đầy vải áo để rung lắc người thằng bé trong khi quát.
“Em đang biến thành thằng ngốc đấy! Em không thấy nó đã sử dụng em như thế nào à?”
Một cách bản năng, tôi chen mình vào khoảng cách hẹp giữa hai người bọn họ. Như tôi đã tính trước, bước tiến của tôi khiến anh thả Jamie ra. Tôi không muốn cũng không cần bất kì điều gì khác – như là mùi hương thân thuộc của anh công kích các giác quan của tôi, hay cảm giác vồng ngực của anh dưới bàn tay tôi.
“Để cho Jamie yên,” tôi nói, chỉ một lần này ước mình giống với con người Melanie mong mỏi tôi biến thành hơn – ước rằng giờ đây tay tôi cứng rắn hơn, và giọng tôi mạnh mẽ hơn.
Anh tóm lấy cổ tay tôi bằng một tay và dùng lực ở đó đẩy tôi ra xa khỏi anh, xô vào tường. Sự va chạm làm tôi bất ngờ, nghẹt thở. Tôi bật ra khỏi bức tường đá lăn xuống sàn, hạ cánh trên những cái hộp lần nữa, tạo ra một vụ đổ vỡ khác khi tôi làm rách thêm nhiều giấy bóng kính.
Mạch máu co giật trong đầu tôi khi tôi nằm nghiêng kì cục trên những cái hộp, và trong một thoáng, tôi thấy những ánh sáng kì lạ trôi qua trước mắt.
“Đồ hèn!” Jamie hét vào mặt Jared. “Chị ấy sẽ không làm đau anh cho dù để cứu mạng chính mình! Tại sao anh không để cho chị ấy yên hả?”
Tôi nghe thấy tiếng những chiếc hộp được nhấc lên và cảm thấy bàn tay Jamie trên cánh tay tôi. “Wanda? Chị có sao không, Wanda?”
“Không sao,” tôi thở hổn hển, lờ đi cơn đau trong đầu tôi. Tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của nó ở trên đầu tôi trong ánh sáng của ngọn đèn pin mà chắc Jared đã làm rơi. “Em nên đi ngay đi, Jamie,” tôi thì thầm. “Chạy đi.”
Jamie lắc đầu dữ dội.
“Tránh xa nó ra!” Jared gào lên.
Tôi nhìn thấy Jared tóm hai vai của Jamie và kéo thằng bé đứng dậy. Những cái hộp rơi xuống tôi như một vụ tuyết lở nhỏ. Tôi lăn qua, lấy tay che đầu. Một cái rất nặng rơi trúng ngay giữa hai bả vai tôi, và tôi kêu lên đau đớn.
“Đừng làm đau chị ấy nữa!” Jamie rít lên.
Có một tiếng bốp đanh gọn, và ai đó hự lên.
Tôi vật lộn để lôi mình ra khỏi đống thùng các tông nặng, loạng choạng chống khuỷu tay lên.
Jared đặt một tay lên mũi anh, và cái gì đó tối màu đang nhỏ xuống từ môi anh. Đôi mắt anh mở to vì kinh ngạc. Jamie đang đứng trước mặt anh với hai bàn tay nắm lại thành nắm đấm, quắc mắt giận dữ.
Cái quắc mắc giận dữ của Jamie từ từ biến mất khi Jared nhìn đăm đăm vào nó kinh ngạc. Sự đau đớn thế chỗ - đau đớn và bị phản bội sâu sắc y như biểu hiện của Jared trong căn bếp.
“Anh không phải là người đàn ông như tôi đã nghĩ,” Jamie thì thầm. Nó nhìn vào Jared như thể Jared đang ở rất xa, như thể có một bức tường giữa họ và Jamie hoàn toàn cô độc ở bên phía này của nó.
Đôi mắt Jamie bắt đầu ngấn nước, và nó quay đầu đi, hổ thẹn vì đã để lộ sự yếu đuối trước mặt Jared. Nó bỏ đi với những bước chân nhanh, mạnh.
Chúng ta đã cố, Melanie buồn bã nghĩ. Trái tim cô ấy đau đớn hướng theo đứa trẻ, ngay cả trong lúc cô ấy khao khát tôi nhìn trở lại người đàn ông. Tôi cho cô ấy cái mà cô ấy muốn.
Jared đang không nhìn vào tôi. Anh nhìn chằm chằm vào bóng tối nơi Jamie đã biến mất, bàn tay vẫn ôm lấy mũi.
“A, chó chết!” anh đột nhiên gào lên. “Jamie! Quay lại đây!”
Không có câu trả lời.
Jared ném một cái nhìn lạnh lẽo về phía tôi – tôi lùi lại, mặc dù cơn giận của anh dường như đã nhạt bớt – rồi nhặt lấy chiếc đèn pin và chạy theo Jamie, đá một cái hộp ra khỏi đường đi của anh.
“Anh xin lỗi, được chưa? Đừng có khóc, nhóc!”Anh nói thêm nhiều câu xin lỗi nữa khi vòng qua góc đường và để tôi nằm lại trong bóng tối.
Một lúc lâu sau, tất cả những gì tôi có thể làm là hít thở. Tôi tập trung vào luồng khí đi vào, rồi đi ra. Sau khi cảm thấy đã làm chủ được hoạt động đó, tôi gom sức để đứng dậy khỏi sàn. Phải mất vài phút sau tôi mới nhớ được làm sao để di chuyển chân mình, và thậm chí chúng vẫn còn run rẩy và có nguy cơ sụp xuống, vì thế tôi lại ngồi dựa vào tường, trượt xuống cho đến khi tôi tìm thấy cái gối-bao-gạo của mình. Tôi nằm đó và kiểm tra lại tình trạng của mình.
Không cái xương nào bị gãy – có lẽ trừ mũi của Jared. Tôi chầm chậm lắc đầu. Jamie và Jared không nên đánh nhau. Tôi đã gây ra cho họ quá nhiều phiền hà và bất hạnh. Tôi thở dài và trở lại với công cuộc đánh giá của mình. Có một điểm đau đớn rất lớn ở lưng tôi, và một bên mặt tôi rát và ẩm chỗ bị đập vào tường. Nó nhói lên khi tôi chạm vào và để lại một vệt chất dịch âm ấm trên ngón tay tôi. Mặc dù vậy không có chỗ nào tệ hơn. Những vất bầm và rách khác chỉ bị nhẹ thôi. Khi tôi nhận ra chuyện đó, tôi thấy vui mừng choáng ngợp đến không ngờ.
Tôi còn sống. Jared đã có cơ hội để giết tôi và anh đã không sử dụng nó. Thay vào đó anh đã chạy theo Jamie, để giàn xếp mọi chuyện giữa họ. Vì thế bất kể tôi đã gây ra hư hại gì cho mối quan hệ của họ, có thể nó vẫn còn cứu chữa được.
Đó là một ngày rất dài – một ngày đã dài trước cả khi Jared và những người khác xuất hiện, và dường như là cả một niên kỷ trước. Tôi nằm nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ trên cái bao gạo.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook