Vật Chủ
-
Chương 28
Mê muội
Thức dậy trong bóng tối hoàn toàn rất mất phương hướng. Trong những tháng vừa qua, tôi đã quen với việc được mặt trời cho biết trời đã sáng. Đầu tiên tôi nghĩ có thể trời vẫn còn tối, nhưng rồi, cảm giác nhức nhối trên mặt tôi và vết đau sau lưng tôi khiến tôi nhớ lại nơi tôi đang ở.
Bên cạnh, tôi có thể nghe thấy âm thanh tiếng thở điều hòa, khe khẽ; tôi không sợ, bởi vì đó là âm thanh quen thuộc nhất ở đây. Tôi không ngạc nhiên vì Jared đã lén trở lại và ngủ bên cạnh tôi đêm qua.
Có lẽ chính là sự thay đổi trong hơi thở của tôi đã đánh thức nó; có lẽ đó chỉ là vì thời gian biểu của chúng tôi đã được đồng bộ hóa. Nhưng vài giây sau khi tôi tỉnh, nó cũng phát ra một tiếng thở gắt.
“Chị Wanda?” nó thì thào.
“Chị ở ngay đây.”
Nó thở dài nhẹ nhõm. “Ở đây tối thật đấy,” nó nói.
“Ừ.”
“Chị nghĩ đã đến giờ ăn sáng chưa?”
“Chị không biết.”
“Em đói. Đi xem đi.”
Tôi không trả lời nó.
Nó diễn dịch sự im lặng của tôi rất chính xác, như một sự trốn tránh. “Chị không cần phải trốn ở đây, Wanda à,” nó thành thực nói, sau khi đã chờ một lúc cho tôi lên tiếng. “Đêm qua em đã nói chuyện với anh Jared. Anh ấy sẽ không nhăm nhắm vào chị nữa – anh ấy đã hứa.”
Tôi gần như mỉm cười. Nhăm nhắm vào tôi.
“Chị đi cùng em không?” Jamie giục. Bàn tay nó đã tìm thấy tay tôi.
“Đó có phải là điều em thực sự muốn chị làm không?” tôi hỏi bằng giọng rất nhỏ.
“Có. Mọi thứ sẽ giống y như trước.”
Mel? Thế có phải là cách tốt nhất không?
Tôi không biết. Cô ấy bị giằng xé. Cô ấy biết rằng cô ấy không thể chối từ; cô ấy muốn được nhìn thấy Jared.
Thế là rất điên khùng, cô biết đấy.
Không điên khùng như cái thực tế là cô cũng muốn nhìn thấy anh ấy nữa.
“Được rồi, Jamie,” tôi đồng ý. “Nhưng đừng buồn khi mà mọi việc không như trước nữa, có được không? Nếu mọi chuyện tệ đi… Thì, đừng bị ngạc nhiên quá.”
“Sẽ ổn mà. Rồi chị xem.”
Tôi để nó dẫn đường đi qua bóng tối, kéo tôi đi bằng cách vẫn nắm lấy bàn tay tôi. Tôi gồng mình lên khi chúng tôi đi vào trong căn hầm vườn lớn; tôi không thể đoan chắc được phản ứng của bất kì ai với tôi ngày hôm nay. Ai mà biết được người ta đã nói những gì trong lúc tôi ngủ chứ?
Nhưng khu vườn trống không, mặc dù mặt trời đã tỏa sáng trên nền trời. Nó phản chiếu qua hàng trăm cái gương, nhất thời làm tôi lóa mắt.
Jamie không quan tâm đến căn hầm trống không. Đôi mắt nó ở trên mặt tôi, và nó hít vào thật sâu qua hai hàm răng nghiến chặt khi ánh sáng chiếu vào má tôi.
“Ôi,” nó hổn hển. “Chị có sao không? Có đau lắm không?”
Tôi khẽ chạm vào mặt. Da mặt tôi cảm giác thô ráp – bụi đá dính vào lớp máu. Chỗ nào ngón tay tôi chạm tới đều nhoi nhói.
“Không sao,” tôi thì thầm; căn hầm trống trải khiến tôi lo lắng – tôi không muốn nói chuyện quá to tiếng.
“Mọi người đâu cả rồi?”
Jamie nhún vai, mắt nó vẫn nheo lại khi quan sát mặt tôi. “Bận, em đoán thế.” Nó không hề hạ giọng.
Điều này nhắc tôi nhớ lại tối qua, về bí mật mà nó không chịu nói với tôi. Hai hàng lông mày của tôi nhíu lại với nhau.
Cô nghĩ điều nó không chịu nói với chúng ta là gì?
Cô biết hết những gì tôi biết, Wanda à.
Cô là con người. Chẳng phải cô có trực giác hay cái gì đó à?
Trực giác? Trực giác của tôi bảo tôi rằng chúng ta không biết về nơi này nhiều như chúng ta đã tưởng, Melanie nói.
Chúng tôi cân nhắc ý nghĩ không lành đó.
Tôi gần như vui mừng khi nghe thấy những âm thanh thường ngày của bữa ăn phát ra từ hành lang nhà bếp. Tôi không đặc biệt muốn gặp ai ngày hôm nay – tất nhiên ngoại trừ cái nhu cầu phát ốm muốn gặp Jared – nhưng những đường hầm không người, kết hợp với ý thức rằng có gì đó đang được giữ bí mật với tôi khiến tôi rất bồn chồn.
Căn bếp không đầy một nửa – một sự kiện kì cục vào giờ này của buổi sáng. Nhưng tôi gần như không chú ý đến nó, bởi cái mùi bay ra từ lò nướng bằng đá đã áp đảo mọi ý nghĩ khác.
“Ôiiiiii,” Jamie rên lên. “Trứng!”
Lúc này Jamie kéo tôi đi nhanh hơn, và tôi không hề miễn cưỡng bước cùng nó chút nào. Chúng tôi đều vội, dạ dày sôi lên, tới bên cái kệ cạnh chỗ Lucina, người mẹ, đang đứng với một cái môi nhựa trên tay. Bữa sáng thường là tự phục vụ, nhưng mà bữa sáng cũng thường chỉ có những ổ bánh mỳ cứng thôi.
Chị ta chỉ nhìn vào cậu bé khi nói. “Một giờ trước nó ngon hơn nhiều.”
“Giờ cũng ngon,” Jamie đáp lại một cách hăm hở. “Mọi người khác ăn hết rồi à?” “Hầu hết. Chị nghĩ họ đi thăm Doc và những người…” Lucina ngừng nói, và mắt chị ta liếc vào tôi lần đầu tiên; Jamie cũng nhìn vào tôi. Tôi không hiểu biểu hiện vừa thoáng qua mặt Lucina – nó biến mất quá nhanh, bị thay bằng một cái gì đó khác khi chị ta đánh giá những dấu vết mới trên mặt tôi.
“Còn bao nhiêu?” Jamie hỏi. Sự háo hức của nó bây giờ nghe có hơi gượng gạo.
Lucina quay đi và cúi xuống, lôi một cái chảo kim loại ra khỏi phiến đá nóng bỏng ở dưới đáy lò bằng một cái môi. “Em muốn ăn bao nhiêu, Jamie? Còn khá nhiều,” chị ta bảo Jamie mà không quay đầu lại.
“Cứ cho em là Kyle đi,” cậu bé nói với một tiếng cười lớn.
“Vậy là một xuất cỡ-Kyle,” Lucina nói, nhưng khi chị ta cười, mắt chị ta không vui vẻ gì.
Chị ta lấy đầy trứng bác hơi dẻo vào trong một bát đựng súp, đứng lên, và đưa nó cho Jamie.
Chị ta nhìn tôi lần nữa, và tôi hiểu cái nhìn đó để làm gì.
“Hãy ngồi chỗ này này, Jamie,” tôi nói, kéo nó ra xa khỏi cái kệ.
Nó nhìn chằm chằm vào tôi ngạc nhiên. “Chị không muốn một ít à?”
“Không, chị -“ tôi lại định nói là “ổn”, khi dạ dày tôi rộ lên một cách chống đối.
“Chị Wanda?” Nó nhìn vào tôi, rồi nhìn trở lại Lucina, đang khoanh tay trước ngực.
“Chị chỉ cần bánh mỳ thôi,” tôi lẩm bẩm, cố gạt nó ra.
“Không, Lucina, thế là sao?” Nó nhìn vào chị ta chờ đợi. Chị ta không đụng đậy. “Nếu chị đã xong việc ở đây rồi, thì để em làm,” nó gợi ý, mắt nheo lại và miệng mím thành một đường ương bướng.
Lucina nhún vai và đặt cái môi lên kệ đá. Chị ta từ từ bỏ đi, không nhìn lại tôi lần nữa.
“Jamie,” tôi khẽ lẩm bẩm. “Những thức ăn này không phải để cho chị. Jared và những người khác không mạo hiểm mạng sống của họ để chị có trứng cho bữa sáng. Bánh mỳ là được rồi.”
“Đừng có ngốc, chị Wanda,” Jamie nói. “Giờ chị đã sống ở đây rồi, cũng như những người còn lại. Không ai phiền khi chị giặt quần áo và nướng bánh mỳ cho họ. Hơn nữa, những quả trứng này không để lâu hơn được. Nếu chị không ăn, thì sẽ phải vứt chúng đi.”
Tôi cảm thấy tất cả những con mắt trong phòng đều dán vào lưng mình. “Có thể ai đó thích ăn nữa,” tôi nói thậm chí còn khẽ hơn. Không có ai trừ Jamie nghe thấy.
“Quên đi,” Jamie gầm ghè. Nó nhảy qua kệ bếp và lấy đầy một bát trứng nữa, rồi đẩy cho tôi. “Chị sẽ ăn hết sạch từng miếng một,” nó kiên quyết nói với tôi.
Tôi nhìn vào cái bát. Miệng chảy nước. Tôi gạt chỗ trứng ra vài inch rồi khoanh tay lại.
Jamie nhíu mày. “Tốt thôi,” nó nói, và đẩy bát của nó qua mặt quầy. “Chị không ăn, em cũng không ăn.” Dạ dày nó kêu thành tiếng. Nó khoanh tay ngang ngực.
Chúng tôi nhìn đăm đăm vào nhau trong hai phút thật dài, cả hai cái dạ dày đều kêu ùng ục khi chúng tôi hít thở mùi trứng. Thỉnh thoảng, thằng bé liếc xéo thức ăn qua khóe mắt nó. Chính điều đó đã đánh bại tôi – cái nhìn thèm khát trong mắt nó.
“Được rồi,” tôi gắt. Tôi trượt cái bát của nó trở lại cho nó rồi với lấy bát của tôi. Nó chờ cho đến khi tôi ăn miếng đầu tiên rồi mới chạm vào trứng của nó. Tôi nén lại một tiếng rên khi vị của món trứng chạm vào lưỡi tôi. Tôi biết trứng bác nguội không phải là thứ tốt nhất tôi từng được nếm, nhưng cảm giác đúng là như thế. Cơ thể này luôn sống cho hiện tại.
Jamie cũng có cùng một phản ứng. Và rồi nó bắt đầu lùa thức ăn vào trong miệng nó nhanh đến độ dường như nó không có cả thời gian để thở nữa. Tôi canh chừng để đảm bảo là nó không bị nghẹn.Tôi ăn chậm hơn, hi vọng có thể thuyết phục nó ăn thêm một ít của tôi khi nó đã ăn xong. Chính là lúc đó, khi sự bất đồng nho nhỏ của chúng tôi đã qua và dạ dày tôi đã được thỏa mãn, cuối cùng tôi cũng chú ý đến bầu không khí trong căn bếp.
Với niềm vui tới từ việc có trứng cho bữa sáng sau hàng tháng trời ăn độc một món, tôi đã trông mong có nhiều cảm xúc ăn mừng hơn. Nhưng bầu không khí rất ảm đạm, những cuộc chuyện trò đều thì thầm. Có phải đây là phản ứng cho cảnh tối qua không? Tôi lướt qua căn phòng, cố gắng tìm hiểu.
Mọi người đều đang nhìn vào tôi, vài người chỗ này vài người chỗ kia, nhưng họ không phải là những người duy nhất nói bằng giọng thì thào nghiêm trọng, và những người khác thì không để ý gì đến tôi hết. Thêm nữa, không ai trong số họ có vẻ giận dữ hay tội lỗi hay căng thẳng hay bất kì một biểu hiện nào khác mà tôi mong đợi.
Sharon là người cuối cùng tôi để ý, đang ăn trong một góc phía xa, giữ mình như bình thường. Chị ta lạnh nhạt đến mức khi chị ta máy móc ăn hết bữa sáng của mình tôi không hề để ý đến những giọt nước mắt lã chã trên mặt chị ta. Chúng rơi xuống thức ăn của chị ta, nhưng chị ta vẫn ăn chúng như thể không biết gì.
“Có chuyện gì không ổn với Doc à?” tôi thì thầm với Jamie, đột nhiên thấy sợ. Tôi tự hỏi liệu tôi có quá hoang tưởng không – có lẽ chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi. Sự buồn bã trong căn phòng dường như là một phần của một bi kịch con người nào đó chẳng dính dáng gì đến tôi. Liệu đây có phải cái đã làm tất cả mọi người bận bịu không? Có tai nạn nào chăng?
Jamie nhìn vào Sharon và thở dài trước khi trả lời. “Không, Doc khỏe.”
“Bác Maggie à? Bác ấy bị đau à?”
Nó lắc đầu.
“Walter đâu rồi?” tôi hỏi, vẫn còn thì thào. Tôi cảm thấy một nỗi bồn chồn day dứt khi nghĩ đến một ai đó trong những người bạn của tôi ở đây bị thương tổn, cho dù đó có là những người ghét tôi đi nữa.
“Em không biết. Ông ấy khỏe. Em chắc vậy.”
Giờ tôi đã nhận ra Jamie cũng buồn bã y như những người khác ở đây.
“Có chuyện gì thế, Jamie? Tại sao em buồn?”
Jamie nhìn xuống đống trứng của nó, lúc này ăn chậm rãi và khoan thai, và không trả lời tôi.
Nó kết thúc bữa ăn trong im lặng. Tôi cố đẩy cho nó phần còn lại trong bát của tôi, nhưng nó lườm tôi gay gắt đến nỗi tôi phải lấy lại và ăn hết mà không phản đối gì nữa.
Chúng tôi bỏ hai cái bát của mình vào trong cái thùng nhựa to chứa bát đĩa bẩn. Nó đã đầy, vì thế tôi lấy nó ra khỏi kệ. Tôi không chắc có việc gì đang diễn ra ở trong hang ngày hôm nay, nhưng rửa bát đĩa có thể là một công việc an toàn.
Jamie đi cùng với tôi, mắt nó cảnh giác. Tôi không thích thế. Tôi sẽ không cho nó đóng vai vệ sĩ của tôi, cho dù có thể cần thiết đi nữa. Nhưng khi chúng tôi đang đi vòng quanh cánh đồng lớn, vệ sĩ thường trực của tôi tìm thấy tôi, vì thế việc đó trở thành một việc còn phải xét lại đã.
Ian trông rất bẩn; bụi nâu vàng phủ khắp người anh từ đầu tới chân, sẫm màu hơn ở những chỗ đổ mồ hôi. Những lớp bụi nâu làm tối mặt anh không ngụy trang được vẻ kiệt sức ở đó. Tôi không ngạc nhiên khi thấy anh cũng buồn khổ như tất cả mọi người. Nhưng đám bụi bẩn làm tôi tò mò. Đó không phải là lớp bụi màu tím sẫm trong hang. Sáng nay Ian đã ra ngoài.
“Cô đây rồi,” anh lẩm bẩm khi nhìn thấy chúng tôi. Anh đang bước đi rất nhanh, đôi chân ra rút ngắn khoảng cách với những bước vội vã. Khi đến chỗ chúng tôi, anh cũng không chậm lại, thay vào đó tóm khuỷu tay tôi và đẩy tôi đi về phía trước. “Hãy né ở đây một lúc.”
Anh kéo tôi vào trong một miệng hầm hẹp dẫn tới cánh đồng phía đông, nơi đám ngô đã gần chín. Anh không dẫn tôi đi xa, chỉ vào trong bóng tối chỗ chúng tôi không bị nhìn thấy từ căn phòng lớn. Tôi cảm thấy bàn tay Jamie khẽ đặt trên cánh tay tôi.
Sau khoảng nửa phút, những giọng nói trầm vẳng lại từ hầm lớn. Chúng không dữ dội – nhưng ủ rũ, buồn bã như bất kì một khuôn mặt nào tôi đã gặp sáng nay. Những giọng nói vượt qua chúng tôi, rất gần cái khe mà chúng tôi đang trốn, và bàn tay Ian căng thẳng trên khuỷu tay tôi, những ngón tay của anh bấm vào chỗ thịt mềm trên xương. Tôi nhận ra giọng của Jared, và giọng của Kyle. Melanie nhào vào sự kiềm chế của tôi, mà dù sao thì sự kiềm chế của tôi cũng rất mong manh. Cả hai chúng tôi đều muốn được nhìn mặt Jared. Thật tốt vì Ian đã kéo chúng tôi lại.
“… không hiểu tại sao chúng ta lại để cho anh ấy tiếp tục cố gắng. Khi đã kết thúc, thì phải kết thúc,” Jared đang nói.
“Lần này anh ấy thực sự nghĩ rằng đã có được nó. Anh ấy đã rất chắc chắn… Chậc. Tất cả những việc này sẽ là xứng đáng nếu một ngày nào đó anh ấy tìm ra được,” Kyle không đồng tình.
“Nếu.” Jared khụt khịt. “Tôi đoán chúng ta may mới tìm được chỗ brandy ấy. Cứ cái đà này thì đêm nay Doc sẽ thổi bay cả thùng.”
“Anh ấy sẽ vượt qua nhanh thôi,” Kyle nói, giọng bắt đầu loãng vào không trung. “Tôi ước gì Sharon có thể…” Rồi tôi không còn nghe được gì nữa.
Ian chờ cho đến khi những giọng nói đã tắt hoàn toàn, rồi vài phút nữa, cuối cùng mới thả tay tôi ra.
“Anh Jared đã hứa rồi,” Jamie lẩm bẩm với anh.
“Phải, nhưng Kyle thì không,” Ian trả lời.
Họ quay trở ra chỗ sáng. Tôi chầm chậm đi theo họ, không chắc mình đang cảm thấy sao.
Ian lần đầu tiên chú ý tới thứ tôi đang mang. “Đừng rửa bát đĩa bây giờ,” anh bảo tôi. “Hãy để họ có thời gian rửa ráy và đi tiếp.”
Tôi nghĩ về việc hỏi anh tại sao anh lại bẩn thế, nhưng có thể, giống như Jamie, anh sẽ từ chối trả lời. Tôi quay lại nhìn đăm đăm vào đường hầm dẫn ra hai con sông, toan tính.
Ian phát ra một âm thanh giận dữ.
Tôi nhìn trở lại anh, sợ hãi, rồi nhận ra cái gì đã làm anh bực mình – anh chỉ vừa mới nhìn thấy mặt tôi.
Anh giơ tay lên như thể để nâng cằm tôi lên, nhưng tôi tránh xa và anh buông thõng tay xuống.
“Cái đó làm tôi muốn bệnh,” anh nói, và giọng anh thực sự nghe như anh đang buồn nôn. “Và tệ hơn nữa, khi biết rằng nếu tôi đã không ở lại, thì tôi sẽ là người gây ra nó…”
Tôi lắc đầu với anh. “Không có gì đâu, Ian à.” “Tôi không đồng ý chuyện đó,” anh lẩm bẩm. rồi nói với Jamie. “Em nên đến trường đi. Tốt hơn là để mọi chuyện trở về với trật tự bình thường sớm nhất có thể.”
Jamie rên lên. “Ngày hôm nay chị Sharon sẽ là một cơn ác mộng đấy.”
Ian cười. “Đã đến lúc nhận lấy một cú cho đồng đội rồi, nhóc. Anh không ghen tị với em đâu.”
Jamie thở dài và đá vào mặt đất. “Để mắt đến chị Wanda nhé.”
“Được mà.”
Jamie lê bước bỏ đi, mỗi phút lại đánh mắt về phía chúng tôi cho đến tận lúc biến mất trong một đường hầm khác.
“Này, đưa cho tôi cái đó,” Ian nói, kéo thùng bát đĩa khỏi tay tôi trước khi tôi có thể phản ứng.
“Chúng không quá nặng với tôi mà,” tôi bảo anh.
Anh lại cười. “Tôi cảm thấy ngốc nghếch khi đứng đây với hai tay rảnh rỗi trong khi cô lại đang kéo lê cái này đi loanh quanh. Cứ cho là tính ga lăng đi. Đi nào – hãy đi thư giãn ở chỗ nào đó hẻo lánh chờ đường quang.”
Những lời của anh làm phiền tôi, và tôi đi theo trong im lặng. Tại sao lại ga lăng với tôi nhỉ?
Anh đi suốt tới tận cánh đồng ngô, rồi đi vào trong cánh đồng, bước trên phần thấp hơn của cái rãnh giữa hai thân cây. Tôi đi sau anh cho đến khi anh dừng lại, chỗ nào đó ở giữa cánh đồng, đặt đống bát đĩa sang bên, và ngồi luôn lên mặt đất.
“Chà, chỗ này đúng là hẻo lánh,” tôi nói khi tôi ngồi xuống đất bên cạnh anh, co chân lên. “Nhưng không phải chúng ta nên đi làm việc à?”
“Cô làm việc chăm chỉ quá, Wanda. Cô là người duy nhất không bao giờ nghỉ lấy một ngày.”
“Cho tôi có việc gì đó để làm,” tôi lẩm bẩm.
“Tất cả mọi người đều chọn hôm nay làm ngày nghỉ, vậy nên cô cũng có thể làm thế.”
Tôi nhìn vào anh tò mò. Ánh sáng từ những tấm gương làm những thân cây ngô đổ bóng kép ngang khắp người anh như những sọc ngựa vằn. Bên dưới những nếp nhăn và bụi đất, khuôn mặt trắng trẻo của anh rất mệt mỏi.
“Trông anh như là đang làm việc vậy.”
Mắt anh nheo lại. “Nhưng giờ tôi đang nghỉ.” “Jamie không chịu nói cho tôi biết đang có chuyện gì,” tôi lẩm bẩm.
“Không. Tôi cũng sẽ không nói.” Anh thở dài. “Dù gì đó cũng không phải là việc mà cô muốn biết đâu.”
Tôi nhìn đăm đăm xuống mặt đất, vào lớp đất màu tím sẫm và nâu, khi dạ dày tôi vặn và xoắn lại. Tôi không thể nghĩ được cái gì tệ hơn cả việc không biết gì, nhưng có lẽ chỉ là do tôi thiếu trí tưởng tượng thôi.
“Có vẻ không công bằng lắm,” Ian nói sau một lúc im lặng, “khi tôi không trả lời câu hỏi của cô, nhưng cô có phiền nếu tôi hỏi cô một câu không?”
Tôi chào đón sự sao lãng này. “Nói đi.”Anh không nói ngay, vì thế tôi nhìn lên và phát hiện được lý do anh đang rụt rè. Anh đang nhìn xuống, vào đám đất bám vào lưng bàn tay của anh.
“Tôi biết cô không nói dối. Giờ tôi đã biết,” anh khẽ nói. “Tôi tin cô, bất kể câu trả lời của cô là gì.”
Tôi lại chờ đợi trong khi anh tiếp tục nhìn đăm đăm vào đất trên da anh.
“Trước đây tôi không tin câu chuyện của Jeb, nhưng bác ấy và Doc đã khá là bị thuyết phục… Wanda à?” anh hỏi, nhìn vào tôi. “Cô ấy vẫn còn ở đó với cô phải không? Chủ của cơ thể cô đang mang đó?”
Đây không còn là bí mật của riêng tôi nữa – cả Jamie và bác Jeb đều đã biết sự thật. Đó cũng không còn là một bí mật thực sự quan trọng nữa. Dù thế nào, tôi tin rằng Ian sẽ không đi bép xép với một ai sẽ giết tôi vì chuyện đó. “Phải,” tôi nói với anh. “Melanie vẫn còn ở đây.”
Anh chầm chập gật đầu. “Nó thế nào? Cho cô? Cho cô ấy?”
“Nó rất… phức tạp, cho cả hai bọn tôi. Lúc đầu tôi sẽ cho đi bất cứ cái gì để cô ấy biến mất như đáng lẽ phải thế. Nhưng giờ tôi… tôi đã quen với cô ấy.” Tôi mỉm cười ủ rũ. “Đôi khi thật tốt khi có người bạn đồng hành. Đối với cô ấy nó khó khăn hơn. Cô ấy giống như một tù nhân trong rất nhiều việc. Bị khóa cứng trong đầu tôi. Mặc dù cô ấy thích cái khả năng bị biến đi hơn.”
“Tôi không biết rằng có một lựa chọn.”
“Lúc đầu thì không. Không có một sự phản kháng nào cho đến khi loài của anh phát hiện ra chuyện gì đang diễn ra. Dường như đó chính là chìa khóa – biết được chuyện gì sẽ xảy ra. Những con người bị bất ngờ không hề đấu tranh.”
“Vậy nếu tôi bị bắt?”
Tôi đánh giá biểu hiện dữ dội của anh – có một ngọn lửa trong đôi mắt sáng của anh.
“Tôi không nghĩ anh sẽ biến mất. Mặc dù vậy mọi việc đã thay đổi. Giờ đây khi họ bắt được con người hoàn toàn trưởng thành, họ không còn dùng làm vật chủ nữa. Có quá nhiều rắc rối.” Tôi lại nửa mỉm cười. “Rắc rối giống như với tôi. Bị mềm lòng, trở nên thương cảm cho vật chủ của mình, mất kiểm soát…”
Anh nghĩ về chuyện đó một lúc lâu, đôi khi nhìn vào mặt tôi, đôi khi nhìn vào gốc ngô, đôi khi chẳng nhìn vào cái gì cả.
“Vậy thì họ sẽ làm gì với tôi, nếu họ bắt được tôi bây giờ?” cuối cùng anh hỏi.
“Tôi nghĩ họ sẽ vẫn tiến hành cuộc sát nhập. Cố bắt lấy thông tin. Có thể họ sẽ đặt một Người truy tìm vào trong anh.”
Anh rùng mình.
“Nhưng họ sẽ không giữ anh làm vật chủ. Cho dù họ có tìm được thông tin hay không, anh cũng sẽ bị… loại bỏ.” Rất khó nói ra từ đó. Ý tưởng đó làm tôi phát bệnh. Kì cục – thường thường những thứ của con người mới làm tôi phát bệnh. Nhưng trước đây tôi chưa từng nhìn tình huống đó từ góc độ cơ thể; không có hành tinh nào khác từng buộc tôi phải làm thế. Một cơ thể không hoạt động đúng đắn sẽ bị loại bỏ nhanh chóng và không đau đớn bởi vì nó vô dụng giống như một cái xe không thể chạy được. Giữ nó lại phỏng có ích gì? Có cả những tình trạng não bộ khiến cho một cơ thể không sử dụng được: sự nghiện ngập nguy hại, ham thích bạo lực, những thứ không thể chữa lành và khiến cho cơ thể đó không an toàn với những người khác. Hoặc, tất nhiên, một trí óc quá mạnh không thể xóa đi được. Một việc dị thường chỉ xảy ra trên hành tinh này.
Tôi chưa bao giờ nhìn rõ sự xấu xa trong việc coi một linh hồn không thể khuất phục nổi là một vật khiếm khuyết như khi nhìn vào đôi mắt Ian lúc này.
“Và nếu họ bắt được cô?” anh hỏi.
“Nếu họ nhận ra tôi là ai… nếu bất kì ai vẫn còn đi tìm tôi…” Tôi nghĩ về Người truy tìm của tôi và rùng mình giống anh lúc nãy. “Họ sẽ đưa tôi ra và đặt tôi vào một vật chủ khác. Ai đó trẻ hơn, dễ kiểm soát hơn. Họ sẽ hi vọng rằng tôi có thể lại là mình. Có lẽ họ sẽ đưa tôi ra khỏi hành tinh này – đưa tôi tránh xa khỏi những ảnh hưởng xấu.”
“Liệu cô có lại là chính mình nữa không?”
Tôi bắt gặp ánh mắt anh. “Tôi đang là chính mình. Tôi không hề đánh mất bản thân cho Melanie. Tôi sẽ vẫn cảm thấy y hệt như bây giờ, cho dù là một Gấu hay một Hoa.”
“Họ sẽ không loại bỏ cô ư?”
“Không phải với một linh thể. Chúng tôi không có án tử hình trong loài của chúng tôi. Hay bất kì một hình phạt nào, thực vậy. Bất kể họ làm gì, họ cũng làm để cứu tôi. Tôi từng nghĩ rằng không cần thiết phải làm khác đi, nhưng giờ tôi thấy chính mình là bằng chứng chống lại lý thuyết đó. Loại bỏ tôi có thể là một việc làm đúng đắn. Tôi là một tên phản bội, chẳng phải vậy sao?”
Ian mím môi. “Giống một người đi biệt xứ hơn, tôi nghĩ vậy. Cô chưa hề phản bội họ; cô chỉ rời bỏ xã hội đó thôi.”
Chúng tôi lại im lặng. Tôi muốn tin những gì anh nói là sự thật. Tôi cân nhắc từ đi biệt xứ, cố thuyết phục mình rằng tôi không phải là cái gì đó tồi tệ hơn.
Ian lớn tiếng đủ làm tôi giật mình. “Khi nào Doc tỉnh rượu, chúng ta sẽ nhờ anh ấy xem cho mặt cô.” Anh vươn tay ra và dặt bàn tay dưới cằm tôi; lần này tôi không giật ra. Anh quay đầu tôi sang một bên để có thể kiểm tra vết thương.
“Không quan trọng đâu mà. Tôi chắc là vẻ ngoài của nó trông tệ hơn bên trong.”
“Hi vọng vậy – trông nó kinh lắm.” Anh thở dài rồi duỗi người. “Tôi cho là chúng ta đã trốn đủ lâu để Kyle rửa ráy và và đi mất rồi. Muốn tôi giúp rửa bát đĩa không?”
Ian không để tôi rửa bát đĩa trên dòng suối như cách tôi vẫn thường làm. Anh khăng khăng đòi tôi vào trong phòng tắm tối đen, nơi không ai nhìn thấy tôi. Tôi chùi rửa đĩa ở đầu nông của cái bể tối, trong khi anh rửa sạch những vết bẩn còn lại bằng cách làm bí ẩn của anh. Rồi anh giúp tôi với phần bát bẩn còn lại.
Khi chúng tôi xong việc, anh hộ tống tôi trở lại nhà bếp, nơi này đã bắt đầu đông dần với đám người đến ăn trưa. Thực đơn có nhiều món chóng hỏng hơn: những lát bánh mỳ trắng mềm, những thanh pho mát cheddar, những khoanh xúc xích bologna hồng nhạt. Mọi người thoải mái ăn những món cao lương mỹ vị ấy, mặc dù vẫn cảm nhận được nỗi buồn qua đôi vai trĩu nặng của họ, qua sự thiếu vắng những tiếng cười.
Jamie chờ tôi ở chỗ bàn quen thuộc của chúng tôi. Hai miếng sandwich đôi đặt trước mặt nó, nhưng nó không ăn. Cánh tay nó khoanh lại khi đang chờ tôi. Ian nhìn biểu hiện của nó một cách tò mò nhưng bỏ đi lấy đồ ăn cho mình mà không hỏi gì.
Tôi đảo mắt trước sự cứng đầu của Jamie và cắn một miếng. Jamie cũng ăn ngay khi tôi bắt đầu nhai. Ian nhanh chóng quay trở lại, và cả ba chúng tôi ăn trong im lặng. Thức ăn ngon đến nỗi khó mà tưởng tượng ra một lý do gì để nói chuyện – hay bất cứ thứ gì khác sẽ làm miệng chúng tôi bị trống.
Tôi dừng ở cái thứ hai, nhưng Jamie và Ian ăn đến khi họ rên lên vì đầy bụng. Ian nhìn như là anh sắp sửa đổ gục. Đôi mắt anh đấu tranh để mở ra.
“Trở lại trường đi, nhóc,” anh nói với Jamie.
Jamie đánh giá anh. “Có lẽ em nên nhận trách nhiệm…”
“Đến trường đi,” tôi nói vội với nó. Tôi muốn hôm nay Jamie ở một khoảng cách an toàn so với tôi.
“Em sẽ gặp chị sau, okay? Đừng lo về… về bất kì chuyện gì.”
“Chắc rồi.” Một lời nói dối ngắn gọn không có vẻ lộ liễu quá. Hay có lẽ tôi chỉ đang châm biếm một lần nữa.
Khi Jamie đã đi, tôi quay sang ru ngủ Ian. “Đi nghỉ chút đi. Tôi sẽ ổn mà – tôi sẽ ở chỗ nào đó kín đáo. Ở giữa cánh đồng ngô hay là gì đó.”
“Đêm qua cô ngủ ở đâu?” anh hỏi, đôi mắt anh sắc bén không ngờ dưới hàng mi gần đóng.
“Tại sao?”
“Giờ tôi có thể ngủ ở đó, và cô có thể đi trốn ở bên cạnh tôi.”
Chúng tôi chỉ đang lầm rầm, to hơn tiếng thì thào chút đỉnh. Không ai để ý đến chúng tôi.
“Anh không thể canh chừng tôi từng giây từng phút được?”
“Muốn cá không?”
Tôi nhún vai, bỏ cuộc. “Tôi quay lại chỗ… cái hố. Nơi tôi bị giam từ đầu.”
Ian nhíu mày; anh không thích thế. Nhưng anh đứng lên và dẫn đường trở lại hành lang tới kho. Giờ quảng trường chính lại đang bận rộn, đầy người di chuyển quanh khu vườn, tất cả bọn họ đều trang nghiêm, mắt cắm xuống đất.
Khi chúng tôi ở một mình trong đường hầm, tôi lại cố nói lý lẽ với anh.
“Ian, thế này thì có ích gì? Chẳng phải tôi càng sống lâu thì càng làm tổn thương Jamie nhiều hơn hay sao? Rút cuộc, chẳng phải sẽ tốt hơn cho nó nếu –“
“Đừng nghĩ như thế, Wanda à. Chúng tôi không phải là thú vật. Cái chết của cô không phải là không thể tránh khỏi.”
“Tôi không nghĩ các anh là thú vật,” tôi khẽ nói.
“Cảm ơn, mặc dù tôi không nói điều đó như một lời buộc tội. Tôi cũng sẽ không đổ lỗi cho cô nếu cô nghĩ như thế.”
Cuộc nói chuyện của chúng tôi kết thúc tại đó; đó là giây phút cả hai chúng tôi đều nhìn thấy ánh sáng xanh nhạt phản chiếu mờ mờ ở khúc quanh kế tiếp trong đường hầm.
“Suỵt,” Ian thở ra. “Chờ ở đây.”
Anh khẽ ấn vai tôi xuống, cố dán chặt tôi vào nơi tôi đứng. Rồi anh bước lên trước, không cố gắng chút nào để dấu tiếng bước chân của mình. Anh biến mất sau khúc quanh.
“Jared à?” tôi nghe anh nói, giả vờ ngạc nhiên.
Trái tim tôi trĩu nặng trong lồng ngực; cảm xúc đau đớn nhiều hơn là sợ hãi.
“Tôi biết nó đi cùng cậu,” Jared trả lời. Anh cao giọng, để bất kì ai từ đây đến quảng trường lớn đều nghe thấy. “Ra đi, ra đi, dù mi ở nơi nào,” anh gọi, giọng anh cứng rắn và chế giễu.
Thức dậy trong bóng tối hoàn toàn rất mất phương hướng. Trong những tháng vừa qua, tôi đã quen với việc được mặt trời cho biết trời đã sáng. Đầu tiên tôi nghĩ có thể trời vẫn còn tối, nhưng rồi, cảm giác nhức nhối trên mặt tôi và vết đau sau lưng tôi khiến tôi nhớ lại nơi tôi đang ở.
Bên cạnh, tôi có thể nghe thấy âm thanh tiếng thở điều hòa, khe khẽ; tôi không sợ, bởi vì đó là âm thanh quen thuộc nhất ở đây. Tôi không ngạc nhiên vì Jared đã lén trở lại và ngủ bên cạnh tôi đêm qua.
Có lẽ chính là sự thay đổi trong hơi thở của tôi đã đánh thức nó; có lẽ đó chỉ là vì thời gian biểu của chúng tôi đã được đồng bộ hóa. Nhưng vài giây sau khi tôi tỉnh, nó cũng phát ra một tiếng thở gắt.
“Chị Wanda?” nó thì thào.
“Chị ở ngay đây.”
Nó thở dài nhẹ nhõm. “Ở đây tối thật đấy,” nó nói.
“Ừ.”
“Chị nghĩ đã đến giờ ăn sáng chưa?”
“Chị không biết.”
“Em đói. Đi xem đi.”
Tôi không trả lời nó.
Nó diễn dịch sự im lặng của tôi rất chính xác, như một sự trốn tránh. “Chị không cần phải trốn ở đây, Wanda à,” nó thành thực nói, sau khi đã chờ một lúc cho tôi lên tiếng. “Đêm qua em đã nói chuyện với anh Jared. Anh ấy sẽ không nhăm nhắm vào chị nữa – anh ấy đã hứa.”
Tôi gần như mỉm cười. Nhăm nhắm vào tôi.
“Chị đi cùng em không?” Jamie giục. Bàn tay nó đã tìm thấy tay tôi.
“Đó có phải là điều em thực sự muốn chị làm không?” tôi hỏi bằng giọng rất nhỏ.
“Có. Mọi thứ sẽ giống y như trước.”
Mel? Thế có phải là cách tốt nhất không?
Tôi không biết. Cô ấy bị giằng xé. Cô ấy biết rằng cô ấy không thể chối từ; cô ấy muốn được nhìn thấy Jared.
Thế là rất điên khùng, cô biết đấy.
Không điên khùng như cái thực tế là cô cũng muốn nhìn thấy anh ấy nữa.
“Được rồi, Jamie,” tôi đồng ý. “Nhưng đừng buồn khi mà mọi việc không như trước nữa, có được không? Nếu mọi chuyện tệ đi… Thì, đừng bị ngạc nhiên quá.”
“Sẽ ổn mà. Rồi chị xem.”
Tôi để nó dẫn đường đi qua bóng tối, kéo tôi đi bằng cách vẫn nắm lấy bàn tay tôi. Tôi gồng mình lên khi chúng tôi đi vào trong căn hầm vườn lớn; tôi không thể đoan chắc được phản ứng của bất kì ai với tôi ngày hôm nay. Ai mà biết được người ta đã nói những gì trong lúc tôi ngủ chứ?
Nhưng khu vườn trống không, mặc dù mặt trời đã tỏa sáng trên nền trời. Nó phản chiếu qua hàng trăm cái gương, nhất thời làm tôi lóa mắt.
Jamie không quan tâm đến căn hầm trống không. Đôi mắt nó ở trên mặt tôi, và nó hít vào thật sâu qua hai hàm răng nghiến chặt khi ánh sáng chiếu vào má tôi.
“Ôi,” nó hổn hển. “Chị có sao không? Có đau lắm không?”
Tôi khẽ chạm vào mặt. Da mặt tôi cảm giác thô ráp – bụi đá dính vào lớp máu. Chỗ nào ngón tay tôi chạm tới đều nhoi nhói.
“Không sao,” tôi thì thầm; căn hầm trống trải khiến tôi lo lắng – tôi không muốn nói chuyện quá to tiếng.
“Mọi người đâu cả rồi?”
Jamie nhún vai, mắt nó vẫn nheo lại khi quan sát mặt tôi. “Bận, em đoán thế.” Nó không hề hạ giọng.
Điều này nhắc tôi nhớ lại tối qua, về bí mật mà nó không chịu nói với tôi. Hai hàng lông mày của tôi nhíu lại với nhau.
Cô nghĩ điều nó không chịu nói với chúng ta là gì?
Cô biết hết những gì tôi biết, Wanda à.
Cô là con người. Chẳng phải cô có trực giác hay cái gì đó à?
Trực giác? Trực giác của tôi bảo tôi rằng chúng ta không biết về nơi này nhiều như chúng ta đã tưởng, Melanie nói.
Chúng tôi cân nhắc ý nghĩ không lành đó.
Tôi gần như vui mừng khi nghe thấy những âm thanh thường ngày của bữa ăn phát ra từ hành lang nhà bếp. Tôi không đặc biệt muốn gặp ai ngày hôm nay – tất nhiên ngoại trừ cái nhu cầu phát ốm muốn gặp Jared – nhưng những đường hầm không người, kết hợp với ý thức rằng có gì đó đang được giữ bí mật với tôi khiến tôi rất bồn chồn.
Căn bếp không đầy một nửa – một sự kiện kì cục vào giờ này của buổi sáng. Nhưng tôi gần như không chú ý đến nó, bởi cái mùi bay ra từ lò nướng bằng đá đã áp đảo mọi ý nghĩ khác.
“Ôiiiiii,” Jamie rên lên. “Trứng!”
Lúc này Jamie kéo tôi đi nhanh hơn, và tôi không hề miễn cưỡng bước cùng nó chút nào. Chúng tôi đều vội, dạ dày sôi lên, tới bên cái kệ cạnh chỗ Lucina, người mẹ, đang đứng với một cái môi nhựa trên tay. Bữa sáng thường là tự phục vụ, nhưng mà bữa sáng cũng thường chỉ có những ổ bánh mỳ cứng thôi.
Chị ta chỉ nhìn vào cậu bé khi nói. “Một giờ trước nó ngon hơn nhiều.”
“Giờ cũng ngon,” Jamie đáp lại một cách hăm hở. “Mọi người khác ăn hết rồi à?” “Hầu hết. Chị nghĩ họ đi thăm Doc và những người…” Lucina ngừng nói, và mắt chị ta liếc vào tôi lần đầu tiên; Jamie cũng nhìn vào tôi. Tôi không hiểu biểu hiện vừa thoáng qua mặt Lucina – nó biến mất quá nhanh, bị thay bằng một cái gì đó khác khi chị ta đánh giá những dấu vết mới trên mặt tôi.
“Còn bao nhiêu?” Jamie hỏi. Sự háo hức của nó bây giờ nghe có hơi gượng gạo.
Lucina quay đi và cúi xuống, lôi một cái chảo kim loại ra khỏi phiến đá nóng bỏng ở dưới đáy lò bằng một cái môi. “Em muốn ăn bao nhiêu, Jamie? Còn khá nhiều,” chị ta bảo Jamie mà không quay đầu lại.
“Cứ cho em là Kyle đi,” cậu bé nói với một tiếng cười lớn.
“Vậy là một xuất cỡ-Kyle,” Lucina nói, nhưng khi chị ta cười, mắt chị ta không vui vẻ gì.
Chị ta lấy đầy trứng bác hơi dẻo vào trong một bát đựng súp, đứng lên, và đưa nó cho Jamie.
Chị ta nhìn tôi lần nữa, và tôi hiểu cái nhìn đó để làm gì.
“Hãy ngồi chỗ này này, Jamie,” tôi nói, kéo nó ra xa khỏi cái kệ.
Nó nhìn chằm chằm vào tôi ngạc nhiên. “Chị không muốn một ít à?”
“Không, chị -“ tôi lại định nói là “ổn”, khi dạ dày tôi rộ lên một cách chống đối.
“Chị Wanda?” Nó nhìn vào tôi, rồi nhìn trở lại Lucina, đang khoanh tay trước ngực.
“Chị chỉ cần bánh mỳ thôi,” tôi lẩm bẩm, cố gạt nó ra.
“Không, Lucina, thế là sao?” Nó nhìn vào chị ta chờ đợi. Chị ta không đụng đậy. “Nếu chị đã xong việc ở đây rồi, thì để em làm,” nó gợi ý, mắt nheo lại và miệng mím thành một đường ương bướng.
Lucina nhún vai và đặt cái môi lên kệ đá. Chị ta từ từ bỏ đi, không nhìn lại tôi lần nữa.
“Jamie,” tôi khẽ lẩm bẩm. “Những thức ăn này không phải để cho chị. Jared và những người khác không mạo hiểm mạng sống của họ để chị có trứng cho bữa sáng. Bánh mỳ là được rồi.”
“Đừng có ngốc, chị Wanda,” Jamie nói. “Giờ chị đã sống ở đây rồi, cũng như những người còn lại. Không ai phiền khi chị giặt quần áo và nướng bánh mỳ cho họ. Hơn nữa, những quả trứng này không để lâu hơn được. Nếu chị không ăn, thì sẽ phải vứt chúng đi.”
Tôi cảm thấy tất cả những con mắt trong phòng đều dán vào lưng mình. “Có thể ai đó thích ăn nữa,” tôi nói thậm chí còn khẽ hơn. Không có ai trừ Jamie nghe thấy.
“Quên đi,” Jamie gầm ghè. Nó nhảy qua kệ bếp và lấy đầy một bát trứng nữa, rồi đẩy cho tôi. “Chị sẽ ăn hết sạch từng miếng một,” nó kiên quyết nói với tôi.
Tôi nhìn vào cái bát. Miệng chảy nước. Tôi gạt chỗ trứng ra vài inch rồi khoanh tay lại.
Jamie nhíu mày. “Tốt thôi,” nó nói, và đẩy bát của nó qua mặt quầy. “Chị không ăn, em cũng không ăn.” Dạ dày nó kêu thành tiếng. Nó khoanh tay ngang ngực.
Chúng tôi nhìn đăm đăm vào nhau trong hai phút thật dài, cả hai cái dạ dày đều kêu ùng ục khi chúng tôi hít thở mùi trứng. Thỉnh thoảng, thằng bé liếc xéo thức ăn qua khóe mắt nó. Chính điều đó đã đánh bại tôi – cái nhìn thèm khát trong mắt nó.
“Được rồi,” tôi gắt. Tôi trượt cái bát của nó trở lại cho nó rồi với lấy bát của tôi. Nó chờ cho đến khi tôi ăn miếng đầu tiên rồi mới chạm vào trứng của nó. Tôi nén lại một tiếng rên khi vị của món trứng chạm vào lưỡi tôi. Tôi biết trứng bác nguội không phải là thứ tốt nhất tôi từng được nếm, nhưng cảm giác đúng là như thế. Cơ thể này luôn sống cho hiện tại.
Jamie cũng có cùng một phản ứng. Và rồi nó bắt đầu lùa thức ăn vào trong miệng nó nhanh đến độ dường như nó không có cả thời gian để thở nữa. Tôi canh chừng để đảm bảo là nó không bị nghẹn.Tôi ăn chậm hơn, hi vọng có thể thuyết phục nó ăn thêm một ít của tôi khi nó đã ăn xong. Chính là lúc đó, khi sự bất đồng nho nhỏ của chúng tôi đã qua và dạ dày tôi đã được thỏa mãn, cuối cùng tôi cũng chú ý đến bầu không khí trong căn bếp.
Với niềm vui tới từ việc có trứng cho bữa sáng sau hàng tháng trời ăn độc một món, tôi đã trông mong có nhiều cảm xúc ăn mừng hơn. Nhưng bầu không khí rất ảm đạm, những cuộc chuyện trò đều thì thầm. Có phải đây là phản ứng cho cảnh tối qua không? Tôi lướt qua căn phòng, cố gắng tìm hiểu.
Mọi người đều đang nhìn vào tôi, vài người chỗ này vài người chỗ kia, nhưng họ không phải là những người duy nhất nói bằng giọng thì thào nghiêm trọng, và những người khác thì không để ý gì đến tôi hết. Thêm nữa, không ai trong số họ có vẻ giận dữ hay tội lỗi hay căng thẳng hay bất kì một biểu hiện nào khác mà tôi mong đợi.
Sharon là người cuối cùng tôi để ý, đang ăn trong một góc phía xa, giữ mình như bình thường. Chị ta lạnh nhạt đến mức khi chị ta máy móc ăn hết bữa sáng của mình tôi không hề để ý đến những giọt nước mắt lã chã trên mặt chị ta. Chúng rơi xuống thức ăn của chị ta, nhưng chị ta vẫn ăn chúng như thể không biết gì.
“Có chuyện gì không ổn với Doc à?” tôi thì thầm với Jamie, đột nhiên thấy sợ. Tôi tự hỏi liệu tôi có quá hoang tưởng không – có lẽ chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi. Sự buồn bã trong căn phòng dường như là một phần của một bi kịch con người nào đó chẳng dính dáng gì đến tôi. Liệu đây có phải cái đã làm tất cả mọi người bận bịu không? Có tai nạn nào chăng?
Jamie nhìn vào Sharon và thở dài trước khi trả lời. “Không, Doc khỏe.”
“Bác Maggie à? Bác ấy bị đau à?”
Nó lắc đầu.
“Walter đâu rồi?” tôi hỏi, vẫn còn thì thào. Tôi cảm thấy một nỗi bồn chồn day dứt khi nghĩ đến một ai đó trong những người bạn của tôi ở đây bị thương tổn, cho dù đó có là những người ghét tôi đi nữa.
“Em không biết. Ông ấy khỏe. Em chắc vậy.”
Giờ tôi đã nhận ra Jamie cũng buồn bã y như những người khác ở đây.
“Có chuyện gì thế, Jamie? Tại sao em buồn?”
Jamie nhìn xuống đống trứng của nó, lúc này ăn chậm rãi và khoan thai, và không trả lời tôi.
Nó kết thúc bữa ăn trong im lặng. Tôi cố đẩy cho nó phần còn lại trong bát của tôi, nhưng nó lườm tôi gay gắt đến nỗi tôi phải lấy lại và ăn hết mà không phản đối gì nữa.
Chúng tôi bỏ hai cái bát của mình vào trong cái thùng nhựa to chứa bát đĩa bẩn. Nó đã đầy, vì thế tôi lấy nó ra khỏi kệ. Tôi không chắc có việc gì đang diễn ra ở trong hang ngày hôm nay, nhưng rửa bát đĩa có thể là một công việc an toàn.
Jamie đi cùng với tôi, mắt nó cảnh giác. Tôi không thích thế. Tôi sẽ không cho nó đóng vai vệ sĩ của tôi, cho dù có thể cần thiết đi nữa. Nhưng khi chúng tôi đang đi vòng quanh cánh đồng lớn, vệ sĩ thường trực của tôi tìm thấy tôi, vì thế việc đó trở thành một việc còn phải xét lại đã.
Ian trông rất bẩn; bụi nâu vàng phủ khắp người anh từ đầu tới chân, sẫm màu hơn ở những chỗ đổ mồ hôi. Những lớp bụi nâu làm tối mặt anh không ngụy trang được vẻ kiệt sức ở đó. Tôi không ngạc nhiên khi thấy anh cũng buồn khổ như tất cả mọi người. Nhưng đám bụi bẩn làm tôi tò mò. Đó không phải là lớp bụi màu tím sẫm trong hang. Sáng nay Ian đã ra ngoài.
“Cô đây rồi,” anh lẩm bẩm khi nhìn thấy chúng tôi. Anh đang bước đi rất nhanh, đôi chân ra rút ngắn khoảng cách với những bước vội vã. Khi đến chỗ chúng tôi, anh cũng không chậm lại, thay vào đó tóm khuỷu tay tôi và đẩy tôi đi về phía trước. “Hãy né ở đây một lúc.”
Anh kéo tôi vào trong một miệng hầm hẹp dẫn tới cánh đồng phía đông, nơi đám ngô đã gần chín. Anh không dẫn tôi đi xa, chỉ vào trong bóng tối chỗ chúng tôi không bị nhìn thấy từ căn phòng lớn. Tôi cảm thấy bàn tay Jamie khẽ đặt trên cánh tay tôi.
Sau khoảng nửa phút, những giọng nói trầm vẳng lại từ hầm lớn. Chúng không dữ dội – nhưng ủ rũ, buồn bã như bất kì một khuôn mặt nào tôi đã gặp sáng nay. Những giọng nói vượt qua chúng tôi, rất gần cái khe mà chúng tôi đang trốn, và bàn tay Ian căng thẳng trên khuỷu tay tôi, những ngón tay của anh bấm vào chỗ thịt mềm trên xương. Tôi nhận ra giọng của Jared, và giọng của Kyle. Melanie nhào vào sự kiềm chế của tôi, mà dù sao thì sự kiềm chế của tôi cũng rất mong manh. Cả hai chúng tôi đều muốn được nhìn mặt Jared. Thật tốt vì Ian đã kéo chúng tôi lại.
“… không hiểu tại sao chúng ta lại để cho anh ấy tiếp tục cố gắng. Khi đã kết thúc, thì phải kết thúc,” Jared đang nói.
“Lần này anh ấy thực sự nghĩ rằng đã có được nó. Anh ấy đã rất chắc chắn… Chậc. Tất cả những việc này sẽ là xứng đáng nếu một ngày nào đó anh ấy tìm ra được,” Kyle không đồng tình.
“Nếu.” Jared khụt khịt. “Tôi đoán chúng ta may mới tìm được chỗ brandy ấy. Cứ cái đà này thì đêm nay Doc sẽ thổi bay cả thùng.”
“Anh ấy sẽ vượt qua nhanh thôi,” Kyle nói, giọng bắt đầu loãng vào không trung. “Tôi ước gì Sharon có thể…” Rồi tôi không còn nghe được gì nữa.
Ian chờ cho đến khi những giọng nói đã tắt hoàn toàn, rồi vài phút nữa, cuối cùng mới thả tay tôi ra.
“Anh Jared đã hứa rồi,” Jamie lẩm bẩm với anh.
“Phải, nhưng Kyle thì không,” Ian trả lời.
Họ quay trở ra chỗ sáng. Tôi chầm chậm đi theo họ, không chắc mình đang cảm thấy sao.
Ian lần đầu tiên chú ý tới thứ tôi đang mang. “Đừng rửa bát đĩa bây giờ,” anh bảo tôi. “Hãy để họ có thời gian rửa ráy và đi tiếp.”
Tôi nghĩ về việc hỏi anh tại sao anh lại bẩn thế, nhưng có thể, giống như Jamie, anh sẽ từ chối trả lời. Tôi quay lại nhìn đăm đăm vào đường hầm dẫn ra hai con sông, toan tính.
Ian phát ra một âm thanh giận dữ.
Tôi nhìn trở lại anh, sợ hãi, rồi nhận ra cái gì đã làm anh bực mình – anh chỉ vừa mới nhìn thấy mặt tôi.
Anh giơ tay lên như thể để nâng cằm tôi lên, nhưng tôi tránh xa và anh buông thõng tay xuống.
“Cái đó làm tôi muốn bệnh,” anh nói, và giọng anh thực sự nghe như anh đang buồn nôn. “Và tệ hơn nữa, khi biết rằng nếu tôi đã không ở lại, thì tôi sẽ là người gây ra nó…”
Tôi lắc đầu với anh. “Không có gì đâu, Ian à.” “Tôi không đồng ý chuyện đó,” anh lẩm bẩm. rồi nói với Jamie. “Em nên đến trường đi. Tốt hơn là để mọi chuyện trở về với trật tự bình thường sớm nhất có thể.”
Jamie rên lên. “Ngày hôm nay chị Sharon sẽ là một cơn ác mộng đấy.”
Ian cười. “Đã đến lúc nhận lấy một cú cho đồng đội rồi, nhóc. Anh không ghen tị với em đâu.”
Jamie thở dài và đá vào mặt đất. “Để mắt đến chị Wanda nhé.”
“Được mà.”
Jamie lê bước bỏ đi, mỗi phút lại đánh mắt về phía chúng tôi cho đến tận lúc biến mất trong một đường hầm khác.
“Này, đưa cho tôi cái đó,” Ian nói, kéo thùng bát đĩa khỏi tay tôi trước khi tôi có thể phản ứng.
“Chúng không quá nặng với tôi mà,” tôi bảo anh.
Anh lại cười. “Tôi cảm thấy ngốc nghếch khi đứng đây với hai tay rảnh rỗi trong khi cô lại đang kéo lê cái này đi loanh quanh. Cứ cho là tính ga lăng đi. Đi nào – hãy đi thư giãn ở chỗ nào đó hẻo lánh chờ đường quang.”
Những lời của anh làm phiền tôi, và tôi đi theo trong im lặng. Tại sao lại ga lăng với tôi nhỉ?
Anh đi suốt tới tận cánh đồng ngô, rồi đi vào trong cánh đồng, bước trên phần thấp hơn của cái rãnh giữa hai thân cây. Tôi đi sau anh cho đến khi anh dừng lại, chỗ nào đó ở giữa cánh đồng, đặt đống bát đĩa sang bên, và ngồi luôn lên mặt đất.
“Chà, chỗ này đúng là hẻo lánh,” tôi nói khi tôi ngồi xuống đất bên cạnh anh, co chân lên. “Nhưng không phải chúng ta nên đi làm việc à?”
“Cô làm việc chăm chỉ quá, Wanda. Cô là người duy nhất không bao giờ nghỉ lấy một ngày.”
“Cho tôi có việc gì đó để làm,” tôi lẩm bẩm.
“Tất cả mọi người đều chọn hôm nay làm ngày nghỉ, vậy nên cô cũng có thể làm thế.”
Tôi nhìn vào anh tò mò. Ánh sáng từ những tấm gương làm những thân cây ngô đổ bóng kép ngang khắp người anh như những sọc ngựa vằn. Bên dưới những nếp nhăn và bụi đất, khuôn mặt trắng trẻo của anh rất mệt mỏi.
“Trông anh như là đang làm việc vậy.”
Mắt anh nheo lại. “Nhưng giờ tôi đang nghỉ.” “Jamie không chịu nói cho tôi biết đang có chuyện gì,” tôi lẩm bẩm.
“Không. Tôi cũng sẽ không nói.” Anh thở dài. “Dù gì đó cũng không phải là việc mà cô muốn biết đâu.”
Tôi nhìn đăm đăm xuống mặt đất, vào lớp đất màu tím sẫm và nâu, khi dạ dày tôi vặn và xoắn lại. Tôi không thể nghĩ được cái gì tệ hơn cả việc không biết gì, nhưng có lẽ chỉ là do tôi thiếu trí tưởng tượng thôi.
“Có vẻ không công bằng lắm,” Ian nói sau một lúc im lặng, “khi tôi không trả lời câu hỏi của cô, nhưng cô có phiền nếu tôi hỏi cô một câu không?”
Tôi chào đón sự sao lãng này. “Nói đi.”Anh không nói ngay, vì thế tôi nhìn lên và phát hiện được lý do anh đang rụt rè. Anh đang nhìn xuống, vào đám đất bám vào lưng bàn tay của anh.
“Tôi biết cô không nói dối. Giờ tôi đã biết,” anh khẽ nói. “Tôi tin cô, bất kể câu trả lời của cô là gì.”
Tôi lại chờ đợi trong khi anh tiếp tục nhìn đăm đăm vào đất trên da anh.
“Trước đây tôi không tin câu chuyện của Jeb, nhưng bác ấy và Doc đã khá là bị thuyết phục… Wanda à?” anh hỏi, nhìn vào tôi. “Cô ấy vẫn còn ở đó với cô phải không? Chủ của cơ thể cô đang mang đó?”
Đây không còn là bí mật của riêng tôi nữa – cả Jamie và bác Jeb đều đã biết sự thật. Đó cũng không còn là một bí mật thực sự quan trọng nữa. Dù thế nào, tôi tin rằng Ian sẽ không đi bép xép với một ai sẽ giết tôi vì chuyện đó. “Phải,” tôi nói với anh. “Melanie vẫn còn ở đây.”
Anh chầm chập gật đầu. “Nó thế nào? Cho cô? Cho cô ấy?”
“Nó rất… phức tạp, cho cả hai bọn tôi. Lúc đầu tôi sẽ cho đi bất cứ cái gì để cô ấy biến mất như đáng lẽ phải thế. Nhưng giờ tôi… tôi đã quen với cô ấy.” Tôi mỉm cười ủ rũ. “Đôi khi thật tốt khi có người bạn đồng hành. Đối với cô ấy nó khó khăn hơn. Cô ấy giống như một tù nhân trong rất nhiều việc. Bị khóa cứng trong đầu tôi. Mặc dù cô ấy thích cái khả năng bị biến đi hơn.”
“Tôi không biết rằng có một lựa chọn.”
“Lúc đầu thì không. Không có một sự phản kháng nào cho đến khi loài của anh phát hiện ra chuyện gì đang diễn ra. Dường như đó chính là chìa khóa – biết được chuyện gì sẽ xảy ra. Những con người bị bất ngờ không hề đấu tranh.”
“Vậy nếu tôi bị bắt?”
Tôi đánh giá biểu hiện dữ dội của anh – có một ngọn lửa trong đôi mắt sáng của anh.
“Tôi không nghĩ anh sẽ biến mất. Mặc dù vậy mọi việc đã thay đổi. Giờ đây khi họ bắt được con người hoàn toàn trưởng thành, họ không còn dùng làm vật chủ nữa. Có quá nhiều rắc rối.” Tôi lại nửa mỉm cười. “Rắc rối giống như với tôi. Bị mềm lòng, trở nên thương cảm cho vật chủ của mình, mất kiểm soát…”
Anh nghĩ về chuyện đó một lúc lâu, đôi khi nhìn vào mặt tôi, đôi khi nhìn vào gốc ngô, đôi khi chẳng nhìn vào cái gì cả.
“Vậy thì họ sẽ làm gì với tôi, nếu họ bắt được tôi bây giờ?” cuối cùng anh hỏi.
“Tôi nghĩ họ sẽ vẫn tiến hành cuộc sát nhập. Cố bắt lấy thông tin. Có thể họ sẽ đặt một Người truy tìm vào trong anh.”
Anh rùng mình.
“Nhưng họ sẽ không giữ anh làm vật chủ. Cho dù họ có tìm được thông tin hay không, anh cũng sẽ bị… loại bỏ.” Rất khó nói ra từ đó. Ý tưởng đó làm tôi phát bệnh. Kì cục – thường thường những thứ của con người mới làm tôi phát bệnh. Nhưng trước đây tôi chưa từng nhìn tình huống đó từ góc độ cơ thể; không có hành tinh nào khác từng buộc tôi phải làm thế. Một cơ thể không hoạt động đúng đắn sẽ bị loại bỏ nhanh chóng và không đau đớn bởi vì nó vô dụng giống như một cái xe không thể chạy được. Giữ nó lại phỏng có ích gì? Có cả những tình trạng não bộ khiến cho một cơ thể không sử dụng được: sự nghiện ngập nguy hại, ham thích bạo lực, những thứ không thể chữa lành và khiến cho cơ thể đó không an toàn với những người khác. Hoặc, tất nhiên, một trí óc quá mạnh không thể xóa đi được. Một việc dị thường chỉ xảy ra trên hành tinh này.
Tôi chưa bao giờ nhìn rõ sự xấu xa trong việc coi một linh hồn không thể khuất phục nổi là một vật khiếm khuyết như khi nhìn vào đôi mắt Ian lúc này.
“Và nếu họ bắt được cô?” anh hỏi.
“Nếu họ nhận ra tôi là ai… nếu bất kì ai vẫn còn đi tìm tôi…” Tôi nghĩ về Người truy tìm của tôi và rùng mình giống anh lúc nãy. “Họ sẽ đưa tôi ra và đặt tôi vào một vật chủ khác. Ai đó trẻ hơn, dễ kiểm soát hơn. Họ sẽ hi vọng rằng tôi có thể lại là mình. Có lẽ họ sẽ đưa tôi ra khỏi hành tinh này – đưa tôi tránh xa khỏi những ảnh hưởng xấu.”
“Liệu cô có lại là chính mình nữa không?”
Tôi bắt gặp ánh mắt anh. “Tôi đang là chính mình. Tôi không hề đánh mất bản thân cho Melanie. Tôi sẽ vẫn cảm thấy y hệt như bây giờ, cho dù là một Gấu hay một Hoa.”
“Họ sẽ không loại bỏ cô ư?”
“Không phải với một linh thể. Chúng tôi không có án tử hình trong loài của chúng tôi. Hay bất kì một hình phạt nào, thực vậy. Bất kể họ làm gì, họ cũng làm để cứu tôi. Tôi từng nghĩ rằng không cần thiết phải làm khác đi, nhưng giờ tôi thấy chính mình là bằng chứng chống lại lý thuyết đó. Loại bỏ tôi có thể là một việc làm đúng đắn. Tôi là một tên phản bội, chẳng phải vậy sao?”
Ian mím môi. “Giống một người đi biệt xứ hơn, tôi nghĩ vậy. Cô chưa hề phản bội họ; cô chỉ rời bỏ xã hội đó thôi.”
Chúng tôi lại im lặng. Tôi muốn tin những gì anh nói là sự thật. Tôi cân nhắc từ đi biệt xứ, cố thuyết phục mình rằng tôi không phải là cái gì đó tồi tệ hơn.
Ian lớn tiếng đủ làm tôi giật mình. “Khi nào Doc tỉnh rượu, chúng ta sẽ nhờ anh ấy xem cho mặt cô.” Anh vươn tay ra và dặt bàn tay dưới cằm tôi; lần này tôi không giật ra. Anh quay đầu tôi sang một bên để có thể kiểm tra vết thương.
“Không quan trọng đâu mà. Tôi chắc là vẻ ngoài của nó trông tệ hơn bên trong.”
“Hi vọng vậy – trông nó kinh lắm.” Anh thở dài rồi duỗi người. “Tôi cho là chúng ta đã trốn đủ lâu để Kyle rửa ráy và và đi mất rồi. Muốn tôi giúp rửa bát đĩa không?”
Ian không để tôi rửa bát đĩa trên dòng suối như cách tôi vẫn thường làm. Anh khăng khăng đòi tôi vào trong phòng tắm tối đen, nơi không ai nhìn thấy tôi. Tôi chùi rửa đĩa ở đầu nông của cái bể tối, trong khi anh rửa sạch những vết bẩn còn lại bằng cách làm bí ẩn của anh. Rồi anh giúp tôi với phần bát bẩn còn lại.
Khi chúng tôi xong việc, anh hộ tống tôi trở lại nhà bếp, nơi này đã bắt đầu đông dần với đám người đến ăn trưa. Thực đơn có nhiều món chóng hỏng hơn: những lát bánh mỳ trắng mềm, những thanh pho mát cheddar, những khoanh xúc xích bologna hồng nhạt. Mọi người thoải mái ăn những món cao lương mỹ vị ấy, mặc dù vẫn cảm nhận được nỗi buồn qua đôi vai trĩu nặng của họ, qua sự thiếu vắng những tiếng cười.
Jamie chờ tôi ở chỗ bàn quen thuộc của chúng tôi. Hai miếng sandwich đôi đặt trước mặt nó, nhưng nó không ăn. Cánh tay nó khoanh lại khi đang chờ tôi. Ian nhìn biểu hiện của nó một cách tò mò nhưng bỏ đi lấy đồ ăn cho mình mà không hỏi gì.
Tôi đảo mắt trước sự cứng đầu của Jamie và cắn một miếng. Jamie cũng ăn ngay khi tôi bắt đầu nhai. Ian nhanh chóng quay trở lại, và cả ba chúng tôi ăn trong im lặng. Thức ăn ngon đến nỗi khó mà tưởng tượng ra một lý do gì để nói chuyện – hay bất cứ thứ gì khác sẽ làm miệng chúng tôi bị trống.
Tôi dừng ở cái thứ hai, nhưng Jamie và Ian ăn đến khi họ rên lên vì đầy bụng. Ian nhìn như là anh sắp sửa đổ gục. Đôi mắt anh đấu tranh để mở ra.
“Trở lại trường đi, nhóc,” anh nói với Jamie.
Jamie đánh giá anh. “Có lẽ em nên nhận trách nhiệm…”
“Đến trường đi,” tôi nói vội với nó. Tôi muốn hôm nay Jamie ở một khoảng cách an toàn so với tôi.
“Em sẽ gặp chị sau, okay? Đừng lo về… về bất kì chuyện gì.”
“Chắc rồi.” Một lời nói dối ngắn gọn không có vẻ lộ liễu quá. Hay có lẽ tôi chỉ đang châm biếm một lần nữa.
Khi Jamie đã đi, tôi quay sang ru ngủ Ian. “Đi nghỉ chút đi. Tôi sẽ ổn mà – tôi sẽ ở chỗ nào đó kín đáo. Ở giữa cánh đồng ngô hay là gì đó.”
“Đêm qua cô ngủ ở đâu?” anh hỏi, đôi mắt anh sắc bén không ngờ dưới hàng mi gần đóng.
“Tại sao?”
“Giờ tôi có thể ngủ ở đó, và cô có thể đi trốn ở bên cạnh tôi.”
Chúng tôi chỉ đang lầm rầm, to hơn tiếng thì thào chút đỉnh. Không ai để ý đến chúng tôi.
“Anh không thể canh chừng tôi từng giây từng phút được?”
“Muốn cá không?”
Tôi nhún vai, bỏ cuộc. “Tôi quay lại chỗ… cái hố. Nơi tôi bị giam từ đầu.”
Ian nhíu mày; anh không thích thế. Nhưng anh đứng lên và dẫn đường trở lại hành lang tới kho. Giờ quảng trường chính lại đang bận rộn, đầy người di chuyển quanh khu vườn, tất cả bọn họ đều trang nghiêm, mắt cắm xuống đất.
Khi chúng tôi ở một mình trong đường hầm, tôi lại cố nói lý lẽ với anh.
“Ian, thế này thì có ích gì? Chẳng phải tôi càng sống lâu thì càng làm tổn thương Jamie nhiều hơn hay sao? Rút cuộc, chẳng phải sẽ tốt hơn cho nó nếu –“
“Đừng nghĩ như thế, Wanda à. Chúng tôi không phải là thú vật. Cái chết của cô không phải là không thể tránh khỏi.”
“Tôi không nghĩ các anh là thú vật,” tôi khẽ nói.
“Cảm ơn, mặc dù tôi không nói điều đó như một lời buộc tội. Tôi cũng sẽ không đổ lỗi cho cô nếu cô nghĩ như thế.”
Cuộc nói chuyện của chúng tôi kết thúc tại đó; đó là giây phút cả hai chúng tôi đều nhìn thấy ánh sáng xanh nhạt phản chiếu mờ mờ ở khúc quanh kế tiếp trong đường hầm.
“Suỵt,” Ian thở ra. “Chờ ở đây.”
Anh khẽ ấn vai tôi xuống, cố dán chặt tôi vào nơi tôi đứng. Rồi anh bước lên trước, không cố gắng chút nào để dấu tiếng bước chân của mình. Anh biến mất sau khúc quanh.
“Jared à?” tôi nghe anh nói, giả vờ ngạc nhiên.
Trái tim tôi trĩu nặng trong lồng ngực; cảm xúc đau đớn nhiều hơn là sợ hãi.
“Tôi biết nó đi cùng cậu,” Jared trả lời. Anh cao giọng, để bất kì ai từ đây đến quảng trường lớn đều nghe thấy. “Ra đi, ra đi, dù mi ở nơi nào,” anh gọi, giọng anh cứng rắn và chế giễu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook