Giờ phút này màn đêm đã lặng lẽ buông xuống, cách đó không xa xuất hiện một tảng đá, một bóng người đứng dưới ánh trăng đung đưa, làm cho mặt biển yên tĩnh thêm vài phần náo loạn. Hạ Quân Thần mở to mắt nhìn về phía người nọ, trong tay hình như còn cầm bình rượu.

"A Mĩ! Vì cái gì em vứt bỏ tôi! Kết hôn cùng người đàn ông khác! Em biết không... Em biết tôi yêu em nhiều mức nào không?" Cảm xúc người nọ đang rất kích động, đạp lên tảng đá bước đi hơi lảo đảo.

"Tôi muốn dùng cái mạng này tế cho hôn lễ của em..." Chàng trai kia hét lên một tiếng, thả người nhảy xuống biển, bọt nước bắn lên tung tóe.

"Này! Đừng làm bậy!" Hạ Quân Thần hô lớn, cũng bùm một cái nhảy theo xuống biển.

"Em..." Chu Hàm bị dọa ngây ngẩn, giữa đêm tối nàng nhảy xuống biển cứu người?

Lăng Khiêm Hi không để ý cô, xoay qua thuyền viên bên cạnh quát, "Thất thần làm gì? Còn không mau đi hạ thuyền cứu nạn!" Sau đó tập trung nhìn theo hướng Hạ Quân Thần bơi đi. Đồ ngốc này, mạng người thì mạng người, còn nàng thì sao? Liều mạng đi cứu người như vậy, lại là đàn ông có ý định muốn chết, cứ cho kỹ thuật bơi lội của nàng tốt cũng không thể trụ được bao lâu dưới biển, hết thể lực thì làm sao bây giờ?

Hạ Quân Thần cách người này chỉ mấy chục mét, chỉ một lúc liền chụp được tay người nọ, nàng lấy cả người ôm người kia, muốn đem cậu ta lên thuyền.

"Đừng cứu tôi, đi đi, đi..." Chàng trai đã bị nước tràn vào miệng nói không ra lời, sử dụng tất cả khí lực vùng vẫy khỏi Hạ Quân Thần, mùi rượu xông thẳng lên đầu Hạ Quân Thần khiến nàng choáng váng. Quả nhiên... rất kiên định muốn chết.

"Cậu đừng như vậy, phải sống tốt, sẽ có hi vọng! Mỗi ngày có rất nhiều người thất tình, nhưng sinh mệnh chỉ có một lần, thật trân quý!" Hạ Quân Thần thoáng thấy thuyền cứu nạn, hai tay cố gắng kéo lấy chàng trai kia, phải nghĩ cách phân tán lực chú ý của cậu ta.

Người kia được cứu lên boong tàu, sắc mặt tái nhợt nằm một chỗ, Lăng Khiêm Hi cầm khăn lau nước trên người Hạ Quân Thần, nhìn đôi mày nhíu chặt của cô bé này, nàng sẽ không cố gắng làm người tốt đến cùng chứ, đừng nói muốn hô hấp nhân tạo cho cậu ta đi?

Người thuyền viên một chân quỳ xuống, đem bụng người nọ đặt lên đùi mình, đầu của cậu ta rũ xuống, vừa ấn vừa xoa lưng, cố gắng khiến cậu ta nôn hết nước trong dạ dày ra.

Hạ Quân Thần quan sát, gật gật đầu, "Quả nhiên kỹ thuật tốt hơn mình!"

"Đồ ngốc, em cứ như vậy mà nhảy xuống?" Lăng Khiêm Hi đau lòng ôm lấy Hạ Quân Thần, tại sao nàng luôn như vậy? Có người muốn hại mình nàng liền dùng tay đỡ dao, có người nhảy xuống biển nàng cũng nhảy theo, "Không biết chị rất lo lắng sao? Vạn nhất xảy ra chuyện thì sao?"

Hạ Quân Thần từ trong lòng Lăng Khiêm Hi ngẩng đầu, ngốc nghếch cười nói, "Em sẽ vì chị mà sống sót!"

"Ngốc..." Lăng Khiêm Hi nhanh chóng ôm trọn người trong lòng.

"Điên hả? Tôi không muốn sống! Cứu lên làm cái gì?" Người kia ho khan vài tiếng, mở to mắt nhìn thấy mình ở trên thuyền, chưa từ bỏ ý định, đẩy thuyền viên ra, muốn đi tới mép thuyền.

"A Kiện, đừng làm bậy! Mẹ xin con!" Một bà lão vọt tới giữ chặt chân chàng trai kia, ngồi dưới đất khóc rống.

"Cậu ầm ĩ đủ chưa?!" Lăng Khiêm Hi lạnh lùng nói, chàng trai ngẩn ra. Cô đến gần anh, gương mặt thanh tú toát ra vẻ băng lãnh, mở miệng nói, "Muốn chết đến vậy? Nói cậu nghe, không phải chỉ mình cậu đau khổ khi mất đi người yêu. Nhưng cậu từng nghĩ tới, cậu chết thì cô gái vứt bỏ cậu sẽ khổ sở sao? Không có! Cô ta chỉ cảm thấy không còn vướng bận cùng người kia kết hôn sinh con, cậu vừa đi, buồn đau cũng qua đi, cậu sẽ bị cả thế giới này quên lãng, trừ cha mẹ già của cậu ra! Đáng giá không? Chẳng lẽ ý nghĩa cuộc sống cậu chỉ có cô gái kia? Cô ta kết hôn cùng người khác cậu liền chết?" Lăng Khiêm Hi nhìn vào mắt Hạ Quân Thần bên trong con ngươi có vài phần ôn nhu, "Chờ sau này cậu hiểu được cậu sẽ phát giác hôm nay bản thân ngu ngốc đến cỡ nào. Vì bị vứt bỏ mà đi tìm cái chết, không đáng. Tiếp tục sống tốt, cậu sẽ gặp được người tốt hơn, sẽ biết người đó mới đáng giá để cậu quý trọng." Cô lấy tay kéo tay Hạ Quân Thần qua, đối chàng trai kia nói, "Còn nữa, nếu cậu nhảy xuống ở nơi ít người, em ấy cứu không được cậu cũng tiêu hao hết sức lực mà chết theo cậu. Cậu chết thì thôi, còn muốn đeo thêm một mạng người trên lưng sao?"

Ánh mắt chàng trai thê lương ảm đạm, cúi đầu, cũng không còn ý định nhảy xuống biển. Ngẩng đầu lại nhìn về phía Hạ Quân Thần, mở miệng nói, "Thật xin lỗi, cám ơn cô đã cứu tôi."

Bà lão kia thấy con trai không còn ý định tự tử, run rẩy đứng dậy, giữ chặt tay Lăng Khiêm Hi và Hạ Quân Thần, nước mắt lã chã nói, "Cô gái, cám ơn hai cô, cám ơn hai cô..."

Bên trong mắt Hạ Quân Thần hiện lên tràn đầy cảm thông, hốc mắt hơi ướŧ áŧ, "Bà, bà đừng khổ sở..." Nàng thật sự cạn lời, nghĩ không được câu gì để an ủi bà lão đáng thương trước mặt.

"Các cô cũng đừng trách con trai bà, nó quen bạn gái được mấy năm bây giờ người ta lại đi kết hôn... Aizz, oan nghiệt!" Bà lão lại lầm bầm lầu bầu, xoay người kéo chàng trai kia đi xuống thuyền.

"Khoan đã." Lăng Kiêm Hi cản lại hai mẹ con họ, từ trong bóp lấy ra mấy tờ tiền, nhét vào tay chàng trai kia, "Về nhà phải sống tốt, đừng khiến mẹ cậu lại lo lắng, đàn ông phải lấy sự nghiệp làm trọng."

"Ân nhân, cám ơn, cám ơn!" Bà lão hướng Lăng Khiêm Hi định quỳ xuống, cô tay mắt lanh lẹ đỡ lấy, đối bà lão lắc lắc đầu. Lăng Khiêm Hi vô cùng không thích nhìn người khác khóc, kiểu quỳ xuống để cảm ơn thế này cô không thể nhận nổi.

Hai mẹ con rời đi đám người trên boong tàu cũng dần tản ra.

Ban đêm nước biển rút, ban ngày đông vui, nhộn nhịp. Khi ngày qua đi chỉ còn lại yên tĩnh, so với ban ngày, sự yên tĩnh kia càng hấp dẫn người khác hơn.

"Khiêm Khiêm, chị thật lợi hại! Vừa rồi thật tiêu sái, thật phong độ nha!" Hứng hơi lạnh gió biển nghịch ngợm lướt qua nàng, Hạ Quân Thần dựa vào lan can, giơ ngón cái lên trước mặt Lăng Khiêm Hi.

Lăng Khiêm Hi mím môi, khẽ cười, nắm tay nàng trong lòng bàn tay mình, "Chị chỉ làm việc em muốn làm thôi. Quả dưa ngốc, chị không muốn em lại mượn tiền chị để giúp đỡ người khác." Cô là thương nhân, không phải nhà từ thiện, có vài thương nhân đi làm từ nhiện còn chẳng phải mượn truyền thông tuyên truyền? Bất quá đầu tư từ thiện để có thêm danh tiếng, khiến xã hội chú ý đồng thời đứng vững trên thương trường. Mà Hạ Quân Thần sống lại không tính toán, nơi này vàng đỏ nhọ lòng son*, phẩm chất trên người nàng như viên kim cương đáng quý.

*Vật chất kíƈɦ ŧɦíƈɦ lòng tham khiến con người không giữ được lương tâm.

"Sao lại thua rồi!..." Hạ Quân Thần ngồi trên giường, gãi đầu, lớn tiếng oán giận Notebook.

Lăng Khiêm Hi ôm nàng vào lòng, hôn xuống môi Hạ Quân Thần, cằm gác qua vai nàng, "Quả dưa ngốc, vừa trở về lại bắt đầu đấu địa chủ, em không biết mệt sao?"

"Không mệt." Hạ Quân Thần lắc lắc đầu, thuận thế dựa vào trong lòng Lăng Khiêm Hi.

"Xem TV đi, ngồi trước máy tính lâu da sẽ xấu, tối mai chị đắp mặt nạ cho em, chỉ em cách làm đẹp."

"Vâng, hôm nay tuyệt đối không mệt, cảm giác bơi lội dưới biển cũng không tệ đâu!"

"Tuyệt đối không mệt?" Lăng Khiêm Hi cười vô cùng ôn nhu, độ cong kia lại mang theo chút... tà ác? "Chúng ta làm cái gì đó đi."

"Làm cái gì?" Hạ Quân Thần không hiểu lắm, quay đầu nhìn thấy ánh mắt nóng rực của Lăng Khiêm Hi, hai gò má nháy mắt ửng hồng, dời tầm mắt xuống giường.

"Em nói xem làm cái gì?" Quả dưa ngốc này, mặt đã đỏ, còn giả bộ không biết? "Suy nghĩ của em và chị bất mưu nhi hợp* nha!" Ngón tay thon dài của Lăng Khiêm Hi đặt trên đường cong Hạ Quân Thần nhẹ nhàng vuốt ve.

*Không tính toán trước lại ăn khớp với nhau.

"Em, em muốn đi WC." Xoay mình, Hạ Quân Thần rời khỏi người Lăng Khiêm Hi, chạy vào phòng tắm.

"Hạ Quân Thần! Chị giận nha! Em mau ra đây cho chị." Lăng Khiêm Hi gõ gõ cửa phòng tắm, hai tay khoanh trước ngực, không giấu được nét vui vẻ bên môi.

Di động của Hạ Quân Thần đặt bên cạnh Notebook vang lên, trên màn hình hiện lên một dãy số lạ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương