Vào Nhà Mỹ Nữ Tổng Tài
-
Chương 37
Trên bờ cát, ánh tà dương chiếu xuống tỏa ra sắc màu vàng óng ánh, rộng lớn và mềm mịn, từng ngọn sóng lấp lánh hợp với nhau tạo thành một bức tường nước trên mặt biển, dòng nước khi tiến khi lùi, bọt sóng dịu dàng vỗ vào bờ cát khe khẽ nói nhỏ, lá cây nhẹ lay động theo làn gió.
Bước chậm xuôi theo bờ biển, có thể thấy được đủ loại kiểu dáng vỏ sò, đủ mọi màu sắc, Hạ Quân Thần cởi giày, y như một đứa trẻ thỏa thích chạy trên bờ cát, lòng bàn thân bị cát sỏi nóng rực bao phủ, biển lại dùng đôi tay mềm mại của nó vuốt ve mặt trên bàn chân. Cơn gió mang theo nồng đậm vị của biển lướt qua, so với tắm gió xuân thì thoải mái hơn vài phần. Hạ Quân Thần nhắm mắt lại, dang hai tay cảm nhận cái ôm của biển cả, mặc cho gió biển thổi loạn mái tóc đen dài. Lăng Khiêm Hi đứng một bên chăm chú lẳng lặng nhìn, hai tâm hồn từ quen biết, tìm hiểu, đến hợp nhất, đã trải qua bao nhiêu đau khổ? Tất cả quá khứ đều mặc cho nước biển cuốn trôi đi, cô thầm nghĩ hiện tại chỉ cần trân trọng điều tốt đẹp trước mắt, mà người này, rất đáng giá để cô quý trọng. Hạ Quân Thần đã thay đổi, nàng không còn giống như trước kia đối mọi chuyện đều nhẫn nhục, chịu đựng, là Lăng Khiêm Hi dạy nàng dũng cảm nói không với những việc nàng không muốn làm. Mà hiện tại nàng từ bản chất ngượng ngùng sẽ thỉnh thoảng chủ động thân cận với người khác. Nụ cười của nàng như thiên sứ thanh khiết, có thể được nàng một lòng yêu, đối Lăng Khiêm Hi mà nói là vô cùng vinh hạnh. Hóa ra thật sự có chuyện luân hồi, tuần hoàn, ông trời đã sớm an bài. Mất đi một người sai lầm, giữa biển người mênh mông sẽ xuất hiện một người cùng mình sóng vai tiến về phía trước, bắt đầu bước tiếp trên con đường này.
Hạ Quân Thần mở to mắt, khom lưng nhặt lên một vỏ sò, đưa tới lỗ tai nghe.
"Em nghe được cái gì?" Lăng Khiêm Hi từ phía sau nhẹ ôm trọn vòng eo của nàng, nhắm mắt lại gác cằm lên vai nàng.
"Nghe vỏ sò, có thể nghe được tiếng lòng của nó, nó vang lên tiếng ca của biển, nhớ nhung biển, tựa như những đứa con nhớ mẹ của chúng." Hạ Quân Thần phát ra âm thanh nhè nhẹ, dịu dàng nói, "Em trước đây rất khao khát được nhìn thấy biển, bất quá chưa từng có dịp ra khỏi nhà đi tới phương xa, đối biển chỉ là hướng tới, hướng tới dòng nước xanh bát ngát, muôn màu muôn vẻ, tấm lòng rộng lớn, bao la. Còn có..." Hạ Quân Thần quay đầu nhìn Lăng Khiêm Hi, đôi mắt mỉm cười.
"Có gì?"
"Vỏ sò nó còn nói, có người rất yêu, rất yêu em."
Lăng Khiêm Hi nâng ngón trỏ đẩy đẩy đầu Hạ Quân Thần, cười nói, "Quả dưa ngốc, học dẻo miệng từ bao giờ?"
"Em không có tự ý nói, em dụng tâm nghe được." Bên trong con ngươi trong veo của Hạ Quân Thần tràn đầy kiên định.
Lăng Khiêm Hi dắt tay nàng, chỉ chỉ du thuyền xa hoa gần đó, "Nhìn thấy chiếc du thuyền kia không? Chúng ta đi qua."
=====
"Chậc chậc chậc, vừa liếc thấy đã bị chấn động, vẫn chưa xem đã." Bao Tử cầm máy ảnh trong tay loay hoay, liên tục cảm thán.
"Này, lén lút ở đây từ bao giờ? Chụp được cái gì? Mình xem xem." Lăng Khiêm Hi tiến tới cạnh Bao Tử, chỉ nhìn một cái liền hướng Hồ Ngạo Tuyết đùa giỡn hô to, "Hồ Ngạo Tuyết, chồng cậu chụp lén người khác, cậu còn không quản đi?"
Hồ Ngạo Tuyết nghe vậy một quyền phóng tới Bao Tử, Lăng Khiêm Hi tiện tay cầm lấy máy ảnh, bấm xem ảnh chụp bên trong, có vài tấm chụp hai người cười đùa ôm nhau.
"Phong cảnh đẹp, người càng đẹp, hắc hắc!" Lăng Khiêm Hi phun ra một tràng cười xấu xa, "Lấy F trị vết bầm rất hiệu quả."
"Nga..." Bao Tử đang trưng ra bộ mặt đau khổ đột nhiên kêu lớn, "Trả máy ảnh cho mình, đừng xem ảnh chụp!"
"Bao Tử, anh chụp cái gì không nên chụp sao?" Hồ Ngạo Tuyết nghi hoặc nhìn chằm chằm Bao Tử.
"Khi... khi em ngủ có chụp một chút, em thích đạp chăn, còn..." Bao Tử không nói được nữa, lông mày nhăn dính vào nhau. Anh hận chết Lăng Khiêm Hi! Ánh mắt ác độc liếc về phía cô, anh thật muốn độc chết cô ta! Xem như anh minh bạch, thật sự có những gì anh vừa nói.
Lăng Khiêm Hi cười gian xảo, nhét máy ảnh về tay Bao Tử, thành khẩn nói, "Bao Bao, lần tới không chơi chụp lén nha, ngoan! Còn nữa, nếu thật sự có kiếp sau, đừng cưới vợ Taekwondo tứ đẳng huyền đai." Sau đó ôm cánh tay Hạ Quân Thần nói, "Chúng ta đi ăn đi, để chị đưa em đến bàn ăn."
Hạ Quân Thần ngoan ngoãn gật đầu, sau đó đi cùng Lăng Khiêm Hi hướng lên trên, thỉnh thoảng quay đầu xem Bao Tử, quá bi kịch, vẫn là Khiêm Khiêm tốt, không bạo lực như chị Tiểu Tuyết.
Du thuyền có 3 tầng và đại sảnh lớn, bao gồm hai phòng tổng thống và mấy chục phòng khách thường, còn có cả spa, gym, thư viện, sân bóng, đại sảnh và nhà hàng vô cùng đẳng cấp, xa xỉ, tráng lệ.
Hôm nay là sinh nhật con gái tròn một tuổi của một người bạn trong nhóm Lăng Khiêm Hi, cho nên cậu ta có ý tưởng tổ chức trên du thuyền, vui chơi ở biển, toàn bộ trang hoàng xa hoa, lãng mạn.
Ở boong tàu, trên bàn đồ ăn tự chọn đặt các món điểm tâm ngọt đẹp mắt, và vài món thức ăn, Hạ Quân Thần đang cầm dao nĩa đối phó với mấy cái bánh cùng mấy ly kem.
Lăng Khiêm Hi cầm một ly rượu ngồi bên cạnh nàng, khóe miệng cười ấm áp. Nhìn dáng vẻ ăn không để ý hình tượng của nàng, lắc đầu, rút khăn giấy nhẹ nhàng lau bơ trên khóe miệng nàng.
"Cám ơn... Ăn rất ngon, chị ăn thử đi." Hạ Quân Thần đưa một khối bánh nhỏ đến bên miệng Lăng Khiêm Hi, Lăng Khiêm Hi há miệng vui vẻ ăn. Cô bé giương đôi mắt trông chờ nhìn Lăng Khiêm Hi, lại tiếp tục cúi đầu ăn ly kem của mình.
"Qua đây, qua đây! Không phải ngày nhớ đêm mong người ta sao? Nhanh đi" Chu Hàm một tay đẩy Richard tới, anh mất thăng bằng đụng vào thứ gì đó, miễn cưỡng đứng thẳng lại, xả ra nụ cười, "Hi người đẹp!"
"Hi, cậu cũng ở đây." Lăng Khiêm Hi lịch sự gật gật đầu.
"Anh làm gì tôi đây?"
Richard ý thức được tình hình không ổn, vừa cúi đầu, phát hiện vẻ mặt Hạ Quân Thần thảm thiết, nàng đã trêu ai chọc ai? Đang êm đẹp đứng đây ăn này kia, lại bị thứ gì đó đụng vào khuỷu tay, hiện tại tốt rồi... kem rơi vào trong ngực!! Cái này nàng phải làm sao, đưa tay lấy ra cũng quá mất mặt đi, nơi này nhiều người như vậy, cũng không thể nghênh ngang để nguyên kem ở trong áo.
"Sorry, tôi không cố ý." Richard xấu hổ giơ hai tay, ánh mắt nhìn chằm chằm hiện trường gây án, nói, "Tôi giúp em làm sạch."
Hạ Quân thần sửng sốt, nhanh chóng che trước ngực, "Tôi biết anh không cố ý, cũng không cần phiền anh." Nàng gục đầu, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Lăng Khiêm Hi, "Khiêm Khiêm, chị theo em vào toilet đi."
Lăng Khiêm Hi gật gật đầu, "Ngại quá thất lễ một chút." Đỡ lấy Hạ Quân Thần hướng bậc thang đi, ánh mắt của cô quét tới người trốn ở một góc đang che miệng cười trộm - Chu Hàm, "Cậu làm chuyện tốt rồi! Tới đây."
Lăng Khiêm Hi nhìn xung quanh, xác định WC không có người. ánh mắt nhìn Chu Hàm đứng bên cạnh mím môi suиɠ sướиɠ khi người gặp họa, tức giận nói, "Chị hai à, tôi không gọi chị đến để xem kịch vui, canh cửa cho tôi."
Cạnh bồn rửa tay, Hạ Quân Thần mở bao khăn giấy, rút một tờ, bao lấy kem ra ném vào thùng rác. Thật là! Nếu chỉ là bánh ngọt thì tốt rồi, nàng hối hận vừa rồi ăn kem, gặp nhiệt độ cơ thể nóng kem tan chảy xuống cả người. Nàng trợn mắt nhìn Lăng Khiêm Hi đứng trước mặt.
"Em, cái này, vào bên trong lau chút." Hạ Quân Thần chỉ chỉ gian WC. Ở bên trong làm thật lâu, Hạ Quân Thần mở cửa, khẽ cắn môi dưới, chậm rãi mở miệng, "Khiêm Khiêm, xin lỗi... Em khiến chị mất mặt." Xem ra Lăng Khiêm Hi và đám người trên boong tàu kia rất quen thuộc, vừa rồi còn dùng ngôn ngữ nàng không hiểu trò chuyện cùng một người ngoại quốc. Hạ Quân Thần cảm thấy rất xấu hổ, rất muốn tìm cái lỗ chui vào.
"Sao lại nói xin lỗi? Em không sai, là do Chu Hàm xấu xa kia." Lăng Khiêm Hi xoa xoa đầu Hạ Quân Thần, "Lau sạch rồi, chúng ta trở về thôi."
"Lăng đại tổng tài, bên ngoài có người cần đi, ngài nhanh lên đi!" Chu Hàm đứng ngoài cửa rống to.
Lăng Khiêm Hi mở cửa, con ngươi trừng Chu Hàm, "Sẽ tính sổ cậu sau."
"Không ổn! Có người muốn tự tử!..." Không biết ai hô to một tiếng, trên thuyền nhất thời hỗn loạn lên.
Bước chậm xuôi theo bờ biển, có thể thấy được đủ loại kiểu dáng vỏ sò, đủ mọi màu sắc, Hạ Quân Thần cởi giày, y như một đứa trẻ thỏa thích chạy trên bờ cát, lòng bàn thân bị cát sỏi nóng rực bao phủ, biển lại dùng đôi tay mềm mại của nó vuốt ve mặt trên bàn chân. Cơn gió mang theo nồng đậm vị của biển lướt qua, so với tắm gió xuân thì thoải mái hơn vài phần. Hạ Quân Thần nhắm mắt lại, dang hai tay cảm nhận cái ôm của biển cả, mặc cho gió biển thổi loạn mái tóc đen dài. Lăng Khiêm Hi đứng một bên chăm chú lẳng lặng nhìn, hai tâm hồn từ quen biết, tìm hiểu, đến hợp nhất, đã trải qua bao nhiêu đau khổ? Tất cả quá khứ đều mặc cho nước biển cuốn trôi đi, cô thầm nghĩ hiện tại chỉ cần trân trọng điều tốt đẹp trước mắt, mà người này, rất đáng giá để cô quý trọng. Hạ Quân Thần đã thay đổi, nàng không còn giống như trước kia đối mọi chuyện đều nhẫn nhục, chịu đựng, là Lăng Khiêm Hi dạy nàng dũng cảm nói không với những việc nàng không muốn làm. Mà hiện tại nàng từ bản chất ngượng ngùng sẽ thỉnh thoảng chủ động thân cận với người khác. Nụ cười của nàng như thiên sứ thanh khiết, có thể được nàng một lòng yêu, đối Lăng Khiêm Hi mà nói là vô cùng vinh hạnh. Hóa ra thật sự có chuyện luân hồi, tuần hoàn, ông trời đã sớm an bài. Mất đi một người sai lầm, giữa biển người mênh mông sẽ xuất hiện một người cùng mình sóng vai tiến về phía trước, bắt đầu bước tiếp trên con đường này.
Hạ Quân Thần mở to mắt, khom lưng nhặt lên một vỏ sò, đưa tới lỗ tai nghe.
"Em nghe được cái gì?" Lăng Khiêm Hi từ phía sau nhẹ ôm trọn vòng eo của nàng, nhắm mắt lại gác cằm lên vai nàng.
"Nghe vỏ sò, có thể nghe được tiếng lòng của nó, nó vang lên tiếng ca của biển, nhớ nhung biển, tựa như những đứa con nhớ mẹ của chúng." Hạ Quân Thần phát ra âm thanh nhè nhẹ, dịu dàng nói, "Em trước đây rất khao khát được nhìn thấy biển, bất quá chưa từng có dịp ra khỏi nhà đi tới phương xa, đối biển chỉ là hướng tới, hướng tới dòng nước xanh bát ngát, muôn màu muôn vẻ, tấm lòng rộng lớn, bao la. Còn có..." Hạ Quân Thần quay đầu nhìn Lăng Khiêm Hi, đôi mắt mỉm cười.
"Có gì?"
"Vỏ sò nó còn nói, có người rất yêu, rất yêu em."
Lăng Khiêm Hi nâng ngón trỏ đẩy đẩy đầu Hạ Quân Thần, cười nói, "Quả dưa ngốc, học dẻo miệng từ bao giờ?"
"Em không có tự ý nói, em dụng tâm nghe được." Bên trong con ngươi trong veo của Hạ Quân Thần tràn đầy kiên định.
Lăng Khiêm Hi dắt tay nàng, chỉ chỉ du thuyền xa hoa gần đó, "Nhìn thấy chiếc du thuyền kia không? Chúng ta đi qua."
=====
"Chậc chậc chậc, vừa liếc thấy đã bị chấn động, vẫn chưa xem đã." Bao Tử cầm máy ảnh trong tay loay hoay, liên tục cảm thán.
"Này, lén lút ở đây từ bao giờ? Chụp được cái gì? Mình xem xem." Lăng Khiêm Hi tiến tới cạnh Bao Tử, chỉ nhìn một cái liền hướng Hồ Ngạo Tuyết đùa giỡn hô to, "Hồ Ngạo Tuyết, chồng cậu chụp lén người khác, cậu còn không quản đi?"
Hồ Ngạo Tuyết nghe vậy một quyền phóng tới Bao Tử, Lăng Khiêm Hi tiện tay cầm lấy máy ảnh, bấm xem ảnh chụp bên trong, có vài tấm chụp hai người cười đùa ôm nhau.
"Phong cảnh đẹp, người càng đẹp, hắc hắc!" Lăng Khiêm Hi phun ra một tràng cười xấu xa, "Lấy F trị vết bầm rất hiệu quả."
"Nga..." Bao Tử đang trưng ra bộ mặt đau khổ đột nhiên kêu lớn, "Trả máy ảnh cho mình, đừng xem ảnh chụp!"
"Bao Tử, anh chụp cái gì không nên chụp sao?" Hồ Ngạo Tuyết nghi hoặc nhìn chằm chằm Bao Tử.
"Khi... khi em ngủ có chụp một chút, em thích đạp chăn, còn..." Bao Tử không nói được nữa, lông mày nhăn dính vào nhau. Anh hận chết Lăng Khiêm Hi! Ánh mắt ác độc liếc về phía cô, anh thật muốn độc chết cô ta! Xem như anh minh bạch, thật sự có những gì anh vừa nói.
Lăng Khiêm Hi cười gian xảo, nhét máy ảnh về tay Bao Tử, thành khẩn nói, "Bao Bao, lần tới không chơi chụp lén nha, ngoan! Còn nữa, nếu thật sự có kiếp sau, đừng cưới vợ Taekwondo tứ đẳng huyền đai." Sau đó ôm cánh tay Hạ Quân Thần nói, "Chúng ta đi ăn đi, để chị đưa em đến bàn ăn."
Hạ Quân Thần ngoan ngoãn gật đầu, sau đó đi cùng Lăng Khiêm Hi hướng lên trên, thỉnh thoảng quay đầu xem Bao Tử, quá bi kịch, vẫn là Khiêm Khiêm tốt, không bạo lực như chị Tiểu Tuyết.
Du thuyền có 3 tầng và đại sảnh lớn, bao gồm hai phòng tổng thống và mấy chục phòng khách thường, còn có cả spa, gym, thư viện, sân bóng, đại sảnh và nhà hàng vô cùng đẳng cấp, xa xỉ, tráng lệ.
Hôm nay là sinh nhật con gái tròn một tuổi của một người bạn trong nhóm Lăng Khiêm Hi, cho nên cậu ta có ý tưởng tổ chức trên du thuyền, vui chơi ở biển, toàn bộ trang hoàng xa hoa, lãng mạn.
Ở boong tàu, trên bàn đồ ăn tự chọn đặt các món điểm tâm ngọt đẹp mắt, và vài món thức ăn, Hạ Quân Thần đang cầm dao nĩa đối phó với mấy cái bánh cùng mấy ly kem.
Lăng Khiêm Hi cầm một ly rượu ngồi bên cạnh nàng, khóe miệng cười ấm áp. Nhìn dáng vẻ ăn không để ý hình tượng của nàng, lắc đầu, rút khăn giấy nhẹ nhàng lau bơ trên khóe miệng nàng.
"Cám ơn... Ăn rất ngon, chị ăn thử đi." Hạ Quân Thần đưa một khối bánh nhỏ đến bên miệng Lăng Khiêm Hi, Lăng Khiêm Hi há miệng vui vẻ ăn. Cô bé giương đôi mắt trông chờ nhìn Lăng Khiêm Hi, lại tiếp tục cúi đầu ăn ly kem của mình.
"Qua đây, qua đây! Không phải ngày nhớ đêm mong người ta sao? Nhanh đi" Chu Hàm một tay đẩy Richard tới, anh mất thăng bằng đụng vào thứ gì đó, miễn cưỡng đứng thẳng lại, xả ra nụ cười, "Hi người đẹp!"
"Hi, cậu cũng ở đây." Lăng Khiêm Hi lịch sự gật gật đầu.
"Anh làm gì tôi đây?"
Richard ý thức được tình hình không ổn, vừa cúi đầu, phát hiện vẻ mặt Hạ Quân Thần thảm thiết, nàng đã trêu ai chọc ai? Đang êm đẹp đứng đây ăn này kia, lại bị thứ gì đó đụng vào khuỷu tay, hiện tại tốt rồi... kem rơi vào trong ngực!! Cái này nàng phải làm sao, đưa tay lấy ra cũng quá mất mặt đi, nơi này nhiều người như vậy, cũng không thể nghênh ngang để nguyên kem ở trong áo.
"Sorry, tôi không cố ý." Richard xấu hổ giơ hai tay, ánh mắt nhìn chằm chằm hiện trường gây án, nói, "Tôi giúp em làm sạch."
Hạ Quân thần sửng sốt, nhanh chóng che trước ngực, "Tôi biết anh không cố ý, cũng không cần phiền anh." Nàng gục đầu, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Lăng Khiêm Hi, "Khiêm Khiêm, chị theo em vào toilet đi."
Lăng Khiêm Hi gật gật đầu, "Ngại quá thất lễ một chút." Đỡ lấy Hạ Quân Thần hướng bậc thang đi, ánh mắt của cô quét tới người trốn ở một góc đang che miệng cười trộm - Chu Hàm, "Cậu làm chuyện tốt rồi! Tới đây."
Lăng Khiêm Hi nhìn xung quanh, xác định WC không có người. ánh mắt nhìn Chu Hàm đứng bên cạnh mím môi suиɠ sướиɠ khi người gặp họa, tức giận nói, "Chị hai à, tôi không gọi chị đến để xem kịch vui, canh cửa cho tôi."
Cạnh bồn rửa tay, Hạ Quân Thần mở bao khăn giấy, rút một tờ, bao lấy kem ra ném vào thùng rác. Thật là! Nếu chỉ là bánh ngọt thì tốt rồi, nàng hối hận vừa rồi ăn kem, gặp nhiệt độ cơ thể nóng kem tan chảy xuống cả người. Nàng trợn mắt nhìn Lăng Khiêm Hi đứng trước mặt.
"Em, cái này, vào bên trong lau chút." Hạ Quân Thần chỉ chỉ gian WC. Ở bên trong làm thật lâu, Hạ Quân Thần mở cửa, khẽ cắn môi dưới, chậm rãi mở miệng, "Khiêm Khiêm, xin lỗi... Em khiến chị mất mặt." Xem ra Lăng Khiêm Hi và đám người trên boong tàu kia rất quen thuộc, vừa rồi còn dùng ngôn ngữ nàng không hiểu trò chuyện cùng một người ngoại quốc. Hạ Quân Thần cảm thấy rất xấu hổ, rất muốn tìm cái lỗ chui vào.
"Sao lại nói xin lỗi? Em không sai, là do Chu Hàm xấu xa kia." Lăng Khiêm Hi xoa xoa đầu Hạ Quân Thần, "Lau sạch rồi, chúng ta trở về thôi."
"Lăng đại tổng tài, bên ngoài có người cần đi, ngài nhanh lên đi!" Chu Hàm đứng ngoài cửa rống to.
Lăng Khiêm Hi mở cửa, con ngươi trừng Chu Hàm, "Sẽ tính sổ cậu sau."
"Không ổn! Có người muốn tự tử!..." Không biết ai hô to một tiếng, trên thuyền nhất thời hỗn loạn lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook