Vẫn Là Tình Yêu
-
Chương 25
Cơm chiều ăn nhiều lắm, Phương Tình nâng bụng vào nhà liền bỏ giầy gục trên sô pha, đau lại thoả mãn lẩm bẩm.
Lục Hân thong thả cởi áo khoác ngồi cạnh, rót ly nước cho cô, sắc mặt thâm trầm nhìn cô chậm rãi uống nước.
“Em bất mãn với tôi?”
Bất thình lình giọng nói trầm thấp doạ Phương Tình hoảng sợ, ngẩn người mới phản ứng lại hắn ám chỉ cái gì.
“Không phải. . . . . .”
“Vậy tối nay em một mực không được tự nhiên vì cái gì?” dáng vẻ Lục Hân rõ ràng không tin.
Phương Tình không phải người vì trước mắt mà nhân nhượng, nghe hắn hỏi như vậy, vì thế cũng rất không khách khí nói: “Ai bẩu buổi sáng anh lại vào phòng em?”
Lục Hân nghe vậy cười nhạo một tiếng: “Đó là tôi gọi em dậy!”
Phương Tình căm giận ngồi thẳng thân mình, buông cái ly thật mạnh xuống : “Có ai gọi người dậy như vậy sao? chẳng lẽ với người khác, anh cũng như vậy?”
Lục Hân ra vẻ khó hiểu hỏi lại: “Tôi làm sao gọi em dậy?”
“Anh. . . . . .” Phương Tình nhớ tới cái hôn buổi sáng, rõ ràng tràn đầy hơi thở bạc hà mát lạnh, lại khiến cho cô có cảm giác nóng bỏng lan tràn
Lục Hân nhìn vào mắt cô có chút trống trơn, trên mặt dần dần hiện ra vẻ mặt ngượng ngùng rất mộng ảo, ánh mắt sâu thẳm kích thích.
“Tôi làm sao?” Lục Hân không nói gì dựa tới, nghiêng thân mình, cánh tay thoải mái mà khoát lên lưng cô, giọng nói khàn khàn, tràn ngập hương vị hấp dẫn.
Phương Tình cả kinh, phát hiện không biết khi nào thì Lục Hân ngồi gần cô như vậy, vội vàng lui thân mình muốn từ lòng hắn rời ra xa.
Lục Hân sẽ không cho cô có cơ hội chạy trốn, cánh tay chặt chẽ khoá cô vào trong ngực.
Trái tim Phương Tình không thể ức chế đập nhanh hơn, đêm khuya yên tĩnh, cô nam quả nữ và vân vân, dễ dàng phát sinh không ít chuyện không hài hoà.. . . . . .
“Nói đi. . . . . . Tôi làm sao vậy?” Môi Lục Hân cố ý vô tình sát làn da mẫn cảm của cô sau lỗ tai, khiến cho cô run sợ nhè nhẹ
“Không. . . . . .” Phương Tình không được tự nhiên thoi đẩy hắn, lại bị Lục Hân ép ngã lên sô pha.
Lục Hân tựa đầu chôn vào hõm vai cô, nhẹ nhàng hôn lên làn da lộ bên ngoài.
“Um. . . . . . có muốn hay không chứng thật một chút. . . . . .” giọng nói Lục Hân càng thêm khàn khàn, như là áp lực cái gì, cố tình tràn ngập mê hoặc
“Chứng thật cái gì. . . . . .” Phương Tình bị hắn đặt ở dưới thân, lại thẹn thùng lại hoảng sợ.
“Chứng thật một chút. . . . . . Tôi có thể được!”
Phương Tình trợn tròn mắt, chữ ‘không’ còn chưa kịp nói ra đã bị Lục Hân hôn ngăn chặn.
Lục Hân bởi vì bị cô gọi là ‘dùng vũ lực’ mà giận nghẹn trong lòn, rốt cục cũng chiếm được mà giải toả; cô bé đáng ghét này còn dám đùa bỡn hắn, hại hắn rơi vào tình cảnh này!! Cái gì công phu, cái gì tóm, đều là gạt người, bây giờ để xem cô nàng có cách nào trốn!
Lưỡi Lục Hân mạnh mẽ khiêu mở hàm răng cô, linh hoạt ở trong miệng nhỏ của cô quét tới quét lui, thành công khiến cho cô ý loạn tình mê, thân mình bị hắn cường thế tấn công dần dần mền nhuyễn như đầm nước.
Lục Hân tựa như cuồng phong bão táp dây dưa quấn quít lưỡi cô, kéo ra còn dùng sức quấn bệnh, còn dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn lên bờ môi, chỉ trong chốc lát Phương Tình liền cảm thấy miệng có cảm giác sưng phù căng mọng
Phương Tình bị cảm giác trên môi đau đau mà bừng tỉnh, mở mắt ra thấy lông mi Lục Hân thật dài, hưng trí bừng bừng phấn chấn trên gương mặt lạnh mà cô chưa từng bao giờ nhìn thấy, ánh mắt tối như mực, là đầm sâu không thấy đáy, tản ra dục vọng mạnh liệt.
Phương Tình hơi hoang mang, chổ đó để ở trên người cô nóng nỏng không thể tưởng tượng nổi, mùi hương nam tính tươi mát tản mát khí thế mạnh mẽ bao quanh vây lấy cô.
“Đừng. . . . . .” Phương Tình nghiêng qua.. tránh nụ hôn của hắn, Lục Hân cũng không để ý, mặc bờ môi mềm mại của cô né ra, thuận thế tấn công gặm cắn lên cổ cô, một tay chậm rãi vuốt ve sau gáy, môt tay từ bên hông lặng lẽ xâm nhập vào trong áo len rộng rãi..
Bàn tay Lục Hân to lớn ấm áp độ mạnh yếu vừa phải, Phương Tình cảm thấy từ cổ đến cột sống đều mềm xuống, khiến cho cô rất dễ chịu rồi lại len lỏi một chút bất an; trong lý trí biết rõ hẳn nên bảo dừng lại, thân thể nhưng vẫn như cũ hưởng thụ. Ngón tay hắn linh hoạt giống như mang theo ma lực, lòng bàn tay có chút thô ráp, đi qua nơi nào đều dấy lên một ngọn lửa nhỏ.
Ngón tay Lục Hân dao động quanh vùng eo sườn cô. Dần dần có phần không hài lòng, môi lưỡi tiếp tục di chuyển xuống, giật áo cô ra, đóng một dấu vết lên trên xương quai xanh xinh đẹp.
Toàn thân Phương Tình mềm nhũn, trong đầu từng đợt khoảng không, không biết thì khi nào tay mình chẳng còn lực mà vịn vào vai Lục Hân; bỗng nhiên cảm giác thấy ngón tay Lục Hân đương chậm rãi di chuyển lên trên. Phương Tình dùng hết tất cả khí lực mới giữ được trấn tĩnh, lập tức vươn tay đè lại ngón tay đang sắp đến trước ngực.
“Đừng như vậy. . . . . .” Phương Tình hít thở khó khăn khước từ hắn..
Tay Lục Hân đang giữ trên cổ cô lập tức linh hoạt chuyển đến sau lưng eo cô, kéo siết cô chặt vào thân mình, cánh tay tráng kiện mạnh mẽ gặt gao ôm chặt cô, trong ngực phập phồng kịch liệt.
“Lục Hân. . . . . .” Phương Tình nhìn vào mắt hắn, dục vọng chưa tan, vẫn như cũ là đen rộng như mực, không khỏi có chút lo lắng gọi hắn một tiếng.
Lục Hân thâm trầm nhìn hai mắt cô mờ mịt, môi ẩm ướt sưng đỏ, quần áo không chỉnh tề, nằm dưới thân mình.
Thật muốn ăn cô sạch sẽ a. . . . . .
Lục Hân âm thầm thở dài, trong mắt cô đầy kinh hoảng cùng bất lực rõ ràng như vậy; tuy rằng trên nét mặt có mê mang không xác định. Hắn cũng chưa từng để bản thân mình chịu uất ức, từ trước đến nay luôn dựa vào suy nghĩ của mình mà làm việc; nhưng hôm nay, đối với cô gái phòng thủ yếu ớt như vậy, trong lòng hắn trào lên tình cảm được xưng là ‘thương tiếc’
Hắn biết rõ chỉ cần bản thân hắn kiên cường ‘cưỡng’ thêm chút nữa, cô sẽ mặc cho hắn chi phối. Nhưng mà hắn luôn luôn bày mưu lập kế cũng có lúc không xác định, không phải không xác định tình cảm của mình. Lục Hân hắn đã hạ quyết tâm người này dây dưa cả đời sẽ không buông tay. Hắn chẳng qua không xác định, khi cô còn chưa có chuẩn bị tốt lại miễn cưỡng ép cô, cô có thể càng thêm thấp thỏm lo âu hay không, có thể cảm thấy bị tổn thưởng? Hắn thật sự không muốn cô đối với hắn có oán hận dù chỉ là một chút.
Lục Hân rốt cục hiểu rõ mình vì sao chọn lựa Phương Tình .
Cô như thế khiến cho hắn cảm thấy khó có được, thế gian chỉ có một Phương Tình khiến cho hắn cảm thấy được sự yên tĩnh bình thản, thậm chí còn khiến cho hắn từ nhỏ tâm đã lạnh -cứng, từng chút từng chút, vì cô mềm mại..
Lục Hân dần dần bình ổn dục vọng trong cơ thể đang quay cuồng, buông cánh tay, thần sắc phức tạp nhìn cô, bản thân tự mình rời khỏi cô, ngồi thẳng..
Phương Tình vội vàng kéo vai áo, sửa sang lại quần áo cho tốt, mắt khẽ liếc trộm Lục Hân một cái, cắn cắn môi, mặt đỏ hồng nói: “Anh. . . . . . xin lỗi. . . . . . anh có phải rất khó chịu. . . . . . có muốn đi vệ sinh?” Nghe nói lúc đàn ông xúc động rất khó không chế, quá kiềm nén rất khó chịu, hẳn là phải như thế…. chứ nhỉ?
Lục Hân giương mắt nhìn nhìn cô, biết cũng thật nhiều nhỉ, nhưng chỉ mím môi cái gì cũng chưa nói.
Phương Tình có chút bất an, muốn tiến lên lại có chút sợ hãi.
“Vì cái gì không muốn?”
Phương Tình sửng sốt, cúi đầu không biết nên trả lời thế nào.
“Em không tin tôi?” Lục Hân tiếp tục truy hỏi.
Phương Tình vội ngẩng đầu, ánh mắt phát sáng nhìn hắn: “Không phải, Lục Hân, em tin anh rất tốt với em… nhung mà… em còn chưa chuẩn bị tốt…”
Phương Tình nhìn hắn dường như rất bình tĩnh, cố lấy dũng khí ăn ngay nói thật: “Lục Hân, em không phải không tin anh, em chỉ là không tin chính bản thân mình!”
Lục Hân nghe vậy sắc mặt bỗng nhiên khó coi hẳn lên, ánh mắt khó chịu, giọng điệu cũng có chút sẳng giọng chất vấn: “Em không tin chính mình? Em đến bây giờ còn đang suy nghĩ An Lập Nhiên sao?”
Phương Tình vội vàng lắc đầu, vươn tay bắt lấy cánh tay Lục Hân: “Không phải. . . . . . em. . . . . .”
Lục Hân cau mày nhìn gương mặt cô hoảng hốt lo sợ, trong mắt dần dần xuất hiện không cam lòng, căm phẫn, cùng… một chút thê lương.
Phương Tình trong lòng căng thẳng. Lục Hân vẫn luôn đối với mọi người cao ngạo xa cách sao lại có vẻ mặt bất đắc dĩ thế này?? Cô có muốn nguỵ biện cũng không nổi nữa, hai tay ôm mặt hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm túc nói từng chữ : “Em yêu anh, Lục Hân, em khẳng định bản thân mình yêu anh!! Nhưng mà. . . . . . Chúng ta như vậy quá nhanh, tương lai còn có nhiều biến cô, em không xác định được tình cảm của mình có đủ thâm sâu đến độ liều lĩnh toàn tâm toàn ý trả giá, có thể cùng anh đối mặt hết thảy. Lục Hân, em biết làm như vậy đối với anh rất không công bằng, em không yêu anh bằng anh yêu em như vậy… . . . . . Nhưng mà em sẽ cố gắng, anh cho em thời gian được không??”
Lục Hân trong lòng khe khẽ chấn động , không mãnh liệt song lại kéo dài.
Cô nói yêu hắn, như vậy câu nói đầu tiên đủ rồi, chỉ cần cô bỏ qua khứ đi tới, như vậy chẳng sợ núi cao sông rộng, chẳng sợ chờ tới biển xanh hoá nương dâu, hắn cũng sẽ chờ cô đi từng bước từng bước đến bên người mình.
“Anh không tin?” Phương Tình do dự một chút, vươn người tới nhẹ nhẹ đóng dấu lên môi hắn một nụ hôn, “Em….”
Lục Hân không đợi cô nói tiếp, tay duỗi ra kéo đầu cô vùi vào lồng ngực mình, thở dài cúi đầu nghe tiếng tim đập từ lồng ngực phát ra.
“Tôi tin! Tôi không bức ép em. . . . . . Tôi chờ em, chờ em buông bỏ hết thay đến yêu tôi.”
Khoé miệng Phương Tình cong lên nụ cười hạnh phúc, loại cảm giác này so với cảm giác khi còn trẻ thích An Lập Nhiên không giống với. Loại thầm mến thanh mai trúc mã, chung quy mang theo chút tuổi thanh xuân đặc biệt có chút hương vị ưu thương, cho dù hạnh phúc vui vẻ, rốt cuộc cũng trộn lẫn chút buồn tủi yêu mà không có được cùng bất đắc dĩ. Mà Lục Hân, hắn mang tới cho cô tới bây giờ đều là thái độ rõ ràng, hắn từ đầu tới cuối đều khiến cho cô có cảm giác rõ ràng tình cảm của hắn; lấy một tư thế tuyệt đối ở lại bên người cô khiến cho người ta an tâm, giống như từ nay về sau một tấc cũng không rời..
Lưu Hiệp cả ngày tản mạn hơi thở không kiềm chế được lại còn trầm mặc, mặc Song Hỉ phản ứng chậm chạp như vậy, mọi người vẫn có thể ngửi thấy được mùi vị không bình thường.
Tối hôm qua hắn hiếm khi nào đưa cô nàng đi quán bar giải trí, trước kia hắn không vui ý khi cô tới mấy nơi này. Lưu Hiệp vẫn hay nói đại não cô cấu tạo dị thường, đi quán bar nơi mà ‘vàng thau lẫn lộn’ rất dễ dàng bị người ta bán đi.
Song tối hôm qua Song Hỉ rốt cục cũng có một cơ hội cười nhạo Lưu Hiệp.
Lưu Hiệp vừa vào quán bar liền lôi kéo lừa gạt Song Hỉ vào trong phòng bao hạng nhất, không có ý tốt gọi một đống rượu. Song Hỉ tự biết sức mình không tốt, kiên quyết không chịu uống nhiều.
Lưu Hiệp cười cười bí hiểm, đưa một ly “Long Island Iced Tea” [1] cho cô: “Nè, cho em, không uống được rượu thì uống Long Island Iced Tea đi!”
Song Hỉ nhìn nhìn ‘Long Island Iced Tea’ trong tay Lưu Hiệp, lại nhìn chằm chằm hoa đào trong mắt Lưu Hiệp xoay chuyển, trầm mặc không nói.
Được rồi, Lưu Hiệp thừa nhận hắn suýt chút nữa bại bởi ánh mắt tinh khiết trong suốt của Song Hỉ, ngay lúc hắn mồ hôi lạnh từng trận nghĩ rằng gian kế bị bại lộ; gương mặt Song Hỉ bỗng nhiên xuất hiện thần sắc thương hại.
Lưu Hiệp nuốt nuốt nước miếng, không hiểu vì sao
Song Hỉ đồng cảm nói: “Hiệp Hiệp, anh thật sự là. . . . . . Tầm nhìn hạn hẹp!” Song Hỉ rất vừa lòng bản thân mình dùng thành ngữ ‘đúng mực’, đắc ý dào dạt vùng lên, ” Anh vậy mà không biết ‘Long Island Iced Tea’ là loại coctail có chỉ số rượu rất cao, uổng danh anh tự xưng là công tử thế gia phong lưu phóng khoáng nhất thành phố N, thế nhưng ngay cả chút thưởng thức ấy cũng không biết, còn cho rằng em chẳng có kiến thức gì nữa chứ!”
Song Hỉ tuy rằng không hay uống rượu, nhưng quen biết Phương Tình nhiều năm như vậy, thường xuyên cùng mấy người bạn đi cùng, ít nhiều thì cũng là nhìn nhiều quen mắt.
Lưu Hiệp lặng lẽ rụt tay về, máy móc tính toán lại kế sách dùng rượu “ôm mỹ nhân yêu thương nhung nhớ vào trong tay’, đột nhiên hiểu câu nói tâm tình của người xưa ‘tửu nhập sầu trường sầu càng sầu’ [2]
Trước giờ tan ca, Lưu Hiệp không còn bám dính Song Hỉ, rất phóng khoáng thả cho cô cùng các bạn học cùng phòng đi dạo phố; một mình lưu về nhà, tìm kiếm lấy trộm ra rượu ngon mang từ Pháp về.
Song Hỉ vừa mới vào phòng, giầy còn chưa kịp cởi, đã bị Lưu Hiệp từ phía sau bịt kín ánh mắt. Lưu Hiệp thần thần bí bí bụm mắt cô dẫn cô vào phòng ăn..
Song Hỉ lại hưng phấn lại tò mò, nhịn không được liên tục hỏi: “Bất ngờ gì nha?”
Lưu Hiệp cười hì hì buông tay ra: “Xem!”
Song Hỉ vội mở mắt ra, nhìn thấy phòng ăn được bài trí lại, bàn ăn trải khăn bàn mới, ngọn nến màu đỏ, dao nĩa đẹp tinh xảo bày biện trên bàn, giữa bàn còn đặt một giỏ hoa hồng lấp lánh sương.
“Ánh sáng – bữa tối?” Song Hỉ vừa mừng vừa sợ, xoay người có chút nghi hoặc hỏi: “Vì cái gì? Hôm nay là ngày gì?”
Lưu Hiệp giơ lên nắm tay để ở bên miệng khụ một tiếng, sắc mặt có chút mất tự nhiên: “Hôm nay phải . . . . . ngày chúng ta quen nhau được ba tháng lẻ sáu ngày, đương nhiên phải kỷ niệm một chút.”
Song Hỉ không nghĩ nhiều như vậy, trong lòng tràn đầy xúc động vì Lưu Hiệp còn để ý ghi nhớ những ngày họ quen nhau, vui vẻ lôi kéo Lưu Hiệp ngồi vào.
Chiêu Lưu Hiệp lừa phụ nữ vô số cũng rất thông minh, lúc này phong độ tốt bụng hoàn toàn phô bày phong cách con cháu nhà thế gia ra, dịu dàng thắm thiết săn sóc Song Hỉ có chút ngốc khi sử dụng dao nĩa, săn sóc vì cô rót rượu.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, nến đỏ lay động, gương mặt Song Hỉ bầu bĩnh trắng nõn thản nhiên đỏ ửng một tầng, rõ ràng cười đến mức thấy răng không thấy mắt, vì phối hợp không khí lại thực sự bày ra dáng vẻ e thẹn.
Lưu Hiệp đứng dậy rất tự nhiên châm thêm rượu cho cô: “Đây là vừa mới mang về từ Pháp, hương vị không tệ, vị không đậm, độ không cao, thử một lần đi!”
Song Hỉ bưng lên ly đế cao nhấp nháp một ngụm, cô đối với rượu không có nghiên cứu gì, chỉ có thể rụt rè phụ hoạ theo hắn: “Uống rất tốt”
Lưu Hiệp thật cao hứng nâng ly: “Tới, chúng ta cụng ly!”
Song Hỉ uống nhiều hơn chút, cảm giác đầu có chút choáng, làm sao cũng không muốn uống thêm nhiều.
Lưu Hiệp cũng không ép buộc cô, lúc giúp cô cắt thịt bò, giống như lơ đãng nhắc tới giá rượu, khiến cho Song Hỉ líu lưỡi một trận.
Song Hỉ ngay tức khắc thay đổi cách thức uống rượu, từng ngụm từng ngụm ùng ục uống hết ly rượu lớn, sau đó cười ngây ngô với Lưu Hiệp: “Quý như vậy…. hèn chi em cảm thấy dễ uống như vậy!” Nói xong tự động cầm lấy chai rót rượu vào ly.
Buồn cười, chai rượu này lương cả năm của cô mua không nổi, quả thực so với máu còn quý hơn! Khó trách nói nhà tư bản đều là quỷ hút máu. . . . . . cô xài phí một lúc cũng không dễ dàng gì, đương nhiên phải một lần hưởng thụ cho đủ!
Lưu Hiệp nhìn thấy cô tự châm tự uống, chậm rãi mỉm cười: “Rượu đỏ rất đẹp cho da, rất nhiều phu nhân thiên kim đều thích nó.. . . . .”
Rất nhanh, một chai rượu đã thấy đáy.
Song Hỉ im lặng ngồi, nếu không phải ánh mắt rời rạc, sắc mặt ửng đỏ, Lưu Hiệp thật nghĩ rằng cô không có say đâu.
“Hỉ Bảo?” Lưu Hiệp thử gọi cô một tiếng, Song Hỉ rất mờ mịt nhìn hắn, đồng tử đen láy càng ẩm ướt sáng sủa, mị mị cười duyên: “Làm sao vậy?”
Lưu Hiệp hít hơi dài, bé ngốc này cuối cùng cũng say hoàn toàn.
“Đi tắm rửa ngủ được chứ?” Lưu Hiệp vỗ vỗ đầu cô như dỗ trẻ con.
Song Hỉ rất nhu thuận gật gật đầu, sau đó lắc lắc lắc lắc đứng lên, bước chân như không có thực đi về phòng tắm.
Lưu Hiệp tấm tắc lấy làm kỳ, vợ nhà hắn quả hắn thiên phú dị bẩm, ngay cả say rượu cũng chẳng có giống người ta.
Khi Song Hỉ choàng khăn lên tóc bước ra, Lưu Hiệp cũng đã tắm rửa xong rồi, trần nửa người, trên eo chỉ quây một cái khăn tắm màu trắng; màu tóc đen bóng còn mang theo giọt nước, dưới ngọn đèn giọt nước kia từ trên chảy dọc theo thân thể hắn chảy xuống, cuối cùng trượt vào chổ giữa khăn tắm.
Song Hỉ mở to miệng, ngơ ngác nhìn chằm chằm làn da sáng bóng của Lưu Hiệp lộ ngực trần, lúc này dáng người hắn rất đẹp, rắn chắn nhưng không có cơ bụng khoe khoang, khiến cho Song Hỉ bất giác nuốt nước miếng.
Lưu Hiệp vô cùng thoả mãn với phản ứng của cô, không đoàng hoàng nhướng lông mày một bên, lộ ra mỉm cười điên đảo chúng sinh, chân dài khẽ bước, động tác tao nhã đi đến trước mặt Song Hỉ.
“Có nghĩ là, sờ sờ xem?” Lưu Hiệp cúi đầu, giọng âm trầm thấp mị hoặc hỏi.
Song Hỉ rất thành thật gật đầu, hai mắt tràn ngập kinh diễm, vẻ mặt chờ mong nhìn hắn.
Tươi cười của Lưu Hiệp hấp dẫn khiến cho Song Hỉ càng hôn mê, hắn vươn tay cầm tay cô trắng noãn nhỏ bé, chậm rãi đưa tới trước ngực mình, chậm rãi phun ra bốn chữ: “Như em mong muốn!”
Dưới bàn tay Song Hỉ là nhịp tim đập mạnh mẽ, bộ ngực tinh tráng của đàn ông khiến cho cô tràn ngập tò mò, cô hơi hơi uốn lượn ngón tay, dùng lòng ngón tay chậm rãi lướt trên da thịt.
Lưu Hiệp tâm thần rung động, máu huyết toàn thân sôi trào hẳn lên, tay cô chỉ gây cho hắn ngứa ngáy xâm nhập vào trong xương tuỷ khiến tâm tê dại khó chịu. Hoa đào trong mắt Lưu Hiệp bởi vì hưng phấn mà sóng sánh lưu chuyển, nhanh chóng bùm ra hai đốm lửa.
“Um –” Lưu Hiệp hơi hơi ngẩng đầu lên khó nhịn mà rên nhẹ một tiếng, Song Hỉ cư nhiên có thể dùng ngón trỏ kích thích hai điểm trước ngực hắn.
Song Hỉ không rõ cho nên ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt Lưu Hiệp sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, khiến cho cô bỗng nhiên giống như phát hiện ra trò chơi gì đó muốn chơi, tiếp tục lấy tay nhéo nhéo hai viên tròn nhỏ, thỉnh thoảng xoa xoa nhào nặn vài cái..
Lưu Hiệp rốt cuộc nhịn không được, vươn tay chụp lấy tay bé nhỏ của cô đang làm loạn, cúi đầu hung hăng cắn vào môi cô, vô cùng thuần thục xâm chiếm miệng cô, môi lưỡi dây dưa quấn quýt mùi hương từ cô.
Song Hỉ bị hắn kích tình. Ham muốn tràn đầy khiến toàn thân mềm nhũn, đại khái có tác dụng của rượu, nhiệt độ cơ thể dần dần tăng lên. Dựa vào sát người Lưu Hiệp gần như trần trụi, bị đôi tay Lưu Hiệp đầy lực siết chặt vào trước ngực.
Song Hỉ mê man, hoàn toàn không biết trước mắt đang trình diễn hình ảnh ít người muốn thấy.
Lưu Hiệp dần dần từ một nụ hôn không thể thỏa mãn, thân mình Song Hỉ mềm, hoà vào ngực hắn khiến cho lòng hắn nhộn nhạo. Cánh tay dùng lực, ôm cô vào trong ngực hướng đến phía giường, vừa đi vừa hôn cô trượt dài xuống cổ.
Song Hỉ bị đè ngã xuống giường lớn Lưu Hiệp, rơi vào giường nệm mềm mãi, cảm giác toàn thân càng ngày càng nóng.
“Đau. . . . . .” Lưu Hiệp mút tĩnh mạch trên cổ cô, dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn, lực có tăng thêm chút, rước lấy chống đẩy từ cô.
Lưu Hiệp thở hổn hển dừng lại, hoa đào trong mắt xoay chuyển, thật sâu nhìn Song Hỉ, hận không thể lập tức bóc cô ra ăn vào bụng, để cho cô từ nay về sau hoà vào máu mủ hắn, mãi không thể nào rời khỏi.
Song Hỉ mở đôi mắt như bị che phủ bởi sương mù, nhìn thấy phía trên khuôn mặt anh tuấn cười khanh khách, vươn tay sờ mặt mày hắn.
“Trư Bát Giới. . . . . .” Song Hỉ vẫn luôn cảm thấy rằng Lưu Hiệp có vẻ đẹp tà mị, giống như nhân vật trong bộ truyện tranh ‘Tối Du Ký’ [3] cô thích, trong đó đẹp trai mê người chính là Trư Bát Giới.
Lưu Hiệp không rõ cô vì sao gọi mình là “Trư Bát Giới”, cong khóe miệng nói: “Đêm nay Trư Bát Giới . . . . . . Muốn cưới em làm vợ!”
Song Hỉ không thoải mái ở dưới thân hắn nên lắc lắc, bị lời lẽ hơi ấm của hắn khiến cô ngứa, chọc cho Lưu Hiệp không kiềm soát được độ mạnh yếu, ngón tay vuốt ve bên hông có hơi dùng sức, đột nhiên đụng tới khoảnh thịt ngứa bên lưng sườn cô. Song Hỉ chấn động toàn thân, mãnh mẽ dùng lực đẩy hắn ra.
Chú thích
[1] Long Island Iced Tea: một thức uống mùa hè, lần đầu tiên được pha chế bởi Robert Butts, tại quán Oak Inn, ở Long Island, NewYork vào giữa năm 1970. Long Island Iced Tea được pha chế từ năm thứ rượu là vodka, tequila, gin, rum, triple cộng với cola thêm những viên đá trong veo và một lát chanh vàng.
Thưởng thức Long Island Iced Tea là một nghệ thuật. Người ta ngậm nghe vài giây, từ từ nuốt xuống để thong thả thưởng thức cái vị ngọt-cay-đắng-chua thật nồng của nó…[ Nguồn Zing]
[2] Tửu nhập sầu trường sầu càng sầu: uống rượu giải sầu, sầu càng sầu thêm, cũng như nâng chén tiêu sầu, sầu càng sầu thêm
[3] Bộ truyện tranh ‘Tối Du Ký’ này của Nhật Bản hay bản dịch trên mạng tên là Saiyuki (Tây du ký) kể về cuộc hành trình về phía tây của 4 thầy trò Đường Tăng dựa trên nguyên tác của tác giả Ngô Thừa Ân. Tất nhiên như bao nhiêu câu chuyện Trung Quốc khác (Phong thần ký, tam quốc chí,…) qua bên Nhật Bản đã được các tác giả Nhật xào nấu lại.
Trong Saiyuki, Đường Tăng (vẫn) là một người rất đẹp trai nhưng lại ngang ngược, chửi thề, hút thuốc, bắn súng đủ hết, duy chỉ có không mê gái nên không bị các loại yêu tinh nhền nhện và yêu tinh xương sường dụ dỗ. Ngộ Không dễ thương, ham ăn. Sa Tăng đẹp trai, mê bia và mê gái trong khi Trư Bát Giới (cũng đẹp trai) lại rất điềm đạm và lịch thiệp.
Lục Hân thong thả cởi áo khoác ngồi cạnh, rót ly nước cho cô, sắc mặt thâm trầm nhìn cô chậm rãi uống nước.
“Em bất mãn với tôi?”
Bất thình lình giọng nói trầm thấp doạ Phương Tình hoảng sợ, ngẩn người mới phản ứng lại hắn ám chỉ cái gì.
“Không phải. . . . . .”
“Vậy tối nay em một mực không được tự nhiên vì cái gì?” dáng vẻ Lục Hân rõ ràng không tin.
Phương Tình không phải người vì trước mắt mà nhân nhượng, nghe hắn hỏi như vậy, vì thế cũng rất không khách khí nói: “Ai bẩu buổi sáng anh lại vào phòng em?”
Lục Hân nghe vậy cười nhạo một tiếng: “Đó là tôi gọi em dậy!”
Phương Tình căm giận ngồi thẳng thân mình, buông cái ly thật mạnh xuống : “Có ai gọi người dậy như vậy sao? chẳng lẽ với người khác, anh cũng như vậy?”
Lục Hân ra vẻ khó hiểu hỏi lại: “Tôi làm sao gọi em dậy?”
“Anh. . . . . .” Phương Tình nhớ tới cái hôn buổi sáng, rõ ràng tràn đầy hơi thở bạc hà mát lạnh, lại khiến cho cô có cảm giác nóng bỏng lan tràn
Lục Hân nhìn vào mắt cô có chút trống trơn, trên mặt dần dần hiện ra vẻ mặt ngượng ngùng rất mộng ảo, ánh mắt sâu thẳm kích thích.
“Tôi làm sao?” Lục Hân không nói gì dựa tới, nghiêng thân mình, cánh tay thoải mái mà khoát lên lưng cô, giọng nói khàn khàn, tràn ngập hương vị hấp dẫn.
Phương Tình cả kinh, phát hiện không biết khi nào thì Lục Hân ngồi gần cô như vậy, vội vàng lui thân mình muốn từ lòng hắn rời ra xa.
Lục Hân sẽ không cho cô có cơ hội chạy trốn, cánh tay chặt chẽ khoá cô vào trong ngực.
Trái tim Phương Tình không thể ức chế đập nhanh hơn, đêm khuya yên tĩnh, cô nam quả nữ và vân vân, dễ dàng phát sinh không ít chuyện không hài hoà.. . . . . .
“Nói đi. . . . . . Tôi làm sao vậy?” Môi Lục Hân cố ý vô tình sát làn da mẫn cảm của cô sau lỗ tai, khiến cho cô run sợ nhè nhẹ
“Không. . . . . .” Phương Tình không được tự nhiên thoi đẩy hắn, lại bị Lục Hân ép ngã lên sô pha.
Lục Hân tựa đầu chôn vào hõm vai cô, nhẹ nhàng hôn lên làn da lộ bên ngoài.
“Um. . . . . . có muốn hay không chứng thật một chút. . . . . .” giọng nói Lục Hân càng thêm khàn khàn, như là áp lực cái gì, cố tình tràn ngập mê hoặc
“Chứng thật cái gì. . . . . .” Phương Tình bị hắn đặt ở dưới thân, lại thẹn thùng lại hoảng sợ.
“Chứng thật một chút. . . . . . Tôi có thể được!”
Phương Tình trợn tròn mắt, chữ ‘không’ còn chưa kịp nói ra đã bị Lục Hân hôn ngăn chặn.
Lục Hân bởi vì bị cô gọi là ‘dùng vũ lực’ mà giận nghẹn trong lòn, rốt cục cũng chiếm được mà giải toả; cô bé đáng ghét này còn dám đùa bỡn hắn, hại hắn rơi vào tình cảnh này!! Cái gì công phu, cái gì tóm, đều là gạt người, bây giờ để xem cô nàng có cách nào trốn!
Lưỡi Lục Hân mạnh mẽ khiêu mở hàm răng cô, linh hoạt ở trong miệng nhỏ của cô quét tới quét lui, thành công khiến cho cô ý loạn tình mê, thân mình bị hắn cường thế tấn công dần dần mền nhuyễn như đầm nước.
Lục Hân tựa như cuồng phong bão táp dây dưa quấn quít lưỡi cô, kéo ra còn dùng sức quấn bệnh, còn dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn lên bờ môi, chỉ trong chốc lát Phương Tình liền cảm thấy miệng có cảm giác sưng phù căng mọng
Phương Tình bị cảm giác trên môi đau đau mà bừng tỉnh, mở mắt ra thấy lông mi Lục Hân thật dài, hưng trí bừng bừng phấn chấn trên gương mặt lạnh mà cô chưa từng bao giờ nhìn thấy, ánh mắt tối như mực, là đầm sâu không thấy đáy, tản ra dục vọng mạnh liệt.
Phương Tình hơi hoang mang, chổ đó để ở trên người cô nóng nỏng không thể tưởng tượng nổi, mùi hương nam tính tươi mát tản mát khí thế mạnh mẽ bao quanh vây lấy cô.
“Đừng. . . . . .” Phương Tình nghiêng qua.. tránh nụ hôn của hắn, Lục Hân cũng không để ý, mặc bờ môi mềm mại của cô né ra, thuận thế tấn công gặm cắn lên cổ cô, một tay chậm rãi vuốt ve sau gáy, môt tay từ bên hông lặng lẽ xâm nhập vào trong áo len rộng rãi..
Bàn tay Lục Hân to lớn ấm áp độ mạnh yếu vừa phải, Phương Tình cảm thấy từ cổ đến cột sống đều mềm xuống, khiến cho cô rất dễ chịu rồi lại len lỏi một chút bất an; trong lý trí biết rõ hẳn nên bảo dừng lại, thân thể nhưng vẫn như cũ hưởng thụ. Ngón tay hắn linh hoạt giống như mang theo ma lực, lòng bàn tay có chút thô ráp, đi qua nơi nào đều dấy lên một ngọn lửa nhỏ.
Ngón tay Lục Hân dao động quanh vùng eo sườn cô. Dần dần có phần không hài lòng, môi lưỡi tiếp tục di chuyển xuống, giật áo cô ra, đóng một dấu vết lên trên xương quai xanh xinh đẹp.
Toàn thân Phương Tình mềm nhũn, trong đầu từng đợt khoảng không, không biết thì khi nào tay mình chẳng còn lực mà vịn vào vai Lục Hân; bỗng nhiên cảm giác thấy ngón tay Lục Hân đương chậm rãi di chuyển lên trên. Phương Tình dùng hết tất cả khí lực mới giữ được trấn tĩnh, lập tức vươn tay đè lại ngón tay đang sắp đến trước ngực.
“Đừng như vậy. . . . . .” Phương Tình hít thở khó khăn khước từ hắn..
Tay Lục Hân đang giữ trên cổ cô lập tức linh hoạt chuyển đến sau lưng eo cô, kéo siết cô chặt vào thân mình, cánh tay tráng kiện mạnh mẽ gặt gao ôm chặt cô, trong ngực phập phồng kịch liệt.
“Lục Hân. . . . . .” Phương Tình nhìn vào mắt hắn, dục vọng chưa tan, vẫn như cũ là đen rộng như mực, không khỏi có chút lo lắng gọi hắn một tiếng.
Lục Hân thâm trầm nhìn hai mắt cô mờ mịt, môi ẩm ướt sưng đỏ, quần áo không chỉnh tề, nằm dưới thân mình.
Thật muốn ăn cô sạch sẽ a. . . . . .
Lục Hân âm thầm thở dài, trong mắt cô đầy kinh hoảng cùng bất lực rõ ràng như vậy; tuy rằng trên nét mặt có mê mang không xác định. Hắn cũng chưa từng để bản thân mình chịu uất ức, từ trước đến nay luôn dựa vào suy nghĩ của mình mà làm việc; nhưng hôm nay, đối với cô gái phòng thủ yếu ớt như vậy, trong lòng hắn trào lên tình cảm được xưng là ‘thương tiếc’
Hắn biết rõ chỉ cần bản thân hắn kiên cường ‘cưỡng’ thêm chút nữa, cô sẽ mặc cho hắn chi phối. Nhưng mà hắn luôn luôn bày mưu lập kế cũng có lúc không xác định, không phải không xác định tình cảm của mình. Lục Hân hắn đã hạ quyết tâm người này dây dưa cả đời sẽ không buông tay. Hắn chẳng qua không xác định, khi cô còn chưa có chuẩn bị tốt lại miễn cưỡng ép cô, cô có thể càng thêm thấp thỏm lo âu hay không, có thể cảm thấy bị tổn thưởng? Hắn thật sự không muốn cô đối với hắn có oán hận dù chỉ là một chút.
Lục Hân rốt cục hiểu rõ mình vì sao chọn lựa Phương Tình .
Cô như thế khiến cho hắn cảm thấy khó có được, thế gian chỉ có một Phương Tình khiến cho hắn cảm thấy được sự yên tĩnh bình thản, thậm chí còn khiến cho hắn từ nhỏ tâm đã lạnh -cứng, từng chút từng chút, vì cô mềm mại..
Lục Hân dần dần bình ổn dục vọng trong cơ thể đang quay cuồng, buông cánh tay, thần sắc phức tạp nhìn cô, bản thân tự mình rời khỏi cô, ngồi thẳng..
Phương Tình vội vàng kéo vai áo, sửa sang lại quần áo cho tốt, mắt khẽ liếc trộm Lục Hân một cái, cắn cắn môi, mặt đỏ hồng nói: “Anh. . . . . . xin lỗi. . . . . . anh có phải rất khó chịu. . . . . . có muốn đi vệ sinh?” Nghe nói lúc đàn ông xúc động rất khó không chế, quá kiềm nén rất khó chịu, hẳn là phải như thế…. chứ nhỉ?
Lục Hân giương mắt nhìn nhìn cô, biết cũng thật nhiều nhỉ, nhưng chỉ mím môi cái gì cũng chưa nói.
Phương Tình có chút bất an, muốn tiến lên lại có chút sợ hãi.
“Vì cái gì không muốn?”
Phương Tình sửng sốt, cúi đầu không biết nên trả lời thế nào.
“Em không tin tôi?” Lục Hân tiếp tục truy hỏi.
Phương Tình vội ngẩng đầu, ánh mắt phát sáng nhìn hắn: “Không phải, Lục Hân, em tin anh rất tốt với em… nhung mà… em còn chưa chuẩn bị tốt…”
Phương Tình nhìn hắn dường như rất bình tĩnh, cố lấy dũng khí ăn ngay nói thật: “Lục Hân, em không phải không tin anh, em chỉ là không tin chính bản thân mình!”
Lục Hân nghe vậy sắc mặt bỗng nhiên khó coi hẳn lên, ánh mắt khó chịu, giọng điệu cũng có chút sẳng giọng chất vấn: “Em không tin chính mình? Em đến bây giờ còn đang suy nghĩ An Lập Nhiên sao?”
Phương Tình vội vàng lắc đầu, vươn tay bắt lấy cánh tay Lục Hân: “Không phải. . . . . . em. . . . . .”
Lục Hân cau mày nhìn gương mặt cô hoảng hốt lo sợ, trong mắt dần dần xuất hiện không cam lòng, căm phẫn, cùng… một chút thê lương.
Phương Tình trong lòng căng thẳng. Lục Hân vẫn luôn đối với mọi người cao ngạo xa cách sao lại có vẻ mặt bất đắc dĩ thế này?? Cô có muốn nguỵ biện cũng không nổi nữa, hai tay ôm mặt hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm túc nói từng chữ : “Em yêu anh, Lục Hân, em khẳng định bản thân mình yêu anh!! Nhưng mà. . . . . . Chúng ta như vậy quá nhanh, tương lai còn có nhiều biến cô, em không xác định được tình cảm của mình có đủ thâm sâu đến độ liều lĩnh toàn tâm toàn ý trả giá, có thể cùng anh đối mặt hết thảy. Lục Hân, em biết làm như vậy đối với anh rất không công bằng, em không yêu anh bằng anh yêu em như vậy… . . . . . Nhưng mà em sẽ cố gắng, anh cho em thời gian được không??”
Lục Hân trong lòng khe khẽ chấn động , không mãnh liệt song lại kéo dài.
Cô nói yêu hắn, như vậy câu nói đầu tiên đủ rồi, chỉ cần cô bỏ qua khứ đi tới, như vậy chẳng sợ núi cao sông rộng, chẳng sợ chờ tới biển xanh hoá nương dâu, hắn cũng sẽ chờ cô đi từng bước từng bước đến bên người mình.
“Anh không tin?” Phương Tình do dự một chút, vươn người tới nhẹ nhẹ đóng dấu lên môi hắn một nụ hôn, “Em….”
Lục Hân không đợi cô nói tiếp, tay duỗi ra kéo đầu cô vùi vào lồng ngực mình, thở dài cúi đầu nghe tiếng tim đập từ lồng ngực phát ra.
“Tôi tin! Tôi không bức ép em. . . . . . Tôi chờ em, chờ em buông bỏ hết thay đến yêu tôi.”
Khoé miệng Phương Tình cong lên nụ cười hạnh phúc, loại cảm giác này so với cảm giác khi còn trẻ thích An Lập Nhiên không giống với. Loại thầm mến thanh mai trúc mã, chung quy mang theo chút tuổi thanh xuân đặc biệt có chút hương vị ưu thương, cho dù hạnh phúc vui vẻ, rốt cuộc cũng trộn lẫn chút buồn tủi yêu mà không có được cùng bất đắc dĩ. Mà Lục Hân, hắn mang tới cho cô tới bây giờ đều là thái độ rõ ràng, hắn từ đầu tới cuối đều khiến cho cô có cảm giác rõ ràng tình cảm của hắn; lấy một tư thế tuyệt đối ở lại bên người cô khiến cho người ta an tâm, giống như từ nay về sau một tấc cũng không rời..
Lưu Hiệp cả ngày tản mạn hơi thở không kiềm chế được lại còn trầm mặc, mặc Song Hỉ phản ứng chậm chạp như vậy, mọi người vẫn có thể ngửi thấy được mùi vị không bình thường.
Tối hôm qua hắn hiếm khi nào đưa cô nàng đi quán bar giải trí, trước kia hắn không vui ý khi cô tới mấy nơi này. Lưu Hiệp vẫn hay nói đại não cô cấu tạo dị thường, đi quán bar nơi mà ‘vàng thau lẫn lộn’ rất dễ dàng bị người ta bán đi.
Song tối hôm qua Song Hỉ rốt cục cũng có một cơ hội cười nhạo Lưu Hiệp.
Lưu Hiệp vừa vào quán bar liền lôi kéo lừa gạt Song Hỉ vào trong phòng bao hạng nhất, không có ý tốt gọi một đống rượu. Song Hỉ tự biết sức mình không tốt, kiên quyết không chịu uống nhiều.
Lưu Hiệp cười cười bí hiểm, đưa một ly “Long Island Iced Tea” [1] cho cô: “Nè, cho em, không uống được rượu thì uống Long Island Iced Tea đi!”
Song Hỉ nhìn nhìn ‘Long Island Iced Tea’ trong tay Lưu Hiệp, lại nhìn chằm chằm hoa đào trong mắt Lưu Hiệp xoay chuyển, trầm mặc không nói.
Được rồi, Lưu Hiệp thừa nhận hắn suýt chút nữa bại bởi ánh mắt tinh khiết trong suốt của Song Hỉ, ngay lúc hắn mồ hôi lạnh từng trận nghĩ rằng gian kế bị bại lộ; gương mặt Song Hỉ bỗng nhiên xuất hiện thần sắc thương hại.
Lưu Hiệp nuốt nuốt nước miếng, không hiểu vì sao
Song Hỉ đồng cảm nói: “Hiệp Hiệp, anh thật sự là. . . . . . Tầm nhìn hạn hẹp!” Song Hỉ rất vừa lòng bản thân mình dùng thành ngữ ‘đúng mực’, đắc ý dào dạt vùng lên, ” Anh vậy mà không biết ‘Long Island Iced Tea’ là loại coctail có chỉ số rượu rất cao, uổng danh anh tự xưng là công tử thế gia phong lưu phóng khoáng nhất thành phố N, thế nhưng ngay cả chút thưởng thức ấy cũng không biết, còn cho rằng em chẳng có kiến thức gì nữa chứ!”
Song Hỉ tuy rằng không hay uống rượu, nhưng quen biết Phương Tình nhiều năm như vậy, thường xuyên cùng mấy người bạn đi cùng, ít nhiều thì cũng là nhìn nhiều quen mắt.
Lưu Hiệp lặng lẽ rụt tay về, máy móc tính toán lại kế sách dùng rượu “ôm mỹ nhân yêu thương nhung nhớ vào trong tay’, đột nhiên hiểu câu nói tâm tình của người xưa ‘tửu nhập sầu trường sầu càng sầu’ [2]
Trước giờ tan ca, Lưu Hiệp không còn bám dính Song Hỉ, rất phóng khoáng thả cho cô cùng các bạn học cùng phòng đi dạo phố; một mình lưu về nhà, tìm kiếm lấy trộm ra rượu ngon mang từ Pháp về.
Song Hỉ vừa mới vào phòng, giầy còn chưa kịp cởi, đã bị Lưu Hiệp từ phía sau bịt kín ánh mắt. Lưu Hiệp thần thần bí bí bụm mắt cô dẫn cô vào phòng ăn..
Song Hỉ lại hưng phấn lại tò mò, nhịn không được liên tục hỏi: “Bất ngờ gì nha?”
Lưu Hiệp cười hì hì buông tay ra: “Xem!”
Song Hỉ vội mở mắt ra, nhìn thấy phòng ăn được bài trí lại, bàn ăn trải khăn bàn mới, ngọn nến màu đỏ, dao nĩa đẹp tinh xảo bày biện trên bàn, giữa bàn còn đặt một giỏ hoa hồng lấp lánh sương.
“Ánh sáng – bữa tối?” Song Hỉ vừa mừng vừa sợ, xoay người có chút nghi hoặc hỏi: “Vì cái gì? Hôm nay là ngày gì?”
Lưu Hiệp giơ lên nắm tay để ở bên miệng khụ một tiếng, sắc mặt có chút mất tự nhiên: “Hôm nay phải . . . . . ngày chúng ta quen nhau được ba tháng lẻ sáu ngày, đương nhiên phải kỷ niệm một chút.”
Song Hỉ không nghĩ nhiều như vậy, trong lòng tràn đầy xúc động vì Lưu Hiệp còn để ý ghi nhớ những ngày họ quen nhau, vui vẻ lôi kéo Lưu Hiệp ngồi vào.
Chiêu Lưu Hiệp lừa phụ nữ vô số cũng rất thông minh, lúc này phong độ tốt bụng hoàn toàn phô bày phong cách con cháu nhà thế gia ra, dịu dàng thắm thiết săn sóc Song Hỉ có chút ngốc khi sử dụng dao nĩa, săn sóc vì cô rót rượu.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, nến đỏ lay động, gương mặt Song Hỉ bầu bĩnh trắng nõn thản nhiên đỏ ửng một tầng, rõ ràng cười đến mức thấy răng không thấy mắt, vì phối hợp không khí lại thực sự bày ra dáng vẻ e thẹn.
Lưu Hiệp đứng dậy rất tự nhiên châm thêm rượu cho cô: “Đây là vừa mới mang về từ Pháp, hương vị không tệ, vị không đậm, độ không cao, thử một lần đi!”
Song Hỉ bưng lên ly đế cao nhấp nháp một ngụm, cô đối với rượu không có nghiên cứu gì, chỉ có thể rụt rè phụ hoạ theo hắn: “Uống rất tốt”
Lưu Hiệp thật cao hứng nâng ly: “Tới, chúng ta cụng ly!”
Song Hỉ uống nhiều hơn chút, cảm giác đầu có chút choáng, làm sao cũng không muốn uống thêm nhiều.
Lưu Hiệp cũng không ép buộc cô, lúc giúp cô cắt thịt bò, giống như lơ đãng nhắc tới giá rượu, khiến cho Song Hỉ líu lưỡi một trận.
Song Hỉ ngay tức khắc thay đổi cách thức uống rượu, từng ngụm từng ngụm ùng ục uống hết ly rượu lớn, sau đó cười ngây ngô với Lưu Hiệp: “Quý như vậy…. hèn chi em cảm thấy dễ uống như vậy!” Nói xong tự động cầm lấy chai rót rượu vào ly.
Buồn cười, chai rượu này lương cả năm của cô mua không nổi, quả thực so với máu còn quý hơn! Khó trách nói nhà tư bản đều là quỷ hút máu. . . . . . cô xài phí một lúc cũng không dễ dàng gì, đương nhiên phải một lần hưởng thụ cho đủ!
Lưu Hiệp nhìn thấy cô tự châm tự uống, chậm rãi mỉm cười: “Rượu đỏ rất đẹp cho da, rất nhiều phu nhân thiên kim đều thích nó.. . . . .”
Rất nhanh, một chai rượu đã thấy đáy.
Song Hỉ im lặng ngồi, nếu không phải ánh mắt rời rạc, sắc mặt ửng đỏ, Lưu Hiệp thật nghĩ rằng cô không có say đâu.
“Hỉ Bảo?” Lưu Hiệp thử gọi cô một tiếng, Song Hỉ rất mờ mịt nhìn hắn, đồng tử đen láy càng ẩm ướt sáng sủa, mị mị cười duyên: “Làm sao vậy?”
Lưu Hiệp hít hơi dài, bé ngốc này cuối cùng cũng say hoàn toàn.
“Đi tắm rửa ngủ được chứ?” Lưu Hiệp vỗ vỗ đầu cô như dỗ trẻ con.
Song Hỉ rất nhu thuận gật gật đầu, sau đó lắc lắc lắc lắc đứng lên, bước chân như không có thực đi về phòng tắm.
Lưu Hiệp tấm tắc lấy làm kỳ, vợ nhà hắn quả hắn thiên phú dị bẩm, ngay cả say rượu cũng chẳng có giống người ta.
Khi Song Hỉ choàng khăn lên tóc bước ra, Lưu Hiệp cũng đã tắm rửa xong rồi, trần nửa người, trên eo chỉ quây một cái khăn tắm màu trắng; màu tóc đen bóng còn mang theo giọt nước, dưới ngọn đèn giọt nước kia từ trên chảy dọc theo thân thể hắn chảy xuống, cuối cùng trượt vào chổ giữa khăn tắm.
Song Hỉ mở to miệng, ngơ ngác nhìn chằm chằm làn da sáng bóng của Lưu Hiệp lộ ngực trần, lúc này dáng người hắn rất đẹp, rắn chắn nhưng không có cơ bụng khoe khoang, khiến cho Song Hỉ bất giác nuốt nước miếng.
Lưu Hiệp vô cùng thoả mãn với phản ứng của cô, không đoàng hoàng nhướng lông mày một bên, lộ ra mỉm cười điên đảo chúng sinh, chân dài khẽ bước, động tác tao nhã đi đến trước mặt Song Hỉ.
“Có nghĩ là, sờ sờ xem?” Lưu Hiệp cúi đầu, giọng âm trầm thấp mị hoặc hỏi.
Song Hỉ rất thành thật gật đầu, hai mắt tràn ngập kinh diễm, vẻ mặt chờ mong nhìn hắn.
Tươi cười của Lưu Hiệp hấp dẫn khiến cho Song Hỉ càng hôn mê, hắn vươn tay cầm tay cô trắng noãn nhỏ bé, chậm rãi đưa tới trước ngực mình, chậm rãi phun ra bốn chữ: “Như em mong muốn!”
Dưới bàn tay Song Hỉ là nhịp tim đập mạnh mẽ, bộ ngực tinh tráng của đàn ông khiến cho cô tràn ngập tò mò, cô hơi hơi uốn lượn ngón tay, dùng lòng ngón tay chậm rãi lướt trên da thịt.
Lưu Hiệp tâm thần rung động, máu huyết toàn thân sôi trào hẳn lên, tay cô chỉ gây cho hắn ngứa ngáy xâm nhập vào trong xương tuỷ khiến tâm tê dại khó chịu. Hoa đào trong mắt Lưu Hiệp bởi vì hưng phấn mà sóng sánh lưu chuyển, nhanh chóng bùm ra hai đốm lửa.
“Um –” Lưu Hiệp hơi hơi ngẩng đầu lên khó nhịn mà rên nhẹ một tiếng, Song Hỉ cư nhiên có thể dùng ngón trỏ kích thích hai điểm trước ngực hắn.
Song Hỉ không rõ cho nên ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt Lưu Hiệp sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, khiến cho cô bỗng nhiên giống như phát hiện ra trò chơi gì đó muốn chơi, tiếp tục lấy tay nhéo nhéo hai viên tròn nhỏ, thỉnh thoảng xoa xoa nhào nặn vài cái..
Lưu Hiệp rốt cuộc nhịn không được, vươn tay chụp lấy tay bé nhỏ của cô đang làm loạn, cúi đầu hung hăng cắn vào môi cô, vô cùng thuần thục xâm chiếm miệng cô, môi lưỡi dây dưa quấn quýt mùi hương từ cô.
Song Hỉ bị hắn kích tình. Ham muốn tràn đầy khiến toàn thân mềm nhũn, đại khái có tác dụng của rượu, nhiệt độ cơ thể dần dần tăng lên. Dựa vào sát người Lưu Hiệp gần như trần trụi, bị đôi tay Lưu Hiệp đầy lực siết chặt vào trước ngực.
Song Hỉ mê man, hoàn toàn không biết trước mắt đang trình diễn hình ảnh ít người muốn thấy.
Lưu Hiệp dần dần từ một nụ hôn không thể thỏa mãn, thân mình Song Hỉ mềm, hoà vào ngực hắn khiến cho lòng hắn nhộn nhạo. Cánh tay dùng lực, ôm cô vào trong ngực hướng đến phía giường, vừa đi vừa hôn cô trượt dài xuống cổ.
Song Hỉ bị đè ngã xuống giường lớn Lưu Hiệp, rơi vào giường nệm mềm mãi, cảm giác toàn thân càng ngày càng nóng.
“Đau. . . . . .” Lưu Hiệp mút tĩnh mạch trên cổ cô, dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn, lực có tăng thêm chút, rước lấy chống đẩy từ cô.
Lưu Hiệp thở hổn hển dừng lại, hoa đào trong mắt xoay chuyển, thật sâu nhìn Song Hỉ, hận không thể lập tức bóc cô ra ăn vào bụng, để cho cô từ nay về sau hoà vào máu mủ hắn, mãi không thể nào rời khỏi.
Song Hỉ mở đôi mắt như bị che phủ bởi sương mù, nhìn thấy phía trên khuôn mặt anh tuấn cười khanh khách, vươn tay sờ mặt mày hắn.
“Trư Bát Giới. . . . . .” Song Hỉ vẫn luôn cảm thấy rằng Lưu Hiệp có vẻ đẹp tà mị, giống như nhân vật trong bộ truyện tranh ‘Tối Du Ký’ [3] cô thích, trong đó đẹp trai mê người chính là Trư Bát Giới.
Lưu Hiệp không rõ cô vì sao gọi mình là “Trư Bát Giới”, cong khóe miệng nói: “Đêm nay Trư Bát Giới . . . . . . Muốn cưới em làm vợ!”
Song Hỉ không thoải mái ở dưới thân hắn nên lắc lắc, bị lời lẽ hơi ấm của hắn khiến cô ngứa, chọc cho Lưu Hiệp không kiềm soát được độ mạnh yếu, ngón tay vuốt ve bên hông có hơi dùng sức, đột nhiên đụng tới khoảnh thịt ngứa bên lưng sườn cô. Song Hỉ chấn động toàn thân, mãnh mẽ dùng lực đẩy hắn ra.
Chú thích
[1] Long Island Iced Tea: một thức uống mùa hè, lần đầu tiên được pha chế bởi Robert Butts, tại quán Oak Inn, ở Long Island, NewYork vào giữa năm 1970. Long Island Iced Tea được pha chế từ năm thứ rượu là vodka, tequila, gin, rum, triple cộng với cola thêm những viên đá trong veo và một lát chanh vàng.
Thưởng thức Long Island Iced Tea là một nghệ thuật. Người ta ngậm nghe vài giây, từ từ nuốt xuống để thong thả thưởng thức cái vị ngọt-cay-đắng-chua thật nồng của nó…[ Nguồn Zing]
[2] Tửu nhập sầu trường sầu càng sầu: uống rượu giải sầu, sầu càng sầu thêm, cũng như nâng chén tiêu sầu, sầu càng sầu thêm
[3] Bộ truyện tranh ‘Tối Du Ký’ này của Nhật Bản hay bản dịch trên mạng tên là Saiyuki (Tây du ký) kể về cuộc hành trình về phía tây của 4 thầy trò Đường Tăng dựa trên nguyên tác của tác giả Ngô Thừa Ân. Tất nhiên như bao nhiêu câu chuyện Trung Quốc khác (Phong thần ký, tam quốc chí,…) qua bên Nhật Bản đã được các tác giả Nhật xào nấu lại.
Trong Saiyuki, Đường Tăng (vẫn) là một người rất đẹp trai nhưng lại ngang ngược, chửi thề, hút thuốc, bắn súng đủ hết, duy chỉ có không mê gái nên không bị các loại yêu tinh nhền nhện và yêu tinh xương sường dụ dỗ. Ngộ Không dễ thương, ham ăn. Sa Tăng đẹp trai, mê bia và mê gái trong khi Trư Bát Giới (cũng đẹp trai) lại rất điềm đạm và lịch thiệp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook