Vẫn Là Tình Yêu
-
Chương 24
Có Phương Tình ở đây, Lục Hân làm sao có thể tĩnh tâm làm việc?
Ngồi trong văn phòng không tập trung, luôn luôn liếc mắt nhìn cô gái ngồi trên sô pha, cảm thấy thời gian trôi quá chậm, hận không thể ngay tức khắc tan tầm để có đi tới nơi không ai phiền; lại không nghĩ rằng thời gian im lặng hạnh phúc đó vừa biến mất, hai người đều tình cờ nhìn nhau cười, có một loại hạnh phúc hiểu ý.
Lúc tan ca Lục Hân đi ở phía trước, Phương Tình vẻ mặt trầm tư đi theo sau hắn nửa bước, cúi đầu đi theo.
Lục Hân nhíu mày nhìn nhìn cô, hỏi: “Làm sao vậy?”
Phương Tình ngẩng đầu, trong mắt có chút mơ hồ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút hoang mang cũng có chút ngượng ngùng, lông mi khẽ rung rất rối rắm
“Anh… cái ấy. . . . . .”
Lục Hân tiếp tục đi về phía thang máy, người ở tầng cao rất ít, rất im lặng, lúc này tuy rằng là lúc tan ca, người trên hành lang cũng không có.
“Cái nào?”
“Vì cái gì. . . . . . Là mềm?” Phương Tình cúi đầu, chữ “mềm” này nghe rất mơ hồ
Lời này nói không rõ ràng lắm, Lục Hân không nghe rõ: “Cái gì?”
Phương Tình khuất phục dưới sự tò mò, rốt cục cố lấy dũng khí, gương mặt hơi hơi phiếm hồng: “Em nghe nói. . . . . .nơi đó của đàn ông rất yếu ….lúc trưa em….có thể hay không. . . . . làm nó bị thương?”
Khuôn mặt Lục Hân tức khắc đen một nửa, hung hăng hít một ngụm khí, lạnh lùng hỏi: “Sao? em sợ nó không thể ‘chào’ hỏi em? Bằng không thì chúng ta về thì thử ngay xem sao??”
Mặt Phương Tình càng đỏ hơn, ngượng ngùng cười, ngượng ngùng đẩy hắn vào thang máy, làm bộ không có nghe thấy câu hỏi của hắn.
Trong thang máy im lặng rất quỷ dị, cũng may là thang máy là Lục Hân dùng riêng, rất nhanh tới lầu dưới.
“Của anh. . . . . .rất mềm. . . . . . không giống trên sách viết a. . . . . có thể hay không phải . . . . . ED [1] ?”
Lục Hân dẫn đầu đi ra thang máy, nghe thấy phía sau đột nhiên truyền tới lời này, từ trước đến này luôn trầm ổn, núi băng vui giận không hiện ra sắc vậy mà lảo đảo, khuôn mặt lập tức đen toàn bộ.
Lục Hân đứng vững, chậm rãi quay đầu lại, chậm rãi vươn tay, bóp chặt cổ cô, kéo cô vào trong xe.
Sau khi Phương Tình ngồi vào chỗ của mình, cố ý vô tình liếc liếc mắt nhìn nơi nào đó của hắn một cái, trong lòng thật sự hiểu không rõ, trong tiểu thuyết không phải đều viết cứng rắn như thiết sao? vừa giống như đao vừa giống như cưa.. . Tuy rằng lúc đó không … nhưng dù thế nào cũng không mềm mại như vậy a?
Lục Hân bị ánh mắt cô tưởng tượng nhìn thoáng qua, cũng không được tự nhiên, cáu giận trừng mắt nhìn cô: “Em muốn nó cứng?”
Phương Tình khuôn mặt như bị thiêu cháy, lắp bắp: “Cứng cứng cứng cứng… . . .” cứng cái gì?
Ánh mắt Lục Hân bắn ra băng lạnh, lại có thể thực sự có can đảm hoài nghi danh dự khí phái nam nhi của hắn! Còn”cứng cứng cứng cứng’ niệm chú muốn nó bùng khởi mà!
Lục Hân ánh mắt mị hoặc: “Nói thật, tôi không ngại xe rung động để cho em hiểu biết một chút cái gì gọi là co được dãn được!”
Phương Tình cổ co rụt lại, nhích lại gần cửa xe, quay mặt qua… bắt đầu thưởng thức phong cảnh ngoài cửa xe.
Lục Hân một chân giẫm chân ga, lướt trên đường xe cộ đông nghịt
Tốt lắm, vốn đang lo nghĩ nhanh như vậy sợ ép cô chặt lại khiến cho cô lùi bước, bây giờ xem ra cô bé này thực sự không biết tốt xấu, vậy đừng trách hắn phải xuống tay sớm, để cho cô ‘thưởng thức’ nhiều chút luôn!
Hơn nữa. . . . . . bóc ra ăn vào bụng, hoà vào trong máu thịt, sẽ không sợ cô chạy mất.
Ôi. . . . . . Nên ăn từ đâu, ăn theo cách thức nào, ăn nhiều hay ít, làm thế nào cho thoả thích đây?
Phòng cháy phòng trộm phòng Lục Hân. Đây là khắc hoạ cuộc sống của Phương Tình sau khi tới nhà Lục Hân
Buổi sáng vừa bị người nào đó hôn cho tỉnh lại, Phương Tình rất nóng nảy một chân đá Lục Hân ngả lăn, cưỡng bức cám dỗ hắn đem chìa khoá phòng cô giao ra, đây cũng là cái chìa khoá thứ tư rồi
Phương Tình rất nén giận, như có cừu oán gì với máy tính, cả buổi chiều gõ bàn phím đùng đùng.
Song Hỉ lúc đi tới toà soạn, thấy Phương Tình đỉnh đầu đầy hơi nước, mày liễu dựng thẳng, tay áo xắn tới khửu tay, dáng vẻ như muốn đi tìm người nào đó đánh nhau.
“Làm sao vậy? Công việc không thuận lợi?”
Phương Tình quay đầu lại vừa thấy là Song Hỉ, cố gắng áp chế chữ ‘cút’ đang chuẩn bị ra khỏi miệng, hơi hơi có chút không kiên nhẫn hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
Song Hỉ cười ha hả, “Tớ tìm cậu cùng ăn cơm, cậu không phải cùng Lục Hân tốt lắm sao không? Mới đó đã nửa tháng không gặp hai người, đi ra ngoài tụ tập đi!”
Không đề cập tới còn khá tốt, vừa nhắc tới Lục Hân, Phương Tình liền nhịn không được muốn mắng chửi, trợn mắt cho cô bạn một cái xem thường, tức giận nói: “Không đi, tụ tập gì mà tụ tập chứ?”
Song Hỉ kinh ngạc hỏi: “Làm sao vậy đây là ai trêu chọc cậu?”
Phương Tình nhìn đồng hồ, thấy cũng hết giờ, gửi bản thảo cho chị Trần, dọn dẹp chút chuẩn bị ra về.
“Đi thôi, vừa đi vừa nói chuyện!”
Phương Tình một khi tức giận biến hoá rất lớn, hành động cũng lớn; ví dụ như nói vào lúc này, bước chân vội lại mau, khiến cho Song Hỉ chạy chậm mới có thể đuổi kịp.
“Cậu nói xem tớ làm sao nhất thời mềm lòng đồng ý với hắn dọn ra ngoài chứ, ở ký túc xá tuy rằng điện cho giới hạn, tắm rửa phải lấy nước nóng, không giặt quần áo bằng máy, không có máy điều hòa… . Nhưng là tốt xấu có thể ngủ một giấc yên ổn a! Dáng vẻ không giống như bây giờ, ngủ không ngon, chỉ sợ không chú ý sẽ bị Lục Hân tập kích!”
Song Hỉ chạy nhanh có chút khó thở, liều mạng túm cạnh tay cô bạn: “Cậu đi chậm chút nha! Ôi, Lục mặt lạnh nhìn lạnh như vậy, không nghĩ tới cũng thế này. . . . . .”
“Cậu là không biết!” Phương Tình không đợi cô bạn nói xong liền oán giận khai hết, “Cậu chẳng qua chưa thấy bộ dáng của hắn, muốn khó chịu có bao nhiêu khó chịu, nhưng đặc biệt nhất là nham hiểm!”
Phương Tình nhớ tới ‘cảnh phát sinh ngoài ý muốn’ mấy ngày này, liền giận mà không có chổ xả, người học văn đều có thể nói, mắng chửi người còn có thể bài bản, còn đặc biệt gieo vần.
Phương Tình kể lể Lục Hân có lỗi ở đâu rất hăng say, Song Hỉ đột nhiên toát ra một câu: “Lục Hân lại bạo lực như vậy? Tình Tử cậu cũng ngàn vạn lần đừng tìm hắn đánh nhau mỗi ngày.. . .”
Phương Tình cứng lại, trên ót treo vô số vệt đen. Cô chẳng lẽ một mực nói Lục Hân ‘bản tính sắc lang’ sao?
“Tớ khi nào thì nói hắn bạo lực ?”
Song Hỉ nghi hoặc híp mắt: “Cậu vừa mới nói đó, hắn luôn tập kích cậu, còn khó lòng phòng bị. . . . . .”
Hí — Phương Tình bị nghẹn đủ, cô chỉ biết cùng Song Hỉ nói chuyện không thể cùng hướng, té ra cả đường dài cô nàng chỉ nghe được mỗi mấy thứ này đó?
Phương Tình vốn tu đầy mình, giờ cả người như ‘Đấu chiến thắng Phật’ bị biến thành hầu tử bị đặt trong năm ngón tay dưới chân núi, mệt mỏi..
“Song Hỉ. . . . . .” Phương Tình rất suy yếu mở miệng “Cậu thực sự là. . . .nhân tài!”
Các cô nàng Phương Tình đều trọng khẩu vị, thích tê tê, cay, tươi, cho nên đi tới nhà hàng hải sản rất nổi danh ở thành phố N. Phương Tình cũng không tình nguyện đi, dù sao theo điều kiện kinh tế của hắn, ở nơi nào ăn một chút thật sự cũng chẳng sợ tới mức ra nhiều máu.
Phương Tình chẳng thèm để ý Lục Hân vì cô kéo ghế, kéo Song Hỉ ngồi ở bên kia.
Mặt Lục Hân lạnh lãnh, Lưu Hiệp vừa thấy không thích hợp, vội cười ha ha ngồi xuống, mông vừa sắp chạm vào ghế, Lục Hân giật mạnh ghế ra.
Lưu Hiệp cũng coi như nhạy bén, nhanh chóng chụp lấy cạnh bàn, ngừng lại xu thế sắp ngã xuống, vừa mới an ổn đứng lên, nhịn không được chửi ầm: “Lục Hân cậu nha không có việc gì cũng kiếm chuyện là sao!”
Lục Hân không để ý tới hắn, kéo ghế ngồi xuống, nhàn nhã xắn tay áo, vừa không thèm để ý hỏi: “À? Tớ vì sao phải kiếm chuyện??”
Lưu Hiệp run run lẩy bẩy ngồi xuống, vì hắn bưng trà rót nước: “Ngài nghe lầm , tớ nói chính là ‘ không có việc gì có thể đánh người ’!”
Song Hỉ kinh ngạc trừng mắt lớn: “Hoá ra Phương Tình nói là sự thật, Lục Hân anh thực sự có khuynh hướng bạo lực?” Sau đó lập tức thay dáng vẻ thánh mẫu thương xót thiên hạ, ưu sầu lại ôn hòa an ủi hắn, “Không quan hệ, chị của em là bác sĩ, quen biết không ít chuyên gia tâm lý học, nhất định có thể giúp anh…”
Lưu Hiệp sợ tới mức bật người vươn tay che miệng cô nàng, thật cẩn thận cười theo: “Lời nói không suy nghĩ, lời nói không suy nghĩ mà….”
Động tác Lục Hân cuốn tay áo dừng một chút, vô cùng bình tĩnh nhìn về phía Phương Tình, lại vô cùng bình thản mở miệng: “Tôi có. . . . . . khuynh hướng bạo lực?”
Lời hắn nói rất chậm, lại khiến cho Phương Tình không tự chủ được nuốt nuốt nước miếng, ấp úng giải thích: “Chuyện đó…. em chỉ nói anh ‘tập kích’ em khó lòng phòng bị………là cô nàng tự động diễn giải..”
Lưu Hiệp hoa đào trong mắt xoay chuyển, ngay tức khắc hiểu rõ, không có ý tốt cười rộ lên: “Hoá ra là muốn tìm mà không vừa lòng a…. .” Đột nhiên nhớ tới đến một ngày nào đó Phương Tình ở trước công chúng Hoa Nguyên hạ nhục uy nghiêm của hắn, không khỏi liền vui sướng khi người gặp họa nói, “Ái chà, tớ nói này, Lục Hân cậu sẽ không được chứ, hoá ra lâu như vậy rồi còn chưa ‘trị’ được chị dâu?”
Lục Hân ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía Phương Tình. Phương Tình ở trong lòng băm Lưu Hiệp một ngàn lần a một ngàn lần, đây không phải lửa cháy đổ thêm dầu sao không? Lục Hân kiêu ngạo như vậy, kích thích hắn, cô chính là người chịu khổ.
Phương Tình nhíu mày trừng mắt nói: “Nói bậy bạ gì đó! Lục Hân mới không phải không được. . . . . .” Vừa thấy tươi cười của Lưu Hiệp, cô liền ý thức được lời này càng dễ khiến cho người ta miên man suy nghĩ.
“Đó là tôi võ nghệ cao cường được không! Không tin anh hỏi Lục Hân, hắn như thế mà còn bị tôi đánh ngã văng ra ngoài.. . . . . Đừng nói một mình hắn, cả ba Lục Hân cùng nhau tôi cũng làm được không nói chơi!”
Lưu Hiệp cười đến càng sung sướng, cả người hiện lên vẻ yêu quái, cười mím chi hỏi: “Nhìn không ra chị dâu vẫn là nữ trung hào kiệt a!! Ôi, miêu tả cho chúng tôi với, lúc ấy dùng mấy chiêu? Vị trí nào trên người?”
Lục Hân mặt nạ bảo hộ lạnh lẽo, còn không có tới kịp nói chuyện, Song Hỉ liền trảm đinh chặt sắt mở miệng: “Khẳng định là một chiêu đắc thủ!”
Lưu Hiệp có chút kinh ngạc : “Chị dâu lợi hại như vậy?”
Phương Tình thầm kêu không tốt, lại không kịp ngăn trở.
Song Hỉ đương nhiên nói: “Cô nàng chỉ biết một chiêu đó, ngoài trừ lừa gạt được người ngu si thật không biết còn có người nào sẽ bị bại trên tay cô nàng ta . . . . .”
Một câu nói xong, Phương Tình hai mắt phun hỏa, Lục Hân mắt bắn ra lưỡi rụt lại. Lưu Hiệp lại là buồn cười lại là ưu sầu nhìn người phụ nữ mình hồn nhiên chưa phát giác, đột nhiên cảm thấy bản thân mình thực sự mà có mắt độc đáo, lại có thể tìm được cô vợ thiên phú dị bẩm như vậy.
Lục Hân đột nhiên cười ôn hòa, cả người giống như trong chớp mắt tuyết đã tan hết, từ từ nói: “Như vậy xem ra, Lưu công tử phong lưu phóng khoáng chúng ta đã sớm đắc thủ?”
Lưu Hiệp hoa đào sóng mắt lưu chuyển, dào dạt đắc ý nói: “Đó là đương nhiên, chúng ta chính là hàng đêm cùng giường cùng gối cùng ngủ!”
Song Hỉ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, chẳng có may mảy hiểu để cho người đàn ông của mình có chút mặt mũi, chẳng lưu tình chút nào phá nói: “Chúng tôi rất thuần khiết, chỉ là ngủ ở trên một cái giường mà thôi. . . . . .”
Phương Tình yên lặng xoay mặt đi thở dài.
Lưu Hiệp yêu nghiệt tươi cười lan toả nháy mắt cứng ngắc hoá đá trên mặt.
Lục Hân cười rộ thực sự khiến cho Song Hỉ cảm giác như ngọn gió đầu xuân, hắn chuyển mắt nhìn thưởng thức gương mặt Lưu Hiệp tuyệt vọng nhận mệnh: “Đến mỹ vị tận miệng cũng không ăn được . . . . . Quả nhiên Lưu công tử phong lưu trong vạn bụi hoa, tuổi trẻ như vậy đã gặp sự cố, bênh không tiện nói ra thực sự là….. .” Dừng lại, Lục Hân thay khuôn mặt đau đớn kịch liệt trào phúng nhìn hắn nói: “Ai da, trước kia khuyên cậu bớt chút mà không nghe, xem đi, bây giờ cậu lại không làm được. . . . . .”
Lưu Hiệp nhắm mắt xuôi tay, gian nan thở dốc, nhất thời cảm thấy cùng Lục Hân cùng Phương Tình đối với một đôi biến thái keo kiệt âm hiểm ăn cơm và vân vân, thật thật là đau đớn khó thở.
Phương Tình cười đến độ nội thương, nhìn vẻ mặt Lưu Hiệp đáng thương hề hề, đột nhiên ánh mắt khẽ động. Vốn mình với Lục Hân bất lợi, đối với mình vẫn còn có chút cố kỵ, không ngờ rằng người nào đó rất nhanh đã bóc mẽ nguồn cơn …
Phương Tình khẽ mỉm cười nâng chén hướng Lưu Hiệp: “Tốt lắm tốt lắm, Lục Hân anh cũng đừng khi dễ Qua Tử. . . . . .nào nào, chúng ta uống rượu!”
Lưu Hiệp thần sắc buồn bực bưng ly rượu uống một ngụm.
Phương Tình quét mắt một vòng bàn, dáng vẻ giống như lơ đãng: “Sao lại không gọi nước chanh?”
Sau đó sâu sắc nhìn thoáng qua Lưu Hiệp, lười biếng giống như ở trách cứ: “Không biết Song Hỉ nhà chúng ta thích uống nhất là nước chanh sao? Tự nhiên tất cả đều là rượu. . . . . . Tôi thì không sao cả, nhưng Song Hỉ một khi uống rượu sẽ say. . . . . .” Dừng một chút, ý vị thâm trường nói, “Tuy rằng cô nàng uống rượu cũng không tệ, say cũng không say khướt, hơn nữa ‘ bảo nàng làm cái gì cô nàng thì làm cái đó ’, nhưng là mà sau khi tỉnh rượu lại cũng sẽ không thoải mái…”
Phương Tình cố ý ‘ bảo nàng làm cái gì cô nàng thì làm cái đó ’ nhấn mạnh, giọng điệu cũng chậm lại
Quả nhiên, Lưu Hiệp ngẩn người, sau đó rơi vào trạng thái đăm chiêu.
Một người nào đó rất khờ dại không phát hiện bản thân mình đã bị người bên cạnh đóng gói bán, vừa cảm động nước mắt lưng tròng, vừa vui vẻ gặm tôm hùm ngon lành.
Cơm chiều ăn nhiều lắm, Phương Tình nâng bụng vào nhà liền bỏ giầy gục trên sô pha, đau lại thoả mãn lẩm bẩm.
Lục Hân thong thả cởi áo khoác ngồi cạnh, rót ly nước cho cô, sắc mặt thâm trầm nhìn cô chậm rãi uống nước.
“Em bất mãn với tôi?”
Bất thình lình giọng nói trầm thấp doạ Phương Tình hoảng sợ, ngẩn người mới phản ứng lại hắn ám chỉ cái gì.
“Không phải. . . . . .”
“Vậy tối nay em một mực không được tự nhiên vì cái gì?” dáng vẻ Lục Hân rõ ràng không tin.
Phương Tình không phải người vì trước mắt mà nhân nhượng, nghe hắn hỏi như vậy, vì thế cũng rất không khách khí nói: “Ai bẩu buổi sáng anh lại vào phòng em?”
Lục Hân nghe vậy cười nhạo một tiếng: “Đó là tôi gọi em dậy!”
Phương Tình căm giận ngồi thẳng thân mình, buông cái ly thật mạnh xuống : “Có ai gọi người dậy như vậy sao? chẳng lẽ với người khác, anh cũng như vậy?”
Lục Hân ra vẻ khó hiểu hỏi lại: “Tôi làm sao gọi em dậy?”
“Anh. . . . . .” Phương Tình nhớ tới cái hôn buổi sáng, rõ ràng tràn đầy hơi thở bạc hà mát lạnh, lại khiến cho cô có cảm giác nóng bỏng lan tràn
Lục Hân nhìn vào mắt cô có chút trống trơn, trên mặt dần dần hiện ra vẻ mặt ngượng ngùng rất mộng ảo, ánh mắt sâu thẳm kích thích.
“Tôi làm sao?” Lục Hân không nói gì dựa tới, nghiêng thân mình, cánh tay thoải mái mà khoát lên lưng cô, giọng nói khàn khàn, tràn ngập hương vị hấp dẫn.
Phương Tình cả kinh, phát hiện không biết khi nào thì Lục Hân ngồi gần cô như vậy, vội vàng lui thân mình muốn từ lòng hắn rời ra xa.
Lục Hân sẽ không cho cô có cơ hội chạy trốn, cánh tay chặt chẽ khoá cô vào trong ngực.
Trái tim Phương Tình không thể ức chế đập nhanh hơn, đêm khuya yên tĩnh, cô nam quả nữ và vân vân, dễ dàng phát sinh không ít chuyện không hài hoà.. . . . . .
“Nói đi. . . . . . Tôi làm sao vậy?” Môi Lục Hân cố ý vô tình sát làn da mẫn cảm của cô sau lỗ tai, khiến cho cô run sợ nhè nhẹ
“Không. . . . . .” Phương Tình không được tự nhiên thoi đẩy hắn, lại bị Lục Hân ép ngã lên sô pha.
Lục Hân tựa đầu chôn vào hõm vai cô, nhẹ nhàng hôn lên làn da lộ bên ngoài.
“Um. . . . . . có muốn hay không chứng thật một chút. . . . . .” giọng nói Lục Hân càng thêm khàn khàn, như là áp lực cái gì, cố tình tràn ngập mê hoặc
“Chứng thật cái gì. . . . . .” Phương Tình bị hắn đặt ở dưới thân, lại thẹn thùng lại hoảng sợ.
“Chứng thật một chút. . . . . . Tôi có thể được!”
Chú thích:
[1] ED: là bệnh rối loạn cương dương (Erectile Dysfunction)
Ngồi trong văn phòng không tập trung, luôn luôn liếc mắt nhìn cô gái ngồi trên sô pha, cảm thấy thời gian trôi quá chậm, hận không thể ngay tức khắc tan tầm để có đi tới nơi không ai phiền; lại không nghĩ rằng thời gian im lặng hạnh phúc đó vừa biến mất, hai người đều tình cờ nhìn nhau cười, có một loại hạnh phúc hiểu ý.
Lúc tan ca Lục Hân đi ở phía trước, Phương Tình vẻ mặt trầm tư đi theo sau hắn nửa bước, cúi đầu đi theo.
Lục Hân nhíu mày nhìn nhìn cô, hỏi: “Làm sao vậy?”
Phương Tình ngẩng đầu, trong mắt có chút mơ hồ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút hoang mang cũng có chút ngượng ngùng, lông mi khẽ rung rất rối rắm
“Anh… cái ấy. . . . . .”
Lục Hân tiếp tục đi về phía thang máy, người ở tầng cao rất ít, rất im lặng, lúc này tuy rằng là lúc tan ca, người trên hành lang cũng không có.
“Cái nào?”
“Vì cái gì. . . . . . Là mềm?” Phương Tình cúi đầu, chữ “mềm” này nghe rất mơ hồ
Lời này nói không rõ ràng lắm, Lục Hân không nghe rõ: “Cái gì?”
Phương Tình khuất phục dưới sự tò mò, rốt cục cố lấy dũng khí, gương mặt hơi hơi phiếm hồng: “Em nghe nói. . . . . .nơi đó của đàn ông rất yếu ….lúc trưa em….có thể hay không. . . . . làm nó bị thương?”
Khuôn mặt Lục Hân tức khắc đen một nửa, hung hăng hít một ngụm khí, lạnh lùng hỏi: “Sao? em sợ nó không thể ‘chào’ hỏi em? Bằng không thì chúng ta về thì thử ngay xem sao??”
Mặt Phương Tình càng đỏ hơn, ngượng ngùng cười, ngượng ngùng đẩy hắn vào thang máy, làm bộ không có nghe thấy câu hỏi của hắn.
Trong thang máy im lặng rất quỷ dị, cũng may là thang máy là Lục Hân dùng riêng, rất nhanh tới lầu dưới.
“Của anh. . . . . .rất mềm. . . . . . không giống trên sách viết a. . . . . có thể hay không phải . . . . . ED [1] ?”
Lục Hân dẫn đầu đi ra thang máy, nghe thấy phía sau đột nhiên truyền tới lời này, từ trước đến này luôn trầm ổn, núi băng vui giận không hiện ra sắc vậy mà lảo đảo, khuôn mặt lập tức đen toàn bộ.
Lục Hân đứng vững, chậm rãi quay đầu lại, chậm rãi vươn tay, bóp chặt cổ cô, kéo cô vào trong xe.
Sau khi Phương Tình ngồi vào chỗ của mình, cố ý vô tình liếc liếc mắt nhìn nơi nào đó của hắn một cái, trong lòng thật sự hiểu không rõ, trong tiểu thuyết không phải đều viết cứng rắn như thiết sao? vừa giống như đao vừa giống như cưa.. . Tuy rằng lúc đó không … nhưng dù thế nào cũng không mềm mại như vậy a?
Lục Hân bị ánh mắt cô tưởng tượng nhìn thoáng qua, cũng không được tự nhiên, cáu giận trừng mắt nhìn cô: “Em muốn nó cứng?”
Phương Tình khuôn mặt như bị thiêu cháy, lắp bắp: “Cứng cứng cứng cứng… . . .” cứng cái gì?
Ánh mắt Lục Hân bắn ra băng lạnh, lại có thể thực sự có can đảm hoài nghi danh dự khí phái nam nhi của hắn! Còn”cứng cứng cứng cứng’ niệm chú muốn nó bùng khởi mà!
Lục Hân ánh mắt mị hoặc: “Nói thật, tôi không ngại xe rung động để cho em hiểu biết một chút cái gì gọi là co được dãn được!”
Phương Tình cổ co rụt lại, nhích lại gần cửa xe, quay mặt qua… bắt đầu thưởng thức phong cảnh ngoài cửa xe.
Lục Hân một chân giẫm chân ga, lướt trên đường xe cộ đông nghịt
Tốt lắm, vốn đang lo nghĩ nhanh như vậy sợ ép cô chặt lại khiến cho cô lùi bước, bây giờ xem ra cô bé này thực sự không biết tốt xấu, vậy đừng trách hắn phải xuống tay sớm, để cho cô ‘thưởng thức’ nhiều chút luôn!
Hơn nữa. . . . . . bóc ra ăn vào bụng, hoà vào trong máu thịt, sẽ không sợ cô chạy mất.
Ôi. . . . . . Nên ăn từ đâu, ăn theo cách thức nào, ăn nhiều hay ít, làm thế nào cho thoả thích đây?
Phòng cháy phòng trộm phòng Lục Hân. Đây là khắc hoạ cuộc sống của Phương Tình sau khi tới nhà Lục Hân
Buổi sáng vừa bị người nào đó hôn cho tỉnh lại, Phương Tình rất nóng nảy một chân đá Lục Hân ngả lăn, cưỡng bức cám dỗ hắn đem chìa khoá phòng cô giao ra, đây cũng là cái chìa khoá thứ tư rồi
Phương Tình rất nén giận, như có cừu oán gì với máy tính, cả buổi chiều gõ bàn phím đùng đùng.
Song Hỉ lúc đi tới toà soạn, thấy Phương Tình đỉnh đầu đầy hơi nước, mày liễu dựng thẳng, tay áo xắn tới khửu tay, dáng vẻ như muốn đi tìm người nào đó đánh nhau.
“Làm sao vậy? Công việc không thuận lợi?”
Phương Tình quay đầu lại vừa thấy là Song Hỉ, cố gắng áp chế chữ ‘cút’ đang chuẩn bị ra khỏi miệng, hơi hơi có chút không kiên nhẫn hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
Song Hỉ cười ha hả, “Tớ tìm cậu cùng ăn cơm, cậu không phải cùng Lục Hân tốt lắm sao không? Mới đó đã nửa tháng không gặp hai người, đi ra ngoài tụ tập đi!”
Không đề cập tới còn khá tốt, vừa nhắc tới Lục Hân, Phương Tình liền nhịn không được muốn mắng chửi, trợn mắt cho cô bạn một cái xem thường, tức giận nói: “Không đi, tụ tập gì mà tụ tập chứ?”
Song Hỉ kinh ngạc hỏi: “Làm sao vậy đây là ai trêu chọc cậu?”
Phương Tình nhìn đồng hồ, thấy cũng hết giờ, gửi bản thảo cho chị Trần, dọn dẹp chút chuẩn bị ra về.
“Đi thôi, vừa đi vừa nói chuyện!”
Phương Tình một khi tức giận biến hoá rất lớn, hành động cũng lớn; ví dụ như nói vào lúc này, bước chân vội lại mau, khiến cho Song Hỉ chạy chậm mới có thể đuổi kịp.
“Cậu nói xem tớ làm sao nhất thời mềm lòng đồng ý với hắn dọn ra ngoài chứ, ở ký túc xá tuy rằng điện cho giới hạn, tắm rửa phải lấy nước nóng, không giặt quần áo bằng máy, không có máy điều hòa… . Nhưng là tốt xấu có thể ngủ một giấc yên ổn a! Dáng vẻ không giống như bây giờ, ngủ không ngon, chỉ sợ không chú ý sẽ bị Lục Hân tập kích!”
Song Hỉ chạy nhanh có chút khó thở, liều mạng túm cạnh tay cô bạn: “Cậu đi chậm chút nha! Ôi, Lục mặt lạnh nhìn lạnh như vậy, không nghĩ tới cũng thế này. . . . . .”
“Cậu là không biết!” Phương Tình không đợi cô bạn nói xong liền oán giận khai hết, “Cậu chẳng qua chưa thấy bộ dáng của hắn, muốn khó chịu có bao nhiêu khó chịu, nhưng đặc biệt nhất là nham hiểm!”
Phương Tình nhớ tới ‘cảnh phát sinh ngoài ý muốn’ mấy ngày này, liền giận mà không có chổ xả, người học văn đều có thể nói, mắng chửi người còn có thể bài bản, còn đặc biệt gieo vần.
Phương Tình kể lể Lục Hân có lỗi ở đâu rất hăng say, Song Hỉ đột nhiên toát ra một câu: “Lục Hân lại bạo lực như vậy? Tình Tử cậu cũng ngàn vạn lần đừng tìm hắn đánh nhau mỗi ngày.. . .”
Phương Tình cứng lại, trên ót treo vô số vệt đen. Cô chẳng lẽ một mực nói Lục Hân ‘bản tính sắc lang’ sao?
“Tớ khi nào thì nói hắn bạo lực ?”
Song Hỉ nghi hoặc híp mắt: “Cậu vừa mới nói đó, hắn luôn tập kích cậu, còn khó lòng phòng bị. . . . . .”
Hí — Phương Tình bị nghẹn đủ, cô chỉ biết cùng Song Hỉ nói chuyện không thể cùng hướng, té ra cả đường dài cô nàng chỉ nghe được mỗi mấy thứ này đó?
Phương Tình vốn tu đầy mình, giờ cả người như ‘Đấu chiến thắng Phật’ bị biến thành hầu tử bị đặt trong năm ngón tay dưới chân núi, mệt mỏi..
“Song Hỉ. . . . . .” Phương Tình rất suy yếu mở miệng “Cậu thực sự là. . . .nhân tài!”
Các cô nàng Phương Tình đều trọng khẩu vị, thích tê tê, cay, tươi, cho nên đi tới nhà hàng hải sản rất nổi danh ở thành phố N. Phương Tình cũng không tình nguyện đi, dù sao theo điều kiện kinh tế của hắn, ở nơi nào ăn một chút thật sự cũng chẳng sợ tới mức ra nhiều máu.
Phương Tình chẳng thèm để ý Lục Hân vì cô kéo ghế, kéo Song Hỉ ngồi ở bên kia.
Mặt Lục Hân lạnh lãnh, Lưu Hiệp vừa thấy không thích hợp, vội cười ha ha ngồi xuống, mông vừa sắp chạm vào ghế, Lục Hân giật mạnh ghế ra.
Lưu Hiệp cũng coi như nhạy bén, nhanh chóng chụp lấy cạnh bàn, ngừng lại xu thế sắp ngã xuống, vừa mới an ổn đứng lên, nhịn không được chửi ầm: “Lục Hân cậu nha không có việc gì cũng kiếm chuyện là sao!”
Lục Hân không để ý tới hắn, kéo ghế ngồi xuống, nhàn nhã xắn tay áo, vừa không thèm để ý hỏi: “À? Tớ vì sao phải kiếm chuyện??”
Lưu Hiệp run run lẩy bẩy ngồi xuống, vì hắn bưng trà rót nước: “Ngài nghe lầm , tớ nói chính là ‘ không có việc gì có thể đánh người ’!”
Song Hỉ kinh ngạc trừng mắt lớn: “Hoá ra Phương Tình nói là sự thật, Lục Hân anh thực sự có khuynh hướng bạo lực?” Sau đó lập tức thay dáng vẻ thánh mẫu thương xót thiên hạ, ưu sầu lại ôn hòa an ủi hắn, “Không quan hệ, chị của em là bác sĩ, quen biết không ít chuyên gia tâm lý học, nhất định có thể giúp anh…”
Lưu Hiệp sợ tới mức bật người vươn tay che miệng cô nàng, thật cẩn thận cười theo: “Lời nói không suy nghĩ, lời nói không suy nghĩ mà….”
Động tác Lục Hân cuốn tay áo dừng một chút, vô cùng bình tĩnh nhìn về phía Phương Tình, lại vô cùng bình thản mở miệng: “Tôi có. . . . . . khuynh hướng bạo lực?”
Lời hắn nói rất chậm, lại khiến cho Phương Tình không tự chủ được nuốt nuốt nước miếng, ấp úng giải thích: “Chuyện đó…. em chỉ nói anh ‘tập kích’ em khó lòng phòng bị………là cô nàng tự động diễn giải..”
Lưu Hiệp hoa đào trong mắt xoay chuyển, ngay tức khắc hiểu rõ, không có ý tốt cười rộ lên: “Hoá ra là muốn tìm mà không vừa lòng a…. .” Đột nhiên nhớ tới đến một ngày nào đó Phương Tình ở trước công chúng Hoa Nguyên hạ nhục uy nghiêm của hắn, không khỏi liền vui sướng khi người gặp họa nói, “Ái chà, tớ nói này, Lục Hân cậu sẽ không được chứ, hoá ra lâu như vậy rồi còn chưa ‘trị’ được chị dâu?”
Lục Hân ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía Phương Tình. Phương Tình ở trong lòng băm Lưu Hiệp một ngàn lần a một ngàn lần, đây không phải lửa cháy đổ thêm dầu sao không? Lục Hân kiêu ngạo như vậy, kích thích hắn, cô chính là người chịu khổ.
Phương Tình nhíu mày trừng mắt nói: “Nói bậy bạ gì đó! Lục Hân mới không phải không được. . . . . .” Vừa thấy tươi cười của Lưu Hiệp, cô liền ý thức được lời này càng dễ khiến cho người ta miên man suy nghĩ.
“Đó là tôi võ nghệ cao cường được không! Không tin anh hỏi Lục Hân, hắn như thế mà còn bị tôi đánh ngã văng ra ngoài.. . . . . Đừng nói một mình hắn, cả ba Lục Hân cùng nhau tôi cũng làm được không nói chơi!”
Lưu Hiệp cười đến càng sung sướng, cả người hiện lên vẻ yêu quái, cười mím chi hỏi: “Nhìn không ra chị dâu vẫn là nữ trung hào kiệt a!! Ôi, miêu tả cho chúng tôi với, lúc ấy dùng mấy chiêu? Vị trí nào trên người?”
Lục Hân mặt nạ bảo hộ lạnh lẽo, còn không có tới kịp nói chuyện, Song Hỉ liền trảm đinh chặt sắt mở miệng: “Khẳng định là một chiêu đắc thủ!”
Lưu Hiệp có chút kinh ngạc : “Chị dâu lợi hại như vậy?”
Phương Tình thầm kêu không tốt, lại không kịp ngăn trở.
Song Hỉ đương nhiên nói: “Cô nàng chỉ biết một chiêu đó, ngoài trừ lừa gạt được người ngu si thật không biết còn có người nào sẽ bị bại trên tay cô nàng ta . . . . .”
Một câu nói xong, Phương Tình hai mắt phun hỏa, Lục Hân mắt bắn ra lưỡi rụt lại. Lưu Hiệp lại là buồn cười lại là ưu sầu nhìn người phụ nữ mình hồn nhiên chưa phát giác, đột nhiên cảm thấy bản thân mình thực sự mà có mắt độc đáo, lại có thể tìm được cô vợ thiên phú dị bẩm như vậy.
Lục Hân đột nhiên cười ôn hòa, cả người giống như trong chớp mắt tuyết đã tan hết, từ từ nói: “Như vậy xem ra, Lưu công tử phong lưu phóng khoáng chúng ta đã sớm đắc thủ?”
Lưu Hiệp hoa đào sóng mắt lưu chuyển, dào dạt đắc ý nói: “Đó là đương nhiên, chúng ta chính là hàng đêm cùng giường cùng gối cùng ngủ!”
Song Hỉ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, chẳng có may mảy hiểu để cho người đàn ông của mình có chút mặt mũi, chẳng lưu tình chút nào phá nói: “Chúng tôi rất thuần khiết, chỉ là ngủ ở trên một cái giường mà thôi. . . . . .”
Phương Tình yên lặng xoay mặt đi thở dài.
Lưu Hiệp yêu nghiệt tươi cười lan toả nháy mắt cứng ngắc hoá đá trên mặt.
Lục Hân cười rộ thực sự khiến cho Song Hỉ cảm giác như ngọn gió đầu xuân, hắn chuyển mắt nhìn thưởng thức gương mặt Lưu Hiệp tuyệt vọng nhận mệnh: “Đến mỹ vị tận miệng cũng không ăn được . . . . . Quả nhiên Lưu công tử phong lưu trong vạn bụi hoa, tuổi trẻ như vậy đã gặp sự cố, bênh không tiện nói ra thực sự là….. .” Dừng lại, Lục Hân thay khuôn mặt đau đớn kịch liệt trào phúng nhìn hắn nói: “Ai da, trước kia khuyên cậu bớt chút mà không nghe, xem đi, bây giờ cậu lại không làm được. . . . . .”
Lưu Hiệp nhắm mắt xuôi tay, gian nan thở dốc, nhất thời cảm thấy cùng Lục Hân cùng Phương Tình đối với một đôi biến thái keo kiệt âm hiểm ăn cơm và vân vân, thật thật là đau đớn khó thở.
Phương Tình cười đến độ nội thương, nhìn vẻ mặt Lưu Hiệp đáng thương hề hề, đột nhiên ánh mắt khẽ động. Vốn mình với Lục Hân bất lợi, đối với mình vẫn còn có chút cố kỵ, không ngờ rằng người nào đó rất nhanh đã bóc mẽ nguồn cơn …
Phương Tình khẽ mỉm cười nâng chén hướng Lưu Hiệp: “Tốt lắm tốt lắm, Lục Hân anh cũng đừng khi dễ Qua Tử. . . . . .nào nào, chúng ta uống rượu!”
Lưu Hiệp thần sắc buồn bực bưng ly rượu uống một ngụm.
Phương Tình quét mắt một vòng bàn, dáng vẻ giống như lơ đãng: “Sao lại không gọi nước chanh?”
Sau đó sâu sắc nhìn thoáng qua Lưu Hiệp, lười biếng giống như ở trách cứ: “Không biết Song Hỉ nhà chúng ta thích uống nhất là nước chanh sao? Tự nhiên tất cả đều là rượu. . . . . . Tôi thì không sao cả, nhưng Song Hỉ một khi uống rượu sẽ say. . . . . .” Dừng một chút, ý vị thâm trường nói, “Tuy rằng cô nàng uống rượu cũng không tệ, say cũng không say khướt, hơn nữa ‘ bảo nàng làm cái gì cô nàng thì làm cái đó ’, nhưng là mà sau khi tỉnh rượu lại cũng sẽ không thoải mái…”
Phương Tình cố ý ‘ bảo nàng làm cái gì cô nàng thì làm cái đó ’ nhấn mạnh, giọng điệu cũng chậm lại
Quả nhiên, Lưu Hiệp ngẩn người, sau đó rơi vào trạng thái đăm chiêu.
Một người nào đó rất khờ dại không phát hiện bản thân mình đã bị người bên cạnh đóng gói bán, vừa cảm động nước mắt lưng tròng, vừa vui vẻ gặm tôm hùm ngon lành.
Cơm chiều ăn nhiều lắm, Phương Tình nâng bụng vào nhà liền bỏ giầy gục trên sô pha, đau lại thoả mãn lẩm bẩm.
Lục Hân thong thả cởi áo khoác ngồi cạnh, rót ly nước cho cô, sắc mặt thâm trầm nhìn cô chậm rãi uống nước.
“Em bất mãn với tôi?”
Bất thình lình giọng nói trầm thấp doạ Phương Tình hoảng sợ, ngẩn người mới phản ứng lại hắn ám chỉ cái gì.
“Không phải. . . . . .”
“Vậy tối nay em một mực không được tự nhiên vì cái gì?” dáng vẻ Lục Hân rõ ràng không tin.
Phương Tình không phải người vì trước mắt mà nhân nhượng, nghe hắn hỏi như vậy, vì thế cũng rất không khách khí nói: “Ai bẩu buổi sáng anh lại vào phòng em?”
Lục Hân nghe vậy cười nhạo một tiếng: “Đó là tôi gọi em dậy!”
Phương Tình căm giận ngồi thẳng thân mình, buông cái ly thật mạnh xuống : “Có ai gọi người dậy như vậy sao? chẳng lẽ với người khác, anh cũng như vậy?”
Lục Hân ra vẻ khó hiểu hỏi lại: “Tôi làm sao gọi em dậy?”
“Anh. . . . . .” Phương Tình nhớ tới cái hôn buổi sáng, rõ ràng tràn đầy hơi thở bạc hà mát lạnh, lại khiến cho cô có cảm giác nóng bỏng lan tràn
Lục Hân nhìn vào mắt cô có chút trống trơn, trên mặt dần dần hiện ra vẻ mặt ngượng ngùng rất mộng ảo, ánh mắt sâu thẳm kích thích.
“Tôi làm sao?” Lục Hân không nói gì dựa tới, nghiêng thân mình, cánh tay thoải mái mà khoát lên lưng cô, giọng nói khàn khàn, tràn ngập hương vị hấp dẫn.
Phương Tình cả kinh, phát hiện không biết khi nào thì Lục Hân ngồi gần cô như vậy, vội vàng lui thân mình muốn từ lòng hắn rời ra xa.
Lục Hân sẽ không cho cô có cơ hội chạy trốn, cánh tay chặt chẽ khoá cô vào trong ngực.
Trái tim Phương Tình không thể ức chế đập nhanh hơn, đêm khuya yên tĩnh, cô nam quả nữ và vân vân, dễ dàng phát sinh không ít chuyện không hài hoà.. . . . . .
“Nói đi. . . . . . Tôi làm sao vậy?” Môi Lục Hân cố ý vô tình sát làn da mẫn cảm của cô sau lỗ tai, khiến cho cô run sợ nhè nhẹ
“Không. . . . . .” Phương Tình không được tự nhiên thoi đẩy hắn, lại bị Lục Hân ép ngã lên sô pha.
Lục Hân tựa đầu chôn vào hõm vai cô, nhẹ nhàng hôn lên làn da lộ bên ngoài.
“Um. . . . . . có muốn hay không chứng thật một chút. . . . . .” giọng nói Lục Hân càng thêm khàn khàn, như là áp lực cái gì, cố tình tràn ngập mê hoặc
“Chứng thật cái gì. . . . . .” Phương Tình bị hắn đặt ở dưới thân, lại thẹn thùng lại hoảng sợ.
“Chứng thật một chút. . . . . . Tôi có thể được!”
Chú thích:
[1] ED: là bệnh rối loạn cương dương (Erectile Dysfunction)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook