Bị gia đình cùng bạn trai chung tay hại chết, Tống Á Hiên lơ lửng trên không, nhìn thân xác của mình bị đưa vào một căn phòng để chuẩn bị chôn cất mà thở dài, trách cậu quá ngu ngốc, không sớm nhận ra âm mưu của đám người kia
" Lưu Diệu Văn!! Mày trước bình tĩnh đã!! Nè!! Có nghe tao nói không hả!! "
Tống Á Hiên nghe tiếng hét của người kia mà sửng sốt trong giây lát, ánh mắt vô thức tập trung về phía người đàn ông đang phóng như bay về phía giường của cậu kia
" Lưu Diệu Văn!! Mày phải chấp nhận sự thật, Tống Á Hiên đã chết rồi! "
Mã Gia Kỳ lôi hắn đứng dậy, kết quả hắn hất tay ra, kiên trì quỳ bên thân xác lạnh lẽo kia

" Buông tao ra!! Mã Gia Kỳ, Tao không tin, rõ ràng, rõ ràng lúc nãy Hiên Hiên còn gọi điện cho tao, nói tao hôm nay về sớm cùng em ấy ăn cơm, tao, tao đã cố gắng thu xếp thật nhanh để trở về, em ấy, em ấy nhất định là đang đợi tao ở nhà, Mã Gia Kỳ, nói đi, mày nói với tao là thuộc hạ báo cáo sai, Hiên Nhi còn sống, mày nói đi, NÓI ĐI MÃ GIA KỲ!! "
Bạn nhỏ Á Hiên tim như bị ai đó đâm một nhát, cậu còn nhớ khi ấy còn ở trên xe, bản thân thấp thỏm, lo sợ gọi điện cho hắn, bảo hắn về nhà ăn bữa cơm cùng mình, thế nhưng cậu không nói, bữa cơm ấy cũng là bữa cơm cuối cùng, cậu muốn cùng hắn ly hôn
" MÀY ĐỦ CHƯA!! "
Mã Gia Kỳ giơ tay muốn đấm mạnh một cái về phía hắn, bạn nhỏ theo bản năng bay tới che chắn, kết quả nắm đấm ấy xuyên qua người cậu, một đường thẳng tắp yên vị trên mặt của nam nhân
" Tao nói cho mày biết, mày có quỳ khóc hối hận ở đây cũng vô dụng, Tống Á Hiên đã chết rồi! "
Lời của Mã Gia Kỳ giường như không lọt vào tai hắn, lúc bác sĩ cùng y tá tiến tới đẩy thân xác kia đi, bạn nhỏ nhìn được trong mắt hắn là sự tuyệt vọng, bi thương đến khó tả, như một kẻ điên liên tục lẩm bẩm, đừng mà, đừng đem em ấy đi, đừng đem em ấy rời xa tôi...
" Về thôi "
Mã Gia Kỳ lôi người đang thất thần kia lên xe, bạn nhỏ không có việc gì liền bám theo hắn về nhà, từ lúc kết hôn tới nay, hắn vẫn luôn giữ cho cậu sự tôn trọng tuyệt đối, hai người sống với nhau như hai kẻ xa lạ, vô cùng khách khí, phòng ngủ hay bất cứ thứ gì có thể chia được liền chia, hắn vẫn luôn nhường cậu nhiều hơn
" Á Hiên...!Bé ơi...Xin lỗi...!Xin lỗi...Xin lỗi em...!Là do tôi bảo hộ em không tốt...!Xin lỗi..."
Đừng xin lỗi, chú không có lỗi gì hết, Tống Á Hiên không ngừng lặp lại bên tai hắn nhưng đáng tiếc, cậu chỉ là một linh hồn, có cố các mấy hắn cũng không thể nghe được, hắn tàn tạ co mình trong góc phòng, tâm cậu cũng như đống hoang tàn đổ nát

Sáng hôm sau cậu thấy hắn một thân tây trang nghiêm chỉnh tới công ty, dường như kẻ liên tục uống rượu, liên tục lặp lại câu xin lỗi tối qua không phải là hắn, cậu thở dài, ít ra hắn vẫn cố sống tốt đi
" Chuẩn bị xe cùng hoa hồng cho tôi "
Ể, đi tỏ tình với ai sao?? Hừ, thế mà hôm qua còn khóc lóc với tui, hại tui đau lòng cho chú biết bao nhiêu
Sau đó, cậu thế mà lại thấy hắn đến nghĩa trang, quỳ xuống cẩn thận quét tước bụi bặm, đặt vào bên trong bình một đóa hoa hồng lớn
" Bé cưng, tôi nhớ em rất thích hoa hồng, vẫn chưa có cơ hội tặng cho em, bây giờ thì tốt rồi, em bỏ tôi một mình "
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt trên tấm hình, nước mắt đau đớn lại chảy dài, cứ thế quỳ khóc tới 3 ngày 3 đêm, khóc đến tê tâm liệt phế, gào hét trong vô vọng, Tống Á Hiên cũng lơ lửng ở đó chứng kiến đúng 3 ngày tang thương nhất đời mình
" Bé ơi, Cầu Nại Hà có khó đi không? Chờ tôi, chờ tôi bé nhé "
Chú định làm gì!! Không được!! Lưu Diệu Văn!! Chú có nghe tôi nói không hả!! Chú mà dám nổ súng tự sát tôi liền hận chú cả đời!! Lưu Diệu Văn!!

" Chúng ta kết hôn là do em bị ép buộc, tôi dù có yêu cũng không dám chủ động với em, tôi sợ mình chủ động sẽ làm em sợ hãi mà rời xa tôi, tôi thà đứng từ xa nhìn em cùng cháu mình hạnh phúc cười nói còn hơn cố gắng ép buộc em bên mình "
" Bé ơi, em cười đẹp lắm, tựa như ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu vào từng mảng u tối của tôi vậy, rất đẹp...!thật sự rất đẹp nhưng đáng tiếc, nó không dành cho tôi "
" Tống Á Hiên, em không biết tôi yêu em nhiều đến mức nào đâu nhưng không sao cả, kiếp sau đi, kiếp sau chúng ta bắt đầu lại nhé "
Hắn nổ súng tự sát ngay bên mộ của cậu, Tống Á Hiên đau đớn, linh hồn cậu như bị xé ra từng mảnh, Lưu Diệu Văn, em nguyện đổi tất cả những gì em có, chỉ xin kiếp sau sẽ được gặp lại anh, cho dù chỉ là hai kẻ xa lạ lướt qua nhau, cho dù chỉ gặp nhau một lần...em cũng muốn...!cũng muốn cùng anh trùng phùng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương