Vân Điệp Xuyên Qua
-
Chương 15
Sau cánh cửa gổ là một gian phòng cổ kính, mọi thứ đều được đẽo gọt từ gỗ mà ra. Mạn nhện mắc ngang trên những trụ gỗ, trong không trung treo lơ lửng những con nhện đang nhả tơ. Sát bên vách gổ là một chiếc bàn bám một tầng bụi dày dính chặt với nền nhà vân gỗ, bề mặt được khắc hoa văn bàn cờ, hai bên là hai khối gỗ tròn phẳng dùng làm ghế. Trên tường gổ dày được đục khoét thành từng ô vuông đều đặn. Trong ô vuông có rất nhiều sách, một vài cuốn rơi rớt xuống sàn nhà.
Sở Hiên đưa ngón tay quệt một đường trên mặt bàn: "có vẻ nơi này đã vắng chủ trên 10 năm "
Khom người nhặt một cuốn sách, bụi từ cuốn sách bay vào mũi khiến tiểu yêu tinh ho sặc sụa: "khụ khụ...ghi chép về băng tằm?"
Lai lấy vài cuốn trên tường gỗ lật nhanh: "sách về cổ thuật, vu thuật, khẩu quyết Tàn Tâm Huyết, Thiên Phật quyển,...."
Vẻ mặt tiểu yêu tinh càng đọc càng chùn xuống " Thế nhưng không có quyển nào là bí kiếp võ công"
Sở Hiên nhìn gương mặt đầy thất vọng lấm lem bụi của nàng phì cười, những quyển sách này tuy không phải bí quyết vỏ công nhưng hoàn toàn là bí tịch mà người trong giang hồ muốn có được. Chủ nhân nơi này đúng là một cao nhân, vấn đề là người đã không còn ở đây không lẽ đã quy tiên rồi
Căn phòng được tách thành hai gian cách nhau một tường gỗ, tiểu yêu tinh bước vào gian phòng phía sau. Dường như đó là một nhà bếp thu nhỏ có cửa sổ được khoét vòng tròn hắt ánh sáng vào trong, nhìn ra cũng chỉ thấy nước hồ bao quanh. Phía bên trái có một cầu thang đẽo từ gỗ cuốn vòng theo thân cây lên phía trên
"Sở Hiên, mau lại đây xem, ở đây có một căn gác nha"
Mỗi bậc thang đi lên là bụi bay dính vào tà áo, đầu ngón chân tiểu yêu tinh đã phủ đầy bụi.
Căn phòng này rất tối, nhờ chút ánh sáng phía dưới hai người họ lờ mờ thấy được bóng dáng ngồi trên chiếc ghế đơn cạnh giường.
Nhưng nơi này bụi phủ dày như thế làm sao có người ở, đột nhiên một ánh sáng xanh tím phát ra từ phía bàn tay của bóng dáng kia. Khiến hai người Sở Hiên và Vân Điệp giật mình chính là người kia chỉ là một bộ xương khô khoát bên ngoài là bộ y phục mà thôi.
Ánh sáng xanh tím kia phát ra từ viên minh châu được từng khớp xương tay giữ lấy.
Hai người nhìn chằm chằm bộ xương thất thần một lúc, Sở Hiên đến gần chạm nhẹ vào viên minh châu tức thời cả căn phòng rung chuyển một hồi, khiến chung quanh bụi bay mù mịt, thế nhưng bộ xương kia vẫn vững như thái sơn ngồi đó không lay chuyển
Đợi đến lúc căn phòng trở về an tĩnh như lúc trước thì trên không trung đã xuất hiện từng dòng chữ lóe sáng màu vàng kim bay lơ lửng
Sở Hiên mày nhíu càng sâu, đây chính là đỉnh cao của nội lực, phải thâm sâu đến mức nào mà đã qua 10 năm vẫn nguyên vẹn được như vậy. Huống hồ người này chỉ còn lại bộ xương khô, nội lực hẳn là tụ vào viên minh châu kia
Tiểu yêu tinh đứng phía sau nắm chặt ống tay áo của Sở Hiên giật giật, miếng há hốc kinh ngạc: "thật giống không gian 3d nha, ngươi đọc ta nghe những dòng chữ kia nói gì?"
Là chữ phồn thể nàng không thể đọc được, đến thế giới này nàng như người thất học. Nhìn từng chữ màu vàng nhấp nháy lòe lòe giữa không trung tiểu yêu tinh cực kì hưng phấn
" Là truyền nhân duy nhất của Lưu Tinh, nhất thiết phải hiểu được bộ pháp Kỳ Lân Bảo Điển này. Chỉ cần có thể viên minh châu kia ngươi có thể tiếp nhận"
Thì ra vị tiền bối này đã trù tính được việc sẽ có người tìm ra nơi này. Thiết nghĩ không đơn giản chỉ là cần người có duyên gặp mặt, bằng không lúc hắn chạm vào viên minh châu kia tại sao lại không có phản ứng gì. Kỳ Lân Bảo Điển sao, thú vị lắm
Đúng như suy nghĩ của Sở Hiên, sau tâm thư gửi gắm là từng dòng chữ bay lơ lửng nối tiếp nhau. Đây có lẽ là khẩu quyết của Kỳ Lân Bảo Điển, nhưng đọc đi đọc lại vẫn không thể nghiệm ra được điều gì
Vân Điệp bên cạnh nghe Sở Hiên đọc lẩm nhẫm nàng cũng ù ù cạc cạc theo, vốn không đọc được chữ nay nghe được cũng không thể hiểu.
Vốn đang ngơ ngác, nhưng khi Sở Hiên không đọc nữa nàng nhìn từng chữ từng chữ trên đó lại bất tri bất giác vẽ ra được động tác. Mỗi một chữ là một động tác. Vân Điệp nhắm mắt hình dung trong đầu động tác thứ nhất sau đó cử động thân thể múa theo
Khi chấm dứt động tác, mở mắt ra đã thấy một chữ đầu tiên kia đã biến mất,.....
Sở Hiên đưa ngón tay quệt một đường trên mặt bàn: "có vẻ nơi này đã vắng chủ trên 10 năm "
Khom người nhặt một cuốn sách, bụi từ cuốn sách bay vào mũi khiến tiểu yêu tinh ho sặc sụa: "khụ khụ...ghi chép về băng tằm?"
Lai lấy vài cuốn trên tường gỗ lật nhanh: "sách về cổ thuật, vu thuật, khẩu quyết Tàn Tâm Huyết, Thiên Phật quyển,...."
Vẻ mặt tiểu yêu tinh càng đọc càng chùn xuống " Thế nhưng không có quyển nào là bí kiếp võ công"
Sở Hiên nhìn gương mặt đầy thất vọng lấm lem bụi của nàng phì cười, những quyển sách này tuy không phải bí quyết vỏ công nhưng hoàn toàn là bí tịch mà người trong giang hồ muốn có được. Chủ nhân nơi này đúng là một cao nhân, vấn đề là người đã không còn ở đây không lẽ đã quy tiên rồi
Căn phòng được tách thành hai gian cách nhau một tường gỗ, tiểu yêu tinh bước vào gian phòng phía sau. Dường như đó là một nhà bếp thu nhỏ có cửa sổ được khoét vòng tròn hắt ánh sáng vào trong, nhìn ra cũng chỉ thấy nước hồ bao quanh. Phía bên trái có một cầu thang đẽo từ gỗ cuốn vòng theo thân cây lên phía trên
"Sở Hiên, mau lại đây xem, ở đây có một căn gác nha"
Mỗi bậc thang đi lên là bụi bay dính vào tà áo, đầu ngón chân tiểu yêu tinh đã phủ đầy bụi.
Căn phòng này rất tối, nhờ chút ánh sáng phía dưới hai người họ lờ mờ thấy được bóng dáng ngồi trên chiếc ghế đơn cạnh giường.
Nhưng nơi này bụi phủ dày như thế làm sao có người ở, đột nhiên một ánh sáng xanh tím phát ra từ phía bàn tay của bóng dáng kia. Khiến hai người Sở Hiên và Vân Điệp giật mình chính là người kia chỉ là một bộ xương khô khoát bên ngoài là bộ y phục mà thôi.
Ánh sáng xanh tím kia phát ra từ viên minh châu được từng khớp xương tay giữ lấy.
Hai người nhìn chằm chằm bộ xương thất thần một lúc, Sở Hiên đến gần chạm nhẹ vào viên minh châu tức thời cả căn phòng rung chuyển một hồi, khiến chung quanh bụi bay mù mịt, thế nhưng bộ xương kia vẫn vững như thái sơn ngồi đó không lay chuyển
Đợi đến lúc căn phòng trở về an tĩnh như lúc trước thì trên không trung đã xuất hiện từng dòng chữ lóe sáng màu vàng kim bay lơ lửng
Sở Hiên mày nhíu càng sâu, đây chính là đỉnh cao của nội lực, phải thâm sâu đến mức nào mà đã qua 10 năm vẫn nguyên vẹn được như vậy. Huống hồ người này chỉ còn lại bộ xương khô, nội lực hẳn là tụ vào viên minh châu kia
Tiểu yêu tinh đứng phía sau nắm chặt ống tay áo của Sở Hiên giật giật, miếng há hốc kinh ngạc: "thật giống không gian 3d nha, ngươi đọc ta nghe những dòng chữ kia nói gì?"
Là chữ phồn thể nàng không thể đọc được, đến thế giới này nàng như người thất học. Nhìn từng chữ màu vàng nhấp nháy lòe lòe giữa không trung tiểu yêu tinh cực kì hưng phấn
" Là truyền nhân duy nhất của Lưu Tinh, nhất thiết phải hiểu được bộ pháp Kỳ Lân Bảo Điển này. Chỉ cần có thể viên minh châu kia ngươi có thể tiếp nhận"
Thì ra vị tiền bối này đã trù tính được việc sẽ có người tìm ra nơi này. Thiết nghĩ không đơn giản chỉ là cần người có duyên gặp mặt, bằng không lúc hắn chạm vào viên minh châu kia tại sao lại không có phản ứng gì. Kỳ Lân Bảo Điển sao, thú vị lắm
Đúng như suy nghĩ của Sở Hiên, sau tâm thư gửi gắm là từng dòng chữ bay lơ lửng nối tiếp nhau. Đây có lẽ là khẩu quyết của Kỳ Lân Bảo Điển, nhưng đọc đi đọc lại vẫn không thể nghiệm ra được điều gì
Vân Điệp bên cạnh nghe Sở Hiên đọc lẩm nhẫm nàng cũng ù ù cạc cạc theo, vốn không đọc được chữ nay nghe được cũng không thể hiểu.
Vốn đang ngơ ngác, nhưng khi Sở Hiên không đọc nữa nàng nhìn từng chữ từng chữ trên đó lại bất tri bất giác vẽ ra được động tác. Mỗi một chữ là một động tác. Vân Điệp nhắm mắt hình dung trong đầu động tác thứ nhất sau đó cử động thân thể múa theo
Khi chấm dứt động tác, mở mắt ra đã thấy một chữ đầu tiên kia đã biến mất,.....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook