Vân Điệp Xuyên Qua
-
Chương 14
Xe ngựa lộc cộc đi theo đường mòn xuyên qua núi một đường thẳng đến quận Bình Yến, muốn đến được Sở quốc nhất thiết phải đi qua nơi này. Ngồi trong xe ngựa lắc lư, Vân Điệp thích thú vén rèm nhìn ngó xung quanh. Sau 30 phút thì bắt đầu chán chường nửa nằm nửa ngồi, nằm dật dựa gác chân lên bệ cửa chốc chốc lại đưa tay xoa mông ê ẩm.
Cổ xe thấp vừa đủ độ cao để ngồi, nhổm dậy một tí liền đụng phải đầu, nằm xuống lại phải co chân. Đợi đến lúc mông đau nhức, chân tê rần tiểu yêu tinh liền không nhẫn được nữa
"Sở Hiên, dừng lại, mau dừng lại...."
Xe ngựa vừa dừng lại, nàng liền bay ra ngoài hướng một bụi cây gần đó mà nôn khan không ngừng, mặt mũi bơ phờ, bên mép còn dính ánh nước thều thào trong cổ họng
"không đi xe ngựa nữa"
"vậy thì cưỡi ngựa" Vì lo lắng làn da trắng nõn của tiểu yêu tinh bị nắng tổn hại nên mới tìm cho nàng một cổ xe, nếu nàng mệt mỏi như vậy thì thôi đi
"được, chúng ta liền cưỡi ngựa đi" Nàng là người thế kỉ 21, cái quan niệm nam nữ thụ thụ bất thân liền ném ra sau đầu, huống hồ môi nàng hắn đã hôn, mông nàng hắn đã vổ nếu còn ngại ngùng chẳng phải cũng quá làm bộ làm tịch đi
Ngược lại cái người lãnh khốc chưa biết thất tình lục nhục như Sở Hiên từ ngày có duyên kỳ ngộ với tiểu yêu tinh thì tế bào lãng mạn ảo tưởng của hắn trở nên phong phú dị thường. Hắn cảm thấy chuyện nam nữ cưỡi chung một ngựa phất gió rong ruỗi cùng nhau có biết bao nhiêu là phong tình. Nghĩ đến đây trên gương mặt tuấn mĩ vẽ lên nụ cười ngơ ngẫn.
Thế nhưng...
"ngươi sao lại cười ngu như vậy" tiểu yêu tinh trực tiếp đập vỡ cái viễn tưởng kia của Sở Hiên
"Đi thôi" chân dẫm bàn đạp, xoay người mạnh mẽ phóng lên lưng ngựa động tác của vương gia đại nhân hết sức tiêu sái đưa tay hướng về tiểu yêu tinh giúp nàng trèo lên
Sau khi yên vị nằm gọn trong lồng ngực của ai đó, Vân Điệp chưa kịp hưởng thụ cảm giác thoải mái được bao lâu thì tốc độ cưỡi ngựa lại nhanh đến chóng mặt.
Tên này đúng là quái thai, cưỡi ngựa lại còn nhanh hơn cả chạy moto. Đướng núi khúc khủy, gió đập rát cả mặt, nhìn phía trước lâu lâu lại xuất chướng ngại vật. Sở Hiên cầm cương né qua né lại khiến nàng xanh mét cả mặt mày
"chậm một chút" gió cuốn một đống bụi đất xộc thẳng vào cuống họng khiến dạ dày kịch liệt co rút
"..." Cúi đầu nhìn người trong ngực, Sở Hiên trong nháy mắt không để ý phía trước, ngựa liền đi lệch khỏi đường mòn đợi đến khi phát hiện ra địa phương trước mắt đã hoàn toàn xa lạ như cảm giác được hơi thở nguy hiểm con ngựa nổi điên chạy nhanh vào sâu trong núi. Trong phút chốc cảnh vật phía trước tựa như con quái vật khổng lồ hung hãn há to miệng chực chờ nuốt chửng bọn họ, bóng tối nhanh chóng bao trùm hai người
Ngựa phi ngày càng nhanh, ghìm cương ngựa thật mạnh hi vọng có thể dừng nó lại. Ngựa lại hí lên một tiếng dài, co chân ưỡn cái lưng dài ngoằn thẳng lên, cái buồm trên cổ nó quấn quanh mũi của tiểu yêu tinh khiến không khí bị rút đi không ít. Lập đi lập lại vài lần như thế, khiến hai người đang nằm rạp trên lưng nó ngã ngửa ra phía sau
Sở Hiên ôm chặt người trong lòng từ trên lưng ngựa ngã xuống đất, không kịp hít hà đau đớn hai thân thể quấn vào nhau lăn nhanh xuống dốc đến khi dừng lại cả người nhúc nhích liền đau đớn
Y phục do ma sát với mặt đất không ít chổ đã rách rưới, thân thể đau nhức không muốn cử động, khi thị giác dần quen với bóng tối mới mơ hồ thấy được cảnh vật xung quanh.
Nơi này như một đường hầm trong lòng đất, rất tối. Sở Hiên lay người nằm trên ngực
"tiểu yêu tinh không sao chứ?"
"Ngươi nói xem chúng ta sao lại xui xẻo như vậy, đi đường thẳng cũng bị rơi xuống dốc"
Vân Điệp không buồn nhúc nhích, nằm yên trên người Sở Hiên ậm ừ
"Bây giờ phải làm sao?"
"Bên ngoài trời vẫn còn sáng, chúng ta ra khỏi đây rồi tiếp tục đi Bình Yến"
"Ngươi nói nghe thật dễ, con ngựa mặt dài kia cũng không đứng yên đợi chúng ta. Đi như thế nào đây"
Im lặng..
Sở Hiên cảm nhận được một luồn nội lực mạnh mẽ ở phía trước phát ra, lởn vởn trong đường hầm bằng đất này. Khiến hắn tò mò chính là nguồn nội lực này vô thanh vô thức tản ra, dường như không có vật chủ.
Cảm nhận được sự khác thường của 'tấm nệm 37 độ C' bên dưới, tiểu yêu tinh rướn cổ đối mắt với chiếc cằm nam tính nói
"ở chổ hoang vu ít người ở thế này ai lại cất công đào một con đường trong lòng đất chứ"
Sở Hiên rủ mắt nhìn nàng, trong bóng tối hắn vẫn có thể bắt được ánh sáng lóe lên trong mắt của tiểu yêu tinh
"muốn đi xem thử sao?"
"ngươi không thấy tò mò sao, không biết chừng có bí kiếp võ công cao siêu gì đó đang chờ chúng ta đến lấy"
Trong các tiểu thuyết kiếm hiệp không phải thường xuất hiện những tình huống như thế này sao, rơi xuống vách núi mấy năm trở về liền trở thành đệ nhất cao thủ, rớt vào hang động tìm được bí kiếp võ lâm mà giang hồ tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán
Nàng đã rơi xuống vách núi chẳng những không gặp được cao nhân gì đó lại còn phải dải nắng dầm sương trong cái khu rừng chó ăn đá gà ăn sỏi kia
Trước khi đến với tháng ngày ăn no mặc ấm, du ngoạn cảnh đẹp thì nàng muốn phiêu lưu một chút. Cái đường hầm này rất kích thích nha
"muốn đi cũng được... trước tiên ngươi đứng lên đè ta sắp ngạt thở rồi"
"nói ta đứng lên thì ngươi phải bỏ cái tay đang sờ soạn trên eo của ta ra rồi nói"
Nói xong tiểu yêu tinh còn ném một ánh mắt xem thường
Cái ánh mắt kia là thế nào, sờ soạn gì chứ hắn chẳng qua thấy mềm mại nên nắn bóp một chút cũng không phải là chưa sờ qua
Tiểu yêu tinh vừa chống người nhổm mông đứng dậy liền nghe tiếng thở phào một hơi, thái độ gì đây
Nàng muốn gào vào mặt hắn : "ta chỉ có nữa tạ thôi"
Hừ đúng là đồ mặt trắng, chỉ nhiêu đây cân lượng mà cũng mệt mỏi như vậy
Mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt tức giận, những tiếng thở khì khì của tiểu yêu tinh ở trong đường hầm yên tĩnh này lại nghe rất rỏ ràng nha. Nhịn không được Sở Hiên liền bật cười thành tiếng
Bỏ lại tiếng cười phía sau, nàng dậm mạnh chân đi về phía trước, vừa đi vừa lầu bầu rủa thầm cái tên tiểu mặt trắng kia
--- ------ -------
Đường hầm chỉ là một đường thẳng, không quanh co khúc khủy rộng khoảng một sải tay, phía trên là từng mảnh đá vụn chắp vá xen kẻ những thảo dược nhỏ mọc ti li. Vân Điệp rọi đèn pin xung quanh, dò dẫm đi từng bước, thân thể ngày càng tựa sát vào vách đất, càng đi sâu vào chân lại càng mềm nhũn ra không có sức
Nhìn tiểu yêu tinh bước chậm dần, Sở Hiên chống một gối xuống đất, khom người nhìn nàng
Chẳng đợi hắn mở lời, tiểu yêu tinh trèo lên lưng Sở Hiên nằm gọn trên đó. Nàng vòng tay lên cổ hắn, rọi đèn pin về phía trước
Sở Hiên đã quen sống trong sự xa lánh, đối với hắn người ta có sự e dè sợ hãi, si mê, thần phục hoặc chán ghét. Chỉ duy nhất thiên hạ đang nằm trên lưng, nàng nhìn hắn thưởng thức không kiêng dè, nàng dựa dẫm hắn, đùa giỡn hắn, nàng muốn làm bằng hữu với hắn? Có bằng hữu nào lại phải bao ăn bao mặc như hắn không, chỉ có làm nữ nhân của hắn mới có quyền lợi đó
Nữ nhân của hắn? Sở Hiên nhếch khóe môi. Hắn giật mình với suy nghĩ của chính mình. Một nữ nhân thân phận không rỏ ràng lại xuất hiện kì lạ như vậy sao hắn có thể không cảnh giác lại còn có suy nghĩ đó
Thấy được thần sắc của Sở Hiên có phần âm u, hắn khó chịu vì phải trì hoãn việc đi đến Bình Yến sao. Nhưng là nàng muốn khám phá đằng sau cái đường hầm này có gì a, nếu mà là đường cụt không biết chừng cái tên này sẽ vứt nàng ở đây cho hả giận.
Không, không.. không thể nào là đường cụt nha
Vân Điệp bấm công tắc của đèn pin, trong phút chốc đường hầm lại bao trùm bởi bóng tối. Bước chân của Sở Hiên dừng lại
"ta chỉ muốn xem thử phía trước có ánh sáng không thôi" Nàng vội bật công tắc đèn sáng lên lần nữa
Sở Hiên vẫn bước tiếp, không nói cũng không hỏi hắn vẫn còn nghi vấn trong lòng về thân phận của nàng. Mặc dù trực giác cho hắn biết nàng sẽ không tổn hại đến hắn. Nhưng lui tới với một người không rỏ ràng, trong lòng có chút tư vị
Nhưng ngay lúc này
"ở nơi ta sống, vật dụng này chỉ là đồ sinh hoạt bình thường thôi"
Thì ra nàng tưởng hắn đang thất thần vì cái ống thép có thể chiếu sáng này. Đúng là hắn có chút ngạc nhiên, nhưng từ chuyện vòm dù kia thì những thứ này cũng không làm hắn quá bất ngờ. Sở Hiên chỉ đang chú ý đến câu nói kia của nàng
"nơi ngươi sống?"
"Đúng vậy, ngươi tin không ta không thuộc về nơi này. Nơi ta sống có điện, có dầu hỏa, rất nhiều rất nhiều thứ mà nơi này chưa khám phá ra"
"vậy ngươi thuộc về nơi nào?" Hắn chỉ quan tâm đến điều này
"ta ở một không gian khác, vô tình bị kéo đến đây. Nói ra ta cũng thấy khó tin"
"kể cho ta một chút về nơi ngươi sống"
"Được rồi, cũng không phải điều gì bí mật. Ta chỉ không muốn người khác nói ta là kẻ điên"
"ta sẽ không"
Vân Điệp nói rất nhiều về cuộc sống hiện đại. Nơi đó có những thứ kì lạ và thần kì Sở Hiên chưa bao giờ biết đến, hắn chỉ tưởng tượng qua lời kể của nàng. Lúc hắn không hiểu, nàng sẽ giải thích cặn kẽ và có những điều hắn hỏi nàng cũng không biết. Tiểu yêu tinh nói những thứ cao siêu đó trí tuệ của nàng không với tới được
Nàng nói nơi nàng sống hiện tại đã bị phá hoại bởi xác sống. Chỉ có máu tanh và chết chóc. Năng lực của nàng cũng nhờ đó mà bộc phát. Tiểu yêu tinh nói "thế nên ngươi không được gọi ta là yêu tinh nữa nhé". Nhưng hắn vẫn thích gọi nàng như thế thôi
Tiểu yêu tinh không nói cha mẹ nàng chết như thế nào, nhưng hắn biết nguyên do cũng bởi vì những "xác sống" kia. Nàng tức giận khi nói đến những con người bị bào mòn nhân cách, cười khi nói đến những người bạn cùng sóng vai chiến đấu
Sở Hiên không thể ngờ tới lại có những điều kì bí như vậy, nhưng tiểu yêu tinh nói hắn đều tin. Hắn ghen tị với những người bằng hữu kia của nàng, có thể được nàng bảo vệ và bảo vệ nàng. Tiểu yêu tinh lúc xuất hiện ở nơi này vừa vặn gặp được hắn vậy thì từ nay cứ để hắn bảo vệ nàng đi
Hai người vừa đi vừa nói thoáng chốc đã đến cửa đường hầm. Ánh sáng cũng không làm bọn họ quá chói mắt, không phải cảnh đẹp thần tiên. Trước mắt chỉ là một đồng cỏ lớn, ngọn cỏ dài đến đầu gối, xanh mướt và trải dài
"tiếp tục đi?" Sở Hiên ôn nhu hỏi nàng
"tất nhiên rồi, đã đến được đây sao có thể quay ra chứ"
"Đúng vậy, người đi là ta mà" hắn cười trêu chọc nàng
"Hừ, để ta xuống.. ta có thể tự đi rồi" Nàng gào lên bên tai hắn làm Sở Hiên suýt tưởng mình mất đi thính giác rồi đấy
Lại có thể tức giận? nếu là nữ nhân khác sẽ thẹn thùng đỏ mặt mà bước xuống. Nàng lại có thể tức giận như vậy là muốn hắn tiếp tục cõng sao
Sở Hiên giữ chặt hai chân thon dài của nàng, để nàng giãy dụa dùng dằng thế này sẽ té xuống đất mất
Tiểu yêu tinh nheo mắt thỏa mãn nằm trên lưng ai đó, quả thật nàng rất lười đi nha.
Họ dạt cỏ sang hai bên đi được một lúc lại vọt vào giữa những tàng cây đỏ rực, lá vàng nhuộm ửng đầu cây, rơi trên mặt đất trải dài đến phía cuổi đường mòn. Đến cuối con đường, phía trước quả không thua gì tiên cảnh, có vẻ đây là nơi ẩn cư của một vị cao nhân nào đó
Phía trước là tấm bảng gỗ được khắc chữ "Hồ Mộc Tiên". Phía sau tấm bảng là một con đường nhỏ được lát đá, con đường nằm giữa hồ nước rộng mênh mông, trên mặt nước chốc chốc lại thổi bọt bong bóng. Bao quanh hồ nước là những táng cây màu đỏ như trời thu. Con đường lát đá thẳng đến một gốc cây to cao chót vót xuyên thủng mây xanh nằm đơn độc giữa hồ nước. Khung cảnh rất yên tĩnh thoáng đảng giống như lọt vào một thế giới khác
Khi đi hết con đường lát đá đến gần gốc cây to, mới phát hiện được trên thân cây là một tấm cửa gổ tiệp màu khó nhận ra. Không nghe một tiếng động nào chứng tỏ rằng đang có người trong đó
Hai người nhìn nhau sau đó đẩy nhẹ cánh cửa gổ
Cổ xe thấp vừa đủ độ cao để ngồi, nhổm dậy một tí liền đụng phải đầu, nằm xuống lại phải co chân. Đợi đến lúc mông đau nhức, chân tê rần tiểu yêu tinh liền không nhẫn được nữa
"Sở Hiên, dừng lại, mau dừng lại...."
Xe ngựa vừa dừng lại, nàng liền bay ra ngoài hướng một bụi cây gần đó mà nôn khan không ngừng, mặt mũi bơ phờ, bên mép còn dính ánh nước thều thào trong cổ họng
"không đi xe ngựa nữa"
"vậy thì cưỡi ngựa" Vì lo lắng làn da trắng nõn của tiểu yêu tinh bị nắng tổn hại nên mới tìm cho nàng một cổ xe, nếu nàng mệt mỏi như vậy thì thôi đi
"được, chúng ta liền cưỡi ngựa đi" Nàng là người thế kỉ 21, cái quan niệm nam nữ thụ thụ bất thân liền ném ra sau đầu, huống hồ môi nàng hắn đã hôn, mông nàng hắn đã vổ nếu còn ngại ngùng chẳng phải cũng quá làm bộ làm tịch đi
Ngược lại cái người lãnh khốc chưa biết thất tình lục nhục như Sở Hiên từ ngày có duyên kỳ ngộ với tiểu yêu tinh thì tế bào lãng mạn ảo tưởng của hắn trở nên phong phú dị thường. Hắn cảm thấy chuyện nam nữ cưỡi chung một ngựa phất gió rong ruỗi cùng nhau có biết bao nhiêu là phong tình. Nghĩ đến đây trên gương mặt tuấn mĩ vẽ lên nụ cười ngơ ngẫn.
Thế nhưng...
"ngươi sao lại cười ngu như vậy" tiểu yêu tinh trực tiếp đập vỡ cái viễn tưởng kia của Sở Hiên
"Đi thôi" chân dẫm bàn đạp, xoay người mạnh mẽ phóng lên lưng ngựa động tác của vương gia đại nhân hết sức tiêu sái đưa tay hướng về tiểu yêu tinh giúp nàng trèo lên
Sau khi yên vị nằm gọn trong lồng ngực của ai đó, Vân Điệp chưa kịp hưởng thụ cảm giác thoải mái được bao lâu thì tốc độ cưỡi ngựa lại nhanh đến chóng mặt.
Tên này đúng là quái thai, cưỡi ngựa lại còn nhanh hơn cả chạy moto. Đướng núi khúc khủy, gió đập rát cả mặt, nhìn phía trước lâu lâu lại xuất chướng ngại vật. Sở Hiên cầm cương né qua né lại khiến nàng xanh mét cả mặt mày
"chậm một chút" gió cuốn một đống bụi đất xộc thẳng vào cuống họng khiến dạ dày kịch liệt co rút
"..." Cúi đầu nhìn người trong ngực, Sở Hiên trong nháy mắt không để ý phía trước, ngựa liền đi lệch khỏi đường mòn đợi đến khi phát hiện ra địa phương trước mắt đã hoàn toàn xa lạ như cảm giác được hơi thở nguy hiểm con ngựa nổi điên chạy nhanh vào sâu trong núi. Trong phút chốc cảnh vật phía trước tựa như con quái vật khổng lồ hung hãn há to miệng chực chờ nuốt chửng bọn họ, bóng tối nhanh chóng bao trùm hai người
Ngựa phi ngày càng nhanh, ghìm cương ngựa thật mạnh hi vọng có thể dừng nó lại. Ngựa lại hí lên một tiếng dài, co chân ưỡn cái lưng dài ngoằn thẳng lên, cái buồm trên cổ nó quấn quanh mũi của tiểu yêu tinh khiến không khí bị rút đi không ít. Lập đi lập lại vài lần như thế, khiến hai người đang nằm rạp trên lưng nó ngã ngửa ra phía sau
Sở Hiên ôm chặt người trong lòng từ trên lưng ngựa ngã xuống đất, không kịp hít hà đau đớn hai thân thể quấn vào nhau lăn nhanh xuống dốc đến khi dừng lại cả người nhúc nhích liền đau đớn
Y phục do ma sát với mặt đất không ít chổ đã rách rưới, thân thể đau nhức không muốn cử động, khi thị giác dần quen với bóng tối mới mơ hồ thấy được cảnh vật xung quanh.
Nơi này như một đường hầm trong lòng đất, rất tối. Sở Hiên lay người nằm trên ngực
"tiểu yêu tinh không sao chứ?"
"Ngươi nói xem chúng ta sao lại xui xẻo như vậy, đi đường thẳng cũng bị rơi xuống dốc"
Vân Điệp không buồn nhúc nhích, nằm yên trên người Sở Hiên ậm ừ
"Bây giờ phải làm sao?"
"Bên ngoài trời vẫn còn sáng, chúng ta ra khỏi đây rồi tiếp tục đi Bình Yến"
"Ngươi nói nghe thật dễ, con ngựa mặt dài kia cũng không đứng yên đợi chúng ta. Đi như thế nào đây"
Im lặng..
Sở Hiên cảm nhận được một luồn nội lực mạnh mẽ ở phía trước phát ra, lởn vởn trong đường hầm bằng đất này. Khiến hắn tò mò chính là nguồn nội lực này vô thanh vô thức tản ra, dường như không có vật chủ.
Cảm nhận được sự khác thường của 'tấm nệm 37 độ C' bên dưới, tiểu yêu tinh rướn cổ đối mắt với chiếc cằm nam tính nói
"ở chổ hoang vu ít người ở thế này ai lại cất công đào một con đường trong lòng đất chứ"
Sở Hiên rủ mắt nhìn nàng, trong bóng tối hắn vẫn có thể bắt được ánh sáng lóe lên trong mắt của tiểu yêu tinh
"muốn đi xem thử sao?"
"ngươi không thấy tò mò sao, không biết chừng có bí kiếp võ công cao siêu gì đó đang chờ chúng ta đến lấy"
Trong các tiểu thuyết kiếm hiệp không phải thường xuất hiện những tình huống như thế này sao, rơi xuống vách núi mấy năm trở về liền trở thành đệ nhất cao thủ, rớt vào hang động tìm được bí kiếp võ lâm mà giang hồ tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán
Nàng đã rơi xuống vách núi chẳng những không gặp được cao nhân gì đó lại còn phải dải nắng dầm sương trong cái khu rừng chó ăn đá gà ăn sỏi kia
Trước khi đến với tháng ngày ăn no mặc ấm, du ngoạn cảnh đẹp thì nàng muốn phiêu lưu một chút. Cái đường hầm này rất kích thích nha
"muốn đi cũng được... trước tiên ngươi đứng lên đè ta sắp ngạt thở rồi"
"nói ta đứng lên thì ngươi phải bỏ cái tay đang sờ soạn trên eo của ta ra rồi nói"
Nói xong tiểu yêu tinh còn ném một ánh mắt xem thường
Cái ánh mắt kia là thế nào, sờ soạn gì chứ hắn chẳng qua thấy mềm mại nên nắn bóp một chút cũng không phải là chưa sờ qua
Tiểu yêu tinh vừa chống người nhổm mông đứng dậy liền nghe tiếng thở phào một hơi, thái độ gì đây
Nàng muốn gào vào mặt hắn : "ta chỉ có nữa tạ thôi"
Hừ đúng là đồ mặt trắng, chỉ nhiêu đây cân lượng mà cũng mệt mỏi như vậy
Mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt tức giận, những tiếng thở khì khì của tiểu yêu tinh ở trong đường hầm yên tĩnh này lại nghe rất rỏ ràng nha. Nhịn không được Sở Hiên liền bật cười thành tiếng
Bỏ lại tiếng cười phía sau, nàng dậm mạnh chân đi về phía trước, vừa đi vừa lầu bầu rủa thầm cái tên tiểu mặt trắng kia
--- ------ -------
Đường hầm chỉ là một đường thẳng, không quanh co khúc khủy rộng khoảng một sải tay, phía trên là từng mảnh đá vụn chắp vá xen kẻ những thảo dược nhỏ mọc ti li. Vân Điệp rọi đèn pin xung quanh, dò dẫm đi từng bước, thân thể ngày càng tựa sát vào vách đất, càng đi sâu vào chân lại càng mềm nhũn ra không có sức
Nhìn tiểu yêu tinh bước chậm dần, Sở Hiên chống một gối xuống đất, khom người nhìn nàng
Chẳng đợi hắn mở lời, tiểu yêu tinh trèo lên lưng Sở Hiên nằm gọn trên đó. Nàng vòng tay lên cổ hắn, rọi đèn pin về phía trước
Sở Hiên đã quen sống trong sự xa lánh, đối với hắn người ta có sự e dè sợ hãi, si mê, thần phục hoặc chán ghét. Chỉ duy nhất thiên hạ đang nằm trên lưng, nàng nhìn hắn thưởng thức không kiêng dè, nàng dựa dẫm hắn, đùa giỡn hắn, nàng muốn làm bằng hữu với hắn? Có bằng hữu nào lại phải bao ăn bao mặc như hắn không, chỉ có làm nữ nhân của hắn mới có quyền lợi đó
Nữ nhân của hắn? Sở Hiên nhếch khóe môi. Hắn giật mình với suy nghĩ của chính mình. Một nữ nhân thân phận không rỏ ràng lại xuất hiện kì lạ như vậy sao hắn có thể không cảnh giác lại còn có suy nghĩ đó
Thấy được thần sắc của Sở Hiên có phần âm u, hắn khó chịu vì phải trì hoãn việc đi đến Bình Yến sao. Nhưng là nàng muốn khám phá đằng sau cái đường hầm này có gì a, nếu mà là đường cụt không biết chừng cái tên này sẽ vứt nàng ở đây cho hả giận.
Không, không.. không thể nào là đường cụt nha
Vân Điệp bấm công tắc của đèn pin, trong phút chốc đường hầm lại bao trùm bởi bóng tối. Bước chân của Sở Hiên dừng lại
"ta chỉ muốn xem thử phía trước có ánh sáng không thôi" Nàng vội bật công tắc đèn sáng lên lần nữa
Sở Hiên vẫn bước tiếp, không nói cũng không hỏi hắn vẫn còn nghi vấn trong lòng về thân phận của nàng. Mặc dù trực giác cho hắn biết nàng sẽ không tổn hại đến hắn. Nhưng lui tới với một người không rỏ ràng, trong lòng có chút tư vị
Nhưng ngay lúc này
"ở nơi ta sống, vật dụng này chỉ là đồ sinh hoạt bình thường thôi"
Thì ra nàng tưởng hắn đang thất thần vì cái ống thép có thể chiếu sáng này. Đúng là hắn có chút ngạc nhiên, nhưng từ chuyện vòm dù kia thì những thứ này cũng không làm hắn quá bất ngờ. Sở Hiên chỉ đang chú ý đến câu nói kia của nàng
"nơi ngươi sống?"
"Đúng vậy, ngươi tin không ta không thuộc về nơi này. Nơi ta sống có điện, có dầu hỏa, rất nhiều rất nhiều thứ mà nơi này chưa khám phá ra"
"vậy ngươi thuộc về nơi nào?" Hắn chỉ quan tâm đến điều này
"ta ở một không gian khác, vô tình bị kéo đến đây. Nói ra ta cũng thấy khó tin"
"kể cho ta một chút về nơi ngươi sống"
"Được rồi, cũng không phải điều gì bí mật. Ta chỉ không muốn người khác nói ta là kẻ điên"
"ta sẽ không"
Vân Điệp nói rất nhiều về cuộc sống hiện đại. Nơi đó có những thứ kì lạ và thần kì Sở Hiên chưa bao giờ biết đến, hắn chỉ tưởng tượng qua lời kể của nàng. Lúc hắn không hiểu, nàng sẽ giải thích cặn kẽ và có những điều hắn hỏi nàng cũng không biết. Tiểu yêu tinh nói những thứ cao siêu đó trí tuệ của nàng không với tới được
Nàng nói nơi nàng sống hiện tại đã bị phá hoại bởi xác sống. Chỉ có máu tanh và chết chóc. Năng lực của nàng cũng nhờ đó mà bộc phát. Tiểu yêu tinh nói "thế nên ngươi không được gọi ta là yêu tinh nữa nhé". Nhưng hắn vẫn thích gọi nàng như thế thôi
Tiểu yêu tinh không nói cha mẹ nàng chết như thế nào, nhưng hắn biết nguyên do cũng bởi vì những "xác sống" kia. Nàng tức giận khi nói đến những con người bị bào mòn nhân cách, cười khi nói đến những người bạn cùng sóng vai chiến đấu
Sở Hiên không thể ngờ tới lại có những điều kì bí như vậy, nhưng tiểu yêu tinh nói hắn đều tin. Hắn ghen tị với những người bằng hữu kia của nàng, có thể được nàng bảo vệ và bảo vệ nàng. Tiểu yêu tinh lúc xuất hiện ở nơi này vừa vặn gặp được hắn vậy thì từ nay cứ để hắn bảo vệ nàng đi
Hai người vừa đi vừa nói thoáng chốc đã đến cửa đường hầm. Ánh sáng cũng không làm bọn họ quá chói mắt, không phải cảnh đẹp thần tiên. Trước mắt chỉ là một đồng cỏ lớn, ngọn cỏ dài đến đầu gối, xanh mướt và trải dài
"tiếp tục đi?" Sở Hiên ôn nhu hỏi nàng
"tất nhiên rồi, đã đến được đây sao có thể quay ra chứ"
"Đúng vậy, người đi là ta mà" hắn cười trêu chọc nàng
"Hừ, để ta xuống.. ta có thể tự đi rồi" Nàng gào lên bên tai hắn làm Sở Hiên suýt tưởng mình mất đi thính giác rồi đấy
Lại có thể tức giận? nếu là nữ nhân khác sẽ thẹn thùng đỏ mặt mà bước xuống. Nàng lại có thể tức giận như vậy là muốn hắn tiếp tục cõng sao
Sở Hiên giữ chặt hai chân thon dài của nàng, để nàng giãy dụa dùng dằng thế này sẽ té xuống đất mất
Tiểu yêu tinh nheo mắt thỏa mãn nằm trên lưng ai đó, quả thật nàng rất lười đi nha.
Họ dạt cỏ sang hai bên đi được một lúc lại vọt vào giữa những tàng cây đỏ rực, lá vàng nhuộm ửng đầu cây, rơi trên mặt đất trải dài đến phía cuổi đường mòn. Đến cuối con đường, phía trước quả không thua gì tiên cảnh, có vẻ đây là nơi ẩn cư của một vị cao nhân nào đó
Phía trước là tấm bảng gỗ được khắc chữ "Hồ Mộc Tiên". Phía sau tấm bảng là một con đường nhỏ được lát đá, con đường nằm giữa hồ nước rộng mênh mông, trên mặt nước chốc chốc lại thổi bọt bong bóng. Bao quanh hồ nước là những táng cây màu đỏ như trời thu. Con đường lát đá thẳng đến một gốc cây to cao chót vót xuyên thủng mây xanh nằm đơn độc giữa hồ nước. Khung cảnh rất yên tĩnh thoáng đảng giống như lọt vào một thế giới khác
Khi đi hết con đường lát đá đến gần gốc cây to, mới phát hiện được trên thân cây là một tấm cửa gổ tiệp màu khó nhận ra. Không nghe một tiếng động nào chứng tỏ rằng đang có người trong đó
Hai người nhìn nhau sau đó đẩy nhẹ cánh cửa gổ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook