Vạn Cổ Đại Đế
Chương 87: Cây Ngộ Đạo

VẠN CỔ ĐẠI ĐẾ

Tác giả: Mộ Vũ Thần Thiên

Chương 87: Cây Ngộ Đạo

Núi Trường Sinh - đất thiêng sinh hiền tài!

Ở đây tràn ngập linh khí, giống như một động phủ của thần tiên, từng đường linh khí cô đặc hóa màu xanh ngọc bích lượn lờ, mây mù vờn quanh, không khí đầy sự may mắn tốt lành.

Nhưng mà phía sau núi lại là một bức tranh hoàn toàn khác.

Bên trong có một vùng đất, khắp nơi đều là đá tảng to lởm chởm hình thù kỳ quái, đất đai màu tro đen, không có bất kỳ loài hoa cỏ hay cây cối nào sống được - tất nhiên là linh khí cũng không nốt!

Gần như mười dặm đất phía sau núi đã trở thành một mảnh đất chết.

Thời điểm Lăng Tiêu đi về phía sau núi, cảnh tượng ở đây là như vậy.

Đá vụn dưới chân kêu rồm rộp, ánh mắt Lăng Tiêu thể hiện sự suy tư, giống như nhớ lại chuyện gì đó đã qua.

Không gian có chút áp lực, thấy Lăng Tiêu không nói gì nên ba người Lưu Truyện Hùng cũng không dám lên tiếng, chỉ chăm chú đi theo Lăng Tiêu vào chỗ sâu phía trong.

Lăng Tiêu im lặng quan sát một lượt mảnh đất hơn mười dặm này, hơi thở sinh mệnh yếu ớt kia xuất hiện lúc có lúc không.

Bước chân Lăng Tiêu từ tốn, giống như đang đi dạo mà thôi. Cuối cùng hắn đứng lại ở trước một tảng đá màu xanh rất lớn. Hắn chỉ vào tảng đá, nói: "Đẩy nó ra!"

Lưu Truyện Hùng và Cổ Chung hơi bất ngờ, nhưng lại vâng lời không hề đắn đo.

Tảng đá màu xanh này cao chừng mấy người đứng, nặng đến mấy trăm nghìn cân, Lưu Truyện Hùng và Cổ Chung không tài nào di chuyển nó được.

Uỳnh~

Cuối cùng hai người quyết định dồn lực tung ra nắm đấm, sức mạnh cuồng bạo phát ra, mỗi người phải đấm hơn mười lần thì tảng đá mới bị vỡ ra.

Sau khi giải quyết xong, khoảng đất bị trũng phía dưới lộ ra.

Ở giữa khoảng đất đó, có một cây non cao chỉ gần một tấc, bên trên có ba cái lá nhìn xanh biếc, thể hiện sức sống bừng bừng.

"Ồ?? Phía sau núi này không có lấy một ngọn cỏ, vậy mà lại có một gốc cây con?"

Vương Hàm phát hiện ra gốc cây, ánh mắt kinh ngạc.

Gốc cây con này nhìn qua rất bình thường, không có linh khí tỏa ra, nhưng lại xuất hiện ở nơi này thì cực kỳ quái lạ.

"Quả nhiên là nó. Cây Ngộ Đạo!"

Lăng Tiêu khẽ thở ra rồi nói, ánh mắt hắn vui mừng nhưng xem lẫn chút u buồn man mác.

Tên là cây Ngộ Đạo, lần đầu tiên ba người Lưu Truyện Hùng nghe được cái tên như vậy, ánh mắt khó hiểu.

Nhưng nếu ở một vạn năm trước, cả thiên hạ đều biết đến tên tuổi của cây Ngộ Đạo. Cho dù là đệ nhất Thôn Thiên Chí tôn cũng không hề phân cao thấp.

Bởi vì cây Ngộ Đạo là linh căn tiên thiên hạng nhất của Đại lục Chiến Thần!

Nghe đồn, cây Ngộ Đạo có từ thời khai thiên lập địa, sống dậy từ hỗn độn, tuổi tác còn lớn hơn cả Đại lục Chiến Thần. Là linh căn tiên thiên hạng nhất.

Nơi nào có cây Ngộ Đạo sống, trong vòng ngàn dặm, đất đai đều giống như cõi tiên, linh khí đầy đủ vô cùng. Cây Ngộ Đạo có thể tự động tụ lại linh khí trời đất.

Hơn nữa, nếu tu luyện dưới cây Ngộ Đạo, có thể cảm ngộ pháp tắc rất nhanh, gần như tu luyện không có giới hạn.

Ví dụ nếu là một con heo, sống dưới cây Ngộ Đạo có khi cũng có thể tu luyện thành yêu thú cấp Chí tôn!

Có truyền thuyết nói rằng, cây Ngộ Đạo phải ngàn năm mới kết trái. Quả Ngộ Đạo có thể giúp người ta trực tiếp lĩnh ngộ võ đạo thần thông, cực kỳ huyền diệu.

Tác dụng của cây Ngộ Đạo có kể ra đến sáng mai cũng không hết! Có thể nói, có được cây Ngộ Đạo, thì tương đương nắm giữ vận may của toàn bộ Đại lục Chiến Thần.

Một vạn năm trước, cây Ngộ Đạo được Lăng Tiêu cướp về, hắn chém giết đẫm máu, vượt qua mấy vị cường giả Chí tôn, đoạt được từ trong một cấm khu sinh mệnh. Sau đó mang về trồng ở sau Trường Sinh Môn.

Nhưng khi đó cây Ngộ Đạo đã cao cả nghìn trượng, cành lá sum suê, che kín vòm trời, khiến cho toàn bộ Trường Sinh Môn như hóa thành một đại dương linh khí.

Có thể nói, một vạn năm trước, Trường Sinh Môn có thể trở thành thánh địa võ đạo hàng đầu Đại lục Chiến Thần, một nửa công lao là nhờ Lăng Tiêu, một nửa kia chính là nhờ cây Ngộ Đạo.

Cây Ngộ Đạo chẳng những là thần thụ hộ tông (cây cổ thụ bảo vệ tông môn) của Trường Sinh Môn mà còn là lối vào bí cảnh Trường Sinh. Bí cảnh Trường Sinh là do Lăng Tiêu xây dựng lên một không gian nhỏ, bên trong có vô số linh dược quý báu, linh thú kỳ dị, thiên tài địa bảo để cung cấp cho các đệ tử Trường Sinh Môn tiến vào bên trong rèn luyện.

Mà một vạn năm qua đi, chẳng những bí cảnh Trường Sinh biến mất mà cây Ngộ Đạo cũng không thấy tung tích.

Tất nhiên Lăng Tiểu biết rõ thời điểm trước khi trọng sinh, thiên hạ đều thần phục mình, xưng tôn chốn bát hoang, chắc chắn không người nào dám có ý đồ với cây Ngộ Đạo.

Nhưng sau khi bản thân chết, mặc dù Trường Sinh Môn còn có Cẩm Sắt nhưng không thể áp đảo toàn bộ sức mạnh các phía. Những kẻ ao ước cây Ngộ Đạo tất nhiên sẽ ra tay.

Sau khi trọng sinh, Lăng Tiêu không còn cảm nhận được luồng khí của cây Ngộ Đạo và bí cảnh Trường Sinh, hắn cũng đã nghĩ rằng hai thứ đó đã biến mất.

Nhưng hoàn toàn không ngờ, dưới sức mạnh của Vô Tự Thiên Thư đã khiến hắn cảm nhận được một gốc cây Ngộ Đạo non.

Có lẽ đây mà mầm cây mà cây Ngộ Đạo sau khi niết bàn đã để lại.

Dưới duyên cơ trùng hợp, mầm cây này đã sống lại ở Trường Sinh Môn.

"Cây Ngộ Đạo là thần thụ hộ tông của Trường Sinh Môn, là linh căn đệ nhất thiên hạ, chí bảo khiến vô số người đỏ con mắt thèm muốn. Chỗ tốt của nó thì sau này các ngươi sẽ biết. Nhưng hãy nhớ, không được để lộ tin tức của cây Ngộ Đạo này ra bên ngoài."

Lăng Tiêu nhắc nhở nói với ba người Lưu Truyện Hùng.

"Linh căn đệ nhất thiên hạ?"

Mặc dù ba người Lưu Truyện Hùng không hiểu rõ nhưng dựa vào vẻ mặt nghiêm túc của Lăng Tiêu thì có thể thấy được cây Ngộ Đạo này chắc chắn không phải vật tầm thường.

"Các ngươi đi mời Tông chủ và Đại trưởng lão tới đây."

Lăng Tiêu căn dặn ba người Lưu Truyện Hùng rồi mới đi ra chỗ phía sau. Ba người kia đi về Trường Sinh Điện.

Lăng Tiêu ngồi xuống cẩn thận từng li từng tí, tinh thần lực bắt đầu quét về phía cây Ngộ Đạo.

"Hả?"

Lăng Tiêu suy tư, hắn cảm giác được mầm cây này mặc dù tỏa ra hơi thở sinh mệnh cực kỳ tinh khiết nhưng vô cùng yếu ớt, giống như ánh nến trong gió, chỉ cần thổi nhẹ là tắt.

Đây rõ ràng là sinh ra đã yếu.

Cây Ngộ Đạo chính là linh căn đệ nhất thiên hạ, hoàn cảnh sinh trưởng cực kỳ hà khắc. Nếu nơi này ban đầu không phải là chỗ cây Ngộ Đạo cũ đã sống, để lại tàn dư thì sợ mầm cây này đã chết từ lâu.

Hơn mười dặm xung quanh mảnh đất này khô héo cũng chính vì mầm cây này rút lấy sinh mệnh để duy trì sự sống.

Nhưng tuy vậy cũng chỉ là một cách miễn cưỡng mà thôi, nếu không có cách bổ sung chất thì chỉ cần mấy tháng nữa mầm cây này sẽ hoàn toàn chết.

"Xem ra cần phải luyện chế dung dịch Đoạt Thiên."

Mắt của Lăng Tiêu nghiêm túc kiên định, trong đầu đã lựa chọn xong phương pháp.

Cũng không lâu sau đó, hai tiếng xé gió xuất hiện, Nam Cung Hiên cùng Đại trưởng lão đã tới.

"Lăng Tiêu. Ngươi tìm hai lão già chúng ta sao? Có chuyện gì vậy?"

Nam Cung Hiên khẽ mỉm cười nói, trong ánh mắt tràn đầy vẻ tò mò.

Nghe ba người Lưu Truyện Hùng nói rằng Lăng Tiêu tìm bọn họ hình như có chuyện cực kỳ quan trọng.

"Hai người biết nó là cây gì không?"

Lăng Tiêu không ngẩng đầu lên, chỉ nhìn chằm chằm cây Ngộ Đạo, từ từ chậm rãi hỏi.

"Đây là...? Ồ! Phía sau núi toàn là đất cằn sỏi đá lại có một mầm cây? Thánh tử, chẳng lẽ mầm cây này có gì kỳ dị sao?"

Đại trưởng lão cũng khẽ ồ lên một tiếng, trong ánh mắt lộ ra sự kinh ngạc.

"Nó gọi là cây Ngộ Đạo. Một vạn năm trước từng là thần thụ hộ tông của Trường Sinh Môn ta."

Giọng nói Lăng Tiêu rất bình tĩnh, chậm rãi nói lại một lần nguồn gốc của cây Ngộ Đạo.

Đến khi Lăng Tiêu dứt lời, Nam Cung Hiên cùng Đại trưởng lão trợn mắt há hốc mồm.

Trong lòng hai người đều xuất hiện sự sôi trào, khiếp sợ không gì sánh nổi, ánh mắt của nhìn về phía cây Ngộ Đạo như sói đói, cứ thế nhìn không chớp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương