Tuyệt Ái Nô Phi
Chương 163: Thôn mê tình 2

** **

Nửa đêm, dựa vào lan can, ngắm tuyết.

Trên lầu các, trăng sáng toả ra ánh sáng lờ mờ, khúc xạ trên đỉnh núi Tuyết, thật lộng lẫy.

Thân thể nhỏ bé bị chiếc áo choàng thật dày từ phía sau bào trùm, dải tóc đen rơi lả tả trên vai, đôi mắt trong suốt dừng ở hình ảnh của toàn bộ thôn xóm. Lần đầu tiên có lòng trung thành mãnh liệt như vậy, nàng nắm chặt tay nhỏ bé, chạm đến chiếc lan can hơi lạnh, muốn nghiêng người chỉ một mình mình bảo vệ hết tất cả mọi người ở đây, bảo vệ Đằng An trong lòng nàng.

Tiếng bước chân tới gần quá, nàng khẽ suy tư một chút, cánh lông mi giật giật, muốn xoay người đi, lại bị một đôi cánh tay chậm rãi ôm lấy, mang theo đau đớn khắc cốt ghi xương, khiến thân thể nhu nhược mềm mại của nàng bị kéo vào trong lòng.

“Đứng ở đây, không lạnh sao?” Hắn nhẹ giọng nói, lòng bàn tay to rộng đem bàn tay nhỏ bé của nàng bao lấy, khẽ hôn vành tai hơi lạnh của nàng.

Đột ngột ấm áp cùng cảm động ào đến khiến cả người nàng hơi run rẩy, nhịn không được xoay người, nhìn thằng vào đôi mắt thâm thuý của hắn, nàng nắm lại bàn tay hắn, bên môi có hơi chút cay đắng cười: “Ngươi vẫn luôn có thói quen như vậy sao?”

Mặc Uyên hơi giật mình, đôi mắt tuấn dật thản nhiên lẳng lặng chăm chú nhìn thân thể trước mắt, không nói được lời nào.

“Không giải thích, không tranh cãi, mặc cho người khác hiểu lầm, suy đoán, thậm chí là trả thù cũng đều không sao cả, phải không?” Tiếng nói trong trẻo như tiếng suối của nàng có chút nghẹn ngào, đôi mắt trong suốt lộ ra chút yêu thương, “Ngươi nói cho ta biết, năm đó Đằng An rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì lý do gì, khiến toàn bộ hoàng thất Đằng An bị tàn sát không còn ai?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương