Tuyệt Ái Nô Phi
-
Chương 162: Thôn mê tình
******
Bỏ lại xe ngựa, chỉ cưỡi ngựa, tiến lên phía trước, đi trong tuyết.
Gió lạnh đôi khi xen lẫn bông tuyết thổi tới, rơi trên mặt, trên cổ, cảm giác có chút lạnh.
“Lâu như vậy chúng ta không trở về, sẽ không có việc gì chứ?” Nàng chính là không yên lòng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi hắn.
Giữa bầu trời đầy tuyết lớn, da thịt nõn nà của nàng tản mát ra một ánh sáng nhu hòa, lông mi giống như cánh bướm hạ xuống mặt hồ sâu trong suốt, trong nháy mắt hình như đang muốn tiến vào trong ngực hắn, khiến hắn thấy ngây dại, ngón tay thon xẹt qua khuôn mặt nhẵn bóng của nàng, nhẹ gịong lẩm nhẩm: “Sẽ không.”
Lạc Cơ Nhi nhíu mày, nhìn ra hắn có vẻ lấy lẹ, tay nhỏ bé chui vào trong tay áo bào của hắn, nắm cổ tay ấm áp của hắn, đôi môi đỏ phun ra vài lời: “Không nên lừa gạt ta…”
Nàng biết hắn phải nuốt hận, sâu tựa như biển, nàng chăm chú nhìn vào đôi mắt tuấn dật mà khiến kẻ khác đều phải si mê, bất tri bất giác sa vào, càng hãm càng sâu, nên càng sợ nó đột nhiên mất đi, nàng gần kề bên thân thể hắn, chạm vào da thịt hắn, cảm giác hơi thở của hắn, chăm chú đến khắc cốt ghi xương, ngay cả đôi mắt cũng không chớp một cái.
Trong lòng hơi đau nhói, Mặc Uyên cúi người, dùng chính tay áo rộng thùng thình che hết toàn bộ cánh tay nàng, khiến tay nhỏ bé của theo cánh tay kiên cố của hắn chạm đến vai hắn, xương quai xanh của hắn, vô cùng thân thiết như gắt gao dây dưa, không bao giờ … buông ra nữa.
“Nghĩ gì nhiều như vậy, không mệt sao…” Hắn thấp giọng, hơi thở ấm áp phả vào gáy của nàng, hôn nhẹ từ chỗ mẫn cảm của xương quai xanh đến da thịt mềm mại của nàng, rõ ràng cảm giác được nàng hoảng sợ tựa con thú nhỏ, thân thể hơi co rúm lại, ưm một tiếng gắt gao bám trụ cánh tay hắn.
Khoé môi tuấn dật của hắn khẽ cười, ôm chặt nàng, rấti lâu, ý cười mới có thể tan đi, trong đôi mắt hắn lại trở nên lạnh nhạt.
“Việc nên đến sẽ đến, trốn tránh không phải là biện pháp, ta chỉ là muốn có chút thời gian thuộc về chúng ta…” Đôi mắt thâm thúy nâng lên, nhìn con đường nhỏ bắng phẳng phía trước, hắn tiêu sái kéo dây cương, khiến con ngựa vươn thân về phía trước chạy chầm chậm, “Quên đi chiến trường ma quỷ, mấy ngày này, ta là của ngươi…”
Một luồng ấm áp từ tận đáy lòng dâng lên, hòa tan những bông tuyết đang bay lượn đầy trời.
Con ngựa chậm rãi đi về phía trước, vòng qua vài chân núi, tuyết đọng càng ngày càng ít, đến cuối cùng thì bề mặt đất hầu như lộ hết ra
Trên móng ngựa dính đầy bông tuyết, trên mặt đất lưu lại một vài dấu chân, thật đáng mừng.
Ở phía trước, cách đó không xa, chợt hiện lên một cái thôn xóm không nhỏ.
Trời nhá nhem tối, trên nóc của rất nhiều nhà đều xuất hiện khói bếp lượn lờ, toàn bộ thôn xóm bị bao phủ trong sương khói mênh mông, giống như một bức tranh.
“Đây là thôn nào? Sao lại có người sống ở nơi hẻo lánh như thế này?”Lạc Cơ Nhi nhìn đám khói bếp lượn lờ mà mở miệng hỏi.
Mặc Uyên dừng ở quả núi nơi có thôn xóm tràn đầy sức sống kia, muốn nói gì đó, nhưng chỉ khẽ cười, sủng nịch ôm chặt nàng: “tự nhìn.”
Xuống ngựa, hắn dắt bàn tay nhỏ bé mềm của nàng, chầm chậm bước trên con đường nhỏ hơi có chút ngoằn ngèo.
Đi đến càng gần, nàng dường như mới lại càng thấy rõ hình dạng của thôn xóm, nhiều ngôn nhà nho nhỏ chằng chịt trứ, cùng kiến trúc của Khải Lăng có điểm không giống nhau, mái nhà cùng hình dạng khuôn viên, có khoét một cửa sổ nhỏ, tường được quét bằng sơn màu be trắng, giống như tòa thành nho nhỏ.
Chợt trong lúc đó, một cảm giác quen thuộc đập vào mặt, Lạc Cơ Nhi chỉ cảm thấy hai tay mình run run, kiến trúc ở đây quả thực cùng kiến trúc của Đằng An giống nhau như đúc, tiểu quốc nằm phía nam kia, có điều đặc biệt nhất chính phong tục cùng hình thức kiến trúc, bên trong toàn bộ giang sơn giống như thế ngoại đào nguyên, trong những thành nhỏ của bọn họ có nước từ trên núi chảy xuống, tôn trọng âm luật, cuộc sống dương dương tự đắc, như nếu không phải vì một thời gian máu tanh giết chóc, Đằng An hiện tại, cũng sẽ có cảnh tượng như ở đây, khói bếp lượn lờ, cuộc sống của bọn họ như một khúc ‘mục ca’ (bài ca chăn cừu), êm tai mà xa xưa.
Nàng khó tin quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu như biển của nam tử kia, vì chỉ ở đôi mắt kia mới thấy được thanh nhã cùng bình yên.
Ánh mắt hắn chẳng bao giờ rời khỏi người nàng, mang theo sự ôn nhu muôn thuở, khẽ mở mịêng: “Không tới nhìn xem một chút sao?”
Sững sốt hồi lâu, Lạc Cơ Nhi mới cảm thấy hốc mắt có chút ẩm ướt, vùng ra khỏi tay hắn, mang theo lòng tràn đầy mong mỏi bước đi lên.
Hoàng hôn buông xuống, từng chiếc từng chiếc đèn lá trúc đều sang lửa ở trước cửa mỗi nhà, ngọn nến nho nhỏ bên trong lồng đèn sẽ thiêu đốt ở trong khung lá trúc đến khi tắt, tỏa ra tia sáng trong suốt, thỉnh thoảng có mấy tiếng chơi đùa nhốn nháo của vài đứa trẻ trên đường,’ phục sức’ (quần áo và trang sức) như vậy khiến trong lòng Lạc Cơ Nhi thật sâu chấn động.
Một chút không cẩn thận, bị một luồng đạo lực hung hăng va chạm! Một người nhỏ ngã vào trong lòng, phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Lạc Cơ Nhi khẽ kinh, vội vàng lấy tay đỡ lấy tiểu nam hài xông vào trong lòng mình kia, bước chân của nó còn chưa vững, trong nháy mắt ngẩng đầu lên bỗng nhiên trố mắt nhìn, chớp đôi mắt thật to lưu luyến, nhìn cô gái trước mắt dưới một chút ánh sáng từ ngọn đèn trông giống như tiên, mà ngây dại.
“Ngươi có sao hay không?” Lâu lắm không có cùng người ngoài tiếp xúc, Lạc Cơ Nhi có chút xấu hổ, sắc mặt ửng đỏ, nâng thân thể của tiểu hài tử kia dậy, thấp giọng hỏi nhỏ.
Tiểu nam hài rốt cục hoàn hồn, đôi mắt chớp chớp, mở cái miệng nhỏ nhắn: “Mẹ… Mẹ! Mẹ ra đây! Con nhìn thấy một tỷ tỷ rất xinh đẹp, mẹ ra đây đi a!” Hắn lo lắng kêu, chạy đến trước cửa một ngôi nhà, cứ mỗi chốc lại quay đầu nhìn lại cô gái có khuôn mặt thẹn thùng kia, như rất sợ trong chớp mắt sẽ không thấy tăm hơi của nàng.
Bỏ lại xe ngựa, chỉ cưỡi ngựa, tiến lên phía trước, đi trong tuyết.
Gió lạnh đôi khi xen lẫn bông tuyết thổi tới, rơi trên mặt, trên cổ, cảm giác có chút lạnh.
“Lâu như vậy chúng ta không trở về, sẽ không có việc gì chứ?” Nàng chính là không yên lòng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi hắn.
Giữa bầu trời đầy tuyết lớn, da thịt nõn nà của nàng tản mát ra một ánh sáng nhu hòa, lông mi giống như cánh bướm hạ xuống mặt hồ sâu trong suốt, trong nháy mắt hình như đang muốn tiến vào trong ngực hắn, khiến hắn thấy ngây dại, ngón tay thon xẹt qua khuôn mặt nhẵn bóng của nàng, nhẹ gịong lẩm nhẩm: “Sẽ không.”
Lạc Cơ Nhi nhíu mày, nhìn ra hắn có vẻ lấy lẹ, tay nhỏ bé chui vào trong tay áo bào của hắn, nắm cổ tay ấm áp của hắn, đôi môi đỏ phun ra vài lời: “Không nên lừa gạt ta…”
Nàng biết hắn phải nuốt hận, sâu tựa như biển, nàng chăm chú nhìn vào đôi mắt tuấn dật mà khiến kẻ khác đều phải si mê, bất tri bất giác sa vào, càng hãm càng sâu, nên càng sợ nó đột nhiên mất đi, nàng gần kề bên thân thể hắn, chạm vào da thịt hắn, cảm giác hơi thở của hắn, chăm chú đến khắc cốt ghi xương, ngay cả đôi mắt cũng không chớp một cái.
Trong lòng hơi đau nhói, Mặc Uyên cúi người, dùng chính tay áo rộng thùng thình che hết toàn bộ cánh tay nàng, khiến tay nhỏ bé của theo cánh tay kiên cố của hắn chạm đến vai hắn, xương quai xanh của hắn, vô cùng thân thiết như gắt gao dây dưa, không bao giờ … buông ra nữa.
“Nghĩ gì nhiều như vậy, không mệt sao…” Hắn thấp giọng, hơi thở ấm áp phả vào gáy của nàng, hôn nhẹ từ chỗ mẫn cảm của xương quai xanh đến da thịt mềm mại của nàng, rõ ràng cảm giác được nàng hoảng sợ tựa con thú nhỏ, thân thể hơi co rúm lại, ưm một tiếng gắt gao bám trụ cánh tay hắn.
Khoé môi tuấn dật của hắn khẽ cười, ôm chặt nàng, rấti lâu, ý cười mới có thể tan đi, trong đôi mắt hắn lại trở nên lạnh nhạt.
“Việc nên đến sẽ đến, trốn tránh không phải là biện pháp, ta chỉ là muốn có chút thời gian thuộc về chúng ta…” Đôi mắt thâm thúy nâng lên, nhìn con đường nhỏ bắng phẳng phía trước, hắn tiêu sái kéo dây cương, khiến con ngựa vươn thân về phía trước chạy chầm chậm, “Quên đi chiến trường ma quỷ, mấy ngày này, ta là của ngươi…”
Một luồng ấm áp từ tận đáy lòng dâng lên, hòa tan những bông tuyết đang bay lượn đầy trời.
Con ngựa chậm rãi đi về phía trước, vòng qua vài chân núi, tuyết đọng càng ngày càng ít, đến cuối cùng thì bề mặt đất hầu như lộ hết ra
Trên móng ngựa dính đầy bông tuyết, trên mặt đất lưu lại một vài dấu chân, thật đáng mừng.
Ở phía trước, cách đó không xa, chợt hiện lên một cái thôn xóm không nhỏ.
Trời nhá nhem tối, trên nóc của rất nhiều nhà đều xuất hiện khói bếp lượn lờ, toàn bộ thôn xóm bị bao phủ trong sương khói mênh mông, giống như một bức tranh.
“Đây là thôn nào? Sao lại có người sống ở nơi hẻo lánh như thế này?”Lạc Cơ Nhi nhìn đám khói bếp lượn lờ mà mở miệng hỏi.
Mặc Uyên dừng ở quả núi nơi có thôn xóm tràn đầy sức sống kia, muốn nói gì đó, nhưng chỉ khẽ cười, sủng nịch ôm chặt nàng: “tự nhìn.”
Xuống ngựa, hắn dắt bàn tay nhỏ bé mềm của nàng, chầm chậm bước trên con đường nhỏ hơi có chút ngoằn ngèo.
Đi đến càng gần, nàng dường như mới lại càng thấy rõ hình dạng của thôn xóm, nhiều ngôn nhà nho nhỏ chằng chịt trứ, cùng kiến trúc của Khải Lăng có điểm không giống nhau, mái nhà cùng hình dạng khuôn viên, có khoét một cửa sổ nhỏ, tường được quét bằng sơn màu be trắng, giống như tòa thành nho nhỏ.
Chợt trong lúc đó, một cảm giác quen thuộc đập vào mặt, Lạc Cơ Nhi chỉ cảm thấy hai tay mình run run, kiến trúc ở đây quả thực cùng kiến trúc của Đằng An giống nhau như đúc, tiểu quốc nằm phía nam kia, có điều đặc biệt nhất chính phong tục cùng hình thức kiến trúc, bên trong toàn bộ giang sơn giống như thế ngoại đào nguyên, trong những thành nhỏ của bọn họ có nước từ trên núi chảy xuống, tôn trọng âm luật, cuộc sống dương dương tự đắc, như nếu không phải vì một thời gian máu tanh giết chóc, Đằng An hiện tại, cũng sẽ có cảnh tượng như ở đây, khói bếp lượn lờ, cuộc sống của bọn họ như một khúc ‘mục ca’ (bài ca chăn cừu), êm tai mà xa xưa.
Nàng khó tin quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu như biển của nam tử kia, vì chỉ ở đôi mắt kia mới thấy được thanh nhã cùng bình yên.
Ánh mắt hắn chẳng bao giờ rời khỏi người nàng, mang theo sự ôn nhu muôn thuở, khẽ mở mịêng: “Không tới nhìn xem một chút sao?”
Sững sốt hồi lâu, Lạc Cơ Nhi mới cảm thấy hốc mắt có chút ẩm ướt, vùng ra khỏi tay hắn, mang theo lòng tràn đầy mong mỏi bước đi lên.
Hoàng hôn buông xuống, từng chiếc từng chiếc đèn lá trúc đều sang lửa ở trước cửa mỗi nhà, ngọn nến nho nhỏ bên trong lồng đèn sẽ thiêu đốt ở trong khung lá trúc đến khi tắt, tỏa ra tia sáng trong suốt, thỉnh thoảng có mấy tiếng chơi đùa nhốn nháo của vài đứa trẻ trên đường,’ phục sức’ (quần áo và trang sức) như vậy khiến trong lòng Lạc Cơ Nhi thật sâu chấn động.
Một chút không cẩn thận, bị một luồng đạo lực hung hăng va chạm! Một người nhỏ ngã vào trong lòng, phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Lạc Cơ Nhi khẽ kinh, vội vàng lấy tay đỡ lấy tiểu nam hài xông vào trong lòng mình kia, bước chân của nó còn chưa vững, trong nháy mắt ngẩng đầu lên bỗng nhiên trố mắt nhìn, chớp đôi mắt thật to lưu luyến, nhìn cô gái trước mắt dưới một chút ánh sáng từ ngọn đèn trông giống như tiên, mà ngây dại.
“Ngươi có sao hay không?” Lâu lắm không có cùng người ngoài tiếp xúc, Lạc Cơ Nhi có chút xấu hổ, sắc mặt ửng đỏ, nâng thân thể của tiểu hài tử kia dậy, thấp giọng hỏi nhỏ.
Tiểu nam hài rốt cục hoàn hồn, đôi mắt chớp chớp, mở cái miệng nhỏ nhắn: “Mẹ… Mẹ! Mẹ ra đây! Con nhìn thấy một tỷ tỷ rất xinh đẹp, mẹ ra đây đi a!” Hắn lo lắng kêu, chạy đến trước cửa một ngôi nhà, cứ mỗi chốc lại quay đầu nhìn lại cô gái có khuôn mặt thẹn thùng kia, như rất sợ trong chớp mắt sẽ không thấy tăm hơi của nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook