Tùy ý ôn nhu
Chương 16:

ĐàoĐào hẹnđượcDịchTuần, tronglòngcôvuinhư nở hoa vì có thể sớm được học tiếng anh, đương nhiên so với cái này thì Đào Đào càng mong đợi tương lai nhiều hơn.
Hà Vãn cũng rất kinh ngạc khi Dịch Tuần đồng ý, vì trong ấn tượng của bà, tính tình Dịch Tuần sẽ không đồng ý nhanh như vậy.
Nhưng nghĩ đến Dịch Tuần đối xử với Đào Đào không giống với những người khác, có lẽ mấy đứa bé rất hợp nhau đi, nếu đã nhờ Dịch Tuần dạy Đào Đào, vậy sau này bà phải đưa chút quà tặng đến Dịch gia mới được, cũng may Đào Đào rất nghe lời, con bé sẽ không khiến người khác phải đau đầu.
Đào Đào thức dậy từ sớm, cô lấy từ trong tủ quần áo một bộ váy nhỏ màu hồng, có lẽ Dịch Tuần rất thích cô mặc váy màu hồng.
Ăn sáng xong cô liền lấy sách đi ra chiếc dây đu trong sân ngồi nhìn nội dung hôm nay học một chút, thế nhưng mà Đào Đào xem không hiểu, tiếng Anh chính là vậy, nếu chưa từng tiếp xúc thì tự nhiên là xem không hiểu gì rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô buồn chán chịu đựng đến hơn tám giờ, sau đó từ trên đu dây nhảy xuống đi sang nhà Dịch gia bên cạnh, lúc đến Dịch gia, ba mẹ Dịch đã đi ra ngoài rồi, dì Triệu thấy Đào Đào tới thì vội vàng gọi người kêu Dịch Tuần xuống lầu.
Bạch Chỉ từng dặn dì Triệu phải tiếp đón Đào Đào thật tốt, Đào Đào có khả năng chính là người có thể thay đổi Dịch Tuần, dì Triệu một chút cũng không dám qua loa, bà sẽ không bởi vì Đào Đào còn nhỏ liền coi nhẹ cô.
Dịch Tuần không xuống lầu, bà trực tiếp để Đào Đào lên lầu luôn, Đào Đào đeo cặp sách lên lầu, Dịch Tuần ngồi trên ghế nhìn cô, "Em còn đang đứng đấy làm gì, lại đây!"
"Dạ." Đào Đào đóng cửa lại, chạy đến bên cạnh Dịch Tuần, Dịch Tuần đang ngồi đọc sách trên bàn bên cạnh còn thêm một cái bàn nhỏ, rất hiển nhiên là chuẩn bị cho Đào Đào, "Anh Dịch ơi, em chuẩn bị xong rồi, bây giờ bắt đầu học sao ạ?"
"Đưa sách cho anh." Dịch Tuần gõ tay xuống mặt bàn.
Đào Đào ngồi trên cái ghế nhỏ, ngoan ngoãn bắt đầu nghe giảng bài, " Anh Dịch, em chuẩn bị xong rồi."

Dịch Tuần nhìn ánh mắt Đào Đào, cậu gật đầu, bắt đầu dạy cô hai mươi sáu chữ cái tiếng anh đơn giản nhất.
Đào Đào chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lộ ra ánh mắt mờ mịt, Dịch Tuần trông thấy thì nói lại một lần nữa.
...
"Hôm nay học đến đây thôi, em nghe hiểu không?" Dịch Tuần lấy lại sách, gõ lên trán Đào Đào.
"Em nghe hiểu ạ, cảm ơn anh Dịch nhé!"
Dịch Tuần thu tay lại, cậu cúi đầu nhìn Đào Đào cho sách vào cặp, Thích gia chăm sóc cô gái nhỏ hai tháng, rốt cục cũng có một chút bộ dáng của một đứa trẻ.
Sắc mặt cô càng hồng nhuận hơn, hai gò má cũng có chút thịt, nhìn vào muốn nhéo, Dịch Tuần vừa nghĩ như thế, liền trực tiếp đưa tay nhéo nhéo.
Gương mặt Đào Đào bị Dịch Tuần nhéo, cô ngoẹo đầu nhìn Dịch Tuần, "Anh Dịch, anh làm gì vậy?"Đào Đào nhíu mày lại, tay cô nắm lấy ngón tay Dịch Tuần, cô không làm sai gì mà.
"Hôm nay là buổi học cuối, ngày kia là khai giảng, vào học rồi thì học thật tốt, không cho phép em làm mất mặt anh." Dịch Tuần buông tay ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đào Đào vuốt má, thầm nói, "Em mới không đâu, em cam đoan sẽ thi được hạng nhất cho anh Dịch xem."
Học được hơn một tháng, cô ở bên cạnh Dịch Tuần được hơn một tháng, mỗi ngày chín giờ sáng đến mười một giờ, học hai tiếng, coi cũng không dài mấy, thế nhưng mỗi ngày đều tích lũy có thể làm thay đổi Đào Đào.

Bây giờ tiếng anh của cô đã có hình có dạng rồi, đồng thời Đào Đào cũng khiến Dịch Tuần thay đổi, cảm nhận trực quan nhất của Đào Đào chính là anh Dịch trở nên "nói nhiều", không dè dặt chút nào hết luôn.
Nhất là lúc học, mỗi lần dạy cô thì rất hung dữ, nhưng chỉ cần cô tỏ ra ủy khuất, anh Dịch rất nhanh sẽ dỗ cô, còn cho cô ăn đồ ăn vặt ngon.
Nhưng anh trai lại nói Dịch Tuần không có thay đổi gì, có lẽ anh Dịch chỉ ở trước mặt cô bé mới như vậy, Đào Đào cảm thấy có thể là bởi vì hơn một tháng mình gần gũi với Dịch Tuần nhiều hơn, nên Dịch Tuần mới gần gũi với cô hơn.
"Anh sẽ chờ, những thứ em này đều cầm về đi, miễn cho lại thèm ăn." Dịch Tuần cầm một nắm táo chua, bánh ngọt cho vào trong cặp Đào Đào.
Mấy ngày này, trên bàn cậu luôn có một ít đồ ăn vặt, đầy đủ loại, lúc đầu Bạch Chỉ cưỡng chế tính để vào, nói là cho Đào Đào ăn, thế nhưng sau này, ngay cả Dịch Tuần đều đã quen, thậm chí có một lần dì Triệu chuẩn bị trễ, mắt thấy Đào Đào sắp tới đây, cậu tự mình đi xuống lầu mang lên.
"Vậy ngày mai anh Dịch không dạy em, ngày mai em vẫn có thể đến đây chứ, chẳng lẽ anh Dịch không chào đón em ư?"
Đào Đào nắm lấy cặp sách nhỏ của mình, khuôn mặt Đào Đào hồn nhiên, trắng trắng mềm mềm, giống như là biến thành người khác, khuôn mặt xanh xao vàng vọt của Đào Đào trước đây đã biến mất.
"Em quá ồn nên không chào đón em." Dịch Tuần đẩy trán Đào Đào.
"Hừ, anh Dịch không chào đón em thì em cứ đến vậy, chú dì rất hoan nghênh em đó." Đào Đào nhếch miệng đắc ý nhìn Dịch Tuần.
Đào Đào không có nói dối, Dịch Tuần thay đổi, có lẽ người ngoài nhìn vào không nhận ra,nhưng Bạch Chỉ là mẹ nên hiểu rõ nhất.
Trông thấy Dịch Tuần thay đổi, bây giờ Bạch Chỉ coi Đào Đào như là con gái của mình, có thể thấy được Dịch Tuần nguyện ý thân cận với người khác, nhưng chỉ với một người.
Hiện tại cậu chỉ nói nhiều hơn với Đào Đào, người nhà, có Đào Đào ở bên cạnh, một ngày nào đó, Dịch Tuần sẽ tiếp xúc càng nhiều với người khác, Bạch Chỉ sao có thể không thích được.

"Tiểu nghịch ngợm, đi nhanh đi, hôm nay trời nóng lắm, chậm tý nữa cẩn thận bị cảm nắng đấy."
Dịch Tuần cùng Đào Đào xuống lầu, do lúc Dịch Tuần dạy Đào Đào, Đào Đào thường xuyên giở tính trẻ con, còn thường xuyên nghịch ngợm, cho nên Dịch Tuần mới gọi cô là tiểu nghịch ngợm.
Hiện tại Đào Đào, chỉ nói dở trò nghịch ngợm chút xíu thôi, nhưng không còn cẩn thận từng li từng tí, lo lắng sợ hãi không dám làm bừa như trước đây nữa.
"Em về đây, bye bye anh Dịch." Đào Đào đeo cặp sách xuống lầu, sau đó lại tạm biệt với dì Triệu, rồi mới đi theo lối nhỏ sân vườn về nhà.
Do Đào Đào mỗi ngày đều đến Dịch gia, Bạch Chỉ liền thương lượng với Hà Vãn làm lối đi thông sân vườn giữa hai nhà, như thế Đào Đào chỉ đi qua sân vườn là có thể trực tiếp về nhà, không cần phải đi đường xa ra tận cổng lớn, dù sao biệt thự hai nhà rất lớn, đi đường cũng chỉ mất mấy phút, cho nên hai nhà càng thân nhau hơn.
Hôm nay thời tiết rất nóng, Đào Đào rời khỏi Dịch gia, ra khỏi máy điều hoà liền toát mồ hôi, khi về đến nhà phía sau lưng đều ướt đẫm, thời tiết bây giờ, rời khỏi máy điều hoà cảm giác rất khó chịu, trước đây Đào Đào không có cảm giác này, có lẽ cô bé yếu đi rất nhiều rồi.
Đào Đào về đến nhà, Hà Vãn đúng lúc đang ở nhà, bà thấy trên mặt Đào Đào đầy mồ hôi thì vội vàng để cô đi tắm thay quần áo.
Đào Đào gật đầu, thật là nóng quá đi, cô chạy lên lầu trước, Hà Vãn định quay người muốn ngồi về ghế sô pha, lại trông thấy một góc cầu thang có một hột đào bị rơi xuống.
Hà Vãn nhặt lên nhìn, góc cạnh hột đào được mài nhẵn, xem ra thường xuyên được lôi ra ngắm, nhưng Thích Thành và Thích Mân đều không có hứng thú với cái này, đây là của ai được nhỉ?
Hà Vãn còn chưa kịp nghĩ rõ ràng, Đào Đào lại vội vàng chạy xuống, cô trông thấy trên tay Hà Vãn đang cầm hột đào, liền nhẹ nhàng thở ra, "Mẹ, cái này là của con."
"Của con à, xem ra khá nhiều năm rồi, giữ lại cái này làm gì vậy?" Hà Vãn đưa cho Đào Đào.
"Đây là đồ rất quan trọng của anh trai tặng cho con, lúc con còn rất nhỏ anh ấy tặng cho con, sau này chúng con bị tách ra, bởi vì hột đào này, cho nên mẹ viện trưởng mới gọi con là Đào Đào đó." Đào Đào cẩn thận cầm hột đào.
"Khó trách lúc trước con không muốn đổi tên này, vậy thì con phải giữ cho thật tốt nhé"
"Con cũng không biết tại sao lại bị rơi mất." Trước đây Đào Đào đều đeo trên cổ, sau này đến Thích gia, Đào Đào lo lắng ba mẹ không thích hột đào, nên cất vào người mang theo.

"Thế mẹ tìm cho con một sợi dây đỏ, rồi xuyên cho con đeo trên cổ nhé." Đúng lúc trên hột đào có một cái lỗ nhỏ, nghĩ đến hột đào đối với Đào Đào nhất định rất quan trọng, nó gắn kèm với ký ức của cô, nếu không cô cũng sẽ không yêu quý nó như vậy.
"Con cảm ơn mẹ." Đào Đào thân mật xích lại gần Hà Vãn giống con mèo nhỏ đang cọ xát.
"Được rồi, con nhanh đi tắm rửa đi, cẩn thận lại đổ bệnh giờ, hai ngày nữa là nhập học đó."
" Dạ!" Đào Đào cầm hột đào lên lầu, lúc cô vừa thay quần áo không thấy hột đào đâu, tâm cô bị dọa muốn từ trong cổ họng nhảy ra ngoài.
Hột đào là đồ quan trọng nhất đối với cô, từ nhỏ cô kiên trì hi vọng sống sót, cho nên nhất định không thể mất đi, cô tin tưởng cô có thể tìm được chủ nhân của nó.
Khúc nhạc dạo ngắn không ai để ý, hôm sau cả nhà dậy sớm, lặp lại khí thế lần trước đi sang nhà bà ngoại.
Hôm nay Thích Thành có buổi họp, không cách nào đưa hai đứa nhỏ đến trường học được, nên Hà Vãn đưa Thích Mân và Đào Đào đến trường, Thích Mân còn tốt, nhưng Đào Đào thì cần phải làm thủ tục chuyển trường, rất nhiều chuyện muốn cần ba mẹ kí tên.
Thủ tục làm rất phiền phức, nhưng đến Thích gia thì rất đơn giản, chủ nhiệm biết là con gái của Thích gia, lập tức sắp xếp xong xuôi, văn kiện cần kí tên đều đưa đến tay Hà Vãn.
Đào Đào được sắp xếp vào lớp ba, trước mắt lớp ba là lớp có nhân số ít nhất, chủ nhiệm lớp là Tư Lịch lão sư, dạy rất được.
Sau đó Hà Vãn dặn dò Đào Đào vài câu, liền để chủ nhiệm lớp ba dẫn Đào Đào đi, bà cũng rời khỏi trường học, Thích Mân bên kia Hà Vãn đã sớm căn dặn rồi.
Vốn trong lòng Đào Đào tràn đầy vui vẻ nghênh đón sinh hoạt trong trường lớp mới, thế nhưng cô tuyệt đối không ngờ rằng, Đặng Uyển thế mà cùng một lớp với cô, cô nhìn vào ánh mắt Đặng Uyển, Đào Đào nhíu mày.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương