Tương Tư Như Mai
-
Chương 1: Một đêm trằn trọc tương tư, thấy hoa mai nở vội ngờ bóng ai 1
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Heo con
Mỹ nhân! Nàng ở xa khơi…
Là mây buổi sớm? Mưa rơi chiều tà?
Song khuya một đoá mai hoa
Tương tư tỉnh mộng ngỡ là dáng ai..
Thời đại bấy giờ, kinh thành gọi là Trường An, cửa hàng phố xá mọc lên san sát, oanh ca yến hót, văn hóa phát triển, chính là một bức tranh thái bình phồn vinh bậc nhất.
Thịnh thế, tài tử xuất hiện tầng tầng lớp lớp, đều là những người trí tuệ, hiếu học, đọc nhiều sách vở. Thành niên rồi thì đều thích rời nhà đi ngao du, sống cuộc sống thanh bần, tu đạo khổ hạnh. Đi dạo trên phố xá Trường An hoặc tửu quán ngoại ô, bình thường sẽ gặp được vô số những người có lời nói cao siêu, đức hạnh. Thoát tục cao nhã thời đó là thịnh hành, ai nấy đều theo đuổi, hướng tới, coi trọng nó. Một số đệ tử thế gia và thương thân, nhân sĩ đều noi theo. Bọn họ không phải lo mối lo cơm áo nhưng trời sinh tính tình đạm bạc không thích làm quan, càng chán ghét chuyện trò ầm ĩ nên mới xa lánh người đời. Bọn họ khi thì ẩn cư ở vùng ngoại ô, khi thì lui tới những nhà công hầu, tể tướng, có mối nhân duyên rộng khắp và tâm tình bao la. Bọn họ không cần tình duyên hồng trần đến quấy rầy, cũng chẳng cần gió trăng làm nổi bật mình. Bọn họ như hoa lan trong nước, trắng nõn tinh khôi. Có đôi khi cũng sẽ viết những bài thơ tình động lòng người nhưng đó chẳng qua chỉ là trò đùa giữa chốn nhân gian, từ thời Khuất Nguyên, mỹ nhân hoa cỏ cũng sẽ không đơn thuần là mỹ nhân hoa cỏ. Các nàng là đóa hoa lý tưởng trong thơ từ mà thôi. Càng viết động lòng người thì những nam nhân vì lý tưởng, vì khát vọng ấy càng đạm mạc, vô vị với nữ tử, thái độ như gần như xa.
Cái gọi là người nhân ái gặp nhân ái, người trí tuệ gặp trí tuệ thì cũng có chút bất đồng. Bọn họ cho rằng cao nhã thoát tục không phải là nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt là có thể đạt được. Những người kiên định làm việc, dốc lòng dốc sức làm người, vì nước vì dân mà không tiếc chút sức lực nhỏ cũng là điều đáng làm trong cuộc đời này. “Kinh thành tứ thiếu” chính là những người thực hiện lý tưởng này một cách triệt để nhất.
“Kinh thành tứ thiếu” gồm có bốn người: Con trai của tướng quốc Lãnh Như Thiên, tân trạng nguyên Vệ Thức Văn, con trai của nhà giàu nhất kinh thành Tề Di Phi và cả tứ vương gia Hướng Bân được đương kim hoàng thượng trọng thị nhất. Bốn người bọn họ có tiền có chức vị, uống rượu ăn thịt, du sơn ngoạn thủy, cuộc đời vô cùng khoái hoạt. Nhưng bọn họ cũng không phải là những thiếu gia bướng bỉnh, cũng là những người gặp chuyện bất bình chẳng tha, cho dù tốn kém, gian khổ đến đâu cũng sẽ giúp đến cùng khiến cho người trong kinh thành rất kính trọng. Mà trong bốn người này thì họ Hướng lại là tôn quý nhất, người trong kinh thành hơi có chút mặt mũi, gia cảnh khá giả có con gái mới trưởng thành, ai cũng tranh giành đến sứt đầu mẻ trán để leo cao, đáng tiếc hoa rơi có ý nước chảy vô tình. Mấy năm qua, chỉ nghe nói Hướng vương gia làm những chuyện đại sự vì nước vì dân, lập công lớn gì chứ chưa từng nghe nói mỹ nhân nhà ai được lọt vào mắt xanh của Hướng vương gia.
Tất cả những điều này đã làm tổn thương biết bao trái tim thiếu nữ cập kê.
Ngoại ô phía tây kinh thành là nơi cảnh sắc rất đẹp. Có mặt hồ tú lệ điểm xuyết giữa những dãy núi biếc, xung quanh hồ trồng đầy những gốc mai. Có thương gia đã xây một tòa lầu ở bên hồ, gọi là “Quan Mai các”. Vừa đến tháng chạp, mai vàng đua nở, những đóa hoa vàng nhạt nở rực rỡ trong ánh sương ban mai trên mặt hồ và lớp sương dày trên núi, hương hoa bay đến từng đợt, từng đợt khiến cho Quan Mai các này trông như chốn tiên cảnh.
Quan Mai các mùa đông hương trà bốc lên khắp nơi, khách nhân như nước. Những vị trí đẹp là bên cửa sổ, đối diện mặt hồ. Mặt hồ có tuyết rơi, còn chưa quá lớn, từng bông tuyết như tơ liễu bay bay, ven hồ là rừng mai um tùm, cách cửa sổ đã có thể ngửi thấy hương mai thơm ngát. Chỗ ngồi đẹp như vậy đương nhiên là để dành cho khách quen.
Chưởng quầy vui vẻ, mỉm cười chào đón với một vị công tử đang thưởng thức cảnh đẹp tuyệt trần kia:
– Liễu công tử, theo lệ cũ, một bình trà thơm, nhưng hôm nay điểm tâm rất được, hay là chọn vài món?
Lại gật đầu với hai thư đồng thanh tú ở bên:
– Thanh Ngôn, Lam Ngữ, lâu rồi không gặp, hai vị khỏe chứ?
Thanh Ngữ cười đáp lễ, khách khí từ chối:
– Đều rất tốt, cảm ơn đại chưởng quầy. Điểm tâm thì không cần, ông cũng biết công tử nhà chúng tôi không ăn đồ bên ngoài. Còn nữa, chưởng quầy còn lớn tuổi hơn công tử nhà chúng tôi, không cần dùng kính ngữ, gọi theo thứ bậc là được rồi.
Bên kia, Lam Ngữ lấy ra một tay nải màu xám, cười dài nói:
– Đúng vậy! Như vậy sẽ khiến công tử nhà tôi tổn thọ mất. Chúng tôi là khách quen ở đây, lần nào lão nhân gia cũng vô cùng chiếu cố đến chúng tôi, công tử nhà tôi rất áy náy đó. Ở đây là một chiếc áo mùa đông do Tầm Mộng phường làm, công tử cố ý để cho Vương nương thêu, lại làm bằng bông và lông dê, rất ấm, tặng cho phu nhân nhà ông để tỏ chút lòng biết ơn,
Lão chưởng quầy sửng sốt, lòng thầm nghĩ: Vương nương đó là tú nương giỏi nhất kinh thành, còn cả Tầm Mộng phường đó chính là phường thêu tọa lạc ở nơi sầm uất nhất kinh thành, trang sức, khăn mặt, giày vớ, áo cưới… đều làm theo yêu cầu, hơn nữa đều vô cùng độc đáo. Những nhà có con cưới gả đều lấy làm tự hào vì có thể mua được đồ của Tầm Mộng phường. Phường chủ của Tầm Mộng phường chính là Liễu công tử gầy yếu này. Chiếc áo bông này đúng là ngàn vàng khó kiếm, bà già ở nhà chẳng biết sẽ vui đến mức độ nào nữa? Lễ vật này cũng thật lớn! Lão chưởng quầy nghĩ vậy, vội khoát tay:
– Sao có thể, tôi đâu có làm được gì cho Liễu công tử, đại lễ thế này sao dám nhận?
Lam Ngữ nhét quần áo vào tay chưởng quầy:
– Nói gì vậy, chưởng quầy xây tòa lầu này, công tử nhà tôi thích vô cùng, như vậy là quá đủ rồi, đâu cần đại lễ. Sau này, công tử nhà ông thành thân, Tầm Mộng phường chúng tôi sẽ ra sức cho ông nữa đó.
Chưởng quầy cười tươi như hoa nở, nhìn khuôn mặt như bạch ngọc của Liễu công tử, thầm than: Đúng là đứa trẻ tâm tư tinh tế, tuổi còn trẻ mà đã thông thư đạt lễ, giỏi làm ăn, người lại tuấn tú, không biết sau này khuê nữ nhà ai có phúc đây? Không uổng công bình thường yêu quý hắn. Lúc này mới vui vẻ cảm tạ, miệng cũng thay đổi cách xưng hô:
– Mộ Vân, tôi cảm tạ công tử thay bà nhà tôi. Từ giờ trở đi, công tử đến đây thì đừng làm như khách đến, cứ tự nhiên như nhà mình. Tôi thấy cơ thể công tử rất yếu ớt, để tôi xuống làm chút gì đó cho công tử, được chứ?
Liễu Mộ Vân ôn hòa giải thích:
– Lão chưởng quầy, trà của ông rất thơm, tôi sợ đồ ăn làm mất đi hương vị. Hơn nữa, vãn bối thích ngắm cảnh bên cửa sổ, những chuyện khác không quan trọng.
– Được, vậy công tử cứ ngắm cảnh, có cái gì thì cứ nói với tôi, hôm nay khách nhân đều vì tuyết mới rơi, mai mới nở mà đến, tôi đi xuống xem sao.
– Ông cứ tự nhiên!
Lão chưởng quầy vui vẻ cầm quần áo đi xuống lầu, miệng còn khe khẽ hát khiến cho Thanh Ngôn, Lam Ngữ đều bật cười.
Không ngẩng đầu lên, cũng chẳng nhìn xung quanh, Liễu Mộ Vân khẽ than một tiếng, hai tay trắng nõn cầm chung trà, hơi ấm thấm vào đầu ngón tay lạnh buốt. Trà ngon đến đâu cũng chỉ dùng để sưởi ấm. Từ nhỏ đến lớn Liễu Mộ Vân đã không ăn được đồ ăn bên ngoài, là từ nhỏ được người nhà chiều chuộng thành nết xấu, không đổi được. Tới đây chỉ gọi chút nước trà xanh nhạt tỏa khói thưởng thức con đê dài rực rỡ hoa mai, thích sự thanh nhã của Quan Mai các và cả sự thân thiết của ông chưởng quầy. Đây là nơi duy nhất Liễu Mộ Vân thích đến.
– Trà lạnh rồi, đổi chung nóng khác nhé!
Sợ làm công tử giật mình, Thanh Ngôn nhẹ nhàng đưa chung trà qua. Khi công tử im lặng không nói chính là lúc tâm hồn đang chu du tứ phương. Nhiều năm như vậy, Thanh Ngôn đương nhiên hiểu rõ.
Đón lấy chung trà nóng, Liễu Mộ Vân mỉm cười với Thanh Ngôn. Thanh Ngôn, Lam Ngữ đi theo Liễu Mộ Vân từ khi còn rất nhỏ, từ nhỏ đến lớn luôn ở bên hỏi han ân cần. Qua mười năm mưa gió, hai từ “chủ tớ” cũng không thể hình dung được hết tình cảm ấy.
– Đều ngồi xuống đi! Các ngươi cũng ăn chút điểm tâm, uống chút trà. Ta ngồi một lát rồi lại đi.
Lam Ngữ gật đầu gọi tiểu nhị, lại thêm một bình trà nóng và chút điểm tâm, hai người ngồi xuống hai bên từ tốn ăn. Cảnh sắc hôm nay thực sự không sai, không lâu sau, các bàn cách đó đều đã kín người.
Liễu Mộ Vân vẫn si ngốc cầm chung trà nhìn ngoài cửa sổ đến xuất thần. Thời tiết rất lạnh, trời đông giá rét thực sự rất khổ sở. Lam Ngữ nhìn công tử xót xa, lòng thật không nỡ: Trời lạnh thế này ngắm cảnh gì chứ, cũng không có việc gì thì lại thích chạy đến đây. Ở nhà thật thích mà, lò sưởi ấp ám, đọc sách vẽ tranh cũng không sai, ai dà, tiểu công tử của tôi ơi!
– Một bình bích loa xuân và mấy món điểm tâm nóng!
Giọng nói trầm thấp đầy sức hút đó là từ khách nhân ở bàn kế bên.
– Huynh trưởng!
Liễu Mộ Vân đột nhiên khẽ gọi một tiếng, vội quay người lại, chỉ thấy một vị nam tử cao lớn, tuấn dật đang ngồi xuống, quần áo màu vàng hoa mỹ phú quý, chắc hẳn đó là người của vương phủ. Mắt sáng mày rậm cùng với nếp nhăn bên môi khi cười giống hệt như huynh trưởng, đáng tiếc lại không phải. Đôi mắt to sáng trong của Liễu Mộ Vân hơi ươn ướt, tâm tình ảm đạm xuống, chuyện cũ đột nhiên dâng lên, lại là giấc mộng, lòng đau tê tái, vội bối rối quay đi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Thanh Ngôn, Lam Ngữ nhìn nhau, buồn bực thay công tử, khó hiểu nhìn qua bên cạnh, không phải là người quen mà! Đứng sau vị khách ngồi ở bàn bên là mấy gia đinh khôi ngô, phát hiện ánh mắt bên đối diện thì hung hăng trừng mắt nhìn lại.
Thanh Ngôn giận dữ quay mặt đi, khẽ nói với công tử:
– Công tử, không còn sớm nữa, chúng ta nên về thôi.
Mấy năm gần đây, đơn đặt hàng đến Tầm Mộng phường càng lúc càng nhiều, công tử đêm nào cũng thức mà vẽ vẽ viết viết. Ánh đèn trong thư phòng cả đêm không tắt, hơn mười lò than nóng đều không thể sưởi ấm được cho công tử, chỉ sợ hắn bị lạnh cóng.
– À!
Liễu Mộ Vân quẫn bách xoay người, buông bát trà. Lam Ngữ lấy ra một chiếc áo choàng màu nâu nhạt được dệt từ lông dê và tơ lụa bao lấy cơ thể mảnh khảnh của công tử. Liễu Mộ Vân không kìm được, lại chuyển tầm mắt liếc qua gương mặt như đã từng quen kia, thực sự rất giống huynh trưởng đã mất! Ánh mắt nhìn qua, người đối diện đang cười rất ôn hòa, hắn không khỏi cảm thấy căng thẳng, lo lắng, run rẩy đáp lại bằng một nụ cười chân thành. Thanh Ngôn, Lam Ngữ cả kinh, miệng há hốc ra, sao công tử lại hòa nhã với một người xa lạ như vậy?
Người nọ đột nhiên đứng lên, bước qua bên này.
– Vương gia?
Gia đinh định tiến lên cản lại thì lại bị một ánh mắt sắc bén lườm qua. Người nọ yêu thương nhìn vị công tử gầy gò trước mắt này, sự quan tâm khó hiểu đột nhiên dâng lên, hận không thể xóa đi sự u buồn đong đầy trong đôi mắt kia.
– Bên ngoài tuyết đang rơi nhiều, nếu không vội thì ở lại cùng ngắm cảnh, thế nào?
Câu hỏi thân thiết như ánh dương ấm áp giữa mùa đông, hòa tan đi vẻ lạnh lùng trên gương mặt Liễu Mộ Vân. Hắn nhu thuận gật đầu, người nọ vươn tay, hắn lại đặt tay mình vào lòng bàn tay kia, ánh mắt như có sương mù, đi theo qua bàn bên rồi ngồi xuống. Tùy tùng của cả hai người đều hoảng sợ.
Edit: Heo con
Mỹ nhân! Nàng ở xa khơi…
Là mây buổi sớm? Mưa rơi chiều tà?
Song khuya một đoá mai hoa
Tương tư tỉnh mộng ngỡ là dáng ai..
Thời đại bấy giờ, kinh thành gọi là Trường An, cửa hàng phố xá mọc lên san sát, oanh ca yến hót, văn hóa phát triển, chính là một bức tranh thái bình phồn vinh bậc nhất.
Thịnh thế, tài tử xuất hiện tầng tầng lớp lớp, đều là những người trí tuệ, hiếu học, đọc nhiều sách vở. Thành niên rồi thì đều thích rời nhà đi ngao du, sống cuộc sống thanh bần, tu đạo khổ hạnh. Đi dạo trên phố xá Trường An hoặc tửu quán ngoại ô, bình thường sẽ gặp được vô số những người có lời nói cao siêu, đức hạnh. Thoát tục cao nhã thời đó là thịnh hành, ai nấy đều theo đuổi, hướng tới, coi trọng nó. Một số đệ tử thế gia và thương thân, nhân sĩ đều noi theo. Bọn họ không phải lo mối lo cơm áo nhưng trời sinh tính tình đạm bạc không thích làm quan, càng chán ghét chuyện trò ầm ĩ nên mới xa lánh người đời. Bọn họ khi thì ẩn cư ở vùng ngoại ô, khi thì lui tới những nhà công hầu, tể tướng, có mối nhân duyên rộng khắp và tâm tình bao la. Bọn họ không cần tình duyên hồng trần đến quấy rầy, cũng chẳng cần gió trăng làm nổi bật mình. Bọn họ như hoa lan trong nước, trắng nõn tinh khôi. Có đôi khi cũng sẽ viết những bài thơ tình động lòng người nhưng đó chẳng qua chỉ là trò đùa giữa chốn nhân gian, từ thời Khuất Nguyên, mỹ nhân hoa cỏ cũng sẽ không đơn thuần là mỹ nhân hoa cỏ. Các nàng là đóa hoa lý tưởng trong thơ từ mà thôi. Càng viết động lòng người thì những nam nhân vì lý tưởng, vì khát vọng ấy càng đạm mạc, vô vị với nữ tử, thái độ như gần như xa.
Cái gọi là người nhân ái gặp nhân ái, người trí tuệ gặp trí tuệ thì cũng có chút bất đồng. Bọn họ cho rằng cao nhã thoát tục không phải là nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt là có thể đạt được. Những người kiên định làm việc, dốc lòng dốc sức làm người, vì nước vì dân mà không tiếc chút sức lực nhỏ cũng là điều đáng làm trong cuộc đời này. “Kinh thành tứ thiếu” chính là những người thực hiện lý tưởng này một cách triệt để nhất.
“Kinh thành tứ thiếu” gồm có bốn người: Con trai của tướng quốc Lãnh Như Thiên, tân trạng nguyên Vệ Thức Văn, con trai của nhà giàu nhất kinh thành Tề Di Phi và cả tứ vương gia Hướng Bân được đương kim hoàng thượng trọng thị nhất. Bốn người bọn họ có tiền có chức vị, uống rượu ăn thịt, du sơn ngoạn thủy, cuộc đời vô cùng khoái hoạt. Nhưng bọn họ cũng không phải là những thiếu gia bướng bỉnh, cũng là những người gặp chuyện bất bình chẳng tha, cho dù tốn kém, gian khổ đến đâu cũng sẽ giúp đến cùng khiến cho người trong kinh thành rất kính trọng. Mà trong bốn người này thì họ Hướng lại là tôn quý nhất, người trong kinh thành hơi có chút mặt mũi, gia cảnh khá giả có con gái mới trưởng thành, ai cũng tranh giành đến sứt đầu mẻ trán để leo cao, đáng tiếc hoa rơi có ý nước chảy vô tình. Mấy năm qua, chỉ nghe nói Hướng vương gia làm những chuyện đại sự vì nước vì dân, lập công lớn gì chứ chưa từng nghe nói mỹ nhân nhà ai được lọt vào mắt xanh của Hướng vương gia.
Tất cả những điều này đã làm tổn thương biết bao trái tim thiếu nữ cập kê.
Ngoại ô phía tây kinh thành là nơi cảnh sắc rất đẹp. Có mặt hồ tú lệ điểm xuyết giữa những dãy núi biếc, xung quanh hồ trồng đầy những gốc mai. Có thương gia đã xây một tòa lầu ở bên hồ, gọi là “Quan Mai các”. Vừa đến tháng chạp, mai vàng đua nở, những đóa hoa vàng nhạt nở rực rỡ trong ánh sương ban mai trên mặt hồ và lớp sương dày trên núi, hương hoa bay đến từng đợt, từng đợt khiến cho Quan Mai các này trông như chốn tiên cảnh.
Quan Mai các mùa đông hương trà bốc lên khắp nơi, khách nhân như nước. Những vị trí đẹp là bên cửa sổ, đối diện mặt hồ. Mặt hồ có tuyết rơi, còn chưa quá lớn, từng bông tuyết như tơ liễu bay bay, ven hồ là rừng mai um tùm, cách cửa sổ đã có thể ngửi thấy hương mai thơm ngát. Chỗ ngồi đẹp như vậy đương nhiên là để dành cho khách quen.
Chưởng quầy vui vẻ, mỉm cười chào đón với một vị công tử đang thưởng thức cảnh đẹp tuyệt trần kia:
– Liễu công tử, theo lệ cũ, một bình trà thơm, nhưng hôm nay điểm tâm rất được, hay là chọn vài món?
Lại gật đầu với hai thư đồng thanh tú ở bên:
– Thanh Ngôn, Lam Ngữ, lâu rồi không gặp, hai vị khỏe chứ?
Thanh Ngữ cười đáp lễ, khách khí từ chối:
– Đều rất tốt, cảm ơn đại chưởng quầy. Điểm tâm thì không cần, ông cũng biết công tử nhà chúng tôi không ăn đồ bên ngoài. Còn nữa, chưởng quầy còn lớn tuổi hơn công tử nhà chúng tôi, không cần dùng kính ngữ, gọi theo thứ bậc là được rồi.
Bên kia, Lam Ngữ lấy ra một tay nải màu xám, cười dài nói:
– Đúng vậy! Như vậy sẽ khiến công tử nhà tôi tổn thọ mất. Chúng tôi là khách quen ở đây, lần nào lão nhân gia cũng vô cùng chiếu cố đến chúng tôi, công tử nhà tôi rất áy náy đó. Ở đây là một chiếc áo mùa đông do Tầm Mộng phường làm, công tử cố ý để cho Vương nương thêu, lại làm bằng bông và lông dê, rất ấm, tặng cho phu nhân nhà ông để tỏ chút lòng biết ơn,
Lão chưởng quầy sửng sốt, lòng thầm nghĩ: Vương nương đó là tú nương giỏi nhất kinh thành, còn cả Tầm Mộng phường đó chính là phường thêu tọa lạc ở nơi sầm uất nhất kinh thành, trang sức, khăn mặt, giày vớ, áo cưới… đều làm theo yêu cầu, hơn nữa đều vô cùng độc đáo. Những nhà có con cưới gả đều lấy làm tự hào vì có thể mua được đồ của Tầm Mộng phường. Phường chủ của Tầm Mộng phường chính là Liễu công tử gầy yếu này. Chiếc áo bông này đúng là ngàn vàng khó kiếm, bà già ở nhà chẳng biết sẽ vui đến mức độ nào nữa? Lễ vật này cũng thật lớn! Lão chưởng quầy nghĩ vậy, vội khoát tay:
– Sao có thể, tôi đâu có làm được gì cho Liễu công tử, đại lễ thế này sao dám nhận?
Lam Ngữ nhét quần áo vào tay chưởng quầy:
– Nói gì vậy, chưởng quầy xây tòa lầu này, công tử nhà tôi thích vô cùng, như vậy là quá đủ rồi, đâu cần đại lễ. Sau này, công tử nhà ông thành thân, Tầm Mộng phường chúng tôi sẽ ra sức cho ông nữa đó.
Chưởng quầy cười tươi như hoa nở, nhìn khuôn mặt như bạch ngọc của Liễu công tử, thầm than: Đúng là đứa trẻ tâm tư tinh tế, tuổi còn trẻ mà đã thông thư đạt lễ, giỏi làm ăn, người lại tuấn tú, không biết sau này khuê nữ nhà ai có phúc đây? Không uổng công bình thường yêu quý hắn. Lúc này mới vui vẻ cảm tạ, miệng cũng thay đổi cách xưng hô:
– Mộ Vân, tôi cảm tạ công tử thay bà nhà tôi. Từ giờ trở đi, công tử đến đây thì đừng làm như khách đến, cứ tự nhiên như nhà mình. Tôi thấy cơ thể công tử rất yếu ớt, để tôi xuống làm chút gì đó cho công tử, được chứ?
Liễu Mộ Vân ôn hòa giải thích:
– Lão chưởng quầy, trà của ông rất thơm, tôi sợ đồ ăn làm mất đi hương vị. Hơn nữa, vãn bối thích ngắm cảnh bên cửa sổ, những chuyện khác không quan trọng.
– Được, vậy công tử cứ ngắm cảnh, có cái gì thì cứ nói với tôi, hôm nay khách nhân đều vì tuyết mới rơi, mai mới nở mà đến, tôi đi xuống xem sao.
– Ông cứ tự nhiên!
Lão chưởng quầy vui vẻ cầm quần áo đi xuống lầu, miệng còn khe khẽ hát khiến cho Thanh Ngôn, Lam Ngữ đều bật cười.
Không ngẩng đầu lên, cũng chẳng nhìn xung quanh, Liễu Mộ Vân khẽ than một tiếng, hai tay trắng nõn cầm chung trà, hơi ấm thấm vào đầu ngón tay lạnh buốt. Trà ngon đến đâu cũng chỉ dùng để sưởi ấm. Từ nhỏ đến lớn Liễu Mộ Vân đã không ăn được đồ ăn bên ngoài, là từ nhỏ được người nhà chiều chuộng thành nết xấu, không đổi được. Tới đây chỉ gọi chút nước trà xanh nhạt tỏa khói thưởng thức con đê dài rực rỡ hoa mai, thích sự thanh nhã của Quan Mai các và cả sự thân thiết của ông chưởng quầy. Đây là nơi duy nhất Liễu Mộ Vân thích đến.
– Trà lạnh rồi, đổi chung nóng khác nhé!
Sợ làm công tử giật mình, Thanh Ngôn nhẹ nhàng đưa chung trà qua. Khi công tử im lặng không nói chính là lúc tâm hồn đang chu du tứ phương. Nhiều năm như vậy, Thanh Ngôn đương nhiên hiểu rõ.
Đón lấy chung trà nóng, Liễu Mộ Vân mỉm cười với Thanh Ngôn. Thanh Ngôn, Lam Ngữ đi theo Liễu Mộ Vân từ khi còn rất nhỏ, từ nhỏ đến lớn luôn ở bên hỏi han ân cần. Qua mười năm mưa gió, hai từ “chủ tớ” cũng không thể hình dung được hết tình cảm ấy.
– Đều ngồi xuống đi! Các ngươi cũng ăn chút điểm tâm, uống chút trà. Ta ngồi một lát rồi lại đi.
Lam Ngữ gật đầu gọi tiểu nhị, lại thêm một bình trà nóng và chút điểm tâm, hai người ngồi xuống hai bên từ tốn ăn. Cảnh sắc hôm nay thực sự không sai, không lâu sau, các bàn cách đó đều đã kín người.
Liễu Mộ Vân vẫn si ngốc cầm chung trà nhìn ngoài cửa sổ đến xuất thần. Thời tiết rất lạnh, trời đông giá rét thực sự rất khổ sở. Lam Ngữ nhìn công tử xót xa, lòng thật không nỡ: Trời lạnh thế này ngắm cảnh gì chứ, cũng không có việc gì thì lại thích chạy đến đây. Ở nhà thật thích mà, lò sưởi ấp ám, đọc sách vẽ tranh cũng không sai, ai dà, tiểu công tử của tôi ơi!
– Một bình bích loa xuân và mấy món điểm tâm nóng!
Giọng nói trầm thấp đầy sức hút đó là từ khách nhân ở bàn kế bên.
– Huynh trưởng!
Liễu Mộ Vân đột nhiên khẽ gọi một tiếng, vội quay người lại, chỉ thấy một vị nam tử cao lớn, tuấn dật đang ngồi xuống, quần áo màu vàng hoa mỹ phú quý, chắc hẳn đó là người của vương phủ. Mắt sáng mày rậm cùng với nếp nhăn bên môi khi cười giống hệt như huynh trưởng, đáng tiếc lại không phải. Đôi mắt to sáng trong của Liễu Mộ Vân hơi ươn ướt, tâm tình ảm đạm xuống, chuyện cũ đột nhiên dâng lên, lại là giấc mộng, lòng đau tê tái, vội bối rối quay đi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Thanh Ngôn, Lam Ngữ nhìn nhau, buồn bực thay công tử, khó hiểu nhìn qua bên cạnh, không phải là người quen mà! Đứng sau vị khách ngồi ở bàn bên là mấy gia đinh khôi ngô, phát hiện ánh mắt bên đối diện thì hung hăng trừng mắt nhìn lại.
Thanh Ngôn giận dữ quay mặt đi, khẽ nói với công tử:
– Công tử, không còn sớm nữa, chúng ta nên về thôi.
Mấy năm gần đây, đơn đặt hàng đến Tầm Mộng phường càng lúc càng nhiều, công tử đêm nào cũng thức mà vẽ vẽ viết viết. Ánh đèn trong thư phòng cả đêm không tắt, hơn mười lò than nóng đều không thể sưởi ấm được cho công tử, chỉ sợ hắn bị lạnh cóng.
– À!
Liễu Mộ Vân quẫn bách xoay người, buông bát trà. Lam Ngữ lấy ra một chiếc áo choàng màu nâu nhạt được dệt từ lông dê và tơ lụa bao lấy cơ thể mảnh khảnh của công tử. Liễu Mộ Vân không kìm được, lại chuyển tầm mắt liếc qua gương mặt như đã từng quen kia, thực sự rất giống huynh trưởng đã mất! Ánh mắt nhìn qua, người đối diện đang cười rất ôn hòa, hắn không khỏi cảm thấy căng thẳng, lo lắng, run rẩy đáp lại bằng một nụ cười chân thành. Thanh Ngôn, Lam Ngữ cả kinh, miệng há hốc ra, sao công tử lại hòa nhã với một người xa lạ như vậy?
Người nọ đột nhiên đứng lên, bước qua bên này.
– Vương gia?
Gia đinh định tiến lên cản lại thì lại bị một ánh mắt sắc bén lườm qua. Người nọ yêu thương nhìn vị công tử gầy gò trước mắt này, sự quan tâm khó hiểu đột nhiên dâng lên, hận không thể xóa đi sự u buồn đong đầy trong đôi mắt kia.
– Bên ngoài tuyết đang rơi nhiều, nếu không vội thì ở lại cùng ngắm cảnh, thế nào?
Câu hỏi thân thiết như ánh dương ấm áp giữa mùa đông, hòa tan đi vẻ lạnh lùng trên gương mặt Liễu Mộ Vân. Hắn nhu thuận gật đầu, người nọ vươn tay, hắn lại đặt tay mình vào lòng bàn tay kia, ánh mắt như có sương mù, đi theo qua bàn bên rồi ngồi xuống. Tùy tùng của cả hai người đều hoảng sợ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook