Tương Phùng! Có Chắc Là Hạnh Phúc?
-
Chương 2: Tuổi thơ nghiệt ngã
" Đôi khi nghĩ rằng trái tim đã đủ mạnh mẽ để có thể quên được tất cả, nhưng đâu ai ngờ rằng..."
Sau khi đã tìm được khách sạn thích hợp, Từ Anh muốn nghỉ ngơi ngay lập tức. Cô nằm trên giường, đầu óc suy nghĩ vẩn vơ. Chuyện xảy ra như hôm nay thật khiến cô không khỏi nhớ lại năm xưa...
Ba mẹ cô li hôn khi cô vừa lên 5 tuổi, cô được giao cho gia đình người cô họ chăm sóc. Những tưởng rằng sẽ được yêu thương bảo bọc, nhưng đâu ngờ... cô bị cô mình hành hạ dã man. Mới 5 tuổi đã phải cầm chổi quét nhà, mới 5 tuổi đã phải tập tành nấu cơm, mới 5 tuổi đã phải làm lụng mọi thứ, thậm chí còn phải hứng chịu những trận đòn đau đớn, tuổi thơ cô đã không còn sắc hồng. Năm 7 tuổi, sau một đêm hứng chịu cơn giận của người ác phụ ấy, cô đã bỏ trốn khỏi căn nhà mà đối với cô, đó là địa ngục.
Cô lang thang khắp nơi, bán vé số để kiếm sống. Con bé 7 tuổi một thân một mình đương đầu với bạo lực vỉa hè, và vỉa hè cho cô một người bạn đồng cảnh ngộ. Đó là một cậu bé hơn cô một tuổi, kiếm sống bằng nghề đánh giày. Cô và cậu vô tình gặp nhau trước một tiệm bánh mì nhỏ. Cô bụng đói meo, ánh mắt thèm thuồng nhìn những chiếc bánh mì thơm ngon trong tủ kính. Cậu nhìn thấy vậy liền bỏ tiền mua cho cô một cái. Hai con người chung hoàn cảnh nghiễm nhiên trở thành bạn thân, nương tựa vào nhau cùng vượt qua hoàn cảnh. Cậu tặng cô một sợi dây chuyền khắc chữ "Thê" còn mình thì giữ lại sợi có khắc chữ "Phu". Cuộc sống của hai người họ sẽ mãi như thế, nếu như không có một ngày........
Năm 11 tuổi, trong một lần đi bán trong con hẻm nhỏ, cô bị một đám côn đồ chặn lại, suýt bị cưỡng bức thì Vương Thế xuất hiện, ra tay cứu cô thoát nạn và đưa cô về nhà mình, nhận cô làm em gái và chăm sóc cô tử tế. Cô và cậu bạn lạc mất nhau, suốt 8 năm trời chưa một lần gặp lại.
Cô lại nghĩ đến những ngày tháng sống trong sự che chở của Vương Thế. Suốt 8 năm qua, chính anh là người dạy cô học, chỉ 4 năm đã học vượt cấp, tiếp xúc nhiều với máy tính, sau 2 năm đã trở thành lập trình viên giỏi nhất trong tổ chức buôn bán vũ khí của anh. Trong những ngày tháng đó, cô được anh hết mực yêu thương, không một lần lớn tiếng, có chăng chỉ là những lúc cô khó bảo, đó đơn thuần chỉ là dạy dỗ mà thôi. Vậy mà hôm nay, vì một người mới, anh sẵn sàng để cô rời tổ chức, không một câu níu giữ. Thử hỏi anh có còn xem cô là em gái nữa hay không? Nếu như sớm biết anh sẽ bỏ mặc cô thế này thì ngay từ đầu cô đã bỏ trốn, quay lại tìm cậu bạn kia, giờ có lẽ đã sống vui vẻ với nhau rồi!
Nghĩ đến đây, cơn giận của cô tự nhiên bùng phát, không biết trút vào đâu. Tất cả đều tại Thân Hạ Vy. Nếu không có cô ta, chắc chắn Vương Thế sẽ không cư xử như vậy với cô. Chẳng hiểu sao người như cô ta lại có thể lợi dụng được Vương Thế nhỉ?
Quá mệt mỏi với những suy nghĩ mơ hồ ấy, cô quyết định tìm việc làm để xoay sở cho những ngày tháng sau này còn hơn là cứ nằm nghĩ lung tung như vậy. Cô lôi laptop ra, sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng cô cũng tìm được. Tập đoàn Kinh doanh Bất động sản JR đang treo thông báo tuyển dụng trợ lý giám đốc, lương thì cao mà công việc phù hợp, lại vô cùng nhàn hạ. Cô ngay lập tức đăng kí tham gia phỏng vấn. Xong xuôi, cô cất laptop rồi đi tắm.
Sáng hôm sau, cô đến buổi phỏng vấn. Thật không ngờ công việc tốt như vậy mà chỉ có khoảng hơn 10 người đăng kí. Cô thở phào nhẹ nhõm. Vậy là số lượng đối thủ ít hơn cô tưởng. Đợi không lâu đã tới lượt, hướng dẫn cho cô là một nữ nhân viên trẻ tuổi. Cô nhân viên đưa cô vào phòng chủ tịch rồi ra ngoài. Trong phòng có hai người đàn ông còn rất trẻ, một trong hai lên tiếng:
- Cô ngồi xuống đi!
Từ Anh nhanh chóng ngồi xuống ghế đối diện. Người đó tiếp:
- Chúng ta bắt đầu nhé!
- Vâng!
- Cô tên Nghiêm Từ Anh, 19 tuổi, từng là lập trình viên, có thể làm mọi việc, tính tình thẳng thắn, có sự tự tin vào bản thân khá cao. Hiện đang sống ở...- Người đó bỗng ngừng lại rồi tiếp- Sao khung này lại bỏ trống vậy?
Từ Anh vội đáp:
- À, thực ra thì.. hiện tôi vẫn đang sống ở khách sạn nên chưa điền vội ạ!
Người đó bảo:
- Ra vậy... Tôi có vài câu hỏi dành cho cô...
~15 phút sau~
Người đàn ông đó đứng lên bắt tay cô, hồ hởi nói:
- Chào mừng cô đến với JR! Hi vọng cô sẽ cống hiến hết sức mình!
Từ Anh vui vẻ:
- Vâng. Nhưng không biết xưng hô thế nào cho phải đây...
- À à, tôi quên mất. Tôi là Tần Dương- Giám đốc ở đây. Còn vị này là Tùy Phong- Chủ tịch tập đoàn Kinh doanh Bất động sản JR.
Vị chủ tịch trẻ tuổi ngẩng lên. Từ Anh suýt nữa thì thốt lên. Anh ta quá đẹp trai. Còn trẻ như vậy mà đã nắm trong tay cả tập đoàn lớn. Thật đúng là tuổi trẻ tài cao mà! Ánh mắt anh ta như nhìn xoáy tâm can người khác, rất giống một người....
- Chào cô!- Tùy Phong lên tiếng.
- Dạ... chào... Chủ tịch!
Tùy Phong gật đầu rồi bảo Tần Dương đưa cô đi làm quen với mọi ngõ ngách của Trụ sở Tập đoàn. Trong lúc đi theo Tần Dương, cô hỏi:
- Giám đốc Tần, liệu rằng công việc có khó khăn lắm không?
Tần Dương cười:
- Từ từ sẽ quen thôi mà! Cô không cần lo lắng quá đâu! Còn về phần Chủ tịch Tùy, cô cũng đừng căng thẳng quá. Con người cậu ấy vốn khô khan như vậy đấy.
Từ Anh khẽ gật đầu, theo chân Tần Dương đi tham quan. Cô miên man nghĩ tới Tùy Phong. Đầu óc mông lung hình dung ra một người từng ẩn hiện trong kí ức.
Tần Dương đưa cô đi một lúc rồi dặn dò cô giờ đi làm rồi để cô về. Đang lang thang trên vỉa hè thì bất chợt cô nghe tiếng gọi. Quay lại thì thấy Hạo Thiên đứng đó. Cô bước lại hỏi:
- Anh tìm em có chuyện gì à?
- Nói ở đây không tiện lắm! Chúng ta tìm chỗ ngồi đi!
Khi đã ngồi đối diện nhau, Từ Anh hỏi:
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
Hạo Thiên im lặng một lúc rồi nói:
- Em quay về được không? Bên ngoài....
- Anh đang nói chuyện gì vậy? Nếu gặp em chỉ để nói chuyện này thì em về đây...- Cô cắt lời anh.
Hạo Thiên vội vàng:
- Nhưng em biết bên ngoài phức tạp thế nào mà! Nó không dễ dàng như em nghĩ đâu!
Cô cười nhạt:
- Hạo Thiên! Em đã 19 tuổi rồi! Em tự biết mình phải làm gì mà. Vả lại những chuyện thế này, đâu phải em chưa từng trải! Anh không cần lo quá đâu...
- Nhưng mà trước đây khác, bây giờ khác. Em phải hiểu chứ?
- Hiểu? Cái gì em cũng hiểu hết! Anh suy nghĩ nhiều quá rồi! Em tự lo cho mình được. Anh về đi!
Hạo Thiên quả thật không thể nói lại cô mà! Người cứng đầu như cô, đây là lần đầu tiên anh gặp. Cuối cùng anh nói:
- Vậy hi vọng em giúp anh lần này. Mọi thứ ở nhà đang rối hết cả lên. Hệ thống máy chủ đã ngưng hoạt động rồi!
-Tại sao?- Từ Anh ngạc nhiên thốt lên.
Hạo Thiên tiếp:
- Mã ID dùng để kích hoạt hệ thống đã bị Hạ Vy xóa mất, bây giờ bó tay rồi!
Từ Anh đập tay xuống bàn, nghiến răng đầy tức giận:
- Biết ngay mà! Người như cô ta chỉ tổ phá hoại mà thôi. Lão Đại đâu? Sao không bảo anh ấy tự đi mà giải quyết?
- Lão Đại từ sáng sớm đã cùng Thế Hạo sang Canada gặp đối tác rồi. Bây giờ chỉ còn trông cậy vào em thôi. Thiên Duy chật vật mãi từ sáng tới giờ vẫn không xong. Hi vọng em sẽ giúp....
Cô gật đầu:
- Được rồi! Anh cứ về đi. Tối nay em sẽ đến! Nếu không còn chuyện gì nữa thì em về trước đây. Tạm biệt!
Từ Anh nói rồi mau chóng đứng lên. Tối nay cô sẽ sang đập ả Hạ Vy một trận, đã không làm được gì thì chớ, lại còn phá đám. Nghĩ đến là máu nóng trong người cô lại sôi lên. Cơn giận này hôm nay không xả được, cô nhất định không phải Nghiêm Từ Anh!
Sau khi đã tìm được khách sạn thích hợp, Từ Anh muốn nghỉ ngơi ngay lập tức. Cô nằm trên giường, đầu óc suy nghĩ vẩn vơ. Chuyện xảy ra như hôm nay thật khiến cô không khỏi nhớ lại năm xưa...
Ba mẹ cô li hôn khi cô vừa lên 5 tuổi, cô được giao cho gia đình người cô họ chăm sóc. Những tưởng rằng sẽ được yêu thương bảo bọc, nhưng đâu ngờ... cô bị cô mình hành hạ dã man. Mới 5 tuổi đã phải cầm chổi quét nhà, mới 5 tuổi đã phải tập tành nấu cơm, mới 5 tuổi đã phải làm lụng mọi thứ, thậm chí còn phải hứng chịu những trận đòn đau đớn, tuổi thơ cô đã không còn sắc hồng. Năm 7 tuổi, sau một đêm hứng chịu cơn giận của người ác phụ ấy, cô đã bỏ trốn khỏi căn nhà mà đối với cô, đó là địa ngục.
Cô lang thang khắp nơi, bán vé số để kiếm sống. Con bé 7 tuổi một thân một mình đương đầu với bạo lực vỉa hè, và vỉa hè cho cô một người bạn đồng cảnh ngộ. Đó là một cậu bé hơn cô một tuổi, kiếm sống bằng nghề đánh giày. Cô và cậu vô tình gặp nhau trước một tiệm bánh mì nhỏ. Cô bụng đói meo, ánh mắt thèm thuồng nhìn những chiếc bánh mì thơm ngon trong tủ kính. Cậu nhìn thấy vậy liền bỏ tiền mua cho cô một cái. Hai con người chung hoàn cảnh nghiễm nhiên trở thành bạn thân, nương tựa vào nhau cùng vượt qua hoàn cảnh. Cậu tặng cô một sợi dây chuyền khắc chữ "Thê" còn mình thì giữ lại sợi có khắc chữ "Phu". Cuộc sống của hai người họ sẽ mãi như thế, nếu như không có một ngày........
Năm 11 tuổi, trong một lần đi bán trong con hẻm nhỏ, cô bị một đám côn đồ chặn lại, suýt bị cưỡng bức thì Vương Thế xuất hiện, ra tay cứu cô thoát nạn và đưa cô về nhà mình, nhận cô làm em gái và chăm sóc cô tử tế. Cô và cậu bạn lạc mất nhau, suốt 8 năm trời chưa một lần gặp lại.
Cô lại nghĩ đến những ngày tháng sống trong sự che chở của Vương Thế. Suốt 8 năm qua, chính anh là người dạy cô học, chỉ 4 năm đã học vượt cấp, tiếp xúc nhiều với máy tính, sau 2 năm đã trở thành lập trình viên giỏi nhất trong tổ chức buôn bán vũ khí của anh. Trong những ngày tháng đó, cô được anh hết mực yêu thương, không một lần lớn tiếng, có chăng chỉ là những lúc cô khó bảo, đó đơn thuần chỉ là dạy dỗ mà thôi. Vậy mà hôm nay, vì một người mới, anh sẵn sàng để cô rời tổ chức, không một câu níu giữ. Thử hỏi anh có còn xem cô là em gái nữa hay không? Nếu như sớm biết anh sẽ bỏ mặc cô thế này thì ngay từ đầu cô đã bỏ trốn, quay lại tìm cậu bạn kia, giờ có lẽ đã sống vui vẻ với nhau rồi!
Nghĩ đến đây, cơn giận của cô tự nhiên bùng phát, không biết trút vào đâu. Tất cả đều tại Thân Hạ Vy. Nếu không có cô ta, chắc chắn Vương Thế sẽ không cư xử như vậy với cô. Chẳng hiểu sao người như cô ta lại có thể lợi dụng được Vương Thế nhỉ?
Quá mệt mỏi với những suy nghĩ mơ hồ ấy, cô quyết định tìm việc làm để xoay sở cho những ngày tháng sau này còn hơn là cứ nằm nghĩ lung tung như vậy. Cô lôi laptop ra, sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng cô cũng tìm được. Tập đoàn Kinh doanh Bất động sản JR đang treo thông báo tuyển dụng trợ lý giám đốc, lương thì cao mà công việc phù hợp, lại vô cùng nhàn hạ. Cô ngay lập tức đăng kí tham gia phỏng vấn. Xong xuôi, cô cất laptop rồi đi tắm.
Sáng hôm sau, cô đến buổi phỏng vấn. Thật không ngờ công việc tốt như vậy mà chỉ có khoảng hơn 10 người đăng kí. Cô thở phào nhẹ nhõm. Vậy là số lượng đối thủ ít hơn cô tưởng. Đợi không lâu đã tới lượt, hướng dẫn cho cô là một nữ nhân viên trẻ tuổi. Cô nhân viên đưa cô vào phòng chủ tịch rồi ra ngoài. Trong phòng có hai người đàn ông còn rất trẻ, một trong hai lên tiếng:
- Cô ngồi xuống đi!
Từ Anh nhanh chóng ngồi xuống ghế đối diện. Người đó tiếp:
- Chúng ta bắt đầu nhé!
- Vâng!
- Cô tên Nghiêm Từ Anh, 19 tuổi, từng là lập trình viên, có thể làm mọi việc, tính tình thẳng thắn, có sự tự tin vào bản thân khá cao. Hiện đang sống ở...- Người đó bỗng ngừng lại rồi tiếp- Sao khung này lại bỏ trống vậy?
Từ Anh vội đáp:
- À, thực ra thì.. hiện tôi vẫn đang sống ở khách sạn nên chưa điền vội ạ!
Người đó bảo:
- Ra vậy... Tôi có vài câu hỏi dành cho cô...
~15 phút sau~
Người đàn ông đó đứng lên bắt tay cô, hồ hởi nói:
- Chào mừng cô đến với JR! Hi vọng cô sẽ cống hiến hết sức mình!
Từ Anh vui vẻ:
- Vâng. Nhưng không biết xưng hô thế nào cho phải đây...
- À à, tôi quên mất. Tôi là Tần Dương- Giám đốc ở đây. Còn vị này là Tùy Phong- Chủ tịch tập đoàn Kinh doanh Bất động sản JR.
Vị chủ tịch trẻ tuổi ngẩng lên. Từ Anh suýt nữa thì thốt lên. Anh ta quá đẹp trai. Còn trẻ như vậy mà đã nắm trong tay cả tập đoàn lớn. Thật đúng là tuổi trẻ tài cao mà! Ánh mắt anh ta như nhìn xoáy tâm can người khác, rất giống một người....
- Chào cô!- Tùy Phong lên tiếng.
- Dạ... chào... Chủ tịch!
Tùy Phong gật đầu rồi bảo Tần Dương đưa cô đi làm quen với mọi ngõ ngách của Trụ sở Tập đoàn. Trong lúc đi theo Tần Dương, cô hỏi:
- Giám đốc Tần, liệu rằng công việc có khó khăn lắm không?
Tần Dương cười:
- Từ từ sẽ quen thôi mà! Cô không cần lo lắng quá đâu! Còn về phần Chủ tịch Tùy, cô cũng đừng căng thẳng quá. Con người cậu ấy vốn khô khan như vậy đấy.
Từ Anh khẽ gật đầu, theo chân Tần Dương đi tham quan. Cô miên man nghĩ tới Tùy Phong. Đầu óc mông lung hình dung ra một người từng ẩn hiện trong kí ức.
Tần Dương đưa cô đi một lúc rồi dặn dò cô giờ đi làm rồi để cô về. Đang lang thang trên vỉa hè thì bất chợt cô nghe tiếng gọi. Quay lại thì thấy Hạo Thiên đứng đó. Cô bước lại hỏi:
- Anh tìm em có chuyện gì à?
- Nói ở đây không tiện lắm! Chúng ta tìm chỗ ngồi đi!
Khi đã ngồi đối diện nhau, Từ Anh hỏi:
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
Hạo Thiên im lặng một lúc rồi nói:
- Em quay về được không? Bên ngoài....
- Anh đang nói chuyện gì vậy? Nếu gặp em chỉ để nói chuyện này thì em về đây...- Cô cắt lời anh.
Hạo Thiên vội vàng:
- Nhưng em biết bên ngoài phức tạp thế nào mà! Nó không dễ dàng như em nghĩ đâu!
Cô cười nhạt:
- Hạo Thiên! Em đã 19 tuổi rồi! Em tự biết mình phải làm gì mà. Vả lại những chuyện thế này, đâu phải em chưa từng trải! Anh không cần lo quá đâu...
- Nhưng mà trước đây khác, bây giờ khác. Em phải hiểu chứ?
- Hiểu? Cái gì em cũng hiểu hết! Anh suy nghĩ nhiều quá rồi! Em tự lo cho mình được. Anh về đi!
Hạo Thiên quả thật không thể nói lại cô mà! Người cứng đầu như cô, đây là lần đầu tiên anh gặp. Cuối cùng anh nói:
- Vậy hi vọng em giúp anh lần này. Mọi thứ ở nhà đang rối hết cả lên. Hệ thống máy chủ đã ngưng hoạt động rồi!
-Tại sao?- Từ Anh ngạc nhiên thốt lên.
Hạo Thiên tiếp:
- Mã ID dùng để kích hoạt hệ thống đã bị Hạ Vy xóa mất, bây giờ bó tay rồi!
Từ Anh đập tay xuống bàn, nghiến răng đầy tức giận:
- Biết ngay mà! Người như cô ta chỉ tổ phá hoại mà thôi. Lão Đại đâu? Sao không bảo anh ấy tự đi mà giải quyết?
- Lão Đại từ sáng sớm đã cùng Thế Hạo sang Canada gặp đối tác rồi. Bây giờ chỉ còn trông cậy vào em thôi. Thiên Duy chật vật mãi từ sáng tới giờ vẫn không xong. Hi vọng em sẽ giúp....
Cô gật đầu:
- Được rồi! Anh cứ về đi. Tối nay em sẽ đến! Nếu không còn chuyện gì nữa thì em về trước đây. Tạm biệt!
Từ Anh nói rồi mau chóng đứng lên. Tối nay cô sẽ sang đập ả Hạ Vy một trận, đã không làm được gì thì chớ, lại còn phá đám. Nghĩ đến là máu nóng trong người cô lại sôi lên. Cơn giận này hôm nay không xả được, cô nhất định không phải Nghiêm Từ Anh!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook