Trong văn phòng làm việc của Đường Lâm!

"Đường Tổng, rất xin lỗi, trước mắt chỉ sợ nan đề nghiên cứu phát minh lần này dựa vào năng lực của ta cũng không có biện pháp giải quyết!" Lâm giáo sư trên ghế ngồi thẳng, vẻ mặt tiếc nuối nói với Đường Lâm.

"Không thể nào? Lâm giáo sư, đến ngài cũng không giải quyết được vấn đề này sao?" Đường Lâm kinh ngạc nói.

"Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng tối hôm qua ta đọc tài liệu một đêm, liên tục suy nghĩ, ta biết bản thân ta không thể giải được bây giờ, hoặc có thể nói để ta nghiên cứu nan đề trên cần ít nhất thời gian nửa năm để nghiên cứu, thử nghiệm phỏng đoán cùng suy luận!"Lâm giáo sư cười khổ nói.

"Nửa năm?" Đường Lâmn nghe nói thế liền nở nụ cười khổ

Chính Dương là tập đoàn đoàn lớn về bất động sản, truyền hình điện ảnh, ẩm thực và mỹ phẩm. Trước khi Đường Lâm đến nhậm chức đã cho ban giám đốc đảm bảo, cô cam đoan doanh thu của chi nhánh công ty mảng mỹ phẩm sẽ tăng gấp đôi. Thời điểm vào công ty khi đã quen thuộc tình huống sau đó, Đường Lâm không quan tâm đến mọi người phản đối, cố ý khởi động dự án mà công ty đã niêm phong cất kho từ lâu "Mộng Huyễn Giai Nhân", lên kế hoạch nghiên cứu toàn bộ mỹ phẩm.

Đường Lâm vốn mượn nghiên cứu sáng tạo bộ mỹ phẩm "Mộng Huyễn Giai Nhân"để triển khai kế hoạch lớn, làm nên thành tích lớn, cho nên cô đem rất nhiều tài nguyên của công ty đầu nhập vào "Mộng Huyễn Giai Nhân" nghiên cứu, chế tạo đột phá mới trong ngành mỹ phẩm, nhưng cô không ngờ khó khăn trong nghiên cứu vượt quá sự tưởng tượng cũng như khả năng của cô. Nhất là trong đó có một nan đề khó khăn quan trọng nhất, đến Lâm giáo sư cô mời tới nhờ mối quan hệ rộng rãi trong giới cũng không có biện pháp nào xoay sở.

Mà cô hiện tại tiến hay lùi đều không được, nếu rút lui cô sẽ bị mội người cười nhạo cô không biết trời cao đất rộng, không tự lượng sức mình dẫn đến hao phí lượng tài nguyên của công ty khá lớn, khiến chúng uổng phí vô ích, không cách nào bàn giao với cấp trên. Trước đó đã hứa giờ lại nói không thể thực hiện được, theo Lâm giáo sư nói phải đợi nửa năm thì vượt quá cuộc họp mặt thường niên cuối năm rồi, đến khi đó cô lấy thành tích gì để đưa tin đến tổng bộ? Cho nên hiện tại cô lâm vào khốn cảnh vô cùng khó khăn.

"Đường Tổng, ngươi cũng đừng nản chí!" Lâm giáo sư nhìn sắc mặt Đường Lâm xám xịt an ủi: "Ta sẽ đem nghiên cứu của công ty đến cho một số bạn già của ta xem thử, không chừng lại thật sự có cách khiến nghiên cứu đột phá!"

"Được!" Đường Lâm dâng lên chút hy vọng trong lòng, cô miễn cưỡng nở nụ cười nói.

Lâm giáo sư cảm thán, thật ra ông biết những lời vừa rồi chẳng qua chỉ là an ủi Đường Lâm mà thôi bởi vì mức độ khó của nghiên cứu trên tay quá lớn, trong đó có một ít kiến thức chuyên nghiệp liên quan mà ngay trong nước cũng không có tư liệu lưu trữ, trước mắt trong nước không người nào có biện pháp giải quyết.

Nếu muốn giải quyết cũng chỉ có thể sang Châu Âu nhờ cậy một số công ty lớn về mỹ phẩm để bọn họ hỗ trợ nghiên cứu, nhưng để hợp tác với bọn họ chẳng khác nào bảo hổ lột da, sau khi hợp tác đừng nói Đường Lâm mà ngay đến cả tập đoàn Chính Dương cũng bị nuốt không còn miếng xương.

"Reng reng reng .... "

Điện thoại trên bàn làm việc vang lên, Đường Lâm vươn tay nhấc máy nghe, bên trong truyền đến âm thanh của nhân viên lễ tân "Đường Tổng, người tự xưng là bạn học của ngài Tiêu Phàm ngày hôm qua lại đến..."

"Kêu hắn cút đi, nếu hắn dây dưa không chịu đi liền gọi bảo vệ đến lôi cổ hắn khỏi công ty!" Tâm tình Đường Lâm hiện không tốt nghe được tin này liền nổi giận rống to với người bên kia đầu dây!"

"Vâng...vâng Đường tổng ta đã hiểu. A! Tại sao ngươi lại giật điện thoại của ta? Bảo vệ! Bảo vệ!"

"Đường Lâm, nan đề khó khăn mà ngươi đang gặp trong thí nghiệm nghiên cứu kia, ta có thể giúp ngươi giải quyết, nếu ngươi tin tưởng ta ... Tút! Tút! Tút!" Tiêu Phàm còn chưa nói hết câu, điện thoại liền bị ngắt ngang.

"Cái gì?" Nghe được lời Tiêu Phàm nói, Đường Lâm nhất thời sửng sốt, ngay đến cả Lâm giáo sư cũng không thể giải quyết được vấn đề nan giải đầy khó khăn trên lập tức, Tiêu Phàm lại có thể giải quyết được nan đề trên không phải hắn đang nói hươu nói vượn chứ?

"Có người nói hắn có thể giải quyết vấn đề nan giải của thí nghiệm nghiên cứu?" Vì vừa rồi trong điện thoại giọng Tiêu Phàm nói rất lớn cho nên Lâm giáo sư đứng một bên cũng nghe được, hắn lập tức ngây ngẩn.

"Làm sao có thể? Đoán chừng hắn lại nói hươu nói vượn!" Đường Lâm suy nghĩ một chút lập tức lắc đầu nói.

Lâm giáo sư suy nghĩ trong một chút liền nói "Đường Tổng, ta nghĩ ngài có thể thử gọi hắn đến để xem hắn nói thế nào, nếu hắn không có biện pháp gỡ bỏ nan đề thí nghiệm chúng ta, nếu hắn là kẻ lừa đảo chúng ta có thể đuổi hắn ra khỏi công ty cũng không muộn, còn nếu hắn thật sự có thể gỡ bỏ được vấn đề thì đối với Đường tổng chính là chuyện tốt không gì bằng!"

"Cũng đúng!" Đường Lâm suy nghĩ rồi nhấc điện thoại liên hệ với nhân viên quầy lễ tân "Ngươi để người đưa Tiêu Phàm lên văn phòng của ta!"

...

Trong văn phòng làm việc Đường Lâm nhìn tiêu Phàm chậm rãi nói "Ngươi có thể giúp ta giải quyết vấn đề đang gặp phải trong nghiên cứu của ta?"

"Có thể!" Tiêu Phàm dừng một chút rồi bổ sung "Tuy nhiên, ta tất nhiên không có năng lực giải quyết vấn đề của ngươi nhưng ta biết một người giải quyết nan đề mà ngươi đang gặp phải, hắn đối với vấn đề nghiên cứu khoa học không có nan đề nào là hắn không thể giải được!"

"Thật?" Đường Lâm nghi ngờ nhìn Tiêu Phàm.

"Thật!" Tiêu phàm lần nữa khẳng định, gật đầu nói.

Trong lời nói người bạn có thể giải quyết được vấn đề nghiên cứu thật ra chính là hắn, bởi vì tại thế giới tiên hiệp kia hắn chính là một trong bảy người được mệnh danh là đan thánh, một thân đan dược chi thuật của hắn đã sớm xuất thần nhập hóa, mặt kệ là đan dược gì đến tay hắn đều có năng lực luyện ra.

Mà ở Trái đất thật ra mỹ phẩm chính là tương đương với Trú nhan đan ở thế giới kia, Mỹ bạch đan và Thanh xuân bất lão đan các loại đan dược, những loại đan dược này Tiêu Phàm cũng không xa lạ gì, hắn tự nhiên là có lòng tin có thể giải quyết nan đề trong nghiên cứu mà Đường Lâm đang gặp phải.

Hắn sở dĩ không muốn nói người giải quyết vấn đề mà Đường Lâm đang gặp phải trước tiên là hắn không muốn phô trương rêu rao, năng lực của hắn hiện tại thấp đến cực điểm, một khi chuyện này lộ ra ngoài nổi danh phiền phức cũng tự nhiên sẽ tự kéo đến, đến lúc đó không có năng lực giải quyết lại tự tìm đến phiền toái cho bản thân mà thôi. Cuối cùng là vì hắn nhìn thấy người bạn thời còn đi học sau năm năm trở về vô cùng vui vẻ, nhưng trải qua ngày hôm qua, sau khi gặp Đường Lâm, thái độ cùng lời nói của cô khiến tâm Tiêu Phàm nguội lạnh cho nên hắn cũng không muốn cùng Đường Lâm tiếp xúc thân cận thêm.

Có những chuyện chỉ có thể cùng bằng hữu thật tình nói, mà bằng hữu bình thường thì chính là bằng hữu bình thường, qua thời gian cũng sẽ thay đổi dần.

Bất quá dù nói thế nào thì Đường Lâm cũng cho hắn mượn hơn một ngàn đồng tiền, hắn liền thiếu Đường Lâm ân tình không nhỏ, đồng thời cùng Đường Lâm ngồi xuống thẳng thắn nói chuyện rồi mượn Đường Lâm thêm ba ngàn đồng tiền, lúc đó hắn có thể đến thành phố Giang Châu để tìm lão đại cho nên hắn quyết định giúp vấn đề Đường Lâm đang gặp phải.

"Tiểu hữu, ngươi có thể nói chúng ta biết danh tính của vị bằng hữu kia của ngươi không? Nan đề nghiên cứu này rất khó, lão hủ cũng rất muốn biết ở trong nước đến cuối cùng là ai có thể giải quyết được nó?" Lâm giáo sư mở lời nói.

"Thực xin lỗi, ta không thể nói!" Tiêu Phàm lắc đầu nói.

"Được rồi!" Lâm giáo sư nhìn Tiêu Phàm kiên quyết không nói danh tính người bằng hữu, thở dài bắc đắc dĩ.

"Người bằng hữu kia của ngươi mất bao lâu thì có thể giải quyết được vấn đề nghiên cứu trên?" Đường Lâm hỏi.

Tiêu Phàm trả lời "Ta sẽ đem tư liệu nghiên cứu của ngươi cho bằng hữu, cao nhất là qua một đêm, đến sáng ngày mai hắn sẽ cho ta câu trả lời thuyết phục!"

"Được!" Đường Lâm thản nhiên nói "Tuy nhiên, tư liệu của công ty là bảo mật, ngươi có thể gửi cho bằng hữu ngươi xem nhưng phải dùng máy tính và hệ thống của công ty gửi đi đồng thời trước khi ngươi cho ta đáp án vào sáng sớm ngày mai, ngươi không được rời khỏi công ty nửa bước!"

Tiêu Phàm nhìn chăm chú gương mặt lạnh lùng của Đường lâm, nhẹ nhàng thở dài nói "Được!"

"Vậy chúng ta đi thôi!" Đường Lâm nhìn chằm chằm ánh mắt Tiêu Phàm, lạnh lùng nói "Tiêu Phàm, hy vọng ngươi không lừa gạt ta!"

Tiêu Phàm không trả lời mà chỉ nhẹ lắc đầu.

"Tốt nhất là như vậy!" Đường Lâm thản nhiên nói, sau đó ba người đều đi ra ngoài, hướng phòng thí nghiệm nằm sâu trong công ty đi đến.

-----

Hơi chậm, A Tĩnh sẽ cố gắng nhanh hơn, cầu ủng hộ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương