Mừng Ngày Thống Nhất Đất Nước! Tặng Ngay 15% Giá Trị Thẻ Nạp Đến Hết Ngày 3/5. Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

TỬ THẦN PHIÊU NGUYỆT CHAP 58

 

 

 

Cảm giác uy áp lúc này đang bao trùm lấy cả núi Thanh Thành.

Đó là bởi vì hiện giờ có một nhóm khách ghé thăm vào lúc mặt trời chuẩn bị lặn.

Đám người mang theo một cỗ quan tài lên đỉnh Thanh Thành đó không ai khác chính là Thái Niên Hổ và võ giả của Lôi Âm Môn.

Võ giả Thanh Thành nhìn đám người của Lôi Âm Môn đến thăm mà không báo trước liền tỏ vẻ khó chịu.

Việc đột ngột ghé thăm thế này vốn không phải đạo lý giang hồ. Hơn nữa, Thanh Thành phái còn là đạo quán trọng lễ tiết của đạo gia.

Vậy nên họ không có lý do gì cho phép một đám người mang kiếm tùy tiện xông vào. Thế nhưng, xét thấy vấn đề xem ra vô cùng hệ trọng, vậy nên Thanh Thành mới để võ giả của Lôi Âm Môn vào trong rồi bàn tiếp. Thế nên, hiện giờ hai bên đang đối mặt với nhau tại sân luyện võ trước đại điện.

Giữa Thanh Thành và Lôi Âm Môn đương đối đầu nhau có một cỗ quan tài được đưa từ dưới núi lên.

Lúc đó, một vài người đứng đầu Thanh Thành từ đại điện bước ra.

Khi họ xuất hiện, võ giả của Thanh Thành liền cung kính cúi đầu.

Ở giữa nhóm người chính là Chưởng môn nhân của Thanh Thành phái - Vũ Linh Chân Nhân.

Vũ Linh Chân Nhân nhìn Thái Niên Hổ với ánh mắt trầm tĩnh rồi nói.

“Ngài có chuyện gì thế? Thái Môn chủ.”

“Đó là điều ta muốn hỏi đấy. Vũ Linh Chân Nhân.”

“Hãy nói chuyện của ngài trước đi. Cỗ quan tài đó là sao đây?”

“Cỗ quan tài này chính là để chứa thi thể đệ tử của ta.”

“Việc đệ tử của Thái Môn chủ đã ra đi ta cũng rất lấy làm tiếc, nhưng ta không biết điều đó có liên quan gì đến bổn phái mà ngài lại hành động lỗ mãng thế này.”

“Ngài không biết ư? Thật sự sao?”

Thái Niên Hổ trợn tròn mắt nhìn Vũ Linh Chân Nhân.

“Xin ngài hãy giữ lễ tiết.”

Các đệ tử của Thanh Thành lúc này đã bừng bừng nộ khí.

“Sao ngài lại dám mạo phạm Chưởng môn nhân của Thanh Thành như vậy chứ?”

Các đệ tử Thanh Thành ngay lập tức tỏa ra khí thế như muốn tấn công võ giả của Lôi Âm Môn ngay lập tức.

Đây chính là sân nhà của Thanh Thành nên sức lực đương nhiên sẽ trội hơn.

Nếu Thanh Thành phái muốn, họ có thể khống chế tất cả võ giả của Lôi Âm Môn đã đặt chân lên ngọn núi này trong tích tắc.

Thế nhưng, Vũ Linh Chân Nhân là đạo sĩ luôn biết giữ lễ tiết cơ bản.

Vũ Linh Chân Nhân đưa tay để trấn tĩnh các đệ tử rồi hỏi Thái Niên Hổ.

“Ta thật sự không biết nên mới hỏi Môn chủ. Bây giờ ngài có thể nói cho ta biết rốt cuộc là có chuyện gì hay không?”

Thanh Thành vẫn chưa nhận được tin tức về việc Nam Hổ Sơn bị ám sát, vậy nên Vũ Linh Chân Nhân thật sự không rõ nguyên do tại sao Thái Niên Hổ lại làm ầm lên như vậy.

“Được lắm. Vậy thì ngài hãy tự mình xem đi.”

Thái Niên Hổ mở nắp quan tài ra. Thi thể vô cùng thê thảm của Nam Hổ Sơn liền hiện ra trước mắt bọn họ.

“Ưm.”

“Vô lượng thọ phật!”

Hình ảnh thi thể bị vô số vết thương gây ra từ kiếm khủng khiếp đến nỗi khiến cho trái tim của đám võ giả Thanh Thành chấn động một phen.

“Đây chính là thi thể đệ tử của ta. Ngài nhìn vào có cảm nhận được gì hay không?”

“Bần đạo xin bày tỏ lòng tiếc thương sâu sắc đối với sự bất hạnh của đệ tử. Nhưng cái chết của đệ tử Môn chủ có liên quan gì đến bổn phái chứ?”

“Ngài không nhìn thấy vết thương của đứa trẻ này hay sao? Đó chính là vết thương gây ra là Thất Thập Nhị Trảm của Thanh Thành phái.”

“Lý nào lại thế…”

Mãi đến lúc đó, Vũ Linh Chân Nhân và những người còn lại mới nhìn kỹ vết thương trên thi thể Nam Hổ Sơn.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Ưm!”

“Đây thật sự là do Thất Thập Nhị Trảm ư?”

Bọn họ vô thức nuốt một ngụm nước bọt khô.

Bởi lẽ vết thương để lại trên người Nam Hổ Sơn rõ là có dấu vết của Thất Thập Nhị Trảm thật.

Vũ Linh Chân Nhân lập tức trở nên bối rối.

Thất Thập Nhị Trảm quả thật là tuyệt kỹ của Thanh Thành phái.

Thái Niên Hổ hét lớn.

“Đến nước này ngài còn chối được nữa hay sao? Đệ tử của bổn môn đã bị thích khách ám sát bằng tuyệt kỹ của Thanh Thành. Nếu Thanh Thành không phải chủ mưu thì sao lại xảy ra loại chuyện này chứ?”

“Thái Môn chủ! Ngài hãy bình tĩnh trước đã.”

“Làm sao ta bình tĩnh được chứ? Đệ tử của ta đã chết dưới lưỡi kiếm của Thanh Thành các người.”

“Ta sẽ tìm hiểu chuyện này….”

“Các ngài đừng hòng thoái thác, nhất định phải giải thích rõ ràng cho ta. Đệ tử của ta sắp kết hôn với Vũ Tiểu thư của Bách Hoa Môn nên các người nghĩ rằng bọn ta sẽ đứng về phía Nga Mi đúng chứ? Các người bận tâm Nga Mi đến mức đó ư? Đến mức phải làm ra loại chuyện hèn hạ này.”

Nghe Thái Niên Hổ nói, chân mày Vũ Linh Chân Nhân liền giật giật.

Chính lúc này, một âm thanh lớn vang lên.

“Ha!"

Sau tiếng gầm như sư tử hống lớn đến mức muốn chấn động của núi Thanh Thành, Thái Niên Hổ và các đệ tử Lôi Âm Môn lập tức bịt chặt tai, cả người không ngừng lảo đảo.

Một đạo sĩ diện mạo lạnh lùng từ nhóm người phía Thanh Thành bước ra phía trước.

Đạo sĩ trung niên trong tích tắc đã đứng trước mặt Thái Niên Hổ. Đó chính là sư đệ của Vũ Linh Chân Nhân - Vũ Tịnh Chân Nhân.

Ánh mắt Vũ Tịnh Chân Nhân nhìn Thái Niên Hổ giăng đầy độc khí.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Vũ Linh Chân Nhân liền hét lên.

“Không được đâu! Sư đệ.”

“Ta không thể tha thứ cho kẻ nào dám đến bổn phái làm càn.”

Vũ Tịnh Chân Nhân không mảy may quan tâm lời của sư huynh mà vươn tay về phía Thái Sơn Hổ.

Ông ta lập tức tung ra Phong Lôi Chưởng - một trong những tuyệt kỹ bí truyền của Thanh Thành phái.

“Không thể tha thứ được.”

Thái Niên Hổ vội vàng rút kiếm ra thi triển chiêu thức phòng thủ. Thế nhưng, ông không đủ thực lực ngăn chặn một chưởng kia.

Rầm!

Cùng với âm thanh chấn động trời đất, cơ thể Thái Niên Hổ văng ra xa.

Uy lực khủng khiếp của Phong Lôi Chưởng đã đánh gãy kiếm của Thái Niên Hổ thành từng mảnh.

Vũ Tịnh Chân Nhân liên tục xông tới bám theo Thái Niên Hổ.

Khí thế hung tợn phát ra từ đôi mắt quả thật không hợp với một đạo sĩ chút nào, Thái Niên Hổ cắn chặt môi nhìn chằm chằm Vũ Tịnh Chân Nhân.

Phong Lôi Chưởng của Vũ Tịnh Chân Nhân đã khiến cho nội tạng của Thái Niên Hổ rối loạn đến mức ông ta không thể vận hết sức mạnh để đáp chiêu.  

“Sư đệ! Hãy rũ lòng từ bi.”

“Không được giết ông ta. Sư huynh!”

Vũ Linh Chân Nhân và Vũ Hòa Chân Nhân cùng lúc hét lên.

Lúc đó, hai tay Vũ Tịnh Chân Nhân đã đánh mạnh vào người Thái Niên Hổ.

Bốp!

“Hộc!”

Thái Niên Hổ hét lên rồi ngã gục xuống.

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

Vũ Tịnh Chân Nhân xem ra cũng đã có chút nương tay nên ông ta vẫn chưa tắt thở, có điều bộ dạng Thái Niên Hổ trông vô cùng thảm hại.

Ông ta khuỵu gối xuống sàn.

Vũ Tịnh Chân Nhân chắp tay sau lưng nhìn Thái Sơn Hổ.

“Các ngươi dám coi bổn phái ta là trò cười ư? Đến mức làm ra hành động phi lý như thế này.” 

“Ta… không hề làm chuyện phi lý.”

Thái Niên Hổ khó khăn trả lời. Ánh mắt Vũ Tịnh Chân Nhân càng trở nên lạnh lùng.

“Ồn ào quá. Ông còn nói nhảm thêm một tiếng nữa, không chỉ ông mà cả đám đệ tử Lôi Âm Môn bước chân lên ngọn núi này ta đều sẽ không tha.”

Nghe Vũ Tịnh Chân Nhân đe dọa, Thái Niên Hổ không dám hé nửa lời.

Vẻ mặt ông lúc này vô cùng oan ức, thế nhưng ông ta không dám manh động vì vừa được kinh qua cảnh giới võ công của Vũ Tịnh Chân Nhân.

Rõ là Thanh Thành sai, vậy mà Thái Niên Hổ lại bị uy hiếp đến mức này, trong lòng ông ta oan ức đến mức muốn trào nước mắt.

Thái Sơn Hổ nhìn Vũ Linh Chân Nhân.

“Đây có thật sự là ý muốn của Thanh Thành không? Dùng vũ lực áp chế để không ai phản bác được gì đúng chứ?”

“Ngài hiểu lầm rồi. Thái Môn chủ.”

Vũ Linh Chân Nhân gấp gáp biện minh. Thế nhưng Vũ Tịnh Chân Nhân lại đá một cước vào ngực Thái Niên Hổ.

Bốp!

Thái Niên Hổ không hét nổi lập tức bay ra xa rồi bất tỉnh.

“Sư đệ! Sao đệ lại tấn công Môn chủ như vậy? Tìm hiểu tình hình rồi hành động cũng không muộn mà.”

“Càng đứng xem thì càng thấy nực cười thêm thôi. Cứ áp chế rồi làm rõ mọi chuyện sau cũng không muộn.”

“Sư huynh!”

Vũ Tịnh Chân Nhân lạnh lùng đáp lời rồi đi thẳng vào đại điện.

Vũ Linh Chân Nhân nhìn dáng vẻ ông ta rồi lẩm bẩm.

“Rốt cuộc đệ ấy bị gì vậy chứ? Vốn dĩ sư đệ đâu phải là người nóng nảy và ngông cuồng như thế.”

Không biết tự khi nào, Vũ Tịnh Chân Nhân đã thay đổi ngày một khác xưa.

Hung tợn, tàn độc. Và không kiềm chế được cơn thịnh nộ.

Ban đầu, Vũ Linh Chân Nhân cho rằng sư đệ ông ta đã bị nhập ma trong quá trình tu luyện võ công. Nếu một người luyện công bị nhập ma, hầu hết đều không thể thoát ra.

Thế nhưng, võ công Thanh Thành phái vốn theo đuổi sự thuần khiết của đạo gia nên khó mà bị nhập ma được. Vậy nên ông chẳng mấy để tâm, thế nhưng thời gian càng trôi qua, Vũ Tịnh Chân Nhân mỗi lúc một tàn độc và vô đạo hơn.

Vấn đề là không có cách nào để khắc chế Vũ Tịnh Chân Nhân.

Cảnh giới võ công của Vũ Tịnh Chân Nhân được xem là đệ nhất trong Thanh Thành phái. Muốn khắc chế ông ta, phải nhờ đến bậc trưởng lão như Cao Diệp Chân Nhân. Thế nhưng, ông ấy đã lui về sống ẩn dật không nhúng tay vào chuyện đại sự của Thanh Thành phái từ lâu.

Vũ Linh Chân Nhân thở dài một hơi rồi nói với Vũ Hòa Chân Nhân.

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

“Phù! Khi nào Thái Môn chủ tỉnh lại, sư đệ hãy nói chuyện với ngài ấy nhé. Giờ thì thu xếp chỗ ở cho các đệ tử của Lôi Âm Môn đi. “

“Đệ hiểu rồi. Sư huynh!”

Sau khi Vũ Hòa Chân Nhân đáp lời, ông ta tiến đến chỗ đệ tử Lôi Âm Môn.

Vũ Hoà Chân Nhân bình thường là người ôn hòa nên được nhiều người kính trọng. Ông ta đến trấn an đệ tử của Lôi Âm Môn, sau đó xem xét vết thương của Môn chủ và đưa họ đến chỗ ở đã được thu xếp. Ngoài ra, ông còn mời cả y sư để trị thương cho Thái Môn chủ.

Khi tình hình có vẻ đã dịu xuống, Vũ Linh Chân Nhân gọi một đạo sĩ có diện mạo sáng sủa gần đó lại dặn dò. 

“Thanh Diệp!”

“Vâng! Xin người cứ nói, Chưởng môn nhân.”

Vị đạo sĩ thận trọng đáp lời có đạo danh là Thanh Diệp. Hắn là đại đệ tử của Thanh Thành phái nổi danh với biệt hiệu Kiếm Bạch Hạc (劍白鶴).

“Nói cho cùng thì chắc con phải đến Thành Đô một chuyến rồi.”

“Người nói con sao ạ?”

“Đúng vậy. Hiện giờ tình hình chuyển biến không ổn rồi. Con hãy đem theo vài đệ tử xuống núi nắm bắt tình hình đi.”

“Con hiểu rồi ạ.”

“Nếu con thấy quá sức, hãy đến gặp Vũ sư đệ nhờ giúp đỡ. Mặc dù hắn không thích nhúng tay vào chuyện thế gian nữa, nhưng nếu con thỉnh cầu thì chắc hắn sẽ giúp đỡ đấy.”

“Con đã rõ rồi ạ.”

Thanh Diệp gật đầu.

Vũ sư đệ mà Vũ Linh Chân Nhân nói chính là Vũ Chấn Bình.

Sau cái chết của con trai Vũ Quân Thương, Vũ Chấn Bình đã mất hết ý chí và trở về bổn gia.

Vũ Linh Chân Nhân nhắm chặt mắt định thần.

‘Rốt cuộc tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ? Hỡi Nguyên Thủy Thiên Tôn. Xin ngài hãy chiếu cố cho Thanh Thành phái.’

Gương mặt ông ta u ám đi mấy phần.

 

***

 

Đêm xuống, quán trọ nhà Tống gia trở nên vô cùng yên tĩnh.

Bởi vì khách quan đến quán trọ Tống gia chủ yếu là thương đoàn đến dùng bữa rồi rời đi, nên không có nhiều khách ở lại qua đêm.

Nhờ vậy mà Phiêu Nguyệt có chút thời gian yên tĩnh suy tư. Trong phòng hắn ta chỉ có mỗi ngọn đèn dầu nhỏ.

Phiêu Nguyệt tựa lưng vào tường nhìn ngọn đèn dầu không ngừng lung lay. Mặc dù cửa sổ đã đóng nhưng chẳng biết gió đến từ đâu lại làm ngọn đèn không ngừng lay động.

Phiêu Nguyệt đột nhiên cảm thấy ngọn đèn này thật giống với bản thân hắn. Chính là nói đến một cuộc sống đầy rẫy nguy hiểm không thấy được tương lai.

Nếu hắn muốn, hắn có thể rời khỏi giang hồ và sống một đời tự do tự tại. Với năng lực của hiện giờ, hắn muốn tận hưởng cuộc sống sung túc, vinh hoa phú quý cũng không phải chuyện gì khó khăn.

Thế nhưng Phiêu Nguyệt lại chọn trả thù.

Hắn đã bị bắt giam từ lúc mười bốn tuổi và sống cuộc đời không nhìn thấy ánh sáng trong suốt mười bốn năm.

Hắn đã phải cố gắng tìm mọi cách để tồn tại trong môi trường không khác gì địa ngục, nơi mà đồng liêu của hắn cứ ngày một chết dần ngay bên cạnh hắn.

Chính vì lẽ đó mà cảm xúc lẫn lối suy nghĩ của hắn cũng khác hẳn người thường. Phiêu Nguyệt cũng biết điều đó. Và hắn còn nhận ra một thứ. Chính là bản thân không bao giờ có thể sống như những người khác.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

Xoẹt!

Lúc đó, Phiêu Nguyệt nghe thấy tiếng kéo vạt váy vô cùng khẽ.

Có ai đó đang đến phòng hắn.

Phiêu Nguyệt hơi quay đầu nhìn về phía cửa.

Tiếng động càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng hắn. Liền sau đó, một người cẩn trọng mở cửa bước vào phòng.

Nữ nhân vận y phục thướt tha, ngoại hình xinh xắn tựa đóa hồng buổi ban mai kia chính là Vũ Tiên Hà.

Khi cửa vừa mở, Vũ Tiên Hà nhìn thẳng vào Phiêu Nguyệt, biểu cảm có chút bất ngờ.

Nhưng chỉ một lúc sau, nàng liền nở nụ cười rạng rỡ đến gần Phiêu Nguyệt.

“Ngài vẫn chưa ngủ này.”

“Sao cô biết mà đến đây?”

“Có nơi nào trong Thành Đô này lọt qua khỏi mắt của Bách Hoa Môn bọn ta chứ. Đặc biệt truy tìm tung tích một người anh tuấn như ngài lại càng dễ.”

Vũ Tiên Hà vào trong, tự nhiên ngồi bên cạnh Phiêu Nguyệt tựa hồ đây là phòng của nàng.

Hương thơm ngào ngạt từ người Vũ Tiên Hà xộc thẳng vào mũi Phiêu Nguyệt.

“Phải làm sao đây?”

“Chuyện gì?”

“Chuyện Nam công tử của Lôi Âm Môn ấy. Ngài rốt cuộc đã dùng thủ pháp gì mà khiến cả Thái Niên Hổ phải nhảy cẫng lên như vậy thế?”

“Có vẻ là do Thanh Thành đã hạ thủ.”

“Không phải là do ngài giết hắn sao?”

Vũ Tiên Hà lúc này vô cùng bối rối.

Chính nàng đã thỉnh cầu Phiêu Nguyệt lấy mạng Nam Hổ Sơn, nhưng nàng vốn không tự tin rằng Phiêu Nguyệt đã giết hắn.

“Ngài nói thật với ta đi. Chuyện này là sao vậy chứ?”

“Ai giết hắn thì có gì quan trọng chứ? Quan trọng là hắn đã chết rồi còn gì.”

“Đúng là vậy, nhưng mà…”

“Dù là ai giết hắn thì cô vẫn đạt mục đích rồi. Chẳng phải như thế là được rồi sao?”

Thoáng chốc, đồng tử Vũ Tiên Hà mờ đi.

Bởi vì nàng cảm nhận được mùi hương quyến rũ trên người Phiêu Nguyệt khiến nàng như mất cả thần trí. 

“Ngài nói đúng lắm. Những thứ khác không quan trọng chút nào.”

Hơi thở của Vũ Tiên Hà lúc này đã trở nên gấp gáp.

Hiện giờ đầu óc nàng ta trống rỗng, không thể nghĩ ngợi bất cứ điều gì cả.

Nàng chỉ muốn được ôm trọn trong vòng tay Phiêu Nguyệt. Nàng lập tức nuông chiều theo ý muốn của bản thân.

“Ha!”

Vũ Tiên Hà ôm chặt lấy eo Phiêu Nguyệt rồi ngước lên nhìn hắn bằng ánh mắt say đắm.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

 

 

 

 

 

Mừng Ngày Thống Nhất Đất Nước! Tặng Ngay 15% Giá Trị Thẻ Nạp Đến Hết Ngày 3/5. Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương