Tù Sủng: Anh Rể Có Độc
-
Chương 68: Lòng của phụ nữ, thật là kín đáo
Edit: Quan Vũ.
“Không như thế thì là thế nào?” Cô không mặn nồng cũng chẳng thờ ơ hỏi lại, mang khí phách quyết tuyệt như chính là như thế.
“Anh đã sống đủ từ lâu rồi.” Tề Dĩ Sâm thở dài, nhìn cô.
Một người từ nhỏ đã bị bệnh không thể trị khỏi như anh, nếu như không gặp Giang Hạ Sơ, có lẽ #Guānyǔanh đã hóa thành bộ xương trắng rục trong đống đất vàng từ lâu rồi.
Đôi mắt sáng rực của Giang Hạ Sơ dần trở nên lạnh lùng, chế giễu: “Anh cái gì cũng tốt, chỉ là không đủ lòng tham.” Dừng lại một chút, bảo anh, rồi lại tự giễu, “Mà cũng chẳng đủ ích kỷ.”
Anh chỉ cười, cười cho qua, khóe môi lạnh lẽo chua sót: “Rất xin lỗi, Hạ Sơ, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, anh không thích ba chữ kia.”
Ba chữ thôi đã tóm lược lại tất cả những thứ không thể tránh khỏi, nhựng thứ không thể biết trước, giờ đây, anh vẫn cứ ích kỷ thôi.
Giang Hạ Sơ lắc đầu, đôi gò má đã vương những giọt nước mắt, có đôi chút khẩn trương căng thẳng cứng đờ: “Em không chịu, đợi anh về rồi nói ngay trước mặt em.”
Tề Dĩ Sâm khẽ giật khóe môi cứng ngắc, không cười nổi, lặng thinh không trả lời.
Anh không thể nào đồng ý ngay, bởi vì không hề chắc chắn, cho nên không dám dễ dàng cho cô hy vọng, chỉ có thể lựa chọn làm thinh không nói.
Đôi mắt sáng của Giang Hạ Sơ nặng nề vô cùng ngổn ngang: “Không được không trả lời em, Dĩ Sâm, bây giờ anh khiến em rất không yên tâm.”
Anh luôn nói: Hạ Sơ, anh luôn luôn ở đó.
Giờ đây, anh chẳng nói chẳng rằng gì cả.
Cô luôn luôn cho rằng, Dĩ Sâm là ông trời ban cho cô sự chiếu cố duy nhất, nhưng mà bây giờ phần chiếu cố kia, dường như cô không thể nào nắm giữ được nữa rồi, cho dù cố gắng tới mức nào đi chăng nữa, cô vô cùng bất an.
Lát sau, mở lời: “Anh sao?” Anh khẽ hé môi hỏi ngược lại, rồi lại tự trả lời, “Em cũng khiến cho anh rất không yên tâm.” Lông mi đen nhánh dài khẽ run, anh ngập ngừng giật giật môi, “Hạ Sơ, em nghĩ xem phải làm sao đây?” Trong cổ họng như bị đổ cái gì, đè nén đến nỗi khiến người ta chua xót.
Cô bật cười, tại sao anh không thể ích kỷ một chút?
“Anh ấy rất dung túng cho em, em rất khỏe.” Một lúc sau, cô trả lời như thế, mang một nụ cười kiệt quệ.
Hai người này à, có những chỗ rất giống nhau đấy chứ? Anh ta thì âm thầm chịu đựng nỗi đau, nói rất khỏe; còn cô thì che giấu đau thương, nói rất khỏe.
Đôi mắt dịu dàng chăm chú, dường như ngăn cách bằng màn hình máy vi tính, hình như đôi mắt thâm thúy kia có thể nhìn thấu lòng cô, anh tiếp lời của cô: “Em không khỏe.” Nụ cười trên dđ[lq"d môi cô, cái chớp mắt, cứng ngắc, anh cười khổ, “Hạ Sơ, em vẫn không thể học cười là như thế nào.”
Giang Hạ Sơ hơi mím môi, hơi đông cứng, cuối cùng thì cười không nổi.
Lúc nào anh cũng có thể liếc một cái là có thể nhìn thấy tất cả những gì cô muốn giấu giếm không muốn cho người ta biết, không bị ảnh hưởng cảm xúc vì lời nói của người khác, mà cô cũng không thừ nhận cũn chẳng chối đi: “Hai ta nhất định phải có một người khỏe mạnh, nếu không như thế thì em sẽ cảm thấy rất thiệt thòi, nếu như anh đã biết em không khỏe, vậy thì anh đến phụ trách cái con người này đi.” Quy tắc đồng giá trao đổi, là Tả Thành đã dạy cho cô, bắt đầu học, còn đơn giản hơn cả cười.
Cô luôn luôn suy nghĩ, có một người nào để ý đến người khác như thế, anh khỏe mạnh, có phải bản thân mình cũng khỏe mạnh phải không?
Cái đáp án này, chỉ có Dĩ Sâm mới có thể trả lời, nhưng mà anh lại im lặng.
Cô đuổi theo đôi mắt mang ý đồ trốn tránh của anh: “Không thể làm được sao?” Anh vẫn không nói gì, gương mặt, càng trở nên trắng bệch. Cô nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe: “Dĩ Sâm, anh biết không? Ban đầu em không có uất ức, nhưng hình như bây giờ lại có một chút, không thể đền bù thư thế được.”
Uất ức, cái thứ này, Giang Hạ Sơ vẫn chưa học được.
Cô đang cố ý, chính là muốn anh ánh náy, muốn anh không nỡ lòng mới được.
Giang Hạ Sơ luôn có thể dễ dàng khiến Tề Dĩ Sâm đầu hàng, anh bất đắc dĩ, lại thỏa hiệp: “Được, anh sẽ khỏe mạnh, anh sống được ngày nào thì hay ngày đó. Đồng ý với anh, sau đó thì em cũng không được cam chịu số phận.”
Giọng điệu nặng nề, từng chữ từng chữ, chữ nào cũng giống như tảng đá, đặt vào trái tim cô, mắt sa sầm, cô liếc nhìn anh: “Sau đó?” Giọng điệu trở nên lạnh lùng trong phút chốc, “Dĩ Sâm, anh lại thu xếp hậu sự, năm năm này, anh luôn luôn như thế này.”
Giang Hạ Sơ rất hiếm khi nói chuyện với Tề Dĩ Sâm bằng giọng điệu lạnh lùng, ngoài trừ những lần anh ‘nhắc đến hậu sự’.
Cô không thích, thật ra thì làm sao anh lại bằng lòng, chỉ có vài người, có một số chuyện chắc chắn là bất đắc dĩ.
Tề Dĩ Sâm bật cười, thở dài: “Đúng thế, cuối cùng anh cũng không yên tâm về em.”
Cho nên trong năm năm này, anh thu xếp nhiều thứ ‘hậu sự’ như thế, nhưng luôn sợ hãi, nếu như anh đi rồi, có phải thế sẽ không còn có một người nào, trong lúc cô đang bị thương tích Q/V>lqdđ đầy mình, bầu bạn bên cạnh cô, ôm lấy cô, năm năm nữa, vẫn sẽ kéo dài hơi tàn với cái thân xác mang bệnh nguy kịch, bởi vì vẫn chưa tìm thấy người có thể thay thế anh.
Đôi mắt sáng của anh uể oải, có lẽ là đau đớn thôi, hay lại lo lắng thôi.
Giang Hạ Sơ mở to mắt, không đành lòng nhìn, mà cũng không đành lòng không xem, thả lỏng bàn tay xuống bên người, nắm thật chặt: “Nếu không thể buông bỏ thì không nên bỏ xuống, em chờ anh về. Anh sẽ về chứ?”
“Sẽ.” Anh trả lời, đôi môi trắng bệch nở nụ cười với cô.
Cô khẩn trương nhíu chặt lông mày lại, khói mù từ từ tản ra.
Lời Tề Dĩ Sâm đã nói, Giang Hạ Sơ luôn luôn tin tưởng. Cho nên, anh sẽ trở về, cô sẽ đợi.
Chẳng biết khi nao mà Mặt Trời đã nấp sau mây đen, mưa, rơi từng giọt, bây giờ là giữa mùa hạ, luôn luôn dễ dàng biến đổi khác thường, tầng 98, cao ốc trung tâm thương mại chọc trời, đúng là khoảng thời gian hoàng kim trời ban, đại sảnh của trung tâm thương mại thế giới rộng lớn như thế, nhưng chỉ có gậy vang lên từng tiếng.
“Tung ra thị trường quảng bá, thì xin phiền phát thanh viên Quan Hân rồi.”
Đàn ông đi ra từ trong gió tanh mưa máu luôn không thế thiếu một loại âm u khiến người ta sởn gai ốc, dù cho giờ đây người này đang cười với bộ mặt hiền lành.
Cho nên nói, cường hào mặc Tuxedo* cũng không thể trở thành quý tộc. Nếu Trương Ngạo Thiên là cường hào dưới bầu trời, thì Tả Thành là quý tộc bẩm sinh, điểm này mọi người ai cũng biết, nhưng mà trong Thượng Hải cũng không có mấy ai dám nói như thế cả.
*Tuxedo: Áo đuôi tôm.
Không thể không nói Quan Hân được cái lão hồ ly trên thương trường Quan Chấn Bắc kia chân truyền, làm đủ thứ mánh khóe làm ăn, phụ họa khách sáo mà lại chẳng hiện lên vẻ nịnh nọt: “Trương tổng khách sáo rồi, cái này toàn là chuyện tôi nên làm.”
“Thế hợp tác vui vẻ.”
Duỗi tay ra, bắt tay nhau, tư thái lễ nghi không thể bắt bẻ: “Hợp tác vui vẻ.” Thả tay ra, khẽ cười duyên, “Kế hoạch quảng bá, tôi sẽ bảo người ta mau chóng đưa qua.”
“Không vội, nếu làm trễ nãi thời gian phát thanh viên Quan bên bạn trai, thì tôi có tội lớn lắm.”
Nụ cười của người đàn ông này, ánh mắt cực kỳ sắc bén, Quan Hân nghĩ đến ba chữ: Tiếu diện hổ*.
* Tiếu diện hổ: ví với người bên ngoài thì cười nói vui vẻ, bên trong thì vô cùng độc ác.
Mặc dù, Trương Ngạo Thiên lăn lộn trong gió tanh mưa máu được vài thập niên rồi, nhưng Quan Hân cũng không phải là tay mơ mới biết mùi đời.
Nụ cười không cảm xúc, nhưng lại khiến người ta không thể bắt chẹt ra: “Trương tổng nói đùa rồi.”
Hôn nữa, ba chữ nhạy cảm bạn trai*, trong lòng #yǔ#l"qd Quan Hân vang lên hồi chuông cảnh báo, đề phòng không dấu vết.
*Bạn trai [男朋友]
Lão hồ ly chỉ cười cười: “Có phải là đùa hay không——” Ngưng giọng lại, đôi mắt ưng lướt qua Quan Hân, nhìn chỗ khác, rồi lại xoay chuyển lời nói, như chăm chăm bắt lấy con mồi, mang theo hứng thú cùng cực, “Hỏi coi tổng giám đốc Tả có biết hay không?”
Chống gậy đi vòng qua Quan Hân đang sứng sờ: “Tổng giám đốc Tả, đã lâu không gặp a.”
Quan Hân ngây người trong phút giây, rồi đôi mắt phượng như đang gợn sóng dạt dào đâu đó, khóe môi cô mỉm cười, từ từ xoay người lại: “Anh cũng ở đây——” Giọng nói đình chỉ rồi im bặt, đôi mắt mênh mông sóng nước hỗn loạn, dừng trên người Giang Hạ Sơ ở bên cạnh Tả Thành.
Như thời tiết chuyển biến mây kéo ùn ùn bỗng dưng lại trời xanh mây trắng, sau đó thì bất thình lình, một tia sấm sét nổ ra vang dội, có lẽ tâm tình của Quan Hân là loại này.
Phụ nữ, luôn luôn thích tìm tòi soi mói, còn đàn ông thì luôn ngoảnh mặt làm ngơ. Gần như ánh mắt của Tả Thành chưa bao giờ dừng lại ở Quan Hân, mà nhìn thẳng vào Trương Ngạo Thiên: “Dường như chúng ta không hề gặp mặt là điều tất yếu.”
“Ha ha ha, tổng giảm đốc Tả thật thích nói đùa.” Trương Ngạo Thiên cười sang sảng, tránh khỏi Tả Thành làm cho xấu hổ vào lúc này. Chỉ là bàn tay nắm gậy, nhìn xuống thật kỹ, thì gân xanh như ẩn như hiện. Trên đời này, điều khiến người ta khó chịu đựng nhất, có lẽ là làm bộ mặt mày hiền hậu cười với kẻ có huyết hải thâm thù, không có cách nào, đó là một đen ăn đen, thói đời cá lớn nuốt cá bé.
“Từ trước đến nay tôi không bao giờ mở miệng nói đùa.”
Tả Thành nói một câu với vẻ ôn hòa, cuối cùng Trương Ngạo Thiên cũng cười không nổi nữa, phẫn nộ giật giật khóe môi: “Nghe đồn tổng giám đốc Tả cương quyết cuồng vọng, đúng là không sai.”
“Nghe đồn tiền thân của trung tâm thương mại thế giới là Phượng Vũ, đúng là không giả.” Tả Thành vẫn không chậm không nhanh, đối mắt âm u lạnh lùng buốt giá.
Trương Ngạo Thiên kinh ngạc, sắc mặt thoáng qua sự hung ác nham hiểm: “Quả nhiên tổng giám đốc Tả nắm bắt thông tin nhanh nhạy.”
Trung tâm thương mại thế giới lệ thuộc vào Trương thị, là một trong số ít những tài sản bị bàn tay to của Trương Ngạo Thiên tẩy trắng, mọi hoạt động đều đã được quản thúc dưới cái danh phi thực tế, đệu được tiến hành ở một nơi bí mật gần đó, thế mà vẫn không thể qua mắt Tả Thành được.
Người đàn ông này không gì dđlq""đ" không làm được, thật đáng sợ! Trương Ngạo Thiên không dám khinh thường một chút nào!
Tả Thành không nói nhiều lời với Trương Ngạo Thiên, gương mặt anh tuấn không lên bất cứ biểu cảm gì: “Cô đến đây làm gì?”
Quan Hân thâm cười khẩy, cuối cùng thì người đàn ông này vẫn keo kiệt dù chỉ là một cái nhìn.
“Công việc chung.” Câu trả lời không nóng không lạnh, nụ cười yếu ớt không dơ bẩn, cô vẫn là người phụ nữ thanh nhã cao ngạo, “Còn anh?”
“Công việc chung.”
Tả Thành cũng trả lời như thế, ngắn gọn đến nỗi như qua loa cho xong chuyện.
Quan Hân cười hỏi ngược lại: “Phải không?” Một câu không thật cũng không giả, nửa thật mà nửa giả, không nhìn thấu người phụ nữ này đang nghĩ cái gì, nhưng đôi mắt sáng rực lại liếc nhìn qua Giang Hạ Sơ vẫn luôn rũ mắt xuống và làm thinh, “Giang tiểu thư cũng ở đây sao, cũng đi chung với Tả Thành sao? Làm sao tôi lại không biết hai người thế mà lại quen biết nhau nhỉ.”
Dung nhan thanh nhã, đôi mắt dịu dàng, khẽ mỉm cười, từng câu từng chữ ngọc ngà của Quan Hân đều mang một thanh đao ngầm, luôn khiến người ta không tài nào đề phòng nổi.
Giang Hạ Sơ ngước mắt lên, lạnh lùng lạnh nhạt, không trả lời, đó là một loại để ngoài tai như chẳng có việc gì, cũng khiến cho người ta không tài nào hoài nghi.
Chỉ là, Quan Hân hoài nghi Giang Hạ Sơ, mà Giang Hạ Sơ cũng đề phòng Quan Hân. Hai người phụ nữ này không chỉ rất thông minh mà còn rất khôn khéo.
Quan Hân mở miệng, đang định nói cái gì, thì giọng nói lạnh nhạt của Tả Thành vang lên: “Chỉ là trùng hợp.”
Tả Thành trả lời như thể không quan trọng lại chẳng liên quan, chính là phong cách của Tả Thành trước sau như một. Đằng sau lưng, Giang Hạ Sơ ngược sáng, mím môi cười lạnh: Tả Thành mà cũng có lúc bó tay chịu trói.
Quan Hân tin tưởng, mà cũng không chắc, cười nói đùa: “Thật là khéo nha.”
Phụ nữ, ai cũng có một bệnh chung, đó là coi tất cả những người thuộc phái đẹp xuất hiện bên cạnh người đàn ông là quả bom không hẹn giờ. Quan Hân cũng không ngoại lệ.
Từ đầu chí cuối, Giang Hạ Sơ không #Guānyǔthèm quan tâm: “Tôi đi trước.” Gật đầu mang tính lịch sự, sau đó vứt hết mọi suy nghĩ ra đằng sau ót.
Một lần nảy sinh này không có trong kịch bản gốc, cô không có phần diễn, càng không có hứng thú.
Đoàng đoàng—— Bỗng vang lên một tiếng sấm, ngay sau đó thì mưa rơi từng giọt tí tách.
Trận mưa xuống này, mưa rơi rất nhiều, nhiều lạ thường, luôn không hề báo trước như thế, sức mạnh hung hãn.
Quan Hân nhìn người kia bước chân không dừng lại với vẻ đăm chiêu, chẳng biết vô tình hay cố ý cảm thán một câu: “Ngoài trời mưa đấy.” Lúc lâu sau, nhìn Tả Thành, “Cơn mưa này rất lâu, xem ra tạm thời vẫn không thể ngớt đươc.”
Khí trời tối tăm, giữa lông mày của Tả Thành cũng có bóng sáng khó nói thành lời: “Tôi đưa cô về.”
Quan Hân cười nhưng không nói gì, xoay người với Trương Ngạo Thiên: “Trương tổng, tôi đi về trước đây.”
Thu đôi mắt đang nhìn chăm chú ở ngoài cửa, ông ta trả lời nhàn nhạt: “Hẹn gặp lại.”
“Không cần thiết.” Mắt nhìn Quan Hân ném lại ba chữ như thế, giọng điệu mang vẻ ném đá giấu tay đâu đó, rồi xoay người. Quan Hân cười khổ, nối bước theo anh.
Đợi tới khi người đã đi xa, Tả Thành mới thu lại ánh mắt sáng rực, lạnh lùng u ám cười khúc khích: “Công việc chung? Tôi không tin vào sự trùng hợp.” Dặn dò một người ẩn náu ở một chỗ bí #Guāpyǔ>lêq?đ mật phía sau cách đó không xa, “Tra một chút, tất cả lịch trình hôm nay của Tả Thành. Còn cả, người phụ nữ xuất hiện chung với Tả Thành kia nữa.”
Đào moi thông tin, Trương Ngạo Thiên cũng là một trong những cao thủ.
Cơn mưa hôm nay quá thật là quỷ dị nha!
Những giọt mưa tạt lên của kính xe, từng giọt lại trượt xuống, hơi chói tai, bên trong cửa sổ xe yên tĩnh, gần như tiếng mưa rồi càng trở thành những tiếng động ầm ĩ.
Đây không phải lần đầu tiên Quan Hân ngồi xe của Tả Thành, hình như người đàn ông không thích tự mình lái xe, lại càng không thích có người trên chỗ lái phụ, tóm lại Quan Hân chưa từng thấy, không khỏi nghĩ đến có phải cũng sẽ có người nào là ngoại lệ hay không.
Ngồi ở ghế sau, không trông thấy mặt mũi của người đàn ông, Quan Hân nhìn gương mặt nghiêng gần như chẳng có sức sống của người đàn ông trong kính chiếu hậu, mở lời như chẳng để tâm: “Anh từng có ân oán gì với Trương Ngạo Thiên à? Hình như anh rất đề phòng ông ta.”
Không trả lời, gương mặt nghiêng của người đàn ông trong kính chiếu hậu lạnh lùng.
Dường như đối với Tả Thành, Quan Hân cũng càng này càng cố chấp rồi, đổi cách hỏi lại: “Những lời đồn kia có phải là sự thật không vậy, nghe nói chân của ông ta là do anh làm.”
Đôi mắt nhìn chằm chằm vào mặt nghiêng người đàn ông trong kính chiếu hậu, sợ sẽ bỏ lỡ mất một chút dấu vết nào.
Bỗng gương mặt nghiêng của người đàn ông quay sang, đôi mắt đen láy lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt trong kính chiếu hậu của Quan Hân, không kịp né tránh, cứ thế Quan Hân trượt vào cái đầm sâu thăm thẳm đen như mực, hoảng hốt không biết tại sao, chỉ là một ý niệm hiện lên trong đầu: Đôi mắt của người đàn ông này đẹp đến mức khiến người ta phải khiếp sợ, cũng lạnh rét đến mức khiến lòng người kinh sợ.
Cô sa vào trong đó, không thể nào tự mình thoát khỏi đó, thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng âm u của người đàn ông vọng đến: “Biết càng nhiều, càng không có lợi cho cô.”
Quan Hân dời mắt, sự si mê quấn quýt trong con ngươi tan ra, từng bước từng bước trở nên trấn tĩnh đến lạnh cả người. Càng lúc càng phát hiện ra nói chuyện với người đàn ông này thật sự quá mệt mỏi, có thể sẽ như tảng đá chìm vào trong đáy biển không một hồi âm, có thể sẽ được đáp lại nhưng lại khiến lòng người lạnh lẽo tê tái.
“Tôi cũng không phải là rất muốn biết, nhưng mà tôi lại có một thứ cảm giác như đang bị tính kế.”
Những thứ tin đồn này, dù chỉ tin một phần, cái thời của Trương Ngạo Thiên và Tả Thành cũng tuyệt đối không hề đơn giản, huống chi, cô cũng chỉ là một phát thanh viên, dựa vào cái gì mà vào mắt Trương Ngạo Thiên được, trừ khi có tầng môi giới Tả Thành này.
Cô là phụ nữ thông minh, tất nhiên hiểu rõ ở trước mặt đàn ông, không thể ngu xuẩn, càng không thể thông minh. Nhưng mà người phụ nữ này thông minh ba năm mà dại một giờ rồi.
Có câu nói rất đúng: Động tình trí tổn.
Càng lúc Quan Hân càng giống như rơi [email protected] vào trong sương mù, không biết làm sao nữa.
Tả Thành lặng im, mặt nghiêng lạnh lùng trong bất ngờ.
Lại là như thế này, Quan Hân cười lạnh, người đàn ông này luôn khăng khăng làm theo ý mình, ngăn cách người ta xa vạn dặm.
“Anh nói chút gì đi chứ? Lần nào nói chuyện với anh cũng phải có loại cảm giác như nói một mình, khiến người ta cảm thấy thật buồn cười.” Cô nở nụ cười, một nụ cười trào phúng, bởi vì buồn cười.
“Trương Ngạo Thiên rất nguy hiểm, tránh xa ông ta một chút.”
Có thể nói những lời lo lắng hư hư thực thực với vẻ lạnh lùng cứng ngắc như thế, mặt không lạnh như tiền, ngay cả ánh mắt cũng không có một chút rạn nứt hoang mang, có lẽ cũng chỉ có Tả Thành thôi.
Nhưng mà dù thế thì đối với Quan Hân mà nói, đó cũng là lần đầu tiên phá lệ. Lông mày luôn nhíu chặt của Quan Hân hơi giãn ra, cười cười: “Mặc dù nguy hiểm, nhưng được anh nhớ nhung theo kiểu này, cảm giác cũng không tệ lắm.”
Phụ nữ ấy, trong tình huống có biến đổi như thế nào thì cũng phải biết dễ dàng thỏa mãn, nhưng không ngờ Quan Hân lại đang rơi vào loại tình huống kia, lại càng không tự biết điều đó.
Mưa dầm hôm nay, đôi mắt sáng của Quan Hân thật long lanh, nếu không có câu nói sau đó của Tả Thành thì sẽ càng đẹp hơn nhiều.
Anh nói, trời âm u, gương mặt cũng âm u: “Về sau cô sẽ hối hận.”
Có câu, phụ nữ phải tránh cho đi hết, lao đầu vào một người đàn ông như thiêu thân lao vào lửa, bỗng dưng Quan Hân cảm thấy rằng cảm giác này không hề sai. Dĩ nhiên Trương Ngạo Thiên rất nguy hiểm, nhưng nguy hiểm nhất lại là Tả Thành, thế thì còn gì phải sợ.
Huống chi, cuộc đời một người phụ nữ mấy khi có thể gặp được người đàn ông khiến họ bằng lòng mạo hiểm.
Nụ cười chan hòa trong đôi mắt, cô nói: “Thế thì đợi sau này rồi hãy nói.”
Tả Thành không nói gì nữa, anh chỉ la một người đàn ông tinh thông tâm kế, lại không có hứng thú đi suy đoán lọng dạ của phụ nữ một chút nào. Đôi mắt khẽ động, sau đó thì dựng lại rồi……
Ngoài xe, sấm rền dữ dội vẫn chưa dứt, không một bóng người trên phố xá, bóng lưng hiu quanh đi một chút thì lại dừng chân nghỉ……
Ánh mắt Quan Hân nhìn chăm chú vào hướng nhìn của Tả Thành, nụ cười tươi thu lại, xích lại gần hơn một chút: “Tả Thành, anh không nên tận tình khuyên bảo tôi một phen nữa sao? Như thế thì khiến tôi cảm thấy có phần giống như đưa đẩy cho qua đấy.” Mắt phượng nheo lại, sắc bén hơn một chút, “Tả Thành, nói thật đi, có phải anh gạt tôi chuyện gì chăng?”
Có đôi khi phụ nữ thông minh thường rất thích phỏng đoán thông minh thành ra hồ đồ, bởi vì có một câu nói rất hay: Trái tim đàn ông cần thăm dò phỏng đoán.
Nhưng mà, sự thăm dò của cô lại qv/vũ/l/q/d không có hồi đáp, dường như người đàn ông này đang mất hồn mất vía, Tả Thành như thế khiến cô thật xa lạ.
“Đang nhìn gì thế?” Nhìn theo ánh mắt của Tả Thành, đôi mắt kia chẳng biết là giật mình hay là ngỡ ngàng, “Là Giang tiểu thư kìa.”
Ngoài cửa xe, người phụ nữ kia nhếch nhác từ đầu đến chân, cũng mất hồn mất vía như Tả Thành. Quan Hân thu cái nhìn lại, dời mắt nhìn Tả Thành, đúng lúc chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Tả Thành nhìn lại, khẽ run, trong đôi mắt có một thứ gì đó mà Quan Hân nhìn mà cũng không thể hiểu.
Trái tim, bỗng dưng co rút một cái thật đau đớn, cô không khỏi đau lòng, đối với người đàn ông này, ánh mắt ấy chẳng biết lí do tại sao lại thành như vậy.
Mưa, hình như càng lúc càng nhỏ, ngoài xe, tiếng mưa rơi, tiếng gió rít gào ầm ĩ, Quan Hân nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hình như càng lúc mưa càng to, cũng xối ướt cả rồi, ở đoạn đường này cũng không bắt xe được, hay là chúng ta cho cô ấy đi một đoạn đi.” Mắt xoay tròn, nhìn gương mặt nghiêng Tả Thành.
Phụ nữ thông minh sẽ thăm dò không dấu vết.
“Không cần.” Hai chữ lạnh lùng, cứ thế không thể phân bua.
Nói xong, gạt cần số, xe tăng tốc phóng nhanh.
Trả lời quá nhanh, tốc độ xe như tên bắn, có một loại cảm giác càng che càng lộ, Quan Hân hi vọng là cảm giác sai.
Mưa gió điên cuồng cuốn lấy quanh cửa kính, còn giọng nói của Quan Hân thì lại như nước chảy mây trời: “Nhớ cho rõ, tấm thẻ công tác kia rơi vào tay phóng viên, thì cũng là do tôi chọn, Tả Thành, vậy chắc chắn anh biết, đó là Giang Hạ Sơ đánh rơi.”
Tả Thành người đàn ông này, chưa bao giờ Quan Hân dám coi thường, trong mắt anh không bao giờ dung tha cho một chút sai lệch hay giấu giếm, hơn nữa anh có năng lực như vậy.
Trước kia Quan Hân không hỏi, nhưng bây giờ không tài nào làm như không thấy nữa rồi.
“Tôi biết. Thế thì thế nào?” Tả Thành hỏi ngược lại, giọng điệu bá đạo đến mức yếu ớt, mặc dù không ai bì nổi người đàn ông này, nhưng lúc nào anh cũng mang theo một loại quý khí trời sinh và đó cũng là điều hiển nhiên.
“Thế thì chắc chắn cô cũng biết, bài hát mang tựa đề yêu không có kết quả cũng là từ tay cô ấy rồi chứ.”
“Biết rồi.”
Trái tim, như bị nảy lên, rồi lại rơi xuống, sợ hãi nhưng lại vội vã muốn tim một chút manh mối nào đó, mà một chút manh mối kia, chỉ có Tả Thành mới có thể cho.
Lần đầu tiên, người đàn ông này lại thản nhiên thẳng thắn như thế, thản nhiên đến nối khiến người ta hoài nghi, Quan Hân cười như không cười: “Tôi cho rằng, ít nhất là anh nên nói rõ với tôi một lần đi.” Đôi mắt mang sự cố chấp, quỷ sai thần khiến, lqdcô lại hỏi như thế, “Trong lần trùng hợp ban nãy, hai người quen biết nhau sao?”
“Không như thế thì là thế nào?” Cô không mặn nồng cũng chẳng thờ ơ hỏi lại, mang khí phách quyết tuyệt như chính là như thế.
“Anh đã sống đủ từ lâu rồi.” Tề Dĩ Sâm thở dài, nhìn cô.
Một người từ nhỏ đã bị bệnh không thể trị khỏi như anh, nếu như không gặp Giang Hạ Sơ, có lẽ #Guānyǔanh đã hóa thành bộ xương trắng rục trong đống đất vàng từ lâu rồi.
Đôi mắt sáng rực của Giang Hạ Sơ dần trở nên lạnh lùng, chế giễu: “Anh cái gì cũng tốt, chỉ là không đủ lòng tham.” Dừng lại một chút, bảo anh, rồi lại tự giễu, “Mà cũng chẳng đủ ích kỷ.”
Anh chỉ cười, cười cho qua, khóe môi lạnh lẽo chua sót: “Rất xin lỗi, Hạ Sơ, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, anh không thích ba chữ kia.”
Ba chữ thôi đã tóm lược lại tất cả những thứ không thể tránh khỏi, nhựng thứ không thể biết trước, giờ đây, anh vẫn cứ ích kỷ thôi.
Giang Hạ Sơ lắc đầu, đôi gò má đã vương những giọt nước mắt, có đôi chút khẩn trương căng thẳng cứng đờ: “Em không chịu, đợi anh về rồi nói ngay trước mặt em.”
Tề Dĩ Sâm khẽ giật khóe môi cứng ngắc, không cười nổi, lặng thinh không trả lời.
Anh không thể nào đồng ý ngay, bởi vì không hề chắc chắn, cho nên không dám dễ dàng cho cô hy vọng, chỉ có thể lựa chọn làm thinh không nói.
Đôi mắt sáng của Giang Hạ Sơ nặng nề vô cùng ngổn ngang: “Không được không trả lời em, Dĩ Sâm, bây giờ anh khiến em rất không yên tâm.”
Anh luôn nói: Hạ Sơ, anh luôn luôn ở đó.
Giờ đây, anh chẳng nói chẳng rằng gì cả.
Cô luôn luôn cho rằng, Dĩ Sâm là ông trời ban cho cô sự chiếu cố duy nhất, nhưng mà bây giờ phần chiếu cố kia, dường như cô không thể nào nắm giữ được nữa rồi, cho dù cố gắng tới mức nào đi chăng nữa, cô vô cùng bất an.
Lát sau, mở lời: “Anh sao?” Anh khẽ hé môi hỏi ngược lại, rồi lại tự trả lời, “Em cũng khiến cho anh rất không yên tâm.” Lông mi đen nhánh dài khẽ run, anh ngập ngừng giật giật môi, “Hạ Sơ, em nghĩ xem phải làm sao đây?” Trong cổ họng như bị đổ cái gì, đè nén đến nỗi khiến người ta chua xót.
Cô bật cười, tại sao anh không thể ích kỷ một chút?
“Anh ấy rất dung túng cho em, em rất khỏe.” Một lúc sau, cô trả lời như thế, mang một nụ cười kiệt quệ.
Hai người này à, có những chỗ rất giống nhau đấy chứ? Anh ta thì âm thầm chịu đựng nỗi đau, nói rất khỏe; còn cô thì che giấu đau thương, nói rất khỏe.
Đôi mắt dịu dàng chăm chú, dường như ngăn cách bằng màn hình máy vi tính, hình như đôi mắt thâm thúy kia có thể nhìn thấu lòng cô, anh tiếp lời của cô: “Em không khỏe.” Nụ cười trên dđ[lq"d môi cô, cái chớp mắt, cứng ngắc, anh cười khổ, “Hạ Sơ, em vẫn không thể học cười là như thế nào.”
Giang Hạ Sơ hơi mím môi, hơi đông cứng, cuối cùng thì cười không nổi.
Lúc nào anh cũng có thể liếc một cái là có thể nhìn thấy tất cả những gì cô muốn giấu giếm không muốn cho người ta biết, không bị ảnh hưởng cảm xúc vì lời nói của người khác, mà cô cũng không thừ nhận cũn chẳng chối đi: “Hai ta nhất định phải có một người khỏe mạnh, nếu không như thế thì em sẽ cảm thấy rất thiệt thòi, nếu như anh đã biết em không khỏe, vậy thì anh đến phụ trách cái con người này đi.” Quy tắc đồng giá trao đổi, là Tả Thành đã dạy cho cô, bắt đầu học, còn đơn giản hơn cả cười.
Cô luôn luôn suy nghĩ, có một người nào để ý đến người khác như thế, anh khỏe mạnh, có phải bản thân mình cũng khỏe mạnh phải không?
Cái đáp án này, chỉ có Dĩ Sâm mới có thể trả lời, nhưng mà anh lại im lặng.
Cô đuổi theo đôi mắt mang ý đồ trốn tránh của anh: “Không thể làm được sao?” Anh vẫn không nói gì, gương mặt, càng trở nên trắng bệch. Cô nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe: “Dĩ Sâm, anh biết không? Ban đầu em không có uất ức, nhưng hình như bây giờ lại có một chút, không thể đền bù thư thế được.”
Uất ức, cái thứ này, Giang Hạ Sơ vẫn chưa học được.
Cô đang cố ý, chính là muốn anh ánh náy, muốn anh không nỡ lòng mới được.
Giang Hạ Sơ luôn có thể dễ dàng khiến Tề Dĩ Sâm đầu hàng, anh bất đắc dĩ, lại thỏa hiệp: “Được, anh sẽ khỏe mạnh, anh sống được ngày nào thì hay ngày đó. Đồng ý với anh, sau đó thì em cũng không được cam chịu số phận.”
Giọng điệu nặng nề, từng chữ từng chữ, chữ nào cũng giống như tảng đá, đặt vào trái tim cô, mắt sa sầm, cô liếc nhìn anh: “Sau đó?” Giọng điệu trở nên lạnh lùng trong phút chốc, “Dĩ Sâm, anh lại thu xếp hậu sự, năm năm này, anh luôn luôn như thế này.”
Giang Hạ Sơ rất hiếm khi nói chuyện với Tề Dĩ Sâm bằng giọng điệu lạnh lùng, ngoài trừ những lần anh ‘nhắc đến hậu sự’.
Cô không thích, thật ra thì làm sao anh lại bằng lòng, chỉ có vài người, có một số chuyện chắc chắn là bất đắc dĩ.
Tề Dĩ Sâm bật cười, thở dài: “Đúng thế, cuối cùng anh cũng không yên tâm về em.”
Cho nên trong năm năm này, anh thu xếp nhiều thứ ‘hậu sự’ như thế, nhưng luôn sợ hãi, nếu như anh đi rồi, có phải thế sẽ không còn có một người nào, trong lúc cô đang bị thương tích Q/V>lqdđ đầy mình, bầu bạn bên cạnh cô, ôm lấy cô, năm năm nữa, vẫn sẽ kéo dài hơi tàn với cái thân xác mang bệnh nguy kịch, bởi vì vẫn chưa tìm thấy người có thể thay thế anh.
Đôi mắt sáng của anh uể oải, có lẽ là đau đớn thôi, hay lại lo lắng thôi.
Giang Hạ Sơ mở to mắt, không đành lòng nhìn, mà cũng không đành lòng không xem, thả lỏng bàn tay xuống bên người, nắm thật chặt: “Nếu không thể buông bỏ thì không nên bỏ xuống, em chờ anh về. Anh sẽ về chứ?”
“Sẽ.” Anh trả lời, đôi môi trắng bệch nở nụ cười với cô.
Cô khẩn trương nhíu chặt lông mày lại, khói mù từ từ tản ra.
Lời Tề Dĩ Sâm đã nói, Giang Hạ Sơ luôn luôn tin tưởng. Cho nên, anh sẽ trở về, cô sẽ đợi.
Chẳng biết khi nao mà Mặt Trời đã nấp sau mây đen, mưa, rơi từng giọt, bây giờ là giữa mùa hạ, luôn luôn dễ dàng biến đổi khác thường, tầng 98, cao ốc trung tâm thương mại chọc trời, đúng là khoảng thời gian hoàng kim trời ban, đại sảnh của trung tâm thương mại thế giới rộng lớn như thế, nhưng chỉ có gậy vang lên từng tiếng.
“Tung ra thị trường quảng bá, thì xin phiền phát thanh viên Quan Hân rồi.”
Đàn ông đi ra từ trong gió tanh mưa máu luôn không thế thiếu một loại âm u khiến người ta sởn gai ốc, dù cho giờ đây người này đang cười với bộ mặt hiền lành.
Cho nên nói, cường hào mặc Tuxedo* cũng không thể trở thành quý tộc. Nếu Trương Ngạo Thiên là cường hào dưới bầu trời, thì Tả Thành là quý tộc bẩm sinh, điểm này mọi người ai cũng biết, nhưng mà trong Thượng Hải cũng không có mấy ai dám nói như thế cả.
*Tuxedo: Áo đuôi tôm.
Không thể không nói Quan Hân được cái lão hồ ly trên thương trường Quan Chấn Bắc kia chân truyền, làm đủ thứ mánh khóe làm ăn, phụ họa khách sáo mà lại chẳng hiện lên vẻ nịnh nọt: “Trương tổng khách sáo rồi, cái này toàn là chuyện tôi nên làm.”
“Thế hợp tác vui vẻ.”
Duỗi tay ra, bắt tay nhau, tư thái lễ nghi không thể bắt bẻ: “Hợp tác vui vẻ.” Thả tay ra, khẽ cười duyên, “Kế hoạch quảng bá, tôi sẽ bảo người ta mau chóng đưa qua.”
“Không vội, nếu làm trễ nãi thời gian phát thanh viên Quan bên bạn trai, thì tôi có tội lớn lắm.”
Nụ cười của người đàn ông này, ánh mắt cực kỳ sắc bén, Quan Hân nghĩ đến ba chữ: Tiếu diện hổ*.
* Tiếu diện hổ: ví với người bên ngoài thì cười nói vui vẻ, bên trong thì vô cùng độc ác.
Mặc dù, Trương Ngạo Thiên lăn lộn trong gió tanh mưa máu được vài thập niên rồi, nhưng Quan Hân cũng không phải là tay mơ mới biết mùi đời.
Nụ cười không cảm xúc, nhưng lại khiến người ta không thể bắt chẹt ra: “Trương tổng nói đùa rồi.”
Hôn nữa, ba chữ nhạy cảm bạn trai*, trong lòng #yǔ#l"qd Quan Hân vang lên hồi chuông cảnh báo, đề phòng không dấu vết.
*Bạn trai [男朋友]
Lão hồ ly chỉ cười cười: “Có phải là đùa hay không——” Ngưng giọng lại, đôi mắt ưng lướt qua Quan Hân, nhìn chỗ khác, rồi lại xoay chuyển lời nói, như chăm chăm bắt lấy con mồi, mang theo hứng thú cùng cực, “Hỏi coi tổng giám đốc Tả có biết hay không?”
Chống gậy đi vòng qua Quan Hân đang sứng sờ: “Tổng giám đốc Tả, đã lâu không gặp a.”
Quan Hân ngây người trong phút giây, rồi đôi mắt phượng như đang gợn sóng dạt dào đâu đó, khóe môi cô mỉm cười, từ từ xoay người lại: “Anh cũng ở đây——” Giọng nói đình chỉ rồi im bặt, đôi mắt mênh mông sóng nước hỗn loạn, dừng trên người Giang Hạ Sơ ở bên cạnh Tả Thành.
Như thời tiết chuyển biến mây kéo ùn ùn bỗng dưng lại trời xanh mây trắng, sau đó thì bất thình lình, một tia sấm sét nổ ra vang dội, có lẽ tâm tình của Quan Hân là loại này.
Phụ nữ, luôn luôn thích tìm tòi soi mói, còn đàn ông thì luôn ngoảnh mặt làm ngơ. Gần như ánh mắt của Tả Thành chưa bao giờ dừng lại ở Quan Hân, mà nhìn thẳng vào Trương Ngạo Thiên: “Dường như chúng ta không hề gặp mặt là điều tất yếu.”
“Ha ha ha, tổng giảm đốc Tả thật thích nói đùa.” Trương Ngạo Thiên cười sang sảng, tránh khỏi Tả Thành làm cho xấu hổ vào lúc này. Chỉ là bàn tay nắm gậy, nhìn xuống thật kỹ, thì gân xanh như ẩn như hiện. Trên đời này, điều khiến người ta khó chịu đựng nhất, có lẽ là làm bộ mặt mày hiền hậu cười với kẻ có huyết hải thâm thù, không có cách nào, đó là một đen ăn đen, thói đời cá lớn nuốt cá bé.
“Từ trước đến nay tôi không bao giờ mở miệng nói đùa.”
Tả Thành nói một câu với vẻ ôn hòa, cuối cùng Trương Ngạo Thiên cũng cười không nổi nữa, phẫn nộ giật giật khóe môi: “Nghe đồn tổng giám đốc Tả cương quyết cuồng vọng, đúng là không sai.”
“Nghe đồn tiền thân của trung tâm thương mại thế giới là Phượng Vũ, đúng là không giả.” Tả Thành vẫn không chậm không nhanh, đối mắt âm u lạnh lùng buốt giá.
Trương Ngạo Thiên kinh ngạc, sắc mặt thoáng qua sự hung ác nham hiểm: “Quả nhiên tổng giám đốc Tả nắm bắt thông tin nhanh nhạy.”
Trung tâm thương mại thế giới lệ thuộc vào Trương thị, là một trong số ít những tài sản bị bàn tay to của Trương Ngạo Thiên tẩy trắng, mọi hoạt động đều đã được quản thúc dưới cái danh phi thực tế, đệu được tiến hành ở một nơi bí mật gần đó, thế mà vẫn không thể qua mắt Tả Thành được.
Người đàn ông này không gì dđlq""đ" không làm được, thật đáng sợ! Trương Ngạo Thiên không dám khinh thường một chút nào!
Tả Thành không nói nhiều lời với Trương Ngạo Thiên, gương mặt anh tuấn không lên bất cứ biểu cảm gì: “Cô đến đây làm gì?”
Quan Hân thâm cười khẩy, cuối cùng thì người đàn ông này vẫn keo kiệt dù chỉ là một cái nhìn.
“Công việc chung.” Câu trả lời không nóng không lạnh, nụ cười yếu ớt không dơ bẩn, cô vẫn là người phụ nữ thanh nhã cao ngạo, “Còn anh?”
“Công việc chung.”
Tả Thành cũng trả lời như thế, ngắn gọn đến nỗi như qua loa cho xong chuyện.
Quan Hân cười hỏi ngược lại: “Phải không?” Một câu không thật cũng không giả, nửa thật mà nửa giả, không nhìn thấu người phụ nữ này đang nghĩ cái gì, nhưng đôi mắt sáng rực lại liếc nhìn qua Giang Hạ Sơ vẫn luôn rũ mắt xuống và làm thinh, “Giang tiểu thư cũng ở đây sao, cũng đi chung với Tả Thành sao? Làm sao tôi lại không biết hai người thế mà lại quen biết nhau nhỉ.”
Dung nhan thanh nhã, đôi mắt dịu dàng, khẽ mỉm cười, từng câu từng chữ ngọc ngà của Quan Hân đều mang một thanh đao ngầm, luôn khiến người ta không tài nào đề phòng nổi.
Giang Hạ Sơ ngước mắt lên, lạnh lùng lạnh nhạt, không trả lời, đó là một loại để ngoài tai như chẳng có việc gì, cũng khiến cho người ta không tài nào hoài nghi.
Chỉ là, Quan Hân hoài nghi Giang Hạ Sơ, mà Giang Hạ Sơ cũng đề phòng Quan Hân. Hai người phụ nữ này không chỉ rất thông minh mà còn rất khôn khéo.
Quan Hân mở miệng, đang định nói cái gì, thì giọng nói lạnh nhạt của Tả Thành vang lên: “Chỉ là trùng hợp.”
Tả Thành trả lời như thể không quan trọng lại chẳng liên quan, chính là phong cách của Tả Thành trước sau như một. Đằng sau lưng, Giang Hạ Sơ ngược sáng, mím môi cười lạnh: Tả Thành mà cũng có lúc bó tay chịu trói.
Quan Hân tin tưởng, mà cũng không chắc, cười nói đùa: “Thật là khéo nha.”
Phụ nữ, ai cũng có một bệnh chung, đó là coi tất cả những người thuộc phái đẹp xuất hiện bên cạnh người đàn ông là quả bom không hẹn giờ. Quan Hân cũng không ngoại lệ.
Từ đầu chí cuối, Giang Hạ Sơ không #Guānyǔthèm quan tâm: “Tôi đi trước.” Gật đầu mang tính lịch sự, sau đó vứt hết mọi suy nghĩ ra đằng sau ót.
Một lần nảy sinh này không có trong kịch bản gốc, cô không có phần diễn, càng không có hứng thú.
Đoàng đoàng—— Bỗng vang lên một tiếng sấm, ngay sau đó thì mưa rơi từng giọt tí tách.
Trận mưa xuống này, mưa rơi rất nhiều, nhiều lạ thường, luôn không hề báo trước như thế, sức mạnh hung hãn.
Quan Hân nhìn người kia bước chân không dừng lại với vẻ đăm chiêu, chẳng biết vô tình hay cố ý cảm thán một câu: “Ngoài trời mưa đấy.” Lúc lâu sau, nhìn Tả Thành, “Cơn mưa này rất lâu, xem ra tạm thời vẫn không thể ngớt đươc.”
Khí trời tối tăm, giữa lông mày của Tả Thành cũng có bóng sáng khó nói thành lời: “Tôi đưa cô về.”
Quan Hân cười nhưng không nói gì, xoay người với Trương Ngạo Thiên: “Trương tổng, tôi đi về trước đây.”
Thu đôi mắt đang nhìn chăm chú ở ngoài cửa, ông ta trả lời nhàn nhạt: “Hẹn gặp lại.”
“Không cần thiết.” Mắt nhìn Quan Hân ném lại ba chữ như thế, giọng điệu mang vẻ ném đá giấu tay đâu đó, rồi xoay người. Quan Hân cười khổ, nối bước theo anh.
Đợi tới khi người đã đi xa, Tả Thành mới thu lại ánh mắt sáng rực, lạnh lùng u ám cười khúc khích: “Công việc chung? Tôi không tin vào sự trùng hợp.” Dặn dò một người ẩn náu ở một chỗ bí #Guāpyǔ>lêq?đ mật phía sau cách đó không xa, “Tra một chút, tất cả lịch trình hôm nay của Tả Thành. Còn cả, người phụ nữ xuất hiện chung với Tả Thành kia nữa.”
Đào moi thông tin, Trương Ngạo Thiên cũng là một trong những cao thủ.
Cơn mưa hôm nay quá thật là quỷ dị nha!
Những giọt mưa tạt lên của kính xe, từng giọt lại trượt xuống, hơi chói tai, bên trong cửa sổ xe yên tĩnh, gần như tiếng mưa rồi càng trở thành những tiếng động ầm ĩ.
Đây không phải lần đầu tiên Quan Hân ngồi xe của Tả Thành, hình như người đàn ông không thích tự mình lái xe, lại càng không thích có người trên chỗ lái phụ, tóm lại Quan Hân chưa từng thấy, không khỏi nghĩ đến có phải cũng sẽ có người nào là ngoại lệ hay không.
Ngồi ở ghế sau, không trông thấy mặt mũi của người đàn ông, Quan Hân nhìn gương mặt nghiêng gần như chẳng có sức sống của người đàn ông trong kính chiếu hậu, mở lời như chẳng để tâm: “Anh từng có ân oán gì với Trương Ngạo Thiên à? Hình như anh rất đề phòng ông ta.”
Không trả lời, gương mặt nghiêng của người đàn ông trong kính chiếu hậu lạnh lùng.
Dường như đối với Tả Thành, Quan Hân cũng càng này càng cố chấp rồi, đổi cách hỏi lại: “Những lời đồn kia có phải là sự thật không vậy, nghe nói chân của ông ta là do anh làm.”
Đôi mắt nhìn chằm chằm vào mặt nghiêng người đàn ông trong kính chiếu hậu, sợ sẽ bỏ lỡ mất một chút dấu vết nào.
Bỗng gương mặt nghiêng của người đàn ông quay sang, đôi mắt đen láy lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt trong kính chiếu hậu của Quan Hân, không kịp né tránh, cứ thế Quan Hân trượt vào cái đầm sâu thăm thẳm đen như mực, hoảng hốt không biết tại sao, chỉ là một ý niệm hiện lên trong đầu: Đôi mắt của người đàn ông này đẹp đến mức khiến người ta phải khiếp sợ, cũng lạnh rét đến mức khiến lòng người kinh sợ.
Cô sa vào trong đó, không thể nào tự mình thoát khỏi đó, thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng âm u của người đàn ông vọng đến: “Biết càng nhiều, càng không có lợi cho cô.”
Quan Hân dời mắt, sự si mê quấn quýt trong con ngươi tan ra, từng bước từng bước trở nên trấn tĩnh đến lạnh cả người. Càng lúc càng phát hiện ra nói chuyện với người đàn ông này thật sự quá mệt mỏi, có thể sẽ như tảng đá chìm vào trong đáy biển không một hồi âm, có thể sẽ được đáp lại nhưng lại khiến lòng người lạnh lẽo tê tái.
“Tôi cũng không phải là rất muốn biết, nhưng mà tôi lại có một thứ cảm giác như đang bị tính kế.”
Những thứ tin đồn này, dù chỉ tin một phần, cái thời của Trương Ngạo Thiên và Tả Thành cũng tuyệt đối không hề đơn giản, huống chi, cô cũng chỉ là một phát thanh viên, dựa vào cái gì mà vào mắt Trương Ngạo Thiên được, trừ khi có tầng môi giới Tả Thành này.
Cô là phụ nữ thông minh, tất nhiên hiểu rõ ở trước mặt đàn ông, không thể ngu xuẩn, càng không thể thông minh. Nhưng mà người phụ nữ này thông minh ba năm mà dại một giờ rồi.
Có câu nói rất đúng: Động tình trí tổn.
Càng lúc Quan Hân càng giống như rơi [email protected] vào trong sương mù, không biết làm sao nữa.
Tả Thành lặng im, mặt nghiêng lạnh lùng trong bất ngờ.
Lại là như thế này, Quan Hân cười lạnh, người đàn ông này luôn khăng khăng làm theo ý mình, ngăn cách người ta xa vạn dặm.
“Anh nói chút gì đi chứ? Lần nào nói chuyện với anh cũng phải có loại cảm giác như nói một mình, khiến người ta cảm thấy thật buồn cười.” Cô nở nụ cười, một nụ cười trào phúng, bởi vì buồn cười.
“Trương Ngạo Thiên rất nguy hiểm, tránh xa ông ta một chút.”
Có thể nói những lời lo lắng hư hư thực thực với vẻ lạnh lùng cứng ngắc như thế, mặt không lạnh như tiền, ngay cả ánh mắt cũng không có một chút rạn nứt hoang mang, có lẽ cũng chỉ có Tả Thành thôi.
Nhưng mà dù thế thì đối với Quan Hân mà nói, đó cũng là lần đầu tiên phá lệ. Lông mày luôn nhíu chặt của Quan Hân hơi giãn ra, cười cười: “Mặc dù nguy hiểm, nhưng được anh nhớ nhung theo kiểu này, cảm giác cũng không tệ lắm.”
Phụ nữ ấy, trong tình huống có biến đổi như thế nào thì cũng phải biết dễ dàng thỏa mãn, nhưng không ngờ Quan Hân lại đang rơi vào loại tình huống kia, lại càng không tự biết điều đó.
Mưa dầm hôm nay, đôi mắt sáng của Quan Hân thật long lanh, nếu không có câu nói sau đó của Tả Thành thì sẽ càng đẹp hơn nhiều.
Anh nói, trời âm u, gương mặt cũng âm u: “Về sau cô sẽ hối hận.”
Có câu, phụ nữ phải tránh cho đi hết, lao đầu vào một người đàn ông như thiêu thân lao vào lửa, bỗng dưng Quan Hân cảm thấy rằng cảm giác này không hề sai. Dĩ nhiên Trương Ngạo Thiên rất nguy hiểm, nhưng nguy hiểm nhất lại là Tả Thành, thế thì còn gì phải sợ.
Huống chi, cuộc đời một người phụ nữ mấy khi có thể gặp được người đàn ông khiến họ bằng lòng mạo hiểm.
Nụ cười chan hòa trong đôi mắt, cô nói: “Thế thì đợi sau này rồi hãy nói.”
Tả Thành không nói gì nữa, anh chỉ la một người đàn ông tinh thông tâm kế, lại không có hứng thú đi suy đoán lọng dạ của phụ nữ một chút nào. Đôi mắt khẽ động, sau đó thì dựng lại rồi……
Ngoài xe, sấm rền dữ dội vẫn chưa dứt, không một bóng người trên phố xá, bóng lưng hiu quanh đi một chút thì lại dừng chân nghỉ……
Ánh mắt Quan Hân nhìn chăm chú vào hướng nhìn của Tả Thành, nụ cười tươi thu lại, xích lại gần hơn một chút: “Tả Thành, anh không nên tận tình khuyên bảo tôi một phen nữa sao? Như thế thì khiến tôi cảm thấy có phần giống như đưa đẩy cho qua đấy.” Mắt phượng nheo lại, sắc bén hơn một chút, “Tả Thành, nói thật đi, có phải anh gạt tôi chuyện gì chăng?”
Có đôi khi phụ nữ thông minh thường rất thích phỏng đoán thông minh thành ra hồ đồ, bởi vì có một câu nói rất hay: Trái tim đàn ông cần thăm dò phỏng đoán.
Nhưng mà, sự thăm dò của cô lại qv/vũ/l/q/d không có hồi đáp, dường như người đàn ông này đang mất hồn mất vía, Tả Thành như thế khiến cô thật xa lạ.
“Đang nhìn gì thế?” Nhìn theo ánh mắt của Tả Thành, đôi mắt kia chẳng biết là giật mình hay là ngỡ ngàng, “Là Giang tiểu thư kìa.”
Ngoài cửa xe, người phụ nữ kia nhếch nhác từ đầu đến chân, cũng mất hồn mất vía như Tả Thành. Quan Hân thu cái nhìn lại, dời mắt nhìn Tả Thành, đúng lúc chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Tả Thành nhìn lại, khẽ run, trong đôi mắt có một thứ gì đó mà Quan Hân nhìn mà cũng không thể hiểu.
Trái tim, bỗng dưng co rút một cái thật đau đớn, cô không khỏi đau lòng, đối với người đàn ông này, ánh mắt ấy chẳng biết lí do tại sao lại thành như vậy.
Mưa, hình như càng lúc càng nhỏ, ngoài xe, tiếng mưa rơi, tiếng gió rít gào ầm ĩ, Quan Hân nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hình như càng lúc mưa càng to, cũng xối ướt cả rồi, ở đoạn đường này cũng không bắt xe được, hay là chúng ta cho cô ấy đi một đoạn đi.” Mắt xoay tròn, nhìn gương mặt nghiêng Tả Thành.
Phụ nữ thông minh sẽ thăm dò không dấu vết.
“Không cần.” Hai chữ lạnh lùng, cứ thế không thể phân bua.
Nói xong, gạt cần số, xe tăng tốc phóng nhanh.
Trả lời quá nhanh, tốc độ xe như tên bắn, có một loại cảm giác càng che càng lộ, Quan Hân hi vọng là cảm giác sai.
Mưa gió điên cuồng cuốn lấy quanh cửa kính, còn giọng nói của Quan Hân thì lại như nước chảy mây trời: “Nhớ cho rõ, tấm thẻ công tác kia rơi vào tay phóng viên, thì cũng là do tôi chọn, Tả Thành, vậy chắc chắn anh biết, đó là Giang Hạ Sơ đánh rơi.”
Tả Thành người đàn ông này, chưa bao giờ Quan Hân dám coi thường, trong mắt anh không bao giờ dung tha cho một chút sai lệch hay giấu giếm, hơn nữa anh có năng lực như vậy.
Trước kia Quan Hân không hỏi, nhưng bây giờ không tài nào làm như không thấy nữa rồi.
“Tôi biết. Thế thì thế nào?” Tả Thành hỏi ngược lại, giọng điệu bá đạo đến mức yếu ớt, mặc dù không ai bì nổi người đàn ông này, nhưng lúc nào anh cũng mang theo một loại quý khí trời sinh và đó cũng là điều hiển nhiên.
“Thế thì chắc chắn cô cũng biết, bài hát mang tựa đề yêu không có kết quả cũng là từ tay cô ấy rồi chứ.”
“Biết rồi.”
Trái tim, như bị nảy lên, rồi lại rơi xuống, sợ hãi nhưng lại vội vã muốn tim một chút manh mối nào đó, mà một chút manh mối kia, chỉ có Tả Thành mới có thể cho.
Lần đầu tiên, người đàn ông này lại thản nhiên thẳng thắn như thế, thản nhiên đến nối khiến người ta hoài nghi, Quan Hân cười như không cười: “Tôi cho rằng, ít nhất là anh nên nói rõ với tôi một lần đi.” Đôi mắt mang sự cố chấp, quỷ sai thần khiến, lqdcô lại hỏi như thế, “Trong lần trùng hợp ban nãy, hai người quen biết nhau sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook