Tù Sủng: Anh Rể Có Độc
-
Chương 67: Chiếc nhẫn trên ngón áp út
Edit: Quan Vũ.
Cô ngước mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt âm u sâu xa của Tả Thành, lạnh lùng như tan nát, thay vào đó là sự giận dữ: “Tả Thành, tôi chỉ nói một lần, đừng có lấy người tôi quan tâm ra để uy hiếp tôi thêm một lần nào nữa.” Hung hăng, hất bàn tay của Tả Thành ra, cô cách ra xa vài bước, “Anh có thể thử xem, tôi lại muốn nhìn coi, là anh hối hận hay là tôi?”
Cô, tay không tấc sắt, mối uy hiếp của cô cũng chỉ là nói xàm nói suông, không có bất cứ lợi thế gì, chỉ là đối với Tả Thành, đó lại là trí mạng.
Lòng bàn tay trống trải nắm chặt lại, từ từ buông xuống, đối mắt sáng rực như ngổn ngang rối mù mịt, dường như đang xáo trộn hỗn loạn với nhau, lúc lâu sau, giọng nói của anh mới bức bách: “Diệp Tịch, lòng dạ anh ta rất thâm sâu, ba năm trước đây——”
Còn chưa nói xong thì cô đã lạnh lùng cắt ngang: “Nếu luận về lòng dạ, Tả Thành, chắc chắn không một ai có thể địch nổi với anh.” Cô phán xét như mũi khoan băng giá, vừa lạnh lùng lại vừa chính xác vô cùng.
Điểm này, Tả Thành không thể không thừa nhận, anh cười khổ tự giễu: “Cuối cùng thì em vẫn không tin anh.”
Trăm phương nghìn kế, lo trước tính sau so với bất cứ ai, lòng dạ của anh, là thứ cô không thể nào khoan dung nhất.
Xoay người, định đi ra cửa, ngọn đèn khiến bóng dáng anh trông thật ảm đạm. Đằng sau lưng, giọng nói của người phụ nữ lạnh lùng: “Tin tưởng anh? Ha.” Cười lạnh, và hỏi lại: “Tin tưởng cái gì của anh?”
Tả Thành hơi khựng lại một chút, mấp máy môi, rồi lại mím chặt.
Tin tưởng anh mong em khỏe mạnh, mong em ở lại……
Chỉ là, nói thì như thế nào chứ, cô cũng chỉ coi nó thành chuyện cười mà thôi, cười rồi lại cười mà thôi.
Cuối cùng thì chẳng nói chẳng rằng, đi ra ngoài.
Két cạch—— cánh cửa khép lại, cô ngả người lên ghế salon, hừ lạnh: “Chỉ với mi mà cũng trả lời được à.” [Chẳng biết tính nói ai, nên Vũ để trung lập vậy thôi]
Trên đời này, cho dù ai có toan tính nào khác, thì chắc chắn thứ cô sợ nhất chính là Tả Thành có toan tính khác.
Cô chỉ tin vào điều này.
Đềm dài đằng đẵng, vừa âm u, vừa tối tăm. Bên ngoài phòng, mưa đã ngừng, không có ánh trăng, toàn bộ Tả gia chìm trong u tối, chỉ có bóng đèn sáng lờ mờ trên sân thượng.
Trời thu sau cơn mưa vừa ẩm ướt lại vừa lạnh lẽo, người đàn ông ngồi, nhẹ nhàng lay lay, từ đầu chí cuối, đôi mắt sáng rỡ chỉ nhìn vào cửa sổ đối diện, cửa sổ có bóng hình người kia, cuộn mình trong chiếc ghế salon.
Sẽ lạnh chứ?
Anh cau mày. Đứng dậy, bước vài bước đền gần cửa sổ kia, giọng nói của anh vang lên trong bầu trời đêm vắng lặng như ma quỷ yêu mị: “Những điều không thể nào được hứa hẹn này, bỏ đi cũng tốt.”
Giơ tay lên, mở lòng bàn tay ra, một sợi dây chuyền rơi xuống, ở đằng cuối có một chiếc nhẫn bạc trắng, giống như đốm nhỏ chợt lóe lên, ánh sáng lóe lên thật chậm.
Có lẽ là được treo thõng xuống bia mộ quá lâu, nên cảm thấy của chiếc nhẫn này lạnh thấu xương thấu thịt.
Đặt chiếc nhẫn vào trong lòng bàn tay, sờ sờ, anh nhìn bóng người trong cửa sổ: “Anh ta thật sự quan trọng đến thế sao? Cho nên năm ấy em mới biến thành anh ta.”
Năm ấy…… Trí nhớ đã đi vào quên lãng, lúc lật lại, vẫn sẽ bóp chặt lấy trái tim như thế chẻ tre.
Những mảnh ghép ngắn ngủi kia được ghép nối lại với nhau ở trong đầu, năm ấy, cũng ở nơi đây, trên cái đu dây, cũng là ngày hè mưa tầm tã như thế, cô giống như một con rối gỗ, nằm trên cái đu dây.
Anh ôm lấy cô: “Hạ Sơ, Hạ Sơ…… Em nói với anh câu gì đi.”
Gọi cô, lắc cô, nhưng cô cũng không có bất cứ phản ứng gì, mất hồn, lạc vía. Nhưng trong tay lại nắm lấy một chiếc nhẫn màu trắng bạc, suốt đêm suốt ngày, vẫn cứ nhìn vào nó.
“Hạ Sơ.” Không có hồi âm, anh bèn tiện tay lấy mất chiếc nhẫn trong tay cô.
Cô chỉ hơi ngơ ra một chút, nhưng sau đó thì lại nhào lên như đang nổi điên, giọng nói thì khàn khàn do đã không nói rất lâu rồi, nhưng lại hét lên: “Trả cho tôi, trả lại cho tôi.”
Giống như con dã thú phát điên, cô đánh anh, cắn anh#Guānyǔ, nhưng ánh mắt lại nhìn chiếc nhẫn không chớp mắt.
Anh cười lạnh, đành buông tay trong bất đắc dĩ, cô lại nhặt lấy chiếc nhẫn vào trong tay như nhặt được vật quý báu, còn miệng thì lẩm bẩm mãi: “Đây là dây chuyền của Hạ Sơ, tới khi cô ấy lớn lên, mình sẽ đeo nó vào ngón áp út của cô ấy.”
Anh ôm thiếu nữ đang hồn bay phách lạc vào trong lòng thật mạnh, gào thét lên với cô - đang run lẩy bẩy: “Hạ Sơ, em hãy nghe cho kỹ, chiếc nhẫn trên ngón áp út của em, chỉ có thể là anh đeo vào.”
Cô không hiểu lời nói của anh, lại lắc đầu như phản xạ có điều kiện, sau đó lẩm bẩm: “Không, tôi là Quý Khiêm Thành, là Khiêm Thành mà Hạ Sơ thích nhất.”
Khi đó, cô điên, điên rồi, không nhớ rõ bản thân mình là ai, chỉ nhớ mỗi Hạ Sơ, Khiêm Thành, còn cả chiếc nhẫn.
Năm ấy, Giang Hạ Sơ mười bảy tuổi, điên loạn một năm, mất trí nhớ, biến thành Quý Khiêm Thành.
Đưa tay ra, Tả Thành day day giữa chân mày, vứt lại những hồi ức này ra sau đầu, đến bên cửa sổ, chôn chiếc nhẫn trong tay vào trong bùn đất bên trong chậu hoa.
“Chỉ có anh mới có thể đeo nhẫn cho em.” Lầm bầm lầu bầu một câu, đứng dậy, đặt chậu hoa lên lan can trên sân thượng, chà là trong chậu hoa kia, đón gió, khẽ đung đưa.
Ban đêm có mưa, trời đã hơi hửng đông thì u ám mù mịt, mưa cứ kéo dài không ngớt, đây là ngày hè, càng lúc càng mưa nhiều hơn. Lúc cô thức dậy, đã chín giờ, nhưng trời vẫn u ám không trông thấy ánh Mặt Trời.
Không biết là cố ý hay vô tình, mà hằng ngày, đúng giờ này, Tả Thành chẳng bao giờ ở đây, hôm nay là một ngoại lệ, Tả Thành cũng ở trong phòng khách. Nhưng Giang Hạ Sơ sẽ không coi đây là ngẫu nhiên.
Đi qua: “Đang đợi tôi à.” Bước chân vẫn cứ bước, vòng qua Tả Thành, chỉ bỏ lại một câu: “Nhưng mà tôi muốn ra ngoài.”
“Hạ Sơ.”
Tả Thành bỏ điên thoại* xuống, nắm lấy cổ tay cô, đứng bên cạnh cô, cảm thấy hơi âm u lạnh lùng, chỉ gọi tên cô, nhưng lại không biết nói cái gì cả.
* Ta cũng không chắc lắm. Gốc là [擮], trong tiếng Hán có nghĩa là điện thoại,… nói chung là đồ công nghệ điện tử ấy, ai biết tiếng Tàu chỉ toa với.
Duỗi tay ra, gỡ đầu ngón tay của Tả Thành, nụ cười trên môi lạnh mấy phần: “Nếu như anh lo lắng, có thể sai người đi theo.”
“Hôm nay là chủ nhật.” Tả Thành trả lời như thế, không khí lành lạnh tràn vào lòng bàn tay trống rỗng, từ từ buông xuống.
Giang Hạ Sơ lạnh lùng: Thật là không có chuyện gì anh ta không biết.
“Cho nên?” Giờ đây cô mới nhìn thẳng vào mắt Tả Thành, hỏi ngược lại.
“Anh đi với em.” Giọng nói mang chất không cho cự tuyệt, dường như còn mang chút cẩn thận dè dặt ở đâu đó.
Giang Hạ Sơ cự tuyệt thẳng thừng: “Không cần.”
Lạnh giọng, anh kiên trì: “Anh không yên tâm.”
“Tùy anh.” Vứt lại hai chữ, Giang Hạ Sơ xoay người đi về phía trước, khóe môi treo lên một tia buốt giá.
Suốt con đường, Giang Hạ Sơ quen thuộc, QV/ulq7dn đi ở đằng trước, còn đằng sau lưng, Tả Thành nhìn bóng hình cô thì giật mình.
Trung tâm thương mại thế giới Golden Mile*, lầu 38, phòng chuyên về tâm lý trị liệu, trong hành lang lại càng yên tĩnh hơn nữa, không hề có bất cứ ai lui tới, hai người bọn họ một trước một sau, luôn duy trì khoảng cách không xa không gần.
❖
[金隅世贸] Khu thương mại Golden Mile nằm ở khu phát triển Thanh Đảo - khu Thái Hành Sơn phía Bắc đường Hương Giang, tỉnh Cương Sơn ở đường phía Tây, nằm gần Công viên Mã Hào và có vị trí địa lý thuận lợi và khung cảnh tuyệt đẹp.
Dự án chỉ cách trung tâm hành chính của khu phát triển 1,2 km và cách đường hầm biển trên Vịnh Giao Châu khoảng 2,3 km, mất 25 phút để đến ga tàu Thanh Đảo, 60 phút đến sân bay trạm dừng chân Thanh Đảo và đi dọc theo quốc lộ Tân Hải là có thể để đến Nhật Chiếu và những nơi khác.
Có các cơ sở y tế, giáo dục, thương mại, mua sắm và giải trí hoàn hảo xung quanh dự án.
❖
❖Khúc dịch này, có mấy dòng đầu là hơi mù, editor không biết tiếng Tàu
❖Cám ơn Thất đệ đã giúp ca (y)
Bỗng nhiên Giang Hạ Sơ thả chậm bước chân, nhìn về phía trước, hỏi Tả Thành ở đằng sau lưng: “Tả Thành, anh có biết là bệnh gì chăng.” Năm năm như một ngày trị liệu tâm lí, không phải bệnh lý, mà bệnh tâm lý thì lại càng đáng sợ hơn.
Câu hỏi nảy ra bất thình lình, Tả Thành ngây người một lát, rồi trả lời: “Đừng nghĩ quá nhiều.”
Cô không nhanh không chậm đi tới, đưa lưng về nhau, trên gương mặt của Tả Thành phủ lên một tầng mù mịt: “Vốn dĩ tôi không xác định được, chỉ là sắp xếp của anh thì lại không thể hiểu nổi. Chẳng hạn như bây giờ, hay là những thứ thuốc trong ngăn kéo anh đã đụng tay đụng chân.” Cô không phải đứa ngốc, chỉ là lười đoán già đoán non thôi.
“Em đã biết rồi.” Tả Thành không thừa nhận cũng chẳng phủ định, đối với người phụ nữ này, luôn luôn lắm thứ ngoài ý muốn như thế.
Bước chân chững lại, cô xoay người lại nhìn Tả Thành: “Thuốc ở ngăn dưới cùng trong tủ đầu giường của tôi, từ ngày đầu tiên vào ở trong Tả gia đã bị tráo đổi, hẳn là anh không biết, tôi đã uống thuốc năm năm, tất nhiên vị giác không còn giống người bình thường rồi. Còn nữa, anh ngầm cho phép sự trị liệu của bác sĩ Tần, chắc chắn là có lý do, cho nên, tôi đã không hề đoán sai, không phải sao?”
Là bệnh như thế nào, bây giờ bảo Tả Thành đến bây giờ cũng bó tay chịu thua thôi, vốn Giang Hạ Sơ cũng lười đoán sự tình, đã bắt đầu tò mò rồi.
Tả Thành mím môi, làm thinh trong giây lát.
“Em phải nhớ cho kỹ, anh chỉ mong em khỏe mạnh.” Anh đi đến trước mặt cô, cúi người, đôi mắt cũng phẳng lặng như nước hồ thu, hình ảnh phản chiếu trong đó chính là cô, dịu dàng đến lạ thường, mặc dù trên gương mặt cô thì lạnh lùng âm u như màn đêm.
Giang Hạ Sơ chuyển mắt đi, Tả Thành trong mắt cô, động tác xoay người rất quen thuộc như đã làm biết bao nhiêu lần, xoay lưng về phía Tả Thành, giọng điệu thờ ơ bất cần: “Những thứ thuốc này đã bị tôi vứt đi hết rồi.”
Tả Thành cũng không tự nhiên lại cho, giả dụ như anh ta cho, thì chắc chắn không thèm tiếp nhận chính là điều hiển nhiên, theo nguyên tác đồng giá trao đổi của Tả Thành, chưa bao giờ lại chịu thiệt, cho nên, cô không ngu đến nỗi thí cái mạng đi nhận cái gì đó của Tả Thành.
Hơn nữa, còn một điểm, mãi mãi không được có ý đồ rồi đi nói dối với Tả Thành, bởi vì anh ta muốn biết, thì có đủ thứ phương pháp, mờ ám không dấu vết, không hề khuấy tung lên, mà mọi thứ vẫn nằm trong lòng bàn tay anh ta.
Cho nên, câu trả lời của anh không nằm ngoài dự kiến của Giang Hạ Sơ: “Anh biết. Không nên đưa bản thân em tới quấy phá anh, thuốc, cũng không nên vứt đi nữa, anh có rất nhiều cách khiến em uống hết.”
Không phải là uy hiếp, mà là trần thuật, cũng chẳng phải là ăn nói ba hoa, Tả Thành có năng lực như thế, anh nghĩ mình muốn làm gì, thì chắc chắn có đủ loại cách, dự đoán được, nhưng không thể tưởng tượng được.
Đây là Tả Thành, một Tả Thành như thế, khiến người khác phải sợ, khiến người khác hết đường trốn thoát. Chỉ có Giang Hạ Sơ, gương mặt lại thờ ơ, lạnh như tiền, cô trả lời: “Được. Cho dù không tốt lên, thì cũng đã như thế năm năm rồi. Tôi chỉ tò mò, có phải căn bệnh này không liên quan đến anh hay không? Dường như là từ khi anh xuất hiện, hình như là cực kỳ khác thường, tôi cũng không thể mường tượng ra được, anh chính là cái nguyên nhân kia.” Quay đầu lại, nhìn vào mắt Tả Thành, ánh nhìn ấy sáng quắc giống như áp bức dò xét, cực kỳ giống Tả Thành.
Tề Dĩ Sâm từng nói, Giang Hạ Sơ không thích đoán già đoán non, chẳng hạn như thật sự bàn về việc này, chắc chắn cô là một trong những cao thủ. Lời này đúng chính xác không sai một ly.
Người phụ nữ này ấy, thông minh đến mức khiến Tả Thành hết cách luôn.
Nên trả lời như thế nào đây? Đúng? Không đúng? Cũng không được, cứng miệng không trả lời được. Lặng im đi đến trước mặt cô, đưa tay ra, nắm lấy vai cô, anh chỉ nói: “Em sẽ khỏe lại.”
Câu trả lời lập lờ nước đôi, cũng chẳng ngờ, Tả Thành cũng sẽ trốn tránh.
Quả nhiên nguyên nhân của căn bệnh này chính là anh ta mà, thế chắc chắn là không thể trị khỏi cho cô được, Giang Hạ Sơ chắc chắn như thế, đối với Tả Thành, không dám ôm niềm hứng khởi đâu.
Giờ thì tốt rồi, Tả Thành là người điên, cô là người bị bệnh tâm lý, dường như khoảng cách càng gần hơn, thật là chẳng thích! Trong đôi mắt Giang Hạ Sơ hiện lên một tia sáng rồi lại biến mất đi, giơ tay lên, đẩy tay Tả Thành ra: “Trên đời, có bốn chuyện l[q]]d] anh không thể nắm trong tay được. Sinh lảo bệnh tử. Cho nên những câu đại loại thế này ‘Em sẽ tốt lên’, ‘Anh chắc chắn không để cho em có chuyện gì’ thì không cần nói nữa.”
Xoay người, đi vào sâu hơn, khóe môi hơi nhếch lên: Sinh lão bệnh tử, trong bốn cái này, miễn là như chiếm lấy, thì Tả Thành đã không thể nắm trong bàn tay rồi, mặc dù điên cuồng, nhưng dường như là ý tưởng thật tốt.
Đằng sau lưng, bước chân của Tả Thành dừng lại, cười gằn tự giễu: “Thiếu mất một chuyện.” Ngón tay sáng bóng trắng như sứ, chỉ vào bóng lưng của người trước mặt, anh khả hé môi, “Em.”
Trên đời này, không gì Tả Thành không làm được, chỉ có năm chuyện là bí: Sinh lão bệnh tử, còn cả Giang Hạ Sơ.
Cất bước, từ từ nối bước theo sau, bước đi không vội vàng không quá chậm, giữ khoảng cách không xa không gần.
Đi đến cuối cùng, là một cánh cửa, ghi phòng trị liệu của Tần Hi Viện.
Nắm lấy bàn tay, cửa còn chưa mở thì Tả Thành đã phủ lên mu bàn tay của cô, anh hỏi: “Có sợ không?” Giọng dịu dàng, hiền hòa không giống với Tả Thành.
“Chỉ là ngủ một giấc.” Giang Hạ Sơ trả lời như thế, chỉ toàn là kiểu qua loa cho có lệ, cũng không thèm nhìn vào mắt Tả Thành.
“Ngủ cho ngon giấc, anh ở đây.” Duỗi tay ra, quấn lấy lọn tóc rũ xuống của cô. Bàn tay chạm vào má cô, nhẹ nhàng lướt tay qua từng chút từng chút một, tiếng nói thuần chất như rượu đỏ ủ lâu năm, êm tai đến mức say lòng người, “Anh chờ em ở đây.”
Thần thoại trong giới ca sĩ Diệp Tịch cũng nói chất giọng của Giang Hạ Sơ rất dễ nghe, chỉ là, có đôi khi, cũng sẽ khiến cho người ta rét buốt sợ hãi nổi da gà: “Anh không cần ở đây đâu, tôi sẽ không ngủ được.” Cô cười như không cười, đẩy bàn tay của Tả Thành ra.
Tả Thành cười khẽ, nhưng lại hơi bất bí, thu tay lại.
Lạch cạch—— Cánh cửa khép chặt lại, người kia không do dự dù chỉ là trong giây phút.
“Ha.” Cười lạnh thành tiếng, xoay người đi, khẽ lẩm bẩm một mình, “Em vẫn cứ không cho anh con đường sống như thế này.”
Một cánh cửa, ngăn cách cách một khoảng, đi cũng không xa, người đàn ông bên ngoài căn phòng, lê tấm thân tiêu điều khuất xa, người phụ nữ trong phòng ngồi trên ghế salon, khẽ cười.
Tần Hi Viện ngồi đối diện, đặt một chiếc máy vi tính trên gối, ngước mắt nhìn Giang Hạ Sơ, rồi lại nhìn ngó ra cửa: “Tả Thành cũng đến đây à?”
“Ừm, anh ta lo lắng, chắc là sợ tôi trốn chạy.” Giang Hạ Sơ chỉ pha trò, nụ cười bên môi vẫn chưa tắt đi, thần sắc lạnh nhạt.
Còn Tần Hi Viện chỉ cười cười, nhưng cũng cân nhắc giọng điệu: “Về tâm lý học, lo lắng là lo lắng, sợ hãi, không xác định và về hành động học, thì cùng một loại biểu hiện.”
Đôi mắt sáng của Giang Hạ Sơ hời hợt, trống rỗng, dường như giọng nói được cao điệu hơn, vô cùng lạnh nhạt: “Tôi không hiểu những thuật ngữ chuyện ngành này.”
Không phải không hiểu, chỉ là đã hiểu sơ sơ, trong tâm lý học, gọi là trốn tránh. Tần Hi Viện cười cười, không phân tích chuyên môn của cô nữa.
Giang Hạ Sơ đang ngủ ung dung, dưới mí mắt của cô là một mảng quầng thâm xanh đen, cô (Tần Hi Viện) hỏi: “Dạo này mất ngủ à?”
“Ừm, không khí của Tả gia không tốt, luôn suy nghĩ vẫn vơ.”
Cô trả lời như thể chẳng quan trọng gì, trong giọng nói, chỉ có âm cuối thì có hơi thất thường, còn môi thì nhếch và chân mày dđàn>l"Qdn thì nhíu chặt lại. Theo thói quen nghề nghiệp, Tần Hi Viện đã phân tích triệt để thông qua vài lần gặp mặt: Tả Thành, quả nhiên khiến cô ấy đứng ngồi không yên.
Căn bệnh này của Giang Hạ Sơ, trị liệu năm năm, sắp bị Tả Thành hủy hoại trong phút chốc, Tần Hi Viện hơi bó tay hết cách, bàn tay gõ trên bàn phím khựng lại trong chốc lát, ngước mắt lên và hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”
“Dĩ Sâm.” Giang Hạ Sơ trả lời, khóe miệng hơi nhếch lên một chút, càng lúc càng nhíu chặt lông mày.
Tần Hi Viện trầm ngâm một lúc: “Hôm nay không ngủ được, chúng ta tháo chuông.” Đặt máy vi tính lên bàn trà, nhìn đôi mắt Giang Hạ Sơ đang chất chứa nụ cười, không hề sắc bén, dường như có thể dễ dàng nhìn thấu mọi thứ.
Muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông, và nút thắt lớn nhất trong lòng Giang Hạ Sơ chính là Tề Dĩ Sâm.
Giữa trán Giang Hạ Sơ dần dần phẳng lặng, khẽ giật khóe môi, chua chát: “Có thể là người buộc chuông của tôi không ở đây.”
“Ai bảo không ở đây.” Tần Hi Viện cười khẽ, xoay máy vi tính lại một góc, đặt ngay trước đôi mắt ngơ ngác mà như đang lo lắng của Giang Hạ Sơ.
Trên màn hình, thật bất ngờ, dung nhan quen thuộc thanh tịnh rơi vào đôi mắt Giang Hạ Sơ, nhưng dường như cô lại như đang ngây ra quên trời quên đất.
Con người bị ngăn cách muôn sông nghìn núi, lại gần như đang đứng ngay trước mắt: “Hạ Sơ.”
Anh đang gọi tên cô, còn giọng nói vẫn khiến người khác yên tâm như ngày mới gặp nhau.
Hàng lông mày nhíu chặt của Giang Hạ Sơ giãn ra, những nếp nhăn trên trán tan biến dần, mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể nói nên lời.
“Hạ Sơ.” Tề Dĩ Sâm cười, cười yếu ớt với cô, nụ cười mà cô đã từng rất quyến luyến, nhưng hình như lại khiến cô như đang chiêm bao vậy.
Cô cũng cười, cười thật miễn cưỡng, chắc chắn là khó coi hơn cả khóc.
“Nói chuyện với nhau đi.” Tần Hi Viện nhìn thoáng qua, bỏ lại một câu, đeo tai nghe, để lại không gian tĩnh tại.
Cô mở miệng, giọng khàn nói ra hai chữ: “Dĩ Sâm.” Cái tên đã quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn nữa, hai con chữ đã từng thốt lên biết bao nhiêu lần, nhưng tự dưng lại cảm thấy thật là xa vời.
“Ừ.” Anh vẫn giống như trước đây, vẫn đáp lại cô thật êm dịu, vẫn còn gật gật đầu, không khác trong trí nhớ một chút nào.
“Em tưởng rằng anh sẽ không trả lời em chứ.” Dù là cố gắng đè nén lại, nhưng giọng điệu vẫn nghẹn ngào.
Khi đó, anh bất tỉnh nhân sự, cô gọi tên anh suốt cả đêm, nhưng anh vẫn không đáp lại một câu nào. Vốn là không có uất ức, nhưng tới khi thấy mặt anh, đôi mắt của anh, thì bỗng nhiên lại cảm thấy tủi thân vô cùng: “Ở bệnh viện, em gọi anh rất nhiều lần như thế, nhưng anh cũng không trả lời em, ngay cả một câu cũng không có.” Con ngươi cay xè, cô bèn nhìn chằm chằm vào gương mật Tề Dĩ Sâm trong màn hình, dường như chỉ trong nháy mắt, giống như nó đã tan biến mất rồi.
Hình như định đưa tay ra, nhưng rồi lại thu lại trong phút giây, anh khá gần màn hình, có lẽ là mệt mỏi, nên giọng nói hơi yếu ớt: “Rất xin lỗi, lúc em gọi tên anh đã không trả lời, khiến em sợ hãi rồi.”
Con ngươi cay cay hơi trốn tránh, cô nhìn bàn tay gầy yếu như que củi của Tề Dĩ Sâm hạ xuống: “Không được có lần sau nữa đâu đấy, nhé?”
“Ừ.” Tề Dĩ Sâm gật đầu, có thể là muốn cười lên, nhưng khi đến miệng thì lại hóa thành chua sót cứng đờ.
Hình như có thứ gì đó che đi đôi mắt, Giang Hạ Sơ chớp chớp đôi mắt sáng thật mạnh, giọng điệu bình tĩnh: “Trong người có khỏe không.” Lắng nghe, đâu đó trong giọng cô còn mang run rẩy.
“Ừ.” Tề Dĩ Sâm gật đầu.
Sắc mặt tiều tụy, trắng bệch như tờ giấy…... Anh lại cười như thế, cô buông bàn tay xuống ngay trên ghế, ngón tay nắm chặt.
Anh không khỏe…… Cô biết, chỉ là muốn làm bộ như không biết thôi.
Rồi hỏi tiếp: “Phẫu thuật à?”
“Ừ.” Anh lại gật đầu, rồi nói thêm một câu, “Khỏe hơn nhiều, có thể xuống giường được rồi.”
Câu trả lời rập khuôn, nằm trong sự kiến của Giang Hạ Sơ, Dĩ Sâm của cô luôn luôn như thế, sẽ không nói dối với ai, nhưng lại dùng những lí do củ chuối để khiến cô an tâm, không biết rằng, thật ra thì cô lại càng không yên tâm, chỉ là lại làm bộ nữa thôi.
Chua sót trong cổ họng, sắp không thành lời nữa rồi, nhưng cô vẫn lải nhải hỏi thêm: “Hóa trị liệu chắc rất đau lắm?”
“Không đau.” Mặc dù ngăn cách bằng màn hình, nhưng vẫn có thể thấy mồ hôi lấm tấm trên trán anh.
Không đau? Thế thì anh giấu giếm cái gì? Anh lại dùng mấy cái lí do củ chuối để nói dối cô.
Trái tim, như bị cái gì đó chà xát qua một phen, rất đau rất đau. Có thứ gì đó hơi chua sót, rưng rưng trong đôi mắt không thể khống chế nổi, nhưng lại cắn răng không để nó rơi xuống, vươn bàn tay ra, đầu ngón tay chạm vào màn hình lạnh lẽo của máy vi tính, ngăn cách muôn sông nghìn núi, bên kia là gương mặt của Dĩ Sâm: “Dĩ Sâm, anh gầy đi rồi.” Cô cười nói, cười chảy nước mắt.
Tề Dĩ Sâm hơi lui về phía sau, dường như đang kéo giãn khoảng cách với đầu ngón tay của cô, anh giật giật khóe môi, rồi nghe thấy, anh dùng rất nhiều sức lực để nói chuyện: “Đừng lo, anh rất khỏe.”
“Anh gạt em, anh không khỏe.”
Đây là lần đầu tiên, cô vạch trần lời nói dối rởm của Tề Dĩ Sâm.
“Đứa ngốc.” Tề Dĩ Sâm cười thật bất đắc dĩ, đôi môi trắng bệch mím lại nhếch thành một đường cong.
Anh luôn là thế, YũYũ?l?q?d luôn luôn sủng nịnh lại bất đắc dĩ gọi cô là đứa ngốc, đúng là cho tới bây giờ, người ngốc nhất kia vẫn luôn là người kéo dài hơi tàn của chính bản thân anh vì cô mà.
Đúng vậy mà, cô cũng là đứa ngốc, và bây giờ cũng chỉ có thể ngây ngô cười mà chẳng nói điều gì.
Tề Dĩ Sâm liếc nhìn cô thật lâu rồi nói: “Em không nên thỏa hiệp với Tả Thành.”
“Không như thế thì là thế nào?” Cô không mặn nồng cũng chẳng thờ ơ hỏi lại, mang khí phách quyết tuyệt như chính là như thế.
“Anh đã sống đủ từ lâu rồi.” Tề Dĩ Sâm thở dài, nhìn cô.
Cô ngước mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt âm u sâu xa của Tả Thành, lạnh lùng như tan nát, thay vào đó là sự giận dữ: “Tả Thành, tôi chỉ nói một lần, đừng có lấy người tôi quan tâm ra để uy hiếp tôi thêm một lần nào nữa.” Hung hăng, hất bàn tay của Tả Thành ra, cô cách ra xa vài bước, “Anh có thể thử xem, tôi lại muốn nhìn coi, là anh hối hận hay là tôi?”
Cô, tay không tấc sắt, mối uy hiếp của cô cũng chỉ là nói xàm nói suông, không có bất cứ lợi thế gì, chỉ là đối với Tả Thành, đó lại là trí mạng.
Lòng bàn tay trống trải nắm chặt lại, từ từ buông xuống, đối mắt sáng rực như ngổn ngang rối mù mịt, dường như đang xáo trộn hỗn loạn với nhau, lúc lâu sau, giọng nói của anh mới bức bách: “Diệp Tịch, lòng dạ anh ta rất thâm sâu, ba năm trước đây——”
Còn chưa nói xong thì cô đã lạnh lùng cắt ngang: “Nếu luận về lòng dạ, Tả Thành, chắc chắn không một ai có thể địch nổi với anh.” Cô phán xét như mũi khoan băng giá, vừa lạnh lùng lại vừa chính xác vô cùng.
Điểm này, Tả Thành không thể không thừa nhận, anh cười khổ tự giễu: “Cuối cùng thì em vẫn không tin anh.”
Trăm phương nghìn kế, lo trước tính sau so với bất cứ ai, lòng dạ của anh, là thứ cô không thể nào khoan dung nhất.
Xoay người, định đi ra cửa, ngọn đèn khiến bóng dáng anh trông thật ảm đạm. Đằng sau lưng, giọng nói của người phụ nữ lạnh lùng: “Tin tưởng anh? Ha.” Cười lạnh, và hỏi lại: “Tin tưởng cái gì của anh?”
Tả Thành hơi khựng lại một chút, mấp máy môi, rồi lại mím chặt.
Tin tưởng anh mong em khỏe mạnh, mong em ở lại……
Chỉ là, nói thì như thế nào chứ, cô cũng chỉ coi nó thành chuyện cười mà thôi, cười rồi lại cười mà thôi.
Cuối cùng thì chẳng nói chẳng rằng, đi ra ngoài.
Két cạch—— cánh cửa khép lại, cô ngả người lên ghế salon, hừ lạnh: “Chỉ với mi mà cũng trả lời được à.” [Chẳng biết tính nói ai, nên Vũ để trung lập vậy thôi]
Trên đời này, cho dù ai có toan tính nào khác, thì chắc chắn thứ cô sợ nhất chính là Tả Thành có toan tính khác.
Cô chỉ tin vào điều này.
Đềm dài đằng đẵng, vừa âm u, vừa tối tăm. Bên ngoài phòng, mưa đã ngừng, không có ánh trăng, toàn bộ Tả gia chìm trong u tối, chỉ có bóng đèn sáng lờ mờ trên sân thượng.
Trời thu sau cơn mưa vừa ẩm ướt lại vừa lạnh lẽo, người đàn ông ngồi, nhẹ nhàng lay lay, từ đầu chí cuối, đôi mắt sáng rỡ chỉ nhìn vào cửa sổ đối diện, cửa sổ có bóng hình người kia, cuộn mình trong chiếc ghế salon.
Sẽ lạnh chứ?
Anh cau mày. Đứng dậy, bước vài bước đền gần cửa sổ kia, giọng nói của anh vang lên trong bầu trời đêm vắng lặng như ma quỷ yêu mị: “Những điều không thể nào được hứa hẹn này, bỏ đi cũng tốt.”
Giơ tay lên, mở lòng bàn tay ra, một sợi dây chuyền rơi xuống, ở đằng cuối có một chiếc nhẫn bạc trắng, giống như đốm nhỏ chợt lóe lên, ánh sáng lóe lên thật chậm.
Có lẽ là được treo thõng xuống bia mộ quá lâu, nên cảm thấy của chiếc nhẫn này lạnh thấu xương thấu thịt.
Đặt chiếc nhẫn vào trong lòng bàn tay, sờ sờ, anh nhìn bóng người trong cửa sổ: “Anh ta thật sự quan trọng đến thế sao? Cho nên năm ấy em mới biến thành anh ta.”
Năm ấy…… Trí nhớ đã đi vào quên lãng, lúc lật lại, vẫn sẽ bóp chặt lấy trái tim như thế chẻ tre.
Những mảnh ghép ngắn ngủi kia được ghép nối lại với nhau ở trong đầu, năm ấy, cũng ở nơi đây, trên cái đu dây, cũng là ngày hè mưa tầm tã như thế, cô giống như một con rối gỗ, nằm trên cái đu dây.
Anh ôm lấy cô: “Hạ Sơ, Hạ Sơ…… Em nói với anh câu gì đi.”
Gọi cô, lắc cô, nhưng cô cũng không có bất cứ phản ứng gì, mất hồn, lạc vía. Nhưng trong tay lại nắm lấy một chiếc nhẫn màu trắng bạc, suốt đêm suốt ngày, vẫn cứ nhìn vào nó.
“Hạ Sơ.” Không có hồi âm, anh bèn tiện tay lấy mất chiếc nhẫn trong tay cô.
Cô chỉ hơi ngơ ra một chút, nhưng sau đó thì lại nhào lên như đang nổi điên, giọng nói thì khàn khàn do đã không nói rất lâu rồi, nhưng lại hét lên: “Trả cho tôi, trả lại cho tôi.”
Giống như con dã thú phát điên, cô đánh anh, cắn anh#Guānyǔ, nhưng ánh mắt lại nhìn chiếc nhẫn không chớp mắt.
Anh cười lạnh, đành buông tay trong bất đắc dĩ, cô lại nhặt lấy chiếc nhẫn vào trong tay như nhặt được vật quý báu, còn miệng thì lẩm bẩm mãi: “Đây là dây chuyền của Hạ Sơ, tới khi cô ấy lớn lên, mình sẽ đeo nó vào ngón áp út của cô ấy.”
Anh ôm thiếu nữ đang hồn bay phách lạc vào trong lòng thật mạnh, gào thét lên với cô - đang run lẩy bẩy: “Hạ Sơ, em hãy nghe cho kỹ, chiếc nhẫn trên ngón áp út của em, chỉ có thể là anh đeo vào.”
Cô không hiểu lời nói của anh, lại lắc đầu như phản xạ có điều kiện, sau đó lẩm bẩm: “Không, tôi là Quý Khiêm Thành, là Khiêm Thành mà Hạ Sơ thích nhất.”
Khi đó, cô điên, điên rồi, không nhớ rõ bản thân mình là ai, chỉ nhớ mỗi Hạ Sơ, Khiêm Thành, còn cả chiếc nhẫn.
Năm ấy, Giang Hạ Sơ mười bảy tuổi, điên loạn một năm, mất trí nhớ, biến thành Quý Khiêm Thành.
Đưa tay ra, Tả Thành day day giữa chân mày, vứt lại những hồi ức này ra sau đầu, đến bên cửa sổ, chôn chiếc nhẫn trong tay vào trong bùn đất bên trong chậu hoa.
“Chỉ có anh mới có thể đeo nhẫn cho em.” Lầm bầm lầu bầu một câu, đứng dậy, đặt chậu hoa lên lan can trên sân thượng, chà là trong chậu hoa kia, đón gió, khẽ đung đưa.
Ban đêm có mưa, trời đã hơi hửng đông thì u ám mù mịt, mưa cứ kéo dài không ngớt, đây là ngày hè, càng lúc càng mưa nhiều hơn. Lúc cô thức dậy, đã chín giờ, nhưng trời vẫn u ám không trông thấy ánh Mặt Trời.
Không biết là cố ý hay vô tình, mà hằng ngày, đúng giờ này, Tả Thành chẳng bao giờ ở đây, hôm nay là một ngoại lệ, Tả Thành cũng ở trong phòng khách. Nhưng Giang Hạ Sơ sẽ không coi đây là ngẫu nhiên.
Đi qua: “Đang đợi tôi à.” Bước chân vẫn cứ bước, vòng qua Tả Thành, chỉ bỏ lại một câu: “Nhưng mà tôi muốn ra ngoài.”
“Hạ Sơ.”
Tả Thành bỏ điên thoại* xuống, nắm lấy cổ tay cô, đứng bên cạnh cô, cảm thấy hơi âm u lạnh lùng, chỉ gọi tên cô, nhưng lại không biết nói cái gì cả.
* Ta cũng không chắc lắm. Gốc là [擮], trong tiếng Hán có nghĩa là điện thoại,… nói chung là đồ công nghệ điện tử ấy, ai biết tiếng Tàu chỉ toa với.
Duỗi tay ra, gỡ đầu ngón tay của Tả Thành, nụ cười trên môi lạnh mấy phần: “Nếu như anh lo lắng, có thể sai người đi theo.”
“Hôm nay là chủ nhật.” Tả Thành trả lời như thế, không khí lành lạnh tràn vào lòng bàn tay trống rỗng, từ từ buông xuống.
Giang Hạ Sơ lạnh lùng: Thật là không có chuyện gì anh ta không biết.
“Cho nên?” Giờ đây cô mới nhìn thẳng vào mắt Tả Thành, hỏi ngược lại.
“Anh đi với em.” Giọng nói mang chất không cho cự tuyệt, dường như còn mang chút cẩn thận dè dặt ở đâu đó.
Giang Hạ Sơ cự tuyệt thẳng thừng: “Không cần.”
Lạnh giọng, anh kiên trì: “Anh không yên tâm.”
“Tùy anh.” Vứt lại hai chữ, Giang Hạ Sơ xoay người đi về phía trước, khóe môi treo lên một tia buốt giá.
Suốt con đường, Giang Hạ Sơ quen thuộc, QV/ulq7dn đi ở đằng trước, còn đằng sau lưng, Tả Thành nhìn bóng hình cô thì giật mình.
Trung tâm thương mại thế giới Golden Mile*, lầu 38, phòng chuyên về tâm lý trị liệu, trong hành lang lại càng yên tĩnh hơn nữa, không hề có bất cứ ai lui tới, hai người bọn họ một trước một sau, luôn duy trì khoảng cách không xa không gần.
❖
[金隅世贸] Khu thương mại Golden Mile nằm ở khu phát triển Thanh Đảo - khu Thái Hành Sơn phía Bắc đường Hương Giang, tỉnh Cương Sơn ở đường phía Tây, nằm gần Công viên Mã Hào và có vị trí địa lý thuận lợi và khung cảnh tuyệt đẹp.
Dự án chỉ cách trung tâm hành chính của khu phát triển 1,2 km và cách đường hầm biển trên Vịnh Giao Châu khoảng 2,3 km, mất 25 phút để đến ga tàu Thanh Đảo, 60 phút đến sân bay trạm dừng chân Thanh Đảo và đi dọc theo quốc lộ Tân Hải là có thể để đến Nhật Chiếu và những nơi khác.
Có các cơ sở y tế, giáo dục, thương mại, mua sắm và giải trí hoàn hảo xung quanh dự án.
❖
❖Khúc dịch này, có mấy dòng đầu là hơi mù, editor không biết tiếng Tàu
❖Cám ơn Thất đệ đã giúp ca (y)
Bỗng nhiên Giang Hạ Sơ thả chậm bước chân, nhìn về phía trước, hỏi Tả Thành ở đằng sau lưng: “Tả Thành, anh có biết là bệnh gì chăng.” Năm năm như một ngày trị liệu tâm lí, không phải bệnh lý, mà bệnh tâm lý thì lại càng đáng sợ hơn.
Câu hỏi nảy ra bất thình lình, Tả Thành ngây người một lát, rồi trả lời: “Đừng nghĩ quá nhiều.”
Cô không nhanh không chậm đi tới, đưa lưng về nhau, trên gương mặt của Tả Thành phủ lên một tầng mù mịt: “Vốn dĩ tôi không xác định được, chỉ là sắp xếp của anh thì lại không thể hiểu nổi. Chẳng hạn như bây giờ, hay là những thứ thuốc trong ngăn kéo anh đã đụng tay đụng chân.” Cô không phải đứa ngốc, chỉ là lười đoán già đoán non thôi.
“Em đã biết rồi.” Tả Thành không thừa nhận cũng chẳng phủ định, đối với người phụ nữ này, luôn luôn lắm thứ ngoài ý muốn như thế.
Bước chân chững lại, cô xoay người lại nhìn Tả Thành: “Thuốc ở ngăn dưới cùng trong tủ đầu giường của tôi, từ ngày đầu tiên vào ở trong Tả gia đã bị tráo đổi, hẳn là anh không biết, tôi đã uống thuốc năm năm, tất nhiên vị giác không còn giống người bình thường rồi. Còn nữa, anh ngầm cho phép sự trị liệu của bác sĩ Tần, chắc chắn là có lý do, cho nên, tôi đã không hề đoán sai, không phải sao?”
Là bệnh như thế nào, bây giờ bảo Tả Thành đến bây giờ cũng bó tay chịu thua thôi, vốn Giang Hạ Sơ cũng lười đoán sự tình, đã bắt đầu tò mò rồi.
Tả Thành mím môi, làm thinh trong giây lát.
“Em phải nhớ cho kỹ, anh chỉ mong em khỏe mạnh.” Anh đi đến trước mặt cô, cúi người, đôi mắt cũng phẳng lặng như nước hồ thu, hình ảnh phản chiếu trong đó chính là cô, dịu dàng đến lạ thường, mặc dù trên gương mặt cô thì lạnh lùng âm u như màn đêm.
Giang Hạ Sơ chuyển mắt đi, Tả Thành trong mắt cô, động tác xoay người rất quen thuộc như đã làm biết bao nhiêu lần, xoay lưng về phía Tả Thành, giọng điệu thờ ơ bất cần: “Những thứ thuốc này đã bị tôi vứt đi hết rồi.”
Tả Thành cũng không tự nhiên lại cho, giả dụ như anh ta cho, thì chắc chắn không thèm tiếp nhận chính là điều hiển nhiên, theo nguyên tác đồng giá trao đổi của Tả Thành, chưa bao giờ lại chịu thiệt, cho nên, cô không ngu đến nỗi thí cái mạng đi nhận cái gì đó của Tả Thành.
Hơn nữa, còn một điểm, mãi mãi không được có ý đồ rồi đi nói dối với Tả Thành, bởi vì anh ta muốn biết, thì có đủ thứ phương pháp, mờ ám không dấu vết, không hề khuấy tung lên, mà mọi thứ vẫn nằm trong lòng bàn tay anh ta.
Cho nên, câu trả lời của anh không nằm ngoài dự kiến của Giang Hạ Sơ: “Anh biết. Không nên đưa bản thân em tới quấy phá anh, thuốc, cũng không nên vứt đi nữa, anh có rất nhiều cách khiến em uống hết.”
Không phải là uy hiếp, mà là trần thuật, cũng chẳng phải là ăn nói ba hoa, Tả Thành có năng lực như thế, anh nghĩ mình muốn làm gì, thì chắc chắn có đủ loại cách, dự đoán được, nhưng không thể tưởng tượng được.
Đây là Tả Thành, một Tả Thành như thế, khiến người khác phải sợ, khiến người khác hết đường trốn thoát. Chỉ có Giang Hạ Sơ, gương mặt lại thờ ơ, lạnh như tiền, cô trả lời: “Được. Cho dù không tốt lên, thì cũng đã như thế năm năm rồi. Tôi chỉ tò mò, có phải căn bệnh này không liên quan đến anh hay không? Dường như là từ khi anh xuất hiện, hình như là cực kỳ khác thường, tôi cũng không thể mường tượng ra được, anh chính là cái nguyên nhân kia.” Quay đầu lại, nhìn vào mắt Tả Thành, ánh nhìn ấy sáng quắc giống như áp bức dò xét, cực kỳ giống Tả Thành.
Tề Dĩ Sâm từng nói, Giang Hạ Sơ không thích đoán già đoán non, chẳng hạn như thật sự bàn về việc này, chắc chắn cô là một trong những cao thủ. Lời này đúng chính xác không sai một ly.
Người phụ nữ này ấy, thông minh đến mức khiến Tả Thành hết cách luôn.
Nên trả lời như thế nào đây? Đúng? Không đúng? Cũng không được, cứng miệng không trả lời được. Lặng im đi đến trước mặt cô, đưa tay ra, nắm lấy vai cô, anh chỉ nói: “Em sẽ khỏe lại.”
Câu trả lời lập lờ nước đôi, cũng chẳng ngờ, Tả Thành cũng sẽ trốn tránh.
Quả nhiên nguyên nhân của căn bệnh này chính là anh ta mà, thế chắc chắn là không thể trị khỏi cho cô được, Giang Hạ Sơ chắc chắn như thế, đối với Tả Thành, không dám ôm niềm hứng khởi đâu.
Giờ thì tốt rồi, Tả Thành là người điên, cô là người bị bệnh tâm lý, dường như khoảng cách càng gần hơn, thật là chẳng thích! Trong đôi mắt Giang Hạ Sơ hiện lên một tia sáng rồi lại biến mất đi, giơ tay lên, đẩy tay Tả Thành ra: “Trên đời, có bốn chuyện l[q]]d] anh không thể nắm trong tay được. Sinh lảo bệnh tử. Cho nên những câu đại loại thế này ‘Em sẽ tốt lên’, ‘Anh chắc chắn không để cho em có chuyện gì’ thì không cần nói nữa.”
Xoay người, đi vào sâu hơn, khóe môi hơi nhếch lên: Sinh lão bệnh tử, trong bốn cái này, miễn là như chiếm lấy, thì Tả Thành đã không thể nắm trong bàn tay rồi, mặc dù điên cuồng, nhưng dường như là ý tưởng thật tốt.
Đằng sau lưng, bước chân của Tả Thành dừng lại, cười gằn tự giễu: “Thiếu mất một chuyện.” Ngón tay sáng bóng trắng như sứ, chỉ vào bóng lưng của người trước mặt, anh khả hé môi, “Em.”
Trên đời này, không gì Tả Thành không làm được, chỉ có năm chuyện là bí: Sinh lão bệnh tử, còn cả Giang Hạ Sơ.
Cất bước, từ từ nối bước theo sau, bước đi không vội vàng không quá chậm, giữ khoảng cách không xa không gần.
Đi đến cuối cùng, là một cánh cửa, ghi phòng trị liệu của Tần Hi Viện.
Nắm lấy bàn tay, cửa còn chưa mở thì Tả Thành đã phủ lên mu bàn tay của cô, anh hỏi: “Có sợ không?” Giọng dịu dàng, hiền hòa không giống với Tả Thành.
“Chỉ là ngủ một giấc.” Giang Hạ Sơ trả lời như thế, chỉ toàn là kiểu qua loa cho có lệ, cũng không thèm nhìn vào mắt Tả Thành.
“Ngủ cho ngon giấc, anh ở đây.” Duỗi tay ra, quấn lấy lọn tóc rũ xuống của cô. Bàn tay chạm vào má cô, nhẹ nhàng lướt tay qua từng chút từng chút một, tiếng nói thuần chất như rượu đỏ ủ lâu năm, êm tai đến mức say lòng người, “Anh chờ em ở đây.”
Thần thoại trong giới ca sĩ Diệp Tịch cũng nói chất giọng của Giang Hạ Sơ rất dễ nghe, chỉ là, có đôi khi, cũng sẽ khiến cho người ta rét buốt sợ hãi nổi da gà: “Anh không cần ở đây đâu, tôi sẽ không ngủ được.” Cô cười như không cười, đẩy bàn tay của Tả Thành ra.
Tả Thành cười khẽ, nhưng lại hơi bất bí, thu tay lại.
Lạch cạch—— Cánh cửa khép chặt lại, người kia không do dự dù chỉ là trong giây phút.
“Ha.” Cười lạnh thành tiếng, xoay người đi, khẽ lẩm bẩm một mình, “Em vẫn cứ không cho anh con đường sống như thế này.”
Một cánh cửa, ngăn cách cách một khoảng, đi cũng không xa, người đàn ông bên ngoài căn phòng, lê tấm thân tiêu điều khuất xa, người phụ nữ trong phòng ngồi trên ghế salon, khẽ cười.
Tần Hi Viện ngồi đối diện, đặt một chiếc máy vi tính trên gối, ngước mắt nhìn Giang Hạ Sơ, rồi lại nhìn ngó ra cửa: “Tả Thành cũng đến đây à?”
“Ừm, anh ta lo lắng, chắc là sợ tôi trốn chạy.” Giang Hạ Sơ chỉ pha trò, nụ cười bên môi vẫn chưa tắt đi, thần sắc lạnh nhạt.
Còn Tần Hi Viện chỉ cười cười, nhưng cũng cân nhắc giọng điệu: “Về tâm lý học, lo lắng là lo lắng, sợ hãi, không xác định và về hành động học, thì cùng một loại biểu hiện.”
Đôi mắt sáng của Giang Hạ Sơ hời hợt, trống rỗng, dường như giọng nói được cao điệu hơn, vô cùng lạnh nhạt: “Tôi không hiểu những thuật ngữ chuyện ngành này.”
Không phải không hiểu, chỉ là đã hiểu sơ sơ, trong tâm lý học, gọi là trốn tránh. Tần Hi Viện cười cười, không phân tích chuyên môn của cô nữa.
Giang Hạ Sơ đang ngủ ung dung, dưới mí mắt của cô là một mảng quầng thâm xanh đen, cô (Tần Hi Viện) hỏi: “Dạo này mất ngủ à?”
“Ừm, không khí của Tả gia không tốt, luôn suy nghĩ vẫn vơ.”
Cô trả lời như thể chẳng quan trọng gì, trong giọng nói, chỉ có âm cuối thì có hơi thất thường, còn môi thì nhếch và chân mày dđàn>l"Qdn thì nhíu chặt lại. Theo thói quen nghề nghiệp, Tần Hi Viện đã phân tích triệt để thông qua vài lần gặp mặt: Tả Thành, quả nhiên khiến cô ấy đứng ngồi không yên.
Căn bệnh này của Giang Hạ Sơ, trị liệu năm năm, sắp bị Tả Thành hủy hoại trong phút chốc, Tần Hi Viện hơi bó tay hết cách, bàn tay gõ trên bàn phím khựng lại trong chốc lát, ngước mắt lên và hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”
“Dĩ Sâm.” Giang Hạ Sơ trả lời, khóe miệng hơi nhếch lên một chút, càng lúc càng nhíu chặt lông mày.
Tần Hi Viện trầm ngâm một lúc: “Hôm nay không ngủ được, chúng ta tháo chuông.” Đặt máy vi tính lên bàn trà, nhìn đôi mắt Giang Hạ Sơ đang chất chứa nụ cười, không hề sắc bén, dường như có thể dễ dàng nhìn thấu mọi thứ.
Muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông, và nút thắt lớn nhất trong lòng Giang Hạ Sơ chính là Tề Dĩ Sâm.
Giữa trán Giang Hạ Sơ dần dần phẳng lặng, khẽ giật khóe môi, chua chát: “Có thể là người buộc chuông của tôi không ở đây.”
“Ai bảo không ở đây.” Tần Hi Viện cười khẽ, xoay máy vi tính lại một góc, đặt ngay trước đôi mắt ngơ ngác mà như đang lo lắng của Giang Hạ Sơ.
Trên màn hình, thật bất ngờ, dung nhan quen thuộc thanh tịnh rơi vào đôi mắt Giang Hạ Sơ, nhưng dường như cô lại như đang ngây ra quên trời quên đất.
Con người bị ngăn cách muôn sông nghìn núi, lại gần như đang đứng ngay trước mắt: “Hạ Sơ.”
Anh đang gọi tên cô, còn giọng nói vẫn khiến người khác yên tâm như ngày mới gặp nhau.
Hàng lông mày nhíu chặt của Giang Hạ Sơ giãn ra, những nếp nhăn trên trán tan biến dần, mấp máy môi, nhưng lại chẳng thể nói nên lời.
“Hạ Sơ.” Tề Dĩ Sâm cười, cười yếu ớt với cô, nụ cười mà cô đã từng rất quyến luyến, nhưng hình như lại khiến cô như đang chiêm bao vậy.
Cô cũng cười, cười thật miễn cưỡng, chắc chắn là khó coi hơn cả khóc.
“Nói chuyện với nhau đi.” Tần Hi Viện nhìn thoáng qua, bỏ lại một câu, đeo tai nghe, để lại không gian tĩnh tại.
Cô mở miệng, giọng khàn nói ra hai chữ: “Dĩ Sâm.” Cái tên đã quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn nữa, hai con chữ đã từng thốt lên biết bao nhiêu lần, nhưng tự dưng lại cảm thấy thật là xa vời.
“Ừ.” Anh vẫn giống như trước đây, vẫn đáp lại cô thật êm dịu, vẫn còn gật gật đầu, không khác trong trí nhớ một chút nào.
“Em tưởng rằng anh sẽ không trả lời em chứ.” Dù là cố gắng đè nén lại, nhưng giọng điệu vẫn nghẹn ngào.
Khi đó, anh bất tỉnh nhân sự, cô gọi tên anh suốt cả đêm, nhưng anh vẫn không đáp lại một câu nào. Vốn là không có uất ức, nhưng tới khi thấy mặt anh, đôi mắt của anh, thì bỗng nhiên lại cảm thấy tủi thân vô cùng: “Ở bệnh viện, em gọi anh rất nhiều lần như thế, nhưng anh cũng không trả lời em, ngay cả một câu cũng không có.” Con ngươi cay xè, cô bèn nhìn chằm chằm vào gương mật Tề Dĩ Sâm trong màn hình, dường như chỉ trong nháy mắt, giống như nó đã tan biến mất rồi.
Hình như định đưa tay ra, nhưng rồi lại thu lại trong phút giây, anh khá gần màn hình, có lẽ là mệt mỏi, nên giọng nói hơi yếu ớt: “Rất xin lỗi, lúc em gọi tên anh đã không trả lời, khiến em sợ hãi rồi.”
Con ngươi cay cay hơi trốn tránh, cô nhìn bàn tay gầy yếu như que củi của Tề Dĩ Sâm hạ xuống: “Không được có lần sau nữa đâu đấy, nhé?”
“Ừ.” Tề Dĩ Sâm gật đầu, có thể là muốn cười lên, nhưng khi đến miệng thì lại hóa thành chua sót cứng đờ.
Hình như có thứ gì đó che đi đôi mắt, Giang Hạ Sơ chớp chớp đôi mắt sáng thật mạnh, giọng điệu bình tĩnh: “Trong người có khỏe không.” Lắng nghe, đâu đó trong giọng cô còn mang run rẩy.
“Ừ.” Tề Dĩ Sâm gật đầu.
Sắc mặt tiều tụy, trắng bệch như tờ giấy…... Anh lại cười như thế, cô buông bàn tay xuống ngay trên ghế, ngón tay nắm chặt.
Anh không khỏe…… Cô biết, chỉ là muốn làm bộ như không biết thôi.
Rồi hỏi tiếp: “Phẫu thuật à?”
“Ừ.” Anh lại gật đầu, rồi nói thêm một câu, “Khỏe hơn nhiều, có thể xuống giường được rồi.”
Câu trả lời rập khuôn, nằm trong sự kiến của Giang Hạ Sơ, Dĩ Sâm của cô luôn luôn như thế, sẽ không nói dối với ai, nhưng lại dùng những lí do củ chuối để khiến cô an tâm, không biết rằng, thật ra thì cô lại càng không yên tâm, chỉ là lại làm bộ nữa thôi.
Chua sót trong cổ họng, sắp không thành lời nữa rồi, nhưng cô vẫn lải nhải hỏi thêm: “Hóa trị liệu chắc rất đau lắm?”
“Không đau.” Mặc dù ngăn cách bằng màn hình, nhưng vẫn có thể thấy mồ hôi lấm tấm trên trán anh.
Không đau? Thế thì anh giấu giếm cái gì? Anh lại dùng mấy cái lí do củ chuối để nói dối cô.
Trái tim, như bị cái gì đó chà xát qua một phen, rất đau rất đau. Có thứ gì đó hơi chua sót, rưng rưng trong đôi mắt không thể khống chế nổi, nhưng lại cắn răng không để nó rơi xuống, vươn bàn tay ra, đầu ngón tay chạm vào màn hình lạnh lẽo của máy vi tính, ngăn cách muôn sông nghìn núi, bên kia là gương mặt của Dĩ Sâm: “Dĩ Sâm, anh gầy đi rồi.” Cô cười nói, cười chảy nước mắt.
Tề Dĩ Sâm hơi lui về phía sau, dường như đang kéo giãn khoảng cách với đầu ngón tay của cô, anh giật giật khóe môi, rồi nghe thấy, anh dùng rất nhiều sức lực để nói chuyện: “Đừng lo, anh rất khỏe.”
“Anh gạt em, anh không khỏe.”
Đây là lần đầu tiên, cô vạch trần lời nói dối rởm của Tề Dĩ Sâm.
“Đứa ngốc.” Tề Dĩ Sâm cười thật bất đắc dĩ, đôi môi trắng bệch mím lại nhếch thành một đường cong.
Anh luôn là thế, YũYũ?l?q?d luôn luôn sủng nịnh lại bất đắc dĩ gọi cô là đứa ngốc, đúng là cho tới bây giờ, người ngốc nhất kia vẫn luôn là người kéo dài hơi tàn của chính bản thân anh vì cô mà.
Đúng vậy mà, cô cũng là đứa ngốc, và bây giờ cũng chỉ có thể ngây ngô cười mà chẳng nói điều gì.
Tề Dĩ Sâm liếc nhìn cô thật lâu rồi nói: “Em không nên thỏa hiệp với Tả Thành.”
“Không như thế thì là thế nào?” Cô không mặn nồng cũng chẳng thờ ơ hỏi lại, mang khí phách quyết tuyệt như chính là như thế.
“Anh đã sống đủ từ lâu rồi.” Tề Dĩ Sâm thở dài, nhìn cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook