Tự Mình Đa Tình
Chương 29: Khi cặn bã chuẩn bị hắc hóa - 9

Giọng nói Tề Tiêu vừa rơi xuống đất, hai người đều là lặng thinh.

Tề Tiêu vốn nghĩ rằng chuyến này xuống núi nên cách xa Yến Như Vân một chút, chờ bọn họ lấy được 《 Già Lam Đao 》 rồi cùng nhau về Mê Vụ Sơn, tới lúc đó mới trước sau nói rõ một lần cùng Yến Như Vân, Yến Như Vân vốn không phải là hạng người không biết nói lý lẽ, nhất định có thể hiểu được đó là biện pháp giải quyết tốt nhất cho tất cả các bên.

Đợi sau khi hắn chặt đứt hết những ý nghĩ xằng bậy kia, nếu như Yến Như Vân còn đuổi theo nhận hắn người sư phụ này, cuộc đời này hắn nhất định sẽ không nổi lên bất kỳ tâm tư nào đối với Yến Như Vân nữa, đến lúc đó, lại xây thêm một tiểu viện khác trên Vân Tiêu Phong cũng không muộn. Còn nếu như Yến Như Vân không muốn nhận lại hắn người sư phụ này, vậy thì Đỗ Kiếm Trì chính là sư phụ có lợi nhất mà hắn có thể tìm cho Yến Như Vân, từ đây hắn sẽ chuyên tâm chỉ dạy Bách Lý Liên Giang, năm dài tháng rộng, luôn sẽ có một ngày lãng quên được chuyện này.

Bọn họ kết duyên sư đồ một trận, ngoại trừ hắn tự mình đa tình khiến Yến Như Vân bối rối ở bên ngoài, tuyệt chưa từng phát sinh cái gì để phải lúng túng khác, không đến mức cả đời không qua lại với nhau.

Nghĩ thì rất hay, thế nhưng trên đời này việc không như ý tám chín phần mười, cố tình bởi vì đầu óc nóng lên, lời đã nói ra khó mà chụp lại.

Như vậy cũng tốt, Tề Tiêu thầm nghĩ, để hắn trong một khoảng thời gian ngắn quên đi một người mình thích nhiều năm thật sự quá khó khăn, không bằng đập nồi dìm thuyền, đem sự tình nói ra, lại không chừa cho mình đường sống để quay đầu, cho dù hắn có muốn quay đầu lại, Yến Như Vân cũng không có khả năng đứng tại chỗ cũ đợi chờ.

Cắt đứt thì phải cắt đứt hoàn toàn sạch sẽ, Tề Tiêu phất ở bên hông một cái, tháo xuống khối ngọc bội lúc trước Yến Như Vân tặng cho hắn, nói: “Ngày đó ta lấy về cho ngươi 《 Xuyên Vân Thần Vũ 》, ngươi hứa với ta một lời hứa, hiện nay đã đến lúc thực hiện lời hứa đó.” Tề Tiêu không nhìn biểu tình của Yến Như Vân, tiếp tục nói: “Lúc này đây ngươi cùng hai sư đồ chúng ta đi tới đảo Già Lam, chậm trễ của ngươi rất nhiều thời gian, liền dùng lời hứa này để chống đỡ đi, từ nay về sau, ngươi và ta không còn thiếu nợ gì nhau nữa.”

Tề Tiêu dùng sức nắm chặt, lòng bàn tay hướng xuống dưới, buông ra, ngọc phấn rào rào rơi xuống, một sợi tơ hồng xuyên qua ngọc bội rơi trên mặt đất, lòng hắn buồn đau, không muốn tiếp tục ở lại, phất tay áo thu kết giới cách âm, đẩy cửa mà đi.

Yến Như Vân đứng ở trong phòng hồi lâu, suy sụp ngồi xuống, bội kiếm leng keng một tiếng rơi trên mặt đất.

Sáng sớm ngày kế tiếp, Tề Tiêu cùng Bách Lý Liên Giang xuống lầu ngồi ăn điểm tâm trong đại sảnh, Bách Lý Liên Giang ngó trái ngó phải không thấy thân ảnh của Yến Như Vân, cẩn thận hỏi thăm: “Sư tôn, đêm qua người và sư huynh……”

“Không có chuyện gì, cứ an tâm ăn điểm tâm đi.” Tề Tiêu đánh gãy hắn, hớp một ngụm nhỏ cháo trắng.

Bách Lý Liên Giang “Ồ” một tiếng rồi bưng chén lên uống liền mấy ngụm, nhịn không được lại mở miệng: “Sư tôn, sư huynh tại sao còn chưa đi xuống, nếu không đồ nhi đi lên nhìn một chút?”

Tay cầm chén của Tề Tiêu dừng lại, nói: “Không cần.”

Kỳ thật trong lòng hắn cũng thấp thỏm —— hôm qua hắn trong cơn tức giận đã đoạn tuyệt quan hệ sư đồ với Yến Như Vân, nói rất tuyệt tình, không cho đường sống để cứu vãn, Yến Như Vân tuy không phải là hạng người tự cao tự đại, nhưng cũng có khí tiết khí khái của riêng mình, chắc hẳn khó có thể chịu đựng bị hắn tuyệt tình như vậy, nếu lúc này ở ngay tại đây cùng bọn hắn mỗi người đi một ngã, hắn cũng không cảm thấy hiếm lạ gì.

Hiện tại đảo Già Lam còn chưa đi tới, sư đồ bọn họ trước tiên đã ở nơi này ân đoạn nghĩa tuyệt, sau này trở về chỉ sợ còn phải đối mặt với Liễu Trang và Đỗ Kiếm Trì…… Tề Tiêu uống cháo đã không nổi nữa.

Bách Lý Liên Giang nhìn thấy Tề Tiêu không được hăng hái, tự mình thành thật uống cháo xong rồi, rất quy củ mà ngồi đàng hoàng, như có như không liếc mắt nhìn trên lầu một cái.

Tề Tiêu kêu một bình trà, uống xong một bình, lại gọi người châm thêm, uống cạn bình trà thứ hai, người ăn sáng trong khách điếm đã nhao nhao rời khỏi, chỉ còn hắn và Bách Lý Liên Giang vẫn ngồi ngay tại chỗ.

Xem ra Yến Như Vân không muốn cùng bọn họ lên đường rồi.

Cũng tốt, lộ trình đã qua hơn phân nửa, coi như chỉ có hắn và Bách Lý Liên Giang muốn tìm được đảo Già Lam cũng sẽ không quá khó, tránh cho bọn họ trên đường đi phải xấu hổ.

Tề Tiêu đứng dậy nói: “Đi thôi.”

Bách Lý Liên Giang lại liếc mắt nhìn trên lầu một cái nữa, vội vàng nói: “Sư tôn, sư huynh hôm qua đã xác nhận là do lên đường mệt mỏi mới nói năng linh tinh, đồ nhi đã thay sư tôn trút giận rồi, sư tôn tạm tha cho sư huynh lần này đi……”

Tề Tiêu vui mừng mà sờ sờ đầu Bách Lý Liên Giang, vẫn là nói: “Đi thôi.”

Bách Lý Liên Giang còn muốn nói thêm một chút để cứu vãn tình hình, nhưng mà Tề Tiêu đã đi, hắn đứng tại chỗ nôn nóng trong chốc lát, cuối cùng đành xoay người đuổi theo Tề Tiêu.

Hai người mới đến ngoài cửa, bỗng nhiên nghe điếm tiểu nhị nói: “Khách quan, ngài lúc này định đi? Có cần dùng chút điểm tâm không?”

Chỉ nghe Yến Như Vân đáp: “Không cần.”

Tề Tiêu và Bách Lý Liên Giang cùng quay đầu lại, Yến Như Vân đuổi theo tới, sắc mặt so với ngày thường không khác gì, chắp tay nói với Tề Tiêu: “Đêm qua ngủ quá muộn, làm trễ nãi hành trình, xin sư tôn chớ nên trách tội.”

Tề Tiêu nhíu mày, hắn đêm qua…… Nói còn chưa đủ rõ ràng sao?

Bách Lý Liên Giang thở phào nhẹ nhõm một hơi, một bên tạ tội với Yến Như Vân, Yến Như Vân xua xua tay nói không sao, một đoạn tơ hồng trên cổ tay nhảy vào trong mắt Tề Tiêu.

Đúng rồi, còn có khối ngọc bội kia, Yến Như Vân là người trọng lời hứa, hắn lấy ngọc bội ra yêu cầu Yến Như Vân dẫn bọn bắn đến đảo Già Lam, Yến Như Vân vì lời hứa trước đây nhất định sẽ cùng bọn hắn lên đường.

Tề Tiêu không muốn để Bách Lý Liên Giang biết hắn và Yến Như Vân đã trở mặt vì thế gật gật đầu, tuyệt không nhiều lời, ngự kiếm mà lên.

Có Yến Như Vân dẫn đường, bọn họ một hàng vẫn chưa gặp trắc trở, lại qua năm ngày, bọn họ rời khỏi Mê Vụ Sơn đã là ngày thứ mười lăm, rốt cuộc đến đảo Già Lam.

Xa ở trời cao nhìn xuống phía dưới, Tề Tiêu liền cảm thấy trên đảo này quanh quẩn luồng khí khác thường, âm u đầy tử khí, không một tia sinh cơ.

“Đảo này……” Yến Như Vân ngưng trọng nói: “so với bảy tháng trước khác biệt rất lớn.”

Bách Lý Liên Giang vịn Tu La Đao bên hông tâm sự nặng nề, Tề Tiêu liền nói: “Lên đảo thấy sẽ biết.”

Một hàng ba người rơi xuống thành trấn, gần chỗ tuần tra, càng nhìn càng thấy ghê người, thành trấn to như vậy lại không thấy một bóng người, thậm chí ngay cả một con chim con thú cũng tìm không ra, chỉ có một đống tường đổ nát chất đống ven đường, chứng tỏ nơi này từng có người sinh sống.

Tề Tiêu đến gần một căn phòng ốc, dùng tay sờ lên dấu vết hằn sâu trên tường, chăm chú tra xét, một lát sau mở to mắt, nói: “Là vết đao.”

Tất cả kiến trúc trên đảo đều có dấu vết hằn sâu thế này, xem ra…… Là bị người dùng đao tàn sát cả đảo.

Người nào lợi hại như vậy? Vậy mà có thể sử dụng đao tàn sát sạch sẽ một hòn đảo nhỏ có cư dân đảo chuyên dùng đao?

Bách Lý Liên Giang lau lau đôi mắt một chút, Tề Tiêu xoay người hỏi: “Làm sao vậy?”

Bách Lý Liên Giang dứt khoát dùng ống tay áo lau tới lau lui trên mặt, ngẫu nhiên lộ ra một con mắt, không ngừng có nước mắt xuất hiện ở trong đó, hắn nghẹn ngào nói: “Sư tôn, nơi này, đồ nhi từng tới đây.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương