Tự Mình Đa Tình
-
Chương 28: Khi cặn bã chuẩn bị hắc hóa - 8
Lúc đi ra ngoài, ba người đều thu liễm linh khí ở quanh thân, so với người thường không khác gì nhau, không bị linh khí của Yến Như Vân quấy nhiễu, lại ở cách ba gian phòng, hơi thở càng trở nên mơ hồ, sau khi Tề Tiêu lau đơn giản một lượt, sớm nằm ở trên giường.
Trong một căn phòng khác, Yến Như Vân đã lau xong, ngồi ở mép giường, vẫn chưa hết phiền lòng vì chuyện vừa rồi—— muốn biết rõ quan hệ giữa sư tôn và sư đệ, chỉ sợ phải tốn không ít công phu, theo như thái độ hiện tại của sư tôn đối với hắn, nếu hắn tùy tiện đặt câu hỏi, vô cùng có khả năng chọc cho sư tôn nổi giận.
Hắn nhìn Bách Lý Liên Giang đang hấp tấp lau mặt qua loa, tâm tư xoay chuyển, bỗng nhiên hỏi: “Liên Giang, sư huynh có một chuyện vô cùng thắc mắc, muốn hỏi đệ.”
Bách Lý Liên Giang một bên lau mặt một bên nói: “Sư huynh có chuyện gì cứ việc hỏi đi.”
“Đệ cảm thấy sư tôn, là dạng người như thế nào?”
“Sư tôn?” Mặt mày Bách Lý Liên Giang nháy mắt liền biến cong: “Lên trời xuống đất, không có người nào so với sư tôn càng tốt hơn!”
Trong lòng Yến Như Vân phiền não lại càng sâu —— Bách Lý Liên Giang đối đãi với sư tôn càng chân thành thuần túy, hắn càng cảm thấy hành động của mình lúc trước không thể chấp nhận nổi.
Tâm thần hắn hơi có chút mệt mỏi, nhưng tạm thời không muốn nghỉ ngơi, lại hỏi: “Đệ cảm thấy sư tôn đối với đệ như thế nào?”
“Sư tôn đối với đệ tốt nhất!” Bách Lý Liên Giang đắc ý nói.
Yến Như Vân: “Vậy đệ cảm thấy sư tôn đối với ta như thế nào?”
Hai vấn đề trước Bách Lý Liên Giang đều lập tức trả lời, đến vấn đề này lại ngừng lại, Yến Như Vân đã từ tâm thần mệt mỏi biến thành đau đầu, hắn nhận thấy đối phương đang chần chờ, giương mắt liền thấy Bách Lý Liên Giang đang xoắn xoắn khăn vải, lộ ra vẻ mặt khó xử, giống như…… Gặp phải một cái vấn đề rất khó trả lời.
Ngay cả tiểu sư đệ tâm tư đơn thuần này cũng phát hiện sư tôn đối đãi với hắn không tốt giống như trong lời đồn sao?
Vậy…… Một năm nay tiểu sư đệ ở Mê Vụ Sơn, chẳng lẽ chưa từng gặp qua những đôi sư đồ khác ở chung như thế nào sao, không biết tình cảm giữa bọn họ đã cách rất xa tình nghĩa sư đồ, chẳng lẽ…… Bách Lý Liên Giang chưa bao giờ hoài nghi tình cảm sư tôn đối với hắn có phải xuất phát từ tình thương tiếc đối với đồ đệ hay không sao?
Hoặc là nói, hắn và sư tôn, căn bản chính là đôi lòng cùng hướng về nhau?
“Đệ có cảm nhận được, sư tôn đối xử với đệ, so với các sư tôn bình thường khác đối đãi với đồ đệ của mình có chỗ nào khác biệt không?”
“Có cái gì khác biệt?” Bách Lý Liên Giang nghi hoặc.
Yến Như Vân biết rõ không nên nói như vậy, ít nhất không nên nói trực tiếp như vậy, nhưng mà trên đời này hễ là việc mà mình quan tâm thì tâm sẽ loạn, liên quan đến vấn đề khiến mình bối rối mấy ngày qua, hắn nhất thời không kịp suy tính, nhịn không được hỏi: “Đó là…… Đệ có từng cảm thấy, sư tôn đối tốt với đệ, là xuất phát từ loại tình cảm khác?”
Loại tình cảm khác? Động tác đang vui vẻ lau mặt của Bách Lý Liên Giang dần dần dừng lại.
Bách Lý Liên Giang từng bị nhốt trong phòng luyện khí của Biển Thái, trên Luyện Khí Phong từng gặp qua rất nhiều việc dơ bẩn, đã không phải là thiếu niên ngây thơ hồn nhiên không dính bụi trần. Nếu như “loại tình cảm khác” trong miệng Yến Như Vân là chỉ tình thân, biểu tình sẽ không rối rắm như vậy, cũng sẽ không che che dấu dấu muốn nói lại thôi như thế này. Như vậy ngoại trừ tình thân, một người đối xử tốt với một người khác, còn có thể là xuất phát từ loại tình cảm gì?
“Yến sư huynh nói đây là có ý gì?” Bách Lý Liên Giang im lặng mà nhìn ảnh ngược của Yến Như Vân phản chiếu trong gương đồng ở trước mặt, ngữ khí không tốt.
Yến Như Vân biết mình đã quá nóng vội, không giữ đúng mực, ảo não mà xoa xoa ấn đường nói: “Không có việc gì, gần đây lên đường có chút mệt mỏi, nói năng lộn xộn mà thôi.”
Hắn bên này muốn cho xong việc, Bách Lý Liên Giang bên kia lại dần dần phản ứng lên. Tất cả sư tôn trong thiên hạ đều không giống như sư tôn của hắn đối xử tốt với hắn như vậy, Biển Thái chính là hạng người dùng danh nghĩa luyện khí để mượn cơ hội sát hại đệ tử tạp dịch. Hiện tại sư huynh lại nói…… Sư tôn đối xử tốt với hắn, cũng giống như Biển Thái, đối với hắn đều có ý đồ xấu sao?
“Ý Yến sư huynh định nói là, sư tôn cùng với đồ vô sỉ Biển Thái kia, cùng một loại người?”
……
Tề Tiêu mới mơ màng đi vào giấc ngủ, chợt nhận thấy có một tia linh khí tiết ra ngoài, đột nhiên mở to mắt đồng thời nghe được một tiếng vang lớn ầm ầm, hắn vội vàng đứng dậy lướt tới mép giường cầm theo bội kiếm rồi hướng về phía gian phòng của Bách Lý Liên Giang và Yến Như Vân mà phóng đi.
Tiếng vang lớn kéo theo sau tiếng trầm đục liên tiếp khiến cho toàn bộ khách điếm đều bừng tỉnh, đèn dãy phòng ở trên lầu đồng loạt được thắp lên.
“Sư tôn đối với ngươi tốt như vậy, vậy mà ngươi lại nghĩ sư tôn xấu như thế!” Tiếng hét phẫn nộ của Bách Lý Liên Giang từ một gian phòng truyền ra.
Bước chân Tề Tiêu dừng lại, một chưởng đẩy ra cửa phòng, chỉ thấy hai tên đồ đệ đều nằm ngã trên mặt đất, Bách Lý Liên Giang đang nắm cổ áo Yến Như Vân, một quyền treo ở không trung còn chưa rớt xuống, nghe thấy âm thanh mở cửa, nháy mắt quay đầu lại nhìn, vành mắt lập tức đỏ, hô một tiếng: “Sư tôn!”
Bách Lý Liên Giang vừa quay đầu nhìn thấy Tề Tiêu, càng thêm cảm thấy sư tôn giống như trăng sáng trên bầu trời, Yến Như Vân dám nhục mạ sư tôn như vậy, nghĩ tới đó nắm tay liền nện xuống.
Yến Như Vân vẫn chưa đánh trả, chỉ cản lại công kích của Bách Lý Liên Giang, nhớ tới lời Bách Lý Liên Giang vừa mới nói, e sợ Tề Tiêu sẽ hiểu lầm, vội la lên: “Sư tôn!”
“Không cho phép ngươi gọi sư tôn!”
Bách Lý Liên Giang lại muốn đánh tiếp, Tề Tiêu vội nói: “Liên Giang dừng tay!”
Lúc này chưởng quầy đã nhốn nháo chạy đi lên, vừa thấy trận này không phải bọn họ phàm phu tục tử có thể chọc vào được, mang theo tiếng khóc nức nở: “Trời ơi, ta nói ba vị đại gia, lúc này đã hơn nửa đêm sao còn không chịu đi ngủ, ba người các ngài ở đây náo loạn cái gì, tiểu điếm chúng ta cũng cần phải buôn bán mà!”
Tề Tiêu thẹn thùng, nói: “Xin lỗi.” Sau đó quay đầu nói với mấy vị khách đang thò đầu ra ngoài thăm dò: “Xin lỗi các vị, sáng mai tại hạ nguyện ý bao hết khách điếm để bồi tội, hiện tại mời các vị mau mau trở về phòng nghỉ ngơi, tại hạ bảo đảm sẽ không phát ra thêm một thanh âm nào nữa.”
Khách ở trọ đa số đều là người thường, thấy khí độ của Tề Tiêu cùng với động tĩnh mới vừa rồi, đại khái đoán được mấy người này đều là người tu tiên, cũng không muốn tạo thêm phiền phức, Tề Tiêu lại tỏ ra thái độ cực tốt khi lấy điểm tâm sáng để bồi thường, lại thêm đêm khuya đúng là thời điểm để đi ngủ, liền không xem náo nhiệt nữa, lục tục trở về phòng.
Chưởng quầy cũng bị Tề Tiêu mời trở về, sau đó hắn lập tức bước vào phòng và đóng cửa lại, hạ xuống một cái kết giới cách âm.
Bách Lý Liên Giang vẫn còn một quyền bị treo chưa kịp rơi xuống, bị Tề Tiêu quát bảo dừng lại, trong lòng không cam tâm mà đứng dậy, đi đến trước mặt Tề Tiêu, hắn cũng không có ý định lặp lại lời của Yến Như Vân để tránh làm bẩn lỗ tai Tề Tiêu khiến cho Tề Tiêu phải bực bội hơn, quay đầu trừng mắt hung tợn nhìn Yến Như Vân một cái, lại ủy khuất mà kêu một tiếng: “Sư tôn ——”
Yến Như Vân gắng gượng đứng dậy, nói: “Sư tôn, việc không phải như người nghe thấy đâu, đồ nhi không có ——”
Tề Tiêu giơ tay, đánh gãy lời của hắn, hắn tuy không có nghe được rốt cuộc Yến Như Vân đã nói với Bách Lý Liên Giang cái gì, ít nhiều cũng từ giọng nói của Bách Lý Liên Giang và sắc mặt của Yến Như Vân mấy ngày nay mà suy đoán ra một ít.
Yến Như Vân chắc là nhìn thấy hắn và Bách Lý Liên Giang quá mức thân mật, hoài nghi không biết hắn đối với Bách Lý Liên Giang có ôm tâm tư gì khác hay không.
A, Yến Như Vân nghĩ như vậy cũng không thể trách được, ai bảo hắn quả thật chính là kẻ đi ái mộ đồ đệ của mình? Cũng giống như năm đó hắn cực kỳ chán ghét ông chủ kia, nói không chừng ở trong lòng Yến Như Vân, hắn chính là một kẻ không biết liêm sỉ như vậy, là một tiểu nhân chuyên dùng công pháp để áp chế người ta.
Thế nhưng hắn đối với Bách Lý Liên Giang chưa bao giờ nảy sinh tâm tư kia, cũng tuyệt không chấp nhận bị Yến Như Vân chửi bới như vậy.
Tề Tiêu không dám tự hỏi cỗ chua xót đang dâng trào trong lòng mình có mùi vị gì, chỉ nhàn nhạt đánh gãy lời giải thích của Yến Như Vân, thoải mái hào phóng đặt tay lên vai Bách Lý Liên Giang, nói: “Ngày mai còn phải lên đường, Liên Giang tới ở với ta đi.”
“Dạ, sư tôn!” Bách Lý Liên Giang vui vẻ đáp ứng, sau đó quay đầu lại trừng mắt liếc nhìn Yến Như Vân một cái, gấp không chờ nổi mà mở cửa đi ra ngoài.
Yến Như Vân mắt thấy Tề Tiêu phải đi, trong lòng biết nếu lúc này sư tôn đi rồi, hiểu lầm sẽ triệt để hình thành ——trong lòng hắn mấy ngày nay ngổn ngang trăm mối nghĩ mãi không ra, mới mở miệng hỏi Bách Lý Liên Giang cho ra lẽ, tuyệt đối không có bất kỳ ý nghĩ khinh thường hay nhục mạ gì khác.
Hắn vội vàng bắt lấy tay Tề Tiêu, Bách Lý Liên Giang vừa thấy liền muốn xông vào, Tề Tiêu lo sợ bọn họ lại đánh nhau, vội vàng ngăn cản Bách Lý Liên Giang mà nói: “Liên Giang, ngươi trở về phòng ngủ trước đi, ta và sư huynh ngươi nói chuyện một lát, lập tức sẽ về.”
Ánh mắt Bách Lý Liên Giang đảo qua đảo lại giữa hai người, không chịu đi: “Sư tôn……”
“Nghe lời.”
Bách Lý Liên Giang tức khắc giống như một con chó con bị thua trận, đáng thương vô cùng, nói: “Sư tôn cần phải mau mau trở về.” Sau đó cụp lỗ tai xuống, lưu luyến theo mỗi bước đi mà trở về phòng.
Yến Như Vân bước tới đóng cửa, hắn chỉ biết không thể để Tề Tiêu đi, hiện tại giữ người lại được rồi, lại không biết nên nói cái gì.
Tề Tiêu so với Yến Như Vân cũng không tốt hơn chỗ nào, trong đầu giống như bị gió bão quét qua, một mảnh hỗn loạn.
Chút tâm tư hắn đối với Yến Như Vân đã bị bắt được lôi ra bên ngoài, muốn giả bộ cái gì cũng không biết cái gì cũng chưa từng phát sinh đã không thể nào làm được. Ý nghĩ lúc trước không muốn nói toạc ra, đợi tất cả chậm rãi trở lại đúng vị trí hiện tại xem ra có chút phi thực tế. Việc đã đến nước này, chi bằng mở ra nói rõ một trận cho sảng khoái.
Tề Tiêu dạo bước đến bên cạnh bàn, nói: “Ngồi đi.”
Yến Như Vân không nghĩ tới Tề Tiêu sẽ mở miệng nói trước, âm thầm may mắn, cơ hồ là lập tức đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống. Trên bàn để một ấm trà, hắn thử đụng đụng, gốm sứ đã lạnh tanh, hắn dùng tay phất qua phía trên ấm trà một cái, tiếng nước sôi truyền đến, lại cầm hai chén trà, trước rót một ly đẩy đến trước mặt Tề Tiêu.
Tề Tiêu ngăn chén trà lại, nói: “Không cần, Liên Giang còn đang chờ ta, ta nói xong liền trở về.”
Thời gian đã qua nhiều tháng, Tề Tiêu một lần nữa ở trước mặt Yến Như Vân lại dùng chữ “ta”, nhưng trực giác của Yến Như Vân cho biết đây không phải là ý tứ thân cận, chỉ sợ ngược lại với thân cận chính là cực đoan, trong lòng có chút bất an, có chút hối hận trong lúc lòng mình còn không rõ ràng đã níu người giữ lại.
Nhưng Tề Tiêu đã không cho hắn cơ hội đổi ý, chịu đựng cảm giác hổ thẹn thiêu đốt cả người mà nói: “Như ngươi đã biết, lòng ta từng có ý với ngươi.”
“Làm sư của người, lẽ ra nên dốc túi truyền thụ, ta lại……” Hắn khẽ cắn môi, trong lòng nghĩ: Dù sao ở trong lòng Yến Như Vân nơi đó ta chính là kẻ xấu xa không thể chịu đựng nổi rồi, cho dù muốn giải thích cũng giải thích không ra, không bằng cứ nhận đại đi, từ đây đường lớn thênh thang, mỗi người đi một ngã, “Bởi vì dục vọng riêng của bản thân, lấy công pháp để áp chế, muốn ép ngươi đi vào khuôn khổ, không xứng làm sư tôn của ngươi.”
“Sư tôn!”
Yến Như Vân thực sự có chút luống cuống, hắn biết sư tôn đối xử tốt với hắn là thiệt tình thực lòng, chưa bao giờ có ý định dùng công pháp để áp chế, nhưng sư tôn vậy mà không tiếc nói mình như vậy …… Cho dù là lúc hắn ghét Tề Tiêu nhất, cũng chưa từng muốn rời khỏi sư môn!
Có lẽ bởi vì nói lời trái với lương tâm, Tề Tiêu lần đầu cảm giác bị ủy khuất, dằn xuống xúc động muốn rơi nước mắt, lại nói: “Theo ý tứ lần trước ngươi rời khỏi Mê Vụ Sơn, ta đã hiểu, nghĩ tới……” Nghĩ tới lòng ngươi đối với ta đã chán ghét đến cực điểm, “Vốn định sau khi lấy được công pháp lúc trở về mới nói với ngươi, xem ra vẫn nên nói trước cho ngươi biết, tránh cho tâm thần ngươi không yên ổn.”
Yến Như Vân đột nhiên đứng phắt dậy, ngắt lời: “Sư tôn, đêm đã khuya, đệ tử muốn nghỉ ngơi, mời sư tôn dời bước!”
Lời đã nói đến nước này, Tề Tiêu không có khả năng dừng lại, hai tháng trước, Đỗ Kiếm Trì từng đến bên ngoài tĩnh thất báo cho hắn biết tiểu viện và tĩnh thất trên Vấn Kiếm Phong đã xây xong, bất cứ lúc nào Yến Như Vân cũng có thể dọn qua. Lúc đó hắn còn đang bế quan, qua một đoạn thời gian nữa còn phải cùng Yến Như Vân xuống núi, không tiện khiến quan hệ đôi bên trở nên căng thẳng, bởi vậy vẫn luôn giấu việc này chưa nói ra, không nghĩ tới…… đợi đến lúc này.
Tề Tiêu nói: “Vân Tiêu Phong trong bốn mươi chín phong may mắn nằm ở thượng du của Mê Vụ Sơn, nhưng Chiết Liễu, Vấn Kiếm hai phong này lại càng tốt hơn, ngươi chuyên luyện kiếm thuật, so với Vân Tiêu Phong, Vấn Kiếm Phong càng là nơi thích hợp cho ngươi tu hành, ta đã nói với Đỗ phong chủ rồi, lần này trở về, ngươi hãy...... dọn qua đó đi.”
Trong một căn phòng khác, Yến Như Vân đã lau xong, ngồi ở mép giường, vẫn chưa hết phiền lòng vì chuyện vừa rồi—— muốn biết rõ quan hệ giữa sư tôn và sư đệ, chỉ sợ phải tốn không ít công phu, theo như thái độ hiện tại của sư tôn đối với hắn, nếu hắn tùy tiện đặt câu hỏi, vô cùng có khả năng chọc cho sư tôn nổi giận.
Hắn nhìn Bách Lý Liên Giang đang hấp tấp lau mặt qua loa, tâm tư xoay chuyển, bỗng nhiên hỏi: “Liên Giang, sư huynh có một chuyện vô cùng thắc mắc, muốn hỏi đệ.”
Bách Lý Liên Giang một bên lau mặt một bên nói: “Sư huynh có chuyện gì cứ việc hỏi đi.”
“Đệ cảm thấy sư tôn, là dạng người như thế nào?”
“Sư tôn?” Mặt mày Bách Lý Liên Giang nháy mắt liền biến cong: “Lên trời xuống đất, không có người nào so với sư tôn càng tốt hơn!”
Trong lòng Yến Như Vân phiền não lại càng sâu —— Bách Lý Liên Giang đối đãi với sư tôn càng chân thành thuần túy, hắn càng cảm thấy hành động của mình lúc trước không thể chấp nhận nổi.
Tâm thần hắn hơi có chút mệt mỏi, nhưng tạm thời không muốn nghỉ ngơi, lại hỏi: “Đệ cảm thấy sư tôn đối với đệ như thế nào?”
“Sư tôn đối với đệ tốt nhất!” Bách Lý Liên Giang đắc ý nói.
Yến Như Vân: “Vậy đệ cảm thấy sư tôn đối với ta như thế nào?”
Hai vấn đề trước Bách Lý Liên Giang đều lập tức trả lời, đến vấn đề này lại ngừng lại, Yến Như Vân đã từ tâm thần mệt mỏi biến thành đau đầu, hắn nhận thấy đối phương đang chần chờ, giương mắt liền thấy Bách Lý Liên Giang đang xoắn xoắn khăn vải, lộ ra vẻ mặt khó xử, giống như…… Gặp phải một cái vấn đề rất khó trả lời.
Ngay cả tiểu sư đệ tâm tư đơn thuần này cũng phát hiện sư tôn đối đãi với hắn không tốt giống như trong lời đồn sao?
Vậy…… Một năm nay tiểu sư đệ ở Mê Vụ Sơn, chẳng lẽ chưa từng gặp qua những đôi sư đồ khác ở chung như thế nào sao, không biết tình cảm giữa bọn họ đã cách rất xa tình nghĩa sư đồ, chẳng lẽ…… Bách Lý Liên Giang chưa bao giờ hoài nghi tình cảm sư tôn đối với hắn có phải xuất phát từ tình thương tiếc đối với đồ đệ hay không sao?
Hoặc là nói, hắn và sư tôn, căn bản chính là đôi lòng cùng hướng về nhau?
“Đệ có cảm nhận được, sư tôn đối xử với đệ, so với các sư tôn bình thường khác đối đãi với đồ đệ của mình có chỗ nào khác biệt không?”
“Có cái gì khác biệt?” Bách Lý Liên Giang nghi hoặc.
Yến Như Vân biết rõ không nên nói như vậy, ít nhất không nên nói trực tiếp như vậy, nhưng mà trên đời này hễ là việc mà mình quan tâm thì tâm sẽ loạn, liên quan đến vấn đề khiến mình bối rối mấy ngày qua, hắn nhất thời không kịp suy tính, nhịn không được hỏi: “Đó là…… Đệ có từng cảm thấy, sư tôn đối tốt với đệ, là xuất phát từ loại tình cảm khác?”
Loại tình cảm khác? Động tác đang vui vẻ lau mặt của Bách Lý Liên Giang dần dần dừng lại.
Bách Lý Liên Giang từng bị nhốt trong phòng luyện khí của Biển Thái, trên Luyện Khí Phong từng gặp qua rất nhiều việc dơ bẩn, đã không phải là thiếu niên ngây thơ hồn nhiên không dính bụi trần. Nếu như “loại tình cảm khác” trong miệng Yến Như Vân là chỉ tình thân, biểu tình sẽ không rối rắm như vậy, cũng sẽ không che che dấu dấu muốn nói lại thôi như thế này. Như vậy ngoại trừ tình thân, một người đối xử tốt với một người khác, còn có thể là xuất phát từ loại tình cảm gì?
“Yến sư huynh nói đây là có ý gì?” Bách Lý Liên Giang im lặng mà nhìn ảnh ngược của Yến Như Vân phản chiếu trong gương đồng ở trước mặt, ngữ khí không tốt.
Yến Như Vân biết mình đã quá nóng vội, không giữ đúng mực, ảo não mà xoa xoa ấn đường nói: “Không có việc gì, gần đây lên đường có chút mệt mỏi, nói năng lộn xộn mà thôi.”
Hắn bên này muốn cho xong việc, Bách Lý Liên Giang bên kia lại dần dần phản ứng lên. Tất cả sư tôn trong thiên hạ đều không giống như sư tôn của hắn đối xử tốt với hắn như vậy, Biển Thái chính là hạng người dùng danh nghĩa luyện khí để mượn cơ hội sát hại đệ tử tạp dịch. Hiện tại sư huynh lại nói…… Sư tôn đối xử tốt với hắn, cũng giống như Biển Thái, đối với hắn đều có ý đồ xấu sao?
“Ý Yến sư huynh định nói là, sư tôn cùng với đồ vô sỉ Biển Thái kia, cùng một loại người?”
……
Tề Tiêu mới mơ màng đi vào giấc ngủ, chợt nhận thấy có một tia linh khí tiết ra ngoài, đột nhiên mở to mắt đồng thời nghe được một tiếng vang lớn ầm ầm, hắn vội vàng đứng dậy lướt tới mép giường cầm theo bội kiếm rồi hướng về phía gian phòng của Bách Lý Liên Giang và Yến Như Vân mà phóng đi.
Tiếng vang lớn kéo theo sau tiếng trầm đục liên tiếp khiến cho toàn bộ khách điếm đều bừng tỉnh, đèn dãy phòng ở trên lầu đồng loạt được thắp lên.
“Sư tôn đối với ngươi tốt như vậy, vậy mà ngươi lại nghĩ sư tôn xấu như thế!” Tiếng hét phẫn nộ của Bách Lý Liên Giang từ một gian phòng truyền ra.
Bước chân Tề Tiêu dừng lại, một chưởng đẩy ra cửa phòng, chỉ thấy hai tên đồ đệ đều nằm ngã trên mặt đất, Bách Lý Liên Giang đang nắm cổ áo Yến Như Vân, một quyền treo ở không trung còn chưa rớt xuống, nghe thấy âm thanh mở cửa, nháy mắt quay đầu lại nhìn, vành mắt lập tức đỏ, hô một tiếng: “Sư tôn!”
Bách Lý Liên Giang vừa quay đầu nhìn thấy Tề Tiêu, càng thêm cảm thấy sư tôn giống như trăng sáng trên bầu trời, Yến Như Vân dám nhục mạ sư tôn như vậy, nghĩ tới đó nắm tay liền nện xuống.
Yến Như Vân vẫn chưa đánh trả, chỉ cản lại công kích của Bách Lý Liên Giang, nhớ tới lời Bách Lý Liên Giang vừa mới nói, e sợ Tề Tiêu sẽ hiểu lầm, vội la lên: “Sư tôn!”
“Không cho phép ngươi gọi sư tôn!”
Bách Lý Liên Giang lại muốn đánh tiếp, Tề Tiêu vội nói: “Liên Giang dừng tay!”
Lúc này chưởng quầy đã nhốn nháo chạy đi lên, vừa thấy trận này không phải bọn họ phàm phu tục tử có thể chọc vào được, mang theo tiếng khóc nức nở: “Trời ơi, ta nói ba vị đại gia, lúc này đã hơn nửa đêm sao còn không chịu đi ngủ, ba người các ngài ở đây náo loạn cái gì, tiểu điếm chúng ta cũng cần phải buôn bán mà!”
Tề Tiêu thẹn thùng, nói: “Xin lỗi.” Sau đó quay đầu nói với mấy vị khách đang thò đầu ra ngoài thăm dò: “Xin lỗi các vị, sáng mai tại hạ nguyện ý bao hết khách điếm để bồi tội, hiện tại mời các vị mau mau trở về phòng nghỉ ngơi, tại hạ bảo đảm sẽ không phát ra thêm một thanh âm nào nữa.”
Khách ở trọ đa số đều là người thường, thấy khí độ của Tề Tiêu cùng với động tĩnh mới vừa rồi, đại khái đoán được mấy người này đều là người tu tiên, cũng không muốn tạo thêm phiền phức, Tề Tiêu lại tỏ ra thái độ cực tốt khi lấy điểm tâm sáng để bồi thường, lại thêm đêm khuya đúng là thời điểm để đi ngủ, liền không xem náo nhiệt nữa, lục tục trở về phòng.
Chưởng quầy cũng bị Tề Tiêu mời trở về, sau đó hắn lập tức bước vào phòng và đóng cửa lại, hạ xuống một cái kết giới cách âm.
Bách Lý Liên Giang vẫn còn một quyền bị treo chưa kịp rơi xuống, bị Tề Tiêu quát bảo dừng lại, trong lòng không cam tâm mà đứng dậy, đi đến trước mặt Tề Tiêu, hắn cũng không có ý định lặp lại lời của Yến Như Vân để tránh làm bẩn lỗ tai Tề Tiêu khiến cho Tề Tiêu phải bực bội hơn, quay đầu trừng mắt hung tợn nhìn Yến Như Vân một cái, lại ủy khuất mà kêu một tiếng: “Sư tôn ——”
Yến Như Vân gắng gượng đứng dậy, nói: “Sư tôn, việc không phải như người nghe thấy đâu, đồ nhi không có ——”
Tề Tiêu giơ tay, đánh gãy lời của hắn, hắn tuy không có nghe được rốt cuộc Yến Như Vân đã nói với Bách Lý Liên Giang cái gì, ít nhiều cũng từ giọng nói của Bách Lý Liên Giang và sắc mặt của Yến Như Vân mấy ngày nay mà suy đoán ra một ít.
Yến Như Vân chắc là nhìn thấy hắn và Bách Lý Liên Giang quá mức thân mật, hoài nghi không biết hắn đối với Bách Lý Liên Giang có ôm tâm tư gì khác hay không.
A, Yến Như Vân nghĩ như vậy cũng không thể trách được, ai bảo hắn quả thật chính là kẻ đi ái mộ đồ đệ của mình? Cũng giống như năm đó hắn cực kỳ chán ghét ông chủ kia, nói không chừng ở trong lòng Yến Như Vân, hắn chính là một kẻ không biết liêm sỉ như vậy, là một tiểu nhân chuyên dùng công pháp để áp chế người ta.
Thế nhưng hắn đối với Bách Lý Liên Giang chưa bao giờ nảy sinh tâm tư kia, cũng tuyệt không chấp nhận bị Yến Như Vân chửi bới như vậy.
Tề Tiêu không dám tự hỏi cỗ chua xót đang dâng trào trong lòng mình có mùi vị gì, chỉ nhàn nhạt đánh gãy lời giải thích của Yến Như Vân, thoải mái hào phóng đặt tay lên vai Bách Lý Liên Giang, nói: “Ngày mai còn phải lên đường, Liên Giang tới ở với ta đi.”
“Dạ, sư tôn!” Bách Lý Liên Giang vui vẻ đáp ứng, sau đó quay đầu lại trừng mắt liếc nhìn Yến Như Vân một cái, gấp không chờ nổi mà mở cửa đi ra ngoài.
Yến Như Vân mắt thấy Tề Tiêu phải đi, trong lòng biết nếu lúc này sư tôn đi rồi, hiểu lầm sẽ triệt để hình thành ——trong lòng hắn mấy ngày nay ngổn ngang trăm mối nghĩ mãi không ra, mới mở miệng hỏi Bách Lý Liên Giang cho ra lẽ, tuyệt đối không có bất kỳ ý nghĩ khinh thường hay nhục mạ gì khác.
Hắn vội vàng bắt lấy tay Tề Tiêu, Bách Lý Liên Giang vừa thấy liền muốn xông vào, Tề Tiêu lo sợ bọn họ lại đánh nhau, vội vàng ngăn cản Bách Lý Liên Giang mà nói: “Liên Giang, ngươi trở về phòng ngủ trước đi, ta và sư huynh ngươi nói chuyện một lát, lập tức sẽ về.”
Ánh mắt Bách Lý Liên Giang đảo qua đảo lại giữa hai người, không chịu đi: “Sư tôn……”
“Nghe lời.”
Bách Lý Liên Giang tức khắc giống như một con chó con bị thua trận, đáng thương vô cùng, nói: “Sư tôn cần phải mau mau trở về.” Sau đó cụp lỗ tai xuống, lưu luyến theo mỗi bước đi mà trở về phòng.
Yến Như Vân bước tới đóng cửa, hắn chỉ biết không thể để Tề Tiêu đi, hiện tại giữ người lại được rồi, lại không biết nên nói cái gì.
Tề Tiêu so với Yến Như Vân cũng không tốt hơn chỗ nào, trong đầu giống như bị gió bão quét qua, một mảnh hỗn loạn.
Chút tâm tư hắn đối với Yến Như Vân đã bị bắt được lôi ra bên ngoài, muốn giả bộ cái gì cũng không biết cái gì cũng chưa từng phát sinh đã không thể nào làm được. Ý nghĩ lúc trước không muốn nói toạc ra, đợi tất cả chậm rãi trở lại đúng vị trí hiện tại xem ra có chút phi thực tế. Việc đã đến nước này, chi bằng mở ra nói rõ một trận cho sảng khoái.
Tề Tiêu dạo bước đến bên cạnh bàn, nói: “Ngồi đi.”
Yến Như Vân không nghĩ tới Tề Tiêu sẽ mở miệng nói trước, âm thầm may mắn, cơ hồ là lập tức đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống. Trên bàn để một ấm trà, hắn thử đụng đụng, gốm sứ đã lạnh tanh, hắn dùng tay phất qua phía trên ấm trà một cái, tiếng nước sôi truyền đến, lại cầm hai chén trà, trước rót một ly đẩy đến trước mặt Tề Tiêu.
Tề Tiêu ngăn chén trà lại, nói: “Không cần, Liên Giang còn đang chờ ta, ta nói xong liền trở về.”
Thời gian đã qua nhiều tháng, Tề Tiêu một lần nữa ở trước mặt Yến Như Vân lại dùng chữ “ta”, nhưng trực giác của Yến Như Vân cho biết đây không phải là ý tứ thân cận, chỉ sợ ngược lại với thân cận chính là cực đoan, trong lòng có chút bất an, có chút hối hận trong lúc lòng mình còn không rõ ràng đã níu người giữ lại.
Nhưng Tề Tiêu đã không cho hắn cơ hội đổi ý, chịu đựng cảm giác hổ thẹn thiêu đốt cả người mà nói: “Như ngươi đã biết, lòng ta từng có ý với ngươi.”
“Làm sư của người, lẽ ra nên dốc túi truyền thụ, ta lại……” Hắn khẽ cắn môi, trong lòng nghĩ: Dù sao ở trong lòng Yến Như Vân nơi đó ta chính là kẻ xấu xa không thể chịu đựng nổi rồi, cho dù muốn giải thích cũng giải thích không ra, không bằng cứ nhận đại đi, từ đây đường lớn thênh thang, mỗi người đi một ngã, “Bởi vì dục vọng riêng của bản thân, lấy công pháp để áp chế, muốn ép ngươi đi vào khuôn khổ, không xứng làm sư tôn của ngươi.”
“Sư tôn!”
Yến Như Vân thực sự có chút luống cuống, hắn biết sư tôn đối xử tốt với hắn là thiệt tình thực lòng, chưa bao giờ có ý định dùng công pháp để áp chế, nhưng sư tôn vậy mà không tiếc nói mình như vậy …… Cho dù là lúc hắn ghét Tề Tiêu nhất, cũng chưa từng muốn rời khỏi sư môn!
Có lẽ bởi vì nói lời trái với lương tâm, Tề Tiêu lần đầu cảm giác bị ủy khuất, dằn xuống xúc động muốn rơi nước mắt, lại nói: “Theo ý tứ lần trước ngươi rời khỏi Mê Vụ Sơn, ta đã hiểu, nghĩ tới……” Nghĩ tới lòng ngươi đối với ta đã chán ghét đến cực điểm, “Vốn định sau khi lấy được công pháp lúc trở về mới nói với ngươi, xem ra vẫn nên nói trước cho ngươi biết, tránh cho tâm thần ngươi không yên ổn.”
Yến Như Vân đột nhiên đứng phắt dậy, ngắt lời: “Sư tôn, đêm đã khuya, đệ tử muốn nghỉ ngơi, mời sư tôn dời bước!”
Lời đã nói đến nước này, Tề Tiêu không có khả năng dừng lại, hai tháng trước, Đỗ Kiếm Trì từng đến bên ngoài tĩnh thất báo cho hắn biết tiểu viện và tĩnh thất trên Vấn Kiếm Phong đã xây xong, bất cứ lúc nào Yến Như Vân cũng có thể dọn qua. Lúc đó hắn còn đang bế quan, qua một đoạn thời gian nữa còn phải cùng Yến Như Vân xuống núi, không tiện khiến quan hệ đôi bên trở nên căng thẳng, bởi vậy vẫn luôn giấu việc này chưa nói ra, không nghĩ tới…… đợi đến lúc này.
Tề Tiêu nói: “Vân Tiêu Phong trong bốn mươi chín phong may mắn nằm ở thượng du của Mê Vụ Sơn, nhưng Chiết Liễu, Vấn Kiếm hai phong này lại càng tốt hơn, ngươi chuyên luyện kiếm thuật, so với Vân Tiêu Phong, Vấn Kiếm Phong càng là nơi thích hợp cho ngươi tu hành, ta đã nói với Đỗ phong chủ rồi, lần này trở về, ngươi hãy...... dọn qua đó đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook