Tự Mình Đa Tình
-
Chương 21: Khi cặn bã chuẩn bị hắc hóa - 1
Tề Tiêu vốn cho rằng thể xác và tinh thần của mình đã mệt rã rời, nhất định một khi dính lưng vô giường là có thể ngủ ngay, không nghĩ tới hắn mới vừa nằm xuống, tất cả u sầu liền nhảy lên trong lòng.
Hắn vốn nghĩ không nên ở trước mặt Yến Như Vân đối xử với tiểu đồ đệ tốt quá mức, tránh cho hắn nhìn ra manh mối gì đó, hiện tại nghĩ lại, cần gì hắn phải làm chuyện thừa như vậy? Yến Như Vân căn bản không để bụng chuyện hắn thu thêm bao nhiêu đồ đệ, rất có khả năng còn muốn cảm kích Bách Lý Liên Giang, cảm kích Bách Lý Liên Giang phân tán lực chú ý của hắn.
Ngay cả《 Xuyên Vân Thần Vũ 》 cũng chịu bỏ ra để dạy.
Tề Tiêu vừa mới suy nghĩ, liền nhận thấy trong viện ở một chỗ khác còn có người chưa ngủ, vội vàng nằm nghiêng người, cố gắng khiến cho hô hấp của mình trở nên vững vàng, giả vờ một hồi, thật sự ngủ luôn.
Ngủ say cả đêm, ngày hôm sau tinh thần Tề Tiêu sảng khoái, tìm khắp mọi nơi, vẫn không thể phát hiện ra hơi thở của Yến Như Vân, nghĩ chắc là hắn đi đến chỗ của hắn ở Mê Vụ Sơn, trong lòng càng vui vẻ ——
Vừa lúc chuyện tìm đệ tử tạp dịch lên Vấn Kiếm Phong đã kết thúc, hắn phải trở về Vân Tiêu Phong, tuy nói trốn được mùng một không trốn khỏi ngày rằm, nhưng có thể kéo dài thêm ngày nào thì hay ngày đó.
Tề Tiêu ngồi ở trong viện xem Bách Lý Liên Giang múa 《 Kinh Hồng Kiếm 》một lần, chỉ ngắn ngủn mấy ngày, hắn đã đem năm tầng trước luyện vô cùng thành thục, tầng thứ sáu hơi chút khập khiễng, tầng thứ bảy thứ tám còn chưa mạch lạc, nhưng tốt xấu gì cũng có thể múa ra, thật là tiến bộ quá nhanh.
Bách Lý Liên Giang thu kiếm, hai mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Tề Tiêu, Tề Tiêu chỉ điểm nói: “Kiếm thức luyện rất tốt, có điều linh khí trong cơ thể không đủ vững chắc, múa đến tầng thứ bảy và thứ tám thì không được liền mạch, nếu muốn múa liên tục tầng sáu bảy tám, cần phải cô đọng linh khí.”
“Dạ, sư tôn!” Bách Lý Liên Giang tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc lắng nghe.
Tề Tiêu hơi trầm ngâm, nói: “Mấy ngày kế ngươi không cần múa kiếm nữa, đi tĩnh thất bế quan đi, đem linh khí trong cơ thể rèn luyện lại một lần.”
“Tất cả xin nghe theo sư tôn!”
“Ừ.”
Tề Tiêu đứng dậy, mang theo Bách Lý Liên Giang đi về hướng tĩnh thất.
Tĩnh thất trên bốn mươi chín phong là nơi chuyên dùng cho đệ tử tĩnh tu, vách tường được xây từ một loại linh thạch đặc thù, có thể giảm bớt linh khí bị bên ngoài quấy nhiễu, bởi vì số lượng linh thạch đặc thù có hạn, số lượng tĩnh thất trong bốn mươi chín phong cũng hạn chế theo, ngoại trừ một vài đệ tử nổi danh tự mình có tĩnh thất riêng, các đệ tử còn lại đa số là mười mấy người phải dùng chung một cái tĩnh thất.
Đây là nguyên nhân hàng đầu mà đệ tử bốn mươi chín phong hâm mộ đệ tử Vân Tiêu Phong—— Vân Tiêu Phong ít người, phong chủ chiếm một cái tĩnh thất, thu một tên đệ tử, ra lệnh xây thêm một cái tĩnh thất nữa, tuy rằng hiện giờ lại thu một người, bất quá cũng là hai người xài chung một cái tĩnh thất, Yến Như Vân lại thường xuyên không ở trong núi, tương đương với Bách Lý Liên Giang độc chiếm một cái, muốn dùng khi nào thì dùng, không như đệ tử các phong khác muốn dùng phải đăng ký trước một hai tháng.
Bách Lý Liên Giang đối với tĩnh thất không xa lạ gì, năm tháng qua hắn từng ngồi trong tĩnh thất tu luyện rất nhiều lần, một bên ở phía trước dẫn đường, một bên nói giỡn với Tề Tiêu.
“Sư tôn, lần này người muốn bế quan trong bao lâu?”
“Vẫn chưa xác định.” Còn phải xem tiểu viện và tĩnh thất trên Vấn Kiếm Phong khi nào mới xây xong.
Vân Tiêu Phong mặc dù lớn như vậy, không bế quan lại không có chỗ để đi, dù sao hắn cũng còn chưa tới sáu tháng nữa là sẽ xuống núi, không bằng nhân lúc này bế quan, tu hành một phen.
Khi nói chuyện hai người đã đến bên ngoài tĩnh thất của Yến Như Vân, cánh cửa tĩnh thất đóng chặt, tựa như…… có người ở bên trong.
Tề Tiêu đột nhiên ngộ ra —— trách không được hắn không phát hiện ra hơi thở của Yến Như Vân, thì ra là Yến Như Vân ở bên trong tĩnh thất, hơi thở bị linh thạch trong tĩnh thất ngăn lại.
Bách Lý Liên Giang buồn bực: “Ơ, cửa tĩnh thất sao lại đóng? Ai…… A, sư tôn, Yến sư huynh ở bên trong!”
Rốt cuộc tĩnh thất này trên danh nghĩa còn thuộc về Yến Như Vân, vì thế Tề Tiêu nói: “Sư huynh ngươi đang bế quan, trước dùng tạm tĩnh thất của sư tôn đi.”
“Nhưng mà ——”
Đúng lúc này, cửa tĩnh thất chợt mở, Yến Như Vân một thân áo đen từ bên trong bước ra, nói: “Xin sư tôn dừng bước.” Tầm mắt hắn dừng ở chỗ tay của Tề Tiêu ấn trên bả vai của Bách Lý Liên Giang.
Tề Tiêu siết nắm tay, có ý muốn rút lại, trong lòng vừa tính, nhưng không có rút về.
Yến Như Vân nhìn hai người băn khoăn một lát, nói: “Sư tôn cũng muốn bế quan, hay là cứ cho sư đệ dùng tĩnh thất của đồ nhi đi.”
Yến Như Vân đã nói như vậy rồi, cũng không thể để tĩnh thất trống không không dùng, Tề Tiêu căng da đầu nói: “Liên Giang, còn không cảm ơn Yến sư huynh.”
Bách Lý Liên Giang nghe lời nói: “Cảm ơn Yến sư huynh.”
“Không sao.”
Nói xong, Yến Như Vân nghiêng người nhường đường, Tề Tiêu vỗ vỗ bả vai Bách Lý Liên Giang, Bách Lý Liên Giang hiểu ý, quay đầu cười với Tề Tiêu một cái, tiến vào tĩnh thất, rất nhanh sau đó đánh cửa đã đóng lại từ bên trong.
Bên ngoài tĩnh thất chỉ còn hai người Yến Như Vân và Tề Tiêu, nét tươi cười trên mặt Tề Tiêu trong nháy mắt biến mất, không biết phải nói cái gì, hướng về phía Yến Như Vân gật gật đầu, xem như chào hỏi.
Theo lý thuyết, sư tôn không cần thiết phải chào hỏi đồ đệ, chỉ là bọn họ trãi qua năm năm sống chung, thường là Yến Như Vân bất động như núi, Tề Tiêu tranh thủ mọi lúc mọi nơi, chưa bao giờ giống như sư đồ bình thường, trong một sớm bảo Tề Tiêu sửa đổi hoàn toàn, nhất thời có chút không kịp thích ứng.
Bởi vậy hắn giành mở miệng trước, nói: “Nghe Liên Giang nói, ngươi muốn dạy kiếm thuật cho hắn?”
Yến Như Vân chính mắt thấy nét tươi cười của Tề Tiêu biến mất, nghi vấn trong lòng càng thêm nồng nặc, ép tới hắn thở không nổi —— lúc hắn ở trong tĩnh thất đã nghe được Tề Tiêu và Bách Lý Liên Giang nói chuyện với nhau, so sánh ngữ khí tràn đầy sủng ái khi đối mặt với Bách Lý Liên Giang cùng với ngữ khí khi đối mặt với hắn gần đây, chênh lệch ở giữa quả thật to lớn, hắn có bị điếc mới nghe không hiểu.
Đêm qua hắn nhận thấy Tề Tiêu trở lại Vân Tiêu Phong, ở trong viện đợi cả đêm cũng không đợi được Tề Tiêu đến thăm hắn, cộng thêm chuyện vừa rồi tận mắt nhìn thấy, càng thêm xác định rõ ràng là lần gặp trước ở trong viện của mình hắn đã phán đoán sai—— Tề Tiêu quả thật có chút thay đổi.
Hơn nữa, hắn dường như…… xem nhẹ ảnh hưởng của Tề Tiêu đối với bản thân hắn.
Trước kia, hắn không vui khi Tề Tiêu suốt ngày xoay quanh bên người hắn, hiện tại cảm thấy, hắn càng không vui khi Tề Tiêu không xoay quanh bên người hắn, hơn nữa…… cực kỳ ghét Tề Tiêu ở trước mặt hắn, đối với người khác càng tốt hơn.
Yến Như Vân bước đến trước mặt Tề Tiêu, Tề Tiêu rất nhanh đã lùi về sau một bước, mượn lý do rời tĩnh thất, xoay người rời đi.
Yến Như Vân đứng tại chỗ một lúc lâu, bàn tay ở phía sau lưng siết chặt, đuổi theo nói: “Đúng vậy, đồ nhi muốn dạy sư đệ《 Xuyên Vân Thần Vũ 》.”
Quả nhiên là thế.
Tề Tiêu bước đi được một lát, mới nhớ ra lúc trước sao mình không ngự kiếm rời đi, đã đi một đoạn như vậy rồi, cũng đành phải tiếp tục đi như thế.
Hắn cố gắng đi mau một chút, kéo giãn khoảng cách với Yến Như Vân, lại nói: “Ta từng hỏi Liên Giang rồi, Liên Giang vẫn là muốn cùng ta cùng nhau xuống núi đi tìm công pháp thích hợp với hắn.”
Yến Như Vân mặt mày ngưng trọng, cuối cùng có chút thiếu kiên nhẫn, hỏi: “Vì sao sư tôn không dạy sư đệ học《 Xuyên Vân Thần Vũ 》?”
Tề Tiêu: “……”
“Không, không chỉ không dạy sư đệ, ngay cả sư tôn cũng hoàn toàn chưa lĩnh ngộ, 《 Xuyên Vân Thần Vũ 》 đối với thiên phú và căn cốt của người tu hành không có bất kỳ hạn chế gì, vì sao sư tôn không tự mình luyện, không cho sư đệ luyện, cố tình chỉ dạy cho ta?” Hắn vốn định chỉ hỏi một câu, không nghĩ tới mình tích trữ nhiều oán khí như vậy, vậy mà hỏi liên tiếp không ngừng, sau khi hỏi xong, hắn chợt cảm thấy ngữ khí của mình quá gấp, liền trầm mặc không nói.
Tề Tiêu cho rằng Yến Như Vân hoài nghi 《 Xuyên Vân Thần Vũ 》 có vấn đề, vội giải thích: “Ngươi cứ yên tâm, luyện《 Xuyên Vân Thần Vũ 》 không có bị bất kỳ phản phệ gì.”
Đây không phải là đáp án Yến Như Vân muốn nghe. Nhưng Tề Tiêu đã hiểu lầm ý của hắn như vậy rồi, lại khiến hắn sinh ra chút phiền muộn, tiện đà quản không nổi bản thân mình nữa, tiếp tục ép hỏi: “Sư tôn luyện 《 Kinh Hồng Kiếm 》, đồ nhi và sư đệ đều là đệ tử của sư tôn, vì sao sư tôn chỉ dạy 《 Kinh Hồng Kiếm 》cho sư đệ, lại không dạy ta?”
Yến Như Vân cảm thấy mình quả thực điên rồi, nếu đem so với《 Xuyên Vân Thần Vũ 》, 《 Kinh Hồng Kiếm 》 kém khá xa, nếu thật muốn nói tiếp, đây chính là Tề Tiêu đã thiên vị hắn, nhưng cố tình 《 Kinh Hồng Kiếm 》 lại là bản mạng công pháp của Tề Tiêu, hắn tuy được công pháp mạnh hơn, nhưng hình như căn nguyên tông môn của tiểu sư đệ và sư tôn càng thân cận hơn……
Hắn đến tột cùng là bất mãn cái gì?
Tề Tiêu còn đang rối rắm không biết phải trả lời Yến Như Vân như thế nào cho thoả đáng, Yến Như Vân đã trước một bước nhận thấy chính mình thất thố, tỏ ra bình tĩnh và lùi về sau một bước, ngự kiếm rời đi.
Hắn vốn nghĩ không nên ở trước mặt Yến Như Vân đối xử với tiểu đồ đệ tốt quá mức, tránh cho hắn nhìn ra manh mối gì đó, hiện tại nghĩ lại, cần gì hắn phải làm chuyện thừa như vậy? Yến Như Vân căn bản không để bụng chuyện hắn thu thêm bao nhiêu đồ đệ, rất có khả năng còn muốn cảm kích Bách Lý Liên Giang, cảm kích Bách Lý Liên Giang phân tán lực chú ý của hắn.
Ngay cả《 Xuyên Vân Thần Vũ 》 cũng chịu bỏ ra để dạy.
Tề Tiêu vừa mới suy nghĩ, liền nhận thấy trong viện ở một chỗ khác còn có người chưa ngủ, vội vàng nằm nghiêng người, cố gắng khiến cho hô hấp của mình trở nên vững vàng, giả vờ một hồi, thật sự ngủ luôn.
Ngủ say cả đêm, ngày hôm sau tinh thần Tề Tiêu sảng khoái, tìm khắp mọi nơi, vẫn không thể phát hiện ra hơi thở của Yến Như Vân, nghĩ chắc là hắn đi đến chỗ của hắn ở Mê Vụ Sơn, trong lòng càng vui vẻ ——
Vừa lúc chuyện tìm đệ tử tạp dịch lên Vấn Kiếm Phong đã kết thúc, hắn phải trở về Vân Tiêu Phong, tuy nói trốn được mùng một không trốn khỏi ngày rằm, nhưng có thể kéo dài thêm ngày nào thì hay ngày đó.
Tề Tiêu ngồi ở trong viện xem Bách Lý Liên Giang múa 《 Kinh Hồng Kiếm 》một lần, chỉ ngắn ngủn mấy ngày, hắn đã đem năm tầng trước luyện vô cùng thành thục, tầng thứ sáu hơi chút khập khiễng, tầng thứ bảy thứ tám còn chưa mạch lạc, nhưng tốt xấu gì cũng có thể múa ra, thật là tiến bộ quá nhanh.
Bách Lý Liên Giang thu kiếm, hai mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Tề Tiêu, Tề Tiêu chỉ điểm nói: “Kiếm thức luyện rất tốt, có điều linh khí trong cơ thể không đủ vững chắc, múa đến tầng thứ bảy và thứ tám thì không được liền mạch, nếu muốn múa liên tục tầng sáu bảy tám, cần phải cô đọng linh khí.”
“Dạ, sư tôn!” Bách Lý Liên Giang tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc lắng nghe.
Tề Tiêu hơi trầm ngâm, nói: “Mấy ngày kế ngươi không cần múa kiếm nữa, đi tĩnh thất bế quan đi, đem linh khí trong cơ thể rèn luyện lại một lần.”
“Tất cả xin nghe theo sư tôn!”
“Ừ.”
Tề Tiêu đứng dậy, mang theo Bách Lý Liên Giang đi về hướng tĩnh thất.
Tĩnh thất trên bốn mươi chín phong là nơi chuyên dùng cho đệ tử tĩnh tu, vách tường được xây từ một loại linh thạch đặc thù, có thể giảm bớt linh khí bị bên ngoài quấy nhiễu, bởi vì số lượng linh thạch đặc thù có hạn, số lượng tĩnh thất trong bốn mươi chín phong cũng hạn chế theo, ngoại trừ một vài đệ tử nổi danh tự mình có tĩnh thất riêng, các đệ tử còn lại đa số là mười mấy người phải dùng chung một cái tĩnh thất.
Đây là nguyên nhân hàng đầu mà đệ tử bốn mươi chín phong hâm mộ đệ tử Vân Tiêu Phong—— Vân Tiêu Phong ít người, phong chủ chiếm một cái tĩnh thất, thu một tên đệ tử, ra lệnh xây thêm một cái tĩnh thất nữa, tuy rằng hiện giờ lại thu một người, bất quá cũng là hai người xài chung một cái tĩnh thất, Yến Như Vân lại thường xuyên không ở trong núi, tương đương với Bách Lý Liên Giang độc chiếm một cái, muốn dùng khi nào thì dùng, không như đệ tử các phong khác muốn dùng phải đăng ký trước một hai tháng.
Bách Lý Liên Giang đối với tĩnh thất không xa lạ gì, năm tháng qua hắn từng ngồi trong tĩnh thất tu luyện rất nhiều lần, một bên ở phía trước dẫn đường, một bên nói giỡn với Tề Tiêu.
“Sư tôn, lần này người muốn bế quan trong bao lâu?”
“Vẫn chưa xác định.” Còn phải xem tiểu viện và tĩnh thất trên Vấn Kiếm Phong khi nào mới xây xong.
Vân Tiêu Phong mặc dù lớn như vậy, không bế quan lại không có chỗ để đi, dù sao hắn cũng còn chưa tới sáu tháng nữa là sẽ xuống núi, không bằng nhân lúc này bế quan, tu hành một phen.
Khi nói chuyện hai người đã đến bên ngoài tĩnh thất của Yến Như Vân, cánh cửa tĩnh thất đóng chặt, tựa như…… có người ở bên trong.
Tề Tiêu đột nhiên ngộ ra —— trách không được hắn không phát hiện ra hơi thở của Yến Như Vân, thì ra là Yến Như Vân ở bên trong tĩnh thất, hơi thở bị linh thạch trong tĩnh thất ngăn lại.
Bách Lý Liên Giang buồn bực: “Ơ, cửa tĩnh thất sao lại đóng? Ai…… A, sư tôn, Yến sư huynh ở bên trong!”
Rốt cuộc tĩnh thất này trên danh nghĩa còn thuộc về Yến Như Vân, vì thế Tề Tiêu nói: “Sư huynh ngươi đang bế quan, trước dùng tạm tĩnh thất của sư tôn đi.”
“Nhưng mà ——”
Đúng lúc này, cửa tĩnh thất chợt mở, Yến Như Vân một thân áo đen từ bên trong bước ra, nói: “Xin sư tôn dừng bước.” Tầm mắt hắn dừng ở chỗ tay của Tề Tiêu ấn trên bả vai của Bách Lý Liên Giang.
Tề Tiêu siết nắm tay, có ý muốn rút lại, trong lòng vừa tính, nhưng không có rút về.
Yến Như Vân nhìn hai người băn khoăn một lát, nói: “Sư tôn cũng muốn bế quan, hay là cứ cho sư đệ dùng tĩnh thất của đồ nhi đi.”
Yến Như Vân đã nói như vậy rồi, cũng không thể để tĩnh thất trống không không dùng, Tề Tiêu căng da đầu nói: “Liên Giang, còn không cảm ơn Yến sư huynh.”
Bách Lý Liên Giang nghe lời nói: “Cảm ơn Yến sư huynh.”
“Không sao.”
Nói xong, Yến Như Vân nghiêng người nhường đường, Tề Tiêu vỗ vỗ bả vai Bách Lý Liên Giang, Bách Lý Liên Giang hiểu ý, quay đầu cười với Tề Tiêu một cái, tiến vào tĩnh thất, rất nhanh sau đó đánh cửa đã đóng lại từ bên trong.
Bên ngoài tĩnh thất chỉ còn hai người Yến Như Vân và Tề Tiêu, nét tươi cười trên mặt Tề Tiêu trong nháy mắt biến mất, không biết phải nói cái gì, hướng về phía Yến Như Vân gật gật đầu, xem như chào hỏi.
Theo lý thuyết, sư tôn không cần thiết phải chào hỏi đồ đệ, chỉ là bọn họ trãi qua năm năm sống chung, thường là Yến Như Vân bất động như núi, Tề Tiêu tranh thủ mọi lúc mọi nơi, chưa bao giờ giống như sư đồ bình thường, trong một sớm bảo Tề Tiêu sửa đổi hoàn toàn, nhất thời có chút không kịp thích ứng.
Bởi vậy hắn giành mở miệng trước, nói: “Nghe Liên Giang nói, ngươi muốn dạy kiếm thuật cho hắn?”
Yến Như Vân chính mắt thấy nét tươi cười của Tề Tiêu biến mất, nghi vấn trong lòng càng thêm nồng nặc, ép tới hắn thở không nổi —— lúc hắn ở trong tĩnh thất đã nghe được Tề Tiêu và Bách Lý Liên Giang nói chuyện với nhau, so sánh ngữ khí tràn đầy sủng ái khi đối mặt với Bách Lý Liên Giang cùng với ngữ khí khi đối mặt với hắn gần đây, chênh lệch ở giữa quả thật to lớn, hắn có bị điếc mới nghe không hiểu.
Đêm qua hắn nhận thấy Tề Tiêu trở lại Vân Tiêu Phong, ở trong viện đợi cả đêm cũng không đợi được Tề Tiêu đến thăm hắn, cộng thêm chuyện vừa rồi tận mắt nhìn thấy, càng thêm xác định rõ ràng là lần gặp trước ở trong viện của mình hắn đã phán đoán sai—— Tề Tiêu quả thật có chút thay đổi.
Hơn nữa, hắn dường như…… xem nhẹ ảnh hưởng của Tề Tiêu đối với bản thân hắn.
Trước kia, hắn không vui khi Tề Tiêu suốt ngày xoay quanh bên người hắn, hiện tại cảm thấy, hắn càng không vui khi Tề Tiêu không xoay quanh bên người hắn, hơn nữa…… cực kỳ ghét Tề Tiêu ở trước mặt hắn, đối với người khác càng tốt hơn.
Yến Như Vân bước đến trước mặt Tề Tiêu, Tề Tiêu rất nhanh đã lùi về sau một bước, mượn lý do rời tĩnh thất, xoay người rời đi.
Yến Như Vân đứng tại chỗ một lúc lâu, bàn tay ở phía sau lưng siết chặt, đuổi theo nói: “Đúng vậy, đồ nhi muốn dạy sư đệ《 Xuyên Vân Thần Vũ 》.”
Quả nhiên là thế.
Tề Tiêu bước đi được một lát, mới nhớ ra lúc trước sao mình không ngự kiếm rời đi, đã đi một đoạn như vậy rồi, cũng đành phải tiếp tục đi như thế.
Hắn cố gắng đi mau một chút, kéo giãn khoảng cách với Yến Như Vân, lại nói: “Ta từng hỏi Liên Giang rồi, Liên Giang vẫn là muốn cùng ta cùng nhau xuống núi đi tìm công pháp thích hợp với hắn.”
Yến Như Vân mặt mày ngưng trọng, cuối cùng có chút thiếu kiên nhẫn, hỏi: “Vì sao sư tôn không dạy sư đệ học《 Xuyên Vân Thần Vũ 》?”
Tề Tiêu: “……”
“Không, không chỉ không dạy sư đệ, ngay cả sư tôn cũng hoàn toàn chưa lĩnh ngộ, 《 Xuyên Vân Thần Vũ 》 đối với thiên phú và căn cốt của người tu hành không có bất kỳ hạn chế gì, vì sao sư tôn không tự mình luyện, không cho sư đệ luyện, cố tình chỉ dạy cho ta?” Hắn vốn định chỉ hỏi một câu, không nghĩ tới mình tích trữ nhiều oán khí như vậy, vậy mà hỏi liên tiếp không ngừng, sau khi hỏi xong, hắn chợt cảm thấy ngữ khí của mình quá gấp, liền trầm mặc không nói.
Tề Tiêu cho rằng Yến Như Vân hoài nghi 《 Xuyên Vân Thần Vũ 》 có vấn đề, vội giải thích: “Ngươi cứ yên tâm, luyện《 Xuyên Vân Thần Vũ 》 không có bị bất kỳ phản phệ gì.”
Đây không phải là đáp án Yến Như Vân muốn nghe. Nhưng Tề Tiêu đã hiểu lầm ý của hắn như vậy rồi, lại khiến hắn sinh ra chút phiền muộn, tiện đà quản không nổi bản thân mình nữa, tiếp tục ép hỏi: “Sư tôn luyện 《 Kinh Hồng Kiếm 》, đồ nhi và sư đệ đều là đệ tử của sư tôn, vì sao sư tôn chỉ dạy 《 Kinh Hồng Kiếm 》cho sư đệ, lại không dạy ta?”
Yến Như Vân cảm thấy mình quả thực điên rồi, nếu đem so với《 Xuyên Vân Thần Vũ 》, 《 Kinh Hồng Kiếm 》 kém khá xa, nếu thật muốn nói tiếp, đây chính là Tề Tiêu đã thiên vị hắn, nhưng cố tình 《 Kinh Hồng Kiếm 》 lại là bản mạng công pháp của Tề Tiêu, hắn tuy được công pháp mạnh hơn, nhưng hình như căn nguyên tông môn của tiểu sư đệ và sư tôn càng thân cận hơn……
Hắn đến tột cùng là bất mãn cái gì?
Tề Tiêu còn đang rối rắm không biết phải trả lời Yến Như Vân như thế nào cho thoả đáng, Yến Như Vân đã trước một bước nhận thấy chính mình thất thố, tỏ ra bình tĩnh và lùi về sau một bước, ngự kiếm rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook