Tự Mình Đa Tình
-
Chương 22: Khi cặn bã chuẩn bị hắc hóa - 2
Tề Tiêu đứng giữa đường núi ngơ ngẩn hồi lâu, vẫn không thể hiểu ý của Yến Như Vân là gì, nhưng Yến Như Vân đã ngự kiếm rời khỏi Vân Tiêu Phong, không còn người để hỏi, hắn cũng không muốn hỏi, liền theo đó mà ngự kiếm bay lên, đi tới tĩnh thất của mình.
Bế quan tám ngày, Tề Tiêu đem tạp niệm loại trừ, lại đem linh khí trong cơ thể rèn luyện một phen, vốn định sẽ bế quan mấy tháng, bỗng nhiên nhớ tới chưa có dặn dò Bách Lý Liên Giang trong thời gian này phải làm gì, đành phải xuất quan sớm, đợi Bách Lý Liên Giang trở ra thì dặn dò một chút rồi lại tính tiếp.
Tề Tiêu dự đoán Bách Lý Liên Giang chỉ cần bế quan trong năm ngày, không nghĩ tới lại kéo dài thêm ba ngày, chắc là có tiến cảnh, đoán chừng hôm nay sẽ trở ra, đứa nhỏ này đã tám ngày không được ăn cơm, nghĩ tới hắn vừa xuất quan sẽ như hổ đói vồ mồi, liền kéo chuông đồng ở hành lang gọi đệ tử tạp dịch tới đưa chút rau dưa mới hái, tự mình xuống bếp làm bữa cơm khao đãi tiểu đồ đệ.
Lại nói, ngày ấy Yến Như Vân rời khỏi Vân Tiêu Phong, tùy tiện tìm một chỗ yên tĩnh ở Mê Vụ Sơn ngồi xuống suy nghĩ cả đêm, đem đủ loại cảm xúc không thích hợp của mình ra cân nhắc, cuối cùng cho ra kết luận: Chắc hẳn là do nhất thời hắn không quen với việc sư tôn không còn cả ngày vây quanh hắn, thế này thật sự không nên, nếu hắn đã không có ý định đáp lại tình cảm của sư tôn, thì không nên bá chiếm sự chú ý của sư tôn như vậy. Hiện tại không phải là kết quả như ý hắn muốn sao?
Hắn nên mừng cho sư tôn mới đúng, hắn chỉ có thể quan tâm một cách gượng ép còn tiểu sư đệ xem ra lại là quan tâm thật lòng, có tiểu sư đệ toàn tâm toàn ý phụng bồi bên cạnh sư tôn, vẫn tốt hơn sư tôn trãi qua từng ngày trên Mê Vụ Sơn chỉ có một mình.
Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng mà lâu dài được người nâng niu trong một sớm lại bị thất sủng, tư vị thực sự là không dễ chịu, mỗi khi nhớ tới ngữ khí của Tề Tiêu lúc nói chuyện với Bách Lý Liên Giang, tâm trạng vừa mới vuốt phẳng lại nổi lên gợn sóng, một cái ý niệm chui vào trong đầu—— ta ở trong lòng sư tôn, thật sự không bằng Bách Lý Liên Giang sao?
Không, truy cứu những việc này không có ý nghĩa gì.
Xem ra hắn nên sớm rời khỏi Mê Vụ Sơn, tránh bị những việc này làm cho phiền lòng, có lẽ đi ra ngoài một thời gian dài, chút tâm tư này sẽ dần phai nhạt, về sau lại trở về, đem những việc thầm kín không thể nói ra này toàn bộ xóa bỏ, một người là sư tôn của hắn, một người là sư đệ của hắn, cũng không có gì hay để mà đòi, để mà hỏi.
Ánh mặt trời sáng tỏ, Yến Như Vân lúc này mới từ trong mớ suy nghĩ hỗn độn lui thân ra ngoài, sương mù trong núi dâng trào lên, Vân Tiêu Phong ở nơi xa như bị bao phủ bởi khói trắng, tựa như lơ lững giữa mây trời.
Vân Tiêu Phong. Vân Tiêu. Yến Như Vân, Tề Tiêu.
Giống như một nơi chỉ thuộc về hai sư đồ bọn họ.
Một tia không cam lòng lại dâng lên.
Yến Như Vân xoa xoa trán để bình tĩnh lại, càng thêm cảm thấy mình nên đi xa một chút. Nhưng……vẫn phải nói lời tạm biệt với sư tôn cho phải đạo.
Lần cuối cùng nói lời tạm biệt với sư tôn là gần sáu tháng trước, khi đó hắn mang theo cõi lòng vừa mới được giải thoát nhẹ nhàng rời đi, trăm triệu lần không nghĩ tới lúc này đây lại hoàn toàn trái ngược.
Trở lại Vân Tiêu Phong, hắn mới nhớ ra Tề Tiêu từng nói qua là muốn bế quan, liền ở trong tiểu viện chờ đợi, không biết bởi có tâm hay vô tình, từ lúc trở về, hắn rất chú ý mà giấu đi hơi thở của chính mình, có khi ngay cả Lư Nguyệt và Lư Phóng cũng không biết hắn đang ở trong viện hay đã đi ra ngoài.
Đợi đến ngày thứ tám, Yến Như Vân nhận thấy Tề Tiêu đã xuất quan, hắn từ bỏ ngự kiếm mà đổi thành đi bộ, dạo bước đến bên ngoài tiểu viện của Tề Tiêu, xa xa liền thấy trên ống khói phòng bếp mới xây có khói nhẹ toát ra. Phía ngoài viện có một cây đại thụ, thân cây thô tráng, hắn tung người nhảy lên, đứng ở trên chạc cây đại thụ nằm ngang, nín thở ngưng thần, nhìn thân ảnh bận rộn trong phòng bếp kia.
Hiện tại trong núi chỉ còn hai người hắn và sư tôn.
Khó có thể miêu tả tâm tình vui sướng lẫn âm thầm kích động, Yến Như Vân ở trên cây lặng yên nhìn một lát, chờ Tề Tiêu vừa quay người thì nhanh chóng nhảy từ trên cây xuống. Đứng tại chỗ đợi một lát, dường như Tề Tiêu không có phát hiện hắn đang ở đây, hắn liền dọc theo đường cũ mà trở về.
Hắn từ cửa tiểu viện bước vào sân, Lư Nguyệt và Lư Phóng nghe tiếng bước chân xa dần, nhỏ giọng nói chuyện với nhau:
"Hình như hôm nay tâm tình của Yến sư huynh không tệ lắm? Ta mới vừa nhìn thấy Yến sư huynh giống như đang cười?”
“A, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, hai ngày nay ta trông cửa mà không dám động đậy một chút nào!”
“Có lẽ bởi vì Tề Tiên Tôn xuất quan?”
“Lại nói, đã lâu rồi không được nếm thức ăn do Tề Tiên Tôn làm, cũng không biết lần này Tề Tiên Tôn có đưa tới cho Yến sư huynh hay không.”
Bọn họ tuy đã hạ thấp giọng, cũng không thoát khỏi lỗ tai của Yến Như Vân, Yến Như Vân không khỏi tự giễu: Mệt hắn còn tự xưng là tâm tính kiên định không bị vật bên ngoài quấy nhiễu, thì ra mấy ngày nay hắn lại biểu hiện rõ ràng như vậy.
“Tại sao lại không đưa? Tề Tiên Tôn trước giờ thích nhất là Yến sư huynh!”
“Cũng phải. Cũng không biết lần này Tề Tiên Tôn sẽ mang tới món gì.”
“Hy vọng là bánh hoa quế.”
“Chỉ có ngươi mới thích ăn bánh hoa quế, ta không thích ăn đồ quá ngọt đâu.”
“A, ngươi thích hay không thích thì có quan hệ gì?”
“Yến sư huynh cũng không thích ăn!”
Bánh hoa quế sao? Hắn xác thật không thích ăn ngọt, nhưng có lẽ…… Lần này hắn có thể ăn nhiều thêm một chút. Khóe môi bất giác cong lên, Yến Như Vân nghĩ.
Hắn ở trong viện ngồi hồi lâu, nhìn lên lan can lầu hai chỗ cây tùng, nhớ tới sáu tháng trước cũng tại đây trong viện này đã làm ra chuyện ngu xuẩn kia, sinh ra hối hận từng trận.
Lúc trước hắn bởi vì gân mạch có trở ngại thiên phú không tốt suýt nữa bị Mê Vụ Sơn đuổi ra ngoài, là Tề Tiêu mặc kệ mọi người bàn tán đem hắn thu làm đệ tử, hắn mới có thể tiếp tục bước lên con đường tu tiên. Tuy rằng sau khi Tề Tiêu thu hắn chỉ ban cho một quyển 《 Mê Vụ tâm pháp 》 rồi bế quan cả ngày, chưa bao giờ dạy hắn một chiêu nửa thức, trong lòng hắn vẫn luôn xem Tề Tiêu như ân sư, vì chút ân tình lưu lại mà ghi nhớ cả đời.
Vì chứng minh Tề Tiêu không phải như người khác nói đi thu một tên phế vật làm đồ đệ, hắn liều mạng tu hành, rốt cuộc ở mười bốn tuổi năm ấy gặp được cơ duyên, phá tan trở ngại trong gân mạch. Nhưng mà Tề Tiêu giống y như lời của những người khác trên Mê Vụ Sơn, ngoại trừ tu hành chưa bao giờ hỏi đến bất cứ chuyện gì, không có đem thành quả tu hành của hắn để vào trong mắt, cũng chưa bao giờ dạy hắn một chiêu nửa thức.
Khi đó hắn một bước lên trời làm khiếp sợ bốn mươi chín phong, bị người ta tôn sùng là kỳ tài tuyệt thế, bởi vì tuổi trẻ khinh cuồng tâm tính chưa ổn định, một sớm thành danh trong lòng ít nhiều có chút kiêu căng ngạo mạn, đối với thái độ của Tề Tiêu trước sau vẫn vậy không chút quan tâm tới hắn có chút bất mãn, cũng không thường về Vân Tiêu Phong, hàng năm chỉ đi tới đi lui giữa Tàng Thư Các và Diễn Võ Trường trên Mê Vụ Sơn.
Tới năm mười bảy mười tám tuổi, hắn mới dần dần hiểu ra, Tề Tiêu năm đó chỉ là nhất thời nổi hứng, bọn họ duyên phận quá mỏng, chỉ có danh sư đồ mà không có tình sư đồ, cũng không hề cưỡng cầu, chỉ xem sư tôn trên danh nghĩa này là một vị trưởng bối lãnh đạm, khi đi ra ngoài hoặc khi trở về, nếu Tề Tiêu không có bế quan thì sẽ thông báo một tiếng.
Vẫn luôn như thế, cho dù hết đời cũng không có việc gì.
Ai ngờ năm ấy khi hắn mười tám tuổi, lúc hắn từ Tàng Thư Các trở lại trong viện, liền nghe Lư Nguyệt và Lư Phóng kinh sợ nói: “Yến sư huynh, Tề Tiên Tôn đang ở trong viện chờ huynh đã lâu.”
Hắn không rõ nguyên do, tưởng sư tôn có chuyện gì quan trọng, vội vàng đi vào hậu viện, vừa mới xuyên qua cửa nguyệt môn, chợt thấy vị tiên giả áo trắng đứng bên bàn đá kia quay đầu lại, thần sắc lãnh đạm đôi mắt bình tĩnh nhìn qua đây, lại tựa hồ có tia sáng lưu động ở trong đó.
Bộ dáng vẫn là bộ dáng trước đây, khí chất cũng là khí chất trước đây, không biết vì sao, hắn lại cảm thấy sư tôn so với trước kia khác biệt rất lớn.
Không bao lâu sau, Tề Tiêu đã dùng hành động chứng thực trước đó đều không phải là ảo giác của hắn—— sư tôn quả thực có biến hóa, vẻ mặt lãnh đạm nhiều hơn một chút tươi cười, thường xuyên chỉ đạo hắn tu hành, thường xuyên khen ngợi hắn, ít lâu sau còn xuống núi du lịch, lúc trở về mang theo《 Xuyên Vân Thần Vũ 》.
Bế quan tám ngày, Tề Tiêu đem tạp niệm loại trừ, lại đem linh khí trong cơ thể rèn luyện một phen, vốn định sẽ bế quan mấy tháng, bỗng nhiên nhớ tới chưa có dặn dò Bách Lý Liên Giang trong thời gian này phải làm gì, đành phải xuất quan sớm, đợi Bách Lý Liên Giang trở ra thì dặn dò một chút rồi lại tính tiếp.
Tề Tiêu dự đoán Bách Lý Liên Giang chỉ cần bế quan trong năm ngày, không nghĩ tới lại kéo dài thêm ba ngày, chắc là có tiến cảnh, đoán chừng hôm nay sẽ trở ra, đứa nhỏ này đã tám ngày không được ăn cơm, nghĩ tới hắn vừa xuất quan sẽ như hổ đói vồ mồi, liền kéo chuông đồng ở hành lang gọi đệ tử tạp dịch tới đưa chút rau dưa mới hái, tự mình xuống bếp làm bữa cơm khao đãi tiểu đồ đệ.
Lại nói, ngày ấy Yến Như Vân rời khỏi Vân Tiêu Phong, tùy tiện tìm một chỗ yên tĩnh ở Mê Vụ Sơn ngồi xuống suy nghĩ cả đêm, đem đủ loại cảm xúc không thích hợp của mình ra cân nhắc, cuối cùng cho ra kết luận: Chắc hẳn là do nhất thời hắn không quen với việc sư tôn không còn cả ngày vây quanh hắn, thế này thật sự không nên, nếu hắn đã không có ý định đáp lại tình cảm của sư tôn, thì không nên bá chiếm sự chú ý của sư tôn như vậy. Hiện tại không phải là kết quả như ý hắn muốn sao?
Hắn nên mừng cho sư tôn mới đúng, hắn chỉ có thể quan tâm một cách gượng ép còn tiểu sư đệ xem ra lại là quan tâm thật lòng, có tiểu sư đệ toàn tâm toàn ý phụng bồi bên cạnh sư tôn, vẫn tốt hơn sư tôn trãi qua từng ngày trên Mê Vụ Sơn chỉ có một mình.
Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng mà lâu dài được người nâng niu trong một sớm lại bị thất sủng, tư vị thực sự là không dễ chịu, mỗi khi nhớ tới ngữ khí của Tề Tiêu lúc nói chuyện với Bách Lý Liên Giang, tâm trạng vừa mới vuốt phẳng lại nổi lên gợn sóng, một cái ý niệm chui vào trong đầu—— ta ở trong lòng sư tôn, thật sự không bằng Bách Lý Liên Giang sao?
Không, truy cứu những việc này không có ý nghĩa gì.
Xem ra hắn nên sớm rời khỏi Mê Vụ Sơn, tránh bị những việc này làm cho phiền lòng, có lẽ đi ra ngoài một thời gian dài, chút tâm tư này sẽ dần phai nhạt, về sau lại trở về, đem những việc thầm kín không thể nói ra này toàn bộ xóa bỏ, một người là sư tôn của hắn, một người là sư đệ của hắn, cũng không có gì hay để mà đòi, để mà hỏi.
Ánh mặt trời sáng tỏ, Yến Như Vân lúc này mới từ trong mớ suy nghĩ hỗn độn lui thân ra ngoài, sương mù trong núi dâng trào lên, Vân Tiêu Phong ở nơi xa như bị bao phủ bởi khói trắng, tựa như lơ lững giữa mây trời.
Vân Tiêu Phong. Vân Tiêu. Yến Như Vân, Tề Tiêu.
Giống như một nơi chỉ thuộc về hai sư đồ bọn họ.
Một tia không cam lòng lại dâng lên.
Yến Như Vân xoa xoa trán để bình tĩnh lại, càng thêm cảm thấy mình nên đi xa một chút. Nhưng……vẫn phải nói lời tạm biệt với sư tôn cho phải đạo.
Lần cuối cùng nói lời tạm biệt với sư tôn là gần sáu tháng trước, khi đó hắn mang theo cõi lòng vừa mới được giải thoát nhẹ nhàng rời đi, trăm triệu lần không nghĩ tới lúc này đây lại hoàn toàn trái ngược.
Trở lại Vân Tiêu Phong, hắn mới nhớ ra Tề Tiêu từng nói qua là muốn bế quan, liền ở trong tiểu viện chờ đợi, không biết bởi có tâm hay vô tình, từ lúc trở về, hắn rất chú ý mà giấu đi hơi thở của chính mình, có khi ngay cả Lư Nguyệt và Lư Phóng cũng không biết hắn đang ở trong viện hay đã đi ra ngoài.
Đợi đến ngày thứ tám, Yến Như Vân nhận thấy Tề Tiêu đã xuất quan, hắn từ bỏ ngự kiếm mà đổi thành đi bộ, dạo bước đến bên ngoài tiểu viện của Tề Tiêu, xa xa liền thấy trên ống khói phòng bếp mới xây có khói nhẹ toát ra. Phía ngoài viện có một cây đại thụ, thân cây thô tráng, hắn tung người nhảy lên, đứng ở trên chạc cây đại thụ nằm ngang, nín thở ngưng thần, nhìn thân ảnh bận rộn trong phòng bếp kia.
Hiện tại trong núi chỉ còn hai người hắn và sư tôn.
Khó có thể miêu tả tâm tình vui sướng lẫn âm thầm kích động, Yến Như Vân ở trên cây lặng yên nhìn một lát, chờ Tề Tiêu vừa quay người thì nhanh chóng nhảy từ trên cây xuống. Đứng tại chỗ đợi một lát, dường như Tề Tiêu không có phát hiện hắn đang ở đây, hắn liền dọc theo đường cũ mà trở về.
Hắn từ cửa tiểu viện bước vào sân, Lư Nguyệt và Lư Phóng nghe tiếng bước chân xa dần, nhỏ giọng nói chuyện với nhau:
"Hình như hôm nay tâm tình của Yến sư huynh không tệ lắm? Ta mới vừa nhìn thấy Yến sư huynh giống như đang cười?”
“A, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, hai ngày nay ta trông cửa mà không dám động đậy một chút nào!”
“Có lẽ bởi vì Tề Tiên Tôn xuất quan?”
“Lại nói, đã lâu rồi không được nếm thức ăn do Tề Tiên Tôn làm, cũng không biết lần này Tề Tiên Tôn có đưa tới cho Yến sư huynh hay không.”
Bọn họ tuy đã hạ thấp giọng, cũng không thoát khỏi lỗ tai của Yến Như Vân, Yến Như Vân không khỏi tự giễu: Mệt hắn còn tự xưng là tâm tính kiên định không bị vật bên ngoài quấy nhiễu, thì ra mấy ngày nay hắn lại biểu hiện rõ ràng như vậy.
“Tại sao lại không đưa? Tề Tiên Tôn trước giờ thích nhất là Yến sư huynh!”
“Cũng phải. Cũng không biết lần này Tề Tiên Tôn sẽ mang tới món gì.”
“Hy vọng là bánh hoa quế.”
“Chỉ có ngươi mới thích ăn bánh hoa quế, ta không thích ăn đồ quá ngọt đâu.”
“A, ngươi thích hay không thích thì có quan hệ gì?”
“Yến sư huynh cũng không thích ăn!”
Bánh hoa quế sao? Hắn xác thật không thích ăn ngọt, nhưng có lẽ…… Lần này hắn có thể ăn nhiều thêm một chút. Khóe môi bất giác cong lên, Yến Như Vân nghĩ.
Hắn ở trong viện ngồi hồi lâu, nhìn lên lan can lầu hai chỗ cây tùng, nhớ tới sáu tháng trước cũng tại đây trong viện này đã làm ra chuyện ngu xuẩn kia, sinh ra hối hận từng trận.
Lúc trước hắn bởi vì gân mạch có trở ngại thiên phú không tốt suýt nữa bị Mê Vụ Sơn đuổi ra ngoài, là Tề Tiêu mặc kệ mọi người bàn tán đem hắn thu làm đệ tử, hắn mới có thể tiếp tục bước lên con đường tu tiên. Tuy rằng sau khi Tề Tiêu thu hắn chỉ ban cho một quyển 《 Mê Vụ tâm pháp 》 rồi bế quan cả ngày, chưa bao giờ dạy hắn một chiêu nửa thức, trong lòng hắn vẫn luôn xem Tề Tiêu như ân sư, vì chút ân tình lưu lại mà ghi nhớ cả đời.
Vì chứng minh Tề Tiêu không phải như người khác nói đi thu một tên phế vật làm đồ đệ, hắn liều mạng tu hành, rốt cuộc ở mười bốn tuổi năm ấy gặp được cơ duyên, phá tan trở ngại trong gân mạch. Nhưng mà Tề Tiêu giống y như lời của những người khác trên Mê Vụ Sơn, ngoại trừ tu hành chưa bao giờ hỏi đến bất cứ chuyện gì, không có đem thành quả tu hành của hắn để vào trong mắt, cũng chưa bao giờ dạy hắn một chiêu nửa thức.
Khi đó hắn một bước lên trời làm khiếp sợ bốn mươi chín phong, bị người ta tôn sùng là kỳ tài tuyệt thế, bởi vì tuổi trẻ khinh cuồng tâm tính chưa ổn định, một sớm thành danh trong lòng ít nhiều có chút kiêu căng ngạo mạn, đối với thái độ của Tề Tiêu trước sau vẫn vậy không chút quan tâm tới hắn có chút bất mãn, cũng không thường về Vân Tiêu Phong, hàng năm chỉ đi tới đi lui giữa Tàng Thư Các và Diễn Võ Trường trên Mê Vụ Sơn.
Tới năm mười bảy mười tám tuổi, hắn mới dần dần hiểu ra, Tề Tiêu năm đó chỉ là nhất thời nổi hứng, bọn họ duyên phận quá mỏng, chỉ có danh sư đồ mà không có tình sư đồ, cũng không hề cưỡng cầu, chỉ xem sư tôn trên danh nghĩa này là một vị trưởng bối lãnh đạm, khi đi ra ngoài hoặc khi trở về, nếu Tề Tiêu không có bế quan thì sẽ thông báo một tiếng.
Vẫn luôn như thế, cho dù hết đời cũng không có việc gì.
Ai ngờ năm ấy khi hắn mười tám tuổi, lúc hắn từ Tàng Thư Các trở lại trong viện, liền nghe Lư Nguyệt và Lư Phóng kinh sợ nói: “Yến sư huynh, Tề Tiên Tôn đang ở trong viện chờ huynh đã lâu.”
Hắn không rõ nguyên do, tưởng sư tôn có chuyện gì quan trọng, vội vàng đi vào hậu viện, vừa mới xuyên qua cửa nguyệt môn, chợt thấy vị tiên giả áo trắng đứng bên bàn đá kia quay đầu lại, thần sắc lãnh đạm đôi mắt bình tĩnh nhìn qua đây, lại tựa hồ có tia sáng lưu động ở trong đó.
Bộ dáng vẫn là bộ dáng trước đây, khí chất cũng là khí chất trước đây, không biết vì sao, hắn lại cảm thấy sư tôn so với trước kia khác biệt rất lớn.
Không bao lâu sau, Tề Tiêu đã dùng hành động chứng thực trước đó đều không phải là ảo giác của hắn—— sư tôn quả thực có biến hóa, vẻ mặt lãnh đạm nhiều hơn một chút tươi cười, thường xuyên chỉ đạo hắn tu hành, thường xuyên khen ngợi hắn, ít lâu sau còn xuống núi du lịch, lúc trở về mang theo《 Xuyên Vân Thần Vũ 》.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook