Tứ Hoàng Tử
-
Chương 48: Mây đỏ, ráng chiều
Mã Địch Chiêu vác đao quan sát vị vương gia trẻ tuổi đang mỉm cười đứng trước mặt. Với một kẻ có hiệu suất làm việc cực kỳ cao như y, chỉ mất hai ngày đã có thể đọc lên vanh vách mọi thông tin bên lề của mục tiêu. Mà tiểu sử của vị vương gia này khiến y cảm thấy vô cùng đặc sắc.
Trước mùa hạ năm nay, nếu hỏi một trăm người từ bách tính bình dân đến nội thị trong cung cấm thì trăm miệng một lời sẽ bình phẩm đây là vị hoàng tử ăn hại nhất của hoàng thất Đại Tề. Người này tài năng không có, phẩm hạnh không đủ, tư chất kém cỏi, chỉ giỏi gây họa. Không những tham tiền háo sắc còn cho vay nặng lãi khắp hoàng cung, khiến hoàng thượng đau đầu thái hậu đau tim người người xa lánh. Là vị hoàng tử tuyệt đối không có khả năng kế vị!
Cũng người này, chỉ mấy chục ngày ngắn ngủi, giống như cá chép hóa rồng, uy danh vang dội. Trước diệt trừ tham quan, trị hạn cứu dân. Sau dâng tấu đề nghị cải cách toàn bộ đất nước được thánh thượng ưu ái ban cho Ngự kiếm của tiên hoàng, có thể khiến tể tướng đương triều là ông cậu của y không ngừng thán phục, tự nguyện làm chân sai vặt. Mà đáng sợ nhất là bách tính toàn thành, đặc biệt là các vị tiểu thư chưa xuất giá hễ nghe đến mấy chữ “Tứ vương gia” là lập tức hai mắt phát sáng, hồn xiêu phách lạc. Y còn nghe nói có không ít nhà bị từ hôn, thoái hôn, hoãn hôn kỳ vì “vị nào đó” vừa trở thành “hôn phu đáng mơ ước nhất”, “hiền tế đáng kỳ vọng nhất” hại công tử, thiếu gia trong kinh thành đồng loạt không lấy nổi vợ. Cho dù thái hậu đã có ý an bài, song tiếng đồn về xuất thân của Sử Tĩnh trắc phi vẫn loang xa khắp nơi, khiến trong kinh thành nhà nào có con gái chỉ cần chưa xuất giá đều nuôi hy vọng ái nữ có thể lọt được vào mắt xanh của tứ vương gia, may mắn được trở thành thị thiếp trong Thụy phủ.
Bởi vì tin đồn về người này quá nhiều, nên Mã Địch Chiêu muốn tự mình chứng thực. Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật. Lúc này đây Mã công tử vận hết mười phần công lực, vểnh tai banh mắt, nhìn chằm chặp vào cái vị áo đỏ vẫn đang ôn hòa đứng đó. Y nhìn đến xuất thần, dường như sắp sửa bước luôn vào “cảnh giới” mới mà vẫn không nhìn ra được chỗ nào hợp lý hay không hợp lý.
Bộ dạng đó lại khiến đối phương bật cười.
Thế là y suýt chút nữa thì tẩu hỏa nhập ma. Cũng may y đã sớm có tâm đề phòng, nếu không một chiêu “Nụ cười trân bảo” tưởng như vô hình mà lại thắng hữu hình vừa rồi có thể khiến y chưa đánh đã rơi vào kết cục thất bại nhục nhã rồi.
Quả nhiên lợi hại!
Mã Địch Chiêu lấy lại tinh thần, hào hứng nhìn thanh kiếm trong tay tứ vương gia, không tránh khỏi có chút đắc ý, thầm bội phục bản thân đúng là có mắt nhìn xa trông rộng, có tài bày binh bố trận, mưu kế đầy mình.
Hồng y vương gia kia hiện tại có muốn kiếm cớ không mang theo bảo kiếm để từ chối luận võ với y cũng quá muộn rồi. Thanh cổ kiếm mà y vừa cho ngài ta “mượn xài tạm” chính là bảo kiếm gia truyền của Mã gia, nhân lúc đi ăn cơm y đã dùng khinh công trác tuyệt của mình chạy về nhà nhanh tay thó từ trên bàn thờ tổ tông ra.
Tứ Thụy vẫn giữ thái độ ôn hòa, nhẹ nhàng chống thanh trường kiếm còn nằm yên trong vỏ xuống mặt đất. Chỉ một động tác đơn giản đó, cảnh sắc xung quanh lại biến ảo khôn lường giống như có một bàn tay thần bí vừa lột đi lớp bụi bẩn trong không khí, tẩy sạch mọi thứ trần tục tầm thường.
Ráng chiều, mây đỏ.
Thiếu niên trẻ tuổi đối diện có khuôn mặt đẹp như ngọc, tư thế ung dung mà phóng khoáng, ánh nhìn điềm tĩnh mà khiến vạn vật mất hồn. Khoảnh khắc ấy, Mã Địch Chiêu bỗng có ý nghĩ, những tin đồn lành dữ, những tính toán thế cục đều không liên quan gì đến người này.
“Tới đi”. Tứ Thụy nheo mắt cười khẽ.
Mã Địch Chiêu chỉ đợi có thế. Chân y phát lực lao tới, đao rời khỏi vỏ bổ thẳng vào người đối phương. Hai mắt y lấp lánh sáng ngời, tấn công mạnh mẽ dốc toàn bộ công lực và sở học như một vị tướng quân muốn khoe chiến tích, lại như một đứa trẻ mong đợi được ngợi khen. Nếu là kẻ khác có lẽ sẽ e ngại thân phận cao quý kia mà không dám động thủ, nhưng trời sinh y là kẻ đầu đá, có biết ngại là gì đâu.
Mã Địch Chiêu tấn công dồn dập, không chút khách sáo. Xưa nay y chưa cần dùng đến mười chiêu, đối thủ của y đều đã buông kiếm đầu hàng, bỏ của chạy lấy người. Còn lúc này, y đã xuất ra gần hai mươi chiêu, vẫn chưa chạm được đến vạt áo của vị vương gia trẻ tuổi. Bạch Hổ là thanh đao có danh hiếu sát, như thể tự nó có sinh mệnh riêng, thèm khát nếm máu tươi của đối thủ. Bản thân Mã Địch Chiêu lại được ban cho sức lực kinh hồn. Mỗi đao y xuất ra đủ khiến đá tảng vỡ vụn, đại thụ gãy nát. Nhưng bóng áo đỏ kia cứ ẩn hiện như ảo ảnh, tránh né sát chiêu trong đường tơ kẽ tóc không chút khó khăn, chẳng hề nao núng. Càng đánh y càng nhận rõ, khinh công của mình không theo kịp đối phương nên y tập trung vào lực đạo ra đòn, vận chân lực muốn ép đối thủ của mình rút kiếm khỏi vỏ.
Y càng đánh càng hăng, thật sự không hề khách sáo một chút nào! Hai người chuyển từ dưới sân bay lên nóc nhà, cây cối xung quanh bị đao phong của y chém cho nát bấy, gạch ngói bị y giẫm cho vỡ vụn tan tành. Y có biết hai chữ “hậu quả” viết thế nào đâu, mái nhà chính viện Hộ bộ bị y biến thành bãi chiến trường, chẳng hề quan tâm bản thân đã đạp vỡ bao nhiêu viên ngói hay bổ nát bao nhiêu thanh xà.
Đây là trận tỷ võ mà y mong đợi cả đời.
Đây là đối thủ mà y ao ước được gặp.
Đáng tiếc… không có lấy một khán giả. Chẳng có ma nào cổ vũ cho y. Lý đại nhân sớm đã nhận lệnh “tan ca”, khăn gói về nhà dùng cơm với vợ con. Tiểu binh canh cổng cũng được ân xá về nhà. Còn vị bạch y nào đó, vốn có tiếng là không hứng thú với võ học, lúc này đang nhàn tản cầm bầu hồ lô tưới hoa trong chậu, không thèm liếc mắt nhìn về phía này lấy một cái.
Cứ thế, phong thái xuất chúng, võ nghệ cao cường thế gian hiếm có của hai vị thiếu niên tuổi trẻ tài cao trên mái nhà không một ai chứng kiến.
Không chỉ người mà ngay cả ngựa cũng chẳng thèm đoái hoài. Tiểu Hắc có lẽ nhận biết được chủ nhân của nó đang giải lao hoạt động gân cốt chứ không phải đánh nhau với kẻ địch nên cũng chả thèm lo lắng; vui vẻ hưởng thụ sự cưng chiều của chủ nhân tiền nhiệm, uống thứ rượu quý được ủ chôn dưới gốc cây Bồ đề ngàn năm tuổi.
Tam vương gia và Tiểu Hắc bên kia thân thiết, hòa hợp. Tứ Thụy bên này buồn bực không vui. Hắn ngửi thấy mùi rượu rồi đấy nhé. Cái tên Tiểu Tam chết tiệt, có rượu ngon không mời còn nhân lúc hắn bận bịu bên này, cố tình lấy ra để dỗ ngọt Tiểu Hắc của hắn. Cả con ngựa đen không có tiết tháo kia nữa. Hai kẻ xấu xa vô lại, trắng đen lẫn lộn, người ngựa hợp mưu. Ngứa mắt cả đôi!
Tiếng gió rít lên. Bóng áo đỏ lướt qua như hồng nhạn cướp bóng. Bạch Hổ đang giương vuốt đột ngột trúng đòn, kêu một tiếng yếu ớt xoay vòng trong không trung rồi lao đầu xuống, cắm ngập vào mặt đất bên dưới, chuôi đao rung lên bần bật, phát ra tiếng u u như khóc mếu.
Mã Địch Chiêu thẫn thờ nhìn xuống mu bàn tay vừa in một vệt đỏ. Tích tắc vừa rồi, y chỉ kịp nhìn thấy một ánh sáng trắng lóe lên như tia chớp, khi định thần lại, đối phương đã tra kiếm vào vỏ, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Y xoay đầu nhìn xuống chỗ thanh đao, trán đổ mồ hôi lạnh, thầm than trong lòng. Nếu không phải bàn tay nhói đau, y còn không biết mình đã trúng chiêu lúc nào.
Cậu y quả thật không hề nói quá!
Tứ Thụy nhăn mặt tiến lại chỗ một người một ngựa bên kia. Vừa đến gần liền nghe thấy tiếng “Ợ” vô cùng thỏa mãn, hết sức vang dội.
Cái giống ngựa đực mất sạch tiết tháo này!
Nắm đấm hắn vừa giơ lên cao, còn chưa cốc xuống. Con ngựa nào đó trời sinh có linh tính khác thường, phản ứng nhanh nhẹn, làm bộ như không có chuyện gì, “vô tội” húc nhẹ vào tay hắn, dụi dụi bờm làm ra vẻ chào đón nhiệt liệt như thể cả năm trời xa cách, khó khăn lắm mới được gặp lại chủ nhân, còn thở phì phò để biểu thị tâm tình kích động. Quên mất bản thân chưa kịp phi tang chứng cứ, thở ra toàn mùi rượu mà vẫn không ngừng dụi đầu làm nũng.
“Đừng có diễn trò nữa, đồ láu cá!”.
“Ha ha”.
Tiếng cười vui vẻ bật ra bên cạnh. Hắn ngẩn ra nhìn. Mười năm qua, hình như đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Tiểu Tam cười?
Gặp ma giữa ban ngày rồi! Đáng sợ quá…
Tứ Thụy trợn mắt tỏ ý “Tiểu Tam trúng tà rồi, còn ở lại đây coi chừng bị lây đó!”. Tiểu Hắc biết chuyện ăn mảnh hôm nay đã bị chủ nhân ghi hận rồi, nhân lúc này phải lấy lòng mới được, liền đồng ý cả bốn chân, ngoan ngoãn chở hắn lộc cộc chạy ra cổng.
Nhân lúc ngang qua người Mã công tử còn đang mơ màng, Tứ Thụy ném trả thanh trường kiếm vào lòng y, huơ huơ tay nói:
“Hôm khác nhớ mời ta uống rượu”.
Đến khi Mã công tử hoàn hồn, một người một ngựa đã đi xa mất rồi. Y vội nhảy dựng lên, đuổi theo gọi:
“Thụy vương gia, đợi ta với”.
Bên trong Hộ bộ rộng lớn chỉ còn tam vương gia đang cầm bầu hồ lô chuẩn bị đi cất.
Lúc này, một bóng người nhỏ bé như bóng ma không tiếng động bước ra khỏi mái hiên. Tứ Thụy không hề hay biết trong lúc hắn và Mã Địch Chiêu tỷ võ trên mái nhà lại có người ẩn nấp ngay trong căn phòng bên dưới. Cũng hệt như lúc hắn đấu cờ với tam vương gia ngoài hiên, bên trong thư phòng, người này cũng đã ẩn mình rất lâu mà không bị phát hiện.
Nàng lặng lẽ ngắm trộm nam nhân áo trắng đang thư thái ngắm hoàng hôn bên ngoài, trên khóe môi trước giờ chỉ in hằn vẻ nghiêm nghị, lạnh nhạt lúc này lại đang vương nét cười. Theo gia nhiều năm như vậy, đây là lần duy nhất nàng trông thấy gia vui vẻ thế. Vị vương gia tôn quý, tâm tư khó dò này chỉ vì kẻ kia dám xem thường lời cảnh cáo của mình, đã thản nhiên sai nàng giết chết cả nhà họ Tống, chẳng hề mảy may lưu tình. Tuy những người đó không có cùng quan hệ huyết thống nhưng cũng là người nhà của người thân bên cạnh gia. Hay trong mắt gia, hoàng thất Tề quốc này từ trên xuống dưới, không có lấy một người đáng để gia gọi là người thân? Vị kia lúc này có thể khiến gia vui vẻ nhất thời, nhưng chỉ cần khiến gia phật ý, có phải gia cũng sẽ sai nàng tước đoạt sinh mệnh của những người bên trong Thụy phủ? Là Gia Luật huynh muội hay vương phi của ngài ấy?
Nàng không ngại vì gia vào sinh ra tử, không ngại đôi tay này nhuộm đỏ bởi bao nhiêu máu, tước đoạt bao nhiêu mạng người. Chỉ cần gia được vui, giống như hiện tại, bất kể điều gì nàng đều nguyện ý đánh đổi. Nhưng nàng biết rõ, có lấy mạng kẻ khác cũng đâu khiến gia có được niềm vui hay thỏa mãn. Gia hận ngài ấy, nàng không bao giờ quên ánh nhìn phẫn hận, nhuốm đầy sát khí của gia khi đứng trong bóng tối nhìn nụ cười rạng ngời của tiểu đệ đang được mọi người xung quanh vây lấy ngoài sáng. Gia vẫn hận ngài ấy, rồi sẽ đến ngày gia hạ lệnh cho nàng giết chết ngài ấy. Vậy mà tại sao? Trông gia lại đang vui vẻ như thế, chỉ vì dáng vẻ giận dỗi của Thụy vương?
Nếu cuối cùng có một ngày gia hạ lệnh sai nàng giết Thụy vương, sau đó hối hận; chi bằng hiện tại nàng trực tiếp giết chết ngài ấy. Với thân phận của nàng hiện giờ, lấy mạng ngài ấy là việc rất dễ dàng.
Thanh kiếm trong tay thiếu nữ khẽ rung. Chỉ một cái chớp mắt, tại nơi nàng vừa đứng đã không còn hơi thở sự sống, giống như chưa từng có người nào xuất hiện ở đó.
Cùng thời điểm, ở một nơi khác trong kinh thành cũng có người đang nghiến răng, ngùn ngụt hận ý muốn giết chết Tứ Thụy để trả thù.
Trước mùa hạ năm nay, nếu hỏi một trăm người từ bách tính bình dân đến nội thị trong cung cấm thì trăm miệng một lời sẽ bình phẩm đây là vị hoàng tử ăn hại nhất của hoàng thất Đại Tề. Người này tài năng không có, phẩm hạnh không đủ, tư chất kém cỏi, chỉ giỏi gây họa. Không những tham tiền háo sắc còn cho vay nặng lãi khắp hoàng cung, khiến hoàng thượng đau đầu thái hậu đau tim người người xa lánh. Là vị hoàng tử tuyệt đối không có khả năng kế vị!
Cũng người này, chỉ mấy chục ngày ngắn ngủi, giống như cá chép hóa rồng, uy danh vang dội. Trước diệt trừ tham quan, trị hạn cứu dân. Sau dâng tấu đề nghị cải cách toàn bộ đất nước được thánh thượng ưu ái ban cho Ngự kiếm của tiên hoàng, có thể khiến tể tướng đương triều là ông cậu của y không ngừng thán phục, tự nguyện làm chân sai vặt. Mà đáng sợ nhất là bách tính toàn thành, đặc biệt là các vị tiểu thư chưa xuất giá hễ nghe đến mấy chữ “Tứ vương gia” là lập tức hai mắt phát sáng, hồn xiêu phách lạc. Y còn nghe nói có không ít nhà bị từ hôn, thoái hôn, hoãn hôn kỳ vì “vị nào đó” vừa trở thành “hôn phu đáng mơ ước nhất”, “hiền tế đáng kỳ vọng nhất” hại công tử, thiếu gia trong kinh thành đồng loạt không lấy nổi vợ. Cho dù thái hậu đã có ý an bài, song tiếng đồn về xuất thân của Sử Tĩnh trắc phi vẫn loang xa khắp nơi, khiến trong kinh thành nhà nào có con gái chỉ cần chưa xuất giá đều nuôi hy vọng ái nữ có thể lọt được vào mắt xanh của tứ vương gia, may mắn được trở thành thị thiếp trong Thụy phủ.
Bởi vì tin đồn về người này quá nhiều, nên Mã Địch Chiêu muốn tự mình chứng thực. Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật. Lúc này đây Mã công tử vận hết mười phần công lực, vểnh tai banh mắt, nhìn chằm chặp vào cái vị áo đỏ vẫn đang ôn hòa đứng đó. Y nhìn đến xuất thần, dường như sắp sửa bước luôn vào “cảnh giới” mới mà vẫn không nhìn ra được chỗ nào hợp lý hay không hợp lý.
Bộ dạng đó lại khiến đối phương bật cười.
Thế là y suýt chút nữa thì tẩu hỏa nhập ma. Cũng may y đã sớm có tâm đề phòng, nếu không một chiêu “Nụ cười trân bảo” tưởng như vô hình mà lại thắng hữu hình vừa rồi có thể khiến y chưa đánh đã rơi vào kết cục thất bại nhục nhã rồi.
Quả nhiên lợi hại!
Mã Địch Chiêu lấy lại tinh thần, hào hứng nhìn thanh kiếm trong tay tứ vương gia, không tránh khỏi có chút đắc ý, thầm bội phục bản thân đúng là có mắt nhìn xa trông rộng, có tài bày binh bố trận, mưu kế đầy mình.
Hồng y vương gia kia hiện tại có muốn kiếm cớ không mang theo bảo kiếm để từ chối luận võ với y cũng quá muộn rồi. Thanh cổ kiếm mà y vừa cho ngài ta “mượn xài tạm” chính là bảo kiếm gia truyền của Mã gia, nhân lúc đi ăn cơm y đã dùng khinh công trác tuyệt của mình chạy về nhà nhanh tay thó từ trên bàn thờ tổ tông ra.
Tứ Thụy vẫn giữ thái độ ôn hòa, nhẹ nhàng chống thanh trường kiếm còn nằm yên trong vỏ xuống mặt đất. Chỉ một động tác đơn giản đó, cảnh sắc xung quanh lại biến ảo khôn lường giống như có một bàn tay thần bí vừa lột đi lớp bụi bẩn trong không khí, tẩy sạch mọi thứ trần tục tầm thường.
Ráng chiều, mây đỏ.
Thiếu niên trẻ tuổi đối diện có khuôn mặt đẹp như ngọc, tư thế ung dung mà phóng khoáng, ánh nhìn điềm tĩnh mà khiến vạn vật mất hồn. Khoảnh khắc ấy, Mã Địch Chiêu bỗng có ý nghĩ, những tin đồn lành dữ, những tính toán thế cục đều không liên quan gì đến người này.
“Tới đi”. Tứ Thụy nheo mắt cười khẽ.
Mã Địch Chiêu chỉ đợi có thế. Chân y phát lực lao tới, đao rời khỏi vỏ bổ thẳng vào người đối phương. Hai mắt y lấp lánh sáng ngời, tấn công mạnh mẽ dốc toàn bộ công lực và sở học như một vị tướng quân muốn khoe chiến tích, lại như một đứa trẻ mong đợi được ngợi khen. Nếu là kẻ khác có lẽ sẽ e ngại thân phận cao quý kia mà không dám động thủ, nhưng trời sinh y là kẻ đầu đá, có biết ngại là gì đâu.
Mã Địch Chiêu tấn công dồn dập, không chút khách sáo. Xưa nay y chưa cần dùng đến mười chiêu, đối thủ của y đều đã buông kiếm đầu hàng, bỏ của chạy lấy người. Còn lúc này, y đã xuất ra gần hai mươi chiêu, vẫn chưa chạm được đến vạt áo của vị vương gia trẻ tuổi. Bạch Hổ là thanh đao có danh hiếu sát, như thể tự nó có sinh mệnh riêng, thèm khát nếm máu tươi của đối thủ. Bản thân Mã Địch Chiêu lại được ban cho sức lực kinh hồn. Mỗi đao y xuất ra đủ khiến đá tảng vỡ vụn, đại thụ gãy nát. Nhưng bóng áo đỏ kia cứ ẩn hiện như ảo ảnh, tránh né sát chiêu trong đường tơ kẽ tóc không chút khó khăn, chẳng hề nao núng. Càng đánh y càng nhận rõ, khinh công của mình không theo kịp đối phương nên y tập trung vào lực đạo ra đòn, vận chân lực muốn ép đối thủ của mình rút kiếm khỏi vỏ.
Y càng đánh càng hăng, thật sự không hề khách sáo một chút nào! Hai người chuyển từ dưới sân bay lên nóc nhà, cây cối xung quanh bị đao phong của y chém cho nát bấy, gạch ngói bị y giẫm cho vỡ vụn tan tành. Y có biết hai chữ “hậu quả” viết thế nào đâu, mái nhà chính viện Hộ bộ bị y biến thành bãi chiến trường, chẳng hề quan tâm bản thân đã đạp vỡ bao nhiêu viên ngói hay bổ nát bao nhiêu thanh xà.
Đây là trận tỷ võ mà y mong đợi cả đời.
Đây là đối thủ mà y ao ước được gặp.
Đáng tiếc… không có lấy một khán giả. Chẳng có ma nào cổ vũ cho y. Lý đại nhân sớm đã nhận lệnh “tan ca”, khăn gói về nhà dùng cơm với vợ con. Tiểu binh canh cổng cũng được ân xá về nhà. Còn vị bạch y nào đó, vốn có tiếng là không hứng thú với võ học, lúc này đang nhàn tản cầm bầu hồ lô tưới hoa trong chậu, không thèm liếc mắt nhìn về phía này lấy một cái.
Cứ thế, phong thái xuất chúng, võ nghệ cao cường thế gian hiếm có của hai vị thiếu niên tuổi trẻ tài cao trên mái nhà không một ai chứng kiến.
Không chỉ người mà ngay cả ngựa cũng chẳng thèm đoái hoài. Tiểu Hắc có lẽ nhận biết được chủ nhân của nó đang giải lao hoạt động gân cốt chứ không phải đánh nhau với kẻ địch nên cũng chả thèm lo lắng; vui vẻ hưởng thụ sự cưng chiều của chủ nhân tiền nhiệm, uống thứ rượu quý được ủ chôn dưới gốc cây Bồ đề ngàn năm tuổi.
Tam vương gia và Tiểu Hắc bên kia thân thiết, hòa hợp. Tứ Thụy bên này buồn bực không vui. Hắn ngửi thấy mùi rượu rồi đấy nhé. Cái tên Tiểu Tam chết tiệt, có rượu ngon không mời còn nhân lúc hắn bận bịu bên này, cố tình lấy ra để dỗ ngọt Tiểu Hắc của hắn. Cả con ngựa đen không có tiết tháo kia nữa. Hai kẻ xấu xa vô lại, trắng đen lẫn lộn, người ngựa hợp mưu. Ngứa mắt cả đôi!
Tiếng gió rít lên. Bóng áo đỏ lướt qua như hồng nhạn cướp bóng. Bạch Hổ đang giương vuốt đột ngột trúng đòn, kêu một tiếng yếu ớt xoay vòng trong không trung rồi lao đầu xuống, cắm ngập vào mặt đất bên dưới, chuôi đao rung lên bần bật, phát ra tiếng u u như khóc mếu.
Mã Địch Chiêu thẫn thờ nhìn xuống mu bàn tay vừa in một vệt đỏ. Tích tắc vừa rồi, y chỉ kịp nhìn thấy một ánh sáng trắng lóe lên như tia chớp, khi định thần lại, đối phương đã tra kiếm vào vỏ, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Y xoay đầu nhìn xuống chỗ thanh đao, trán đổ mồ hôi lạnh, thầm than trong lòng. Nếu không phải bàn tay nhói đau, y còn không biết mình đã trúng chiêu lúc nào.
Cậu y quả thật không hề nói quá!
Tứ Thụy nhăn mặt tiến lại chỗ một người một ngựa bên kia. Vừa đến gần liền nghe thấy tiếng “Ợ” vô cùng thỏa mãn, hết sức vang dội.
Cái giống ngựa đực mất sạch tiết tháo này!
Nắm đấm hắn vừa giơ lên cao, còn chưa cốc xuống. Con ngựa nào đó trời sinh có linh tính khác thường, phản ứng nhanh nhẹn, làm bộ như không có chuyện gì, “vô tội” húc nhẹ vào tay hắn, dụi dụi bờm làm ra vẻ chào đón nhiệt liệt như thể cả năm trời xa cách, khó khăn lắm mới được gặp lại chủ nhân, còn thở phì phò để biểu thị tâm tình kích động. Quên mất bản thân chưa kịp phi tang chứng cứ, thở ra toàn mùi rượu mà vẫn không ngừng dụi đầu làm nũng.
“Đừng có diễn trò nữa, đồ láu cá!”.
“Ha ha”.
Tiếng cười vui vẻ bật ra bên cạnh. Hắn ngẩn ra nhìn. Mười năm qua, hình như đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Tiểu Tam cười?
Gặp ma giữa ban ngày rồi! Đáng sợ quá…
Tứ Thụy trợn mắt tỏ ý “Tiểu Tam trúng tà rồi, còn ở lại đây coi chừng bị lây đó!”. Tiểu Hắc biết chuyện ăn mảnh hôm nay đã bị chủ nhân ghi hận rồi, nhân lúc này phải lấy lòng mới được, liền đồng ý cả bốn chân, ngoan ngoãn chở hắn lộc cộc chạy ra cổng.
Nhân lúc ngang qua người Mã công tử còn đang mơ màng, Tứ Thụy ném trả thanh trường kiếm vào lòng y, huơ huơ tay nói:
“Hôm khác nhớ mời ta uống rượu”.
Đến khi Mã công tử hoàn hồn, một người một ngựa đã đi xa mất rồi. Y vội nhảy dựng lên, đuổi theo gọi:
“Thụy vương gia, đợi ta với”.
Bên trong Hộ bộ rộng lớn chỉ còn tam vương gia đang cầm bầu hồ lô chuẩn bị đi cất.
Lúc này, một bóng người nhỏ bé như bóng ma không tiếng động bước ra khỏi mái hiên. Tứ Thụy không hề hay biết trong lúc hắn và Mã Địch Chiêu tỷ võ trên mái nhà lại có người ẩn nấp ngay trong căn phòng bên dưới. Cũng hệt như lúc hắn đấu cờ với tam vương gia ngoài hiên, bên trong thư phòng, người này cũng đã ẩn mình rất lâu mà không bị phát hiện.
Nàng lặng lẽ ngắm trộm nam nhân áo trắng đang thư thái ngắm hoàng hôn bên ngoài, trên khóe môi trước giờ chỉ in hằn vẻ nghiêm nghị, lạnh nhạt lúc này lại đang vương nét cười. Theo gia nhiều năm như vậy, đây là lần duy nhất nàng trông thấy gia vui vẻ thế. Vị vương gia tôn quý, tâm tư khó dò này chỉ vì kẻ kia dám xem thường lời cảnh cáo của mình, đã thản nhiên sai nàng giết chết cả nhà họ Tống, chẳng hề mảy may lưu tình. Tuy những người đó không có cùng quan hệ huyết thống nhưng cũng là người nhà của người thân bên cạnh gia. Hay trong mắt gia, hoàng thất Tề quốc này từ trên xuống dưới, không có lấy một người đáng để gia gọi là người thân? Vị kia lúc này có thể khiến gia vui vẻ nhất thời, nhưng chỉ cần khiến gia phật ý, có phải gia cũng sẽ sai nàng tước đoạt sinh mệnh của những người bên trong Thụy phủ? Là Gia Luật huynh muội hay vương phi của ngài ấy?
Nàng không ngại vì gia vào sinh ra tử, không ngại đôi tay này nhuộm đỏ bởi bao nhiêu máu, tước đoạt bao nhiêu mạng người. Chỉ cần gia được vui, giống như hiện tại, bất kể điều gì nàng đều nguyện ý đánh đổi. Nhưng nàng biết rõ, có lấy mạng kẻ khác cũng đâu khiến gia có được niềm vui hay thỏa mãn. Gia hận ngài ấy, nàng không bao giờ quên ánh nhìn phẫn hận, nhuốm đầy sát khí của gia khi đứng trong bóng tối nhìn nụ cười rạng ngời của tiểu đệ đang được mọi người xung quanh vây lấy ngoài sáng. Gia vẫn hận ngài ấy, rồi sẽ đến ngày gia hạ lệnh cho nàng giết chết ngài ấy. Vậy mà tại sao? Trông gia lại đang vui vẻ như thế, chỉ vì dáng vẻ giận dỗi của Thụy vương?
Nếu cuối cùng có một ngày gia hạ lệnh sai nàng giết Thụy vương, sau đó hối hận; chi bằng hiện tại nàng trực tiếp giết chết ngài ấy. Với thân phận của nàng hiện giờ, lấy mạng ngài ấy là việc rất dễ dàng.
Thanh kiếm trong tay thiếu nữ khẽ rung. Chỉ một cái chớp mắt, tại nơi nàng vừa đứng đã không còn hơi thở sự sống, giống như chưa từng có người nào xuất hiện ở đó.
Cùng thời điểm, ở một nơi khác trong kinh thành cũng có người đang nghiến răng, ngùn ngụt hận ý muốn giết chết Tứ Thụy để trả thù.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook