Tứ Hoàng Tử
-
Chương 47: Đến Hộ bộ
Tiếng bước chân khẽ khàng, có người đẩy cửa vào phòng, đi đến bên giường. Mặc dù đang “ngủ say như chết”, song vì giác quan quá nhạy, người nằm trên giường lẳng lặng mở mắt.
Sử Tĩnh đặt khay đựng vải sạch và lọ cao xuống, dịu giọng nói:
“Chàng cứ nhắm mắt nghỉ thêm một lát, ta giúp chàng thay thuốc”.
“A Hạnh đâu?”.
Trước khi về phòng đi ngủ, hắn có dặn A Hạnh gọi mình, đầu giờ chiều hắn phải đến Hộ bộ. Trước lúc đó phải dậy thay thuốc rồi dùng cơm ở nhà. Hắn không muốn chạy tới Hộ bộ dùng cơm trưa với Tiểu Tam, sợ nuốt không trôi.
“Thái hậu sai người mang vải đến, muốn chàng chọn vải và kiểu dáng hoa văn các loại để may mấy bộ lễ phục, kẻo không kịp hỷ sự của hai vị vương gia. Việc này trước giờ đều là A Hạnh phụ trách, nên nàng ấy đang ở phòng khách bàn với mấy vị đó”.
Tứ Thụy khẽ “ừm” một tiếng, ngồi dậy, mở vạt áo.
Sử Tĩnh thấy hắn liếc nhìn lọ cao, thì vội vã nói:
“Cái này là Thập Thất đưa”.
Dáng vẻ lo lắng của nàng khiến hắn áy náy.
“Chuyện thích khách đã qua rồi, ta đã bảo Lão Thập Thất tăng cường cảnh giác. Nàng yên tâm, những chuyện như vậy không xảy ra nữa đâu. Đợi qua thời gian bận rộn này, ta sẽ đưa nàng ra ngoài cho khuây khỏa”.
Sử Tĩnh cẩn thận giúp hắn tháo băng, thay thuốc rồi quấn băng mới. Nàng đã nhờ A Hạnh chỉ dạy nên thao tác đã thuần thục hơn rất nhiều.
“Chàng cứ an tâm làm việc, trong phủ có Phách đệ, A Hạnh, A Châu… ta sẽ không buồn chán đâu. Minh Ỷ cũng thường xuyên đến chơi mà”.
Hắn mỉm cười xoa đầu nàng.
“Thiệt thòi cho nàng rồi”.
Sử Tĩnh vội lắc đầu, thu dọn các thứ rồi đứng dậy nói đi bảo phòng bếp chuẩn bị dọn cơm. Đến khi bước ra bên ngoài, nhìn bóng dáng phu quân sau bức bình phong đang thay y phục, nàng khẽ thở dài trong lòng, đưa tay sờ lên đỉnh đầu, ánh mắt man mác một tia buồn bã. Chàng đối với nàng luôn dịu dàng ôn hòa. Nhưng cách chàng quan tâm chăm sóc nàng không giống phụ thân đối với mẫu thân mà nàng thấy, trong lòng chàng phải chăng nàng cũng như Minh Ỷ, chỉ là một trong số những người bên cạnh mà chàng cho rằng phải bảo vệ chu toàn?
Tâm tư của nàng, Tứ Thụy không hề hay biết, hắn mải nghĩ ngợi chuyện huynh đệ bất hòa và công vụ cải cách chất đống như núi, huống hồ thê tử của hắn hoàn toàn không để lộ tâm tình của mình ra bên ngoài.
Sau khi dùng cơm trưa cùng mọi người trong phủ, Tứ Thụy cưỡi Tiểu Hắc, một người một ngựa đi đến Hộ bộ, “địa bàn” của tam vương gia.
Trong sáu bộ thì phủ nha của Hộ bộ là nơi giản dị nhất. Vừa xuống ngựa nhìn vào trong đã thấy một cái bóng trắng đủng đỉnh ngồi dưới mái hiên.
Tứ Thụy xua tay ra hiệu với tiểu binh canh cổng, tự mình dắt Tiểu Hắc đi vào, thở dài hắng giọng gọi:
“Tam ca”.
Người nọ khẽ gật đầu rồi đưa mắt nhìn sang Tiểu Hắc bên cạnh hắn, nhổm dậy đi đến gần, đưa tay ra như muốn xoa đầu.
Tiểu Hắc bối rối rụt cổ, liếc nhìn Tứ Thụy.
Hắn đỡ trán, vỗ mông nó một cái.
“Để cho huynh ấy sờ đi, ta không trách ngươi đâu”.
Tam vương gia nhếch môi, dịu dàng xoa đầu nó. Tiểu Hắc bị người này sờ mông người kia sờ đầu, tự cảm thấy tiếp tục đứng đây “hưởng thụ” thế này sẽ biến nó thành một cái củ cải lăng nhăng, liền bỏ chạy lại chỗ gốc hòe núp bóng.
Tam vương gia thu tay về, đi vào trong.
Tứ Thụy nối gót theo y, nhìn quanh phòng, khó hiểu hỏi:
“Sao chỉ có mình huynh, các quan viên khác đi đâu cả rồi?”.
Vị nào đó vừa từ tốn rửa tay, châm trà vừa thờ ơ đáp:
“Lý Ngư ra ngoài. Những kẻ khác hôm nay không đến. Là ta quản giáo không nghiêm, còn phiền đến đệ phải giải quyết hậu quả. Cho bọn họ ở nhà, khỏi phải đến đây làm hỏng sổ sách lại gây thêm rắc rối cho đệ”.
Tứ Thụy trợn mắt. Người này quả nhiên chẳng coi ai ra gì, không nói hai lời đã “đình chỉ” toàn bộ quan viên nơi này cho nghỉ không lương. Trong lời nói còn có thâm ý, muốn nhắc sổ sách nguyên vẹn hắn cứ việc kiểm tra, Tiểu Tam không cho phép kẻ khác giở trò bôi xóa hòng tiếp tục lấp liếm sai trái.
Bộ Hộ này trước khi tam hoàng tử đến nhậm chức vốn dĩ là nơi “không sạch sẽ” nhất, việc đưa nhận hối lộ không ít chút nào, đương nhiên phòng ốc trang trí khá khang trang bắt mắt. Nhưng hiện tại, nhìn mà xem, nói đây là thiền phòng trong chùa cũng có người tin sái cổ. Trong cùng đặt mấy kệ gỗ chất đầy thẻ tre, sổ sách giấy tờ. Xung quanh kê bàn ghế ngăn nắp trật tự, cách nhau một khoảng như đo bằng thước, hệt như văn phòng trong công ty nhà nước. Trên tường treo đầy tranh chữ, giấy trắng mực đen, nét chữ uốn lượn như rồng bay phượng múa. Tứ Thụy đi tới nhìn kỹ, rõ ràng đều là chữ của Tiểu Tam. Chắc y cho rằng treo thơ họa là dung tục, không hợp với nơi công cán nên mới chép lại kinh Phật treo lên bốn phía, vừa có ý răn đe vừa thể hiện tinh thần trang nghiêm túc mục. Chậc chậc, chả trách mà Lý Ngư giậm châm đấm ngực ví Tiểu Tam là ông Phật sống. Phòng làm việc kiểu này, hắn cũng cảm thấy khô khan, vô vị quá đỗi.
Tam vương gia rót hai chén trà rồi bình thản ngồi vào bàn của mình. Tứ Thụy thấy ngột ngạt liền đi mở hết các cửa sổ cho thoáng. Cánh cửa sổ mé Tây vừa đẩy bật ra bên ngoài, hắn liền giật mình, nhìn thấy một cái đầu người đen thùi lùi đập vào mắt. Người nọ khoanh chân ngồi ngủ gục trên nền đất ngay dưới bậu cửa sổ. May đang là ban ngày, nếu ban đêm mà gặp cảnh này, người trong phòng không bị dọa cho rớt tim mới là lạ. Tứ Thụy dở khóc dở cười, ho lên đánh tiếng.
Kẻ duy nhất dám chạy đến Hộ bộ, ngồi ngủ gục bên cạnh chỗ làm của tam vương gia không ai khác chính là vị thiếu niên anh hùng cháu trai của Mã tể tướng, Mã đô thống nức tiếng đầu đá thích so tài cao thấp khắp nơi. Y choàng tỉnh, bật dậy như cá búng mình lên mặt nước, xoay người đứng đối diện nhìn người trong phòng, mặt đối mặt cách y chỉ một gang tay.
Mã Địch Chiêu hai mắt mở lớn, cơn buồn ngủ bị đánh tan tác, tinh thần dần dần kích động, vui mừng còn hơn nhặt được công phu bí tịch. Người trước mặt y, ngũ quan cân đối sắc sảo, chân mày chạm tóc, mắt sáng như sao, da trắng hơn ngọc, anh khí bừng bừng. Tuổi tác mặc dù nhỏ hơn y, song khí thế lại mạnh mẽ như Thái Sơn Bắc Đẩu, gây cho y cảm giác áp bức uy nghiêm còn hơn ông cậu nhà y. Thì ra cậu y không lừa gạt y chút nào, tướng mạo tứ vương gia so với lời đồn còn “dã man” hơn. Đã không nói quá về ngoại hình thì võ công nhất định cũng không khoác lác đâu. Mã Địch Chiêu ngay lập tức muốn rút đao nhào tới, bỗng nghe người trước mặt mỉm cười hỏi:
“Mã Địch Chiêu?”.
Y thấy tứ vương gia liếc nhìn qua thanh đao bảo bối sau lưng nên nhận ra y thì càng vui mừng phấn khích. Có thể liếc mắt nhận ra ngay Bạch Hổ đao còn chưa rút ra khỏi vỏ chứng tỏ đối phương không chỉ hiểu sâu biết rộng mà nhãn lực cũng thật tinh tường.
Mã Địch Chiêu gật đầu lia lịa, tay chân ngứa ngáy, tiếp tục động tác đưa tay ra sau lưng.
Tứ Thụy vẫn giữ nụ cười ôn hòa như gió xuân, lại nói ra một câu như xối cho y gáo nước lạnh:
“Ta không đánh với ngươi đâu”.
“Ta biết ngài bận việc công, tam ca nhà ngài sớm đã nói rồi”, y chỉ tay vào cái vị áo trắng đang thư thái uống trà trong phòng.
Tứ Thụy liền đáp:
“Tam ca nói không sai, ta bận lắm, bận tối tăm mặt mày, người ở đây bị tam ca đuổi đi hết rồi, ta phải bù đầu làm việc, không còn thời gian giao lưu võ nghệ với…”.
Hắn còn đang phân vân không biết nên gọi y là công tử hay tướng quân thì y đã ngắt lời, nói như chém đinh chặt sắt:
“Ngài cứ việc bận. Ta ngồi đây đợi ngài xong việc, dù sao ta cũng đợi mấy canh giờ rồi”.
Xem ra không đuổi ông thần này đi được rồi. Hắn sớm đã nghe danh cháu trai của Mã tể tướng thích chơi trò tỷ thí võ công, không muốn bị y cuốn lấy. Nhưng y lại bảo mình cắm cọc ở đây từ sáng chỉ để đợi hắn, giờ có nói gì y cũng không nghe đâu.
“Vậy công tử đi ăn trưa rồi ngủ một giấc giữ sức, xong việc ta sẽ gọi công tử”.
Mã Địch Chiêu nghĩ nghĩ rồi gật đầu, xoay người đi ra phố dùng cơm.
Tứ Thụy nhìn bóng lưng y, cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Hắn hoàn toàn không nhớ hai người bọn họ đã từng chạm mặt một lần, càng không nhớ chính hắn chứ không ai khác là kẻ to gan xúi bẩy Mã công tử đi khiêu chiến với sư phụ của nhị hoàng tử.
Khi ấy Tứ Thụy đang cải trang thành ăn mày, ngồi trong góc tường phía sau một tửu lầu. Mã Địch Chiêu đi nhà xí xả nước, đang định vào trong tiếp tục giải sầu, bỗng dưng thấy một tên ăn mày đang ngồi trong xó ngửa cổ ngắm trăng, trông vô cùng thú vị, liền chạy lại bắt chuyện. Tính y trên không sợ kẻ mạnh dưới không hiếp kẻ yếu, đối với một tiểu khất cái xa lạ cũng đối xử hết sức thẳng thắn, trò chuyện hăng say, càng nói càng cảm thấy tiểu khất cái mặc dù tướng mạo đen đúa xấu xí nhưng không hề hôi hám khiến người ta khó chịu, hơn nữa còn hiểu biết hơn đám công tử cùng học một thầy với y. Tâm tình kích động, Mã Địch Chiêu bèn kể khổ than rằng cậu y không cho y tỷ võ vì không muốn đắc tội với một người có quyền thế, khiến y vô cùng mất hứng. Tiểu khất cái nọ liền nói, thế thì có gì nan giải, chỉ việc đánh bại sư phụ của đối phương là xong. Mã Địch Chiêu nghe vào tai như lời sấm truyền của Phật tổ, đầu óc minh mẫn hẳn lên, hứng chí chạy đi tìm lão sư phụ Thanh Vân khiêu chiến. Mấy ngày sau, y trở lại tửu lầu tìm tiểu khất cái, muốn đãi “ân nhân” một bữa rượu thịt thịnh soạn. Đáng tiếc, chẳng còn thấy tăm hơi tiểu khất cái kia đâu nữa.
Mã Địch Chiêu không nhận ra Tứ Thụy vì hắn đã dịch dung, còn hắn không nhớ ra y vì hôm ấy hắn uống sạch mấy chục vò Kim tửu của sư phụ. Nhị hoàng huynh vì muốn lập uy nên khi tỷ võ trước mặt phụ hoàng, đối với hắn hạ quyền không chút lưu tình. Đó là thời điểm Tứ Thụy bắt đầu nhận ra, vị ca ca từng nói cả đời che chở bảo vệ hắn đã thay đổi rồi. Một trận đòn đó không đủ gây thương tích cho hắn, nhưng lại khiến hắn sinh buồn phiền, tức giận, lôi sạch số rượu quý Hàn tích trữ đem trút hết vào bụng. Vốn định cải trang xong chạy đến thôn Thập Tam uống tiếp, nửa đường lại thấy trăng trên trời đang lúc đẹp nhất, ngồi phịch xuống đất ngơ ngẩn ngắm nhìn, cuối cùng bị Mã Địch Chiêu bắt gặp, còn “hiến kế” cho y. Mã Địch Chiêu khi ấy cũng đã lâng lâng rồi, mới không phát hiện hương rượu nồng đượm quanh người không phải của mỗi mình y. Nếu là lúc tỉnh, nhất định y sẽ sáng suốt nhận ra trên đời làm gì có tên ăn mày nào say rượu.
Đáng tiếc, cả hai con sâu rượu đều chẳng nhớ tí ti gì chuyện của đêm trăng sáng năm đó.
Khi Lý Ngư đi công chuyện bên ngoài trở lại phủ nha Hộ bộ, liền ngẩn người nhìn cảnh tượng kỳ dị mà hài hòa trước mắt, chẳng biết có nên tiến tới hay không, sợ mình phá vỡ khung cảnh. Bên trong chính viện, nơi xử lý công văn giấy tờ của quan viên bộ Hộ lúc này có hai người đang ngồi. Người ngồi bàn giữa, thân hình cao thẳng, lưng như cán bút, vận bạch y tóc buông xỏa dáng vẻ nghiêm chỉnh lạnh lùng lại nhuốm chút hờ hững đạm bạc, tay trái cầm một cuốn Sử Ký tay phải đặt trên bàn lật giở công văn hết sức nhịp nhàng. Người ngồi bên phải y, gần cửa sổ mé Tây, mặc quan phục đỏ thẫm, tóc búi cao, ngũ quan đoan chính đang tập trung cao độ giải quyết bốn, năm chồng sổ chất cao như núi, tay phải cầm bút lông múa nhanh như chớp giật, khiến người khác nhìn mà sợ hãi thán phục. Vì sao Lý đại nhân lại cảm thấy kỳ dị? Ấy là bởi vì bên ngoài sân, còn có một người ngồi cách cửa sổ độ chục bước chân, đang hì hục… mài đao. Ba người này tưởng như không hề có liên hệ gì với nhau, lúc này đây lại tựu chung một chỗ tạo nên khung cảnh vô cùng hài hòa. Âm thanh lật sách, tiếng bút lướt trên giấy sột soạt phối với tiếng đao lia trên đá mài… như một bản hòa tấu không nhanh không chậm, không ngắt quãng không sai nhịp, liên tục không dứt… Quả là khiến người ta không biết thế nào mà lần!
“Ồ, Lý đại nhân, ta đang đợi ngài đây”, Tứ Thụy ngẩng đầu dời mắt khỏi chồng sổ sách, mỉm cười với Lý Ngư, có điều… khóe môi không kìm được giật giật mấy cái khiến Lý Ngư nhìn thấy không khỏi sửng sốt.
Đưa mắt nhìn sang vị kia, Lý Ngư liền hiểu ra. Cho dù là người có thần kinh thép, gặp phải nhân vật đáng ghét bậc này cũng không bình thản nổi. Trong khi người bên cạnh hận không mọc được thêm mấy cánh tay mấy con mắt để xử lý công văn giấy tờ, thì y lại ngồi đó nhởn nhơ đọc hết Sử Ký đọc sang kinh Phật, vô cùng ung dung đủng đỉnh. Nhưng có thể mở miệng mắng y sao? Không thể! Bởi vì y vẫn đang làm việc đấy thôi, tiến độ so với đám quan viên bình thường đều nhanh hơn cả chục lần. Kẻ này quả thật khiến người ta không tránh được thầm than trong lòng. Y thông minh tuyệt đỉnh, trí nhớ siêu phàm, nhãn quang sắc bén, dường như không có gì y không hiểu, không có gì làm khó được y. Y như vậy, nếu thật sự nghiêm túc, một trăm người hợp sức cũng không so bì được. Mà chính vì như thế nên mới khiến người ta sinh hận. Hận y nhởn nhơ quá mức, hận không thể lấy chồng sách đập vào đầu y cho bỏ ghét!
Lý Ngư bất lực, đành quay sang nhìn nam nhân áo đỏ kế bên. Ừm, vẫn là tứ vương gia thuận mắt hơn nhiều.
“Vương gia có gì giao phó?”.
Tứ Thụy gật gật đầu, vẫy tay gọi ông ta đến gần chỗ mình rồi mới chỉ Đông chỉ Tây, nói:
“Đây là báo cáo chênh lệch mức chi và hoàn trả số ngân lượng cung ứng để mua lương thực cứu hạn. Nếu không nghĩ ra được biện pháp giải quyết thì không thể bắt tay vào cải cách được. Còn đây là ghi chép số liệu cung ứng quân lương mỗi quý cho Binh bộ, con số này…”, hắn chặc lưỡi lắc đầu.
Tuy rằng số bạc Lữ Hách cất giấu nhiều không đếm xuể, chỉ riêng số châu báu đã có giá trị liên thành, nhưng hơn nửa của cải đó vốn đều thuộc về dân chúng Hồ Bắc, tất nhiên phải vật quy chủ cũ. Số bạc còn lại sau khi mua lương thực, thuốc men, giống cây trồng… phân phát cho sáu tỉnh miền Bắc gặp thiên tai thì cũng chỉ vừa đủ bạc để bổ sung lại cho ngân sách mà Hộ bộ cung ứng trước đó. Ngân khố vốn dĩ không nhiều nhặn gì. Mỗi năm nếu không xảy ra hạn hán thì cũng là lũ lụt, vỡ đê, dịch bệnh… khiến ngân sách quốc gia vốn không nhiều nhặn ấy mang thêm cái tiếng “chẳng bao giờ dư”. Giờ hắn muốn thực hiện cải cách, phải nghĩ ra biện pháp có đủ bạc trước đã. Mặc dù đã lợi dụng tội trạng của bách quan mà kiếm được gần trăm tờ giấy nợ, song chỉ bấy nhiêu đó mà muốn cải cách toàn bộ từ trên xuống dưới, e rằng không khả thi, đảm bảo không thiếu chỗ này cũng hụt chỗ kia. Còn về ngân lượng cung cấp cho Binh bộ, thật ra cũng không hẳn là nhiều. Nhưng hiện tại là lúc phải tiết kiệm, nên nhất định phải bàn bạc để giảm thiểu tối đa mọi chi phí. Có điều, bên phía Binh bộ… nhị ca của hắn…
Lý Ngư nghe tứ vương gia nói thế, không khỏi đồng tình. Lại xét tới tình hình Hộ bộ mấy năm gần đây. Nếu không có tam vương gia trấn giữ, chỉ e đã loạn càng thêm loạn. Tuy y không thật tâm lo cho bách tính hay nghĩ cho xã tắc, song mỗi một việc nhỏ y làm một kế bâng quơ y thuận tiện nghĩ ra cũng đủ giữ gìn mọi thứ ngăn nắp trật tự. Không có y thì thái hậu và Đức phi nương nương muốn xây chùa dâng lễ bái Phật, hoàng thượng muốn xây hành cung, các công chúa hoàng tử muốn may thêm y phục các mùa e cũng không có sẵn bạc để dùng ấy chứ. Song nói đến nói đi thì bấy nhiêu đó cũng chỉ đủ để duy trì, giống như tứ vương gia đã nói, không cải cách thì vài năm nữa, Đại Tề đã mục càng thêm rách nát rỗng ruột. Lúc ấy binh lính ra trận không biết có cung tên áo giáp để trang bị hay không đây?
“Hạ quan cũng đang định bàn với hai vị việc này đây. Nếu có thể có được sự ủng hộ của các vị trong tông thất, nhất là Thận vương gia, thì đảm bảo có thể giải quyết được vấn đề ngân khố thiếu hụt”.
Hai mắt Tứ Thụy sáng lên. Thận vương gia mà Lý Ngư nhắc tới chính là lão vương gia già nhất trong đám tông thất, Tiên đế còn phải gọi ông ta là tam thúc, năm nay đã gần tám chục tuổi đầu rồi. Có điều, người này bình sinh không những chưa từng nhúng tay vào việc triều chính mà còn không năng qua lại với họ hàng thân thích cùng thời, huống hồ là đám cháu chắt như bọn họ. Lão vương gia có tiếng là mê cổ vật. Hễ thứ gì cổ là ông ta coi trọng, bất kể là tranh chữ, tranh họa, đồ gốm, ngọc ngà… đều phải có tuổi đời cao hơn ông ta, nếu không lão vương gia nhất định không thèm để vào trong mắt! Tính khí như vậy, sao chịu nghe đám tiểu vương gia mười mấy tuổi đầu sai bảo?
Nhưng mà lão vương gia quả thật rất giàu! Là con mồi béo đến không thể béo hơn được nữa, không thịt ông ta còn thịt ai?
Tứ Thụy đứng dậy đi qua đi lại, nghĩ xem nên làm thể nào để “thịt” lão vương gia. Dụ dỗ e là không thể. Ông ta tiền không thiếu, quyền không cần, lại còn già rụng răng há lại coi trọng mấy thứ danh lợi? Uy hiếp? Hắn còn chưa bá đạo tới mức muốn uy hiếp ai thì uy hiếp người đó. Lão vương gia không phải tham quan, lại còn là bậc trưởng bối có uy vọng cao nhất. Cách này đương nhiên cũng không dùng được.
Trong lúc hắn chau mày nghĩ cách, lại nghe thấy tiếng lật sách vẫn vang lên đều đều, không hề bị đối thoại của hắn và Lý Ngư làm rối loạn tiết tấu. Gân xanh Tứ Thụy nổi lên.
“Thượng thư đại nhân, ngài chú ý một chút được không?”.
Vị nào đó nghe vậy mới dời mắt khỏi cuốn kinh Phật, mỉm cười nhìn hắn, hỏi:
“Đệ gọi ta à?”.
Tất nhiên là gọi cái tên vô lại nhà ngươi rồi! Tứ Thụy thầm mắng cả trăm lần trong bụng. Y chưởng quản cái bộ này, giữ chức Hộ bộ thượng thư. Hắn và cấp dưới của y đang vò đầu bứt tóc khổ sở nghĩ cách, còn y trong “cuộc họp” không những không chú ý nội dung, còn ngồi đó mà làm việc riêng, đọc cái thứ kinh với chả kệ kia, khiến người ta ngứa mắt!
“Huynh đợi buổi tối đọc kinh văn không được hay sao?”.
Tam vương gia thản nhiên lắc đầu, đáp:
“Không được”.
Hắn còn chưa kịp nổi giận, y đã từ tốn nói tiếp:
“Trí nhớ ta “không tốt”. Nếu không dùng mấy cuốn kinh, ký dời đi chú ý thì sẽ tập trung toàn bộ tinh thần vào mớ sổ sách vô vị này, về sau muốn quên đi cũng không được. Như vậy đầu của ta sẽ đau”.
Hắn rất muốn vỗ bàn mà mắng, bây giờ đầu của hắn cũng bắt đầu đau rồi đây! Nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nuốt xuống cơn giận. Khả năng nhìn một lần là nhớ mãi không quên hóa ra còn mang lại phiền phức, y cũng không sung sướng gì. Thôi vậy.
“Được. Vậy huynh vừa đọc kinh, vừa giúp bọn đệ nghĩ xem nên thuyết phục Thận vương gia thế nào đi”.
Tam vương gia khẽ cười.
“Tối về ta sẽ gác tay lên trán suy nghĩ cẩn thận. Giờ cũng đã muộn rồi, mai chúng ta lại bàn bạc tiếp”.
Tứ Thụy nghe thế mới để ý sắc trời bên ngoài. Thì ra đã muộn thật rồi. Cũng không biết cái tên ôn thần bên cạnh có phải cố ý hành hạ hắn hay không mà đuổi sạch mấy chục cấp dưới, cho bọn họ nghỉ tập thể một lượt, hại hắn phải xử lý số lượng công việc gấp mấy chục lần. Đâu thể nào làm hết trong thời gian sớm, mai lại phải vác xác đến đây chịu khổ. Hắn quay sang Lý Ngư, cười khổ:
“Lý đại nhân cũng bôn ba cả ngày rồi, mai chúng ta bàn tiếp vậy. Tan ca thôi”.
“Tan ca?”.
Lý Ngư còn chưa kịp lĩnh hội ý tứ của hắn, bên ngoài cửa sổ đã có một cái đầu thò vào, hét lên:
“Nhanh lên, nhanh lên. Đến lượt của ta”.
Ài, suýt nữa thì quên mất. Hắn còn phải “tăng ca” nữa!
_________________
Sử Tĩnh đặt khay đựng vải sạch và lọ cao xuống, dịu giọng nói:
“Chàng cứ nhắm mắt nghỉ thêm một lát, ta giúp chàng thay thuốc”.
“A Hạnh đâu?”.
Trước khi về phòng đi ngủ, hắn có dặn A Hạnh gọi mình, đầu giờ chiều hắn phải đến Hộ bộ. Trước lúc đó phải dậy thay thuốc rồi dùng cơm ở nhà. Hắn không muốn chạy tới Hộ bộ dùng cơm trưa với Tiểu Tam, sợ nuốt không trôi.
“Thái hậu sai người mang vải đến, muốn chàng chọn vải và kiểu dáng hoa văn các loại để may mấy bộ lễ phục, kẻo không kịp hỷ sự của hai vị vương gia. Việc này trước giờ đều là A Hạnh phụ trách, nên nàng ấy đang ở phòng khách bàn với mấy vị đó”.
Tứ Thụy khẽ “ừm” một tiếng, ngồi dậy, mở vạt áo.
Sử Tĩnh thấy hắn liếc nhìn lọ cao, thì vội vã nói:
“Cái này là Thập Thất đưa”.
Dáng vẻ lo lắng của nàng khiến hắn áy náy.
“Chuyện thích khách đã qua rồi, ta đã bảo Lão Thập Thất tăng cường cảnh giác. Nàng yên tâm, những chuyện như vậy không xảy ra nữa đâu. Đợi qua thời gian bận rộn này, ta sẽ đưa nàng ra ngoài cho khuây khỏa”.
Sử Tĩnh cẩn thận giúp hắn tháo băng, thay thuốc rồi quấn băng mới. Nàng đã nhờ A Hạnh chỉ dạy nên thao tác đã thuần thục hơn rất nhiều.
“Chàng cứ an tâm làm việc, trong phủ có Phách đệ, A Hạnh, A Châu… ta sẽ không buồn chán đâu. Minh Ỷ cũng thường xuyên đến chơi mà”.
Hắn mỉm cười xoa đầu nàng.
“Thiệt thòi cho nàng rồi”.
Sử Tĩnh vội lắc đầu, thu dọn các thứ rồi đứng dậy nói đi bảo phòng bếp chuẩn bị dọn cơm. Đến khi bước ra bên ngoài, nhìn bóng dáng phu quân sau bức bình phong đang thay y phục, nàng khẽ thở dài trong lòng, đưa tay sờ lên đỉnh đầu, ánh mắt man mác một tia buồn bã. Chàng đối với nàng luôn dịu dàng ôn hòa. Nhưng cách chàng quan tâm chăm sóc nàng không giống phụ thân đối với mẫu thân mà nàng thấy, trong lòng chàng phải chăng nàng cũng như Minh Ỷ, chỉ là một trong số những người bên cạnh mà chàng cho rằng phải bảo vệ chu toàn?
Tâm tư của nàng, Tứ Thụy không hề hay biết, hắn mải nghĩ ngợi chuyện huynh đệ bất hòa và công vụ cải cách chất đống như núi, huống hồ thê tử của hắn hoàn toàn không để lộ tâm tình của mình ra bên ngoài.
Sau khi dùng cơm trưa cùng mọi người trong phủ, Tứ Thụy cưỡi Tiểu Hắc, một người một ngựa đi đến Hộ bộ, “địa bàn” của tam vương gia.
Trong sáu bộ thì phủ nha của Hộ bộ là nơi giản dị nhất. Vừa xuống ngựa nhìn vào trong đã thấy một cái bóng trắng đủng đỉnh ngồi dưới mái hiên.
Tứ Thụy xua tay ra hiệu với tiểu binh canh cổng, tự mình dắt Tiểu Hắc đi vào, thở dài hắng giọng gọi:
“Tam ca”.
Người nọ khẽ gật đầu rồi đưa mắt nhìn sang Tiểu Hắc bên cạnh hắn, nhổm dậy đi đến gần, đưa tay ra như muốn xoa đầu.
Tiểu Hắc bối rối rụt cổ, liếc nhìn Tứ Thụy.
Hắn đỡ trán, vỗ mông nó một cái.
“Để cho huynh ấy sờ đi, ta không trách ngươi đâu”.
Tam vương gia nhếch môi, dịu dàng xoa đầu nó. Tiểu Hắc bị người này sờ mông người kia sờ đầu, tự cảm thấy tiếp tục đứng đây “hưởng thụ” thế này sẽ biến nó thành một cái củ cải lăng nhăng, liền bỏ chạy lại chỗ gốc hòe núp bóng.
Tam vương gia thu tay về, đi vào trong.
Tứ Thụy nối gót theo y, nhìn quanh phòng, khó hiểu hỏi:
“Sao chỉ có mình huynh, các quan viên khác đi đâu cả rồi?”.
Vị nào đó vừa từ tốn rửa tay, châm trà vừa thờ ơ đáp:
“Lý Ngư ra ngoài. Những kẻ khác hôm nay không đến. Là ta quản giáo không nghiêm, còn phiền đến đệ phải giải quyết hậu quả. Cho bọn họ ở nhà, khỏi phải đến đây làm hỏng sổ sách lại gây thêm rắc rối cho đệ”.
Tứ Thụy trợn mắt. Người này quả nhiên chẳng coi ai ra gì, không nói hai lời đã “đình chỉ” toàn bộ quan viên nơi này cho nghỉ không lương. Trong lời nói còn có thâm ý, muốn nhắc sổ sách nguyên vẹn hắn cứ việc kiểm tra, Tiểu Tam không cho phép kẻ khác giở trò bôi xóa hòng tiếp tục lấp liếm sai trái.
Bộ Hộ này trước khi tam hoàng tử đến nhậm chức vốn dĩ là nơi “không sạch sẽ” nhất, việc đưa nhận hối lộ không ít chút nào, đương nhiên phòng ốc trang trí khá khang trang bắt mắt. Nhưng hiện tại, nhìn mà xem, nói đây là thiền phòng trong chùa cũng có người tin sái cổ. Trong cùng đặt mấy kệ gỗ chất đầy thẻ tre, sổ sách giấy tờ. Xung quanh kê bàn ghế ngăn nắp trật tự, cách nhau một khoảng như đo bằng thước, hệt như văn phòng trong công ty nhà nước. Trên tường treo đầy tranh chữ, giấy trắng mực đen, nét chữ uốn lượn như rồng bay phượng múa. Tứ Thụy đi tới nhìn kỹ, rõ ràng đều là chữ của Tiểu Tam. Chắc y cho rằng treo thơ họa là dung tục, không hợp với nơi công cán nên mới chép lại kinh Phật treo lên bốn phía, vừa có ý răn đe vừa thể hiện tinh thần trang nghiêm túc mục. Chậc chậc, chả trách mà Lý Ngư giậm châm đấm ngực ví Tiểu Tam là ông Phật sống. Phòng làm việc kiểu này, hắn cũng cảm thấy khô khan, vô vị quá đỗi.
Tam vương gia rót hai chén trà rồi bình thản ngồi vào bàn của mình. Tứ Thụy thấy ngột ngạt liền đi mở hết các cửa sổ cho thoáng. Cánh cửa sổ mé Tây vừa đẩy bật ra bên ngoài, hắn liền giật mình, nhìn thấy một cái đầu người đen thùi lùi đập vào mắt. Người nọ khoanh chân ngồi ngủ gục trên nền đất ngay dưới bậu cửa sổ. May đang là ban ngày, nếu ban đêm mà gặp cảnh này, người trong phòng không bị dọa cho rớt tim mới là lạ. Tứ Thụy dở khóc dở cười, ho lên đánh tiếng.
Kẻ duy nhất dám chạy đến Hộ bộ, ngồi ngủ gục bên cạnh chỗ làm của tam vương gia không ai khác chính là vị thiếu niên anh hùng cháu trai của Mã tể tướng, Mã đô thống nức tiếng đầu đá thích so tài cao thấp khắp nơi. Y choàng tỉnh, bật dậy như cá búng mình lên mặt nước, xoay người đứng đối diện nhìn người trong phòng, mặt đối mặt cách y chỉ một gang tay.
Mã Địch Chiêu hai mắt mở lớn, cơn buồn ngủ bị đánh tan tác, tinh thần dần dần kích động, vui mừng còn hơn nhặt được công phu bí tịch. Người trước mặt y, ngũ quan cân đối sắc sảo, chân mày chạm tóc, mắt sáng như sao, da trắng hơn ngọc, anh khí bừng bừng. Tuổi tác mặc dù nhỏ hơn y, song khí thế lại mạnh mẽ như Thái Sơn Bắc Đẩu, gây cho y cảm giác áp bức uy nghiêm còn hơn ông cậu nhà y. Thì ra cậu y không lừa gạt y chút nào, tướng mạo tứ vương gia so với lời đồn còn “dã man” hơn. Đã không nói quá về ngoại hình thì võ công nhất định cũng không khoác lác đâu. Mã Địch Chiêu ngay lập tức muốn rút đao nhào tới, bỗng nghe người trước mặt mỉm cười hỏi:
“Mã Địch Chiêu?”.
Y thấy tứ vương gia liếc nhìn qua thanh đao bảo bối sau lưng nên nhận ra y thì càng vui mừng phấn khích. Có thể liếc mắt nhận ra ngay Bạch Hổ đao còn chưa rút ra khỏi vỏ chứng tỏ đối phương không chỉ hiểu sâu biết rộng mà nhãn lực cũng thật tinh tường.
Mã Địch Chiêu gật đầu lia lịa, tay chân ngứa ngáy, tiếp tục động tác đưa tay ra sau lưng.
Tứ Thụy vẫn giữ nụ cười ôn hòa như gió xuân, lại nói ra một câu như xối cho y gáo nước lạnh:
“Ta không đánh với ngươi đâu”.
“Ta biết ngài bận việc công, tam ca nhà ngài sớm đã nói rồi”, y chỉ tay vào cái vị áo trắng đang thư thái uống trà trong phòng.
Tứ Thụy liền đáp:
“Tam ca nói không sai, ta bận lắm, bận tối tăm mặt mày, người ở đây bị tam ca đuổi đi hết rồi, ta phải bù đầu làm việc, không còn thời gian giao lưu võ nghệ với…”.
Hắn còn đang phân vân không biết nên gọi y là công tử hay tướng quân thì y đã ngắt lời, nói như chém đinh chặt sắt:
“Ngài cứ việc bận. Ta ngồi đây đợi ngài xong việc, dù sao ta cũng đợi mấy canh giờ rồi”.
Xem ra không đuổi ông thần này đi được rồi. Hắn sớm đã nghe danh cháu trai của Mã tể tướng thích chơi trò tỷ thí võ công, không muốn bị y cuốn lấy. Nhưng y lại bảo mình cắm cọc ở đây từ sáng chỉ để đợi hắn, giờ có nói gì y cũng không nghe đâu.
“Vậy công tử đi ăn trưa rồi ngủ một giấc giữ sức, xong việc ta sẽ gọi công tử”.
Mã Địch Chiêu nghĩ nghĩ rồi gật đầu, xoay người đi ra phố dùng cơm.
Tứ Thụy nhìn bóng lưng y, cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
Hắn hoàn toàn không nhớ hai người bọn họ đã từng chạm mặt một lần, càng không nhớ chính hắn chứ không ai khác là kẻ to gan xúi bẩy Mã công tử đi khiêu chiến với sư phụ của nhị hoàng tử.
Khi ấy Tứ Thụy đang cải trang thành ăn mày, ngồi trong góc tường phía sau một tửu lầu. Mã Địch Chiêu đi nhà xí xả nước, đang định vào trong tiếp tục giải sầu, bỗng dưng thấy một tên ăn mày đang ngồi trong xó ngửa cổ ngắm trăng, trông vô cùng thú vị, liền chạy lại bắt chuyện. Tính y trên không sợ kẻ mạnh dưới không hiếp kẻ yếu, đối với một tiểu khất cái xa lạ cũng đối xử hết sức thẳng thắn, trò chuyện hăng say, càng nói càng cảm thấy tiểu khất cái mặc dù tướng mạo đen đúa xấu xí nhưng không hề hôi hám khiến người ta khó chịu, hơn nữa còn hiểu biết hơn đám công tử cùng học một thầy với y. Tâm tình kích động, Mã Địch Chiêu bèn kể khổ than rằng cậu y không cho y tỷ võ vì không muốn đắc tội với một người có quyền thế, khiến y vô cùng mất hứng. Tiểu khất cái nọ liền nói, thế thì có gì nan giải, chỉ việc đánh bại sư phụ của đối phương là xong. Mã Địch Chiêu nghe vào tai như lời sấm truyền của Phật tổ, đầu óc minh mẫn hẳn lên, hứng chí chạy đi tìm lão sư phụ Thanh Vân khiêu chiến. Mấy ngày sau, y trở lại tửu lầu tìm tiểu khất cái, muốn đãi “ân nhân” một bữa rượu thịt thịnh soạn. Đáng tiếc, chẳng còn thấy tăm hơi tiểu khất cái kia đâu nữa.
Mã Địch Chiêu không nhận ra Tứ Thụy vì hắn đã dịch dung, còn hắn không nhớ ra y vì hôm ấy hắn uống sạch mấy chục vò Kim tửu của sư phụ. Nhị hoàng huynh vì muốn lập uy nên khi tỷ võ trước mặt phụ hoàng, đối với hắn hạ quyền không chút lưu tình. Đó là thời điểm Tứ Thụy bắt đầu nhận ra, vị ca ca từng nói cả đời che chở bảo vệ hắn đã thay đổi rồi. Một trận đòn đó không đủ gây thương tích cho hắn, nhưng lại khiến hắn sinh buồn phiền, tức giận, lôi sạch số rượu quý Hàn tích trữ đem trút hết vào bụng. Vốn định cải trang xong chạy đến thôn Thập Tam uống tiếp, nửa đường lại thấy trăng trên trời đang lúc đẹp nhất, ngồi phịch xuống đất ngơ ngẩn ngắm nhìn, cuối cùng bị Mã Địch Chiêu bắt gặp, còn “hiến kế” cho y. Mã Địch Chiêu khi ấy cũng đã lâng lâng rồi, mới không phát hiện hương rượu nồng đượm quanh người không phải của mỗi mình y. Nếu là lúc tỉnh, nhất định y sẽ sáng suốt nhận ra trên đời làm gì có tên ăn mày nào say rượu.
Đáng tiếc, cả hai con sâu rượu đều chẳng nhớ tí ti gì chuyện của đêm trăng sáng năm đó.
Khi Lý Ngư đi công chuyện bên ngoài trở lại phủ nha Hộ bộ, liền ngẩn người nhìn cảnh tượng kỳ dị mà hài hòa trước mắt, chẳng biết có nên tiến tới hay không, sợ mình phá vỡ khung cảnh. Bên trong chính viện, nơi xử lý công văn giấy tờ của quan viên bộ Hộ lúc này có hai người đang ngồi. Người ngồi bàn giữa, thân hình cao thẳng, lưng như cán bút, vận bạch y tóc buông xỏa dáng vẻ nghiêm chỉnh lạnh lùng lại nhuốm chút hờ hững đạm bạc, tay trái cầm một cuốn Sử Ký tay phải đặt trên bàn lật giở công văn hết sức nhịp nhàng. Người ngồi bên phải y, gần cửa sổ mé Tây, mặc quan phục đỏ thẫm, tóc búi cao, ngũ quan đoan chính đang tập trung cao độ giải quyết bốn, năm chồng sổ chất cao như núi, tay phải cầm bút lông múa nhanh như chớp giật, khiến người khác nhìn mà sợ hãi thán phục. Vì sao Lý đại nhân lại cảm thấy kỳ dị? Ấy là bởi vì bên ngoài sân, còn có một người ngồi cách cửa sổ độ chục bước chân, đang hì hục… mài đao. Ba người này tưởng như không hề có liên hệ gì với nhau, lúc này đây lại tựu chung một chỗ tạo nên khung cảnh vô cùng hài hòa. Âm thanh lật sách, tiếng bút lướt trên giấy sột soạt phối với tiếng đao lia trên đá mài… như một bản hòa tấu không nhanh không chậm, không ngắt quãng không sai nhịp, liên tục không dứt… Quả là khiến người ta không biết thế nào mà lần!
“Ồ, Lý đại nhân, ta đang đợi ngài đây”, Tứ Thụy ngẩng đầu dời mắt khỏi chồng sổ sách, mỉm cười với Lý Ngư, có điều… khóe môi không kìm được giật giật mấy cái khiến Lý Ngư nhìn thấy không khỏi sửng sốt.
Đưa mắt nhìn sang vị kia, Lý Ngư liền hiểu ra. Cho dù là người có thần kinh thép, gặp phải nhân vật đáng ghét bậc này cũng không bình thản nổi. Trong khi người bên cạnh hận không mọc được thêm mấy cánh tay mấy con mắt để xử lý công văn giấy tờ, thì y lại ngồi đó nhởn nhơ đọc hết Sử Ký đọc sang kinh Phật, vô cùng ung dung đủng đỉnh. Nhưng có thể mở miệng mắng y sao? Không thể! Bởi vì y vẫn đang làm việc đấy thôi, tiến độ so với đám quan viên bình thường đều nhanh hơn cả chục lần. Kẻ này quả thật khiến người ta không tránh được thầm than trong lòng. Y thông minh tuyệt đỉnh, trí nhớ siêu phàm, nhãn quang sắc bén, dường như không có gì y không hiểu, không có gì làm khó được y. Y như vậy, nếu thật sự nghiêm túc, một trăm người hợp sức cũng không so bì được. Mà chính vì như thế nên mới khiến người ta sinh hận. Hận y nhởn nhơ quá mức, hận không thể lấy chồng sách đập vào đầu y cho bỏ ghét!
Lý Ngư bất lực, đành quay sang nhìn nam nhân áo đỏ kế bên. Ừm, vẫn là tứ vương gia thuận mắt hơn nhiều.
“Vương gia có gì giao phó?”.
Tứ Thụy gật gật đầu, vẫy tay gọi ông ta đến gần chỗ mình rồi mới chỉ Đông chỉ Tây, nói:
“Đây là báo cáo chênh lệch mức chi và hoàn trả số ngân lượng cung ứng để mua lương thực cứu hạn. Nếu không nghĩ ra được biện pháp giải quyết thì không thể bắt tay vào cải cách được. Còn đây là ghi chép số liệu cung ứng quân lương mỗi quý cho Binh bộ, con số này…”, hắn chặc lưỡi lắc đầu.
Tuy rằng số bạc Lữ Hách cất giấu nhiều không đếm xuể, chỉ riêng số châu báu đã có giá trị liên thành, nhưng hơn nửa của cải đó vốn đều thuộc về dân chúng Hồ Bắc, tất nhiên phải vật quy chủ cũ. Số bạc còn lại sau khi mua lương thực, thuốc men, giống cây trồng… phân phát cho sáu tỉnh miền Bắc gặp thiên tai thì cũng chỉ vừa đủ bạc để bổ sung lại cho ngân sách mà Hộ bộ cung ứng trước đó. Ngân khố vốn dĩ không nhiều nhặn gì. Mỗi năm nếu không xảy ra hạn hán thì cũng là lũ lụt, vỡ đê, dịch bệnh… khiến ngân sách quốc gia vốn không nhiều nhặn ấy mang thêm cái tiếng “chẳng bao giờ dư”. Giờ hắn muốn thực hiện cải cách, phải nghĩ ra biện pháp có đủ bạc trước đã. Mặc dù đã lợi dụng tội trạng của bách quan mà kiếm được gần trăm tờ giấy nợ, song chỉ bấy nhiêu đó mà muốn cải cách toàn bộ từ trên xuống dưới, e rằng không khả thi, đảm bảo không thiếu chỗ này cũng hụt chỗ kia. Còn về ngân lượng cung cấp cho Binh bộ, thật ra cũng không hẳn là nhiều. Nhưng hiện tại là lúc phải tiết kiệm, nên nhất định phải bàn bạc để giảm thiểu tối đa mọi chi phí. Có điều, bên phía Binh bộ… nhị ca của hắn…
Lý Ngư nghe tứ vương gia nói thế, không khỏi đồng tình. Lại xét tới tình hình Hộ bộ mấy năm gần đây. Nếu không có tam vương gia trấn giữ, chỉ e đã loạn càng thêm loạn. Tuy y không thật tâm lo cho bách tính hay nghĩ cho xã tắc, song mỗi một việc nhỏ y làm một kế bâng quơ y thuận tiện nghĩ ra cũng đủ giữ gìn mọi thứ ngăn nắp trật tự. Không có y thì thái hậu và Đức phi nương nương muốn xây chùa dâng lễ bái Phật, hoàng thượng muốn xây hành cung, các công chúa hoàng tử muốn may thêm y phục các mùa e cũng không có sẵn bạc để dùng ấy chứ. Song nói đến nói đi thì bấy nhiêu đó cũng chỉ đủ để duy trì, giống như tứ vương gia đã nói, không cải cách thì vài năm nữa, Đại Tề đã mục càng thêm rách nát rỗng ruột. Lúc ấy binh lính ra trận không biết có cung tên áo giáp để trang bị hay không đây?
“Hạ quan cũng đang định bàn với hai vị việc này đây. Nếu có thể có được sự ủng hộ của các vị trong tông thất, nhất là Thận vương gia, thì đảm bảo có thể giải quyết được vấn đề ngân khố thiếu hụt”.
Hai mắt Tứ Thụy sáng lên. Thận vương gia mà Lý Ngư nhắc tới chính là lão vương gia già nhất trong đám tông thất, Tiên đế còn phải gọi ông ta là tam thúc, năm nay đã gần tám chục tuổi đầu rồi. Có điều, người này bình sinh không những chưa từng nhúng tay vào việc triều chính mà còn không năng qua lại với họ hàng thân thích cùng thời, huống hồ là đám cháu chắt như bọn họ. Lão vương gia có tiếng là mê cổ vật. Hễ thứ gì cổ là ông ta coi trọng, bất kể là tranh chữ, tranh họa, đồ gốm, ngọc ngà… đều phải có tuổi đời cao hơn ông ta, nếu không lão vương gia nhất định không thèm để vào trong mắt! Tính khí như vậy, sao chịu nghe đám tiểu vương gia mười mấy tuổi đầu sai bảo?
Nhưng mà lão vương gia quả thật rất giàu! Là con mồi béo đến không thể béo hơn được nữa, không thịt ông ta còn thịt ai?
Tứ Thụy đứng dậy đi qua đi lại, nghĩ xem nên làm thể nào để “thịt” lão vương gia. Dụ dỗ e là không thể. Ông ta tiền không thiếu, quyền không cần, lại còn già rụng răng há lại coi trọng mấy thứ danh lợi? Uy hiếp? Hắn còn chưa bá đạo tới mức muốn uy hiếp ai thì uy hiếp người đó. Lão vương gia không phải tham quan, lại còn là bậc trưởng bối có uy vọng cao nhất. Cách này đương nhiên cũng không dùng được.
Trong lúc hắn chau mày nghĩ cách, lại nghe thấy tiếng lật sách vẫn vang lên đều đều, không hề bị đối thoại của hắn và Lý Ngư làm rối loạn tiết tấu. Gân xanh Tứ Thụy nổi lên.
“Thượng thư đại nhân, ngài chú ý một chút được không?”.
Vị nào đó nghe vậy mới dời mắt khỏi cuốn kinh Phật, mỉm cười nhìn hắn, hỏi:
“Đệ gọi ta à?”.
Tất nhiên là gọi cái tên vô lại nhà ngươi rồi! Tứ Thụy thầm mắng cả trăm lần trong bụng. Y chưởng quản cái bộ này, giữ chức Hộ bộ thượng thư. Hắn và cấp dưới của y đang vò đầu bứt tóc khổ sở nghĩ cách, còn y trong “cuộc họp” không những không chú ý nội dung, còn ngồi đó mà làm việc riêng, đọc cái thứ kinh với chả kệ kia, khiến người ta ngứa mắt!
“Huynh đợi buổi tối đọc kinh văn không được hay sao?”.
Tam vương gia thản nhiên lắc đầu, đáp:
“Không được”.
Hắn còn chưa kịp nổi giận, y đã từ tốn nói tiếp:
“Trí nhớ ta “không tốt”. Nếu không dùng mấy cuốn kinh, ký dời đi chú ý thì sẽ tập trung toàn bộ tinh thần vào mớ sổ sách vô vị này, về sau muốn quên đi cũng không được. Như vậy đầu của ta sẽ đau”.
Hắn rất muốn vỗ bàn mà mắng, bây giờ đầu của hắn cũng bắt đầu đau rồi đây! Nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nuốt xuống cơn giận. Khả năng nhìn một lần là nhớ mãi không quên hóa ra còn mang lại phiền phức, y cũng không sung sướng gì. Thôi vậy.
“Được. Vậy huynh vừa đọc kinh, vừa giúp bọn đệ nghĩ xem nên thuyết phục Thận vương gia thế nào đi”.
Tam vương gia khẽ cười.
“Tối về ta sẽ gác tay lên trán suy nghĩ cẩn thận. Giờ cũng đã muộn rồi, mai chúng ta lại bàn bạc tiếp”.
Tứ Thụy nghe thế mới để ý sắc trời bên ngoài. Thì ra đã muộn thật rồi. Cũng không biết cái tên ôn thần bên cạnh có phải cố ý hành hạ hắn hay không mà đuổi sạch mấy chục cấp dưới, cho bọn họ nghỉ tập thể một lượt, hại hắn phải xử lý số lượng công việc gấp mấy chục lần. Đâu thể nào làm hết trong thời gian sớm, mai lại phải vác xác đến đây chịu khổ. Hắn quay sang Lý Ngư, cười khổ:
“Lý đại nhân cũng bôn ba cả ngày rồi, mai chúng ta bàn tiếp vậy. Tan ca thôi”.
“Tan ca?”.
Lý Ngư còn chưa kịp lĩnh hội ý tứ của hắn, bên ngoài cửa sổ đã có một cái đầu thò vào, hét lên:
“Nhanh lên, nhanh lên. Đến lượt của ta”.
Ài, suýt nữa thì quên mất. Hắn còn phải “tăng ca” nữa!
_________________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook