Truyền Thuyết Không Sánh Bằng
-
Chương 39: Vực sâu
Mười giờ đêm, bầu trời âm u bao trùm cả thế giới này, bên ngoài cánh cửa sổ lớn sát đất, những ánh đèn chớp nháy hiện diện cho sự sống, nhưng ở nơi nào đó của Lâm Viên Đinh Hoàng lại không như thế.
Hàn Mặc Niên chưa trở về.
Thắng Nam ngồi ôm gối một góc trong phòng, từ lúc sáng Thu Nguyệt rời đi đến tận bây giờ, cô luôn trong tình trạng như vậy.
Đầu óc cô trống rỗng... hiện thực và quá khứ quay cuồng, đến nỗi đầu cứ nhức từng cơn, muốn hư não.
Đúng, cô chính là kẻ suýt giết người! Năm đó cô chỉ vừa tròn 16 tuổi, đang trên con đường học rộng mở, cũng năm đó, mẹ cô tái giá.
Người đàn ông đó hơn mẹ cô ba tuổi, là một nhân viên của công ty xuất khẩu ở địa phương, ông ta có vẻ ngoài đứng đắn, ôn hoà, nhưng đó chỉ là thứ giả tạo để ông ta đạt được mục đích. Ông ta đến với mẹ cô chỉ vì thấy mẹ con cô côi cút cần điểm tựa chứ thực lòng ông ta chẳng yêu thương gì mẹ cô, lúc ông ta dùng tay mơn trớn trên đùi cô, đã nói như thế.
Mẹ cô không sắc nước hương trời, nhưng vẻ ngoài nhu mì, khuôn mặt luôn toả ra một sự ngọt ngào, lại nhu nhược, khiến ông ta hứng thú trong phút chốc, nhưng đến khi gặp cô, ông ta đã thay đổi mục tiêu, nhưng ông ta vẫn đồng ý cưới mẹ cô.
Thời gian sống với ông ta, cô càng kinh tởm với những cái đụng chạm như tình cờ, như vô ý, đỉnh điểm ngày hôm đó, cái ngày mà cả đời cô không thể ngờ tới.
Ông ta về nhà vào lúc trưa, cùng lúc cô về nghỉ ngơi sau buổi học sáng, mẹ cô thì đã đi làm trên thị trấn. Trong phút giây lơ đễnh khi uống nước, ông ta không kiềm lòng được mà đè cô xuống sàn giở trò đồi bại. Cô đã cố gắng hết sức lực bình sinh mà giãy giụa.
Những lời gợi dục và hơi thở kinh tởm của ông ta bủa vây trong đầu óc cô... cô buồn nôn, đầy sợ hãi.
Cứ thế cho đến khi mẹ cô bỗng nhiên xuất hiện và cho ông ta một cú như trời giáng vào đầu bằng chậu hoa bà lấy từ ngoài cửa. Mà sau này, bà nói với cô rằng, ngày hôm đó bà cảm giác có điềm không lành, lòng nóng như lửa đốt, thêm cả làm việc lại bị đứt tay thế là bà quyết xin nghỉ làm để về nhà xem sau, không ngờ lại gặp cảnh ông ta đang muốn cưỡng bức cô.
Ông ta chảy máu đầu, nổi điên, nhào đến dùng hai tay bóp cổ mẹ cô vật xuống sàn. Cô lúc đó cô chẳng còn suy nghĩ gì ngoài việc phải cứu mẹ mình. Cô cũng nhào đến cắn ông ta.
Một cú hất của ông ấy, một đứa chỉ nặng 40kg như cô ngã nhào ra sau, đầu đập mạnh vào tường, máu từ gáy chảy ra. Đầu óc cô bị chấn động mạnh, tỉnh tỉnh mê mê, nghe cả tiếng rên đau đớn của mẹ mình, nghe tiếng ông ta đang nghiến răng chửi rủa, một ngọn lửa nóng trong người cô phừng lên, đầu óc đau nhức đến điên, cô bật ngồi dậy, chạy ùa vào bếp kế bên nắm lấy con dao gọt rau củ chạy ra.
Ông ta đang cố sức đè mẹ cô, không để ý đến cô, cô nhào đến ông ta từ sau lưng một lần nữa.
Phập!
Một nhát chí mạng vào vai ông ta, cô đâm vào rồi rút ra ngay, máu từ vai ông ta trào ra như thác. Ông ta rên lên, buông mẹ cô ra ngã nhào một bên ôm bả vai đầy máu.
Cô cảm nhận sức mạnh chưa từng có tràn trề vào cơ thể, cô không hề run sợ, cô đi đến bên mẹ mình, ôm bà đã ngất đi, vết đỏ trên cổ bà làm cô rung lên, tim thắt lên từng cơn, cô lay lắt đưa ngón tay lên mũi mẹ mình cảm nhận bà vẫn còn thở, liền thở phào.
Mười giây sau, ông ta quay sang, đôi mắt căm giận nhìn cô, nghiến răng chửi thề. Ôm vai đi đến, bóp chặt cổ tay cô, mắng chửi cô thậm tệ.
Bàn tay còn lại của cô nắm con dao run run, không nghĩ ngợi gì nữa, đâm thêm một nhát vào cánh tay phải ông ta, dùng lực đẩy sâu thêm, ông ta hét lên đau đớn lần này thực sự té xuống sàn không bật nổi.
Cô đặt mẹ mình ngồi ngay huyền quan, chạy lên phòng lấy hết tiền bạc dành dụm, rồi ôm bà đến bệnh viện.
Trong bệnh viện ai cũng hoảng sợ nhìn cô, bảo cô cũng nên khám luôn, cô hiểu. Quần áo cô bê bết máu, đầu tóc rũ rượi, máu bắn đầy mặt, nhưng lúc đó cô rất bình tĩnh. Bình tĩnh ký giấy nhập viện, giấy khám, giấy đóng tiền, nhìn bà yên lành trên giường bệnh, cô yên tâm đi đầu thú.
Sau đó nữa... mẹ cô phải bán hết ruộng vườn đất đai đền bù tiền tổn thương cho ông ta, cô bị đẩy đi trại cải tạo ở Thành phố S xa xôi trong ba năm vì vẫn là vị thành niên. Ba năm dài đằng đẵng, những ngày đầu cô bị bạn cùng phòng đánh đập, hai năm sau cuộc sống dần dễ thở hơn, thuốc hút là thứ xa xỉ trong trại cải tạo, nhưng cũng là liều thuốc tốt nhất cho cô lúc đó.
Khi cô ra trại, thân thể gầy sọp đến đáng thương, nhưng cứ nghĩ đến cô và mẹ có một cuộc sống khác, sẽ tốt hơn, cô quyết định bắt đầu hết lại từ đầu.
Và thứ làm cô quyết định nghiêm túc như vậy là sau cú đập đầu vào tường năm đó, đã đẩy những ký ức tưởng như chìm sâu vào hố đen mấy trăm năm đã vực dậy, những giấc mơ không đầu không đuôi, những con người xa lạ lại quá thân quen, những giọt nước mắt chia xa chưa từng cảm nhận lại ùa về như thác đổ...
...
Lơ mơ Thắng Nam nghe tiếng chuông điện thoại reo, cô choàng tỉnh giơ lấy điện thoại trên bàn, ấn nút nghe máy.
Bên đầu dây bên kia phát ra tiếng thở gấp gáp, tiếng bước chân chạy, tiếng ồn ào, trong đó cô nghe tiếng Hàn Mặc Niên rất rõ: “Thắng Nam, em có ở nhà chứ?”
Dù không hiểu lý do, nhưng cô nhỏ giọng đáp: “Vâng, em đang ở nhà. Mặc Niên, anh...”
Chưa nói tròn câu, giọng Hàn Mặc Niên đã lên cao: “Em có khóa cửa cẩn thận chưa?”
“Dạ... có. Có chuyện gì vậy anh?” Trái tim Thắng Nam bỗng đập liên hồi.
“Tốt, hiện tại tôi không có thời gian để nói rõ, em cứ ở trong phòng, khóa trái cửa lại. Tôi đang trên đường về!” Giọng anh càng lúc càng gấp.
Thắng Nam hoang mang lắm, nhưng nghe nói vậy cũng làm theo, “Vâng, anh về cẩn thận.”
“Tốt. Đợi tôi!” Nói xong anh cúp máy.
Thắng Nam mở đèn phòng, khóa trái cửa, kéo cả cửa sổ phòng lại, cô bây giờ mới thấy mình đã mặc bộ quần áo từ sáng đến bây giờ, nên bước vào phòng tắm.
Đến khi bước ra, căn phòng vẫn im phăng phắc.
Cô lại cuộn tròn trên giường, thẫn thờ.
Cô nên làm sao đây?
Cô sắp mất Hàn Mặc Niên rồi...
Nhưng cô không thể làm gì khác hơn. Số trời đã định cho anh và vị hôn thê của anh ba kiếp thành đôi, nếu không bị cô xen vào phá hoại. Nhưng ngặt nỗi, cô cũng yêu anh mà?!
Nước mắt cô lại chảy dài. Cô rối lắm! Cô thực sự rất rối...
*
Cô ngủ quên.
Trong giấc mộng mị, những ác mộng chồng chéo lên nhau, méo mó xoắn lại từng đợt từng đợt hoảng sợ... như từng đợt sóng ngầm ập đến, xô cô xuống vực nước sâu không đáy, cô ngạt thở, cố dùng hết lực bình sinh mà há miệng hớp từng ngụm không khí, nhưng vẫn ngạt, trái tim cô đập bùm bùm loạn nhịp, cả thân thể muốn nổ tung đến nơi.
Cô chới với, kinh hoảng.
Bỗng có một bàn tay ấm nóng tựa như ánh mặt trời chạm nhẹ vào cô, một giây sau đó lực rất mạnh nắm chặt lấy tay cô kéo cô lên từ đáy vực nước, cô nhắm mắt vì đôi mắt vừa rát vừa cay xè, miệng hớp một ngụm nước đắng nghét, nhưng sự sống đang dần được kéo lại, cô nghe vang vang tiếng Hàn Mặc Niên gọi mình, rất thanh, rất gấp.
Lúc đầu chỉ là một bóng mờ, rất mờ... dần dần cô nhìn rõ, quả là Hàn Mặc Niên.
Khuôn mặt anh đầy kinh sợ, hai hàng mày kiếm đẹp đẽ như dính chặt vào nhau, mắt đen tuyền ánh đầy hoảng loạn, mồ hôi trên trán theo đường khuôn mặt chảy xuống đến cổ.
Từ đôi mắt lờ đờ, Thắng Nam nhận thức rõ ánh lờ đờ do nước mắt mình tạo ra.
“Mặc... Niên...” Cô cảm thấy người rệu rạ, nói còn chẳng có sức, cả thân thể như chẳng còn là của mình nữa.
Ánh mắt Hàn Mặc Niên bỗng loé sáng rồi bình thản lại, anh gục đầu xuống trán cô, hơi thở gần kề, miệng thì lầm bầm đủ cô nghe: “May quá, may quá...”
Thắng Nam không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thấy Hàn Mặc Niên như đứng bên bờ vực thất vọng lại xảy ra kỳ tích thì cô cảm động vô cùng, vô thức đưa bàn tay nặng nề của mình ôm lấy anh.
“E hèm!” Bỗng có người hắng giọng, đẩy cô và anh bừng tỉnh khỏi không khí ấm áp đó.
Hàn Mặc Niên rất nhanh ngồi thẳng dậy trên giường, kéo chăn mỏng đắp lên người Thắng Nam chỉ chừa mỗi cái đầu, vì cô ăn mặc phong phanh, áo thun rộng và quần sooc ngắn theo thói quen.
“Hai người đi theo?” Hàn Mặc Niên quay đầu lại nói chuyện với một trong hai người khi nãy hắng giọng.
Một người chính là Hàn Kiềm, người còn lại là Lạc Thác Thiên Tường.
Hàn Kiềm nhún vai, Lạc Thác Thiên Tường cười cười, bỏ hai tay vào túi quần nhìn cảnh trước mắt, trả lời thay Hàn Kiềm: “Không an tâm, nên đi theo.”
“Lỗi do em, gấp gáp đến quên cả đóng cửa huyền quan, anh và Thiên Tường thuận tiện đi vào xem thôi.” Hàn Kiềm trả lời vô tội vạ.
Thắng Nam linh cảm chẳng lành, bàn tay trái từ trong góc chăn đưa ra, nắm chặt góc tay áo Hàn Mặc Niên, nhìn anh đầy hoang mang.
Hàn Mặc Niên vuốt nhẹ đầu Thắng Nam, trấn an cô: “Không có gì đâu, em đừng lo lắng.”
“Mặc Niên, mình nghĩ cậu nên nói cho cô ấy biết thì hơn đi, dễ đề phòng.” Lạc Thác Thiên Tường mở cửa sổ lớn tự nhiên như nhà mình, nhìn ra khung cảnh bên ngoài tầng 24.
“Thiên Tường nói đúng đấy. Thời điểm hiện tại, một người biết thì đỡ lấy nổi lo cho một người.” Hàn Kiềm cũng gật đầu đồng ý với ý kiến Lạc Thác Thiên Tường vừa nêu.
Quả nhiên, điềm chẳng lành là thật, cô định ngồi dậy đã bị Hàn Mặc Niên chặn lại, ép nằm xuống. Uất ức vậy thôi, cô vẫn thỏ thẻ lời chẳng ra hơi của mình: “Các anh... việc gì thế ạ?”
Hàn Kiềm khẽ liếc nhìn Thắng Nam. Đây là lần thứ hai anh gặp lại cô gái này, ấn tượng đầu vẫn nguyên vẹn không sơ chuyển. Dù đôi lúc vẫn còn hơi thất vọng về Hàn Mặc Niên chọn sai đối tượng nhưng dù gì chính anh là kẻ đầu sỏ chuyện này, nên thôi, cô gái trước mặt cũng không xấu xa như anh nghĩ, cứ mắt nhắm mắt mở cho qua.
“Chuyện kể thì dài dòng lắm. Hiện tại Thắng Nam cứ ở trong nhà, nếu ra ngoài phải có người đi chung cho an tâm.” Hàn Kiềm nói.
Lạc Thiên Tường quan sát cảnh đẹp chán chê cũng quay đầu lại, “Đúng vậy. Hắn ta chắc chắn biết nơi ở của hai người rồi. Hồ Nhất Đạt cha hắn cũng không hề nghĩ hắn lại trở thành tên mất kiểm soát như thế. Bên ông ta cũng rối ren không kém, đang cử người tìm hắn.”
“Nhiều người ở công ty bị thương rồi, việc này càng lúc càng nghiêm trọng. Hắn lợi dụng thời gian tan việc mà ra tay, quả là có xếp sẵn kế hoạch trước hết. Không ngoài dự đoán của Mặc Niên.” Hàn Kiềm cũng cau mày, tâm trạng bỗng chốc tồi tệ. Vì người bị thương còn có Mao Y Thuần, vệ sĩ riêng của anh. Cái cô gái lanh chanh này thật là...
“Em chỉ đang nghĩ, Hồ Quân không biết có đồng bọn không. Dù hắn có cao to, vạm vỡ đi nữa, với bảy người bảo vệ lại có thể nhẹ nhàng chạy thoát. Nhưng cả bảy người bảo vệ họ không rõ, vì trong kho tối không ai thấy được mặt ai. Tầng 4 lại mất điện đúng lúc Hồ Quân chạy đến tầng 4, việc này... quả là có điểm đáng nghi.” Hàn Mặc Niên bây giờ mới mở lời.
“Có khi hắn mất khống chế thì sao? Đại loại như bị việc gì đó đả kích hơn cả bị hai người bắt được và bị Hồ Nhất Đạt bỏ rơi?” Lạc Thác Thiên Tường xoa cằm, nghĩ ngợi: “Thực ra, Hồ Quân không thông minh như hai người nghĩ đâu. Cái này gọi là quán tính của tôi thôi, cái vụ con chip bỏ qua đi. Vụ việc hắn quay trở lại và “ăn hại hơn xưa” lần này mới là điều đáng ngờ! Với trí thông minh của hắn thì vụ việc mua con chip đã rõ việc hắn không hề giỏi về máy tính, đây là điều thứ nhất. Điều thứ hai là vụ phòng kỹ thuật! Tất cả hệ thống của công ty Hưng Thịnh, mình đã gỡ bỏ toàn bộ lập trình cũ và thay đổi toàn bộ lập trình mới tiên tiến hơn, có cả phần mềm chống trộm tuyệt đối tốt nhất hiện tại do mình và Trình Ân phát minh, thế mà hắn chỉ cần “múa” nhẹ trên bàn phím hai mươi phút đã gỡ được.” Nói đến đây, sắc mặt Lạc Thác Thiên Tường đen như đít nồi.
Ba người còn lại: “...”
“Việc phòng tài vụ và báo động cháy giả là do hắn cố tình làm, cả tối hôm nay cũng vậy. Mình cũng nghĩ như Mặc Niên, chắc chắn Hồ Quân có đồng bọn, một mình hắn không thể nào lọt khỏi an ninh công ty bủa vây tứ phía như thế, có người đã giúp hắn chạy trốn, còn là ai thì mình thực sự không rõ.”
“À, quên thông báo cho hai người, tất cả hệ thống bán hàng đều trở thành thông tin trắng hết rồi, may tôi đến kịp chứ không là cả toàn bộ hệ thống chứ không phải mỗi mục bán hàng.” Lạc Thác Thiên Tường nhún vai, cảm thán.
Khoé môi Hàn Kiềm giật giật, tên này lại đến lúc tự sướng rồi.
Hàn Mặc Niên đợi Lạc Thác Thiên Tường nói xong, liền hỏi: “Ý cậu nói, phía sau còn có người giật dây đúng không?”
Gật đầu, Lạc Thác Thiên Tường cười nhếch mép: “Nói trắng ra, Hồ Quân chỉ là con rối, còn tên đầu sỏ kia ở sau lưng hắn mới là kẻ đáng gờm. Cái này người ta gọi là... ngư gì ý nhỉ?”
Hàn Kiềm: “...”
Hàn Mặc Niên thở dài.
Thắng Nam lên tiếng: “Ngư ông đắc lợi ư?”
Lạc Thác Thiên Tường vỗ tay hoan hô: “Chính xác!”
Đến lượt Thắng Nam toát mồ hôi.
Hàn Mặc Niên chưa trở về.
Thắng Nam ngồi ôm gối một góc trong phòng, từ lúc sáng Thu Nguyệt rời đi đến tận bây giờ, cô luôn trong tình trạng như vậy.
Đầu óc cô trống rỗng... hiện thực và quá khứ quay cuồng, đến nỗi đầu cứ nhức từng cơn, muốn hư não.
Đúng, cô chính là kẻ suýt giết người! Năm đó cô chỉ vừa tròn 16 tuổi, đang trên con đường học rộng mở, cũng năm đó, mẹ cô tái giá.
Người đàn ông đó hơn mẹ cô ba tuổi, là một nhân viên của công ty xuất khẩu ở địa phương, ông ta có vẻ ngoài đứng đắn, ôn hoà, nhưng đó chỉ là thứ giả tạo để ông ta đạt được mục đích. Ông ta đến với mẹ cô chỉ vì thấy mẹ con cô côi cút cần điểm tựa chứ thực lòng ông ta chẳng yêu thương gì mẹ cô, lúc ông ta dùng tay mơn trớn trên đùi cô, đã nói như thế.
Mẹ cô không sắc nước hương trời, nhưng vẻ ngoài nhu mì, khuôn mặt luôn toả ra một sự ngọt ngào, lại nhu nhược, khiến ông ta hứng thú trong phút chốc, nhưng đến khi gặp cô, ông ta đã thay đổi mục tiêu, nhưng ông ta vẫn đồng ý cưới mẹ cô.
Thời gian sống với ông ta, cô càng kinh tởm với những cái đụng chạm như tình cờ, như vô ý, đỉnh điểm ngày hôm đó, cái ngày mà cả đời cô không thể ngờ tới.
Ông ta về nhà vào lúc trưa, cùng lúc cô về nghỉ ngơi sau buổi học sáng, mẹ cô thì đã đi làm trên thị trấn. Trong phút giây lơ đễnh khi uống nước, ông ta không kiềm lòng được mà đè cô xuống sàn giở trò đồi bại. Cô đã cố gắng hết sức lực bình sinh mà giãy giụa.
Những lời gợi dục và hơi thở kinh tởm của ông ta bủa vây trong đầu óc cô... cô buồn nôn, đầy sợ hãi.
Cứ thế cho đến khi mẹ cô bỗng nhiên xuất hiện và cho ông ta một cú như trời giáng vào đầu bằng chậu hoa bà lấy từ ngoài cửa. Mà sau này, bà nói với cô rằng, ngày hôm đó bà cảm giác có điềm không lành, lòng nóng như lửa đốt, thêm cả làm việc lại bị đứt tay thế là bà quyết xin nghỉ làm để về nhà xem sau, không ngờ lại gặp cảnh ông ta đang muốn cưỡng bức cô.
Ông ta chảy máu đầu, nổi điên, nhào đến dùng hai tay bóp cổ mẹ cô vật xuống sàn. Cô lúc đó cô chẳng còn suy nghĩ gì ngoài việc phải cứu mẹ mình. Cô cũng nhào đến cắn ông ta.
Một cú hất của ông ấy, một đứa chỉ nặng 40kg như cô ngã nhào ra sau, đầu đập mạnh vào tường, máu từ gáy chảy ra. Đầu óc cô bị chấn động mạnh, tỉnh tỉnh mê mê, nghe cả tiếng rên đau đớn của mẹ mình, nghe tiếng ông ta đang nghiến răng chửi rủa, một ngọn lửa nóng trong người cô phừng lên, đầu óc đau nhức đến điên, cô bật ngồi dậy, chạy ùa vào bếp kế bên nắm lấy con dao gọt rau củ chạy ra.
Ông ta đang cố sức đè mẹ cô, không để ý đến cô, cô nhào đến ông ta từ sau lưng một lần nữa.
Phập!
Một nhát chí mạng vào vai ông ta, cô đâm vào rồi rút ra ngay, máu từ vai ông ta trào ra như thác. Ông ta rên lên, buông mẹ cô ra ngã nhào một bên ôm bả vai đầy máu.
Cô cảm nhận sức mạnh chưa từng có tràn trề vào cơ thể, cô không hề run sợ, cô đi đến bên mẹ mình, ôm bà đã ngất đi, vết đỏ trên cổ bà làm cô rung lên, tim thắt lên từng cơn, cô lay lắt đưa ngón tay lên mũi mẹ mình cảm nhận bà vẫn còn thở, liền thở phào.
Mười giây sau, ông ta quay sang, đôi mắt căm giận nhìn cô, nghiến răng chửi thề. Ôm vai đi đến, bóp chặt cổ tay cô, mắng chửi cô thậm tệ.
Bàn tay còn lại của cô nắm con dao run run, không nghĩ ngợi gì nữa, đâm thêm một nhát vào cánh tay phải ông ta, dùng lực đẩy sâu thêm, ông ta hét lên đau đớn lần này thực sự té xuống sàn không bật nổi.
Cô đặt mẹ mình ngồi ngay huyền quan, chạy lên phòng lấy hết tiền bạc dành dụm, rồi ôm bà đến bệnh viện.
Trong bệnh viện ai cũng hoảng sợ nhìn cô, bảo cô cũng nên khám luôn, cô hiểu. Quần áo cô bê bết máu, đầu tóc rũ rượi, máu bắn đầy mặt, nhưng lúc đó cô rất bình tĩnh. Bình tĩnh ký giấy nhập viện, giấy khám, giấy đóng tiền, nhìn bà yên lành trên giường bệnh, cô yên tâm đi đầu thú.
Sau đó nữa... mẹ cô phải bán hết ruộng vườn đất đai đền bù tiền tổn thương cho ông ta, cô bị đẩy đi trại cải tạo ở Thành phố S xa xôi trong ba năm vì vẫn là vị thành niên. Ba năm dài đằng đẵng, những ngày đầu cô bị bạn cùng phòng đánh đập, hai năm sau cuộc sống dần dễ thở hơn, thuốc hút là thứ xa xỉ trong trại cải tạo, nhưng cũng là liều thuốc tốt nhất cho cô lúc đó.
Khi cô ra trại, thân thể gầy sọp đến đáng thương, nhưng cứ nghĩ đến cô và mẹ có một cuộc sống khác, sẽ tốt hơn, cô quyết định bắt đầu hết lại từ đầu.
Và thứ làm cô quyết định nghiêm túc như vậy là sau cú đập đầu vào tường năm đó, đã đẩy những ký ức tưởng như chìm sâu vào hố đen mấy trăm năm đã vực dậy, những giấc mơ không đầu không đuôi, những con người xa lạ lại quá thân quen, những giọt nước mắt chia xa chưa từng cảm nhận lại ùa về như thác đổ...
...
Lơ mơ Thắng Nam nghe tiếng chuông điện thoại reo, cô choàng tỉnh giơ lấy điện thoại trên bàn, ấn nút nghe máy.
Bên đầu dây bên kia phát ra tiếng thở gấp gáp, tiếng bước chân chạy, tiếng ồn ào, trong đó cô nghe tiếng Hàn Mặc Niên rất rõ: “Thắng Nam, em có ở nhà chứ?”
Dù không hiểu lý do, nhưng cô nhỏ giọng đáp: “Vâng, em đang ở nhà. Mặc Niên, anh...”
Chưa nói tròn câu, giọng Hàn Mặc Niên đã lên cao: “Em có khóa cửa cẩn thận chưa?”
“Dạ... có. Có chuyện gì vậy anh?” Trái tim Thắng Nam bỗng đập liên hồi.
“Tốt, hiện tại tôi không có thời gian để nói rõ, em cứ ở trong phòng, khóa trái cửa lại. Tôi đang trên đường về!” Giọng anh càng lúc càng gấp.
Thắng Nam hoang mang lắm, nhưng nghe nói vậy cũng làm theo, “Vâng, anh về cẩn thận.”
“Tốt. Đợi tôi!” Nói xong anh cúp máy.
Thắng Nam mở đèn phòng, khóa trái cửa, kéo cả cửa sổ phòng lại, cô bây giờ mới thấy mình đã mặc bộ quần áo từ sáng đến bây giờ, nên bước vào phòng tắm.
Đến khi bước ra, căn phòng vẫn im phăng phắc.
Cô lại cuộn tròn trên giường, thẫn thờ.
Cô nên làm sao đây?
Cô sắp mất Hàn Mặc Niên rồi...
Nhưng cô không thể làm gì khác hơn. Số trời đã định cho anh và vị hôn thê của anh ba kiếp thành đôi, nếu không bị cô xen vào phá hoại. Nhưng ngặt nỗi, cô cũng yêu anh mà?!
Nước mắt cô lại chảy dài. Cô rối lắm! Cô thực sự rất rối...
*
Cô ngủ quên.
Trong giấc mộng mị, những ác mộng chồng chéo lên nhau, méo mó xoắn lại từng đợt từng đợt hoảng sợ... như từng đợt sóng ngầm ập đến, xô cô xuống vực nước sâu không đáy, cô ngạt thở, cố dùng hết lực bình sinh mà há miệng hớp từng ngụm không khí, nhưng vẫn ngạt, trái tim cô đập bùm bùm loạn nhịp, cả thân thể muốn nổ tung đến nơi.
Cô chới với, kinh hoảng.
Bỗng có một bàn tay ấm nóng tựa như ánh mặt trời chạm nhẹ vào cô, một giây sau đó lực rất mạnh nắm chặt lấy tay cô kéo cô lên từ đáy vực nước, cô nhắm mắt vì đôi mắt vừa rát vừa cay xè, miệng hớp một ngụm nước đắng nghét, nhưng sự sống đang dần được kéo lại, cô nghe vang vang tiếng Hàn Mặc Niên gọi mình, rất thanh, rất gấp.
Lúc đầu chỉ là một bóng mờ, rất mờ... dần dần cô nhìn rõ, quả là Hàn Mặc Niên.
Khuôn mặt anh đầy kinh sợ, hai hàng mày kiếm đẹp đẽ như dính chặt vào nhau, mắt đen tuyền ánh đầy hoảng loạn, mồ hôi trên trán theo đường khuôn mặt chảy xuống đến cổ.
Từ đôi mắt lờ đờ, Thắng Nam nhận thức rõ ánh lờ đờ do nước mắt mình tạo ra.
“Mặc... Niên...” Cô cảm thấy người rệu rạ, nói còn chẳng có sức, cả thân thể như chẳng còn là của mình nữa.
Ánh mắt Hàn Mặc Niên bỗng loé sáng rồi bình thản lại, anh gục đầu xuống trán cô, hơi thở gần kề, miệng thì lầm bầm đủ cô nghe: “May quá, may quá...”
Thắng Nam không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thấy Hàn Mặc Niên như đứng bên bờ vực thất vọng lại xảy ra kỳ tích thì cô cảm động vô cùng, vô thức đưa bàn tay nặng nề của mình ôm lấy anh.
“E hèm!” Bỗng có người hắng giọng, đẩy cô và anh bừng tỉnh khỏi không khí ấm áp đó.
Hàn Mặc Niên rất nhanh ngồi thẳng dậy trên giường, kéo chăn mỏng đắp lên người Thắng Nam chỉ chừa mỗi cái đầu, vì cô ăn mặc phong phanh, áo thun rộng và quần sooc ngắn theo thói quen.
“Hai người đi theo?” Hàn Mặc Niên quay đầu lại nói chuyện với một trong hai người khi nãy hắng giọng.
Một người chính là Hàn Kiềm, người còn lại là Lạc Thác Thiên Tường.
Hàn Kiềm nhún vai, Lạc Thác Thiên Tường cười cười, bỏ hai tay vào túi quần nhìn cảnh trước mắt, trả lời thay Hàn Kiềm: “Không an tâm, nên đi theo.”
“Lỗi do em, gấp gáp đến quên cả đóng cửa huyền quan, anh và Thiên Tường thuận tiện đi vào xem thôi.” Hàn Kiềm trả lời vô tội vạ.
Thắng Nam linh cảm chẳng lành, bàn tay trái từ trong góc chăn đưa ra, nắm chặt góc tay áo Hàn Mặc Niên, nhìn anh đầy hoang mang.
Hàn Mặc Niên vuốt nhẹ đầu Thắng Nam, trấn an cô: “Không có gì đâu, em đừng lo lắng.”
“Mặc Niên, mình nghĩ cậu nên nói cho cô ấy biết thì hơn đi, dễ đề phòng.” Lạc Thác Thiên Tường mở cửa sổ lớn tự nhiên như nhà mình, nhìn ra khung cảnh bên ngoài tầng 24.
“Thiên Tường nói đúng đấy. Thời điểm hiện tại, một người biết thì đỡ lấy nổi lo cho một người.” Hàn Kiềm cũng gật đầu đồng ý với ý kiến Lạc Thác Thiên Tường vừa nêu.
Quả nhiên, điềm chẳng lành là thật, cô định ngồi dậy đã bị Hàn Mặc Niên chặn lại, ép nằm xuống. Uất ức vậy thôi, cô vẫn thỏ thẻ lời chẳng ra hơi của mình: “Các anh... việc gì thế ạ?”
Hàn Kiềm khẽ liếc nhìn Thắng Nam. Đây là lần thứ hai anh gặp lại cô gái này, ấn tượng đầu vẫn nguyên vẹn không sơ chuyển. Dù đôi lúc vẫn còn hơi thất vọng về Hàn Mặc Niên chọn sai đối tượng nhưng dù gì chính anh là kẻ đầu sỏ chuyện này, nên thôi, cô gái trước mặt cũng không xấu xa như anh nghĩ, cứ mắt nhắm mắt mở cho qua.
“Chuyện kể thì dài dòng lắm. Hiện tại Thắng Nam cứ ở trong nhà, nếu ra ngoài phải có người đi chung cho an tâm.” Hàn Kiềm nói.
Lạc Thiên Tường quan sát cảnh đẹp chán chê cũng quay đầu lại, “Đúng vậy. Hắn ta chắc chắn biết nơi ở của hai người rồi. Hồ Nhất Đạt cha hắn cũng không hề nghĩ hắn lại trở thành tên mất kiểm soát như thế. Bên ông ta cũng rối ren không kém, đang cử người tìm hắn.”
“Nhiều người ở công ty bị thương rồi, việc này càng lúc càng nghiêm trọng. Hắn lợi dụng thời gian tan việc mà ra tay, quả là có xếp sẵn kế hoạch trước hết. Không ngoài dự đoán của Mặc Niên.” Hàn Kiềm cũng cau mày, tâm trạng bỗng chốc tồi tệ. Vì người bị thương còn có Mao Y Thuần, vệ sĩ riêng của anh. Cái cô gái lanh chanh này thật là...
“Em chỉ đang nghĩ, Hồ Quân không biết có đồng bọn không. Dù hắn có cao to, vạm vỡ đi nữa, với bảy người bảo vệ lại có thể nhẹ nhàng chạy thoát. Nhưng cả bảy người bảo vệ họ không rõ, vì trong kho tối không ai thấy được mặt ai. Tầng 4 lại mất điện đúng lúc Hồ Quân chạy đến tầng 4, việc này... quả là có điểm đáng nghi.” Hàn Mặc Niên bây giờ mới mở lời.
“Có khi hắn mất khống chế thì sao? Đại loại như bị việc gì đó đả kích hơn cả bị hai người bắt được và bị Hồ Nhất Đạt bỏ rơi?” Lạc Thác Thiên Tường xoa cằm, nghĩ ngợi: “Thực ra, Hồ Quân không thông minh như hai người nghĩ đâu. Cái này gọi là quán tính của tôi thôi, cái vụ con chip bỏ qua đi. Vụ việc hắn quay trở lại và “ăn hại hơn xưa” lần này mới là điều đáng ngờ! Với trí thông minh của hắn thì vụ việc mua con chip đã rõ việc hắn không hề giỏi về máy tính, đây là điều thứ nhất. Điều thứ hai là vụ phòng kỹ thuật! Tất cả hệ thống của công ty Hưng Thịnh, mình đã gỡ bỏ toàn bộ lập trình cũ và thay đổi toàn bộ lập trình mới tiên tiến hơn, có cả phần mềm chống trộm tuyệt đối tốt nhất hiện tại do mình và Trình Ân phát minh, thế mà hắn chỉ cần “múa” nhẹ trên bàn phím hai mươi phút đã gỡ được.” Nói đến đây, sắc mặt Lạc Thác Thiên Tường đen như đít nồi.
Ba người còn lại: “...”
“Việc phòng tài vụ và báo động cháy giả là do hắn cố tình làm, cả tối hôm nay cũng vậy. Mình cũng nghĩ như Mặc Niên, chắc chắn Hồ Quân có đồng bọn, một mình hắn không thể nào lọt khỏi an ninh công ty bủa vây tứ phía như thế, có người đã giúp hắn chạy trốn, còn là ai thì mình thực sự không rõ.”
“À, quên thông báo cho hai người, tất cả hệ thống bán hàng đều trở thành thông tin trắng hết rồi, may tôi đến kịp chứ không là cả toàn bộ hệ thống chứ không phải mỗi mục bán hàng.” Lạc Thác Thiên Tường nhún vai, cảm thán.
Khoé môi Hàn Kiềm giật giật, tên này lại đến lúc tự sướng rồi.
Hàn Mặc Niên đợi Lạc Thác Thiên Tường nói xong, liền hỏi: “Ý cậu nói, phía sau còn có người giật dây đúng không?”
Gật đầu, Lạc Thác Thiên Tường cười nhếch mép: “Nói trắng ra, Hồ Quân chỉ là con rối, còn tên đầu sỏ kia ở sau lưng hắn mới là kẻ đáng gờm. Cái này người ta gọi là... ngư gì ý nhỉ?”
Hàn Kiềm: “...”
Hàn Mặc Niên thở dài.
Thắng Nam lên tiếng: “Ngư ông đắc lợi ư?”
Lạc Thác Thiên Tường vỗ tay hoan hô: “Chính xác!”
Đến lượt Thắng Nam toát mồ hôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook