Truyền Thuyết Không Sánh Bằng
-
Chương 38: Đục khoét
Ngày hôm nay và rồi sẽ tới ngày mai.
Thắng Nam tính nhẩm từng ngày đợi câu nói của Hàn Mặc Niên, khuôn mặt vui sướng không thôi.
Anh sẽ nói gì đây?
Tiểu Nam, tôi cũng thích em; Tiểu Nam, tôi và em quen nhau đi; Chúng ta hợp ý nhau rồi; Em đồng ý làm bạn gái tôi nhé?...
Nghĩ nhiêu đó thôi mặt Thắng Nam đã nóng bừng bừng.
Cô đi dạo một phòng trong thư phòng của Hàn Mặc Niên, sẵng tiện lau bụi vào dọn dẹp lại giấy tờ chất đống trên bàn làm việc của anh.
Hàn Mặc Niên có rất nhiều sách, phải hơn sáu trăm quyển các loại được xếp trên ba chiếc kệ bốn hàng ngang lớn, toàn là sách nước ngoài, chỉ có lác đác vài quyển tiếng Trung, nhưng về nghiên cứu vật lý, sách chính trị, kinh tế, tất tần tật...
Thắng Nam lần nào bước vào cũng choáng váng mặt mày. Nhớ lại cảnh bị anh trêu chọc vì cầm ngược sách hôm đó, thiệt là muốn độn thổ!
Cô cầm chổi quét bụi, khẽ quét từng lớp ngoài của kệ sách, cũng lơ đãng ngắm nghía từng quyển sách một, có quyển cô cầm trên tay vì cái tên rất lạ nhưng nhìn đến năm xuất bản lại ngớ ngẩn, mẹ ơi, năm 1910... rất cũ rồi đó! Tuy cô mù về vấn đề sách, nhưng đã xuất bản lâu như thế chắc chắn với giá thành bây giờ không rẻ và cực kỳ hiếm.
Quét dọn được ba kệ sách cũng đã là hai mươi phút sau. Tiếp đó Thắng Nam dọn đến bàn làm việc của Hàn Mặc Niên.
Giấy tờ các loại đập vào mắt Thắng Nam chẳng khác gì bù nhìn, chẳng hiểu gì hết, nên cô cứ xếp gọn lại rồi đặt thành một chồng ngay ngắn trên bàn thôi.
Đến các ngăn tủ lại rất sạch sẽ vì anh chẳng nhét gì vào đó. Nhưng, kéo đến ngăn thứ ba bên phải, lại xuất hiện ba quyển sách, cô chỉ tò mò, là tò mò lấy ra xem thôi, vì tại sao anh không để lên kệ sách lại nhét nó ở đây...
Một cuốn sách rất dày là Bách khoa thư Lịch sử Trung Quốc, Thắng Nam không thể nghĩ được Hàn Mặc Niên đọc quyển sách này vì sao... cô thấy còn rất mới, không hề có dấu vết thời gian của việc đã từng sử dụng qua.
Đến quyển thứ hai có tên Bí ẩn sụp đổ của các vương triều. Cô hơi bất ngờ, mỉm cười, không ngờ anh lại yêu thích tìm hiểu về lịch sử như vậy.
Tuy nhiên, đến quyển thứ ba Thắng Nam hoảng sợ như gặp phải ma, làm rơi quyển sách đó xuống đất, mặt trắng bệch ra. Quyển sách nằm dưới đất có tên Kinh quốc - Bí ẩn qua các Triều đại Nam Lăng.
Triều đại Nam Lăng...
Thời gian của Lâm Bá Ngọc và Giản Dao Dao...
Có thật trong lịch sử ư? Không thể tin được...
Thắng Nam gấp gáp nhặt sách lên, cô gấp gáp đọc, gấp gáp lật sách, gấp gáp đổ mồi hôi trán...
Đến khi chân cô tê đến mất hết cảm giác mới biết được ba tiếng đã trôi qua...
Sau khi khép lại ba quyển sách, sắc mặt Thắng Nam cắt không còn giọt máu.
Cô đã lướt và đọc xong cả ba quyển sách trong trạng thái nặng nề pha lẫn chút kích động. Tất cả... tất cả như cuốn phim chậm từ từ lật lại trí nhớ đầu óc cô.
Lâm Bá Ngọc chết!
Lâm Bá Ngọc chết sau ngày cô tự quyên sinh, chấm dứt mạng sống của mình.
Sách ghi chàng bị phong hàn suốt bốn ngày, chàng thổ huyết mà chết... công chúa Kiến Ninh cũng vì thương nhớ mà sinh bệnh mất không lâu sau đó.
Trời đất quay như quay cuồng trước mắt Thắng Nam.
Nỗi đau xót chưa hết thì cô chợt phát giác rằng, có lẽ... Hàn Mặc Niên cũng biết về kiếp trước giống cô... anh biết, biết tất cả! Nếu không, tại sao lại có ba quyển sách này, không thể nào anh lại có thể quan tâm về lịch sử Nam Lăng như thế, chắc chắn anh đã biết gì đó. Nhưng ngặc nỗi, cô không biết anh có biết cô chính là Giản Dao Dao kiếp trước không? Trong sử sách không hề nhắc đến cô, mà sao có thể nhắc đến cô được! Cô chỉ là một kỹ nữ lầu xanh kiếp đó thôi..
Càng suy nghĩ càng rối bời.
Không được, phải bình tĩnh. Bình tĩnh đợi anh về hỏi cho ra chuyện! Cô cũng sẽ nói với anh rằng cô chính là Giản Dao Dao kiếp trước, người con gái anh yêu kiếp trước...
Cô hít thở đều, cất lại ba quyển sách đó vào lại ngăn cũ. Cô liêu xiêu đứng dậy, mặt vẫn chưa hồng hào trở lại.
*
Đến trưa, có tiếng chuông cửa.
Thắng Nam đang nhào bột làm bánh chẻo, cả cái tạp đề chấm bi đỏ cũng dính bột, mặt mày cũng dính lem bột, nhưng khuôn mặt cô rất rạng ngời.
Lúc cô suy nghĩ làm bánh chẻo, đã thông suốt đầu óc. Chính xác đây là ý trời! Cô sẽ đợi anh về và nói chuyện.
Cô và anh, sẽ có cuộc hội ngộ tương phùng cảm động nhất!
Cứ thế mãi mê làm, còn tính làm rất nhiều, cô sẽ chia một ít cho Lý An và Thâm Sâm... cho đến khi chuông cửa báo liên tục.
Cô phủi tay đầy bột vào tạp đề, nhanh chân ra mở, trái tim theo đó đập thình thịch.
Hàn Mặc Niên bỏ quên đồ nên quay lại lấy sao? Có thể lắm nha.
Cô hớn hở chạy ra mở cửa, nụ cười cũng rạng rỡ trên môi, nhưng khi ánh sáng từ bên ngoài cánh cửa chiếu vào, cô bắt gặp một thiên sứ hạ phàm, chói chang cả mắt.
“Mặc...” cô chỉ nói được một chữ rồi câm nín.
Thiên sứ với đôi mắt u buồn nhìn cô, đôi con ngươi khẽ chớp, mi tâm run run, nhưng lại không hề yếu thế, rất có sức hấp dẫn.
Thắng Nam chới với, sắc mặt lúc này là xanh lét.
Cái ngày quái quỷ gì thế này?!
Kiến Ninh công chúa...
Khiết Du...
Đang đứng trước mặt cô!
Cô không thể nào quên được! Có chết cũng không quên được!
Người con gái với đôi mắt đen láy tinh khiết như chưa hề bị vẩn đục, khí chất ôn hoà luôn đem đến cảm giác yên bình. Dù có trong hình dạng nghèo hèn hay gấm hoa sang giàu vây quanh vẫn một mực tinh khiết như gió trời. Cô không bao giờ quên người con gái có đôi môi anh đào hồng nộm với nốt ruồi nhỏ bên khoé môi kia...
Người con gái đã bên cạnh người cô yêu, người con gái được gọi là thanh mai trúc mã của người cô đã moi cả ruột gan ra để mà yêu, suốt hai kiếp.
Kiến Ninh và Khiết Du, chính là cô gái đang đứng trước mặt cô hiện tại. Vì quá ấn tượng sâu sắc, không thể nào quên được!
Cô nhìn đến quên cả thở.
Thu Nguyệt lạnh nhạt nhìn cô gái nhếch nhác trước mặt mà ghen tị lẫn tức giận. Tất cả như sóng ngầm đang cuộn trong ngực cô, đợi được trào dâng.
Dáng người ốm yếu hơn cả trong hình cô nhìn qua, tóc tai rũ rượi còn dính bột gì đó trắng trắng, trên chiếc tạp đề còn dính nhiều vết trắng đó hơn, cả mặt mày cũng vậy. Tuy thế... vẫn không chìm nổi vẻ đẹp thanh thuần bức người kia lộ rõ, nhất là đôi mắt còn trong veo hơn cả pha lê.
Thế mà trong mắt đầy sự phức tạp.
Thu Nguyệt hít một hơi dài, ánh mắt càng lạnh lùng hơn nữa, khi cứ nghĩ đến cô gái này đang sử dụng bếp của nhà Hàn Mặc Niên, được sống bên cạnh anh trong khi đó đáng lý ra vị trí đó phải là của cô.
“Chào cô Thắng.” Thu Nguyệt mỉm cười.
Bây giờ hồn mới nhập vào xác, Thắng Nam thu cái ngờ nghệch, gật đầu: “Chào. Cô đây là...”
“Tôi là Bạch Thu Nguyệt, hôn thê của Hàn Mặc Niên, chủ của căn hộ này.” Thu Nguyệt cười mỉa, tung một đòn chí mạng.
*
Thắng Nam rửa tay rửa mặt, cô tháo tạp đề ra, rồi rót cho Thu Nguyệt một ly nước lọc đang ngồi ở ghế sô pha.
Chỉ vừa kịp đặt ly xuống, Thu Nguyệt đã nói vào vấn đề chính làm Thắng Nam trở tay không kịp lần nữa.
“Thắng Nam, tôi đề nghị cô hãy rời khỏi Hàn Mặc Niên.” Đôi mắt ẩn chứa nghiêm túc lẫn chế giễu rõ mười mươi của Thu Nguyệt phóng thẳng đến Thắng Nam vừa mới đặt mông xuống ghế sô pha bên cạnh.
Thắng Nam tự nhiên thẳng lưng, những tổn thương cũ tưởng như lành lại bị xé toạt ra, xác múi từng cơn. Cô nghẹn lời.
Nhìn tình địch không phản bác, Thu Nguyệt tấn công thêm: “Thắng Nam, cô là kẻ đang phá hoại gia đình người khác đấy, cô hiểu chứ?”
Có nhiều lời Thắng Nam muốn biện minh, biện rằng Hàn Mặc Niên cần cô, Hàn Mặc Niên rất cần cô lúc này. Nhưng vợ sắp cưới anh biết rồi, cô ấy đến rồi, cô ấy đã từng là vợ của anh kiếp trước kiếp trước nữa, cô ấy có quyền, còn cô thì không.
Cô chưa từng rõ mối quan hệ giữa cô và Hàn Mặc Niên. Cô lấy danh nghĩa gì bên anh để phản biện đây?
“Tôi... tôi...” Thắng Nam bất đầu hoảng loạn.
Thu Nguyệt giọng đầy mỉa mai: “Bất kể vì việc gì, tôi và Mặc Niên cũng sẽ trở thành vợ chồng. Còn cô, không bao giờ có thể chia cắt được tôi và anh ấy! Cô chỉ là kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc người khác, nếu tôi đăng việc này lên báo, không biết sẽ ra sao nhỉ?”
Thắng Nam lắc đầu, “Cô Bạch... tôi có thể... chạm vào Mặc Niên.”
“Tôi biết cô đang giúp anh ấy.”
“Nhưng cô có nghĩ đến khi anh ấy hết chứng bệnh cưỡng chế ám ảnh đó, thì cô cũng không còn giá trị lợi dụng không? Thắng Nam, cô tại sao lại không nghĩ đến làm kẻ thứ ba là rất khốn nạn không?”
Thu Nguyệt dường như mất hết bình tĩnh. Một cô gái trầm mặc vốn có, bây giờ lại lạnh lùng tàn nhẫn như thế.
Thắng Nam cắn môi, một sự thất vọng bỗng dưng ập tới, cô chỉ biết lặng im.
“Thắng Nam, quá khứ của Mặc Niên rất tồi tệ, cô quá trong sáng nên không bao giờ có thể thấu hiểu được anh ấy. Tôi đã ở bên anh ấy từ lúc 13 tuổi, chúng tôi là thanh mai trúc mã từ nhỏ. Chúng tôi hơn mười năm bên nhau, cô xem xem, mười năm với vài tháng quen biết của cô, anh ấy sẽ chọn bên nào?” Thu Nguyệt chẳng ngại nói dối, dù sao, người đàn ông đó, cô không thể đánh mất được.
Một tiếng nổ “oành” vào tai Thắng Nam. Lại là thanh mai trúc mã? Ba kiếp là thanh mai trúc mã, còn cô là gì đây?
Trong đầu cô chợt nảy ra một ý nghĩ...
Thu Nguyệt thấy tình địch đang xao động, liền tung chiêu tiếp tục. Cô nhẹ nhàng bắt chéo chân, giọng cô rất ngọt ngào và ấm, nay lại đầy khinh miệt: “Thắng Nam, à không, phải gọi là Chu Tiểu Nam, năm nay 21 tuổi...”
Thắng Nam bỗng dựng tóc gáy, cô trợn mắt nhìn Bạch Thu Nguyệt đối diện.
Thu Nguyệt nhoẻ miệng cười, nói tiếp: “Năm 16 tuổi vào trại cải tạo Khu S ở Thành phố S vì tội cố ý gây thương tích, ba năm cải tạo tốt nên được thả, sau đó lại làm PG cho Đế Đài.” Cô lại nhìn sắc mặt Thắng Nam rồi buông lời nói tiếp: ”Cha là Chu Đào mẹ là Thắng Ngọc Phụng cùng là người ở Tân Tô, Thành phố E xa xôi. Cha mất năm 7 tuổi, đến khi 16 mẹ cô đi thêm bước nữa, nhưng sống chưa đầy nửa năm đã xảy ra xô xát do việc cô bất đồng cùng người cha dượng, trong lúc cãi vả đã đâm ông ta hai nhát dao vào người, thương tật vĩnh viễn hai mươi lăm phần trăm. Thắng Ngọc Phụng bán hết tài sản để đền thiệt hại và cuốn gói rời khỏi Tân Tô, đến Thành phố S lập nghiệp và nuôi cô cải tạo...”
“Không phải! Tôi là Thắng Nam, không phải Chu Tiểu Nam!” Thắng Nam hốt hoảng cực độ, hét to. Trái tim cô như không phải của mình nữa, tay chân rụng rời.
“Chu Tiểu Nam! Cô đừng hòng qua mặt tôi! Cái vết nhơ này tôi chỉ cần bỏ ra chút tiền mời thám tử giỏi là có thể tìm ra ngay. Cô nghĩ làm lại một thân thế mới là mọi việc trong quá khứ liền biến mất ư? Cô nghĩ Hàn Mặc Niên sẽ chấp nhận một tên giết người như cô ư?” Thu Nguyệt cũng kích động, đứng dậy lên giọng với Thắng Nam.
“Không... tôi không phải! Tôi là Thắng Nam...” Thắng Nam lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt tuông rơi như mưa.
Quá khứ một lần nữa bị khoét ra, mọi thứ... mọi thứ như ác mộng đeo bám cô đang dần quay trở lại đầu óc cô, kinh hoàng, hoảng loạn, thất vọng đổ ập vào người.
Thu Nguyệt vội lấy từ trong túi một xấp giấy tờ đối chứng, vứt lên bàn. Cô đay nghiến: “Chu Tiểu Nam, cô có gan làm thì phải có gan nhận! Tôi không bao giờ chấp nhận việc cô nói dối để có được Hàn Mặc Niên. Cô chỉ là kẻ dối trá lợi dụng thời cơ để bên anh ấy, cô hãy trả anh ấy lại cho tôi!”
“Anh ấy không phải hàng hoá... anh ấy không phải...” Thắng Nam càng nhỏ giọng, cô lắc đầu nhìn giấy tờ trên bàn. Cô còn có thể thấy dược hình ảnh 3x4 của cô năm cô 16 tuổi được dán trên một tờ giấy.
Thu Nguyệt nắm chặt tay: “Chu Tiểu Nam cô rất dơ bẩn, cô hiểu không? Cô không xứng đáng, người xứng đáng mới chính là tôi! Tôi đã rất cố gắng để được đứng cạnh anh ấy, tôi đã dẹp bỏ niềm kiêu hãnh của mình chỉ vì muốn được làm vợ anh ấy, tôi yêu anh ấy, yêu từ lúc vừa gặp! Còn cô? Cô có gì? Ngoài khuôn mặt thơ ngây giả tạo?”
“Cô có cái gì? Quá khứ dơ bẩn, thân thể dơ bẩn, khuôn mặt dơ bẩn! Mọi thứ ở cô không bao giờ có thể sáng ngang với Hàn Mặc Niên, anh ấy chỉ là thức thời say đắm, nhưng tôi sẽ cho anh ấy biết tất cả về cô, anh ấy sẽ tỉnh ra và kinh tởm cô như tôi lúc này! Gái bao đời đời vẫn là gái bao!” Thu Nguyệt nói đến độ mất khôn, không phải là con người lễ phép bình thường nữa.
Dơ bẩn ư? Thắng Nam thẫn thờ nhìn Thu Nguyệt. Đúng rồi... cô rất dơ bẩn! Cô biết mà... nhưng Hàn Mặc Niên, anh sẽ giống như lời Bạch Thu Nguyệt nói không? Cô sợ sẽ nhìn thấy cảnh tượng đó... rất sợ!
Bạch Thu Nguyệt, cô gái này... nhìn tới lui vẫn hơn cô rất nhiều, giờ cô ta lăng mạ cô cũng không có gì để phản biện.
Đúng rồi! Người con gái này, ba kiếp luôn ở cạnh anh. Có phải vì sự xuất hiện của cô làm họ chia cách không? Kiếp đầu tiên, họ bị cách chia vì cô, kiếp thứ hai cũng bị cách chia vì cô, đến kiếp này...
Số trời đã định họ là một đôi đúng không? Vậy tại sao còn cho cô xuất hiện ở đây... giữa thế giới bao la, tại sao cô lại gặp họ?
Tại sao vậy?
“Cô nên suy nghĩ kỹ lại đi. Nếu cô rời khỏi chồng tương lai của tôi, tôi sẽ không đem giấy tờ này lên mặt báo, nếu không, lúc đó cả đường sống cô cũng chẳng còn. Đối với những người phụ nữ khác khi thấy tình địch, cách của tôi là quá nhẹ nhàng cho cô rồi!” Thu Nguyệt hít thở lấy bình tĩnh, lại cười giễu: “Chu Tiểu Nam, hãy suy nghĩ lại lời nói của tôi, Hàn Mặc Niên chỉ đang lợi dụng cô thôi.”
Nói xong, Thu Nguyệt cầm túi xách rời đi. Bỏ lại Thắng Nam ngồi thẫn thờ dưới sàn gạch, nhìn những giấy tờ tuỳ thân về mình, nước mắt ướt đẫm.
Rời bỏ Hàn Mặc Niên, cô làm được không?
Thắng Nam tính nhẩm từng ngày đợi câu nói của Hàn Mặc Niên, khuôn mặt vui sướng không thôi.
Anh sẽ nói gì đây?
Tiểu Nam, tôi cũng thích em; Tiểu Nam, tôi và em quen nhau đi; Chúng ta hợp ý nhau rồi; Em đồng ý làm bạn gái tôi nhé?...
Nghĩ nhiêu đó thôi mặt Thắng Nam đã nóng bừng bừng.
Cô đi dạo một phòng trong thư phòng của Hàn Mặc Niên, sẵng tiện lau bụi vào dọn dẹp lại giấy tờ chất đống trên bàn làm việc của anh.
Hàn Mặc Niên có rất nhiều sách, phải hơn sáu trăm quyển các loại được xếp trên ba chiếc kệ bốn hàng ngang lớn, toàn là sách nước ngoài, chỉ có lác đác vài quyển tiếng Trung, nhưng về nghiên cứu vật lý, sách chính trị, kinh tế, tất tần tật...
Thắng Nam lần nào bước vào cũng choáng váng mặt mày. Nhớ lại cảnh bị anh trêu chọc vì cầm ngược sách hôm đó, thiệt là muốn độn thổ!
Cô cầm chổi quét bụi, khẽ quét từng lớp ngoài của kệ sách, cũng lơ đãng ngắm nghía từng quyển sách một, có quyển cô cầm trên tay vì cái tên rất lạ nhưng nhìn đến năm xuất bản lại ngớ ngẩn, mẹ ơi, năm 1910... rất cũ rồi đó! Tuy cô mù về vấn đề sách, nhưng đã xuất bản lâu như thế chắc chắn với giá thành bây giờ không rẻ và cực kỳ hiếm.
Quét dọn được ba kệ sách cũng đã là hai mươi phút sau. Tiếp đó Thắng Nam dọn đến bàn làm việc của Hàn Mặc Niên.
Giấy tờ các loại đập vào mắt Thắng Nam chẳng khác gì bù nhìn, chẳng hiểu gì hết, nên cô cứ xếp gọn lại rồi đặt thành một chồng ngay ngắn trên bàn thôi.
Đến các ngăn tủ lại rất sạch sẽ vì anh chẳng nhét gì vào đó. Nhưng, kéo đến ngăn thứ ba bên phải, lại xuất hiện ba quyển sách, cô chỉ tò mò, là tò mò lấy ra xem thôi, vì tại sao anh không để lên kệ sách lại nhét nó ở đây...
Một cuốn sách rất dày là Bách khoa thư Lịch sử Trung Quốc, Thắng Nam không thể nghĩ được Hàn Mặc Niên đọc quyển sách này vì sao... cô thấy còn rất mới, không hề có dấu vết thời gian của việc đã từng sử dụng qua.
Đến quyển thứ hai có tên Bí ẩn sụp đổ của các vương triều. Cô hơi bất ngờ, mỉm cười, không ngờ anh lại yêu thích tìm hiểu về lịch sử như vậy.
Tuy nhiên, đến quyển thứ ba Thắng Nam hoảng sợ như gặp phải ma, làm rơi quyển sách đó xuống đất, mặt trắng bệch ra. Quyển sách nằm dưới đất có tên Kinh quốc - Bí ẩn qua các Triều đại Nam Lăng.
Triều đại Nam Lăng...
Thời gian của Lâm Bá Ngọc và Giản Dao Dao...
Có thật trong lịch sử ư? Không thể tin được...
Thắng Nam gấp gáp nhặt sách lên, cô gấp gáp đọc, gấp gáp lật sách, gấp gáp đổ mồi hôi trán...
Đến khi chân cô tê đến mất hết cảm giác mới biết được ba tiếng đã trôi qua...
Sau khi khép lại ba quyển sách, sắc mặt Thắng Nam cắt không còn giọt máu.
Cô đã lướt và đọc xong cả ba quyển sách trong trạng thái nặng nề pha lẫn chút kích động. Tất cả... tất cả như cuốn phim chậm từ từ lật lại trí nhớ đầu óc cô.
Lâm Bá Ngọc chết!
Lâm Bá Ngọc chết sau ngày cô tự quyên sinh, chấm dứt mạng sống của mình.
Sách ghi chàng bị phong hàn suốt bốn ngày, chàng thổ huyết mà chết... công chúa Kiến Ninh cũng vì thương nhớ mà sinh bệnh mất không lâu sau đó.
Trời đất quay như quay cuồng trước mắt Thắng Nam.
Nỗi đau xót chưa hết thì cô chợt phát giác rằng, có lẽ... Hàn Mặc Niên cũng biết về kiếp trước giống cô... anh biết, biết tất cả! Nếu không, tại sao lại có ba quyển sách này, không thể nào anh lại có thể quan tâm về lịch sử Nam Lăng như thế, chắc chắn anh đã biết gì đó. Nhưng ngặc nỗi, cô không biết anh có biết cô chính là Giản Dao Dao kiếp trước không? Trong sử sách không hề nhắc đến cô, mà sao có thể nhắc đến cô được! Cô chỉ là một kỹ nữ lầu xanh kiếp đó thôi..
Càng suy nghĩ càng rối bời.
Không được, phải bình tĩnh. Bình tĩnh đợi anh về hỏi cho ra chuyện! Cô cũng sẽ nói với anh rằng cô chính là Giản Dao Dao kiếp trước, người con gái anh yêu kiếp trước...
Cô hít thở đều, cất lại ba quyển sách đó vào lại ngăn cũ. Cô liêu xiêu đứng dậy, mặt vẫn chưa hồng hào trở lại.
*
Đến trưa, có tiếng chuông cửa.
Thắng Nam đang nhào bột làm bánh chẻo, cả cái tạp đề chấm bi đỏ cũng dính bột, mặt mày cũng dính lem bột, nhưng khuôn mặt cô rất rạng ngời.
Lúc cô suy nghĩ làm bánh chẻo, đã thông suốt đầu óc. Chính xác đây là ý trời! Cô sẽ đợi anh về và nói chuyện.
Cô và anh, sẽ có cuộc hội ngộ tương phùng cảm động nhất!
Cứ thế mãi mê làm, còn tính làm rất nhiều, cô sẽ chia một ít cho Lý An và Thâm Sâm... cho đến khi chuông cửa báo liên tục.
Cô phủi tay đầy bột vào tạp đề, nhanh chân ra mở, trái tim theo đó đập thình thịch.
Hàn Mặc Niên bỏ quên đồ nên quay lại lấy sao? Có thể lắm nha.
Cô hớn hở chạy ra mở cửa, nụ cười cũng rạng rỡ trên môi, nhưng khi ánh sáng từ bên ngoài cánh cửa chiếu vào, cô bắt gặp một thiên sứ hạ phàm, chói chang cả mắt.
“Mặc...” cô chỉ nói được một chữ rồi câm nín.
Thiên sứ với đôi mắt u buồn nhìn cô, đôi con ngươi khẽ chớp, mi tâm run run, nhưng lại không hề yếu thế, rất có sức hấp dẫn.
Thắng Nam chới với, sắc mặt lúc này là xanh lét.
Cái ngày quái quỷ gì thế này?!
Kiến Ninh công chúa...
Khiết Du...
Đang đứng trước mặt cô!
Cô không thể nào quên được! Có chết cũng không quên được!
Người con gái với đôi mắt đen láy tinh khiết như chưa hề bị vẩn đục, khí chất ôn hoà luôn đem đến cảm giác yên bình. Dù có trong hình dạng nghèo hèn hay gấm hoa sang giàu vây quanh vẫn một mực tinh khiết như gió trời. Cô không bao giờ quên người con gái có đôi môi anh đào hồng nộm với nốt ruồi nhỏ bên khoé môi kia...
Người con gái đã bên cạnh người cô yêu, người con gái được gọi là thanh mai trúc mã của người cô đã moi cả ruột gan ra để mà yêu, suốt hai kiếp.
Kiến Ninh và Khiết Du, chính là cô gái đang đứng trước mặt cô hiện tại. Vì quá ấn tượng sâu sắc, không thể nào quên được!
Cô nhìn đến quên cả thở.
Thu Nguyệt lạnh nhạt nhìn cô gái nhếch nhác trước mặt mà ghen tị lẫn tức giận. Tất cả như sóng ngầm đang cuộn trong ngực cô, đợi được trào dâng.
Dáng người ốm yếu hơn cả trong hình cô nhìn qua, tóc tai rũ rượi còn dính bột gì đó trắng trắng, trên chiếc tạp đề còn dính nhiều vết trắng đó hơn, cả mặt mày cũng vậy. Tuy thế... vẫn không chìm nổi vẻ đẹp thanh thuần bức người kia lộ rõ, nhất là đôi mắt còn trong veo hơn cả pha lê.
Thế mà trong mắt đầy sự phức tạp.
Thu Nguyệt hít một hơi dài, ánh mắt càng lạnh lùng hơn nữa, khi cứ nghĩ đến cô gái này đang sử dụng bếp của nhà Hàn Mặc Niên, được sống bên cạnh anh trong khi đó đáng lý ra vị trí đó phải là của cô.
“Chào cô Thắng.” Thu Nguyệt mỉm cười.
Bây giờ hồn mới nhập vào xác, Thắng Nam thu cái ngờ nghệch, gật đầu: “Chào. Cô đây là...”
“Tôi là Bạch Thu Nguyệt, hôn thê của Hàn Mặc Niên, chủ của căn hộ này.” Thu Nguyệt cười mỉa, tung một đòn chí mạng.
*
Thắng Nam rửa tay rửa mặt, cô tháo tạp đề ra, rồi rót cho Thu Nguyệt một ly nước lọc đang ngồi ở ghế sô pha.
Chỉ vừa kịp đặt ly xuống, Thu Nguyệt đã nói vào vấn đề chính làm Thắng Nam trở tay không kịp lần nữa.
“Thắng Nam, tôi đề nghị cô hãy rời khỏi Hàn Mặc Niên.” Đôi mắt ẩn chứa nghiêm túc lẫn chế giễu rõ mười mươi của Thu Nguyệt phóng thẳng đến Thắng Nam vừa mới đặt mông xuống ghế sô pha bên cạnh.
Thắng Nam tự nhiên thẳng lưng, những tổn thương cũ tưởng như lành lại bị xé toạt ra, xác múi từng cơn. Cô nghẹn lời.
Nhìn tình địch không phản bác, Thu Nguyệt tấn công thêm: “Thắng Nam, cô là kẻ đang phá hoại gia đình người khác đấy, cô hiểu chứ?”
Có nhiều lời Thắng Nam muốn biện minh, biện rằng Hàn Mặc Niên cần cô, Hàn Mặc Niên rất cần cô lúc này. Nhưng vợ sắp cưới anh biết rồi, cô ấy đến rồi, cô ấy đã từng là vợ của anh kiếp trước kiếp trước nữa, cô ấy có quyền, còn cô thì không.
Cô chưa từng rõ mối quan hệ giữa cô và Hàn Mặc Niên. Cô lấy danh nghĩa gì bên anh để phản biện đây?
“Tôi... tôi...” Thắng Nam bất đầu hoảng loạn.
Thu Nguyệt giọng đầy mỉa mai: “Bất kể vì việc gì, tôi và Mặc Niên cũng sẽ trở thành vợ chồng. Còn cô, không bao giờ có thể chia cắt được tôi và anh ấy! Cô chỉ là kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc người khác, nếu tôi đăng việc này lên báo, không biết sẽ ra sao nhỉ?”
Thắng Nam lắc đầu, “Cô Bạch... tôi có thể... chạm vào Mặc Niên.”
“Tôi biết cô đang giúp anh ấy.”
“Nhưng cô có nghĩ đến khi anh ấy hết chứng bệnh cưỡng chế ám ảnh đó, thì cô cũng không còn giá trị lợi dụng không? Thắng Nam, cô tại sao lại không nghĩ đến làm kẻ thứ ba là rất khốn nạn không?”
Thu Nguyệt dường như mất hết bình tĩnh. Một cô gái trầm mặc vốn có, bây giờ lại lạnh lùng tàn nhẫn như thế.
Thắng Nam cắn môi, một sự thất vọng bỗng dưng ập tới, cô chỉ biết lặng im.
“Thắng Nam, quá khứ của Mặc Niên rất tồi tệ, cô quá trong sáng nên không bao giờ có thể thấu hiểu được anh ấy. Tôi đã ở bên anh ấy từ lúc 13 tuổi, chúng tôi là thanh mai trúc mã từ nhỏ. Chúng tôi hơn mười năm bên nhau, cô xem xem, mười năm với vài tháng quen biết của cô, anh ấy sẽ chọn bên nào?” Thu Nguyệt chẳng ngại nói dối, dù sao, người đàn ông đó, cô không thể đánh mất được.
Một tiếng nổ “oành” vào tai Thắng Nam. Lại là thanh mai trúc mã? Ba kiếp là thanh mai trúc mã, còn cô là gì đây?
Trong đầu cô chợt nảy ra một ý nghĩ...
Thu Nguyệt thấy tình địch đang xao động, liền tung chiêu tiếp tục. Cô nhẹ nhàng bắt chéo chân, giọng cô rất ngọt ngào và ấm, nay lại đầy khinh miệt: “Thắng Nam, à không, phải gọi là Chu Tiểu Nam, năm nay 21 tuổi...”
Thắng Nam bỗng dựng tóc gáy, cô trợn mắt nhìn Bạch Thu Nguyệt đối diện.
Thu Nguyệt nhoẻ miệng cười, nói tiếp: “Năm 16 tuổi vào trại cải tạo Khu S ở Thành phố S vì tội cố ý gây thương tích, ba năm cải tạo tốt nên được thả, sau đó lại làm PG cho Đế Đài.” Cô lại nhìn sắc mặt Thắng Nam rồi buông lời nói tiếp: ”Cha là Chu Đào mẹ là Thắng Ngọc Phụng cùng là người ở Tân Tô, Thành phố E xa xôi. Cha mất năm 7 tuổi, đến khi 16 mẹ cô đi thêm bước nữa, nhưng sống chưa đầy nửa năm đã xảy ra xô xát do việc cô bất đồng cùng người cha dượng, trong lúc cãi vả đã đâm ông ta hai nhát dao vào người, thương tật vĩnh viễn hai mươi lăm phần trăm. Thắng Ngọc Phụng bán hết tài sản để đền thiệt hại và cuốn gói rời khỏi Tân Tô, đến Thành phố S lập nghiệp và nuôi cô cải tạo...”
“Không phải! Tôi là Thắng Nam, không phải Chu Tiểu Nam!” Thắng Nam hốt hoảng cực độ, hét to. Trái tim cô như không phải của mình nữa, tay chân rụng rời.
“Chu Tiểu Nam! Cô đừng hòng qua mặt tôi! Cái vết nhơ này tôi chỉ cần bỏ ra chút tiền mời thám tử giỏi là có thể tìm ra ngay. Cô nghĩ làm lại một thân thế mới là mọi việc trong quá khứ liền biến mất ư? Cô nghĩ Hàn Mặc Niên sẽ chấp nhận một tên giết người như cô ư?” Thu Nguyệt cũng kích động, đứng dậy lên giọng với Thắng Nam.
“Không... tôi không phải! Tôi là Thắng Nam...” Thắng Nam lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt tuông rơi như mưa.
Quá khứ một lần nữa bị khoét ra, mọi thứ... mọi thứ như ác mộng đeo bám cô đang dần quay trở lại đầu óc cô, kinh hoàng, hoảng loạn, thất vọng đổ ập vào người.
Thu Nguyệt vội lấy từ trong túi một xấp giấy tờ đối chứng, vứt lên bàn. Cô đay nghiến: “Chu Tiểu Nam, cô có gan làm thì phải có gan nhận! Tôi không bao giờ chấp nhận việc cô nói dối để có được Hàn Mặc Niên. Cô chỉ là kẻ dối trá lợi dụng thời cơ để bên anh ấy, cô hãy trả anh ấy lại cho tôi!”
“Anh ấy không phải hàng hoá... anh ấy không phải...” Thắng Nam càng nhỏ giọng, cô lắc đầu nhìn giấy tờ trên bàn. Cô còn có thể thấy dược hình ảnh 3x4 của cô năm cô 16 tuổi được dán trên một tờ giấy.
Thu Nguyệt nắm chặt tay: “Chu Tiểu Nam cô rất dơ bẩn, cô hiểu không? Cô không xứng đáng, người xứng đáng mới chính là tôi! Tôi đã rất cố gắng để được đứng cạnh anh ấy, tôi đã dẹp bỏ niềm kiêu hãnh của mình chỉ vì muốn được làm vợ anh ấy, tôi yêu anh ấy, yêu từ lúc vừa gặp! Còn cô? Cô có gì? Ngoài khuôn mặt thơ ngây giả tạo?”
“Cô có cái gì? Quá khứ dơ bẩn, thân thể dơ bẩn, khuôn mặt dơ bẩn! Mọi thứ ở cô không bao giờ có thể sáng ngang với Hàn Mặc Niên, anh ấy chỉ là thức thời say đắm, nhưng tôi sẽ cho anh ấy biết tất cả về cô, anh ấy sẽ tỉnh ra và kinh tởm cô như tôi lúc này! Gái bao đời đời vẫn là gái bao!” Thu Nguyệt nói đến độ mất khôn, không phải là con người lễ phép bình thường nữa.
Dơ bẩn ư? Thắng Nam thẫn thờ nhìn Thu Nguyệt. Đúng rồi... cô rất dơ bẩn! Cô biết mà... nhưng Hàn Mặc Niên, anh sẽ giống như lời Bạch Thu Nguyệt nói không? Cô sợ sẽ nhìn thấy cảnh tượng đó... rất sợ!
Bạch Thu Nguyệt, cô gái này... nhìn tới lui vẫn hơn cô rất nhiều, giờ cô ta lăng mạ cô cũng không có gì để phản biện.
Đúng rồi! Người con gái này, ba kiếp luôn ở cạnh anh. Có phải vì sự xuất hiện của cô làm họ chia cách không? Kiếp đầu tiên, họ bị cách chia vì cô, kiếp thứ hai cũng bị cách chia vì cô, đến kiếp này...
Số trời đã định họ là một đôi đúng không? Vậy tại sao còn cho cô xuất hiện ở đây... giữa thế giới bao la, tại sao cô lại gặp họ?
Tại sao vậy?
“Cô nên suy nghĩ kỹ lại đi. Nếu cô rời khỏi chồng tương lai của tôi, tôi sẽ không đem giấy tờ này lên mặt báo, nếu không, lúc đó cả đường sống cô cũng chẳng còn. Đối với những người phụ nữ khác khi thấy tình địch, cách của tôi là quá nhẹ nhàng cho cô rồi!” Thu Nguyệt hít thở lấy bình tĩnh, lại cười giễu: “Chu Tiểu Nam, hãy suy nghĩ lại lời nói của tôi, Hàn Mặc Niên chỉ đang lợi dụng cô thôi.”
Nói xong, Thu Nguyệt cầm túi xách rời đi. Bỏ lại Thắng Nam ngồi thẫn thờ dưới sàn gạch, nhìn những giấy tờ tuỳ thân về mình, nước mắt ướt đẫm.
Rời bỏ Hàn Mặc Niên, cô làm được không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook