Cố Dĩ Bạch cũng xào hai cây rau cho mình, nấu cơm xong, ngồi ở đối diện cô.

Lúc Tô Mộc Hề ăn được một nửa, cảm thấy không còn đói như trước nữa, mới nhớ ra còn có việc quan trọng, liền hỏi: “Mục Liễu Sắt đang ở đâu?”

“Bây giờ chắc đang ở trong một thị trấn nhỏ tên là Thạch Hưng ở phía Nam.”

“Sao anh lại tìm ra được?” Cô tò mò hỏi, bản thân cô đã quen Mục Liễu Sắt cũng lâu, nhưng lại không biết gì nhiều về thông tin của cô ta, ví dụ nói về tuổi tác, quê quán gì gì đó, cô hoàn toàn không biết. Mà Cố Dĩ Bạch, quen biết cô ta trong một thời gian ngắn hơn, theo lí thì nên biết ít hơn mới đúng.

“Tìm được qua Khúc Gia Dương.” Cố Dĩ Bạch đáp, “Tìm được địa chỉ của Khúc Gia Dương thông qua hệ thống của công an, nhân tiện qua hỏi thăm một chút.”

Tô Mộc Hề kinh ngạc, lập tức cười một tiếng: “Anh làm vậy, có được xem là đang lạm dụng chức quyền không?”

Cố Dĩ Bạch mím môi, rũ mắt, nghĩ một hồi lại nói: “Cũng là vì em.”

“Ôi dào, anh cũng không thể nói như vậy được, tôi cũng không có kêu anh dùng hệ thống của cảnh sát để điều tra Khúc Gia Dương, là chính anh muốn làm như vậy, lại lôi tôi xuống nước cùng.”  Tô Mộc Hề nói, một câu phủ nhận sạch sẽ.

Cố Dĩ Bạch cười cười: “Emyên tâm, tôi đã xoá lịch sử kiểm tra rồi, sẽ không có ai biết đâu.”

Tô Mộc Hề nhìn anh, người này nhìn qua thì ngay thẳng, nhưng lúc làm việc cũng rất có mắt nhìn.

“Nếu em muốn đi tìm Mục Liễu Sắt nói chuyện, tôi sẽ đi cùng em.” Cố Dĩ Bạch nói, chiếc đũa anh cầm trên tay từ đầu đến cuối đều không có động vào bát cơm, xem ra phải nói cho xong mới bắt đầu ăn.

“Không cần, tôi tự đi được rồi.” Tô Mộc Hề nói, “Còn không biết chỗ đó là nơi khỉ gió nào, tôi đi thăm dò đường trước.”

“Tôi đã xin nghỉ xong rồi. Tôi đi chung với em, như vậy mới có thể yên tâm được.” Cố Dĩ Bạch nhìn cô, giọng nói trước sau đều nhẹ nhàng như một, nhưng Tô Mộc Hề nghe xong lại có chút sửng sốt.

Cô cầm ly nước trên bàn hớp một ngụm, Cố Dĩ Bạch đưa mắt nhìn ly nước của cô, đến khi cô bỏ ly nước xuống, ánh mắt vẫn còn ở đó.

“Tiểu Hề, đây là ly nước của tôi.”

Tô Mộc Hề đang uống một ngụm thì bị sặc, mặt đỏ lên, liên tục ho khan vài tiếng mới bình thường lại được.

Cô ngạc nhiên nhìn cái ly trong tay minh, lại nhìn cái ly khác đặt trên bàn.

Hai cái ly giống nhau như đúc, lại đặt gần nhau, cầm nhầm cũng là chuyện bình thường.

“Vậy tại sao anh lại không nói cho tôi biết?”

“Thật ra đây cũng là ly mới, cũng sao đâu.” Cố Dĩ Bạch nói, tự mình lấy một ly nước khác đặt trước mặt.

Khóe miệng của Tô Mộc Hề giật giật: “Lần sau anh nói chuyện, có thể nói ra liền một lần được không?”

“Được.” Cố Dĩ Bạch nói, dừng lại một chút lại hỏi. “Em định khi nào đi, để tôi đặt vé máy bay.”

“Càng nhanh càng tốt, ngay ngày mai đi.” Tô Mộc Hề nói, ăn nốt miếng thịt bò cuối cùng, buông dao nĩa, ợ một cái.

Cố Dĩ Bạch gật đầu: “Đặt vé máy bay vào chiều mai được chứ?”

“Được.” Tô Mộc Hề đứng lên duỗi người, lại ngáp một cái, “Tôi về trước đây, mai gặp.”

Cố Dĩ Bạch buông chiếc đũa xuống: “Để tôi đưa em về, khuya rồi, một mình em trở về không an toàn.”

Tô Mộc Hề nhìn dáng vẻ kiên trì muốn đưa cô về của anh, hơn nữa lúc trước chính cô còn từng trải qua mấy chuyện thần bí, đi về vào lúc tối khuya thật sự rất không an toàn, do dự trong chốc lát. Liếc mắt thấy Cố Dĩ Bạch còn chưa ăn xong, đưa cơm cho anh, nói: “Anh ăn trước đi, ăn xong rồi đi, tôi ngồi đây một lát.”

Dứt lời, Tô Mộc Hề đi đến ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Ăn uống no đủ, lại cực kì mệt mỏi, không mất một lúc cô đã ngủ say.

Lúc Cố Dĩ Bạch ăn xong đã thấy cô tựa vào ghế sofa ngủ, đi đến gọi cô hai tiếng cũng không đánh thức được, hẳn là cô rất mệt, ngủ rất say.

Anh cúi người bế Tô Mộc Hề lên, đi vào trong phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô trên giường, lại đắp chăn cho cô.

Thấy làn da trắng như tuyết của cô, lông mi dài tựa như cây quạt, dưới ngọn đèn lại tạo ra một cái bóng nhỏ.

Cố Dĩ Bạch nhìn chăm chú vào khuôn mặt say ngủ của cô, môi nhếch lên một chút. Xoay người mở cái ngăn tủ phía sau ra, lấy một cái chăn cùng một cái gối ở trong đó ra, tắt đèn trong phòng đi, nhẹ nhàng đóng cửa lại, bước vào trong phòng khách thả cái chăn giường với cái gối xuống, rửa mặt sơ sơ một chút sau đó cũng đi ngủ.

Sáng sớm đột nhiên trời bắt đầu mưa rất to, tiếng sấm vang lên ầm ầm. Cố Dĩ Bạch bị đánh thức, đứng lên đóng cửa sổ ở ban công lại bước vào phòng ngủ đóng cửa sổ.

Tô Mộc Hề ngủ rất say, tiếng sấm không thể đánh thức cô được, lúc này cô đang nghiêng người nằm úp sấp ở trên giường.

Cố Dĩ Bạch thường mắc chứng cưỡng ép phải nằm ngửa những lúc ngủ, thật sự không thể chấp nhận được, ôm cô điều chỉnh lại tư thế, để cô nằm thẳng ở trên giường, mới hài lòng đắp chăn cho cô, sau đó đi ra khỏi phòng.

Lúc Tô Mộc Hề tỉnh dậy đã là sáu giờ rưỡi sáng. À, là do mắc vệ sinh.

Lăn qua lăn lại ở trên giường mấy cái, ôm chăn nhắm hai mắt lại, thực sự là không ngờ được.

Vật lộn hai phút, vẫn phải ngồi dậy mở đèn ở đầu giường.

Nhìn cách bày trí trong phòng, không phải ở trong nhà mình, trong nháy mắt cô ngây người, lát sau mới nhớ ra hình như mình ngủ ở nhà của Cố Dĩ Bạch.

Tô Mộc Hề vào phòng vệ sinh, từ trong phòng đi ra, nhìn thấy trên ghế sofa có một chăn và một cái gối, Cố Dĩ Bạch không có ở đây.

Tìm một vòng, không tìm thấy anh ở đâu, cuối cùng mới nhìn thấy tờ note mà Cố Dĩ Bạch để lại cho cô: Tôi ra ngoài chạy bộ, tủ treo quần áo trong phòng vệ sinh có một bộ bàn chải với khăn mặt mới, trong phòng bếp có đồ ăn sáng.

Chữ viết của anh rất ngay ngắn, tinh tế mạnh mẽ.

Với Cố Dĩ Bạch để được chạy bộ thì có gió mặc gió, mưa mặc mưa, còn Tô Mộc Hề, tối qua cô ngủ rất trễ, nên sẽ không đánh thức cô.

Tô Mộc Hề rửa mặt một chút, lại ăn sáng, chuẩn bị trở về thu dọn hành lí, trước khi đi cũng để lại tờ note cho Cố Dĩ Bạch: Đồ ăn sáng rất ngon, cảm ơn!

Lúc Cố Dĩ Bạch nhìn thấy tờ note, trên khuôn mặt tuấn tú xuất hiện một nụ cười nhẹ, đem tờ note lần trước cùng với điện thoại của cô bỏ vào trong ngăn kéo, sau đó khóa lại.

Cố Dĩ Bạch đặt vé máy bay một giờ chiều, sau khi trở về nhà Tô Mộc Hề bắt đầu thu dọn hành lí, bởi vì đồ đạc quá lộn xộn, dọn dẹp vô cùng tốn sức, cũng không kịp ngủ trưa, thu dọn xong sau đó lập tức chạy đến sân bay.

Chuyến này không biết đi bao lâu, có lẽ đường đi cũng không được thuận lợi, Tô Mộc Hề cố gắng đem theo thật ít hành lí, nhưng theo Cố Dĩ Bạch vẫn là rất nhiều.

À, vẫn là do anh gấp quá.

Cố Dĩ Bạch đến nhà Tô Mộc Hề giúp cô lấy hành lí, lặng lẽ khiêng giúp cô hai cái vali xuống dưới lầu.

Sau khi lên máy bay, Tô Mộc Hề lấy một chậu cây tiên nhân cầu ở trong balo ra cầm trên tay. Cây tiên nhân cầu chỉ lớn bằng nắm tay, chậu màu vàng, nhìn rất đáng yêu.

“Cái này có thể giúp tôi an toàn, lúc ra cửa nhất định phải mang theo.” Cô cười hì hì nói.

Cố Dĩ Bạch lấy chậu cây trong tay cô, nói: “Có tôi ở đây, cũng có thể giúp em bình an.”

“Cái này không giống nhau.” Tô Mộc Hề nói, sau đó đem chậu cây đặt trên đùi, giữ bằng cả hai tay.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương