Truy Hồn - Hiện Trường Tội Ác
-
Chương 53
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có được cơ hội để kiếm tiền, nào có thể bỏ qua được. Vì thế Tô Mộc Hề gật đầu: “Được rồi, anh cho tôi thời gian và địa chỉ đi.”
“Bảy giờ tối thứ sáu, tới lúc đó tôi sẽ đến đón cô Tô.”
“Được.”
Sau khi Dương Chu Văn rời đi, Tô Mộc Hề lại thử gọi cho Mục Liễu Sắt, nhưng vẫn không gọi được cho cô ta.
Ba ngày tiếp theo Tô Mộc Hề vẫn không liên lạc được với Mục Liễu Sắt, nên cũng rất buồn phiền.
Ba ngày sau đúng vào thứ sáu, Tô Mộc Hề sửa soạn một chút, mặc một bộ váy màu trắng trễ vai bó eo, trang điểm tinh tế, tóc dài xõa xuống vai, khí chất không tầm thường.
Vừa ra đến trước cửa, Cố Dĩ Bạch lại gọi điện thoại đến.
“Tiểu Hề, tôi đã tra ra được hành tung của Mục Liễu Sắt.” Giọng nói của anh rõ ràng xen lẫn vui sướng.
Cố Dĩ Bạch cũng biết chuyện Mục Liễu Sắt biến mất, đã nhiều ngày luôn điều tra giúp cô, vừa mới có kết quả.
Tô Mộc Hề nghe xong vui vẻ một hồi: “Thật vậy sao?”
“Ừm, bây giờ họ đang ở trong một trấn nhỏ tại Nam Phương.” Cố Dĩ Bạch nói, “Khúc Gia Dương cũng đi cùng với cô ta.”
Tô Mộc Hề khẽ hừ một tiếng, quả nhiên hai người này hợp lại lừa mình.
Cố Dĩ Bạch còn nói: “Em định làm thế nào? Buổi tối có thời gian rảnh, chúng ta gặp nhau nói chuyện đi.”
“Hiện giờ họ đang trốn tôi, tôi nhất định phải đi một chuyến đến đó.” Vừa nói cô vừa thay giày ở cửa, “Tối hôm nay không được, tôi phải đi tham gia hội đấu giá, có việc làm ăn. ”
“Hội đấu giá? Ở khách sạn Bán Đảo sao? ” Cố Dĩ Bạch hơi kinh ngạc hỏi.
“Đúng rồi, chủ tịch tập đoàn Vĩnh Chính vừa lấy được vài món đồ cổ, nên kêu tôi đi giám định và thưởng thức một phần.” Tô Mộc Hề đáp.
Cố Dĩ Bạch ở đầu dây bên kia nở nụ cười trầm thấp: “Chút nữa chúng ta lại gặp.”
“Hả?” Tô Mộc Hề nghi hoặc, muốn hỏi một chút cho rõ ràng nhưng anh lại cúp điện thoại mất.
Tô Mộc Hề cũng không suy nghĩ nhiều, khóa cửa đi ra.
Sau khi đến khách sạn, cô đi theo Dương Chu Văn vào hội trường.
Trên trần nhà treo đèn thủy tinh tráng lệ, ngọn đèn đổ xuống dưới, rực rỡ chói mắt.
Trong hội trường đã có rất nhiều người ở đó, cũng không thiếu phóng viên truyền thông.
Dương Chu Văn dẫn cô đến một chỗ ngồi, cười nói: “Cô Tô, phiền cô đợi một chút, chủ tịch sẽ lập tức đến ngay.”
Tô Mộc Hề mỉm cười, Dương Chu Văn đi ra ngoài, chắc là có việc bận.
Mới vừa ngồi xuống không lâu, đã có người đi tới bên cạnh cô, Tô Mộc Hề còn tưởng Lôi Vĩnh Chính đã đến rồi, ngước mắt lên nhìn thì thấy là Cố Dĩ Bạch.
Anh đứng thẳng, mặc một bộ âu phục phẳng phiu được cắt may khéo léo, càng lộ ra vóc người cao to. Tóc cũng được chải chuốt, ánh mắt đang nhìn chăm chú vào cô, trên khuôn mặt đẹp trai kia treo thêm ý cười.
“Hôm nay em rất đẹp.” Anh nói.
Nghe được lời khen của người bên, Tô Mộc Hề cười tựa như một đóa hoa, hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Cố Dĩ Bạch chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cô: “Phía bên chỗ tổ chức hội đấu giá này có chút giao tình với cha nuôi của tôi, từng mời tôi đến đây. Vốn dĩ tôi không muốn tới, nhưng nghe em nói sẽ đến đây, nên đến thôi.”
“À.” Tô Mộc Hề lên tiếng, lại hỏi, “Cha nuôi của anh xem ra có địa vị cũng không nhỏ.”
“Lúc còn sống cha nuôi của tôi có buôn bán châu báu.” Cố Dĩ Bạch nói, dừng một chút lại nói tiếp, “Chẳng qua, sau này buôn bán thất bại…” Dứt lời, anh khẽ thở dài một hơi. Nhớ tới chuyện cũ lại có một chút phiền muộn.
“Xin lỗi, tôi không nên hỏi anh những chuyện đã qua.” Tô Mộc Hề nhìn anh, đột nhiên cảm thấy có hơi đau lòng.
“Không sao đâu, quá khứ của tôi, sớm muộn gì cũng sẽ nói cho em biết.” Anh ghé mắt nhìn cô, ánh mắt vừa dịu dàng vừa chuyên tâm.
Không hiểu sao trong lòng Tô Mộc Hề lại run lên, cười cười không nói gì.
Không lâu sau đấu giá bắt đầu, Lôi Vĩnh Chính cũng đã đến.
Cố Dĩ Bạch nhìn thấy Lôi Vĩnh Chính cũng không phải vui lắm, mượn cớ dẫn Tô Mộc Hề đi ngồi ở hàng phía trước, không ngờ Lôi Vĩnh Chính không hề ngăn cản, chỉ là nhìn quan hệ giữa hai người cũng khá sâu, sợ là sẽ sắp xảy ra chuyện gì đó.
Buổi đấu giá của kẻ có tiền, phải nói là rất xa xỉ, một lần tăng giá ít nhất là hai trăm nghìn, Tô Mộc Hề chỉ biết nghẹn họng trố mắt nhìn.
Buổi đấu giá tiến hành hơn ba giờ, mấy món đồ cổ mà Lôi Vĩnh Chính muốn đều đã lấy được, có thể nói là vô cùng thuận lợi, cho nên tiền công của Tô Mộc Hề cũng khá cao.
Kết thúc hội đấu giá, Tô Mộc Hề và Cố Dĩ Bạch cùng rời khỏi khách sạn, đã thấy Dương Chu Văn đang đợi cô.
Lôi Vĩnh Chính giao việc cho Dương Chu Văn đưa Tô Mộc Hề về, nhưng bây giờ lại thấy Tô Mộc Hề đang đứng cạnh một người khác, cũng không tiện làm phiền, vì thế liền hỏi: “Cô Tô có cần tôi đưa cô trở về không?”
Tô Mộc Hề nhìn lướt qua Cố Dĩ Bạch, cả hai đã hẹn cùng nhau đi ăn khuya rồi.
“Không cần đâu, tôi đi với bạn được rồi.” Cô vừa cười vừa nói.
Dương Chu Văn cũng mỉm cười: “Cô Tô đi đường cẩn thận.”
“Được rồi, vậy gặp lại sau.” Tô Mộc Hề cười nói.
Cùng Cố Dĩ Bạch rời đi, đi tìm nhà hàng ở xung quanh khách sạn. Trước khi đến tham gia hội đấu giá cô còn chưa kịp ăn tối, bây giờ đã rất đói rồi.
Chỉ là bây giờ đã gần mười một giờ rồi, rất nhiều nhà hàng đã đóng cửa nên không dễ tìm cho lắm.
“Tiểu Hề, không bằng về nhà tôi làm beefsteak cho em ăn.” Cố Dĩ Bạch nói, biết cô thích ăn beefsteak, nhưng từ nãy tới giờ lại không tìm được nhà hàng nào mở cửa nên chỉ có thể làm như vậy.
“Vậy đi thôi.” Tô Mộc Hề thực sự đói đến khó chịu, cũng không do dự nhiều.
Trên đường về có đi siêu thị mua thịt bò và rau cải, bụng Tô Mộc Hề đã kêu lên ùng ục vì đói, Cố Dĩ Bạch lại mua chút đồ ăn vặt cho cô để lót bụng trước.
Lúc về đến nhà anh đã là mười một giờ rưỡi, cô vừa đói vừa mệt, sau khi vào phòng khách liền ngồi ì trên ghế sofa, không muốn di chuyển.
“Trong tủ lạnh có nước, em muốn uống thì cứ lấy. Buồn chán thì có thể xem tivi. Tôi nấu ăn chắc khoảng nửa giờ mới xong.” Cố Dĩ Bạch vừa nói vừa vào phòng bếp.
Tô Mộc Hề ngáp một cái, mơ hồ đáp một tiếng không rõ, sau đó ngủ mất.
Tô Mộc Hề ngủ không quá sâu, khoảng gần mười phút sau đã tỉnh lại, là bị đói đến tỉnh.
Vào phòng vệ sinh rửa mặt xong cô bắt đầu nhìn quanh nhà của Cố Dĩ Bạch.
Nhà có hai phòng, phòng ngủ chính là nơi anh ở, phòng khách nhỏ kia thì được sửa sang thành phòng làm việc.
Phong cách trang trí nhà rất đơn giản, màu sắc cũng lấy trắng đen làm chủ đạo, đơn giản sạch sẽ. Ban công nằm ở phía Nam, trên ban công đang phơi hai bộ quần áo, còn đặt thêm hai cái chậu hoa, một cây tiên nhân cầu [1] và một cây tiên nhân chưởng [2].
[1] Tiên nhân cầu 仙人球
[2] Tiên nhân chưởng 仙人掌
Tô Mộc Hề đi dạo một vòng, phát hiện nhà anh tuy trang trí đơn giản, nhưng những vật trang trí có vẻ không đơn giản như vậy, hầu như mỗi một món đồ đều là đồ cổ có giá trị không hề nhỏ.
Trong phòng làm việc treo hai bức tranh, trên giá sách có đồng hồ để bàn, trên chiếc tủ ngăn cách với phòng khách có miếng ngọc như ý… Nói phòng này của anh làm bằng vàng cũng không có gì quá đáng.
Tô Mộc Hề rất kinh ngạc, bên kia Cố Dĩ Bạch đã nấu xong. Đói bụng đã lâu khiến mũi của Tô Mộc Hề rất thính, chạy đến bàn ăn ngồi xuống.
Cố Dĩ Bạch đưa dĩa thịt bò đến trước mặt cô, thấy dáng vẻ không kịp chờ đợi của cô, không nhịn được cười.
“Ăn từ từ, coi chừng nóng.” Anh nhắc nhở
Có được cơ hội để kiếm tiền, nào có thể bỏ qua được. Vì thế Tô Mộc Hề gật đầu: “Được rồi, anh cho tôi thời gian và địa chỉ đi.”
“Bảy giờ tối thứ sáu, tới lúc đó tôi sẽ đến đón cô Tô.”
“Được.”
Sau khi Dương Chu Văn rời đi, Tô Mộc Hề lại thử gọi cho Mục Liễu Sắt, nhưng vẫn không gọi được cho cô ta.
Ba ngày tiếp theo Tô Mộc Hề vẫn không liên lạc được với Mục Liễu Sắt, nên cũng rất buồn phiền.
Ba ngày sau đúng vào thứ sáu, Tô Mộc Hề sửa soạn một chút, mặc một bộ váy màu trắng trễ vai bó eo, trang điểm tinh tế, tóc dài xõa xuống vai, khí chất không tầm thường.
Vừa ra đến trước cửa, Cố Dĩ Bạch lại gọi điện thoại đến.
“Tiểu Hề, tôi đã tra ra được hành tung của Mục Liễu Sắt.” Giọng nói của anh rõ ràng xen lẫn vui sướng.
Cố Dĩ Bạch cũng biết chuyện Mục Liễu Sắt biến mất, đã nhiều ngày luôn điều tra giúp cô, vừa mới có kết quả.
Tô Mộc Hề nghe xong vui vẻ một hồi: “Thật vậy sao?”
“Ừm, bây giờ họ đang ở trong một trấn nhỏ tại Nam Phương.” Cố Dĩ Bạch nói, “Khúc Gia Dương cũng đi cùng với cô ta.”
Tô Mộc Hề khẽ hừ một tiếng, quả nhiên hai người này hợp lại lừa mình.
Cố Dĩ Bạch còn nói: “Em định làm thế nào? Buổi tối có thời gian rảnh, chúng ta gặp nhau nói chuyện đi.”
“Hiện giờ họ đang trốn tôi, tôi nhất định phải đi một chuyến đến đó.” Vừa nói cô vừa thay giày ở cửa, “Tối hôm nay không được, tôi phải đi tham gia hội đấu giá, có việc làm ăn. ”
“Hội đấu giá? Ở khách sạn Bán Đảo sao? ” Cố Dĩ Bạch hơi kinh ngạc hỏi.
“Đúng rồi, chủ tịch tập đoàn Vĩnh Chính vừa lấy được vài món đồ cổ, nên kêu tôi đi giám định và thưởng thức một phần.” Tô Mộc Hề đáp.
Cố Dĩ Bạch ở đầu dây bên kia nở nụ cười trầm thấp: “Chút nữa chúng ta lại gặp.”
“Hả?” Tô Mộc Hề nghi hoặc, muốn hỏi một chút cho rõ ràng nhưng anh lại cúp điện thoại mất.
Tô Mộc Hề cũng không suy nghĩ nhiều, khóa cửa đi ra.
Sau khi đến khách sạn, cô đi theo Dương Chu Văn vào hội trường.
Trên trần nhà treo đèn thủy tinh tráng lệ, ngọn đèn đổ xuống dưới, rực rỡ chói mắt.
Trong hội trường đã có rất nhiều người ở đó, cũng không thiếu phóng viên truyền thông.
Dương Chu Văn dẫn cô đến một chỗ ngồi, cười nói: “Cô Tô, phiền cô đợi một chút, chủ tịch sẽ lập tức đến ngay.”
Tô Mộc Hề mỉm cười, Dương Chu Văn đi ra ngoài, chắc là có việc bận.
Mới vừa ngồi xuống không lâu, đã có người đi tới bên cạnh cô, Tô Mộc Hề còn tưởng Lôi Vĩnh Chính đã đến rồi, ngước mắt lên nhìn thì thấy là Cố Dĩ Bạch.
Anh đứng thẳng, mặc một bộ âu phục phẳng phiu được cắt may khéo léo, càng lộ ra vóc người cao to. Tóc cũng được chải chuốt, ánh mắt đang nhìn chăm chú vào cô, trên khuôn mặt đẹp trai kia treo thêm ý cười.
“Hôm nay em rất đẹp.” Anh nói.
Nghe được lời khen của người bên, Tô Mộc Hề cười tựa như một đóa hoa, hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Cố Dĩ Bạch chậm rãi ngồi xuống bên cạnh cô: “Phía bên chỗ tổ chức hội đấu giá này có chút giao tình với cha nuôi của tôi, từng mời tôi đến đây. Vốn dĩ tôi không muốn tới, nhưng nghe em nói sẽ đến đây, nên đến thôi.”
“À.” Tô Mộc Hề lên tiếng, lại hỏi, “Cha nuôi của anh xem ra có địa vị cũng không nhỏ.”
“Lúc còn sống cha nuôi của tôi có buôn bán châu báu.” Cố Dĩ Bạch nói, dừng một chút lại nói tiếp, “Chẳng qua, sau này buôn bán thất bại…” Dứt lời, anh khẽ thở dài một hơi. Nhớ tới chuyện cũ lại có một chút phiền muộn.
“Xin lỗi, tôi không nên hỏi anh những chuyện đã qua.” Tô Mộc Hề nhìn anh, đột nhiên cảm thấy có hơi đau lòng.
“Không sao đâu, quá khứ của tôi, sớm muộn gì cũng sẽ nói cho em biết.” Anh ghé mắt nhìn cô, ánh mắt vừa dịu dàng vừa chuyên tâm.
Không hiểu sao trong lòng Tô Mộc Hề lại run lên, cười cười không nói gì.
Không lâu sau đấu giá bắt đầu, Lôi Vĩnh Chính cũng đã đến.
Cố Dĩ Bạch nhìn thấy Lôi Vĩnh Chính cũng không phải vui lắm, mượn cớ dẫn Tô Mộc Hề đi ngồi ở hàng phía trước, không ngờ Lôi Vĩnh Chính không hề ngăn cản, chỉ là nhìn quan hệ giữa hai người cũng khá sâu, sợ là sẽ sắp xảy ra chuyện gì đó.
Buổi đấu giá của kẻ có tiền, phải nói là rất xa xỉ, một lần tăng giá ít nhất là hai trăm nghìn, Tô Mộc Hề chỉ biết nghẹn họng trố mắt nhìn.
Buổi đấu giá tiến hành hơn ba giờ, mấy món đồ cổ mà Lôi Vĩnh Chính muốn đều đã lấy được, có thể nói là vô cùng thuận lợi, cho nên tiền công của Tô Mộc Hề cũng khá cao.
Kết thúc hội đấu giá, Tô Mộc Hề và Cố Dĩ Bạch cùng rời khỏi khách sạn, đã thấy Dương Chu Văn đang đợi cô.
Lôi Vĩnh Chính giao việc cho Dương Chu Văn đưa Tô Mộc Hề về, nhưng bây giờ lại thấy Tô Mộc Hề đang đứng cạnh một người khác, cũng không tiện làm phiền, vì thế liền hỏi: “Cô Tô có cần tôi đưa cô trở về không?”
Tô Mộc Hề nhìn lướt qua Cố Dĩ Bạch, cả hai đã hẹn cùng nhau đi ăn khuya rồi.
“Không cần đâu, tôi đi với bạn được rồi.” Cô vừa cười vừa nói.
Dương Chu Văn cũng mỉm cười: “Cô Tô đi đường cẩn thận.”
“Được rồi, vậy gặp lại sau.” Tô Mộc Hề cười nói.
Cùng Cố Dĩ Bạch rời đi, đi tìm nhà hàng ở xung quanh khách sạn. Trước khi đến tham gia hội đấu giá cô còn chưa kịp ăn tối, bây giờ đã rất đói rồi.
Chỉ là bây giờ đã gần mười một giờ rồi, rất nhiều nhà hàng đã đóng cửa nên không dễ tìm cho lắm.
“Tiểu Hề, không bằng về nhà tôi làm beefsteak cho em ăn.” Cố Dĩ Bạch nói, biết cô thích ăn beefsteak, nhưng từ nãy tới giờ lại không tìm được nhà hàng nào mở cửa nên chỉ có thể làm như vậy.
“Vậy đi thôi.” Tô Mộc Hề thực sự đói đến khó chịu, cũng không do dự nhiều.
Trên đường về có đi siêu thị mua thịt bò và rau cải, bụng Tô Mộc Hề đã kêu lên ùng ục vì đói, Cố Dĩ Bạch lại mua chút đồ ăn vặt cho cô để lót bụng trước.
Lúc về đến nhà anh đã là mười một giờ rưỡi, cô vừa đói vừa mệt, sau khi vào phòng khách liền ngồi ì trên ghế sofa, không muốn di chuyển.
“Trong tủ lạnh có nước, em muốn uống thì cứ lấy. Buồn chán thì có thể xem tivi. Tôi nấu ăn chắc khoảng nửa giờ mới xong.” Cố Dĩ Bạch vừa nói vừa vào phòng bếp.
Tô Mộc Hề ngáp một cái, mơ hồ đáp một tiếng không rõ, sau đó ngủ mất.
Tô Mộc Hề ngủ không quá sâu, khoảng gần mười phút sau đã tỉnh lại, là bị đói đến tỉnh.
Vào phòng vệ sinh rửa mặt xong cô bắt đầu nhìn quanh nhà của Cố Dĩ Bạch.
Nhà có hai phòng, phòng ngủ chính là nơi anh ở, phòng khách nhỏ kia thì được sửa sang thành phòng làm việc.
Phong cách trang trí nhà rất đơn giản, màu sắc cũng lấy trắng đen làm chủ đạo, đơn giản sạch sẽ. Ban công nằm ở phía Nam, trên ban công đang phơi hai bộ quần áo, còn đặt thêm hai cái chậu hoa, một cây tiên nhân cầu [1] và một cây tiên nhân chưởng [2].
[1] Tiên nhân cầu 仙人球
[2] Tiên nhân chưởng 仙人掌
Tô Mộc Hề đi dạo một vòng, phát hiện nhà anh tuy trang trí đơn giản, nhưng những vật trang trí có vẻ không đơn giản như vậy, hầu như mỗi một món đồ đều là đồ cổ có giá trị không hề nhỏ.
Trong phòng làm việc treo hai bức tranh, trên giá sách có đồng hồ để bàn, trên chiếc tủ ngăn cách với phòng khách có miếng ngọc như ý… Nói phòng này của anh làm bằng vàng cũng không có gì quá đáng.
Tô Mộc Hề rất kinh ngạc, bên kia Cố Dĩ Bạch đã nấu xong. Đói bụng đã lâu khiến mũi của Tô Mộc Hề rất thính, chạy đến bàn ăn ngồi xuống.
Cố Dĩ Bạch đưa dĩa thịt bò đến trước mặt cô, thấy dáng vẻ không kịp chờ đợi của cô, không nhịn được cười.
“Ăn từ từ, coi chừng nóng.” Anh nhắc nhở
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook