Trường Phong Độ
-
Chương 121: Ngọc như, ta cái gì cũng giỏi hơn lạc tử thương
Liễu Ngọc Như suýt nữa bị hắn làm cho phì cười nhưng nàng biết mình không thể cười bèn quay đầu sang chỗ khác và tỏ vẻ lãnh đạm, “Chàng đừng ba hoa, hãy ngẫm lại xem mình sai ở đâu.”
“Ta không nên thấy nàng khóc mà còn đứng ngoài ngó.” Cố Cửu Tư thấp thỏm nhìn Liễu Ngọc Như.
Liễu Ngọc Như lạnh nhạt quay đầu lại, “Đây là việc nhỏ, còn gì nữa?”
“Ta làm nàng sợ hãi,” Cố Cửu Tư tiếp tục ăn năn.
“Ta hỏi chàng,” Liễu Ngọc Như nhìn hắn chằm chằm, “có phải chính tay chàng sắp đặt chuyện này không?”
“Phải,” Cố Cửu Tư thản nhiên thừa nhận, chả hề lấp liếm.
“Chàng đoán Lạc Tử Thương sẽ ra tay vào thời điểm này?” Liễu Ngọc Như nhíu mày.
Cố Cửu Tư gật đầu, “Những sự kiện gần đây làm y bị tổn thất nghiêm trọng nên y sẽ không dễ dàng bỏ qua, nếu ta chết thì việc tu sửa Hoàng Hà chắc chắn nằm gọn trong tay y. Hơn nữa Hổ Tử báo tin cho ta rằng dạo này trong thành liên tiếp xảy ra biến động. Ta vừa nghe liền đoán được y muốn ra tay, dĩ nhiên y sẽ chẳng từ bỏ cơ hội này.”
“Chàng cũng coi đây là cơ hội hả?” Liễu Ngọc Như tức giận đến bật cười. “Có kẻ muốn giết chàng mà chàng còn đánh cược mạng mình?”
“Ngọc Như…” Cố Cửu Tư gom hết dũng khí để nói, “ta, ta tự biết chừng mực.”
Hắn giải thích, “Đêm qua ta nhờ Chu đại nhân tạm thời cho Trần Mậu Xuân phụ trách tuần tra, vì ta nghĩ nếu y biết người của thái tử đảm nhiệm thì sẽ không tự tiện ra tay. Y mà thật sự ra tay, Trần Mậu Xuân coi như xong. Ta đã phái gián điệp trong phủ thái tử thông báo cho thái tử biết việc này do Lạc Tử Thương làm. Lạc Tử Thương biết rõ người phụ trách là Trần Mậu Xuân mà còn ra tay giết ta, quan hệ giữa y và thái tử sẽ bị hủy hoại.”
“Thế nên y chỉ có hai lựa chọn. Lựa chọn thứ nhất là y không ám sát ta vì kiêng dè Trần Mậu Xuân. Nhưng dù vậy ta vẫn sẽ sắp đặt người ra tay. Chỉ cần sáng tạo một cái cớ, ta có thể sai người truy lùng vị trí của sát thủ do y phái tới. Tối nay phải dọn dẹp sạch sẽ thì chuyến đi Hoàng Hà của chúng ta mới bình yên.”
Liễu Ngọc Như lẳng lặng nghe mưu kế của Cố Cửu Tư, hắn hiếm khi giải thích tỉ mỉ những chuyện này nên nàng không xen ngang mà để hắn tiếp tục, “Lựa chọn thứ hai chính là ám sát ta. Đáng lẽ chuyện này không nên xảy ra, y vượt ngàn dặm xa xôi tới Đông Đô vì muốn được thái tử tín nhiệm và trong tương lai sẽ khống chế thái tử như đã làm với Vương gia. Hiện giờ vì ám sát ta mà đắc tội thái tử rõ ràng là hành động thiếu khôn ngoan, nhưng y vẫn quyết định làm thế. Ta đã tính đến khả năng này, khắp thành đều có người của ta nên dù bọn chúng làm loạn cũng không sao.”
Liễu Ngọc Như im lặng nghe, Cố Cửu Tư hấp tấp nói, “Ta biết tối nay làm nàng sợ, nhưng ta…”
“Ta bị Lạc Tử Thương mang đi.”
Liễu Ngọc Như bình tĩnh lên tiếng, Cố Cửu Tư ngẩn người. Nàng liếc mắt nhìn thì thấy hắn hoàn toàn sững sờ.
Người của Thẩm Minh chưa kịp báo cho Cố Cửu Tư chuyện Liễu Ngọc Như mất tích thì hắn đã vướng phải vụ ám sát. Sau đấy Liễu Ngọc Như đến thuyền hoa trước Giang Hà, ông cũng không kịp kể lại cho Cố Cửu Tư nên tất nhiên hắn chẳng hay biết gì.
Cố Cửu Tư ngơ ngác nhìn Liễu Ngọc Như, lát sau hắn lập tức phản ứng, “Thẩm Minh gặp chuyện gì à?”
Hắn phó thác Thẩm Minh trông coi Liễu Ngọc Như, với tính Thẩm Minh thì trừ phi chết, còn không tuyệt đối chẳng để Lạc Tử Thương bắt cóc Liễu Ngọc Như.
Liễu Ngọc Như mệt mỏi, nàng không muốn Cố Cửu Tư trách cứ Thẩm Minh. Nàng hiểu ý nghĩa sự lựa chọn của Thẩm Minh, đấy là bản năng con người nên không đáng trách. Vì vậy nàng chuyển đề tài, “Cửu Tư, chàng quá liều lĩnh. Chàng cho rằng mình nắm trong tay mọi chuyện nhưng không phải lúc nào chúng cũng diễn ra theo kế hoạch của chàng.”
Cố Cửu Tư lặng thinh. Hắn trầm mặc quỳ một hồi mới chậm rãi mở miệng, “Lần này ta suy nghĩ không thấu đáo…”
“Vấn đề chả phải chàng suy nghĩ không thấu đáo!” Liễu Ngọc Như thấy hắn chưa hiểu thì chẳng thể kiềm chế cảm xúc, nàng cất cao giọng, “Vấn đề là chàng không nên đánh cược!”
Cố Cửu Tư cụp mắt xuống, ngực Liễu Ngọc Như phập phồng kịch liệt. Nàng lại gần rồi ngồi xổm trước Cố Cửu Tư và nhìn hắn, “Cửu Tư, chàng có thể đánh cược bất kỳ thứ gì nhưng riêng mạng sống thì không được, chàng hiểu chưa? Chúng ta có thể kiếm lại tiền hay chức quan, song nếu mất mạng thì chúng ta sẽ mất hết.”
“Ta không hiểu.” Cố Cửu Tư ngước nhìn Liễu Ngọc Như, hắn cố gắng bình tĩnh. “Trước kia chúng ta vẫn luôn dùng cách này để tiến về phía trước. Nếu không thể đánh cược mạng sống thì tại sao nàng quay về Dương Châu? Tại sao tiếp tục làm thê tử của ta? Tại sao muốn đi Dương Châu thu mua lương thực? Tại sao khi Vọng Đô bị bao vây lại cùng ta bảo vệ nó? Tại sao uống chén rượu độc kia? Ngọc Như, nàng và ta vẫn luôn đánh cược tính mạng mình.”
“Đó là trước kia.”
Liễu Ngọc Như nghiêm túc nhìn Cố Cửu Tư, “Cửu Tư, trước kia chúng ta buộc phải đánh cược. Hiện giờ có lựa chọn khác thì sao lại làm thế? Hôm nay cái gì đã kích thích chàng đánh cược? Vì Lạc Tử Thương và thái tử? Vì muốn hạ bệ Trần Mậu Xuân? Rõ ràng chàng có những lựa chọn khác an toàn hơn nhưng chàng lại chọn con đường liều mạng cho cuộc đua chính trị của mình.”
“Hôm nay nếu không để Lạc Tử Thương ra tay thì y sẽ làm vậy trên đường đến Hoàng Hà, tới lúc đó càng phiền toái hơn.” Cố Cửu Tư nhàn nhạt đáp.
Liễu Ngọc Như hít sâu một hơi, “Đây là suy nghĩ của chàng sau khi mọi việc đã xong xuôi. Nếu khả năng thắng không gần như tuyệt đối thì sao chàng dám để ta và Diệp Vận dạo phố?”
Nghe đến đây, Cố Cửu Tư rốt cuộc im lặng.
Thật ra Liễu Ngọc Như nói đúng, hắn đã tính sai. Có điều dù tính sai, hắn biết Giang Hà sẽ làm hậu thuẫn và bổ khuyết thiếu sót cho hắn.
Song dẫu nói thế nào chăng nữa, hắn đã suýt đánh mất Liễu Ngọc Như. Nàng bị Lạc Tử Thương mang đi là sự thật.
Hắn vừa sợ hãi lại vừa áy náy, chỉ cúi gằm đầu mà chẳng nói gì. Liễu Ngọc Như giữ chặt tay hắn, nàng thở dài, “Cửu Tư, chàng quá thích đánh cược và cũng quá tự phụ.”
Năm xưa hắn dám đánh cược bốn tỷ ngựa nhảy với Dương Long Tư, tính cách này đã chôn sâu tận xương tủy hắn. Liễu Ngọc Như nhìn hắn quỳ, nàng nghĩ ngợi rồi đứng lên bảo, “Đứng dậy và lên giường ngủ đi.”
“Không,” Cố Cửu Tư kiên quyết đáp trả.
Liễu Ngọc Như không khỏi cười, “Chàng muốn đánh cược với ta?”
“Không,” Cố Cửu Tư cúi đầu, “ta phạm sai lầm nên phải khắc ghi.”
Hắn hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu nhìn Liễu Ngọc Như, “Ta đặt nàng vào vòng nguy hiểm là ta sai. Ta còn sai vì suy nghĩ không thấu đáo cũng như hành sự liều lĩnh. Nhưng ta không cảm thấy mình sai khi làm ra quyết định ngày hôm nay.”
Liễu Ngọc Như lặng lẽ nghe hắn nói, “Ngọc Như, vẫn chưa đến thời điểm cho phép chúng ta sống trong yên bình.”
Liễu Ngọc Như nhìn Cố Cửu Tư, hắn nói tiếp, “Thứ nhất, thái độ của thái tử với Chu đại nhân chưa rõ ràng. Chúng ta và Chu đại nhân lại như thể chân tay nên rất khó xác định tương lai. Thứ hai, sợ rằng Lạc Tử Thương ở lại Đông Đô vì có mục đích khác. Bây giờ chúng ta với Lạc Tử Thương đã như nước với lửa, sau này y sẽ không tha cho chúng ta. Nếu hiện tại ta không bò lên trên, mai sau Lạc Tử Thương cầm quyền thì Cố gia sẽ ra sao?”
Liễu Ngọc Như nghe Cố Cửu Tư giải thích, nàng cảm thấy thật mệt mỏi.
“Cửu Tư,” nàng thở dài, “chàng muốn tiếp tục đấu đá vậy ư?”
“Ngọc Như,” hắn điềm tĩnh nhìn nàng, “ta không chỉ có nàng và gia đình, ta còn có huynh đệ.”
“Ta là huynh đệ của Chu đại ca, chỉ cần huynh ấy không phụ ta thì ta sẽ chung chiến tuyến với Chu gia. Nhưng thái tử chưa chắc chấp nhận Chu đại nhân, nên ta không thể đứng về phe thái tử.”
“Ta cũng là huynh đệ của Thế An, giữa hắn và Lạc Tử Thương tồn tại mối thù diệt môn, ta đã đáp ứng thay hắn báo mối thù sâu nặng này. Nếu thái tử hiền đức, Lạc Tử Thương lương thiện, có lẽ ta sẽ phân vân. Nhưng với tính tình thái tử hiện tại, sau này Đại Hạ ắt có phân tranh. Dựa theo thủ đoạn của Lạc Tử Thương, Đại Hạ mà thuộc về y thì chắc chắn biến thành Dương Châu thứ hai. Xét về công, ta chỉ có thể đấu tiếp; xét về tư, ta càng phải đấu tiếp.”
Liễu Ngọc Như ngồi ở mép giường nghe hắn nói, đôi mắt sáng ngời của hắn nhìn thẳng vào nàng và chẳng hề có chút thoái nhượng.
Ánh mắt nàng không thể rời khỏi một Cố Cửu Tư như vậy. Nàng nhìn người trước mặt mà cảm nhận được trái tim mình đập rộn ràng, cảm nhận được sâu trong nội tâm là lòng ngưỡng mộ cùng tình yêu dành cho một người.
Một người yêu một người vì đối phương đáng để yêu, chứ không phải vì người đó yêu ngươi.
Liễu Ngọc Như cảm thấy mình là một con buôn nhẫn tâm. Trái tim nàng nhỏ bé, nàng chỉ hy vọng bản thân và người nhà sống tốt. Thế giới của nàng không có thiên hạ lẫn bá tánh. Nàng chỉ cầu mình không làm người xấu, chứ chẳng muốn gánh vác nhiều.
Cố Cửu Tư thì khác.
Trong đôi mắt Cố Cửu Tư là đạo lý quân tử, là tình nghĩa bằng hữu, là chiến tranh triền miên, là giang sơn ngàn dặm, và trên tất cả – là muôn dân trăm họ.
Cố Cửu Tư không tự nhận thức được song qua đôi mắt kia, Liễu Ngọc Như có thể thấy rõ ở nơi sâu thẳm chốn nội tâm hắn là sự ngây thơ và nỗi khát khao cháy bỏng.
Nàng thấy mình như bị hắn đốt cháy, làm ngọn lửa nhiệt huyết nhỏ nhoi trong nàng bừng lên. Điều này khiến nàng bất lực nhưng đồng thời lại ngầm thích thú, nàng đành thở dài, “Nếu chàng không nghĩ mình sai thì còn quỳ làm gì?”
“Không, ta sai rồi,” Cố Cửu Tư quả quyết trả lời.
Liễu Ngọc Như chăm chú nhìn hắn, “Tại sao sai?”
“Làm nàng gặp nạn, khiến nàng bị liên lụy, để nàng phải lo lắng, tất cả đều là sai lầm của ta.”
Những lời này khiến Liễu Ngọc Như ngỡ ngàng.
Trong lòng người này có giang sơn, nhưng cũng có nàng.
Liễu Ngọc Như khôi phục tinh thần, mũi sụt sịt, miệng hé mở muốn lên tiếng nhưng lại nghẹn ngào không nói thành lời. Nàng giơ tay chỉ vào Cố Cửu Tư, môi mấp máy liên tục song rốt cuộc không phát ra được tiếng nào. Cố Cửu Tư thấu hiểu tâm tình nàng, hắn cầm tay nàng đặt lên mặt mình rồi dịu dàng nhìn nàng, “Lần sau ta sẽ không làm thế nữa.”
“Ta vốn không muốn nàng biết đến phong ba bão táp ngoài kia, chỉ muốn nàng vui vẻ ngắm hoa đăng và làm những gì nàng thích. Nhưng hôm hay ta phát hiện bản thân không lợi hại cũng chẳng tính toán như thần. Sau này ta nhất quyết sẽ không để nàng gặp nguy hiểm dù chỉ một chút.”
“Ta không sợ.”
Liễu Ngọc Như rốt cuộc tìm lại được giọng nói, nàng vừa cảm nhận nhiệt độ cơ thể từ Cố Cửu Tư vừa nhìn hắn mà bật cười, “Thật ra ngoại trừ chuyện chàng gặp nạn thì ta không sợ gì hết.”
“Chàng nói đúng,” nàng cụp mắt xuống, “ta hiểu những gì chàng nói. Phải báo thù cho Diệp đại ca, thái tử thất đức nên cần mưu tính. Chỉ là…ta…”
Liễu Ngọc Như ngước nhìn hắn, nước mắt lã chã rơi xuống từ đôi mắt đẹp, “Ta không hiểu tại sao chàng phải bán mạng để làm những việc này?”
“Chàng có nghĩ nếu ta là nam nhân thì tốt biết bao không?”
Nàng thành khẩn nói, “Nếu ta là nam nhân, ta làm quan thay chàng, lập kế hoạch cho chàng, giúp Diệp đại ca báo thù, hỗ trợ chàng biến ước mơ nhân gian thái bình thành sự thật. Như vậy chàng có thể sống tốt, an tâm làm thiếu gia ăn chơi trác táng. Ta có thể cho chàng thật nhiều tiền, mỗi ngày chàng đi đánh bài, chọi gà, dạo chơi ban đêm ở sông đào bảo vệ thành, sau đấy cưỡi ngựa ca hát trở về nhà…”
“Tốt gì chứ,” Cố Cửu Tư cắt ngang lời nàng, hắn vội vã bảo, “nàng mà là nam nhân thì sao ta cưới nàng được.”
Liễu Ngọc Như ngẩn người, Cố Cửu Tư nghiêm túc nhìn nàng, “Cứ để ta chịu khổ, ta tình nguyện gánh vác gian nan trắc trở đời đời kiếp kiếp để đối lấy cô vợ nhỏ là nàng.”
“Chàng…” w๖ebtruy๖enonlin๖e
Những lời hắn nói khiến trái tim Liễu Ngọc Như vui sướng, nước mắt trên mặt nàng chưa khô nhưng khóe môi nhịn không được mà cong lên.
Cố Cửu Tư thấy nàng vui vẻ, hắn vừa quỳ trên ván giặt đồ vừa ôm eo Liễu Ngọc Như rồi gối đầu lên đùi nàng và làm nũng, “Ngọc Như, kỳ thật làm những việc này không khiến ta khổ sở hay mệt nhọc. Ta có thể đấu đá cả đời, chỉ cần nàng ở bên ta.”
“Được vậy thì ta chẳng sợ bất kỳ điều gì.”
Liễu Ngọc Như nhìn người đang gối đầu lên đùi mình, tay nàng nhẹ nhàng chải tóc hắn, ánh mắt ấm áp bình yên.
Nàng không phải người thích thổ lộ cõi lòng như Cố Cửu Tư, nàng chỉ lặng lẽ dùng ngón tay chải tóc cho hắn từng li từng tí.
Cố Cửu Tư ngửi mùi hương trên người nàng, sau một hồi, hắn thì thầm, “Lạc Tử Thương dùng cách gì để bắt cóc nàng?”
“Lúc ấy hỗn loạn, Thẩm Minh lo không xuể. Lạc Tử Thương túm được ta, y lại đeo mặt nạ làm ta tưởng là chàng nên mới chạy đi cùng y.”
Cố Cửu Tư lẳng lặng nghe, hắn hỏi, “Tưởng là ta?”
“Ừm,” Liễu Ngọc Như ngẫm nghĩ, “ta phát hiện đôi mắt y thật sự rất giống chàng. Hôm nay phong cách ăn mặc của y cũng tương tự chàng, lúc đó lộn xộn nên ta không nhìn kỹ thành thử nhận nhầm người.”
Cố Cửu Tư im lặng dựa vào nàng, rất lâu sau hắn mới cất tiếng, “Tại sao y bắt cóc nàng?”
“Chắc sợ ta bị thương,” Liễu Ngọc Như suy tư đáp, “y đưa ta nhiều bạc như vậy nên đang trông chờ ta kiếm tiền cho y mà.”
“Y dẫn nàng đến thuyền hoa?” Cố Cửu Tư tiếp tục truy hỏi.
Liễu Ngọc Như lắc đầu, “Y dẫn ta tới bến đò, ta thấy thế thân của chàng bị bắn trúng mới tự chạy đến thuyền hoa.”
“Vậy phải cảm ơn y rồi.”
Cố Cửu Tư khẽ khàng đáp lại, giọng hắn nghe không ra cảm xúc nhưng Liễu Ngọc Như thấy hình như hắn đang buồn bực.
Nàng nghĩ ngợi rồi hạ giọng khuyên, “Y coi trọng tiền thôi, chàng đừng nghĩ nhiều.”
Cố Cửu Tư rầu rĩ ậm ừ.
Hắn không nói bến đò là vị trí xem pháo hoa tốt nhất. Theo kế hoạch thì hắn sẽ nhờ Diệp Vận dẫn Liễu Ngọc Như tới đó, như vậy Liễu Ngọc Như có thể ngắm pháo hoa và nhìn hắn dâng lên nàng điệu múa tế thần.
Song rốt cuộc người ngắm pháo hoa cùng nàng không phải hắn, mà là Lạc Tử Thương.
Nam nhân rất hiểu nhau, cứ tưởng tượng đến cảnh Lạc Tử Thương và Liễu Ngọc Như đứng tại bến đò ngắm pháo hoa là trong lòng hắn nôn ra một đống máu.
Nhưng hắn chẳng thể nhiều lời, hắn sợ lắm mồm sẽ khiến Liễu Ngọc Như phát hiện những chuyện mà nàng vốn không hay biết gì.
Hắn tiếp tục gối đầu lên đùi Liễu Ngọc Như và nghiêm túc quỳ.
Liễu Ngọc Như thấy hắn quỳ mãi bèn nói, “Đừng quỳ nữa, đi ngủ thôi.”
“Ừm.”
Cố Cửu Tư không giở trò, hắn ngoan ngoãn đứng lên. Sau khi rửa mặt, hắn lên giường rồi ôm lấy Liễu Ngọc Như từ đằng sau.
Liễu Ngọc Như nửa tỉnh nửa mê, bắt gặp hắn đang làm loạn liền đè tay hắn lại, “Ngày mai phải đi rồi, chàng đừng quậy nữa được không?”
“Ngủ bù trong xe ngựa là được,” Cố Cửu Tư thì thào.
Hắn kiên nhẫn đánh thức ham muốn trong nàng, khi cơ thể bắt đầu phản ứng lại, Liễu Ngọc Như đành chiều theo ý hắn.
Đêm nay Cố Cửu Tư hơi khác ngày thường, hắn nhỏ giọng dò hỏi, “Ngọc Như, nàng có thích không?”
Liễu Ngọc Như đỏ mặt, nàng cắn răng không chịu trả lời. Cố Cửu Tư thấy nàng có vẻ hưởng thụ bèn ôm nàng mà nỉ non, “Ngọc Như, ta cái gì cũng giỏi hơn Lạc Tử Thương.”
Đang chìm đắm trong cơn mê nên dù nghe thấy những lời này, đầu óc Liễu Ngọc Như chả thể suy nghĩ cho ra hồn. Đến lúc làm xong và nàng mơ màng ngủ thiếp đi, nàng mới chậm chạp hiểu ý hắn.
Người này đúng là đồ trẻ con.
Lời tác giả
Liễu Ngọc Như: Lạc Tử Thương vì tiền mới cứu ta, chàng đừng để ý.
Cố Cửu Tư: Ừ, ta đâu để ý.
Trong đêm tối
Cố Cửu Tư: Ngọc Như, ta cái gì cũng giỏi hơn Lạc Tử Thương.
Liễu Ngọc Như: Sao bảo không để ý?!
“Ta không nên thấy nàng khóc mà còn đứng ngoài ngó.” Cố Cửu Tư thấp thỏm nhìn Liễu Ngọc Như.
Liễu Ngọc Như lạnh nhạt quay đầu lại, “Đây là việc nhỏ, còn gì nữa?”
“Ta làm nàng sợ hãi,” Cố Cửu Tư tiếp tục ăn năn.
“Ta hỏi chàng,” Liễu Ngọc Như nhìn hắn chằm chằm, “có phải chính tay chàng sắp đặt chuyện này không?”
“Phải,” Cố Cửu Tư thản nhiên thừa nhận, chả hề lấp liếm.
“Chàng đoán Lạc Tử Thương sẽ ra tay vào thời điểm này?” Liễu Ngọc Như nhíu mày.
Cố Cửu Tư gật đầu, “Những sự kiện gần đây làm y bị tổn thất nghiêm trọng nên y sẽ không dễ dàng bỏ qua, nếu ta chết thì việc tu sửa Hoàng Hà chắc chắn nằm gọn trong tay y. Hơn nữa Hổ Tử báo tin cho ta rằng dạo này trong thành liên tiếp xảy ra biến động. Ta vừa nghe liền đoán được y muốn ra tay, dĩ nhiên y sẽ chẳng từ bỏ cơ hội này.”
“Chàng cũng coi đây là cơ hội hả?” Liễu Ngọc Như tức giận đến bật cười. “Có kẻ muốn giết chàng mà chàng còn đánh cược mạng mình?”
“Ngọc Như…” Cố Cửu Tư gom hết dũng khí để nói, “ta, ta tự biết chừng mực.”
Hắn giải thích, “Đêm qua ta nhờ Chu đại nhân tạm thời cho Trần Mậu Xuân phụ trách tuần tra, vì ta nghĩ nếu y biết người của thái tử đảm nhiệm thì sẽ không tự tiện ra tay. Y mà thật sự ra tay, Trần Mậu Xuân coi như xong. Ta đã phái gián điệp trong phủ thái tử thông báo cho thái tử biết việc này do Lạc Tử Thương làm. Lạc Tử Thương biết rõ người phụ trách là Trần Mậu Xuân mà còn ra tay giết ta, quan hệ giữa y và thái tử sẽ bị hủy hoại.”
“Thế nên y chỉ có hai lựa chọn. Lựa chọn thứ nhất là y không ám sát ta vì kiêng dè Trần Mậu Xuân. Nhưng dù vậy ta vẫn sẽ sắp đặt người ra tay. Chỉ cần sáng tạo một cái cớ, ta có thể sai người truy lùng vị trí của sát thủ do y phái tới. Tối nay phải dọn dẹp sạch sẽ thì chuyến đi Hoàng Hà của chúng ta mới bình yên.”
Liễu Ngọc Như lẳng lặng nghe mưu kế của Cố Cửu Tư, hắn hiếm khi giải thích tỉ mỉ những chuyện này nên nàng không xen ngang mà để hắn tiếp tục, “Lựa chọn thứ hai chính là ám sát ta. Đáng lẽ chuyện này không nên xảy ra, y vượt ngàn dặm xa xôi tới Đông Đô vì muốn được thái tử tín nhiệm và trong tương lai sẽ khống chế thái tử như đã làm với Vương gia. Hiện giờ vì ám sát ta mà đắc tội thái tử rõ ràng là hành động thiếu khôn ngoan, nhưng y vẫn quyết định làm thế. Ta đã tính đến khả năng này, khắp thành đều có người của ta nên dù bọn chúng làm loạn cũng không sao.”
Liễu Ngọc Như im lặng nghe, Cố Cửu Tư hấp tấp nói, “Ta biết tối nay làm nàng sợ, nhưng ta…”
“Ta bị Lạc Tử Thương mang đi.”
Liễu Ngọc Như bình tĩnh lên tiếng, Cố Cửu Tư ngẩn người. Nàng liếc mắt nhìn thì thấy hắn hoàn toàn sững sờ.
Người của Thẩm Minh chưa kịp báo cho Cố Cửu Tư chuyện Liễu Ngọc Như mất tích thì hắn đã vướng phải vụ ám sát. Sau đấy Liễu Ngọc Như đến thuyền hoa trước Giang Hà, ông cũng không kịp kể lại cho Cố Cửu Tư nên tất nhiên hắn chẳng hay biết gì.
Cố Cửu Tư ngơ ngác nhìn Liễu Ngọc Như, lát sau hắn lập tức phản ứng, “Thẩm Minh gặp chuyện gì à?”
Hắn phó thác Thẩm Minh trông coi Liễu Ngọc Như, với tính Thẩm Minh thì trừ phi chết, còn không tuyệt đối chẳng để Lạc Tử Thương bắt cóc Liễu Ngọc Như.
Liễu Ngọc Như mệt mỏi, nàng không muốn Cố Cửu Tư trách cứ Thẩm Minh. Nàng hiểu ý nghĩa sự lựa chọn của Thẩm Minh, đấy là bản năng con người nên không đáng trách. Vì vậy nàng chuyển đề tài, “Cửu Tư, chàng quá liều lĩnh. Chàng cho rằng mình nắm trong tay mọi chuyện nhưng không phải lúc nào chúng cũng diễn ra theo kế hoạch của chàng.”
Cố Cửu Tư lặng thinh. Hắn trầm mặc quỳ một hồi mới chậm rãi mở miệng, “Lần này ta suy nghĩ không thấu đáo…”
“Vấn đề chả phải chàng suy nghĩ không thấu đáo!” Liễu Ngọc Như thấy hắn chưa hiểu thì chẳng thể kiềm chế cảm xúc, nàng cất cao giọng, “Vấn đề là chàng không nên đánh cược!”
Cố Cửu Tư cụp mắt xuống, ngực Liễu Ngọc Như phập phồng kịch liệt. Nàng lại gần rồi ngồi xổm trước Cố Cửu Tư và nhìn hắn, “Cửu Tư, chàng có thể đánh cược bất kỳ thứ gì nhưng riêng mạng sống thì không được, chàng hiểu chưa? Chúng ta có thể kiếm lại tiền hay chức quan, song nếu mất mạng thì chúng ta sẽ mất hết.”
“Ta không hiểu.” Cố Cửu Tư ngước nhìn Liễu Ngọc Như, hắn cố gắng bình tĩnh. “Trước kia chúng ta vẫn luôn dùng cách này để tiến về phía trước. Nếu không thể đánh cược mạng sống thì tại sao nàng quay về Dương Châu? Tại sao tiếp tục làm thê tử của ta? Tại sao muốn đi Dương Châu thu mua lương thực? Tại sao khi Vọng Đô bị bao vây lại cùng ta bảo vệ nó? Tại sao uống chén rượu độc kia? Ngọc Như, nàng và ta vẫn luôn đánh cược tính mạng mình.”
“Đó là trước kia.”
Liễu Ngọc Như nghiêm túc nhìn Cố Cửu Tư, “Cửu Tư, trước kia chúng ta buộc phải đánh cược. Hiện giờ có lựa chọn khác thì sao lại làm thế? Hôm nay cái gì đã kích thích chàng đánh cược? Vì Lạc Tử Thương và thái tử? Vì muốn hạ bệ Trần Mậu Xuân? Rõ ràng chàng có những lựa chọn khác an toàn hơn nhưng chàng lại chọn con đường liều mạng cho cuộc đua chính trị của mình.”
“Hôm nay nếu không để Lạc Tử Thương ra tay thì y sẽ làm vậy trên đường đến Hoàng Hà, tới lúc đó càng phiền toái hơn.” Cố Cửu Tư nhàn nhạt đáp.
Liễu Ngọc Như hít sâu một hơi, “Đây là suy nghĩ của chàng sau khi mọi việc đã xong xuôi. Nếu khả năng thắng không gần như tuyệt đối thì sao chàng dám để ta và Diệp Vận dạo phố?”
Nghe đến đây, Cố Cửu Tư rốt cuộc im lặng.
Thật ra Liễu Ngọc Như nói đúng, hắn đã tính sai. Có điều dù tính sai, hắn biết Giang Hà sẽ làm hậu thuẫn và bổ khuyết thiếu sót cho hắn.
Song dẫu nói thế nào chăng nữa, hắn đã suýt đánh mất Liễu Ngọc Như. Nàng bị Lạc Tử Thương mang đi là sự thật.
Hắn vừa sợ hãi lại vừa áy náy, chỉ cúi gằm đầu mà chẳng nói gì. Liễu Ngọc Như giữ chặt tay hắn, nàng thở dài, “Cửu Tư, chàng quá thích đánh cược và cũng quá tự phụ.”
Năm xưa hắn dám đánh cược bốn tỷ ngựa nhảy với Dương Long Tư, tính cách này đã chôn sâu tận xương tủy hắn. Liễu Ngọc Như nhìn hắn quỳ, nàng nghĩ ngợi rồi đứng lên bảo, “Đứng dậy và lên giường ngủ đi.”
“Không,” Cố Cửu Tư kiên quyết đáp trả.
Liễu Ngọc Như không khỏi cười, “Chàng muốn đánh cược với ta?”
“Không,” Cố Cửu Tư cúi đầu, “ta phạm sai lầm nên phải khắc ghi.”
Hắn hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu nhìn Liễu Ngọc Như, “Ta đặt nàng vào vòng nguy hiểm là ta sai. Ta còn sai vì suy nghĩ không thấu đáo cũng như hành sự liều lĩnh. Nhưng ta không cảm thấy mình sai khi làm ra quyết định ngày hôm nay.”
Liễu Ngọc Như lặng lẽ nghe hắn nói, “Ngọc Như, vẫn chưa đến thời điểm cho phép chúng ta sống trong yên bình.”
Liễu Ngọc Như nhìn Cố Cửu Tư, hắn nói tiếp, “Thứ nhất, thái độ của thái tử với Chu đại nhân chưa rõ ràng. Chúng ta và Chu đại nhân lại như thể chân tay nên rất khó xác định tương lai. Thứ hai, sợ rằng Lạc Tử Thương ở lại Đông Đô vì có mục đích khác. Bây giờ chúng ta với Lạc Tử Thương đã như nước với lửa, sau này y sẽ không tha cho chúng ta. Nếu hiện tại ta không bò lên trên, mai sau Lạc Tử Thương cầm quyền thì Cố gia sẽ ra sao?”
Liễu Ngọc Như nghe Cố Cửu Tư giải thích, nàng cảm thấy thật mệt mỏi.
“Cửu Tư,” nàng thở dài, “chàng muốn tiếp tục đấu đá vậy ư?”
“Ngọc Như,” hắn điềm tĩnh nhìn nàng, “ta không chỉ có nàng và gia đình, ta còn có huynh đệ.”
“Ta là huynh đệ của Chu đại ca, chỉ cần huynh ấy không phụ ta thì ta sẽ chung chiến tuyến với Chu gia. Nhưng thái tử chưa chắc chấp nhận Chu đại nhân, nên ta không thể đứng về phe thái tử.”
“Ta cũng là huynh đệ của Thế An, giữa hắn và Lạc Tử Thương tồn tại mối thù diệt môn, ta đã đáp ứng thay hắn báo mối thù sâu nặng này. Nếu thái tử hiền đức, Lạc Tử Thương lương thiện, có lẽ ta sẽ phân vân. Nhưng với tính tình thái tử hiện tại, sau này Đại Hạ ắt có phân tranh. Dựa theo thủ đoạn của Lạc Tử Thương, Đại Hạ mà thuộc về y thì chắc chắn biến thành Dương Châu thứ hai. Xét về công, ta chỉ có thể đấu tiếp; xét về tư, ta càng phải đấu tiếp.”
Liễu Ngọc Như ngồi ở mép giường nghe hắn nói, đôi mắt sáng ngời của hắn nhìn thẳng vào nàng và chẳng hề có chút thoái nhượng.
Ánh mắt nàng không thể rời khỏi một Cố Cửu Tư như vậy. Nàng nhìn người trước mặt mà cảm nhận được trái tim mình đập rộn ràng, cảm nhận được sâu trong nội tâm là lòng ngưỡng mộ cùng tình yêu dành cho một người.
Một người yêu một người vì đối phương đáng để yêu, chứ không phải vì người đó yêu ngươi.
Liễu Ngọc Như cảm thấy mình là một con buôn nhẫn tâm. Trái tim nàng nhỏ bé, nàng chỉ hy vọng bản thân và người nhà sống tốt. Thế giới của nàng không có thiên hạ lẫn bá tánh. Nàng chỉ cầu mình không làm người xấu, chứ chẳng muốn gánh vác nhiều.
Cố Cửu Tư thì khác.
Trong đôi mắt Cố Cửu Tư là đạo lý quân tử, là tình nghĩa bằng hữu, là chiến tranh triền miên, là giang sơn ngàn dặm, và trên tất cả – là muôn dân trăm họ.
Cố Cửu Tư không tự nhận thức được song qua đôi mắt kia, Liễu Ngọc Như có thể thấy rõ ở nơi sâu thẳm chốn nội tâm hắn là sự ngây thơ và nỗi khát khao cháy bỏng.
Nàng thấy mình như bị hắn đốt cháy, làm ngọn lửa nhiệt huyết nhỏ nhoi trong nàng bừng lên. Điều này khiến nàng bất lực nhưng đồng thời lại ngầm thích thú, nàng đành thở dài, “Nếu chàng không nghĩ mình sai thì còn quỳ làm gì?”
“Không, ta sai rồi,” Cố Cửu Tư quả quyết trả lời.
Liễu Ngọc Như chăm chú nhìn hắn, “Tại sao sai?”
“Làm nàng gặp nạn, khiến nàng bị liên lụy, để nàng phải lo lắng, tất cả đều là sai lầm của ta.”
Những lời này khiến Liễu Ngọc Như ngỡ ngàng.
Trong lòng người này có giang sơn, nhưng cũng có nàng.
Liễu Ngọc Như khôi phục tinh thần, mũi sụt sịt, miệng hé mở muốn lên tiếng nhưng lại nghẹn ngào không nói thành lời. Nàng giơ tay chỉ vào Cố Cửu Tư, môi mấp máy liên tục song rốt cuộc không phát ra được tiếng nào. Cố Cửu Tư thấu hiểu tâm tình nàng, hắn cầm tay nàng đặt lên mặt mình rồi dịu dàng nhìn nàng, “Lần sau ta sẽ không làm thế nữa.”
“Ta vốn không muốn nàng biết đến phong ba bão táp ngoài kia, chỉ muốn nàng vui vẻ ngắm hoa đăng và làm những gì nàng thích. Nhưng hôm hay ta phát hiện bản thân không lợi hại cũng chẳng tính toán như thần. Sau này ta nhất quyết sẽ không để nàng gặp nguy hiểm dù chỉ một chút.”
“Ta không sợ.”
Liễu Ngọc Như rốt cuộc tìm lại được giọng nói, nàng vừa cảm nhận nhiệt độ cơ thể từ Cố Cửu Tư vừa nhìn hắn mà bật cười, “Thật ra ngoại trừ chuyện chàng gặp nạn thì ta không sợ gì hết.”
“Chàng nói đúng,” nàng cụp mắt xuống, “ta hiểu những gì chàng nói. Phải báo thù cho Diệp đại ca, thái tử thất đức nên cần mưu tính. Chỉ là…ta…”
Liễu Ngọc Như ngước nhìn hắn, nước mắt lã chã rơi xuống từ đôi mắt đẹp, “Ta không hiểu tại sao chàng phải bán mạng để làm những việc này?”
“Chàng có nghĩ nếu ta là nam nhân thì tốt biết bao không?”
Nàng thành khẩn nói, “Nếu ta là nam nhân, ta làm quan thay chàng, lập kế hoạch cho chàng, giúp Diệp đại ca báo thù, hỗ trợ chàng biến ước mơ nhân gian thái bình thành sự thật. Như vậy chàng có thể sống tốt, an tâm làm thiếu gia ăn chơi trác táng. Ta có thể cho chàng thật nhiều tiền, mỗi ngày chàng đi đánh bài, chọi gà, dạo chơi ban đêm ở sông đào bảo vệ thành, sau đấy cưỡi ngựa ca hát trở về nhà…”
“Tốt gì chứ,” Cố Cửu Tư cắt ngang lời nàng, hắn vội vã bảo, “nàng mà là nam nhân thì sao ta cưới nàng được.”
Liễu Ngọc Như ngẩn người, Cố Cửu Tư nghiêm túc nhìn nàng, “Cứ để ta chịu khổ, ta tình nguyện gánh vác gian nan trắc trở đời đời kiếp kiếp để đối lấy cô vợ nhỏ là nàng.”
“Chàng…” w๖ebtruy๖enonlin๖e
Những lời hắn nói khiến trái tim Liễu Ngọc Như vui sướng, nước mắt trên mặt nàng chưa khô nhưng khóe môi nhịn không được mà cong lên.
Cố Cửu Tư thấy nàng vui vẻ, hắn vừa quỳ trên ván giặt đồ vừa ôm eo Liễu Ngọc Như rồi gối đầu lên đùi nàng và làm nũng, “Ngọc Như, kỳ thật làm những việc này không khiến ta khổ sở hay mệt nhọc. Ta có thể đấu đá cả đời, chỉ cần nàng ở bên ta.”
“Được vậy thì ta chẳng sợ bất kỳ điều gì.”
Liễu Ngọc Như nhìn người đang gối đầu lên đùi mình, tay nàng nhẹ nhàng chải tóc hắn, ánh mắt ấm áp bình yên.
Nàng không phải người thích thổ lộ cõi lòng như Cố Cửu Tư, nàng chỉ lặng lẽ dùng ngón tay chải tóc cho hắn từng li từng tí.
Cố Cửu Tư ngửi mùi hương trên người nàng, sau một hồi, hắn thì thầm, “Lạc Tử Thương dùng cách gì để bắt cóc nàng?”
“Lúc ấy hỗn loạn, Thẩm Minh lo không xuể. Lạc Tử Thương túm được ta, y lại đeo mặt nạ làm ta tưởng là chàng nên mới chạy đi cùng y.”
Cố Cửu Tư lẳng lặng nghe, hắn hỏi, “Tưởng là ta?”
“Ừm,” Liễu Ngọc Như ngẫm nghĩ, “ta phát hiện đôi mắt y thật sự rất giống chàng. Hôm nay phong cách ăn mặc của y cũng tương tự chàng, lúc đó lộn xộn nên ta không nhìn kỹ thành thử nhận nhầm người.”
Cố Cửu Tư im lặng dựa vào nàng, rất lâu sau hắn mới cất tiếng, “Tại sao y bắt cóc nàng?”
“Chắc sợ ta bị thương,” Liễu Ngọc Như suy tư đáp, “y đưa ta nhiều bạc như vậy nên đang trông chờ ta kiếm tiền cho y mà.”
“Y dẫn nàng đến thuyền hoa?” Cố Cửu Tư tiếp tục truy hỏi.
Liễu Ngọc Như lắc đầu, “Y dẫn ta tới bến đò, ta thấy thế thân của chàng bị bắn trúng mới tự chạy đến thuyền hoa.”
“Vậy phải cảm ơn y rồi.”
Cố Cửu Tư khẽ khàng đáp lại, giọng hắn nghe không ra cảm xúc nhưng Liễu Ngọc Như thấy hình như hắn đang buồn bực.
Nàng nghĩ ngợi rồi hạ giọng khuyên, “Y coi trọng tiền thôi, chàng đừng nghĩ nhiều.”
Cố Cửu Tư rầu rĩ ậm ừ.
Hắn không nói bến đò là vị trí xem pháo hoa tốt nhất. Theo kế hoạch thì hắn sẽ nhờ Diệp Vận dẫn Liễu Ngọc Như tới đó, như vậy Liễu Ngọc Như có thể ngắm pháo hoa và nhìn hắn dâng lên nàng điệu múa tế thần.
Song rốt cuộc người ngắm pháo hoa cùng nàng không phải hắn, mà là Lạc Tử Thương.
Nam nhân rất hiểu nhau, cứ tưởng tượng đến cảnh Lạc Tử Thương và Liễu Ngọc Như đứng tại bến đò ngắm pháo hoa là trong lòng hắn nôn ra một đống máu.
Nhưng hắn chẳng thể nhiều lời, hắn sợ lắm mồm sẽ khiến Liễu Ngọc Như phát hiện những chuyện mà nàng vốn không hay biết gì.
Hắn tiếp tục gối đầu lên đùi Liễu Ngọc Như và nghiêm túc quỳ.
Liễu Ngọc Như thấy hắn quỳ mãi bèn nói, “Đừng quỳ nữa, đi ngủ thôi.”
“Ừm.”
Cố Cửu Tư không giở trò, hắn ngoan ngoãn đứng lên. Sau khi rửa mặt, hắn lên giường rồi ôm lấy Liễu Ngọc Như từ đằng sau.
Liễu Ngọc Như nửa tỉnh nửa mê, bắt gặp hắn đang làm loạn liền đè tay hắn lại, “Ngày mai phải đi rồi, chàng đừng quậy nữa được không?”
“Ngủ bù trong xe ngựa là được,” Cố Cửu Tư thì thào.
Hắn kiên nhẫn đánh thức ham muốn trong nàng, khi cơ thể bắt đầu phản ứng lại, Liễu Ngọc Như đành chiều theo ý hắn.
Đêm nay Cố Cửu Tư hơi khác ngày thường, hắn nhỏ giọng dò hỏi, “Ngọc Như, nàng có thích không?”
Liễu Ngọc Như đỏ mặt, nàng cắn răng không chịu trả lời. Cố Cửu Tư thấy nàng có vẻ hưởng thụ bèn ôm nàng mà nỉ non, “Ngọc Như, ta cái gì cũng giỏi hơn Lạc Tử Thương.”
Đang chìm đắm trong cơn mê nên dù nghe thấy những lời này, đầu óc Liễu Ngọc Như chả thể suy nghĩ cho ra hồn. Đến lúc làm xong và nàng mơ màng ngủ thiếp đi, nàng mới chậm chạp hiểu ý hắn.
Người này đúng là đồ trẻ con.
Lời tác giả
Liễu Ngọc Như: Lạc Tử Thương vì tiền mới cứu ta, chàng đừng để ý.
Cố Cửu Tư: Ừ, ta đâu để ý.
Trong đêm tối
Cố Cửu Tư: Ngọc Như, ta cái gì cũng giỏi hơn Lạc Tử Thương.
Liễu Ngọc Như: Sao bảo không để ý?!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook