Trường Phong Độ
-
Chương 120: Phu nhân, lúc quỳ trông ta vẫn đẹp trai chứ?
Liễu Ngọc Như điên cuồng chạy về phía thuyền hoa, khi nàng đến nơi thì thuyền cập bờ. Xung quanh đông nghịt quân lính, có vẻ cuộc điều tra đã bắt đầu. Liễu Ngọc Như lau nước mắt, nàng tiến về phía trước rồi hít sâu một hơi và cố tỏ ra bình tĩnh, “Đại nhân, ta…ta…”
Nàng nghẹn ngào không nói nên lời. Bản thân tự nhủ phải giữ bình tĩnh nhưng rốt cuộc nàng chẳng thể thốt ra tiếng nào, chỉ có hai hàng nước mắt chảy xuống làm nàng trông yếu đuối tới đáng thương.
Lính gác nhìn bộ dạng Liễu Ngọc Như liền mềm lòng, hắn vội hỏi thăm, “Phu nhân có sao không?”
Liễu Ngọc Như lấy từ trong ngực áo ra lệnh bài mà Cố Cửu Tư đưa nàng rồi siết chặt tay, dùng cơn đau ép mình phải trấn định. Lát sau, nàng hít thở sâu và nức nở yêu cầu, “Ta muốn…ta muốn gặp Cố đại nhân.”
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Lính gác nhận lấy lệnh bài rồi nhanh chóng gọi người hộ tống nàng vào.
Trên thuyền hoa đâu đâu cũng thấy binh lính, dường như nơi đây đã trải qua một màn chém giết đẫm máu. Liễu Ngọc Như được đưa tới khoang thuyền, sau đó nàng thấy một người bị vải trắng che kín nằm lẻ loi trên mặt đất.
Xung quanh không có ai, Liễu Ngọc Như nhìn thi thể kia mà không khỏi lùi bước, khiến nàng suýt nữa vấp ngã. Nô tỳ đi theo phía sau mau chóng đỡ nàng và nhắc nhở, “Phu nhân cẩn thận.”
Thân mình Liễu Ngọc Như run run, nàng dùng khăn tay che miệng để tránh hành xử quá thất thố.
Nô tỳ đỡ nàng không hiểu sao nàng phản ứng dữ dội như vậy, nàng ấy vội nói, “Phu nhân nếu thấy khó chịu thì để nô tỳ dìu ngài tới cửa.”
“Không…không cần.” Liễu Ngọc Như thở đứt quãng, nàng bước về phía nam tử nằm trên mặt đất. Nàng chậm chạp ngồi xổm xuống, giọng khản đặc, “Lúc ra đi…chàng có đau đớn không?”
“Không đau đớn,” nô tỳ kia lập tức trả lời, “lúc khiêng xuống dưới thì cái xác đã lạnh.”
Lời này làm Liễu Ngọc Như cảm tưởng có tảng đá lớn đè trên ngực nàng.
Nàng muốn xốc tấm vải kia lên nhưng lại không dám, chỉ ngồi bên thi thể mà khàn khàn nói, “Ngươi ra ngoài đi, ta muốn ngồi đây một mình trong chốc lát.”
“Cố phu nhân…” Nô tỳ lưỡng lự.
Liễu Ngọc Như chảy nước mắt, nàng đột ngột gào lên, “Ta bảo ngươi ra ngoài!”
Nô tỳ kia ngỡ ngàng rồi hấp tấp hành lễ và lui xuống.
Nàng ấy vừa khuất dạng, Liễu Ngọc Như lập tức ngã quỵ. Nàng quỳ gối bên thi thể, cúi đầu lau nước mắt.
“Chàng hay thật…”
Nàng khóc thành tiếng, “Ra đi thế này rồi tống cho ta bao nhiêu việc. Ta luôn dặn chàng phải cẩn thận, nhưng chàng không chịu nghe, chỉ biết tự hào mình thông minh và lợi hại nhất thiên hạ…”
Liễu Ngọc Như không thể ngừng những lời quở trách, nước mắt vẫn tí tách rơi xuống như thể đây là niềm an ủi duy nhất dành cho nàng.
Lúc này Cố Cửu Tư trở về từ buồng nhỏ phía dưới khoang thuyền, hắn vừa hoàn tất cuộc thẩm vấn hung thủ bị bắt. Hắn nghe thông báo Liễu Ngọc Như tới thì định chạy lên khoang thuyền nhưng vì trên người dính máu nên đành thay đồ rồi rửa tay sạch sẽ mới quay lại. Ai ngờ vừa tới cửa, hắn đã nghe thấy Liễu Ngọc Như khóc ở bên trong.
Bước chân hắn dừng lại, tai nghe Liễu Ngọc Như khóc lóc trách mắng, “Chàng muốn chết sao không chết sớm hơn, giờ chàng chết thì ta phải làm gì đây?”
Cố Cửu Tư lúng túng, hắn khom lưng chọc một cái lỗ trên cửa sổ giấy để nhìn vào bên trong. Liễu Ngọc Như đang khóc thảm thiết, khóc ấm ức, chỉ có khóc và khóc. Nàng hung hăng giơ tay đánh thi thể kia hai cái, giận dữ quát, “Cố Cửu Tư, chàng đứng lên cho ta!”
Hai cú đánh này cực kỳ thô bạo, Cố Cửu Tư nhìn thôi cũng thấy đau, hắn không khỏi rụt người lại. Hắn đại khái đã hiểu chuyện gì đang diễn ra và thầm nhủ mình nên vào để nói với nàng hắn còn sống. Song không hiểu vì sao, hắn đột nhiên cảm thấy tò mò nếu hắn chết thì Liễu Ngọc Như sẽ làm gì.
Cuối cùng tính hiếu kỳ chiến thắng lý trí, hắn quyết định tiếp tục đứng ngoài nhìn.
Liễu Ngọc Như ngồi trong phòng, nàng ra tay đánh xong liền bất động. Nàng lẳng lặng nhìn thi thể kia, rất lâu sau nàng mới cất giọng khàn khàn, “Thôi, chàng đã chết thì ta còn la mắng làm gì?”
Tay nàng run rẩy hướng về miếng vải trắng trên mặt thi thể, giọng nàng nghẹn ngào, “Chàng yên tâm, ta sẽ bắt Lạc Tử Thương chôn cùng chàng. Chàng…”
Chưa nói xong, nàng đã cầm miếng vải trắng mà ngơ ngác nhìn người xa lạ nằm trên mặt đất, sự sững sờ bao trùm cơ thể nàng.
Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên cái giọng bỡn cợt của Giang Hà, “Ồ, Tiểu Cửu Tư chu mông nhìn gì đấy?”
Cố Cửu Tư đang tập trung dõi theo Liễu Ngọc Như nên khi bất thình lình bị quạt của Giang Hà quất vào mông thì nhảy dựng lên. Hắn hít hà, “Sao ông đánh ta!”
Vừa dứt lời, cả người hắn cứng đờ; giờ hắn mới nhận ra Liễu Ngọc Như chắc chắn đã nghe thấy.
Hắn quay đầu lại liền thấy cửa mở ra cái “rầm”, tay Liễu Ngọc Như siết chặt khung cửa, mắt lạnh lùng nhìn Cố Cửu Tư đang bận che mông.
Nàng khóc làm lớp trang điểm lem nhem nhưng khuôn mặt nàng vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt nhìn chòng chọc Cố Cửu Tư hàm chứa băng giá.
Cố Cửu Tư không dám nhúc nhích, hắn vẫn duy trì tư thế che mông để nhìn một Liễu Ngọc Như đang nổi cơn thịnh nộ. Cái đầu thông minh của hắn cuống cuồng suy nghĩ, mãi hắn mới chật vật trưng ra khuôn mặt tươi cười mà trông khó coi hơn cả khi khóc lóc, “Ngọc Như, hóa ra nàng ở đây…”
“Nghe được bao lâu rồi?”
Liễu Ngọc Như thẳng thừng hỏi.
Cố Cửu Tư sao dám nói thật, hắn giả vờ ngây thơ, “Nghe được bao lâu gì chứ? Ta mới đến…”
“Nó nghe gần một khắc đấy,” Giang Hà ở bên cạnh nhanh nhảu bổ sung, “đó là thời gian ta đứng sau nó mà.”
“Giang Hà!”
Cố Cửu Tư phẫn nộ trừng mắt nhìn Giang Hà, cái kẻ thích hóng thị phi này. Giang Hà dựa vào cây cột, vừa dùng quạt gõ vai vừa hí hửng nói, “Gì đây, không cho người ta nói thật à?”
“Ông…”
“Cố Cửu Tư.”
Liễu Ngọc Như lạnh lùng lên tiếng, Cố Cửu Tư tức khắc quay đầu lại. Hắn nở nụ cười rồi đi đến trước mặt Liễu Ngọc Như và nịnh nọt, “Ngọc Như sao thế? Nàng muốn gì hả? Hay có chuyện cần làm?”
Liễu Ngọc Như vươn tay, mắt nhìn chằm chằm Cố Cửu Tư. Thấy hắn không hiểu, nàng bèn nói, “Đưa tay đây.”
Cố Cửu Tư nghe theo, Liễu Ngọc Như kéo tay hắn lại rồi vén tay áo lên. Sau khi thấy một làn da trắng nõn không chút thương tích, nàng kiểm tra cánh tay kia, cuối cùng còn muốn xem cả ngực hắn. Cố Cửu Tư hoảng tới mức dùng một tay giữ quần áo, tay kia nắm bàn tay đang làm loạn của nàng, hắn lí nhí, “Ở đây đông người, về nhà ta cởi cho nàng xem.”
“Chàng…” đôi mắt Liễu Ngọc Như ngấn lệ, “chàng không sao chứ?”
Cố Cửu Tư ngẩn người, hắn chợt hiểu Liễu Ngọc Như đang sợ hãi. Nội tâm hắn vừa ấm áp vừa sung sướng, có cả đôi phần đau lòng, hắn vội vàng trả lời, “Ta không sao, ta còn chưa trang điểm cho đẹp nữa. Dương đại nhân đột nhiên bảo ta đừng vội lên sân khấu, ông ấy nói sợ ta không đủ thể lực nên sai thế thân biểu diễn trước. Trong lúc ta trang điểm, thế thân mới bước lên đã bị bắn chết.”
Ánh mắt của Cố Cửu Tư trở nên lạnh lẽo nhưng hắn tức khắc nhớ tới Liễu Ngọc Như còn đang ở bên cạnh, hắn sợ mình khiến nàng kinh hãi bèn gấp gáp ôm nàng vào lòng. Tay hắn vuốt ve dọc theo lưng và tóc nàng, hắn ngọt ngào dỗ dành, “Nàng sợ à? Đừng sợ, ta vẫn bình an.”
“Xử lý xong hết chưa?”
Liễu Ngọc Như túm chặt ngực áo hắn, Cố Cửu Tư thầm nghĩ nàng tất nhiên sợ hãi tột độ nên mau chóng đáp, “Đã bắt giữ và thẩm vấn xong xuôi, ta còn phái người dọn dẹp hang ổ của bọn chúng. Ngọc Như, nàng mệt rồi đúng không, chúng ta về nhà thôi.”
Liễu Ngọc Như khụt khịt gật đầu, Cố Cửu Tư ngẩng đầu nhìn Giang Hà. Ông đang ngắm trăng sáng phía chân trời, sau một hồi đối diện với ánh mắt từ Cố Cửu Tư thì ông chợt hiểu ý hắn bèn cự tuyệt ngay, “Liên quan gì đến ta? Ta có hẹn với giai nhân, gặp lại sau.”
“Cữu cữu!” Cố Cửu Tư gọi Giang Hà, hắn ai oán nói, “Nương ta kể…”
“Câm miệng.” Giang Hà lập tức cắt ngang lời hắn rồi bảo, “Ngươi về đi, để ta xử lý.”
Cố Cửu Tư gật đầu, hắn nhanh nhẹn đáp, “Tạ ơn cữu cữu, ta biết ngài tốt với ta nhất.”
“Cút!”
Được tiếng “cút” này, Cố Cửu Tư phấn chấn che chở cho Liễu Ngọc Như xuống thuyền rồi lên xe ngựa đang chờ trên bờ sông.
Liễu Ngọc Như có vẻ đã rất hãi hùng, trên đường về nàng luôn dựa sát vào người hắn. Điều này khiến lòng ham hư vinh của nam nhân trong Cố Cửu Tư bộc phát; hắn chưa từng thấy Liễu Ngọc Như giống chú chim nhỏ nép vào người khác như vậy. Hắn liên tục dỗ dành và khuyên nhủ để Liễu Ngọc Như yên tâm.
“Thật đấy, ta thề với nàng mọi chuyện đều trong dự đoán của ta.”
“Chàng nói dối,” Liễu Ngọc Như khóc sướt mướt, “nếu đều trong dự đoán của chàng thì sao thế thân kia lại chết? Chàng đâu phải kẻ cố tình đẩy người ta vào chỗ chết? Hôm nay nếu hắn không thế chỗ thì người chết là chàng đấy!”
“Không…không phải,” Cố Cửu Tư hấp tấp phân bua, “với tài nghệ của ta thì sao có thể bị bắn trúng? Chuyện thế thân là ngoài ý muốn thôi, lúc ấy ta nghe nói bên nàng xảy ra chuyện bèn điều động người tới đó. Lạc Tử Thương phân chia nhân lực làm ta nghĩ y không có dư người đối phó mình nên sẽ chẳng ra tay vào màn mở đầu như thế.”
“Nhưng không phải rốt cuộc y vẫn ra tay sao?”
“Có mười người cũng dám mai phục ta, ai ngờ y to gan vậy.”
“Chàng nói rằng,” Liễu Ngọc Như ngồi thẳng lưng, nàng lau nước mắt, “chuyện thế thân là ngoài ý muốn, còn chuyện ta với Diệp Vận thì sao? Đừng nói cũng nằm trong dự đoán của chàng nhé.”
“Cái này…” Cố Cửu Tư gian nan mở miệng, “cũng, cũng là ngoài ý muốn…”
“Không phải tất cả đều nằm trong dự đoán của chàng à?” Liễu Ngọc Như chất vấn, nước mắt lưng tròng. “Sao kế hoạch của chàng có nhiều thứ ngoài ý muốn thế?”
“Nên ta mới để Thẩm Minh và Diệp Thế An đi theo hai người, hơn nữa cữu cữu chắc chắn cũng sẽ trông chừng, có ông ấy thì hai người tuyệt đối bình an vô sự. Ngọc Như, ta tính toán cả rồi.”
Cố Cửu Tư son sắt thề thốt.
Đúng lúc ấy, xe ngựa về đến Cố phủ. Liễu Ngọc Như không tranh cãi với hắn nữa mà sụt sịt rồi cùng xuống xe với Cố Cửu Tư. Hắn dìu nàng đi, hai người sánh bước về phòng.
Liễu Ngọc Như khóc tới kiệt sức, vừa về phòng liền ngồi xuống giường rồi im lặng tựa người vào đầu giường. Cố Cửu Tư bận bịu sai người đi múc nước, Liễu Ngọc Như thấy Ấn Hồng tiến vào bèn vẫy tay rồi nhỏ giọng bảo, “Mang ván giặt đồ tới đây.”
Ấn Hồng ngớ người chẳng hiểu gì nhưng vẫn tuân theo.
Khi Ấn Hồng mang ván giặt đồ đến, Liễu Ngọc Như đã rửa mặt thay đồ xong. Nàng mặc áo mỏng, lưng dựa vào đầu giường, bộ dạng như không thiết sống nữa. Cố Cửu Tư ở bên cạnh thấp thỏm vắt khăn, thỉnh thoảng lại trộm nhìn Liễu Ngọc Như.
Liễu Ngọc Như chỉ một vị trí trước giường, Ấn Hồng đặt ván giặt đồ xuống rồi được Liễu Ngọc Như phất tay cho lui.
Sau khi cửa phòng đóng lại, bên trong chỉ còn Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư. Cố Cửu Tư mù mờ nhìn ván giặt đồ trước mặt mình, “Ngọc Như, nàng mang cái này lại đây làm gì?”
Liễu Ngọc Như vẫn dựa vào đầu giường, giọng nàng thê lương, “Khi ta nghĩ lang quân đã ra đi, linh hồn ta cũng đi theo chàng. Lang quân có hiểu nỗi khổ của Ngọc Như không?”
“Ta…hiểu.” Cố Cửu Tư cảm thấy có điềm gở, nói năng cũng lắp bắp.
Liễu Ngọc Như ngồi thẳng dậy, nàng sụt sịt mũi rồi nhìn Cố Cửu Tư, “Ngọc Như đã suy nghĩ cẩn thận. Hồi mới thành hôn, Ngọc Như thấy lang quân khoa trương, tuy thông minh nhưng làm việc thiếu thận trọng. Vì vậy trách nhiệm của Ngọc Như là thường xuyên nhắc nhở lang quân. Sau này lang quân khiến Ngọc Như yên tâm hơn nhiều nên Ngọc Như không can thiệp mấy. Có điều việc hôm nay chứng tỏ cách hành sự của lang quân vẫn quá liều lĩnh. Đêm nay lang quân hãy ăn năn hối lỗi, mai ngủ trên đường đi vẫn được.”
Cố Cửu Tư tức khắc hiểu ý nàng; hắn nhìn ván giặt đồ mà thấy đầu gối đau ơi là đau.
Liễu Ngọc Như dịu dàng nhìn hắn, “Lang quân muốn lên giường ngủ?”
“Không,” Cố Cửu Tư trả lời đầy đau thương, “phu nhân nói đúng, ta quá liều lĩnh khiến phu nhân sợ hãi. Ta sẽ quỳ gối ăn năn, dùng nỗi đau để răn đe bản thân và cảm tạ phu nhân đã nhắc nhở.”
Dứt lời, Cố Cửu Tư nhanh chóng quỳ trên ván giặt đồ, hắn dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Liễu Ngọc Như, “Phu nhân, lúc quỳ trông ta vẫn đẹp trai chứ? Nàng có cần ta nhích lên hai bước để chắn sáng cho nàng không?”
Lời tác giả
Cố Cửu Tư: Bà xã phạt ta ngày càng lão luyện. Nguồn:
[Rạp hát nhỏ]
Một ngày nọ, quần thần quỳ gối trước ngự thư phòng cầu xin Phạm Hiên sửa ý chỉ. Thời gian chậm chạp trôi, cuối cùng chẳng ai chịu nổi, chỉ mình Cố Cửu Tư vẫn hiên ngang quỳ.
Khi Phạm Hiên bước ra, ông thấy dáng người Cố Cửu Tư thẳng tắp như thanh kiếm, trông hắn vô cùng đẹp trai.
Phạm Hiên: Sao ái khanh quỳ mà vẫn đẹp như thế?
Cố Cửu Tư: Quỳ trông đẹp mắt có thể giảm thời gian bị phạt.
Nếu tướng quỳ xấu khiến phu nhân tụt hứng thì ta biết làm gì bây giờ?
Nàng nghẹn ngào không nói nên lời. Bản thân tự nhủ phải giữ bình tĩnh nhưng rốt cuộc nàng chẳng thể thốt ra tiếng nào, chỉ có hai hàng nước mắt chảy xuống làm nàng trông yếu đuối tới đáng thương.
Lính gác nhìn bộ dạng Liễu Ngọc Như liền mềm lòng, hắn vội hỏi thăm, “Phu nhân có sao không?”
Liễu Ngọc Như lấy từ trong ngực áo ra lệnh bài mà Cố Cửu Tư đưa nàng rồi siết chặt tay, dùng cơn đau ép mình phải trấn định. Lát sau, nàng hít thở sâu và nức nở yêu cầu, “Ta muốn…ta muốn gặp Cố đại nhân.”
Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Lính gác nhận lấy lệnh bài rồi nhanh chóng gọi người hộ tống nàng vào.
Trên thuyền hoa đâu đâu cũng thấy binh lính, dường như nơi đây đã trải qua một màn chém giết đẫm máu. Liễu Ngọc Như được đưa tới khoang thuyền, sau đó nàng thấy một người bị vải trắng che kín nằm lẻ loi trên mặt đất.
Xung quanh không có ai, Liễu Ngọc Như nhìn thi thể kia mà không khỏi lùi bước, khiến nàng suýt nữa vấp ngã. Nô tỳ đi theo phía sau mau chóng đỡ nàng và nhắc nhở, “Phu nhân cẩn thận.”
Thân mình Liễu Ngọc Như run run, nàng dùng khăn tay che miệng để tránh hành xử quá thất thố.
Nô tỳ đỡ nàng không hiểu sao nàng phản ứng dữ dội như vậy, nàng ấy vội nói, “Phu nhân nếu thấy khó chịu thì để nô tỳ dìu ngài tới cửa.”
“Không…không cần.” Liễu Ngọc Như thở đứt quãng, nàng bước về phía nam tử nằm trên mặt đất. Nàng chậm chạp ngồi xổm xuống, giọng khản đặc, “Lúc ra đi…chàng có đau đớn không?”
“Không đau đớn,” nô tỳ kia lập tức trả lời, “lúc khiêng xuống dưới thì cái xác đã lạnh.”
Lời này làm Liễu Ngọc Như cảm tưởng có tảng đá lớn đè trên ngực nàng.
Nàng muốn xốc tấm vải kia lên nhưng lại không dám, chỉ ngồi bên thi thể mà khàn khàn nói, “Ngươi ra ngoài đi, ta muốn ngồi đây một mình trong chốc lát.”
“Cố phu nhân…” Nô tỳ lưỡng lự.
Liễu Ngọc Như chảy nước mắt, nàng đột ngột gào lên, “Ta bảo ngươi ra ngoài!”
Nô tỳ kia ngỡ ngàng rồi hấp tấp hành lễ và lui xuống.
Nàng ấy vừa khuất dạng, Liễu Ngọc Như lập tức ngã quỵ. Nàng quỳ gối bên thi thể, cúi đầu lau nước mắt.
“Chàng hay thật…”
Nàng khóc thành tiếng, “Ra đi thế này rồi tống cho ta bao nhiêu việc. Ta luôn dặn chàng phải cẩn thận, nhưng chàng không chịu nghe, chỉ biết tự hào mình thông minh và lợi hại nhất thiên hạ…”
Liễu Ngọc Như không thể ngừng những lời quở trách, nước mắt vẫn tí tách rơi xuống như thể đây là niềm an ủi duy nhất dành cho nàng.
Lúc này Cố Cửu Tư trở về từ buồng nhỏ phía dưới khoang thuyền, hắn vừa hoàn tất cuộc thẩm vấn hung thủ bị bắt. Hắn nghe thông báo Liễu Ngọc Như tới thì định chạy lên khoang thuyền nhưng vì trên người dính máu nên đành thay đồ rồi rửa tay sạch sẽ mới quay lại. Ai ngờ vừa tới cửa, hắn đã nghe thấy Liễu Ngọc Như khóc ở bên trong.
Bước chân hắn dừng lại, tai nghe Liễu Ngọc Như khóc lóc trách mắng, “Chàng muốn chết sao không chết sớm hơn, giờ chàng chết thì ta phải làm gì đây?”
Cố Cửu Tư lúng túng, hắn khom lưng chọc một cái lỗ trên cửa sổ giấy để nhìn vào bên trong. Liễu Ngọc Như đang khóc thảm thiết, khóc ấm ức, chỉ có khóc và khóc. Nàng hung hăng giơ tay đánh thi thể kia hai cái, giận dữ quát, “Cố Cửu Tư, chàng đứng lên cho ta!”
Hai cú đánh này cực kỳ thô bạo, Cố Cửu Tư nhìn thôi cũng thấy đau, hắn không khỏi rụt người lại. Hắn đại khái đã hiểu chuyện gì đang diễn ra và thầm nhủ mình nên vào để nói với nàng hắn còn sống. Song không hiểu vì sao, hắn đột nhiên cảm thấy tò mò nếu hắn chết thì Liễu Ngọc Như sẽ làm gì.
Cuối cùng tính hiếu kỳ chiến thắng lý trí, hắn quyết định tiếp tục đứng ngoài nhìn.
Liễu Ngọc Như ngồi trong phòng, nàng ra tay đánh xong liền bất động. Nàng lẳng lặng nhìn thi thể kia, rất lâu sau nàng mới cất giọng khàn khàn, “Thôi, chàng đã chết thì ta còn la mắng làm gì?”
Tay nàng run rẩy hướng về miếng vải trắng trên mặt thi thể, giọng nàng nghẹn ngào, “Chàng yên tâm, ta sẽ bắt Lạc Tử Thương chôn cùng chàng. Chàng…”
Chưa nói xong, nàng đã cầm miếng vải trắng mà ngơ ngác nhìn người xa lạ nằm trên mặt đất, sự sững sờ bao trùm cơ thể nàng.
Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên cái giọng bỡn cợt của Giang Hà, “Ồ, Tiểu Cửu Tư chu mông nhìn gì đấy?”
Cố Cửu Tư đang tập trung dõi theo Liễu Ngọc Như nên khi bất thình lình bị quạt của Giang Hà quất vào mông thì nhảy dựng lên. Hắn hít hà, “Sao ông đánh ta!”
Vừa dứt lời, cả người hắn cứng đờ; giờ hắn mới nhận ra Liễu Ngọc Như chắc chắn đã nghe thấy.
Hắn quay đầu lại liền thấy cửa mở ra cái “rầm”, tay Liễu Ngọc Như siết chặt khung cửa, mắt lạnh lùng nhìn Cố Cửu Tư đang bận che mông.
Nàng khóc làm lớp trang điểm lem nhem nhưng khuôn mặt nàng vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt nhìn chòng chọc Cố Cửu Tư hàm chứa băng giá.
Cố Cửu Tư không dám nhúc nhích, hắn vẫn duy trì tư thế che mông để nhìn một Liễu Ngọc Như đang nổi cơn thịnh nộ. Cái đầu thông minh của hắn cuống cuồng suy nghĩ, mãi hắn mới chật vật trưng ra khuôn mặt tươi cười mà trông khó coi hơn cả khi khóc lóc, “Ngọc Như, hóa ra nàng ở đây…”
“Nghe được bao lâu rồi?”
Liễu Ngọc Như thẳng thừng hỏi.
Cố Cửu Tư sao dám nói thật, hắn giả vờ ngây thơ, “Nghe được bao lâu gì chứ? Ta mới đến…”
“Nó nghe gần một khắc đấy,” Giang Hà ở bên cạnh nhanh nhảu bổ sung, “đó là thời gian ta đứng sau nó mà.”
“Giang Hà!”
Cố Cửu Tư phẫn nộ trừng mắt nhìn Giang Hà, cái kẻ thích hóng thị phi này. Giang Hà dựa vào cây cột, vừa dùng quạt gõ vai vừa hí hửng nói, “Gì đây, không cho người ta nói thật à?”
“Ông…”
“Cố Cửu Tư.”
Liễu Ngọc Như lạnh lùng lên tiếng, Cố Cửu Tư tức khắc quay đầu lại. Hắn nở nụ cười rồi đi đến trước mặt Liễu Ngọc Như và nịnh nọt, “Ngọc Như sao thế? Nàng muốn gì hả? Hay có chuyện cần làm?”
Liễu Ngọc Như vươn tay, mắt nhìn chằm chằm Cố Cửu Tư. Thấy hắn không hiểu, nàng bèn nói, “Đưa tay đây.”
Cố Cửu Tư nghe theo, Liễu Ngọc Như kéo tay hắn lại rồi vén tay áo lên. Sau khi thấy một làn da trắng nõn không chút thương tích, nàng kiểm tra cánh tay kia, cuối cùng còn muốn xem cả ngực hắn. Cố Cửu Tư hoảng tới mức dùng một tay giữ quần áo, tay kia nắm bàn tay đang làm loạn của nàng, hắn lí nhí, “Ở đây đông người, về nhà ta cởi cho nàng xem.”
“Chàng…” đôi mắt Liễu Ngọc Như ngấn lệ, “chàng không sao chứ?”
Cố Cửu Tư ngẩn người, hắn chợt hiểu Liễu Ngọc Như đang sợ hãi. Nội tâm hắn vừa ấm áp vừa sung sướng, có cả đôi phần đau lòng, hắn vội vàng trả lời, “Ta không sao, ta còn chưa trang điểm cho đẹp nữa. Dương đại nhân đột nhiên bảo ta đừng vội lên sân khấu, ông ấy nói sợ ta không đủ thể lực nên sai thế thân biểu diễn trước. Trong lúc ta trang điểm, thế thân mới bước lên đã bị bắn chết.”
Ánh mắt của Cố Cửu Tư trở nên lạnh lẽo nhưng hắn tức khắc nhớ tới Liễu Ngọc Như còn đang ở bên cạnh, hắn sợ mình khiến nàng kinh hãi bèn gấp gáp ôm nàng vào lòng. Tay hắn vuốt ve dọc theo lưng và tóc nàng, hắn ngọt ngào dỗ dành, “Nàng sợ à? Đừng sợ, ta vẫn bình an.”
“Xử lý xong hết chưa?”
Liễu Ngọc Như túm chặt ngực áo hắn, Cố Cửu Tư thầm nghĩ nàng tất nhiên sợ hãi tột độ nên mau chóng đáp, “Đã bắt giữ và thẩm vấn xong xuôi, ta còn phái người dọn dẹp hang ổ của bọn chúng. Ngọc Như, nàng mệt rồi đúng không, chúng ta về nhà thôi.”
Liễu Ngọc Như khụt khịt gật đầu, Cố Cửu Tư ngẩng đầu nhìn Giang Hà. Ông đang ngắm trăng sáng phía chân trời, sau một hồi đối diện với ánh mắt từ Cố Cửu Tư thì ông chợt hiểu ý hắn bèn cự tuyệt ngay, “Liên quan gì đến ta? Ta có hẹn với giai nhân, gặp lại sau.”
“Cữu cữu!” Cố Cửu Tư gọi Giang Hà, hắn ai oán nói, “Nương ta kể…”
“Câm miệng.” Giang Hà lập tức cắt ngang lời hắn rồi bảo, “Ngươi về đi, để ta xử lý.”
Cố Cửu Tư gật đầu, hắn nhanh nhẹn đáp, “Tạ ơn cữu cữu, ta biết ngài tốt với ta nhất.”
“Cút!”
Được tiếng “cút” này, Cố Cửu Tư phấn chấn che chở cho Liễu Ngọc Như xuống thuyền rồi lên xe ngựa đang chờ trên bờ sông.
Liễu Ngọc Như có vẻ đã rất hãi hùng, trên đường về nàng luôn dựa sát vào người hắn. Điều này khiến lòng ham hư vinh của nam nhân trong Cố Cửu Tư bộc phát; hắn chưa từng thấy Liễu Ngọc Như giống chú chim nhỏ nép vào người khác như vậy. Hắn liên tục dỗ dành và khuyên nhủ để Liễu Ngọc Như yên tâm.
“Thật đấy, ta thề với nàng mọi chuyện đều trong dự đoán của ta.”
“Chàng nói dối,” Liễu Ngọc Như khóc sướt mướt, “nếu đều trong dự đoán của chàng thì sao thế thân kia lại chết? Chàng đâu phải kẻ cố tình đẩy người ta vào chỗ chết? Hôm nay nếu hắn không thế chỗ thì người chết là chàng đấy!”
“Không…không phải,” Cố Cửu Tư hấp tấp phân bua, “với tài nghệ của ta thì sao có thể bị bắn trúng? Chuyện thế thân là ngoài ý muốn thôi, lúc ấy ta nghe nói bên nàng xảy ra chuyện bèn điều động người tới đó. Lạc Tử Thương phân chia nhân lực làm ta nghĩ y không có dư người đối phó mình nên sẽ chẳng ra tay vào màn mở đầu như thế.”
“Nhưng không phải rốt cuộc y vẫn ra tay sao?”
“Có mười người cũng dám mai phục ta, ai ngờ y to gan vậy.”
“Chàng nói rằng,” Liễu Ngọc Như ngồi thẳng lưng, nàng lau nước mắt, “chuyện thế thân là ngoài ý muốn, còn chuyện ta với Diệp Vận thì sao? Đừng nói cũng nằm trong dự đoán của chàng nhé.”
“Cái này…” Cố Cửu Tư gian nan mở miệng, “cũng, cũng là ngoài ý muốn…”
“Không phải tất cả đều nằm trong dự đoán của chàng à?” Liễu Ngọc Như chất vấn, nước mắt lưng tròng. “Sao kế hoạch của chàng có nhiều thứ ngoài ý muốn thế?”
“Nên ta mới để Thẩm Minh và Diệp Thế An đi theo hai người, hơn nữa cữu cữu chắc chắn cũng sẽ trông chừng, có ông ấy thì hai người tuyệt đối bình an vô sự. Ngọc Như, ta tính toán cả rồi.”
Cố Cửu Tư son sắt thề thốt.
Đúng lúc ấy, xe ngựa về đến Cố phủ. Liễu Ngọc Như không tranh cãi với hắn nữa mà sụt sịt rồi cùng xuống xe với Cố Cửu Tư. Hắn dìu nàng đi, hai người sánh bước về phòng.
Liễu Ngọc Như khóc tới kiệt sức, vừa về phòng liền ngồi xuống giường rồi im lặng tựa người vào đầu giường. Cố Cửu Tư bận bịu sai người đi múc nước, Liễu Ngọc Như thấy Ấn Hồng tiến vào bèn vẫy tay rồi nhỏ giọng bảo, “Mang ván giặt đồ tới đây.”
Ấn Hồng ngớ người chẳng hiểu gì nhưng vẫn tuân theo.
Khi Ấn Hồng mang ván giặt đồ đến, Liễu Ngọc Như đã rửa mặt thay đồ xong. Nàng mặc áo mỏng, lưng dựa vào đầu giường, bộ dạng như không thiết sống nữa. Cố Cửu Tư ở bên cạnh thấp thỏm vắt khăn, thỉnh thoảng lại trộm nhìn Liễu Ngọc Như.
Liễu Ngọc Như chỉ một vị trí trước giường, Ấn Hồng đặt ván giặt đồ xuống rồi được Liễu Ngọc Như phất tay cho lui.
Sau khi cửa phòng đóng lại, bên trong chỉ còn Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư. Cố Cửu Tư mù mờ nhìn ván giặt đồ trước mặt mình, “Ngọc Như, nàng mang cái này lại đây làm gì?”
Liễu Ngọc Như vẫn dựa vào đầu giường, giọng nàng thê lương, “Khi ta nghĩ lang quân đã ra đi, linh hồn ta cũng đi theo chàng. Lang quân có hiểu nỗi khổ của Ngọc Như không?”
“Ta…hiểu.” Cố Cửu Tư cảm thấy có điềm gở, nói năng cũng lắp bắp.
Liễu Ngọc Như ngồi thẳng dậy, nàng sụt sịt mũi rồi nhìn Cố Cửu Tư, “Ngọc Như đã suy nghĩ cẩn thận. Hồi mới thành hôn, Ngọc Như thấy lang quân khoa trương, tuy thông minh nhưng làm việc thiếu thận trọng. Vì vậy trách nhiệm của Ngọc Như là thường xuyên nhắc nhở lang quân. Sau này lang quân khiến Ngọc Như yên tâm hơn nhiều nên Ngọc Như không can thiệp mấy. Có điều việc hôm nay chứng tỏ cách hành sự của lang quân vẫn quá liều lĩnh. Đêm nay lang quân hãy ăn năn hối lỗi, mai ngủ trên đường đi vẫn được.”
Cố Cửu Tư tức khắc hiểu ý nàng; hắn nhìn ván giặt đồ mà thấy đầu gối đau ơi là đau.
Liễu Ngọc Như dịu dàng nhìn hắn, “Lang quân muốn lên giường ngủ?”
“Không,” Cố Cửu Tư trả lời đầy đau thương, “phu nhân nói đúng, ta quá liều lĩnh khiến phu nhân sợ hãi. Ta sẽ quỳ gối ăn năn, dùng nỗi đau để răn đe bản thân và cảm tạ phu nhân đã nhắc nhở.”
Dứt lời, Cố Cửu Tư nhanh chóng quỳ trên ván giặt đồ, hắn dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Liễu Ngọc Như, “Phu nhân, lúc quỳ trông ta vẫn đẹp trai chứ? Nàng có cần ta nhích lên hai bước để chắn sáng cho nàng không?”
Lời tác giả
Cố Cửu Tư: Bà xã phạt ta ngày càng lão luyện. Nguồn:
[Rạp hát nhỏ]
Một ngày nọ, quần thần quỳ gối trước ngự thư phòng cầu xin Phạm Hiên sửa ý chỉ. Thời gian chậm chạp trôi, cuối cùng chẳng ai chịu nổi, chỉ mình Cố Cửu Tư vẫn hiên ngang quỳ.
Khi Phạm Hiên bước ra, ông thấy dáng người Cố Cửu Tư thẳng tắp như thanh kiếm, trông hắn vô cùng đẹp trai.
Phạm Hiên: Sao ái khanh quỳ mà vẫn đẹp như thế?
Cố Cửu Tư: Quỳ trông đẹp mắt có thể giảm thời gian bị phạt.
Nếu tướng quỳ xấu khiến phu nhân tụt hứng thì ta biết làm gì bây giờ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook