Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử
-
Chương 61: Mẹ Tiểu Thất đại náo La Thái Tông
Cần phải biết rằng mẹ của Tiểu Thất là một phụ nữ nhà
quê. Phụ nữ nhà quê mặc dù tính tình thật thà chất phác, nhưng khi đã trở nên
ngang ngược thì sẽ không cần biết quy tác và không hiểu lý lẽ chút nào. Mẹ Tiểu
Thất bước đi run run, dắt theo Tiểu Thất bước vào đại sảnh, ném mạnh cây gậy
chống trong tay xuống đất, ngồi bệt xuống nền nhà, ngoác miệng ra kêu gào:
“Chúng tôi muốn gặp lãnh đạo! Gọi lãnh đạo của Trâu Tướng Quân xuống đây. Hôm
nay, nếu không gặp được lãnh đạo, bà này sẽ ngủ luôn tại đây!”.
Tiểu Thất sợ đến nỗi vội vàng ngăn mẹ lại: “Mẹ, mẹ muốn làm gì vậy?”.
Mẹ Tiểu Thất hạ thấp giọng nói: “Con thì hiểu cái gì? Cái này gọi là oai phủ đầu! Nếu không, đám người thành phố bọn họ lại nghĩ mẹ con mình dễ bắt nạt!
Từ khi xảy ra sự việc nhân viên bảo vệ ngăn chặn không cho con mèo của vợ chủ tịch hội đồng quản trị vào trong tòa nhà bị đuổi việc, những người tiếp quản sau đó đều làm việc rất thận trọng, nhân viên bảo vệ mới đó chưa đầy hai mươi tuổi, chưa từng trải qua những sự kiện lớn bao giờ, thấy hai mẹ con người phụ nữ già yếu này cứ gọi trực tiếp đại danh của chủ tịch hội đồng quản trị rồi lăn ra đất gào khóc ầm ĩ, e rằng họ lại có quan hệ gì đó với chủ tịch hội đồng quản trị, nhất thời không có cách giải quyết, tiến tới khuyên bảo vài câu: “Nền đất rất lạnh, mời bà đứng lên nói chuyện ạ”, cũng chẳng biết phải làm thế nào, anh ta chỉ sốt ruột đến nỗi cứ đi lòng vòng quanh chỗ cũ.
Cô nhân viên lễ tân đành bước tới, nói người bà cần tìm hiện không có ở công ty. Đó là sự thật.
Mẹ Tiểu Thất thấy cô nhân viên lễ tân tuổi còn trẻ nên không thèm để ý, vẫn ngồi lăn ra trước cửa chính của đại sảnh, chốc chốc lại soi lại dung nhan của mình qua nền đá cẩm thạch bóng loáng.
Nhân viên lễ tân thấy vậy cũng rất kinh ngạc,không dám làm phiền nữa, vội vàng thông báo cho quản lý đại sảnh. Quản lý đại sảnh là một người đàn ông trung tuổi, nhanh chóng dẫn theo vài người nữa đi tới, thấy mẹ Tiểu Thất đang bày trận gây rối thì hít một hơi thật dài, vội vàng tiến tới kéo tay áo của lão bà, khuyên nhủ: “Thưa cụ, cụ làm gì vậy? Vào khu nghỉ ngơi ngồi một chút đã, có vấn đề gì chúng ta từ từ nói chuyện!”.
Mẹ Tiều Thất thấy một người đàn ông trung tuổi rất uy nghiêm dẫn theo nhiều người đi tới, bèn nhìn ngắm ông ta một lượt từ đầu tới chân, thấy bộ dạng sáng sủa, áo quần bảnh bao liền túm ngay lấy tay ông ta, xúc động kêu lên: “Anh có phải là lãnh đạo không? Anh có phải là lãnh đạo không? Anh lãnh đạo ơi, anh không biết đấy thôi, Trâu Tướng Quân của công ty các anh, anh ta không phải là con người nữa! Nó làm bụng con gái tôi ta tướng lên rồi, bây giờ lại trốn tránh không thấy mặt mũi đâu nữa! Anh lãnh đạo, anh hãy đứng ra làm chủ cho mẹ góa con côi chúng tôi! Bố của con bé mất sớm, dưới nó còn có một đứa em trai đang đi học nữa… sau này sẽ phải sống thế nào đây! Lãnh đạo, anh đừng biện bạch, hãy lôi cái thằng Trâu Tướng Quân đáng phải băm vằm hàng nghìn lưỡi dao ra đây, phê bình nó một trận! Bênh vực con gái của tôi với!”.
Quản lý đại sảnh sợ đến nỗi mặt mũi nhợt nhạt, nhủ thầm, ai mà luyện được bản lĩnh thần thông quảng đại có thể nhổ lông cọp mà lôi Trâu Tướng Quân ra phê bình cơ chứ.
Nhưng thấy bà lão ngồi bệt trên nền đất, đôi mắt đục ngầu đang chăm chú nhìn mình không chớp, đầy vẻ trông đợi, như đang được gặp Bao Thanh Thiên vậy. Thế là ông liền hắng giọng, nhàn nhã nói: “Cụ ơi, có phải cụ đã nhầm rồi không? Người mà cụ vừa nói tới chính là chủ tịch hội đồng quản trị của công ty chúng tôi, là lãnh đạo của tất cả chúng tôi, chính là người mà ngay cả tôi cũng không dám gọi tên một cách trực tiếp. Hiện giờ, anh ấy thật sự không có ở công ty, cụ xem thế này có được không, cụ cứ về nhà trước, khi nào Chủ tịch Trâu về, tôi sẽ đích thân đến xin ý kiến của anh ấy”.
Bà lão nghe đến nỗi u u mê mê, trợn mắt lên cân nhắc một hồi về những lời nói vừa rồi.
Đám đông thấy bà cụ cuối cùng cũng chịu yên lặng, đều thở phào một tiếng. Nào ngờ chỉ một giây sau, bà lão bỗng nằm lăn ra trên nền đá cẩm thạch sang bóng, hai chân giãy đạp liên tục. “Ối giời ơi! Không sống nữa! Đám quan chức trong thành phố chỉ biết bênh vực chi nhau! Quan chức bênh vực cho nhau! Quan chức hùa nhau bắt nạt mẹ góa con côi nhà quê chúng tôi, có còn luật pháp nữa không hả? Có còn ông Trời nữa không hả? Các người…” Bà lão trợn mắt lên nhìn quản lý đại sảnh, nghiến răng nói: “Hôm nay nếu không giao Trâu Tướng Quân ra, tôi sẽ lên tận Thiên An Môn để tố cáo các người! Tôi sẽ nhờ Chủ tịch Mao đứng ra giải quyết, đứa con trong bụng con gái tôi, rốt cuộc phải mang họ gì?”.
Nếu Chủ tịch Mao biết rằng, sau khi ông khuất núi đã gần mười năm rồi mà vẫn còn có người luôn tưởng nhớ tới ông trong sâu thẳm, chắc ông sẽ yên vui thanh thản vô ngần.
Đám đông lần đầu tiên gặp một bà lão không biết đạo lý gì cả, đều cảm thấy hết cách giải quyết. Chỉ còn cách nhìn sang Tiểu Thất - người vẫn ở cạnh bà lão nãy giờ, thấy cô thon thả mềm mại, rõ ràng là một người hiểu biết. Vậy là, quản lý đại sảnh đành cầu viện Tiểu Thất: “Cô ơi, cô xem mẹ cô đấy, việc này… nếu để khách hàng nhìn thấy… Việc này, việc này… Mau đỡ mẹ cô dậy đi! Hôm nay chủ tịch Trâu quả thực không có ở đây, chúng tôi cũng chỉ làm thuê cho người ta, xin đừng làm khó chúng tôi nữa”.
Tiểu Thất lúc đó vô cùng ngượng ngùng nhưng cũng không ngăn được mẹ, cô sợ sệt quỳ xuống, vừa khóc vừa nói: “Mẹ, chúng ta về đi! Người ta cười cho đấy!”.
Đôi mắt đục ngầu của bà lão trợn lên, lại cũng có vài phần uy nghiêm, gắt gỏng: “Nếu không đưa ra cách giải quyết thì phải mang xác của bà già này ra ngoài!”. Một câu nói thật âm u khiến ai nấy đều hoảng sợ
Quản lý đại sảnh không còn cách nào khác, đành phải gọi điện cho Tiểu Trương – thư kí của Trâu Tướng Quân, có được phản hồi của cô ấy, lại là khẩu dụ lạnh lùng của Trâu Tướng Quân, chỉ có vài ba từ: Lựa tình hình mà giải quyết.
Quản lý đại sảnh cứ đắn đo cân nhắc mãi mấy từ trả lời đó, cũng không hiểu rõ ý tứ của Chủ tịch Trâu là muốn công khai hay bí mật, muốn hòa giải hay cứng rắn… đề không đoán được một cách chính xác. Lại thấy Tiểu Thất mặt mũi xinh xắn, cũng có chút nhan sắc. Tính cách phong lưu của Chủ tịch Trâu thì ai mà không biết, khả năng qua lại với Tiểu Thất chắc chắn là có thể xảy ra. Quản lý đại sảnh liếc nhìn về phía bụng dưới của Tiểu Thất, biết đâu trong đó đã có tiểu thái tử của La Thái Tông rồi, nếu lạnh nhạt hay sai sót, bản thân mình cũng không thể gánh nổi trách nhiệm.
Sau khi suy tính một hồi như vậy, anh ta vội vàng tươi cười bước tới, đỡ bà cụ dậy: “Cụ ơi, cụ ơi! Cụ đừng vội lo lắng, hay là để tôi bố trí cho cụ một phòng, cụ và cô đây cứ nghỉ ngơi trước đã, cụ tự giày vò bản thân thì được nhưng cô đây đang bụng mang dạ chửa, thân thể cao quý, không thể tự giày vò cùng cụ được! Xin hãy về phòng nghỉ ngơi trước đã, uống nước hoa quả, ăn chút gì đó. Cụ xem như vậy có được không?”.
Mẹ Tiểu Thất nghe những lời đó, cảm thấy rất hài lòng, nhưng có chút nghi ngờ, bà bán tín bán nghi nhìn anh quản lý, chậm rãi nói: “Liệu có phải là các anh muốn lừa bà già này đi ra, rồi các anh đóng cửa lại không cho vào trong nữa?”.
Quản lý sảnh sợ đến nỗi xua tay liên tục: “Tôi không có quyền đóng cửa đại sảnh!”.
Bà lão suy nghĩ một lát, tự bò dậy, bước tới hàng ghế sô pha trong khu nghỉ ngơi, giọng nói vẫn sang sảng vang vọng: “Phòng nghỉ ngơi cũng không cần. Chúng tôi sẽ ngồi đây để đợi! Gì nhỉ, ban nãy anh vừa nói tới nước hoa quả… hoa quả gì nhỉ… Mang tới đây cho chúng tôi đi, thêm hai bát cơm rang trứng có hành nhé! Sáng sớm nay đi vội quá, bây giờ đói lắm rồi.”
“Xin lỗi, có quy định không được ăn uống ở đây…” Nhân viên lễ tân tiến lên giải thích nhưng bị quản lý đại sảnh ngăn lại, len lén xua tay với cô. Sau đó, anh quản lys quay người lại, nở một nụ cười tươi như hoa, nói với mẹ con Tiểu Thất, “Được ạ, xin cụ đợi cho một lát”.
Không lâu sau, toàn bộ đại sảnh của công ty thơm lừng mùi hành mỡ.
Không đợi được Trâu Tướng Quân, bà lão và con gái quả nhiên cứ ở lì tại đó. Mặc dù hai mẹ con học thường ngày vẫn bị người ta coi thường nhưng đồ ăn thức uống ngon lành bê tới tận nơi, không phải làm bất cứ việc gì, điều hòa dễ chịu mang theo mùi hương thơm ngát, nằm trên chiếc ghế sô pha hằng da thật cũng cảm thấy thoải mái, ngay cả nhà vệ sinh cũng sạch sẽ bóng lộn, hương hoa ngào ngạt.
Sau hai ngày hai đêm, quả nhiên cũng đợi được Trâu Tướng Quân.
Trâu Tướng Quân tuyệt nhiên không hề sợ hai mẹ con họ, cũng không cố ý trốn tránh, hai ngày vừa qua, quả thực anh rất bận, chẳng có chút thời gian rảnh rỗi nào để giải quyết sự việc. Ngày thứ ba, khi Trâu Tướng Quân sải từng bước lớn vào trong tòa nhà của công ty, anh đã sớm quên mất chuyện đó rồi, theo sau anh là thư ký Tiểu Trương, cả hai tiến thẳng về phía cầu thang máy.
Bà lão thị lực rất tốt, thấy một người đàn ông cao lớn, khí thế mạnh mẽ bước vào, định thần nhìn kỹ, chẳng phải Trâu Tướng Quân thì còn là ai nữa. Bà bật dậy, chống gậy đuổi theo, túm chặt lấy tay ao của Trâu Tướng Quân, ngoác miệng ra kêu lớn: “Cái tên họ Trâu này giỏi lắm! Coi như bà lão này đã tóm được mày rồi! Mày trốn đi, có bản lĩnh thì trốn thêm nữa đi!”.
Trâu Tướng Quân nhíu cặp mày rậm, không ngờ mẹ con Tiểu Thất còn ở đây. Anh lạnh lùng quay sang quản lý đại sảnh: “Chuyện này là thế nào?”.
Quản lý đại sảnh ấp a ấp úng, lơ mơ kể lại chuyện bà cụ đã ở lại đây và chờ suốt hai ngày rồi.
Những câu hỏi bị dồn nén suốt mấy ngày qua của mẹ Tiểu Thất cuối cùng cũng đã có cơ hội được nói ra, nhất thời xúc động, cứ vòng vo mãi trong cổ họng: “Cái tên họ Trâu này giỏi lắm! Ừm! Cái tên họ Trâu này giỏi lắm! Coi như đã túm được mày rồi…”.
Trâu Tướng Quân khẽ phủi tay áo vest, nơi bị bà lão túm phải, lạnh lùng nói với giám đốc đại sảnh: “Đưa mẹ con họ tới phòng làm việc của tôi”, rồi bước lên dẫn đầu.
Bà lão đuổi theo phía sau, miệng vẫn không ngớt lải nhải: “Cũng tốt, cũng tốt! Tìm một chỗ yên tĩnh, chúng ta nói cho rõ rang! Chuyện xấu trong nhà không thể đem phô ra ngoài, bà lão này cũng hiểu rõ đạo lý đó. Chỉ cần anh nói rõ ràng xem cuộc hôn nhân này bao giờ tổ chức thì tất cả sẽ trở nên tốt đẹp, bà lão này vốn cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, anh đối xử hợp lý với tôi, tôi cũng hòa thuận với anh…”.
Trâu Tướng Quân quay người lại, trừng mắt nhìn bà, giận dữ hét lên: “Câm miệng!”.
Những lời nói vừa rồi của bà lão vốn có ý muốn hòa giải cho yên mọi chuyện nhưng lại bị Trâu Tướng Quân lạnh lùng chặn họng, bà lập tức nổi giận, Tiểu Thất liền kéo mẹ lại, nói: “Mẹ, ở đây đông người, mẹ giữ thể diện cho anh Trâu một chút chứ!”.
Bà lão cân nhắc trong lòng, Trâu Tướng Quân là lãnh đạo của những người này, lại là con rể tương lai của mình, mình cũng không thể để anh ta mất mặt được. Vậy là đành nuốt ngược cục giận vào bên trong, an phận đứng vào thang máy.
Khi đến văn phòng, Trâu Tướng Quân để nghị mọi người lui ra hết, chỉ còn lại ba người, anh và hai mẹ con Tiểu Thất. Căn phòng làm việc xa hoa lộng lẫy khiến mẹ của Tiểu Thất phải rất lâu sau mới định thần lại được, cứ sờ mó khắp nơi, thầm nghĩ, con rể này của mình rất có tiền của đây. Đến khi bà kịp nhớ ra mục đích cuộc viếng thăm lần này của mình, Trâu Tướng Quân đã ngồi vào chiếc bàn làm việc rộng lớn, nhìn bà bằng con mắt lạnh lùng.
Trâu Tướng Quân lật một tờ giấy, cúi đầu xuống đọc văn bản, ngoài miệng thản nhiên nói: “Hai người đưa ra một cái giá đi!”.
Bà lão sững người hồi lâu, không kịp phản ứng lại: “Đưa ra giá gì?”.
Trâu Tướng Quân mệt mỏi vặn vẹo cổ, ngữ khí rất thiếu kiên nhẫn: “Các người gây rối suốt mấy ngày qua chắc cũng đã vui vẻ rồi. Hãy mau ra giá, bỏ đứa bé đi. Trâu Tướng Quân tôi cũng không phải hạng người không có trách nhiệm. Cầm lấy tiền rồi đưa Tiểu Thất về quê, từ nay không được bước dù chỉ một bước tới thành phố B này nữa”.
Bà lão đã ngoài sáu mươi, lại mang bệnh đầy mình, đầu óc phản ứng hơi chậm, nghiền ngẫm lời nói của Trâu Tướng Quân trong đầu một hồi mới hiểu hết ý tứ của anh. Thì ra anh ta làm cho bụng con gái bà to lên rồi lại không muốn tổ chức đám cưới, lại còn hoang đường đưa ra mấy đồng tiền thối tha, muốn con gái bà bỏ đứa bé đi là yên chuyện hay sao?
Bà lão tức run người, chỉ thẳng gậy chống vào mặt Trâu Tướng Quân, nghiêm giọng nói: “Cái tên họ Trâu kia, mày… mày thật không còn là người nữa! Con gái tao trong trắng như vậy, giờ đây đã mang giọt máu của mày, mày cho rằng ném vài đồng tiền thối tha kia là có thế dẹp yên được sao? Mấy người có tiền như các ngươi thật vô liêm sỉ! Phi!”. Nói đến câu cuối cùng, bà tức giận nhổ một bãi nước bọt xuống đất.
Trâu Tướng Quân đứng lên, thần thái vô cùng ngạo mạn, nắm chặt cạnh bàn, nhìn xuống phía hai mẹ con Tiểu Thất: “Các người ở lại đây hai ngày, chẳng phải là muốn đòi tiền sao? Muốn bao nhiêu thì mau nói ra, đừng xấu hổ mãi như thế, tôi tin chắc rằng giá mà các người đưa ra cũng không làm khó được tôi đâu”.
“Mày… mày…” Bà lão tức tối, hơi thở cũng khó.
Tiểu Thất sợ đến nỗi chỉ biết khóc, lao tới giúp mẹ dễ thở, gào lên: “Mẹ, thôi đi! Chúng ta đi thôi!”.
Bà lão quay người lại quắc mắt lên, bốp một tiếng, một cái tát như trời giáng xuống khuôn mặt trắng trẻo cua con gái. Tiểu Thất loạng choạng vài bước, trên má lập tức hiện lên vằn đỏ in rõ vết bốn ngón tay.
Bà lão nghiêm giọng giáo huấn, “Tao thực sự không có đứa con gái như mày!. Trinh tiết của người con gái có thể mua bằng tiền không hả? Vậy mà mày đã dâng hiến hạnh phúc cả cuộc đời mình như thế! Mày là đứa con ngoan ngoãn nhưng giờ chưa gả cho người ta mà bụng đã to tướng lên rồi, người ta sẽ nhìn mày như thế nào, nhìn gia đình mình như thế nào? Tiền thì có thì có tác dụng gì chứ?”. Bà lão quay sang nhìn Trâu Tướng Quân, hằn học nói: “Rốt cuộc, anh có chịu lấy con gái tôi không?”.
Trâu Tướng Quân đang cúi đầu chăm chú viết ngân phiếu, viết xong anh ngẩnh đầu lên, ném tờ giấy trong tay ra trước bàn, lạnh lùng nói: “Đây là năm triệu nhân dân tệ. Tôi sẽ thu xếp bệnh viện nay lập tức, đưa Tiểu Thất đến đó, nhất định phải bỏ đứa bé đi”.
“Mày… mày… mày là đồ ác ôn!”. Nói xong bà cụ bỗng lao tới, giơ cây gậy chống trong tay lên, nhằm thẳng vào đầu Trâu Tướng Quân. Trâu Tướng Quân đã có sự đề phòng từ trước, giơ một tay lên chặn cây gậy lại, nhưng nghĩ tới việc nếu đẩy mạnh một cái, bà lão kia chắc chắn sẽ bị ngã, anh liền kéo cây gậy sang một bên, đợi khi bà lão đã đứng vững mới rút tay về, bước ra thêm vài bước, tránh bà lão xa một chút.
“Cái tên họ Trâu kia, rốt cuộc là anh có chịu lấy con gái tôi không hả?”. Bà lão hiện giờ đã đứng bên cạnh cửa sổ tầng thứ năm mươi trong tòa nhà.
Hôm đó là một ngày âm u, gió thổi rất lớn làm rối tung mái tóc của bà, khuôn mặt bà đầy vè tức tối.
“Tôi đã nhân nghĩa hết mức rồi. Đứa bé trong bụng của cô ta chưa chắc đã phải là con của tôi, làm gì có chuyện vừa khéo đến như vậy, chỉ một lần đã có thai ngay?”.
Trâu Tướng Quân cười, đôi môi mỏng ưa nhìn mang theo hàn ý giễu cợt một cách sâu sắc, sau đó, anh gọi điện thoại: “Tiểu Trương, tiễn khách”.
“Ác bà cầm quyền! Ỷ thế ức hiếp người khác! Lão này sẽ đi gặp Diêm Vương, tiếp tục đấu tranh đòi lại công lý!”. Bà lão nói xong liền nhào người nhảy ra khỏi cửa sổ, hành động nhanh như cắt. Trâu Tướng Quân và Tiểu Thất không ngờ tới, khi cả hai vội vàng lao tới thì đã muộn, Trâu Tướng Quân chỉ kịp kéo được một cánh tay áo của bà lão, mảnh vải bị rách, anh gương mắt nhìn một người rơi từ tầng thứ năm mươi xuống.
Bà lão muốn đi gặp Chủ tịch Mao, đây cũng không thể không tính là một con đường tắt.
Tiểu Thất hét lên: “Mẹ…” rồi ngã xuống đất ngất xỉu.
Tiểu Thất sợ đến nỗi vội vàng ngăn mẹ lại: “Mẹ, mẹ muốn làm gì vậy?”.
Mẹ Tiểu Thất hạ thấp giọng nói: “Con thì hiểu cái gì? Cái này gọi là oai phủ đầu! Nếu không, đám người thành phố bọn họ lại nghĩ mẹ con mình dễ bắt nạt!
Từ khi xảy ra sự việc nhân viên bảo vệ ngăn chặn không cho con mèo của vợ chủ tịch hội đồng quản trị vào trong tòa nhà bị đuổi việc, những người tiếp quản sau đó đều làm việc rất thận trọng, nhân viên bảo vệ mới đó chưa đầy hai mươi tuổi, chưa từng trải qua những sự kiện lớn bao giờ, thấy hai mẹ con người phụ nữ già yếu này cứ gọi trực tiếp đại danh của chủ tịch hội đồng quản trị rồi lăn ra đất gào khóc ầm ĩ, e rằng họ lại có quan hệ gì đó với chủ tịch hội đồng quản trị, nhất thời không có cách giải quyết, tiến tới khuyên bảo vài câu: “Nền đất rất lạnh, mời bà đứng lên nói chuyện ạ”, cũng chẳng biết phải làm thế nào, anh ta chỉ sốt ruột đến nỗi cứ đi lòng vòng quanh chỗ cũ.
Cô nhân viên lễ tân đành bước tới, nói người bà cần tìm hiện không có ở công ty. Đó là sự thật.
Mẹ Tiểu Thất thấy cô nhân viên lễ tân tuổi còn trẻ nên không thèm để ý, vẫn ngồi lăn ra trước cửa chính của đại sảnh, chốc chốc lại soi lại dung nhan của mình qua nền đá cẩm thạch bóng loáng.
Nhân viên lễ tân thấy vậy cũng rất kinh ngạc,không dám làm phiền nữa, vội vàng thông báo cho quản lý đại sảnh. Quản lý đại sảnh là một người đàn ông trung tuổi, nhanh chóng dẫn theo vài người nữa đi tới, thấy mẹ Tiểu Thất đang bày trận gây rối thì hít một hơi thật dài, vội vàng tiến tới kéo tay áo của lão bà, khuyên nhủ: “Thưa cụ, cụ làm gì vậy? Vào khu nghỉ ngơi ngồi một chút đã, có vấn đề gì chúng ta từ từ nói chuyện!”.
Mẹ Tiều Thất thấy một người đàn ông trung tuổi rất uy nghiêm dẫn theo nhiều người đi tới, bèn nhìn ngắm ông ta một lượt từ đầu tới chân, thấy bộ dạng sáng sủa, áo quần bảnh bao liền túm ngay lấy tay ông ta, xúc động kêu lên: “Anh có phải là lãnh đạo không? Anh có phải là lãnh đạo không? Anh lãnh đạo ơi, anh không biết đấy thôi, Trâu Tướng Quân của công ty các anh, anh ta không phải là con người nữa! Nó làm bụng con gái tôi ta tướng lên rồi, bây giờ lại trốn tránh không thấy mặt mũi đâu nữa! Anh lãnh đạo, anh hãy đứng ra làm chủ cho mẹ góa con côi chúng tôi! Bố của con bé mất sớm, dưới nó còn có một đứa em trai đang đi học nữa… sau này sẽ phải sống thế nào đây! Lãnh đạo, anh đừng biện bạch, hãy lôi cái thằng Trâu Tướng Quân đáng phải băm vằm hàng nghìn lưỡi dao ra đây, phê bình nó một trận! Bênh vực con gái của tôi với!”.
Quản lý đại sảnh sợ đến nỗi mặt mũi nhợt nhạt, nhủ thầm, ai mà luyện được bản lĩnh thần thông quảng đại có thể nhổ lông cọp mà lôi Trâu Tướng Quân ra phê bình cơ chứ.
Nhưng thấy bà lão ngồi bệt trên nền đất, đôi mắt đục ngầu đang chăm chú nhìn mình không chớp, đầy vẻ trông đợi, như đang được gặp Bao Thanh Thiên vậy. Thế là ông liền hắng giọng, nhàn nhã nói: “Cụ ơi, có phải cụ đã nhầm rồi không? Người mà cụ vừa nói tới chính là chủ tịch hội đồng quản trị của công ty chúng tôi, là lãnh đạo của tất cả chúng tôi, chính là người mà ngay cả tôi cũng không dám gọi tên một cách trực tiếp. Hiện giờ, anh ấy thật sự không có ở công ty, cụ xem thế này có được không, cụ cứ về nhà trước, khi nào Chủ tịch Trâu về, tôi sẽ đích thân đến xin ý kiến của anh ấy”.
Bà lão nghe đến nỗi u u mê mê, trợn mắt lên cân nhắc một hồi về những lời nói vừa rồi.
Đám đông thấy bà cụ cuối cùng cũng chịu yên lặng, đều thở phào một tiếng. Nào ngờ chỉ một giây sau, bà lão bỗng nằm lăn ra trên nền đá cẩm thạch sang bóng, hai chân giãy đạp liên tục. “Ối giời ơi! Không sống nữa! Đám quan chức trong thành phố chỉ biết bênh vực chi nhau! Quan chức bênh vực cho nhau! Quan chức hùa nhau bắt nạt mẹ góa con côi nhà quê chúng tôi, có còn luật pháp nữa không hả? Có còn ông Trời nữa không hả? Các người…” Bà lão trợn mắt lên nhìn quản lý đại sảnh, nghiến răng nói: “Hôm nay nếu không giao Trâu Tướng Quân ra, tôi sẽ lên tận Thiên An Môn để tố cáo các người! Tôi sẽ nhờ Chủ tịch Mao đứng ra giải quyết, đứa con trong bụng con gái tôi, rốt cuộc phải mang họ gì?”.
Nếu Chủ tịch Mao biết rằng, sau khi ông khuất núi đã gần mười năm rồi mà vẫn còn có người luôn tưởng nhớ tới ông trong sâu thẳm, chắc ông sẽ yên vui thanh thản vô ngần.
Đám đông lần đầu tiên gặp một bà lão không biết đạo lý gì cả, đều cảm thấy hết cách giải quyết. Chỉ còn cách nhìn sang Tiểu Thất - người vẫn ở cạnh bà lão nãy giờ, thấy cô thon thả mềm mại, rõ ràng là một người hiểu biết. Vậy là, quản lý đại sảnh đành cầu viện Tiểu Thất: “Cô ơi, cô xem mẹ cô đấy, việc này… nếu để khách hàng nhìn thấy… Việc này, việc này… Mau đỡ mẹ cô dậy đi! Hôm nay chủ tịch Trâu quả thực không có ở đây, chúng tôi cũng chỉ làm thuê cho người ta, xin đừng làm khó chúng tôi nữa”.
Tiểu Thất lúc đó vô cùng ngượng ngùng nhưng cũng không ngăn được mẹ, cô sợ sệt quỳ xuống, vừa khóc vừa nói: “Mẹ, chúng ta về đi! Người ta cười cho đấy!”.
Đôi mắt đục ngầu của bà lão trợn lên, lại cũng có vài phần uy nghiêm, gắt gỏng: “Nếu không đưa ra cách giải quyết thì phải mang xác của bà già này ra ngoài!”. Một câu nói thật âm u khiến ai nấy đều hoảng sợ
Quản lý đại sảnh không còn cách nào khác, đành phải gọi điện cho Tiểu Trương – thư kí của Trâu Tướng Quân, có được phản hồi của cô ấy, lại là khẩu dụ lạnh lùng của Trâu Tướng Quân, chỉ có vài ba từ: Lựa tình hình mà giải quyết.
Quản lý đại sảnh cứ đắn đo cân nhắc mãi mấy từ trả lời đó, cũng không hiểu rõ ý tứ của Chủ tịch Trâu là muốn công khai hay bí mật, muốn hòa giải hay cứng rắn… đề không đoán được một cách chính xác. Lại thấy Tiểu Thất mặt mũi xinh xắn, cũng có chút nhan sắc. Tính cách phong lưu của Chủ tịch Trâu thì ai mà không biết, khả năng qua lại với Tiểu Thất chắc chắn là có thể xảy ra. Quản lý đại sảnh liếc nhìn về phía bụng dưới của Tiểu Thất, biết đâu trong đó đã có tiểu thái tử của La Thái Tông rồi, nếu lạnh nhạt hay sai sót, bản thân mình cũng không thể gánh nổi trách nhiệm.
Sau khi suy tính một hồi như vậy, anh ta vội vàng tươi cười bước tới, đỡ bà cụ dậy: “Cụ ơi, cụ ơi! Cụ đừng vội lo lắng, hay là để tôi bố trí cho cụ một phòng, cụ và cô đây cứ nghỉ ngơi trước đã, cụ tự giày vò bản thân thì được nhưng cô đây đang bụng mang dạ chửa, thân thể cao quý, không thể tự giày vò cùng cụ được! Xin hãy về phòng nghỉ ngơi trước đã, uống nước hoa quả, ăn chút gì đó. Cụ xem như vậy có được không?”.
Mẹ Tiểu Thất nghe những lời đó, cảm thấy rất hài lòng, nhưng có chút nghi ngờ, bà bán tín bán nghi nhìn anh quản lý, chậm rãi nói: “Liệu có phải là các anh muốn lừa bà già này đi ra, rồi các anh đóng cửa lại không cho vào trong nữa?”.
Quản lý sảnh sợ đến nỗi xua tay liên tục: “Tôi không có quyền đóng cửa đại sảnh!”.
Bà lão suy nghĩ một lát, tự bò dậy, bước tới hàng ghế sô pha trong khu nghỉ ngơi, giọng nói vẫn sang sảng vang vọng: “Phòng nghỉ ngơi cũng không cần. Chúng tôi sẽ ngồi đây để đợi! Gì nhỉ, ban nãy anh vừa nói tới nước hoa quả… hoa quả gì nhỉ… Mang tới đây cho chúng tôi đi, thêm hai bát cơm rang trứng có hành nhé! Sáng sớm nay đi vội quá, bây giờ đói lắm rồi.”
“Xin lỗi, có quy định không được ăn uống ở đây…” Nhân viên lễ tân tiến lên giải thích nhưng bị quản lý đại sảnh ngăn lại, len lén xua tay với cô. Sau đó, anh quản lys quay người lại, nở một nụ cười tươi như hoa, nói với mẹ con Tiểu Thất, “Được ạ, xin cụ đợi cho một lát”.
Không lâu sau, toàn bộ đại sảnh của công ty thơm lừng mùi hành mỡ.
Không đợi được Trâu Tướng Quân, bà lão và con gái quả nhiên cứ ở lì tại đó. Mặc dù hai mẹ con học thường ngày vẫn bị người ta coi thường nhưng đồ ăn thức uống ngon lành bê tới tận nơi, không phải làm bất cứ việc gì, điều hòa dễ chịu mang theo mùi hương thơm ngát, nằm trên chiếc ghế sô pha hằng da thật cũng cảm thấy thoải mái, ngay cả nhà vệ sinh cũng sạch sẽ bóng lộn, hương hoa ngào ngạt.
Sau hai ngày hai đêm, quả nhiên cũng đợi được Trâu Tướng Quân.
Trâu Tướng Quân tuyệt nhiên không hề sợ hai mẹ con họ, cũng không cố ý trốn tránh, hai ngày vừa qua, quả thực anh rất bận, chẳng có chút thời gian rảnh rỗi nào để giải quyết sự việc. Ngày thứ ba, khi Trâu Tướng Quân sải từng bước lớn vào trong tòa nhà của công ty, anh đã sớm quên mất chuyện đó rồi, theo sau anh là thư ký Tiểu Trương, cả hai tiến thẳng về phía cầu thang máy.
Bà lão thị lực rất tốt, thấy một người đàn ông cao lớn, khí thế mạnh mẽ bước vào, định thần nhìn kỹ, chẳng phải Trâu Tướng Quân thì còn là ai nữa. Bà bật dậy, chống gậy đuổi theo, túm chặt lấy tay ao của Trâu Tướng Quân, ngoác miệng ra kêu lớn: “Cái tên họ Trâu này giỏi lắm! Coi như bà lão này đã tóm được mày rồi! Mày trốn đi, có bản lĩnh thì trốn thêm nữa đi!”.
Trâu Tướng Quân nhíu cặp mày rậm, không ngờ mẹ con Tiểu Thất còn ở đây. Anh lạnh lùng quay sang quản lý đại sảnh: “Chuyện này là thế nào?”.
Quản lý đại sảnh ấp a ấp úng, lơ mơ kể lại chuyện bà cụ đã ở lại đây và chờ suốt hai ngày rồi.
Những câu hỏi bị dồn nén suốt mấy ngày qua của mẹ Tiểu Thất cuối cùng cũng đã có cơ hội được nói ra, nhất thời xúc động, cứ vòng vo mãi trong cổ họng: “Cái tên họ Trâu này giỏi lắm! Ừm! Cái tên họ Trâu này giỏi lắm! Coi như đã túm được mày rồi…”.
Trâu Tướng Quân khẽ phủi tay áo vest, nơi bị bà lão túm phải, lạnh lùng nói với giám đốc đại sảnh: “Đưa mẹ con họ tới phòng làm việc của tôi”, rồi bước lên dẫn đầu.
Bà lão đuổi theo phía sau, miệng vẫn không ngớt lải nhải: “Cũng tốt, cũng tốt! Tìm một chỗ yên tĩnh, chúng ta nói cho rõ rang! Chuyện xấu trong nhà không thể đem phô ra ngoài, bà lão này cũng hiểu rõ đạo lý đó. Chỉ cần anh nói rõ ràng xem cuộc hôn nhân này bao giờ tổ chức thì tất cả sẽ trở nên tốt đẹp, bà lão này vốn cũng không phải là người không hiểu lý lẽ, anh đối xử hợp lý với tôi, tôi cũng hòa thuận với anh…”.
Trâu Tướng Quân quay người lại, trừng mắt nhìn bà, giận dữ hét lên: “Câm miệng!”.
Những lời nói vừa rồi của bà lão vốn có ý muốn hòa giải cho yên mọi chuyện nhưng lại bị Trâu Tướng Quân lạnh lùng chặn họng, bà lập tức nổi giận, Tiểu Thất liền kéo mẹ lại, nói: “Mẹ, ở đây đông người, mẹ giữ thể diện cho anh Trâu một chút chứ!”.
Bà lão cân nhắc trong lòng, Trâu Tướng Quân là lãnh đạo của những người này, lại là con rể tương lai của mình, mình cũng không thể để anh ta mất mặt được. Vậy là đành nuốt ngược cục giận vào bên trong, an phận đứng vào thang máy.
Khi đến văn phòng, Trâu Tướng Quân để nghị mọi người lui ra hết, chỉ còn lại ba người, anh và hai mẹ con Tiểu Thất. Căn phòng làm việc xa hoa lộng lẫy khiến mẹ của Tiểu Thất phải rất lâu sau mới định thần lại được, cứ sờ mó khắp nơi, thầm nghĩ, con rể này của mình rất có tiền của đây. Đến khi bà kịp nhớ ra mục đích cuộc viếng thăm lần này của mình, Trâu Tướng Quân đã ngồi vào chiếc bàn làm việc rộng lớn, nhìn bà bằng con mắt lạnh lùng.
Trâu Tướng Quân lật một tờ giấy, cúi đầu xuống đọc văn bản, ngoài miệng thản nhiên nói: “Hai người đưa ra một cái giá đi!”.
Bà lão sững người hồi lâu, không kịp phản ứng lại: “Đưa ra giá gì?”.
Trâu Tướng Quân mệt mỏi vặn vẹo cổ, ngữ khí rất thiếu kiên nhẫn: “Các người gây rối suốt mấy ngày qua chắc cũng đã vui vẻ rồi. Hãy mau ra giá, bỏ đứa bé đi. Trâu Tướng Quân tôi cũng không phải hạng người không có trách nhiệm. Cầm lấy tiền rồi đưa Tiểu Thất về quê, từ nay không được bước dù chỉ một bước tới thành phố B này nữa”.
Bà lão đã ngoài sáu mươi, lại mang bệnh đầy mình, đầu óc phản ứng hơi chậm, nghiền ngẫm lời nói của Trâu Tướng Quân trong đầu một hồi mới hiểu hết ý tứ của anh. Thì ra anh ta làm cho bụng con gái bà to lên rồi lại không muốn tổ chức đám cưới, lại còn hoang đường đưa ra mấy đồng tiền thối tha, muốn con gái bà bỏ đứa bé đi là yên chuyện hay sao?
Bà lão tức run người, chỉ thẳng gậy chống vào mặt Trâu Tướng Quân, nghiêm giọng nói: “Cái tên họ Trâu kia, mày… mày thật không còn là người nữa! Con gái tao trong trắng như vậy, giờ đây đã mang giọt máu của mày, mày cho rằng ném vài đồng tiền thối tha kia là có thế dẹp yên được sao? Mấy người có tiền như các ngươi thật vô liêm sỉ! Phi!”. Nói đến câu cuối cùng, bà tức giận nhổ một bãi nước bọt xuống đất.
Trâu Tướng Quân đứng lên, thần thái vô cùng ngạo mạn, nắm chặt cạnh bàn, nhìn xuống phía hai mẹ con Tiểu Thất: “Các người ở lại đây hai ngày, chẳng phải là muốn đòi tiền sao? Muốn bao nhiêu thì mau nói ra, đừng xấu hổ mãi như thế, tôi tin chắc rằng giá mà các người đưa ra cũng không làm khó được tôi đâu”.
“Mày… mày…” Bà lão tức tối, hơi thở cũng khó.
Tiểu Thất sợ đến nỗi chỉ biết khóc, lao tới giúp mẹ dễ thở, gào lên: “Mẹ, thôi đi! Chúng ta đi thôi!”.
Bà lão quay người lại quắc mắt lên, bốp một tiếng, một cái tát như trời giáng xuống khuôn mặt trắng trẻo cua con gái. Tiểu Thất loạng choạng vài bước, trên má lập tức hiện lên vằn đỏ in rõ vết bốn ngón tay.
Bà lão nghiêm giọng giáo huấn, “Tao thực sự không có đứa con gái như mày!. Trinh tiết của người con gái có thể mua bằng tiền không hả? Vậy mà mày đã dâng hiến hạnh phúc cả cuộc đời mình như thế! Mày là đứa con ngoan ngoãn nhưng giờ chưa gả cho người ta mà bụng đã to tướng lên rồi, người ta sẽ nhìn mày như thế nào, nhìn gia đình mình như thế nào? Tiền thì có thì có tác dụng gì chứ?”. Bà lão quay sang nhìn Trâu Tướng Quân, hằn học nói: “Rốt cuộc, anh có chịu lấy con gái tôi không?”.
Trâu Tướng Quân đang cúi đầu chăm chú viết ngân phiếu, viết xong anh ngẩnh đầu lên, ném tờ giấy trong tay ra trước bàn, lạnh lùng nói: “Đây là năm triệu nhân dân tệ. Tôi sẽ thu xếp bệnh viện nay lập tức, đưa Tiểu Thất đến đó, nhất định phải bỏ đứa bé đi”.
“Mày… mày… mày là đồ ác ôn!”. Nói xong bà cụ bỗng lao tới, giơ cây gậy chống trong tay lên, nhằm thẳng vào đầu Trâu Tướng Quân. Trâu Tướng Quân đã có sự đề phòng từ trước, giơ một tay lên chặn cây gậy lại, nhưng nghĩ tới việc nếu đẩy mạnh một cái, bà lão kia chắc chắn sẽ bị ngã, anh liền kéo cây gậy sang một bên, đợi khi bà lão đã đứng vững mới rút tay về, bước ra thêm vài bước, tránh bà lão xa một chút.
“Cái tên họ Trâu kia, rốt cuộc là anh có chịu lấy con gái tôi không hả?”. Bà lão hiện giờ đã đứng bên cạnh cửa sổ tầng thứ năm mươi trong tòa nhà.
Hôm đó là một ngày âm u, gió thổi rất lớn làm rối tung mái tóc của bà, khuôn mặt bà đầy vè tức tối.
“Tôi đã nhân nghĩa hết mức rồi. Đứa bé trong bụng của cô ta chưa chắc đã phải là con của tôi, làm gì có chuyện vừa khéo đến như vậy, chỉ một lần đã có thai ngay?”.
Trâu Tướng Quân cười, đôi môi mỏng ưa nhìn mang theo hàn ý giễu cợt một cách sâu sắc, sau đó, anh gọi điện thoại: “Tiểu Trương, tiễn khách”.
“Ác bà cầm quyền! Ỷ thế ức hiếp người khác! Lão này sẽ đi gặp Diêm Vương, tiếp tục đấu tranh đòi lại công lý!”. Bà lão nói xong liền nhào người nhảy ra khỏi cửa sổ, hành động nhanh như cắt. Trâu Tướng Quân và Tiểu Thất không ngờ tới, khi cả hai vội vàng lao tới thì đã muộn, Trâu Tướng Quân chỉ kịp kéo được một cánh tay áo của bà lão, mảnh vải bị rách, anh gương mắt nhìn một người rơi từ tầng thứ năm mươi xuống.
Bà lão muốn đi gặp Chủ tịch Mao, đây cũng không thể không tính là một con đường tắt.
Tiểu Thất hét lên: “Mẹ…” rồi ngã xuống đất ngất xỉu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook