Trước Là Tiểu Nhân, Sau Là Quân Tử
Chương 62: Không có việc gì thì không lên điện Tam Bảo

Một bà lão tử vong khi rơi từ tầng cao nhất của tòa nhà công ty La Thái Tông xuống, chuyện này lập tức gây chấn động lớn và ảnh hưởng rộng rãi trên khắp đất nước, các hãng thông tấn đua nhau đưa tin, La Thái Tông nhất mực từ chối cung cấp bất kỳ thông tin gì.

Chỉ trong một thời gian ngắn, những phán đoán được đưa ra nhiều vô kể, những tin đồn nhảm cũng không ít. Có người nối bà lão là một nông dân đến đòi tiền công, không đòi được nên phẫn nộ nhảy lầu tự sát; người thì nói tận mắt chứng kiến bà lão dắt theo cô con gái tới đòi công lý, chắc chắn là ai đó trong Tập đoàn La Thái Tông đã mắc nợ phong tình rồi….

Đại danh Chủ tịch hội đồng quản trị trẻ tuổi Trâu Tướng Quân của Tập đoàn La Thái Tông nổi như cồn, nhân sĩ các giới trong xã hội đua nhau chỉ trích anh.

Sự việc này đã gây chấn động lớn, cho dù Ngụy Nhất là người không quan tâm tới thời sự bên ngoài nhưng rốt cuộc cô vẫn biết được. Đó là vào buổi trưa, khi đang ăn cơm, Nguyệt Nguyệt chỉ vào một đoạn tin trên máy vi tính, nói với Ngụy Nhất: “À ờ… Tập đoàn La Thái Tông hình như là của Trâu Tướng Quân phải không?”. Ngụy Nhất sán lại gần đọc tin, trên trang báo điện tử bắt mắt, một dòng chữ lớn, đen sì sừng sững ngay trước mắt: Một bà lão sáu mươi tuổi đã rơi từ tầng cao nhất của tòa nhà Tập đoàn La Thái Tông, tử vong tại chỗ. Đây là sự việc ngoài ý muốn hay là bị mưu sát? Miếng cơm bị nhè ra ngoài một cách không ý thức.

Chỉ cần xảy ra án mạng thì không còn là chuyện nhỏ nữa rồi.

Ngụy Nhất rất lo lắng, run rẩy gọi điện cho Trâu Tướng Quân nhưng không có người nghe máy. Cô không kịp suy nghĩ nhiều, đặt hộp cơm xuống, lao thẳng tới công ty của Trâu Tướng Quân. Gặp được mấy người quản lý trong công ty, ai nấy đều nói họ không rõ nội tình, chỉ biết rằng quả thực có một bà cụ đã nhảy lầu tự sát. Ngụy Nhất như kiến bò trên miệng chảo nóng, vội vàng chạy khắp nơi hỏi thăm tin tức về Trâu Tướng Quân, nhân viên lễ tân thấy cô mặt mũi nhễ nhại mồ hôi, bộ dạng hốt hoảng thì không kìm lòng được, liền nói rõ tình hình thực tế với cô: “Chủ tịch Trâu đã tới đồn công an để viết tường trình rồi”. Ngụy Nhất lại đi một mạch tới đồn công an. Người phụ trách nói đã xác minh, người tử nạn quả thực đã tự sát, Trâu Tướng Quân hoàn thành xong bản tường trình nên về từ trưa rồi.

Sáu giờ chiều, rang chiều đỏ rực, Ngụy Nhất đi lang thang trên phố, tinh thần bất ổn, giống như một âm hồn. Một tuần sau đó, vẫn không có tin tức gì của Trâu Tướng Quân. Anh như biến mất trên thế giới này một cách vô cùng lặng lẽ. Ngụy Nhất cũng đã lấy hết dũng khí tới nhà của Trâu Tướng Quân một chuyến, ngay cả người quản lý cũng không có nhà, những người giúp việc khác rất chăm chỉ, vẫn dọn dẹp căn biệt thự sạch sẽ, ngăn nắp.

Những chỗ mà Ngụy Nhất nghĩ ra, cô đều đã đi tìm hết một lượt rồi nhưng không nơi nào có dấu tích của Trâu Tướng Quân. Mấy ngày liền, Ngụy Nhất không về trường học, ban ngày cô đi khắp nơi tìm kiếm, tối đến lại về căn nhà chung của cô và Trâu Tướng Quân, lặng lẽ chờ đợi. Di động của Trâu Tướng Quân luôn để chế độ tắt máy.

Đôi khi, Ngụy Nhất cũng lo sợ và nghĩ rằng, liệu có chuyện gì đã xảy ra với anh ấy? Nếu không phải thế thì một người đang yên lành sao lại tự dưng biến mất như vậy? Ngụy Nhất nhắm mắt lại, nụ cười, nét mặt, sự ngông cuồng, dịu dàng, từng lời nói và hành động của anh, dường như vẫn còn đầy ắp trong từng ngóc ngách của căn nhà này. Nhưng đến khi mở mắt ra, lại chỉ là căn phòng rỗng, yên lặng tới ghê người.

Mấy ngày trôi qua, Ngụy Nhất cũng nghe được vài lời đồn đại, họ nói rằng Trâu Tướng Quân chơi bời đùa giỡn với con gái nhà lành, sau đó bỏ rơi cô ta, ép bà lão già yếu đó phải nhảy lầu tự sát. Ngụy Nhất rất kinh hoàng nhưng tận sâu thẳm tâm hồn, dù thế nào cô cũng không muốn tin đó là sự thật. Cô nhẫn nại chịu đựng, lo lắng, hoảng sợ, cố gắng ép bản thân mình không được tin vào những lời đồn đại đó, thậm chí cô còn hát vang một mình, bắt đầu óc không được nghĩ ngợi lung tung. Cô nhất định sẽ đợi được Trâu Tướng Quân, hỏi anh cho rõ và nghe chính miệng anh nói.

Một tuần đã trôi qua, vẫn không có tin tức gì của Trâu Tướng Quân.

Ngụy Nhất bắt đầu đi học trở lại, cô lên lớp nhưng tâm hồn không biết đã bay tới tận phương trời nào rồi. Đôi khi, đám sinh viên cũng bàn luận về chuyện này, Ngụy Nhất hốt hoảng lo sợ, hễ thấy nhóm người túm năm tụm ba bàn luận chuyện gì đó, cô cũng xúm lại, khi biết rõ họ đang nói về La Thái Tông, cô lập tức tránh thật xa nơi đó, cố gắng kìm nén những dòng nước mắt ấm ức đang chực trào ra.

Ngụy Nhất đã nhận lời với Trâu Tướng Quân, nếu cho Tiểu Thất mượn căn hộ đó, cô sẽ không ở trong ký túc xá của trường mà dọn về sống chung với anh. Giờ cô vẫn tuân theo hẹn ước đó, hằng ngày, sau khi tan học, cô đều quay về căn nhà lạnh lẽo ấy. Trước đây, cô thường được Trâu Tướng Quân đưa đón, cho dù công việc bận rộn, cho dù không có thời gian, anh cũng đều củ người tới đón cô. Ngụy Nhất chỉ cần đứng ở cồng trường, lập tức sẽ có chiếc xe siêu sang tới đón. Giờ đây chỉ có một mình chen lấn trên xe buýt, ban đầu cô chưa quen lắm nhưng lâu dần rồi cũng quen đường thuộc lối, biết rõ tuyến xe nào và phải xuống ở bến nào, đi tuyến nào thì hay bị tắc đường, tuyến nào thì gần hơn một chút.

Chỉ có điều, một mình đi đi về về, cô không chịu đựng nỗi sự thế lương.

Cứ như vậy, lại một tuần nữa trôi qua.

Hôm qua, bầu trời đã ló ra vài tia nắng, hôm nay lại một màu mây âm u, từng tầng mây dày đặc, không một cơn gió.

Mặc dù đã sang tháng Hai nhưng nàng Xuân chưa hé đầu lộ diện, vẫn bị đè nén trong tiết cuối đông. Trời lạnh nhưng không còn ai giúp cô ủ sẵn chăn ấm, đêm nào cô cũng chìm vào giấc ngủ với chân tay lạnh cóng, rồi lại tỉnh giấc khi tay chân vẫn còn giá lạnh.

Đang là học kì đầu của năm thứ tư, cô biết mình cũng sắp phải đi tìm một công ty để thực tập rồi, rất nhiều bạn cùng khóa đã vào được những công ty rất tốt, trở thành thành viên ưu tú của xã hội. Còn bản thân cô, vẫn cứ ở đó buồn thương sầu khổ, thực sự chẳng có chút vẻ vang gì. Vậy là, cô rửa sạch mặt mũi, thay quần áo chỉnh tề, bước ra khỏi cửa. Bận rộn chạy bên ngoài suốt một ngày trời, vị trí tuyển dụng của một vài công ty đều qua loa đại khái, cũng lưu giữ hồ sơ lý lịch của Ngụy Nhất lại, chờ thẩm định. Trên đường về nhà, cô tiện thể mua hai mớ rau cải, một bìa đậu phụ, mấy quả ớt, một chút thịt nạc, hai con cá diếc to bằng bàn tay ở một chợ cóc ven đường. Buổi tối về đến nhà, lê tấm thân mệt mỏi bước vào bếp, lát sau, một bữa cơm tối gồm ba món thức ăn một món canh, hai đôi đũa, hai cái bát cũng được sắp xếp rất chỉnh tề, ngăn nắp.

Ngụy Nhất dùng đũa hết sức cẩn thận gỡ từng chiếc xương cá, chỉ sợ rằng nếu để sót một mẩu xương nào đó thì người ăn sẽ bị hóc. Sau đó, cô gắp miếng cá đã gỡ sạch xương vào một chiếc bát để trống bên cạnh. Trước đây, cô cũng hay gỡ xương cá cho Trâu Tướng Quân như vậy.

Trâu Tướng Quân rất thích ăn cá nhưng vốn tính qua loa đại khái nên không có đủ kiên nhẫn để gỡ xương. Chỉ cần anh cảm thấy miếng cả trong miệng gợn mùi tanh hoặc có một chút xương thì lập tức nhè cả miếng đó ra. Vì vậy, những miếng cả mà anh ăn, Ngụy Nhất đều đã cẩn thận gỡ hết từng chiếc xương nhỏ trong đó, anh chỉ cần ngoạm từng miếng lớn, yên tâm mà nuốt vào bụng.

Bây giờ Trâu Tướng Quân không có ở đây, công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ đó vẫn được Ngụy Nhất quen tay thực hiện, cô gắp miếng cá đã được gỡ sạch xương vào trong bát của anh, sau đó mới bắt đầu lặng lẽ ăn phần cơm của mình.

Cảm thấy trên mặt có thứ gì đó lành lạnh, Ngụy Nhất liền đưa tay lên gạt một cái, ướt hết cả bàn tay. Cô liền đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, khi quay ra thì nghe thấy tiếng chuông cửa.

Các dây thần kinh của Ngụy Nhất khẽ căng lên một nhịp, một giây sau đó, khi đã định thần được, cô lại tươi cười rạng rỡ, sải bước thật lớn về phía cửa. “Chồng à, sao anh…”, câu nói còn chưa kết thúc, đã nhận ra người đang đứng ngoài cửa, chính là người mà Ngụy Nhất không thể ngờ tới, người chị mà nửa năm nay Ngụy Nhất không gặp mặt - Ngụy Trích Tiên.

Phản ứng của Ngụy Nhất đã sớm nằm trong dự liệu của Ngụy Trích Tiên, vì vậy, lúc đó chị nhìn thấy khuôn mặt của em gái chuyển từ trạng thái mừng vui phấn khởi sang thất vọng cực điểm, cô cũng không hề ngạc nhiên, cứ thản nhiên bước vào trong.

Ngụy Trích Tiên mặc chiếc áo màu xám, đội mũ cùng tong màu, khăn quàng cổ màu trắng, dáng vẻ cự kỳ lạnh lùng, kiều diễm.

Ngụy Trích Tiên bước vào phòng ăn, thấy bữa cơm với những món ăn nóng hổi, vô cùng ấm áp. Cô cởi khan quàng ra, mở miệng, cười nhạt nói: “Nhã hứng của em gái cũng không tồi đấy chứ! Chị vẫn nghĩ rằng, em nhất định đang trốn mình trong chăn, khóc đến nỗi chết đi sống lại!”.

Khi Ngụy Trích Tiên bước vào nhà đã mang theo một cơn gió lạnh ghê người, Ngụy Nhất đóng chặt cửa lại. Lặng lẽ trở vào tiếp tục ăn cơm.

Ánh mắt của Ngụy Trích Tiên liếc về phía đôi đũa và chiếc bát trống còn lại, lặng người hồi lâu, rồi lại bật cười giòn giã: “Ồ, ai nói chị em mình không thân thiết cơ chứ? Chúng ta vẫn còn có chút cảm ứng tâm linh kia mà! Nhìn xem, chị còn chưa nói là sẽ tới mà em gái đã tự động chuẩn bị bát đũa cho chị rồi. Ngay cả cá cũng đã giúp chị gỡ hết xương cơ đấy!”. Nói xong, đôi mắt được trang điểm tinh tế với nét vẽ mí mắt hướng lên trên cứ chăm chú nhìn Ngụy Nhất.

Động tác ăn cơm của Ngụy Nhất khẽ dừng lại một chút, cô không tiếp chuyện, cũng không buồn nhìn Ngụy Trích Tiên một cái, chậm rãi gắp rau và lặng lẽ ăn cơm.

“Sao thế? Chị thấy sắc mặt của em gái không được tốt lắm, lẽ nào những thứ này không phải là chuẩn bị cho chị? Vậy thừa ra một bộ bát đũa để làm gì vậy?”. Ngụy Trích Tiên tiến lại gần một chút, muốn thâu gọn nét mặt đau khổ của Ngụy Nhất vào trong tầm mắt mình.

Ngụy Nhất ăn liền một lúc hai bát cơm, lại tự múc cho mình một bát canh, động tác tuy không khoáng đạt nhưng cũng có thể coi là thần thái tự nhiên. Khẽ thổi lớp mỡ trên bề mặt bát canh, uống một ngụm, âm thanh phát ra lại càng rõ ràng hơn trong căn phòng yên lặng trống trải.

Ngụy Nhất lúc bấy giờ mới ngẩng đầu lên, hỏi Ngụy Trích Tiên một cách tùy hứng: “Chị, ăn cơm chưa?”.

Ngụy Trích Tiên cũng thật điềm đạm, bị em gái lạnh nhạt thờ ơ cũng không hề tức giận, cười hì hì, chống căm nói: “Ban nãy vừa ăn cơm với Tướng Quân rồi”.

Bàn tay bưng bát canh khẽ run, nước canh nóng sánh ra cả tay, bỏng rát nhưng Ngụy Nhất lại không hề lên tiếng.

Ngụy Nhất biết Trích Ngụy Tiên là người không có việc thì không lên điện Tam Bảo, hôm nay, chị ấy tìm đến đây, chắc chắn có điều muốn nói.

Ngụy Nhất lại bắt đầu uống canh nhưng tâm tư thì trông trấn tĩnh như ban nãy nữa, thần sắc đã bắt đầu mơ màng.

Ngụy Trích Tiên thấy Ngụy Nhất trầm tĩnh, cô hơi sững sờ, đợi mãi không thấy Ngụy Nhất hỏi han gì, đành phải tự mình kể lể: “Suốt nửa tháng nay, chị đưa Tướng Quân đi Hồ Nam một chuyến, mệt chết đi được. Ớt ở Hồ Nam quả là cay thật, cũng may mà Tướng Quân rất ân cần chu đáo, có thể coi là một chuyến du lịch cũng không tồi. Đúng rồi, chuyện đó… em gái chắc cũng biết rồi nhỉ?”.

“Hử?”. Ngụy Nhất chỉ cảm thấy hoa mắt một chút, trấn tĩnh lại, rất lâu sau mới lạnh lùng hỏi, ở lâu với một con người nghiêm khắc, lạnh lùng như Trâu Tướng Quân, lời nói, hành động, tâm tình cũng học được một chút lạnh lùng từ phía anh, giờ mang ra để lừa bịp Ngụy Trích Tiên, xem ra cũng rất có tác dụng.

“Em gái quả thật không biết gì sao? Tặc tăc, nói ra, cũng có chút… Ôi chao, ngay cả chị cũng phải thông cảm với em nữa là.” Ngụy Trích Tiên lắc đầu, hai đầu lông mày khẽ nhíu lại, ánh mắt nhìn Ngụy Nhất lại mang theo vẻ giễu cợt.

Ngụy Nhất dùng đũa chọc chọc vào miếng đậu phụ còn chưa ăn hết trong bát canh tạo thành rất nhiều lỗ thủng. Bề ngoài vẫn giữ vẻ lạnh lùng, không lên tiếng.

“Chính là chuyện Trâu Tướng Quân có con riêng ở bên ngoài với người phụ nữ khác ấy mà!”, Ngụy Trích Tiên chậm rãi nói, chằm chằm quan sát mọi phản ứng của Ngụy Nhất, xem cô có thể giữ được bình tĩnh tới bao giờ.

Ngụy Nhất vẫn không nói gì, lực tay mạnh hơn, chiếc đũa chọc thẳng xuống tận đáy chiếc bát sứ, phát ra những âm thanh giòn giã, nước canh cũng bắn vài giọt ra ngoài.

“Hôm nay, chị đến đây là muốn khuyên nhủ em gái. Chuyện gì cũng nên nghĩ thoáng một chút. Đàn ông mà, đặc biệt là người như Trâu Tướng Quân, có quyền lực trong tay, anh ta không chơi bời một chút ở bên ngoài mới đáng sợ chứ! Lấy những người đàn ông như vậy, thường phải nín nhịn, chịu thua thiệt một chút! Còn do em suy nghĩ như thế nào nữa, có những người bản tính thông minh, mắt nhắm một bên mở một bên, không nên để ý nhiều, rồi sự việc cũng qua đi, có những người tính tình rắn rỏi khí khái hơn một chút, cứ hoang tưởng tranh giành con cá, cuối cùng lại làm rách mất tấm lưới. Thực ra, cánh tay sao có thể vặn được đôi chân. Cứ cho là đàn ông không đi trêu chọc phụ nữ, cũng sẽ có một vài con hồ li tinh không biết xấu hổ chủ động tìm đến lôi kéo anh ta”.

Ngụy Trích Tiên nói đến đây, khẽ liếc mắt về phía Ngụy Nhất, thấy mắt của cô đã ngân ngấn nước, trong lòng mừng thầm, tiếp tục nói: “Cũng giống như trước đây, khi chị và Trâu Tướng Quân còn ở bên nhau, chẳng phải là cứ liên tiếp hết con hồ li này tới con hồ ly khác đến lôi kéo anh ấy sao… Ồ, em gái, đương nhiên là chị không nói em! Chị muốn nói tới mấy con hồ li tinh có địa vị thấp hèn kia thôi. Mấy con hồ li đó ấy à, chẳng có đứa nào biết xấu hổ cả, thân phận thấp hèn thì không nói làm gì nhưng cũng không biết nhìn lại bản thân mình một chút xem, Trâu Tướng Quân là một nhân vật cao quý như vậy, cô ta liệu có thế với tới được không chứ! Hơn nữa, nói tới chuyện con riêng, dưới gầm trời này, những đứa con riêng thấp hèn đó nhiều vô kể, nếu em cứ chấp nhặt với bọn chúng, thế chẳng phải sẽ làm bản thân tức chết hay sao? Giống như chị đây, sớm đã quen với chuyện đàn ông có con riêng rồi, nhìn thoáng ra một chút, tâm hồn tĩnh lặng như nước thì những chuyện đó ấy mà, cứ chôn chặt trong tim lâu rồi cũng sẽ phai nhạt cả thôi". Ngụy Trích Tiên thao thao bất tuyệt một hồi, thấy khát nước, cô liền đến bên tủ lạnh, lấy một chai nước khoáng lên uống.

Ngụy Nhất đã buông đôi đũa xuống bàn, cố gắng khống chế để bàn tay mình không còn run lên, hai vai cô cũng trở nên không còn sức lực, chỉ mong Ngụy Trích Tiên mau chóng đi khỏi đây.

Ngụy Trích Tiên thấm ướt cổ họng, lại tiếp tục nói: “Nhất Nhất, những lời nói đó mặc dù là do Trâu Tướng Quân muốn chị tới khuyên nhủ em, nhưng thực ra, chị cũng có ý như vậy. Nếu em nhìn thoáng ra một chút thì hãy tha thứ cho anh ấy, hãy độ lượng một chút, chì cần làm ra vẻ không hề hay biết. Dù gì chúng ta cũng là hai chị em đã lớn lên bên nhau, mặc dù tình cảm không mấy bền chặt nhưng dù sao cũng còn tốt hơn đứa em gái đi làm cái nghế massage chân ấy chứ! Không thể giúp một con hồ li tinh làm nghề massage chân đi làm hại em gái ruột của mình, em nói xem có đúng không?”.

Khi Ngụy Nhất nghe tới mấy từ “em gái làm nghề massage chân”, cô ngẩng phắt đầu lên, hai mắt chăm chú nhìn Ngụy Trích Tiên, vội vàng hỏi: “Kái gì mà em gái làm nghề massage chân?”.

“Em gái quả nhiên vẫn mơ màng trong căn nhà này rồi! Người con gái có con riêng với Trâu Tướng Quân, trước đây là nhân viên làm việc trong cửa hàng massage chân! Tự cho mình là cao ráo trắng trẻo, đã nhắm trúng nhân tài là Tướng Quân nên tìm cách dụ dỗ, lôi kéo anh ấy. Theo chị suy đoán ấy mà, chắc là Tướng Quân cũng có ý muốn chơi bời một chút với cô ta, ha ha, bản tính xấu xa đó của đàn ông, chị em mình hôm nay cũng không cần phải bàn luận nhiều nữa. Hơn nữa, Tướng Quân và cô gái massage chân kia, hai người qua qua lại lại, dan díu với nhau, giờ con cũng đã có rồi. Chỉ là muốn che giấu cô vợ chính thức này thôi, em gái ngốc nghếch của chị ạ!”.

Ngụy Nhất sau khi nghe xong mấy chữ “em gái massage chân” liền không thể nghe được thêm một từ nào nữa, cô ngây ra như tượng gỗ, đầu óc nổ tung vì cơn giận lôi đình. Phải rất lâu sau đó, cô mới lấy lại được cảm giác, thẫn thờ quay mặt lại, chăm chú nhìn Ngụy Trích Tiên, hỏi: “Cô em massage chân đó tên là gì, chị có biết không?”.

Vấn đề này, Ngụy Trích Tiên lại không hề chú ý, xoa cằm nghĩ hồi lâu, nói: “Hình như… tên là… gì nhỉ? Tiểu Thất… hay là Tiểu Kỳ gì đó, chị cũng không để ý lắm…”.

Ngụy Trích Tiên còn chưa nói xong, Ngụy Nhất chỉ cảm thấy máu trong cơ thể dồn hết lên đầu, mọi vật trước mắt trở nên tối đen, suýt nữa thì ngã vật xuống, cô nắm lấy cạnh bàn gượng đứng dậy, chết lặng như tượng gỗ hồi lâu rồi bỗng đưa hai tay lên bịt tai lại, hét lên một tiếng, nhanh như cắt lao thẳng ra khỏi cửa. Ngụy Nhất lảo đảo lao xuống lầu, gọi một chiếc taxi.

“Người đẹp, đi đâu vậy?”.

Ngụy Nhất cảm thấy lồng ngực mình bị tắc nghẹn không thể hít thở bình thường được nữa. Cô ngẩn người ra hồi lâu, bỗng hổn hển mới thốt lên địa chỉ nơi ở của Tiểu Thất. “Bác ơi, nhanh lên!”.

Người tài xế cứ tưởng rằng cô gặp phải chuyện gì đó rất gấp như sinh con chẳng hạn nên đã cho xe chạy nhanh như bay. Chiếc xe vun vút lao thẳng về hướng căn hộ nơi Tiểu Thất ở.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương