"Phải nói mẹ thật sự là thần cơ diệu toán, biết rõ tối qua con sẽ ăn phải không?" Đường Tâm Nhi nói xong còn lộ ra nụ cười.


Triệu Mỹ Phương và Chu Diệu Tổ ngơ ngác nhìn nhau.


Biết bọn họ giấu đùi gà, chẳng phải cô nên tức giận sao? Đầu óc cô bị hỏng rồi à, vậy mà còn cười được.


Thế nhưng ngay sau đó, khi hai người còn chưa kịp phản ứng, Đường Tâm Nhi đã bưng bát canh gà trước mặt bọn họ, uống một hơi cạn sạch.


Sau đó cô cầm lấy đùi gà, cắn vài cái đã gặm hết sạch trước mặt bọn họ, sau đó còn ném xương vào bát một cách tùy ý: "Cảm ơn mẹ, rất ngon!"

Làm xong những việc này, Đường Tâm Nhi xoay người đi vào phòng tắm rửa mặt.


Hai người ngồi trên ghế sofa hoàn toàn ngây người, đợi đến khi hoàn hồn lại thì trong bát đã trống không, chỉ còn lại một cái xương gà.


"Đường Tâm Nhi, chị có phải là quỷ chết đói đầu thai không vậy!"

"Chiều hôm qua cướp đùi gà của em, sáng nay lại ăn! "

Tiếng mắng chửi bên ngoài vang lên không ngớt, Triệu Mỹ Phương cũng lẩm bẩm chửi rủa, nhưng Đường Tâm Nhi hoàn toàn không để tâm.



Mặc dù cô đã uống không ít linh tuyền nhưng cơ thể vốn suy nhược, nhất thời không thể bồi bổ lại ngay được, nếu đã có canh gà, tại sao cô không thể uống?

Hơn nữa, trước khi cô chưa gả đi, sẽ chẳng ai dám làm gì cô!

Tiếng mắng chửi bên ngoài vẫn còn tiếp tục, Đường Tâm Nhi rửa mặt xong lại quay về nằm một lúc, đến khi thức dậy thì trong nhà đã không còn ai.


Cô nhanh chóng vào không gian, tìm một ít đồ có thể dùng được bôi lên mặt, ngụy trang một chút rồi mới ra khỏi cửa.


Lúc này trong nhà không có ai, bởi vì Chu Diệu Tổ đã đi tìm vị hôn thê của cậu ta, Chu Chí Cương và Triệu Mỹ Phương đều phải đi làm.


Chu Du Du cũng vậy.


Cô có thể nhân cơ hội này đi xa một chút mua thuốc ngủ.


Nói ra thì, tuy nguyên chủ có chút đáng thương nhưng cũng không phải quá ngu ngốc, dưới gầm giường vẫn giấu một ít tiền riêng.


Nếu không Đường Tâm Nhi chỉ có thể trợn mắt hận đời.



Thậm chí đến tiền mua thuốc ngủ cũng không có!

Đi lòng vòng một vòng bên ngoài, Đường Tâm Nhi đến một cửa hàng khá xa.


Để đảm bảo liều lượng thuốc ngủ, cô mua một ít ở một cửa hàng rồi lại đến một cửa hàng khác mua tiếp, đợi đến khi số lượng gần đủ, cô mới nhanh chóng về nhà, sau đó trở về phòng.


Thời gian vừa khéo, cô về nhà rửa mặt xong nằm chưa được bao lâu thì Triệu Mỹ Phương và những người khác đã tan tầm trở về.


Triệu Mỹ Phương tan tầm trở về nhìn thấy trên mặt đất bừa bộn, rác từ sáng sớm còn chưa đổ, thậm chí phòng khách cũng chưa quét, lửa giận trong lòng bà ta lập tức bốc lên ngùn ngụt.


Bà ta trực tiếp đẩy cửa phòng Đường Tâm Nhi: "Cả ngày ở nhà con rốt cuộc làm cái gì vậy hả? Đến sàn nhà cũng không quét!"

"Đương nhiên là nghỉ ngơi dưỡng bệnh.

"

Đường Tâm Nhi nằm trên giường, đầu cũng không thèm ngẩng lên: "Nếu không thì mẹ còn tưởng con có thể làm gì được nữa?"

Triệu Mỹ Phương tức đến mức đầu đau như búa bổ, bà ta đóng sầm cửa lại: "Mau ra ngoài giúp mẹ nấu cơm, nếu không cho dù con là Vương Mẫu nương nương thì hôm nay mẹ cũng phải đánh con!"

Bình thường bà ta đối xử với Đường Tâm Nhi đã không tốt, nhịn cả ngày hôm nay, bây giờ Chu Chí Cương lại chưa về, bà ta thật sự không thể nhịn được nữa.


Cho dù có muốn gả đi thì đó cũng là con gái bà ta.


Người khác không thể nói thì bà ta cũng không thể nói sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương