Trước Cùng Giường, Sau Nói Yêu
-
Chương 12
Tần Tiểu Ý cảm thấy tên quân sư quạt mo Lâm Kiều Kiều này đưa ra chủ ý quá tệ (1), vì cái chủ ý này, bản thân cô phải chịu tổn thất hai bữa cơm, cộng thêm cơ man các thể loại ăn vặt khi dạo chợ đêm. Gặp một cái liền muốn ăn, ăn như sắp chết rồi vậy, Tần Tiểu Ý không phải đau lòng cho tiền của mình, nhìn thấy Lâm Kiều Kiều không chê đồ nguội, chay mặn đều ăn được tuốt, thật sự cảm thấy vã mồ hôi cho cái dạ dày của cô nàng, rốt cuộc không thể không dùng thủ đoạn từ chối trả tiền để ngăn cản cái miệng của Lâm Kiều Kiều.
(1) Từ gốc: sưu chủ ý – sưu: ôi, thiu, chua.
Lại nói đến cái chủ ý kia, muốn cô câu dẫn Vu Hạo Viễn, còn lạ hơn ngồi nói nhảm, bản thân cô đầu tiên là khẳng định không thể được, Vu Hạo Viễn có hồng nhan tri kỷ cái đó ai cũng biết, nếu bản thân cô dám chen vào, quan hệ kia khẳng định sẽ còn phức tạp hơn nữa, người không biết sẽ cảm thấy vợ chồng ân ái là kết cục hay nhất, người biết chuyện sẽ khẳng định cô là kẻ ác muốn phá hoại uyên ương.
Nói sao đi nữa muốn cô đi quyến rũ người đàn ông cô sợ, không cần tưởng tượng cũng biết không thể thực hiện được.
Thật sự rất buồn bực, không phải chỉ là tìm một người đàn ông ngủ một giấc sao, sao lại khó như vậy, trong cái thời đại yêu đương tốc độ này, onenightstand đã thành hiện tượng quá phổ biến, mà cái hiện tượng này đưa tới trước mặt Tần Tiểu Ý, lại hóa thành vấn đề nan giải không thể phá được.
Có một số việc, bình thường không nghĩ đến sẽ không thấy có gì, khi nào nghĩ rồi, sẽ cảm thấy trăm trảo cong tâm (2), ăn ngủ khó yên, Tần Tiểu Ý cảm thấy bản thân cô quá mức để ý chuyện này, mới có thể ngày nghĩ, đêm mộng, biết rõ như vậy là không được, nhưng trong lúc nhất thời chưa thể tìm ra cách nào khiến mình dời lực chú ý ra khỏi nó.
(2) Trăm trảo cong tâm: trăm ngàn móng vuốt đâm vào tim.
Lúc về Vu gia chưa khuya lắm, nhưng lão tiên sinh lão phu nhân đã trở về phòng nghỉ, Vu Hạo Viễn vẫn chưa về, phòng khách xa hoa trống trải không có chút nhân khí, Tần Tiểu Ý xoay người vào bếp, hồi nãy chỉ lo nhìn Lâm Kiều Kiều ăn, bản thân chưa ăn được bao nhiêu, bây giờ yên tĩnh lại muốn ăn gì đó.
Đầu bếp đã nghỉ, giờ ở phòng bếp chỉ còn hai người hầu đang chuẩn bị điểm tâm khuya, thấy Tần Tiểu Ý vào, vội vàng buông việc đến chào hỏi cô.
“Phu nhân muốn ăn gì ạ? Ở đây có cháo tổ yến và một ít đồ tráng miệng.”
“Có bánh bao gì đó không?”
“Há cảo được không ạ? Nhưng phải hấp một chút, lát nữa mới có.” Người hầu lấy từ trong tủ lạnh ra một hộp há cảo nhỏ cho cô xem.
Tần Tiểu Ý gật gật đầu, “Cái này đi.”
“Đợi hấp xong sẽ mang lên cho cô.”
“Không cần đâu, tôi đợi ở đây cũng được.” Tần Tiểu Ý ngồi xuống bàn ăn trong căn bếp nhỏ, chống cằm nhìn người hầu vội vàng hấp há cảo cho cô, vội vàng rót trà cho cô, phòng bếp thoáng chút liền náo nhiệt.
Tần Tiểu Ý uống trà, híp mắt nghĩ đến ba mẹ cô, nhà cô cũng không nói là nhỏ, nhưng chưa bao giờ cảm thấy quá trống trải, ba luôn ở phòng khách tiếp khách hoặc đọc báo, xem truyền hình, mẹ cô luôn đi theo cô cằn nhằn nói liên miên mấy lời săn sóc, tuy trong nhà có người hầu, nhưng ngày ba bữa đến giờ vẫn do mẹ tự tay làm, một nhà ba người ngồi bên bàn ăn cơm, cảm giác ấm áp đó, có thể bao trọn các căn phòng.
Nhưng bây giờ, cô lại phải đến bếp tìm nhân khí, chuyện nhỏ này thật khó tưởng tượng, chỉ nghĩ đến đã thấy lạnh cả người.
Vu Hạo Viễn, vì cái gì muốn kết hôn với cô?
Không để Tần Tiểu Ý mơ màng quá lâu, dì Lan liền tìm đến, “Phi nhân, cô muốn ăn gì nói với tôi một tiếng là được, sao lại vào đây? Ở đây toàn là khói dầu.”
“Không sao, nơi này tốt mà, dì đừng để ý đến tôi, đi nghỉ đi.” Tần Tiểu Ý vẫy tay ra hiệu cho dì Lan không cần ở đây hầu hạ cô.
“Tiên sinh vừa về.” Dì Lan nói.
“Biết rồi, tôi ăn xong liền lên.”
Dì Lan thấy Tần Tiểu Ý không có ý định ra khỏi đây, nên không nói gì nữa, gật gật đầu rời khỏi phòng bếp.
Há cảo nóng hầm hập được bưng lên, hương vị thơm lừng đó lập tức khiến Tần Tiểu Ý động tay, gắp một cái ném vào miệng, vội vàng cắn, bị nước nóng trong miếng bánh tập kích.
“Phu nhân ăn từ từ thôi, trong nồi vẫn còn.” Người hầu một bên khẽ cười nhắc nhở, thấy Tần Tiểu Ý bị nóng đến hà hơi, vội đưa cho cô một ly nước lạnh.
“Vị không tồi.” Tần Tiểu Ý uống một ngụm nước rồi cười khen.
“Là sư phụ làm đó, có vài loại không có nhân nữa.” Người hầu nhiệt tâm giới thiệu.
Tần Tiểu Ý ăn xong một đĩa nhỏ, lại bảo người hầu lấy thêm cho cô, nghĩ rằng ăn ngon như vậy, lần sau phải mang cho Lâm Kiều Kiều, tên kia nhất định là cảm động đến khóc rống lên.
Lúc này cửa phòng bếp nhẹ nhàng đẩy ra, ba người quay đầu lại nhìn, một người đàn ông cao lớn quần áo hưu nhàn đang đứng ở cửa.
“Sao lại trốn ở đây ăn?” Người đàn ông nhíu mày hỏi cô.
Tần Tiểu Ý thử bày ra vẻ mặt tươi cười, rất thành công, “Ở đây ăn tiện.”
Vốn tưởng rằng người đàn ông sẽ nhanh chóng đi khỏi, ai ngờ hắn không những không đi, còn nhấc chân vào phòng bếp, “Ăn cái gì?” Sau khi đi đến bàn ăn nhỏ, hắn tự nhiên ngồi vào bên cạnh Tần Tiểu Ý.
Không gian phòng bếp giống như vì có hắn mà hẹp lại.
“Há… Há cảo.” Tần Tiểu Ý cảm thấy đầu óc cô như có cái máy quẹt thẻ, “Muốn ăn không?”
Chờ Vu Hạo Viễn ngồi vào chỗ, người hầu liền bưng đến một mâm bánh cho hắn. Chỉ thấy hắn chạm rãi gắp một miếng há cảo lên cắn, sau đó hút hết nước trong bánh, cuối cùng bỏ hết vào miệng.
Tần Tiểu Ý bỗng dưng tỉnh ngộ, nhớ lại bộ dạng lang thôn hổ yết (3) của mình vừa nãy, quả nhiên bị nóng là phải, nhìn sang mâm há cảo của Vu Hạo Viễn, Tần Tiểu Ý liếm liếm môi, hỏi: “Cái này là nhân gì?”
(3) Lang thôn hổ yết: ăn như hổ đói, ăn như hà bá đánh vựa, ngốn nga ngốn nghiến.
“Hải sản.” Người hầu đứng cạnh trả lời.
Đôi mắt phượng xoay lại mâm bánh, đang do dự có nên gắp hay không, người đàn ông từ phía xoay người sang nhìn cô, một đôi đũa kẹp một miếng há cảo đưa đến trước mặt cô, ra hiệu cô nếm thử.
Nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông gần như vậy, Tần Tiểu Ý cảm thấy thần trí của cô như bị mê hoặc, chờ cô miễn cưỡng phục hồi tinh thần, phát hiện miếng há cảo trong tay Vu Hạo Viễn đã bị cô cắn một nửa, nước từ trong nửa bánh còn lại rỉ ra, Tần Tiểu Ý vội vàng thè lưỡi liếm, nhìn thấy đôi mắt âm u của người đàn ông, mới phát hiện vừa rồi hình như mình có chút thất lễ.
Làm sao bây giờ, còn lại nửa miếng trên đũa của hắn, rốt cuộc có muốn cô ăn luôn không?
Tần Tiểu Ý không buồn lâu lắm, vì người đàn ông vẫn đang nhìn cô kia, rất nhanh đã thu hồi đũa, sảng khoái nhét nửa miếng còn lại vào miệng.
Bên tai lập tức truyền đến cảm giác nóng nóng, nhiệt độ còn chậm rãi lan tràn, Tần Tiểu Ý vội vàng quay đầu nhìn về nơi khác, trong lòng không ngừng mắng bản thân vô dụng, trình độ dụ hoặc đến mức tự đỏ mặt, làm sao đi quyến rũ hắn được a!
Mắt người đàn ông chợt lóe lên một ý cười cô không dám xem thường, Tần Tiểu Ý đột nhiên phát hiện, ai quyến rũ ai còn chưa biết được.
Bữa ăn khuya với người đàn ông bình tĩnh, người phụ nữ không được tự nhiên cuối cùng cũng chấm dứt.
Ra khỏi phòng bếp, Tần Tiểu Ý không để ý đến người đàn ông phía sau, trực tiếp trở về phòng, lúc này còn chưa đến thời điểm nam nhân đi ngủ, Tần Tiểu Ý biết hắn sẽ đến thư phòng làm việc.
Đến khi cô tắm xong bước ra, liền nhìn thấy thân ảnh Vu Hạo Viễn đứng ngoài ban công, hắn không phải đang ở thư phòng chờ cô ngủ mới về phòng sao?
Cửa sổ sát đất bị mở ra, gió đêm mang theo sự mát mẻ ập vào từng trận, hai bức màn hai bên bị gió thổi tung bay, người đàn ông tựa vào lan can ban công, nhìn cái ly trong tay, dường như đang suy tư tự hỏi, nhưng giống như là đang ngẩn người.
Tần Tiểu Ý vừa sấy tóc, vừa do dự có nên đi tới đó không.
“Uống một ly.” Vu Hạo Viễn quơ quơ cái ly trong tay, giương mắt nhìn Tần Tiểu Ý, giọng điệu không giống đang hỏi.
Tần Tiểu Ý tùy ý ném khăn mặt lên ghế, lắc lắc mái tóc ngắn rồi bước qua, bàn tròn trên ban công có bày rượu đỏ và ly chân cao, Tần Tiểu Ý giơ tay tự rót cho mình.
Trong lòng không ngừng tự nhủ, đừng sợ Tần Tiểu Ý, tên đàn ông này đáng sợ ra sao đi nữa, là chỉ là chồng trên danh nghĩa của mày thôi, hắn đâu có ăn mày được?
Vu Hạo Viễn giơ tay ra hiệu cô chạm ly, khóe miệng nhợt nhạt, “Chúc hôn nhân chúng ta hài hòa.”
Không hài hòa cũng không được à! Tần Tiểu Ý nhịn không được muốn nôn.
Tuy mặt nam nhân bình thường không chút thay đổi, nhưng chỉ một câu nói, cũng có thể khiến cho người ta cảm giác như mộc xuân phong (4), nếu hắn cười rộ lên, hẳn là rất mê người, Tần Tiểu Ý không nhịn được phỏng đoán, nhưng lại cảm thấy người đàn ông như khối băng này mà có cười to được như ý cô quả thực là chuyện điên rồ.
(4) Như mộc xuân phong: nghĩa đen là “như ngồi trong gió xuân”, nghĩa bóng là chỉ sự khai trí sau khi tiếp xúc với những người có trí tuệ và phẩm đức cao thượng, giống như được ngọn gió xuân thổi qua người.
“Chúc hôn nhân chúng ta.” Tần Tiểu Ý nâng ly, hai con người xa lạ vì lợi ích mà kết hôn, bây giờ lại ở đây bưng rượu chúc phúc hôn nhân của mình, thật không biết nên cười hay nên buồn.
Hai người tinh tế nhấm nháp ly rượu, nhìn rất thản nhiên thật không biết nên nói gì tiếp theo, Tần Tiểu Ý âm thầm quan sát người đàn ông.
Bề ngoài, Vu gia là nhà kinh doanh quy củ, thành thành thật thật nộp thuế quốc gia, nhưng ngầm bên trong mới là cái chính, cái công ty ngoài sáng này, chỉ có thể xem là da là lông của Vu gia mà thôi. Mà cái bí mật không thể nói này, cũng là trời biết đất biết, người biết ta biết mọi người biết.
Vu Hạo Viễn tuổi mặc dù không cao, nhưng sự nghiệp vào tay rất phát triển, hơn nữa tác phong làm việc mạnh mẽ vang dội, thời gian tiếp quản dù chưa lâu, nhưng rất nhanh mọi thứ đều đi vào quỹ đạo. Bây giờ hắn, cả người tản mát ra hương giả thong dong, tuy mọi chuyện không cần hắn tự thân vận động, nhưng chuyện gì cũng trốn không khỏi hai mắt hắn, hết thảy hắn đều lường trước khống chế được.
Chính vì hắn phân chia hậu cung và lòng dạ thâm sâu, mới khiến Tần Tiểu Ý trong tiềm thức thật ra muốn kháng cự, nhưng lại cầm lòng không được bị hấp dẫn, tâm tình mâu thuẫn, khiến Tần Tiểu Ý lựa chọn gạt hắn sang một bên, nguyên nhân chủ yếu là vì người đàn ông này quá lãnh, lạnh lùng đến mức khiến người không dám nhìn thẳng vào hắn.
Chỉ là nếu không có luồng khí đó, chắc là cũng không thành công được trên con đường hắc bạch mà phiên vân phúc vũ (5).
(5) Phiên vân phúc vũ: lật mây đảo mưa.
“Mặt nạ kia là em treo lên?” Nam nhân nghiên mặt nhìn vào bàn trang điểm trong phòng, phía trên là chiếc mặt nạ thủ công cổ xưa.
“Ừ, trông cũng đẹp.” Tần Tiểu Ý cười cười, “Là anh làm?”
Vu Hạo Viễn lắc đầu, “Tôi giành được.”
Cái loại này mà cũng có giá trị để giành sao? Tùy tiện động thủ cũng có thể lấy được mà. Tần Tiểu Ý không cho là đúng, ngửa đầu uống một ngụm rượu đỏ.
Lúc buông ly ra, khóe mắt thấy người đàn ông nhích lại gần, không khỏi hoảng sợ.
“Ở đây.” Người đàn ông nâng tay vuốt ve khóe miệng cô, “Có rượu.”
Tần Tiểu Ý thân thể cứng lại, hẳn là vừa rồi uống một ngụm to, nên bị tràn ra một ít, nhưng cho dù là có tràn ra, người đàn ông trực tiếp nâng tay lau giúp cô có thể gọi là hành động ái muội quá không.
Chỉ thấy người đàn ông thu hồi tay, sau đó chậm rãi đưa lên miệng, mắt Tần Tiểu Ý như dại ra, hắn chậm rãi mút vào miệng.
“Vị thật không tồi.” Người đàn ông nhận xét.
Tần Tiểu Ý chỉ cảm thấy “ầm” một tiếng, giống như có cái gì đó nổ tung trong đầu.
Quả… Quả nhiên bị câu dẫn rồi sao…
(1) Từ gốc: sưu chủ ý – sưu: ôi, thiu, chua.
Lại nói đến cái chủ ý kia, muốn cô câu dẫn Vu Hạo Viễn, còn lạ hơn ngồi nói nhảm, bản thân cô đầu tiên là khẳng định không thể được, Vu Hạo Viễn có hồng nhan tri kỷ cái đó ai cũng biết, nếu bản thân cô dám chen vào, quan hệ kia khẳng định sẽ còn phức tạp hơn nữa, người không biết sẽ cảm thấy vợ chồng ân ái là kết cục hay nhất, người biết chuyện sẽ khẳng định cô là kẻ ác muốn phá hoại uyên ương.
Nói sao đi nữa muốn cô đi quyến rũ người đàn ông cô sợ, không cần tưởng tượng cũng biết không thể thực hiện được.
Thật sự rất buồn bực, không phải chỉ là tìm một người đàn ông ngủ một giấc sao, sao lại khó như vậy, trong cái thời đại yêu đương tốc độ này, onenightstand đã thành hiện tượng quá phổ biến, mà cái hiện tượng này đưa tới trước mặt Tần Tiểu Ý, lại hóa thành vấn đề nan giải không thể phá được.
Có một số việc, bình thường không nghĩ đến sẽ không thấy có gì, khi nào nghĩ rồi, sẽ cảm thấy trăm trảo cong tâm (2), ăn ngủ khó yên, Tần Tiểu Ý cảm thấy bản thân cô quá mức để ý chuyện này, mới có thể ngày nghĩ, đêm mộng, biết rõ như vậy là không được, nhưng trong lúc nhất thời chưa thể tìm ra cách nào khiến mình dời lực chú ý ra khỏi nó.
(2) Trăm trảo cong tâm: trăm ngàn móng vuốt đâm vào tim.
Lúc về Vu gia chưa khuya lắm, nhưng lão tiên sinh lão phu nhân đã trở về phòng nghỉ, Vu Hạo Viễn vẫn chưa về, phòng khách xa hoa trống trải không có chút nhân khí, Tần Tiểu Ý xoay người vào bếp, hồi nãy chỉ lo nhìn Lâm Kiều Kiều ăn, bản thân chưa ăn được bao nhiêu, bây giờ yên tĩnh lại muốn ăn gì đó.
Đầu bếp đã nghỉ, giờ ở phòng bếp chỉ còn hai người hầu đang chuẩn bị điểm tâm khuya, thấy Tần Tiểu Ý vào, vội vàng buông việc đến chào hỏi cô.
“Phu nhân muốn ăn gì ạ? Ở đây có cháo tổ yến và một ít đồ tráng miệng.”
“Có bánh bao gì đó không?”
“Há cảo được không ạ? Nhưng phải hấp một chút, lát nữa mới có.” Người hầu lấy từ trong tủ lạnh ra một hộp há cảo nhỏ cho cô xem.
Tần Tiểu Ý gật gật đầu, “Cái này đi.”
“Đợi hấp xong sẽ mang lên cho cô.”
“Không cần đâu, tôi đợi ở đây cũng được.” Tần Tiểu Ý ngồi xuống bàn ăn trong căn bếp nhỏ, chống cằm nhìn người hầu vội vàng hấp há cảo cho cô, vội vàng rót trà cho cô, phòng bếp thoáng chút liền náo nhiệt.
Tần Tiểu Ý uống trà, híp mắt nghĩ đến ba mẹ cô, nhà cô cũng không nói là nhỏ, nhưng chưa bao giờ cảm thấy quá trống trải, ba luôn ở phòng khách tiếp khách hoặc đọc báo, xem truyền hình, mẹ cô luôn đi theo cô cằn nhằn nói liên miên mấy lời săn sóc, tuy trong nhà có người hầu, nhưng ngày ba bữa đến giờ vẫn do mẹ tự tay làm, một nhà ba người ngồi bên bàn ăn cơm, cảm giác ấm áp đó, có thể bao trọn các căn phòng.
Nhưng bây giờ, cô lại phải đến bếp tìm nhân khí, chuyện nhỏ này thật khó tưởng tượng, chỉ nghĩ đến đã thấy lạnh cả người.
Vu Hạo Viễn, vì cái gì muốn kết hôn với cô?
Không để Tần Tiểu Ý mơ màng quá lâu, dì Lan liền tìm đến, “Phi nhân, cô muốn ăn gì nói với tôi một tiếng là được, sao lại vào đây? Ở đây toàn là khói dầu.”
“Không sao, nơi này tốt mà, dì đừng để ý đến tôi, đi nghỉ đi.” Tần Tiểu Ý vẫy tay ra hiệu cho dì Lan không cần ở đây hầu hạ cô.
“Tiên sinh vừa về.” Dì Lan nói.
“Biết rồi, tôi ăn xong liền lên.”
Dì Lan thấy Tần Tiểu Ý không có ý định ra khỏi đây, nên không nói gì nữa, gật gật đầu rời khỏi phòng bếp.
Há cảo nóng hầm hập được bưng lên, hương vị thơm lừng đó lập tức khiến Tần Tiểu Ý động tay, gắp một cái ném vào miệng, vội vàng cắn, bị nước nóng trong miếng bánh tập kích.
“Phu nhân ăn từ từ thôi, trong nồi vẫn còn.” Người hầu một bên khẽ cười nhắc nhở, thấy Tần Tiểu Ý bị nóng đến hà hơi, vội đưa cho cô một ly nước lạnh.
“Vị không tồi.” Tần Tiểu Ý uống một ngụm nước rồi cười khen.
“Là sư phụ làm đó, có vài loại không có nhân nữa.” Người hầu nhiệt tâm giới thiệu.
Tần Tiểu Ý ăn xong một đĩa nhỏ, lại bảo người hầu lấy thêm cho cô, nghĩ rằng ăn ngon như vậy, lần sau phải mang cho Lâm Kiều Kiều, tên kia nhất định là cảm động đến khóc rống lên.
Lúc này cửa phòng bếp nhẹ nhàng đẩy ra, ba người quay đầu lại nhìn, một người đàn ông cao lớn quần áo hưu nhàn đang đứng ở cửa.
“Sao lại trốn ở đây ăn?” Người đàn ông nhíu mày hỏi cô.
Tần Tiểu Ý thử bày ra vẻ mặt tươi cười, rất thành công, “Ở đây ăn tiện.”
Vốn tưởng rằng người đàn ông sẽ nhanh chóng đi khỏi, ai ngờ hắn không những không đi, còn nhấc chân vào phòng bếp, “Ăn cái gì?” Sau khi đi đến bàn ăn nhỏ, hắn tự nhiên ngồi vào bên cạnh Tần Tiểu Ý.
Không gian phòng bếp giống như vì có hắn mà hẹp lại.
“Há… Há cảo.” Tần Tiểu Ý cảm thấy đầu óc cô như có cái máy quẹt thẻ, “Muốn ăn không?”
Chờ Vu Hạo Viễn ngồi vào chỗ, người hầu liền bưng đến một mâm bánh cho hắn. Chỉ thấy hắn chạm rãi gắp một miếng há cảo lên cắn, sau đó hút hết nước trong bánh, cuối cùng bỏ hết vào miệng.
Tần Tiểu Ý bỗng dưng tỉnh ngộ, nhớ lại bộ dạng lang thôn hổ yết (3) của mình vừa nãy, quả nhiên bị nóng là phải, nhìn sang mâm há cảo của Vu Hạo Viễn, Tần Tiểu Ý liếm liếm môi, hỏi: “Cái này là nhân gì?”
(3) Lang thôn hổ yết: ăn như hổ đói, ăn như hà bá đánh vựa, ngốn nga ngốn nghiến.
“Hải sản.” Người hầu đứng cạnh trả lời.
Đôi mắt phượng xoay lại mâm bánh, đang do dự có nên gắp hay không, người đàn ông từ phía xoay người sang nhìn cô, một đôi đũa kẹp một miếng há cảo đưa đến trước mặt cô, ra hiệu cô nếm thử.
Nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông gần như vậy, Tần Tiểu Ý cảm thấy thần trí của cô như bị mê hoặc, chờ cô miễn cưỡng phục hồi tinh thần, phát hiện miếng há cảo trong tay Vu Hạo Viễn đã bị cô cắn một nửa, nước từ trong nửa bánh còn lại rỉ ra, Tần Tiểu Ý vội vàng thè lưỡi liếm, nhìn thấy đôi mắt âm u của người đàn ông, mới phát hiện vừa rồi hình như mình có chút thất lễ.
Làm sao bây giờ, còn lại nửa miếng trên đũa của hắn, rốt cuộc có muốn cô ăn luôn không?
Tần Tiểu Ý không buồn lâu lắm, vì người đàn ông vẫn đang nhìn cô kia, rất nhanh đã thu hồi đũa, sảng khoái nhét nửa miếng còn lại vào miệng.
Bên tai lập tức truyền đến cảm giác nóng nóng, nhiệt độ còn chậm rãi lan tràn, Tần Tiểu Ý vội vàng quay đầu nhìn về nơi khác, trong lòng không ngừng mắng bản thân vô dụng, trình độ dụ hoặc đến mức tự đỏ mặt, làm sao đi quyến rũ hắn được a!
Mắt người đàn ông chợt lóe lên một ý cười cô không dám xem thường, Tần Tiểu Ý đột nhiên phát hiện, ai quyến rũ ai còn chưa biết được.
Bữa ăn khuya với người đàn ông bình tĩnh, người phụ nữ không được tự nhiên cuối cùng cũng chấm dứt.
Ra khỏi phòng bếp, Tần Tiểu Ý không để ý đến người đàn ông phía sau, trực tiếp trở về phòng, lúc này còn chưa đến thời điểm nam nhân đi ngủ, Tần Tiểu Ý biết hắn sẽ đến thư phòng làm việc.
Đến khi cô tắm xong bước ra, liền nhìn thấy thân ảnh Vu Hạo Viễn đứng ngoài ban công, hắn không phải đang ở thư phòng chờ cô ngủ mới về phòng sao?
Cửa sổ sát đất bị mở ra, gió đêm mang theo sự mát mẻ ập vào từng trận, hai bức màn hai bên bị gió thổi tung bay, người đàn ông tựa vào lan can ban công, nhìn cái ly trong tay, dường như đang suy tư tự hỏi, nhưng giống như là đang ngẩn người.
Tần Tiểu Ý vừa sấy tóc, vừa do dự có nên đi tới đó không.
“Uống một ly.” Vu Hạo Viễn quơ quơ cái ly trong tay, giương mắt nhìn Tần Tiểu Ý, giọng điệu không giống đang hỏi.
Tần Tiểu Ý tùy ý ném khăn mặt lên ghế, lắc lắc mái tóc ngắn rồi bước qua, bàn tròn trên ban công có bày rượu đỏ và ly chân cao, Tần Tiểu Ý giơ tay tự rót cho mình.
Trong lòng không ngừng tự nhủ, đừng sợ Tần Tiểu Ý, tên đàn ông này đáng sợ ra sao đi nữa, là chỉ là chồng trên danh nghĩa của mày thôi, hắn đâu có ăn mày được?
Vu Hạo Viễn giơ tay ra hiệu cô chạm ly, khóe miệng nhợt nhạt, “Chúc hôn nhân chúng ta hài hòa.”
Không hài hòa cũng không được à! Tần Tiểu Ý nhịn không được muốn nôn.
Tuy mặt nam nhân bình thường không chút thay đổi, nhưng chỉ một câu nói, cũng có thể khiến cho người ta cảm giác như mộc xuân phong (4), nếu hắn cười rộ lên, hẳn là rất mê người, Tần Tiểu Ý không nhịn được phỏng đoán, nhưng lại cảm thấy người đàn ông như khối băng này mà có cười to được như ý cô quả thực là chuyện điên rồ.
(4) Như mộc xuân phong: nghĩa đen là “như ngồi trong gió xuân”, nghĩa bóng là chỉ sự khai trí sau khi tiếp xúc với những người có trí tuệ và phẩm đức cao thượng, giống như được ngọn gió xuân thổi qua người.
“Chúc hôn nhân chúng ta.” Tần Tiểu Ý nâng ly, hai con người xa lạ vì lợi ích mà kết hôn, bây giờ lại ở đây bưng rượu chúc phúc hôn nhân của mình, thật không biết nên cười hay nên buồn.
Hai người tinh tế nhấm nháp ly rượu, nhìn rất thản nhiên thật không biết nên nói gì tiếp theo, Tần Tiểu Ý âm thầm quan sát người đàn ông.
Bề ngoài, Vu gia là nhà kinh doanh quy củ, thành thành thật thật nộp thuế quốc gia, nhưng ngầm bên trong mới là cái chính, cái công ty ngoài sáng này, chỉ có thể xem là da là lông của Vu gia mà thôi. Mà cái bí mật không thể nói này, cũng là trời biết đất biết, người biết ta biết mọi người biết.
Vu Hạo Viễn tuổi mặc dù không cao, nhưng sự nghiệp vào tay rất phát triển, hơn nữa tác phong làm việc mạnh mẽ vang dội, thời gian tiếp quản dù chưa lâu, nhưng rất nhanh mọi thứ đều đi vào quỹ đạo. Bây giờ hắn, cả người tản mát ra hương giả thong dong, tuy mọi chuyện không cần hắn tự thân vận động, nhưng chuyện gì cũng trốn không khỏi hai mắt hắn, hết thảy hắn đều lường trước khống chế được.
Chính vì hắn phân chia hậu cung và lòng dạ thâm sâu, mới khiến Tần Tiểu Ý trong tiềm thức thật ra muốn kháng cự, nhưng lại cầm lòng không được bị hấp dẫn, tâm tình mâu thuẫn, khiến Tần Tiểu Ý lựa chọn gạt hắn sang một bên, nguyên nhân chủ yếu là vì người đàn ông này quá lãnh, lạnh lùng đến mức khiến người không dám nhìn thẳng vào hắn.
Chỉ là nếu không có luồng khí đó, chắc là cũng không thành công được trên con đường hắc bạch mà phiên vân phúc vũ (5).
(5) Phiên vân phúc vũ: lật mây đảo mưa.
“Mặt nạ kia là em treo lên?” Nam nhân nghiên mặt nhìn vào bàn trang điểm trong phòng, phía trên là chiếc mặt nạ thủ công cổ xưa.
“Ừ, trông cũng đẹp.” Tần Tiểu Ý cười cười, “Là anh làm?”
Vu Hạo Viễn lắc đầu, “Tôi giành được.”
Cái loại này mà cũng có giá trị để giành sao? Tùy tiện động thủ cũng có thể lấy được mà. Tần Tiểu Ý không cho là đúng, ngửa đầu uống một ngụm rượu đỏ.
Lúc buông ly ra, khóe mắt thấy người đàn ông nhích lại gần, không khỏi hoảng sợ.
“Ở đây.” Người đàn ông nâng tay vuốt ve khóe miệng cô, “Có rượu.”
Tần Tiểu Ý thân thể cứng lại, hẳn là vừa rồi uống một ngụm to, nên bị tràn ra một ít, nhưng cho dù là có tràn ra, người đàn ông trực tiếp nâng tay lau giúp cô có thể gọi là hành động ái muội quá không.
Chỉ thấy người đàn ông thu hồi tay, sau đó chậm rãi đưa lên miệng, mắt Tần Tiểu Ý như dại ra, hắn chậm rãi mút vào miệng.
“Vị thật không tồi.” Người đàn ông nhận xét.
Tần Tiểu Ý chỉ cảm thấy “ầm” một tiếng, giống như có cái gì đó nổ tung trong đầu.
Quả… Quả nhiên bị câu dẫn rồi sao…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook