Trước Cùng Giường, Sau Nói Yêu
-
Chương 13
Gió đêm thổi từ từ, trăng lưỡi liềm giữa trời mây như thăm dò, ánh mắt người đàn ông so với ánh trăng còn mê người hơn.
Cảm giác váng đầu hoa mắt này là gì đây? Rượu đỏ mới uống có một chút, không đến mức nhanh như vậy đã say, nhưng ánh mắt người đàn ông quá mức nóng bỏng, cảm giác như sắp ngất này càng gia tăng.
Chưa bao giờ phát hiện, hóa ra mị lực của cái người này, có thể lớn đến vậy, chỉ là bị nhìn chăm chú, cô liền cảm thấy eo chân đều nhũn ra.
Mèo bị khiêu khích sẽ giận dữ, chó bị khiêu khích sẽ vượt tường, Tần Tiểu Ý cô bị khiêu khích, lại biến thân…
“Còn có một vị ngon hơn, có muốn nếm thử không?” Tim đập như mặt trống, Tần Tiểu Ý nghe được lời nói của chính mình.
Nam nhân nhếch mày, hỏi: “Cái gì?”
Một tay chăm chú nắm lấy lan can, Tần Tiểu Ý nâng lên tay kia lên, vòng lên cổ người đàn ông, không cho chính mình nửa điểm do dự, khập khiễng vươn môi, chuẩn xác in lên đôi môi còn sót lại mùi rượu của người đàn ông.
Mùi vị thật thơm, Tần Tiểu Ý mơ mơ màng màng nghĩ, hé mở đôi môi đỏ mọng, lè lưỡi liếm bên môi nhợt nhạt của người đàn ông.
Vu Hạo Viễn mắt quang chợt tắt, lúc Tần Tiểu Ý chuẩn bị lui lại, bàn tay to vòng qua eo cô, dùng sức, hai người liền dính vào nhau.
Cái hôn lướt nhẹ vừa rồi lập tức chuyển thành liều chết nồng nhiệt triền miên hôn.
Lúc hơi thở mát lạnh của người đàn ông xông vào mũi, Tần Tiểu Ý bỗng dưng tỉnh ngộ, thì ra thế, nguyên nhân bản thân cô vẫn luôn sợ hãi, kháng cự, gạt qua, thậm chí oán niệm, hết thảy đều là vì không muốn bị người đàn ông này hấp dẫn mà giãy dụa.
Trong lúc người đàn ông sôi nổi nồng nhiệt hôn, Tần Tiểu Ý phát hiện, bản thân cô trước giờ giãy dụa đủ kiểu, đều là phí công.
Nội tiết tố nam tính tràn ra từ người đàn ông cường đại này, khiến bản thân hắn vốn dĩ đã là một loại dụ hoặc trí mạng, có mấy người phụ nữ có thể thoát khỏi mị lực của hắn?
Hóa ra thân thể cô còn nhận thức sớm hơn cả suy nghĩ của cô, cho nên cô mới mộng xuân, mới cảm thấy muốn tìm bất mãn.
Đầu lưỡi người đàn ông vô cùng linh động, du đãng thăm dò khắp khoang miệng cô, cho dù động vào đâu cũng có thể khiến cô động tình, khiến cô ý loạn tình mê.
Tên đàn ông chết tiệt này bình thường nói chuyện đến nửa câu cũng ngại nhiều, không ngờ khi hôn lại có cảm giác này!
Trong lúc lâng lâng, cô biết bản thân mình đang bị thoải mái ôm đi, trong lúc di chuyển, nụ hôn nồng nhiệt vẫn tiếp diễn, hai người như lữ nhân đói bụng lâu ngày, được quẳng cho con mồi, liền điên cuồng nhào vào, một khắc cũng không dừng lại.
Đóng cửa tiến đến giường, rốt cuộc là ai kéo quần áo ai trước đã không còn quan trọng, chỉ biết là quần áo trên người, có vẻ như là thứ dư thừa chướng mắt, thân thể khát khao kêu gào được lấp đầy, sớm đã đến đỉnh điểm, cuồng loạn chạm vào, cường thế tiến vào, ngay khi vừa kết hợp, hai người đều thỏa mãn thở gấp thành tiếng.
Trong lúc mê loạn, Tần Tiểu Ý mơ hồ nghe được bản thân cô thấp giọng quát: “Anh TM không dám dùng sức sao…”
Người đàn ông bị lời nói kích thích chớp mắt liền biến thành dã thú, tình cảm thương hương tiếc ngọc còn sót lại đều bị vứt hết, bị mấy chữ đó tro bụi yên diệt (1), người phụ nữ chết tiệt này chính là thiếu tập luyện đây mà.
(1) Tro bụi yên diệt: Bị chôn vùi thành tro bụi.
Bị lăn qua lộn lại, cao thấp trước sau tập luyện mấy lần, Tần Tiểu Ý rốt cuộc hiểu ra, khiêu khích đàn ông động dục, là hành vi thiếu lý trí cỡ nào. Chẳng qua loại thiên lôi câu động địa hỏa (2) này, lửa văng khắp nơi, quả thực có thể khiến người ta mê thích đến sợi tóc cuối cùng.
(2) Thiên lôi câu động địa hỏa: Sấm sét bị hấp dẫn bởi lửa đất.
Lúc ngừng lại, Tần Tiểu Ý đã mệt đến xụi lơ trên giường, tay chân đều không thể nhúc nhích, không ngừng thở hổn hển như sắp chết.
Vu Hạo Viễn khóe miệng tà nghễ liếc cô một cái, trong lòng cảm thấy buồn cười, vừa rồi trên giường nhiệt tình không bị cản trở, người phụ nữ này cũng muốn hắn dùng sức, bây giờ bộ dáng thành suy nhược, giống như bị cưỡng bức vậy, thật đúng là xác nhận câu ngạn ngữ: phụ nữ hay thay đổi.
Ấn điện thoại gọi người hầu tới dọn dẹp đệm giường hỗn độn, Vu Hạo Viễn vươn tay ôm lấy Tần Tiểu Ý vẫn lõa thể vào phòng tắm.
Tần Tiểu Ý bị ôm nhất thời cảm thấy ngượng, nhưng chuyện không biết xấu hổ đều đã làm, không cần thiết phải ngại ngùng, nói thật, nếu bảo cô tự đi vào phòng tắm, sẽ có chút khó khăn, vừa rồi bị nam nhân hung mãnh va chạm, cô cảm thấy hai đùi mình tạm thời không thể khép lại tự nhiên được.
Tuy cảm thấy mệt mỏi, nhưng hai thân thể không có che đậy chen chúc trong bồn tắm lớn, ma sát nhau, lại động tình lại chuyện đương nhiên, tự nhiên mà tiến tới, không kịch liệt mưa rền gió lớn nữa, vận động chậm chạp cũng mang lại cảm giác mới lạ.
Nên chờ đến khi hai người nằm lên giường lớn sạch sẽ đã được dọn dẹp, Tần Tiểu Ý mí mắt đã nâng không nổi, trực tiếp mơ màng đi vào giấc ngủ.
Đem nữ nhân ngủ say thu vào lòng, nhìn khuôn mặt sống chết cũng cãi xinh đẹp kia, Vu Hạo Viễn thỏa mãn nhẹ giọng thở dài, trái tim thiếu một nửa, cuối cùng cũng viên mãn rồi.
Chỉ là, người phụ nữ chết tiệt này khi nào mới nhớ ra hắn, và lời ước định của bọn họ đây? Trước khi tiến vào mộng đẹp, Vu Hạo Viễn nhịn không được nghiến răng nghiến lợi nghĩ.
Gặp người phụ nữ vô tâm vô phế này khi nào nhỉ? Giống như đã từ rất lâu, Vu Hạo Viễn chỉ nhớ mang máng vào cái thời còn đa cảm ngây ngô, vừa mới hơn mười tuổi, nam nữ sinh lúc đó đặt ranh giới sông ngân, coi nhau như kẻ thù.
Lần đó không biết là ai châm dầu, cả hai bên đều nháo loạn, thậm chí còn hẹn nhau địa điểm, chuẩn bị đánh một trận giải quyết ân oán, giống như xã hội đen thanh toán nhau vậy.
Lúc đó bên nữ chơi xấu tìm người bên ngoài, Tần Tiểu Ý là một trong những phần tử ngoại viện đó, vóc dáng cao cao gầy gầy, nhan sắc trung bình, đứng trong đám nữ sinh nhìn cũng rất được.
Thực hiển nhiên đám nữ sinh coi cô như thiên lôi sai đâu đánh đó (3).
(3) Như thiên lôi sai đâu đánh đó: hành động như người khác, bắt chước người khác.
Vu Hạo Viễn không biết nữ sinh ra sao, cuộc sống lúc đó của hắn chỉ có chơi đùa, náo loạn, và đọc sách, lúc đó hắn chính là cảm thấy đứa con gái này thật bắt mắt, liếc mắt qua liền không quên.
Sau đó không có trường hợp cãi nhau nào xuất hiện, biết hắn và Tần Tiểu Ý đều học qua quyền thuật linh tinh, cả hai bên đều rất nhanh quyết định phái bọn họ ra làm đại diện, đánh nhau một trận.
Vu Hạo Viễn về sau mỗi lần nhớ đến trận đó, đều nhịn không được cười đến mặt mày cong lại, âm thầm thích thú, đương nhiên, trận cười đó tuyệt đối không xuất hiện trước mặt mọi người.
Tuy mới đầu cảm thấy đánh nhau với con gái thật mất mặt, cũng thoáng không tự nhiên, nhưng trong tiếng kêu gào của mọi người, vẫn cố kiên trì, đó lần đầu tiên hắn phát hiện, hóa ra khoa chân múa tay cũng có lực sát thương, Tần Tiểu Ý lực đạo không bằng hắn, liền xuất ra mấy chiêu thức hoa mắt làm hắn phân tán sự chú ý, sau đó tấn công.
Lúc bị dính mưu hắn cũng không tức giận, tự đáy lòng lại tán thưởng, đây thực sự là đứa con gái thông minh.
Cuộc đấu giữa người đẹp và quái vật này, mãi đến khi giáo viên ra mặc ngăn cản, mới chấp nhận bất phân thắng bại, ý tưởng của hắn là, thực không đã thỏa đáng.
Hóa ra ý tưởng đó, Tần Tiểu Ý cũng có, sau đó đứa con gái này còn tìm bạn bè nhờ hẹn hắn ra ngoài, lần đó, hắn thua, cũng chính nhờ lần đó, hắn ý thức được, nam nữ khác nhau chỗ nào, lúc đánh nhau, hắn không cẩn thận đổ vào ngực cô, cảm xúc mềm mại đó, như dòng điện cường lực, chớp mắt liền đánh trúng tim hắn, cho nên hắn thua, thua đến mặt mũi bầm dập, mặt xám mày tro.
Trận này không có chiến lợi phẩm cho người thẳng, hắn lại thua đến không nhìn thấy gì.
Lúc học lên sơ trung (4), bọn họ vẫn cùng trường, nhưng không cùng ban.
(4) Sơ trung: tương đương cấp trung học cơ sở ở Việt Nam, gồm 3 năm (sơ nhất, sơ nhị, sơ tam).
Vu Hạo Viễn giờ nghỉ, thường thích dựa vào hành lang, hắn cao gầy suất khí, rước lấy đại bộ phận ánh mắt, không bao gồm Tần Tiểu Ý, mỗi lần thoáng qua, hắn vốn tưởng cô có thể ít nhất liếc hắn một cái, nhưng cho tới bây giờ đều là vọng tưởng, ánh mắt của cô có lẽ có ngẫu nhiên đảo qua người hắn, nhưng chưa bao giờ dừng lại.
Cô cũng có thế lực của cô, năng lực đọc sách xuất chúng của cô, luôn là niềm kiêu hãnh của các nữ sinh, mỗi lần xuất hiện, bên người luôn có một đám nữ sinh ồn ào đi theo.
Cô thích cười sang sảng, uống rượu hào sảng, am hiểu vận đọng, lúc chạy giống như một cơn gió, cô cũng thích bóng rổ, mang theo đội quân của mình chinh chiến tứ phương.
Nhưng cô tuyệt không chơi với nam, không biết vì sao, trong vòng tròn kết giao của cô, mãi mãi chỉ giới hạn trong đám nữ sinh, chuyện đó, Vu Hạo Viễn đều để trong mắt, phiền trong lòng, hắn tìm không được bất cứ điều gì có thể giúp hai người tiếp cận phá được cửa ải đó, nên lúc hắn nghe thấy nam sinh khác nói cô có thể bị đồng tính luyến ái, liền xúc động đi tìm tên con trái đó đánh một trận. Hắn biết, đó là thích, hắn thích người con gái rất giống con trai này.
Một người thầm mến, một người không hề phát giác, tình hình vẫn như vậy cho đến học kỳ kế tiếp của sơ nhị.
Lần đó sau khi tan học, vì cùng cấp học, nên khi rời trường đã sắp khuya, khi đi ngang qua một góc nhỏ, hắn phát hiện một người đang vừa đánh vừa chửi nhau, lúc hắn cảm thấy không có gì thú vị liền cất bước đi, lại phát hiện nhân vật đang đánh nhau chính là cô.
Đối phương mặc đồng phục trường khác, chỉ vào Tần Tiểu Ý chửi ầm lên, rất nhiều học sinh khác đứng vây quanh, nhưng không ai dám nhúng tay vào.
Lúc đó hắn nghĩ cũng không nghĩ, lập tức đi qua đó, đi vào giữa bọn họ.
Đối với sự xuất hiện của hắn, Tần Tiểu Ý và đối phương đều kinh ngạc, cô suy nghĩ một hồi, mới miễn cưỡng nhớ ra hắn là ai, nhưng ý tốt của hắn, cô không phản bác, chính là nhạt nhạt nói: “Chuyện này không liên quan cậu, cậu đừng quản.”
Nhưng rốt cuộc hắn vẫn quản, còn quản đến cùng, hắn còn muốn đối phương đánh cho hoa rơi nước chảy (5), nhờ đó chứng minh thực lực của hắn với cô, còn nói cho cô biết, lần trước bọn họ đánh nhau, là hắn bắn nước.
(5) Hoa rơi nước chảy: tan bời tan tác.
Sau đó, cô mời hắn đi ăn BBQ, đương nhiên, theo sau cô vẫn có mấy nữ sinh, hóa ra lần này đánh nhau, nguyên do là trong các nữ sinh này, có một người bị lừa gạt tình cảm.
Hắn không cần biết là vì ai, chỉ nhớ lần đó ăn BBQ rất ngon.
Sau đó nữa, bọn họ dần dần thân thiện hơn, gặp trên đường, cũng gật đầu chào hỏi, nhưng mỗi lần Tần Tiểu Ý gọi hắn, đều dùng từ “Này”, Vu Hạo Viễn nghi ngờ rốt cuộc cô có biết tên đầy đủ của hắn không, nhưng lại miễn cưỡng không hỏi cô.
Một hôm tan học gặp được cô, nhìn thấy trên túi xách của cô có một cái mặt nạ thủ công vừa vẽ không lâu, thuận miệng hỏi, cô nói là tự cô làm, sau đó hắn mượn về nhà thưởng thức, rốt cuộc cũng không trả lại cô, nhiều năm sau đó, nhiều lần chuyển nhà, cái mặt nạ đó vẫn luôn đi theo hắn, mãi đến khi Tần Tiểu Ý đặt nó lên bàn trang điểm, chủ nhân chân chính nó lại vì quá nhiều năm không thấy, đã quên nó không còn một mảnh.
Kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp sơ trung, sau khi biết bọn họ sẽ không cùng trường nữa, hắn chạy đi tìm cô, hai người ra công viên gần nhà cô, đi dạo không mục đích vài vòng, nhưng không nói gì.
Được một lúc, hắn lấy dũng khí nói với cô, “Sau khi vào Đại học, chúng ta hẹn hò đi.”
Lúc đó cô ngây ra một lúc, sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu.
Vì cái gật đầu nhẹ nhàng này, hắn mong đợi suốt ba năm.
Nhưng hắn chờ mong thất bại, lúc hắn mang theo tình yêu đi tìm cô, cô gái này đã có bạn trai, hơn nữa còn không biết là bạn trai thứ mấy của cô, mối tình đầu của cô hồi trung học đã vứt bỏ từ lâu.
Hắn tưởng rằng, hắn thật phải hận đứa con gái không biết giữ lời này, nhưng vài năm sau, lúc gặp lại cô lần nữa, mới phát hiện, hóa ra hận cũng là một loại tình cảm, đem cô khắc ở trong lòng hắn thật sâu, chờ đến khi hắn chấp nhận nhìn vào sự thật, tình cảm kia đã thâm căn cố đế.
Nắng sớm xuyên qua bức màn vào phòng, Vu Hạo Viễn nhíu nhíu mày, hơi hơi mở mắt ra nhìn người dưới thân, thiên hạ đang ngủ say trong ngực hắn, khóe miệng cong lên, nghĩ lại ngủ thêm một lát đi, ngẫu nhiên lười giường một chút cũng là một chuyện rất hạnh phúc.
Cảm giác váng đầu hoa mắt này là gì đây? Rượu đỏ mới uống có một chút, không đến mức nhanh như vậy đã say, nhưng ánh mắt người đàn ông quá mức nóng bỏng, cảm giác như sắp ngất này càng gia tăng.
Chưa bao giờ phát hiện, hóa ra mị lực của cái người này, có thể lớn đến vậy, chỉ là bị nhìn chăm chú, cô liền cảm thấy eo chân đều nhũn ra.
Mèo bị khiêu khích sẽ giận dữ, chó bị khiêu khích sẽ vượt tường, Tần Tiểu Ý cô bị khiêu khích, lại biến thân…
“Còn có một vị ngon hơn, có muốn nếm thử không?” Tim đập như mặt trống, Tần Tiểu Ý nghe được lời nói của chính mình.
Nam nhân nhếch mày, hỏi: “Cái gì?”
Một tay chăm chú nắm lấy lan can, Tần Tiểu Ý nâng lên tay kia lên, vòng lên cổ người đàn ông, không cho chính mình nửa điểm do dự, khập khiễng vươn môi, chuẩn xác in lên đôi môi còn sót lại mùi rượu của người đàn ông.
Mùi vị thật thơm, Tần Tiểu Ý mơ mơ màng màng nghĩ, hé mở đôi môi đỏ mọng, lè lưỡi liếm bên môi nhợt nhạt của người đàn ông.
Vu Hạo Viễn mắt quang chợt tắt, lúc Tần Tiểu Ý chuẩn bị lui lại, bàn tay to vòng qua eo cô, dùng sức, hai người liền dính vào nhau.
Cái hôn lướt nhẹ vừa rồi lập tức chuyển thành liều chết nồng nhiệt triền miên hôn.
Lúc hơi thở mát lạnh của người đàn ông xông vào mũi, Tần Tiểu Ý bỗng dưng tỉnh ngộ, thì ra thế, nguyên nhân bản thân cô vẫn luôn sợ hãi, kháng cự, gạt qua, thậm chí oán niệm, hết thảy đều là vì không muốn bị người đàn ông này hấp dẫn mà giãy dụa.
Trong lúc người đàn ông sôi nổi nồng nhiệt hôn, Tần Tiểu Ý phát hiện, bản thân cô trước giờ giãy dụa đủ kiểu, đều là phí công.
Nội tiết tố nam tính tràn ra từ người đàn ông cường đại này, khiến bản thân hắn vốn dĩ đã là một loại dụ hoặc trí mạng, có mấy người phụ nữ có thể thoát khỏi mị lực của hắn?
Hóa ra thân thể cô còn nhận thức sớm hơn cả suy nghĩ của cô, cho nên cô mới mộng xuân, mới cảm thấy muốn tìm bất mãn.
Đầu lưỡi người đàn ông vô cùng linh động, du đãng thăm dò khắp khoang miệng cô, cho dù động vào đâu cũng có thể khiến cô động tình, khiến cô ý loạn tình mê.
Tên đàn ông chết tiệt này bình thường nói chuyện đến nửa câu cũng ngại nhiều, không ngờ khi hôn lại có cảm giác này!
Trong lúc lâng lâng, cô biết bản thân mình đang bị thoải mái ôm đi, trong lúc di chuyển, nụ hôn nồng nhiệt vẫn tiếp diễn, hai người như lữ nhân đói bụng lâu ngày, được quẳng cho con mồi, liền điên cuồng nhào vào, một khắc cũng không dừng lại.
Đóng cửa tiến đến giường, rốt cuộc là ai kéo quần áo ai trước đã không còn quan trọng, chỉ biết là quần áo trên người, có vẻ như là thứ dư thừa chướng mắt, thân thể khát khao kêu gào được lấp đầy, sớm đã đến đỉnh điểm, cuồng loạn chạm vào, cường thế tiến vào, ngay khi vừa kết hợp, hai người đều thỏa mãn thở gấp thành tiếng.
Trong lúc mê loạn, Tần Tiểu Ý mơ hồ nghe được bản thân cô thấp giọng quát: “Anh TM không dám dùng sức sao…”
Người đàn ông bị lời nói kích thích chớp mắt liền biến thành dã thú, tình cảm thương hương tiếc ngọc còn sót lại đều bị vứt hết, bị mấy chữ đó tro bụi yên diệt (1), người phụ nữ chết tiệt này chính là thiếu tập luyện đây mà.
(1) Tro bụi yên diệt: Bị chôn vùi thành tro bụi.
Bị lăn qua lộn lại, cao thấp trước sau tập luyện mấy lần, Tần Tiểu Ý rốt cuộc hiểu ra, khiêu khích đàn ông động dục, là hành vi thiếu lý trí cỡ nào. Chẳng qua loại thiên lôi câu động địa hỏa (2) này, lửa văng khắp nơi, quả thực có thể khiến người ta mê thích đến sợi tóc cuối cùng.
(2) Thiên lôi câu động địa hỏa: Sấm sét bị hấp dẫn bởi lửa đất.
Lúc ngừng lại, Tần Tiểu Ý đã mệt đến xụi lơ trên giường, tay chân đều không thể nhúc nhích, không ngừng thở hổn hển như sắp chết.
Vu Hạo Viễn khóe miệng tà nghễ liếc cô một cái, trong lòng cảm thấy buồn cười, vừa rồi trên giường nhiệt tình không bị cản trở, người phụ nữ này cũng muốn hắn dùng sức, bây giờ bộ dáng thành suy nhược, giống như bị cưỡng bức vậy, thật đúng là xác nhận câu ngạn ngữ: phụ nữ hay thay đổi.
Ấn điện thoại gọi người hầu tới dọn dẹp đệm giường hỗn độn, Vu Hạo Viễn vươn tay ôm lấy Tần Tiểu Ý vẫn lõa thể vào phòng tắm.
Tần Tiểu Ý bị ôm nhất thời cảm thấy ngượng, nhưng chuyện không biết xấu hổ đều đã làm, không cần thiết phải ngại ngùng, nói thật, nếu bảo cô tự đi vào phòng tắm, sẽ có chút khó khăn, vừa rồi bị nam nhân hung mãnh va chạm, cô cảm thấy hai đùi mình tạm thời không thể khép lại tự nhiên được.
Tuy cảm thấy mệt mỏi, nhưng hai thân thể không có che đậy chen chúc trong bồn tắm lớn, ma sát nhau, lại động tình lại chuyện đương nhiên, tự nhiên mà tiến tới, không kịch liệt mưa rền gió lớn nữa, vận động chậm chạp cũng mang lại cảm giác mới lạ.
Nên chờ đến khi hai người nằm lên giường lớn sạch sẽ đã được dọn dẹp, Tần Tiểu Ý mí mắt đã nâng không nổi, trực tiếp mơ màng đi vào giấc ngủ.
Đem nữ nhân ngủ say thu vào lòng, nhìn khuôn mặt sống chết cũng cãi xinh đẹp kia, Vu Hạo Viễn thỏa mãn nhẹ giọng thở dài, trái tim thiếu một nửa, cuối cùng cũng viên mãn rồi.
Chỉ là, người phụ nữ chết tiệt này khi nào mới nhớ ra hắn, và lời ước định của bọn họ đây? Trước khi tiến vào mộng đẹp, Vu Hạo Viễn nhịn không được nghiến răng nghiến lợi nghĩ.
Gặp người phụ nữ vô tâm vô phế này khi nào nhỉ? Giống như đã từ rất lâu, Vu Hạo Viễn chỉ nhớ mang máng vào cái thời còn đa cảm ngây ngô, vừa mới hơn mười tuổi, nam nữ sinh lúc đó đặt ranh giới sông ngân, coi nhau như kẻ thù.
Lần đó không biết là ai châm dầu, cả hai bên đều nháo loạn, thậm chí còn hẹn nhau địa điểm, chuẩn bị đánh một trận giải quyết ân oán, giống như xã hội đen thanh toán nhau vậy.
Lúc đó bên nữ chơi xấu tìm người bên ngoài, Tần Tiểu Ý là một trong những phần tử ngoại viện đó, vóc dáng cao cao gầy gầy, nhan sắc trung bình, đứng trong đám nữ sinh nhìn cũng rất được.
Thực hiển nhiên đám nữ sinh coi cô như thiên lôi sai đâu đánh đó (3).
(3) Như thiên lôi sai đâu đánh đó: hành động như người khác, bắt chước người khác.
Vu Hạo Viễn không biết nữ sinh ra sao, cuộc sống lúc đó của hắn chỉ có chơi đùa, náo loạn, và đọc sách, lúc đó hắn chính là cảm thấy đứa con gái này thật bắt mắt, liếc mắt qua liền không quên.
Sau đó không có trường hợp cãi nhau nào xuất hiện, biết hắn và Tần Tiểu Ý đều học qua quyền thuật linh tinh, cả hai bên đều rất nhanh quyết định phái bọn họ ra làm đại diện, đánh nhau một trận.
Vu Hạo Viễn về sau mỗi lần nhớ đến trận đó, đều nhịn không được cười đến mặt mày cong lại, âm thầm thích thú, đương nhiên, trận cười đó tuyệt đối không xuất hiện trước mặt mọi người.
Tuy mới đầu cảm thấy đánh nhau với con gái thật mất mặt, cũng thoáng không tự nhiên, nhưng trong tiếng kêu gào của mọi người, vẫn cố kiên trì, đó lần đầu tiên hắn phát hiện, hóa ra khoa chân múa tay cũng có lực sát thương, Tần Tiểu Ý lực đạo không bằng hắn, liền xuất ra mấy chiêu thức hoa mắt làm hắn phân tán sự chú ý, sau đó tấn công.
Lúc bị dính mưu hắn cũng không tức giận, tự đáy lòng lại tán thưởng, đây thực sự là đứa con gái thông minh.
Cuộc đấu giữa người đẹp và quái vật này, mãi đến khi giáo viên ra mặc ngăn cản, mới chấp nhận bất phân thắng bại, ý tưởng của hắn là, thực không đã thỏa đáng.
Hóa ra ý tưởng đó, Tần Tiểu Ý cũng có, sau đó đứa con gái này còn tìm bạn bè nhờ hẹn hắn ra ngoài, lần đó, hắn thua, cũng chính nhờ lần đó, hắn ý thức được, nam nữ khác nhau chỗ nào, lúc đánh nhau, hắn không cẩn thận đổ vào ngực cô, cảm xúc mềm mại đó, như dòng điện cường lực, chớp mắt liền đánh trúng tim hắn, cho nên hắn thua, thua đến mặt mũi bầm dập, mặt xám mày tro.
Trận này không có chiến lợi phẩm cho người thẳng, hắn lại thua đến không nhìn thấy gì.
Lúc học lên sơ trung (4), bọn họ vẫn cùng trường, nhưng không cùng ban.
(4) Sơ trung: tương đương cấp trung học cơ sở ở Việt Nam, gồm 3 năm (sơ nhất, sơ nhị, sơ tam).
Vu Hạo Viễn giờ nghỉ, thường thích dựa vào hành lang, hắn cao gầy suất khí, rước lấy đại bộ phận ánh mắt, không bao gồm Tần Tiểu Ý, mỗi lần thoáng qua, hắn vốn tưởng cô có thể ít nhất liếc hắn một cái, nhưng cho tới bây giờ đều là vọng tưởng, ánh mắt của cô có lẽ có ngẫu nhiên đảo qua người hắn, nhưng chưa bao giờ dừng lại.
Cô cũng có thế lực của cô, năng lực đọc sách xuất chúng của cô, luôn là niềm kiêu hãnh của các nữ sinh, mỗi lần xuất hiện, bên người luôn có một đám nữ sinh ồn ào đi theo.
Cô thích cười sang sảng, uống rượu hào sảng, am hiểu vận đọng, lúc chạy giống như một cơn gió, cô cũng thích bóng rổ, mang theo đội quân của mình chinh chiến tứ phương.
Nhưng cô tuyệt không chơi với nam, không biết vì sao, trong vòng tròn kết giao của cô, mãi mãi chỉ giới hạn trong đám nữ sinh, chuyện đó, Vu Hạo Viễn đều để trong mắt, phiền trong lòng, hắn tìm không được bất cứ điều gì có thể giúp hai người tiếp cận phá được cửa ải đó, nên lúc hắn nghe thấy nam sinh khác nói cô có thể bị đồng tính luyến ái, liền xúc động đi tìm tên con trái đó đánh một trận. Hắn biết, đó là thích, hắn thích người con gái rất giống con trai này.
Một người thầm mến, một người không hề phát giác, tình hình vẫn như vậy cho đến học kỳ kế tiếp của sơ nhị.
Lần đó sau khi tan học, vì cùng cấp học, nên khi rời trường đã sắp khuya, khi đi ngang qua một góc nhỏ, hắn phát hiện một người đang vừa đánh vừa chửi nhau, lúc hắn cảm thấy không có gì thú vị liền cất bước đi, lại phát hiện nhân vật đang đánh nhau chính là cô.
Đối phương mặc đồng phục trường khác, chỉ vào Tần Tiểu Ý chửi ầm lên, rất nhiều học sinh khác đứng vây quanh, nhưng không ai dám nhúng tay vào.
Lúc đó hắn nghĩ cũng không nghĩ, lập tức đi qua đó, đi vào giữa bọn họ.
Đối với sự xuất hiện của hắn, Tần Tiểu Ý và đối phương đều kinh ngạc, cô suy nghĩ một hồi, mới miễn cưỡng nhớ ra hắn là ai, nhưng ý tốt của hắn, cô không phản bác, chính là nhạt nhạt nói: “Chuyện này không liên quan cậu, cậu đừng quản.”
Nhưng rốt cuộc hắn vẫn quản, còn quản đến cùng, hắn còn muốn đối phương đánh cho hoa rơi nước chảy (5), nhờ đó chứng minh thực lực của hắn với cô, còn nói cho cô biết, lần trước bọn họ đánh nhau, là hắn bắn nước.
(5) Hoa rơi nước chảy: tan bời tan tác.
Sau đó, cô mời hắn đi ăn BBQ, đương nhiên, theo sau cô vẫn có mấy nữ sinh, hóa ra lần này đánh nhau, nguyên do là trong các nữ sinh này, có một người bị lừa gạt tình cảm.
Hắn không cần biết là vì ai, chỉ nhớ lần đó ăn BBQ rất ngon.
Sau đó nữa, bọn họ dần dần thân thiện hơn, gặp trên đường, cũng gật đầu chào hỏi, nhưng mỗi lần Tần Tiểu Ý gọi hắn, đều dùng từ “Này”, Vu Hạo Viễn nghi ngờ rốt cuộc cô có biết tên đầy đủ của hắn không, nhưng lại miễn cưỡng không hỏi cô.
Một hôm tan học gặp được cô, nhìn thấy trên túi xách của cô có một cái mặt nạ thủ công vừa vẽ không lâu, thuận miệng hỏi, cô nói là tự cô làm, sau đó hắn mượn về nhà thưởng thức, rốt cuộc cũng không trả lại cô, nhiều năm sau đó, nhiều lần chuyển nhà, cái mặt nạ đó vẫn luôn đi theo hắn, mãi đến khi Tần Tiểu Ý đặt nó lên bàn trang điểm, chủ nhân chân chính nó lại vì quá nhiều năm không thấy, đã quên nó không còn một mảnh.
Kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp sơ trung, sau khi biết bọn họ sẽ không cùng trường nữa, hắn chạy đi tìm cô, hai người ra công viên gần nhà cô, đi dạo không mục đích vài vòng, nhưng không nói gì.
Được một lúc, hắn lấy dũng khí nói với cô, “Sau khi vào Đại học, chúng ta hẹn hò đi.”
Lúc đó cô ngây ra một lúc, sau đó mới nhẹ nhàng gật đầu.
Vì cái gật đầu nhẹ nhàng này, hắn mong đợi suốt ba năm.
Nhưng hắn chờ mong thất bại, lúc hắn mang theo tình yêu đi tìm cô, cô gái này đã có bạn trai, hơn nữa còn không biết là bạn trai thứ mấy của cô, mối tình đầu của cô hồi trung học đã vứt bỏ từ lâu.
Hắn tưởng rằng, hắn thật phải hận đứa con gái không biết giữ lời này, nhưng vài năm sau, lúc gặp lại cô lần nữa, mới phát hiện, hóa ra hận cũng là một loại tình cảm, đem cô khắc ở trong lòng hắn thật sâu, chờ đến khi hắn chấp nhận nhìn vào sự thật, tình cảm kia đã thâm căn cố đế.
Nắng sớm xuyên qua bức màn vào phòng, Vu Hạo Viễn nhíu nhíu mày, hơi hơi mở mắt ra nhìn người dưới thân, thiên hạ đang ngủ say trong ngực hắn, khóe miệng cong lên, nghĩ lại ngủ thêm một lát đi, ngẫu nhiên lười giường một chút cũng là một chuyện rất hạnh phúc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook