Vì có dã tâm nên anh ta không cứu Hoàng Diệp.

Anh ta giương mắt lạnh lùng tiếp tay cho nhân tình cùng mẹ ruột hòa nhau đẩy cô vào con đường tử.
Lúc Hoàng Diệp dần mất đi ý thức, cô bẽ bàng nhận ra âm mưu thâm độc của cả ba: Họ sẽ không chừa cho cô con đường sống.
Bởi, gã chồng cô luôn yêu thương muốn chiếm giữ hết tài sản của vợ.

Ả tiểu tam tâm cơ rắn rết muốn phong kín đứa con hoang trở thành cháu đích tôn nhà họ Thẩm.

Và bà mẹ chồng tham lam không muốn mất đi một cái bát lành nào.
Hoàng Diệp hận bản thân bị tình yêu làm mờ mắt không nhìn thấu lòng người sớm hơn.

Hận mình đã cãi lời ba mẹ đã yêu sai người còn cố chấp cưới chồng xa.

Để giờ này, ba mẹ cô ở phương xa sao biết được cảnh con gái bảo bối của mình bị nhà chồng và nhân tình của chồng nhẫn tâm sát hại.
Trong ánh mắt dần rời rạc, cô tiếc nuối sinh mệnh ngắn ngủi của đời mình.

Còn quá nhiều việc dang dở cô chưa làm xong.


Bao năm hi sinh cho chồng thăng tiến, dự định học lên cao học mãi bỏ ngõ một ước mơ.

Đặc biệt, lời hẹn với ba mẹ năm nay cô nhất định về nhà ăn Tết đã không thể thực hiện.

Bỏ dỡ niềm khát khao cháy bỏng của ba mẹ chờ đợi suốt năm năm qua được cùng con gái ăn bữa cơm sum hợp.
Cũng tại cô quá ư yêu chồng, mọi việc đều răm rắp nghe theo anh ta: "Anh là con một, có nhiệm vụ cúng kính tổ tiên, Tết em về ngoại thì lấy ai nấu nướng, thăm viếng họ hàng.

Hơn nữa, anh làm quan, Tết vợ chồng người ta đến nhà, không có em, lấy ai tiếp vợ người ta?"
Cứ như vậy, Tết nào cũng như Tết nào, cô đầu tắt mặt tối chỉ biết phục vụ nhà chồng, bỏ quên thân mình, quên luôn phận làm con với ba mẹ ruột.
Cô không cam tâm mình cứ như thế này nhắm mắt xuôi tay! Cô thầm cầu mong cao xanh có mắt xót thương ban cho cô cơ hội sống để làm lại cuộc đời.
Lời nguyện cầu ở những giây phút cuối đời, Hoàng Diệp không biết có vọng tới trời cao không? Cô chỉ biết rằng bản thân đã ngất đi trong nỗi uất ức nghẹn ngào.
Trong mơ hồ cô cảm nhận được, mình bị họ quấn vào cái gì đó, cùng khênh cô nhét vào cốp xe ôtô chở đến khu vực hồ nước sâu rồi quăng cô xuống đó.

Nước hồ giữa đêm lạnh lẽo.

Nhanh chóng nuốt chửng một thân ảnh nhỏ nhoi.

Dòng nước lạnh đánh thức tiềm thức đang ngủ sâu.

Cô có cảm giác như ai đó đưa cô lên khỏi mặt hồ.
Đang mơ mơ màng màng, Hoàng Diệp chợt bừng tỉnh khi nghe tiếng gọi.
"Chị Hoàng Diệp, thay lễ phục thôi!"
Tiếng gọi ấy càng lúc càng rõ hơn.

Hoàng Diệp choàng mở mắt.

Phải mất một hồi lâu cô mới định thần lại được.

Khi đã đủ tỉnh táo, cô nhận ra không gian nơi đây không phải nhà cô.

Mà là căn phòng dành cho cô dâu trang điểm và thay trang phục cưới.


Lúc này cô mới biết, mình đã trọng sinh vào thời điểm chuẩn bị khoác lên người chiếc áo cưới đẹp nhất để cùng người đàn ông mình yêu sánh bước tiến vào lễ đường trao lời thề bên nhau đến bách niên giai lão.
Sống lại ở thời điểm này, cô ý thức được lời cầu mong của cô đã được trời cao nghe thấu.

Ông Trời đã cho cô cơ sống để làm lại cuộc đời thay đổi số phận bi thảm ở tương lai.
"Con xin cảm tạ!" Hoàng Diệp dập đầu cảm tạ cao xanh.

Sống lại lần này, cô nguyện yêu thương bản thân và ba mẹ.

Đòi lại tất cả những thứ mà ba kẻ độc ác nhẫn tâm kia đã làm.
Nhắc đến họ, những gì trải qua từ khi bước chân lên xe hoa theo chồng lần lượt hiện lên trong đầu cô.

Toàn bộ những kí ức đau khổ khi về làm vợ Dĩ Phong, làm dâu nhà họ Thẩm hiện lên rõ mòn mọt không xót một chi tiết nào.
Hoàng Diệp phân vân, ngay lúc này đây cô nên tiếp tục hôn lễ hay hủy hôn dừng lại? Nếu bước tiếp cô thấy không đáng với tình yêu và sự hi sinh mà bản thân đã bỏ ra.

Nhưng nếu dừng ở thời khắc này, cô lại không cam tâm.

Bởi những đau khổ và tổn thương mà cô từng trải qua quá lớn.

Lớn đến mức, bản thân bị lũ khốn kia bức tử đến mất mạng!
Sau một hồi đắn đo, cô chọn bước tiếp.

Cô không thể hủy hôn, bỏ qua cơ hội vả mặt tra nam, trả thù tiểu tam và mẹ chồng.

Chồng yêu à, em tới đây! Mẹ chồng tôn kính à, con tới đây! Trà xanh giả bộ ngây thơ à, chị tới đây! Chị sẽ từ từ chơi với ba đứa tới khi nào mấy em ngáp thì thôi!
Trước khi cùng Dĩ Phong bước vào lễ đường, Hoàng Diệp cởi hết nhẫn vàng, kiềng vàng mà ba mẹ tặng cô làm của hồi môn đưa lại cho mẹ: "Mẹ mang về nhà cất giùm con!" Cùng với số vàng, Hoàng Diệp nhét nốt vào túi xách tư trang của mẹ hai chiếc thẻ.

Đây là số tiền cô dành dụm được trước hôn nhân.

Cô không muốn mồ hôi của mình chảy vào cái túi rỗng của nhà chồng, dù chỉ một xu.
"Mẹ cất hết.

Lỡ tối Dĩ Phong và bà sui hỏi, con biết ăn nói với họ làm sao? Không khéo họ lại khinh ba mẹ, có đứa con gái của cho rồi tiếc lấy lại!"
"Mẹ không phải lo! Con có cách ứng đối! Mà con cũng không ở lại cái nhà đó bao lâu đâu! Trả thù xong con lại về với ba mẹ!"
"Con nói...gì kì vậy?"
Hoàng Diệp biết mình lỡ miệng.

Để ba mẹ yên tâm, cô bừa lí do: "Cũng sắp đến Tết rồi, không phải con nên về ăn Tết với ba mẹ sao?"
Mẹ cô lúc này mới buông bỏ thắc mắc.

Bà cười gật đầu: "Đúng rồi! Tết con gái mẹ nhất định phải về! Ba mẹ chỉ có mỗi mình con."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương