Trùng Sinh Đô Thị An Nam
-
Chương 73: Gan to bằng trời
Chu Thái nổi trận lôi đình, hai mắt hắn sáng rực màu lam nhạt, gầm lên một tiếng không khác gì thần lôi Thor trong phim điện ảnh Mỹ. Hai tay giang ra xoay một vòng, chu vi mấy mét bên trong đều bị tia sét đánh trúng mấy tên binh sĩ đều bay ra ngoài, sau trận đánh với Anh Kiệt, Chu Thái thua không cam lòng một mực bế quan tìm cách đề thăng tu vi, lúc trước hắn chính xác là đỉnh phong, mà hiện tại hắn đã không phải, mà là đã bước chân vào cảnh giới thuật pháp đại sư, trở thành chân nhân, chân chính lão đại của giới tu đạo.
Phù phù!
Nguyễn Văn Hưng trán đổ đầy mồ hôi, đây là lần đầu hắn nhìn thấy dị năng ngoài đời thực, hắn cũng không biết đây là năng lực của thuật sư.
Chu Thái biểu lộ ra năng lực càng làm cho Nguyễn Văn Hưng khẳng định lão già này chính là hung thủ, giết người nhà họ Trần, hắn chắc chắn người có năng lực thế này giết người dễ như trở bàn tay.
Nguyễn Văn Hưng sợ hãi thì sợ hãi, vẫn cố gắng giữ vững tinh thần, quát to lên:
"Bắn! Mau bắn hắn!"
Mấy tên binh sĩ cũng lập tức bò dậy lên đạn, một tên quân phục xanh lục khác tiến gần Nguyễn Văn Hưng khẽ nói
"Chúng ta có lệnh sao?"
"Có."
Nguyễn Văn Hưng lúc này tự tin lên mấy phần đáp.
Có súng liền dễ làm. Đây là nhận định chung của mọi người.
Tiếp theo chính là tiếng súng liên miên không dứt, toàn bộ xã vào một người Chu Thái. Xung quanh người dân sợ chạy toán loạn vì nghe âm thanh, chạy vào nhà hoặc tìm một nơi ẩn núp, bịt tai che mắt, sợ hãi không thôi.
Đây là lần đầu tiên cảnh sát Việt Nam nổ súng quy mô lớn tại nơi công cộng.
Vô số viên đạn mắt nhìn không thấy bắn vào trong, ngã một lần khôn hơn một lần, lần này cảnh sát không hề đứng trong phạm vi công kích của Chu Thái, yên tâm xã đạn, dù sao cũng là súng gây mê không gây thương tổn người.
Mà Chu Thái phản ứng cũng đúng lúc, hắn lại lần nữa xoay một vùng khí lưu tạo thành lốc xoáy cuồn cuộn, động tác nhanh hơn vừa rồi thi triển.
Bị ảnh hưởng gió xoáy che mất tầm nhìn, cảnh sát dừng bắn, bên trong sảnh Đấu Giá Hội lúc này vô cùng hỗn loạn, nội thất bay tứ tung va chạm vỡ nát.
Đợi khoảng năm phút trôi qua, lốc xoáy mới bị tiêu tán, Nguyễn Văn Hưng cực kỳ khẩn trương, những người khác không ngoại lệ lần nữa chỉa súng vào chổ cũ nơi Chu Thái đứng, vấn đề là, hiện tại nơi đó không có ai.
Nguyễn Văn Hưng ngây người.
Những đồng chí khác cũng ngây người.
Sau ba giây giật mình phản ứng lại, Nguyễn Văn Hưng vội vàng hạ lệnh lục xoát
"Mau chia ra tìm, gọi thêm một đoàn đội phong tỏa các tuyến đường, không cho thủ phạm trốn thoát, còn lại các cậu lục xoát tất cả bên trong!"
"Rõ!"
Tiếng chân dồn dập cảnh sát cơ động chạy khắp nơi tìm Chu Thái, Nguyễn Văn Hưng cũng cho người gọi điện cầu chi nhánh bộ công an chính quyền địa phương hổ trợ.
Tên kia gọi điện xong, có chút không thể tin nổi đứng ngơ ngác ra nhìn cái điện thoại, Nguyễn Văn Hưng thấy lạ liền vỗ vai hắn hỏi
"Gọi rồi?"
"Ừm..."
"Họ hổ trợ chứ? Hiện tại nên nhờ họ chặn các lộ tuyến, nơi này dù sao cũng là nông thôn thị trấn nhỏ, đường nhỏ rất nhiều không thể không phòng."
Nguyễn Văn Hưng nói một loạt, nhưng là tên bạn đồng nghiệp kia mặt không biểu tình, nhìn có chút ngu ngu.
Nguyễn Văn Hưng thấy đồng bạn kỳ lạ, nhíu mày nghi hoặc hỏi
"Sao vậy?"
Lúc này tên đồng nghiệp kia mới nhìn hắn hai mắt, nói liền có chút lắp bắp
"Cái kia... Họ... Họ nói..."
"Nói cái gì?" Nguyễn Văn Hưng nhìn đồng bạn nói năng lộn xộn, trong lòng cũng cảm giác khó chịu.
"Chớ có lề mà lề mề!"
Tên đồng bạn kia mới giật mình, hít sâu một hơi nói
"Họ nói, chuyện của chúng ta tự chúng ta giải quyết, vụ này cấp trên của họ tuyệt đối không nhúng vào, họ cũng không thể cãi lệnh."
Hả?
Nguyễn Văn Hưng cũng là sốc một lúc, sau đó lông mày vặn lại, nổi giận quát.
"Đồng nghiệp hổ trợ lẫn nhau là chuyện tốt, tại sao bọn hắn dám không phối hợp? Cấp trên của bọn hắn là ai? Không biết chúng ta từ thành phố đến sao? Đúng là Gan to bằng trời!"
Nguyễn Văn Hưng mắng nước bọt văng tung tóe, nhưng là tên đồng bạn của hắn nghe mà sợ hãi, sắc mặt tái xanh, vội vàng giải thích
"Cấp trên... Cấp trên của bọn họ, là Tạ... Tạ Văn Sơn!"
Tạ Văn Sơn vừa ra, Nguyễn Văn Hưng nhìn tên đồng bạn của mình, sau đó nhớ lại vừa rồi Chu Thái cũng nhắc tới người này, nghi ngờ hỏi
"Tạ Văn Sơn? Thật sự có người này? Cấp bậc cao lắm sao?"
Tên kia đồng bạn hắn lau đi một vệt mồ hôi, khàn khàn đáp
"Là... Thượng tướng."
Phù phù!
Nguyễn Văn Hưng kém chút lảo đảo té ngã, mẹ ơi thượng tướng a! Hắn lúc này mới hối hận vừa rồi chửi sau lưng người ta rồi. Thượng tướng, vậy mà là thượng tướng?
Phải biết Việt Nam hiện tại thượng tướng đếm được trên đầu ngón tay, vị nào không phải là rồng một phương? Nắm trong tay thiên binh vạn mã?
Nguyễn Văn Hưng nội tâm lộp bộp run rẩy, cũng may người ta không có ở đây, nếu không chỉ cần câu hắn chửi mắng vừa rồi đủ bị vào nhà lao ngồi.
Nguyễn Văn Hưng hít sâu mấy hơi, quay sang nhìn tên đồng bạn nói
"Vừa rồi mấy câu kia là tôi mắng lão Chu Thái, đừng để ý, tuyệt đối đừng để ý a."
Hả?
Tên kia đồng bạn một mặt mộng bức.
"Tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?"
"Còn làm thế nào? Trước tiên rút, về báo cáo lại."
Nguyễn Văn Hưng cũng là bắt đắc dĩ.
Sau đó đoàn người công an cảnh sát rời đi, người dân mới lần lượt thò đầu đi ra, đồng loạt nhìn về phương hướng hội đấu giá, trong lòng đều nghĩ hôm nay chính là tin tức trọng đại, tiếp theo liền truyền miệng đi rồi.
...
Lúc này trên một con đường nhỏ, hai bên um tùm lá cây xum xuê, đường cũng vắng người. Một vị lão nhân thân mặt sườn xám trắng trong bụi cỏ đi ra, lảo đảo mấy bước giống như chịu không nổi quỳ một chân xuống ho khan... Khụ khụ... Lão nhân ho ra hai lần, cả bộ sườn xám cũng bị vấy bẩn, người này chính là Chu Thái.
Vừa rồi Chu Thái vận dụng hết nguyên khí, cùng với pháp bảo "Tịnh Bàn" để phòng thân, ông ta thi triển một lần, pháp bảo vì phải làm khiên chắn mà vỡ nát, Chu Thái cũng tranh thủ cảnh sát bị che mắt tầm nhìn mà bỏ trốn bằng cửa thoát hiểm, hắn dù sao cũng chỉ vừa đột phá trở thành chân nhân, cảnh giới đều chưa nắm vững.
Thật sự hắn vẫn bị trúng một viên đạn phía sau lưng, hiện tại tình trạng vô cùng bất ổn, thuật sư cũng không phải võ giả, sự nhanh nhẹn thấp hơn rất nhiều, phòng ngự càng thảm hơn, Lôi Nguyệt hắn vận dụng một phần cũng nhờ có Tịnh Bàn, thuật sư mất đi pháp bảo không khác gì làm cá nằm trên thớt, Chu Thái hiện tại chính là cái dạng này.
Lúc này phía sau truyền tới dồn dập tiếng bước chân, Chu Thái giật mình vội vàng gắng gượng đứng lên lại nhảy vào một bụi cỏ nằm sấp, nhưng là lưng của lão tê tái đau đớn không thôi, mặc dù biết là thuốc mê nhưng ai nói đâm vào da thịt không đau? Chu Thái gắng gượng đến hiện tại mà không lăn ra ngủ cũng tính là kiên cường.
Tiếng bước chân đi đến gần vị trí của Chu Thái liền im bặt mà dừng, Chu Thái nội tâm run rẩy, lần đầu tiên trong đời ông ta cảm thấy mình chật vật thảm hại thế này, cắn chặt răng cầu trời phù hộ.
Giống như ông trời nghe thấy mà đáp ứng. Chu Thái nghe mấy người kia nói chuyện
"Chắc là không chạy xa vậy được đâu, tụi mình nên quạy lại đi."
"Ừ, dù sao cũng là một ông già, không có sức chạy xa"
Đột nhiên bộ đàm bên hông kêu lên, một tên trong đó nghe lấy, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó vâng vâng đáp lại, tên khác nghi hoặc hỏi
"Sao rồi?"
"Sếp gọi chúng ta trở về, mau rút!"
"A? Trở về?"
"Chớ hỏi thêm, nhanh lên."
"Ừm."
Sau đó là tiếng bước chân di chuyển, càng lúc càng xa. Chu Thái thở phào nhẹ nhỏm, nhưng trong lòng lại là mắng trăm nghìn lần mấy tên cảnh sát vừa rồi
"Lão già nhưng mạnh hơn chúng mày được không? Ỷ đông hiếp yếu một lão già không thấy nhục sao?"
A a—!
Vết thương đột nhiên bộc phát cơn đau dữ dội, Chu Thái mồ hôi đầm đìa sắc mặt trắng bệch thở sắp không ra hơi, sau đó hai mắt mơ hồ ý thức tiêu tán liền ngất đi không biết gì nữa, thuốc đã ngấm hoàn toàn.
Tiếng gió nhẹ thổi qua trên đường nhỏ, có tiếng động cơ xe kéo dừng lại, trên xe bước xuống một người thiếu niên, hắn vạch ra bụi cỏ bị tình cảnh trước mặt làm cho sửng sờ, sau đó không biết phải làm sao, mò mò túi quần của mình tìm kiếm thứ gì, lại há mồm nhưng không nói, giống như hắn bắt đắc dĩ mà gãi gãi đầu, đứng suy nghĩ một chút liền vội vàng đem Chu Thái nâng lên xe kéo, chạy thẳng một mạch đi hướng khác.
...
Mà tại nhà Anh Kiệt hiện giờ, lúc này trong nhà lại có vết tích khắp nơi cho tới bên ngoài, vết đạn lẫn vết chém, còn có dấu chân in đậm xuống nền nhà, nội thất cũng đồng dạng hỗn loạn
Bên ngoài một đám người bị trói, tụm ba tụm bốn một chổ, nếu để cho người ta nhìn thấy liền nhất định sợ rồi, những người này tự nhiên là cảnh sát cơ động, còn có năm tên trung niên nhân áo trắng, mặt mũi bầm dập.
Đối diện bọn hắn là một cái thiếu niên ngồi trên ghế chân bắt chéo, tay cầm khẩu súng xoay xoay như đồ chơi, mỉm cười nhìn bọn hắn nhàn nhạt nói
"Thế nào? Không phục?"
Anh Kiệt vui vẻ nhìn một đám cảnh sát trước mặt mình bị ngũ lão nhân đánh cho bầm dập, sưng phù khắp nơi có chút buồn cười.
Đường đường một cái công an cán bộ liền bị đánh cho nhìn không ra, mà còn không phải một người bị đánh.
Chu Thái sự tình bên kia Anh Kiệt dĩ nhiên không biết, nhưng ở đây vừa rồi cũng là một trận chiến.
Tên đeo kính trung niên nhân kia, nào còn cái kính? Vỡ nát rồi còn đâu, mặt mũi cũng bầm tím, lúc này nhìn Anh Kiệt ánh mắt tràn đầy sợ hãi, nhưng vẫn gắng gượng trầm giọng đe dọa
"Các người tiêu rồi... Tiêu rồi! Dám đụng vào cán bộ nhà nước, đây là tội cản trở thi hành công vụ, cố ý gây thương tích, đã thương cán bộ..."
Lương Dương một bên không nói một lời liền đá hắn một cái bốp!
Ai u—!
Cán cái gì cán? Bộ cái gì bộ?
Từ vừa gặp mấy người này đến giờ Lương Dương đã xem họ như cái gai trong mắt, đơn giản là những người này nói chuyện toàn là hăm dọa, lão chính là muốn đánh phát tiết, đá xong liền hả hê cười cười.
Lương Dương khinh thường nhất là loại người này, dậm chân một cái để cho mấy người hết hồn, toàn bộ dấu chân trong sân cũng chính là của lão nhân trước mặt này, cũng chính là người này đánh cho bọn họ tơi tả, vừa thấy Lương Dương ra oai liền im bặt không dám lên tiếng.
"Được rồi, nói cho chúng ta nghe chuyện gì mà lần này dám lộng hành như vậy? Yên tâm, vị trước mặt các cậu chính xác là thiếu tướng."
Lê Dục một bên nói một bên lấy ra giấy chứng nhận của thủ tướng chính phủ, cùng bộ quốc phòng tổng chỉ huy Việt Nam, còn kèm theo chữ ký, năm tên trung niên nhân áo trắng nhìn thấy trừng hai mắt, nhìn hình ảnh trên giấy chứng nhận, lại nhìn Anh Kiệt, giống y như đúc, giấy trắng mực đen.
Dù sao bọn hắn cũng là vòng ngoài, làm sao biết hết mặt của các lão đại? Nhưng là giấy chứng nhận cùng con dấu kia đúng là của cơ quan chính phủ, làm đến chức vụ hiện tại cũng nhờ bọn họ có kiến thức, nếu còn nhìn không ra thì nên cáo lão về quê chăn vịt được rồi.
Bây giờ năm người nội tâm khóc ròng, là xui xẻo a, thật sự là đụng phải sắt nhọn a! Ai bảo không nghe đâu? Nhân gia người ta đã nói là thiếu tướng rồi không tin.
Phù phù!
Nguyễn Văn Hưng trán đổ đầy mồ hôi, đây là lần đầu hắn nhìn thấy dị năng ngoài đời thực, hắn cũng không biết đây là năng lực của thuật sư.
Chu Thái biểu lộ ra năng lực càng làm cho Nguyễn Văn Hưng khẳng định lão già này chính là hung thủ, giết người nhà họ Trần, hắn chắc chắn người có năng lực thế này giết người dễ như trở bàn tay.
Nguyễn Văn Hưng sợ hãi thì sợ hãi, vẫn cố gắng giữ vững tinh thần, quát to lên:
"Bắn! Mau bắn hắn!"
Mấy tên binh sĩ cũng lập tức bò dậy lên đạn, một tên quân phục xanh lục khác tiến gần Nguyễn Văn Hưng khẽ nói
"Chúng ta có lệnh sao?"
"Có."
Nguyễn Văn Hưng lúc này tự tin lên mấy phần đáp.
Có súng liền dễ làm. Đây là nhận định chung của mọi người.
Tiếp theo chính là tiếng súng liên miên không dứt, toàn bộ xã vào một người Chu Thái. Xung quanh người dân sợ chạy toán loạn vì nghe âm thanh, chạy vào nhà hoặc tìm một nơi ẩn núp, bịt tai che mắt, sợ hãi không thôi.
Đây là lần đầu tiên cảnh sát Việt Nam nổ súng quy mô lớn tại nơi công cộng.
Vô số viên đạn mắt nhìn không thấy bắn vào trong, ngã một lần khôn hơn một lần, lần này cảnh sát không hề đứng trong phạm vi công kích của Chu Thái, yên tâm xã đạn, dù sao cũng là súng gây mê không gây thương tổn người.
Mà Chu Thái phản ứng cũng đúng lúc, hắn lại lần nữa xoay một vùng khí lưu tạo thành lốc xoáy cuồn cuộn, động tác nhanh hơn vừa rồi thi triển.
Bị ảnh hưởng gió xoáy che mất tầm nhìn, cảnh sát dừng bắn, bên trong sảnh Đấu Giá Hội lúc này vô cùng hỗn loạn, nội thất bay tứ tung va chạm vỡ nát.
Đợi khoảng năm phút trôi qua, lốc xoáy mới bị tiêu tán, Nguyễn Văn Hưng cực kỳ khẩn trương, những người khác không ngoại lệ lần nữa chỉa súng vào chổ cũ nơi Chu Thái đứng, vấn đề là, hiện tại nơi đó không có ai.
Nguyễn Văn Hưng ngây người.
Những đồng chí khác cũng ngây người.
Sau ba giây giật mình phản ứng lại, Nguyễn Văn Hưng vội vàng hạ lệnh lục xoát
"Mau chia ra tìm, gọi thêm một đoàn đội phong tỏa các tuyến đường, không cho thủ phạm trốn thoát, còn lại các cậu lục xoát tất cả bên trong!"
"Rõ!"
Tiếng chân dồn dập cảnh sát cơ động chạy khắp nơi tìm Chu Thái, Nguyễn Văn Hưng cũng cho người gọi điện cầu chi nhánh bộ công an chính quyền địa phương hổ trợ.
Tên kia gọi điện xong, có chút không thể tin nổi đứng ngơ ngác ra nhìn cái điện thoại, Nguyễn Văn Hưng thấy lạ liền vỗ vai hắn hỏi
"Gọi rồi?"
"Ừm..."
"Họ hổ trợ chứ? Hiện tại nên nhờ họ chặn các lộ tuyến, nơi này dù sao cũng là nông thôn thị trấn nhỏ, đường nhỏ rất nhiều không thể không phòng."
Nguyễn Văn Hưng nói một loạt, nhưng là tên bạn đồng nghiệp kia mặt không biểu tình, nhìn có chút ngu ngu.
Nguyễn Văn Hưng thấy đồng bạn kỳ lạ, nhíu mày nghi hoặc hỏi
"Sao vậy?"
Lúc này tên đồng nghiệp kia mới nhìn hắn hai mắt, nói liền có chút lắp bắp
"Cái kia... Họ... Họ nói..."
"Nói cái gì?" Nguyễn Văn Hưng nhìn đồng bạn nói năng lộn xộn, trong lòng cũng cảm giác khó chịu.
"Chớ có lề mà lề mề!"
Tên đồng bạn kia mới giật mình, hít sâu một hơi nói
"Họ nói, chuyện của chúng ta tự chúng ta giải quyết, vụ này cấp trên của họ tuyệt đối không nhúng vào, họ cũng không thể cãi lệnh."
Hả?
Nguyễn Văn Hưng cũng là sốc một lúc, sau đó lông mày vặn lại, nổi giận quát.
"Đồng nghiệp hổ trợ lẫn nhau là chuyện tốt, tại sao bọn hắn dám không phối hợp? Cấp trên của bọn hắn là ai? Không biết chúng ta từ thành phố đến sao? Đúng là Gan to bằng trời!"
Nguyễn Văn Hưng mắng nước bọt văng tung tóe, nhưng là tên đồng bạn của hắn nghe mà sợ hãi, sắc mặt tái xanh, vội vàng giải thích
"Cấp trên... Cấp trên của bọn họ, là Tạ... Tạ Văn Sơn!"
Tạ Văn Sơn vừa ra, Nguyễn Văn Hưng nhìn tên đồng bạn của mình, sau đó nhớ lại vừa rồi Chu Thái cũng nhắc tới người này, nghi ngờ hỏi
"Tạ Văn Sơn? Thật sự có người này? Cấp bậc cao lắm sao?"
Tên kia đồng bạn hắn lau đi một vệt mồ hôi, khàn khàn đáp
"Là... Thượng tướng."
Phù phù!
Nguyễn Văn Hưng kém chút lảo đảo té ngã, mẹ ơi thượng tướng a! Hắn lúc này mới hối hận vừa rồi chửi sau lưng người ta rồi. Thượng tướng, vậy mà là thượng tướng?
Phải biết Việt Nam hiện tại thượng tướng đếm được trên đầu ngón tay, vị nào không phải là rồng một phương? Nắm trong tay thiên binh vạn mã?
Nguyễn Văn Hưng nội tâm lộp bộp run rẩy, cũng may người ta không có ở đây, nếu không chỉ cần câu hắn chửi mắng vừa rồi đủ bị vào nhà lao ngồi.
Nguyễn Văn Hưng hít sâu mấy hơi, quay sang nhìn tên đồng bạn nói
"Vừa rồi mấy câu kia là tôi mắng lão Chu Thái, đừng để ý, tuyệt đối đừng để ý a."
Hả?
Tên kia đồng bạn một mặt mộng bức.
"Tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?"
"Còn làm thế nào? Trước tiên rút, về báo cáo lại."
Nguyễn Văn Hưng cũng là bắt đắc dĩ.
Sau đó đoàn người công an cảnh sát rời đi, người dân mới lần lượt thò đầu đi ra, đồng loạt nhìn về phương hướng hội đấu giá, trong lòng đều nghĩ hôm nay chính là tin tức trọng đại, tiếp theo liền truyền miệng đi rồi.
...
Lúc này trên một con đường nhỏ, hai bên um tùm lá cây xum xuê, đường cũng vắng người. Một vị lão nhân thân mặt sườn xám trắng trong bụi cỏ đi ra, lảo đảo mấy bước giống như chịu không nổi quỳ một chân xuống ho khan... Khụ khụ... Lão nhân ho ra hai lần, cả bộ sườn xám cũng bị vấy bẩn, người này chính là Chu Thái.
Vừa rồi Chu Thái vận dụng hết nguyên khí, cùng với pháp bảo "Tịnh Bàn" để phòng thân, ông ta thi triển một lần, pháp bảo vì phải làm khiên chắn mà vỡ nát, Chu Thái cũng tranh thủ cảnh sát bị che mắt tầm nhìn mà bỏ trốn bằng cửa thoát hiểm, hắn dù sao cũng chỉ vừa đột phá trở thành chân nhân, cảnh giới đều chưa nắm vững.
Thật sự hắn vẫn bị trúng một viên đạn phía sau lưng, hiện tại tình trạng vô cùng bất ổn, thuật sư cũng không phải võ giả, sự nhanh nhẹn thấp hơn rất nhiều, phòng ngự càng thảm hơn, Lôi Nguyệt hắn vận dụng một phần cũng nhờ có Tịnh Bàn, thuật sư mất đi pháp bảo không khác gì làm cá nằm trên thớt, Chu Thái hiện tại chính là cái dạng này.
Lúc này phía sau truyền tới dồn dập tiếng bước chân, Chu Thái giật mình vội vàng gắng gượng đứng lên lại nhảy vào một bụi cỏ nằm sấp, nhưng là lưng của lão tê tái đau đớn không thôi, mặc dù biết là thuốc mê nhưng ai nói đâm vào da thịt không đau? Chu Thái gắng gượng đến hiện tại mà không lăn ra ngủ cũng tính là kiên cường.
Tiếng bước chân đi đến gần vị trí của Chu Thái liền im bặt mà dừng, Chu Thái nội tâm run rẩy, lần đầu tiên trong đời ông ta cảm thấy mình chật vật thảm hại thế này, cắn chặt răng cầu trời phù hộ.
Giống như ông trời nghe thấy mà đáp ứng. Chu Thái nghe mấy người kia nói chuyện
"Chắc là không chạy xa vậy được đâu, tụi mình nên quạy lại đi."
"Ừ, dù sao cũng là một ông già, không có sức chạy xa"
Đột nhiên bộ đàm bên hông kêu lên, một tên trong đó nghe lấy, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó vâng vâng đáp lại, tên khác nghi hoặc hỏi
"Sao rồi?"
"Sếp gọi chúng ta trở về, mau rút!"
"A? Trở về?"
"Chớ hỏi thêm, nhanh lên."
"Ừm."
Sau đó là tiếng bước chân di chuyển, càng lúc càng xa. Chu Thái thở phào nhẹ nhỏm, nhưng trong lòng lại là mắng trăm nghìn lần mấy tên cảnh sát vừa rồi
"Lão già nhưng mạnh hơn chúng mày được không? Ỷ đông hiếp yếu một lão già không thấy nhục sao?"
A a—!
Vết thương đột nhiên bộc phát cơn đau dữ dội, Chu Thái mồ hôi đầm đìa sắc mặt trắng bệch thở sắp không ra hơi, sau đó hai mắt mơ hồ ý thức tiêu tán liền ngất đi không biết gì nữa, thuốc đã ngấm hoàn toàn.
Tiếng gió nhẹ thổi qua trên đường nhỏ, có tiếng động cơ xe kéo dừng lại, trên xe bước xuống một người thiếu niên, hắn vạch ra bụi cỏ bị tình cảnh trước mặt làm cho sửng sờ, sau đó không biết phải làm sao, mò mò túi quần của mình tìm kiếm thứ gì, lại há mồm nhưng không nói, giống như hắn bắt đắc dĩ mà gãi gãi đầu, đứng suy nghĩ một chút liền vội vàng đem Chu Thái nâng lên xe kéo, chạy thẳng một mạch đi hướng khác.
...
Mà tại nhà Anh Kiệt hiện giờ, lúc này trong nhà lại có vết tích khắp nơi cho tới bên ngoài, vết đạn lẫn vết chém, còn có dấu chân in đậm xuống nền nhà, nội thất cũng đồng dạng hỗn loạn
Bên ngoài một đám người bị trói, tụm ba tụm bốn một chổ, nếu để cho người ta nhìn thấy liền nhất định sợ rồi, những người này tự nhiên là cảnh sát cơ động, còn có năm tên trung niên nhân áo trắng, mặt mũi bầm dập.
Đối diện bọn hắn là một cái thiếu niên ngồi trên ghế chân bắt chéo, tay cầm khẩu súng xoay xoay như đồ chơi, mỉm cười nhìn bọn hắn nhàn nhạt nói
"Thế nào? Không phục?"
Anh Kiệt vui vẻ nhìn một đám cảnh sát trước mặt mình bị ngũ lão nhân đánh cho bầm dập, sưng phù khắp nơi có chút buồn cười.
Đường đường một cái công an cán bộ liền bị đánh cho nhìn không ra, mà còn không phải một người bị đánh.
Chu Thái sự tình bên kia Anh Kiệt dĩ nhiên không biết, nhưng ở đây vừa rồi cũng là một trận chiến.
Tên đeo kính trung niên nhân kia, nào còn cái kính? Vỡ nát rồi còn đâu, mặt mũi cũng bầm tím, lúc này nhìn Anh Kiệt ánh mắt tràn đầy sợ hãi, nhưng vẫn gắng gượng trầm giọng đe dọa
"Các người tiêu rồi... Tiêu rồi! Dám đụng vào cán bộ nhà nước, đây là tội cản trở thi hành công vụ, cố ý gây thương tích, đã thương cán bộ..."
Lương Dương một bên không nói một lời liền đá hắn một cái bốp!
Ai u—!
Cán cái gì cán? Bộ cái gì bộ?
Từ vừa gặp mấy người này đến giờ Lương Dương đã xem họ như cái gai trong mắt, đơn giản là những người này nói chuyện toàn là hăm dọa, lão chính là muốn đánh phát tiết, đá xong liền hả hê cười cười.
Lương Dương khinh thường nhất là loại người này, dậm chân một cái để cho mấy người hết hồn, toàn bộ dấu chân trong sân cũng chính là của lão nhân trước mặt này, cũng chính là người này đánh cho bọn họ tơi tả, vừa thấy Lương Dương ra oai liền im bặt không dám lên tiếng.
"Được rồi, nói cho chúng ta nghe chuyện gì mà lần này dám lộng hành như vậy? Yên tâm, vị trước mặt các cậu chính xác là thiếu tướng."
Lê Dục một bên nói một bên lấy ra giấy chứng nhận của thủ tướng chính phủ, cùng bộ quốc phòng tổng chỉ huy Việt Nam, còn kèm theo chữ ký, năm tên trung niên nhân áo trắng nhìn thấy trừng hai mắt, nhìn hình ảnh trên giấy chứng nhận, lại nhìn Anh Kiệt, giống y như đúc, giấy trắng mực đen.
Dù sao bọn hắn cũng là vòng ngoài, làm sao biết hết mặt của các lão đại? Nhưng là giấy chứng nhận cùng con dấu kia đúng là của cơ quan chính phủ, làm đến chức vụ hiện tại cũng nhờ bọn họ có kiến thức, nếu còn nhìn không ra thì nên cáo lão về quê chăn vịt được rồi.
Bây giờ năm người nội tâm khóc ròng, là xui xẻo a, thật sự là đụng phải sắt nhọn a! Ai bảo không nghe đâu? Nhân gia người ta đã nói là thiếu tướng rồi không tin.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook