Sở Thiên Dương trở lại Hoàn Vũ quốc tế, lên tới tầng 19 đã thấy Sheena bước lại, nói, “Ông chủ, cậu Tô tới đây, đợi anh được một lát rồi.”

“Thế à.” Sở Thiên Dương gật gật đầu, đi vào.

Sheena nghĩ nghĩ một chút, nói thêm, “Tôi thấy sắc mặt cậu ấy không được vui, anh làm cậu ấy giận gì à?”

Há? Sở Thiên Dương nghiêng đầu nhìn Sheena, “Chuyện này, hình như là chuyện riêng của chúng tôi thì phải, Sheena, cô quan tâm rộng quá đấy. Nếu thừa thời gian như vậy, hay là để dành làm việc đi, tôi không nhớ là thư kí của mình lại rảnh rỗi như vậy.” nói xong, anh đẩy cửa phòng làm việc bước vào.

Phía sau lưng anh, Sheena nhún vai, làm mặt quỉ với Amanda, lấy tay cứa cổ, “Tôi đã nhắc nhở rồi đấy nhé, là anh tự dâng mình lên trước họng súng đấy.”

Amanda cười lắc đầu, “Thôi thôi, sếp nói đúng, chị có thời gian rảnh như thế thì không bằng sắp xếp lại một ít tài liệu đi.”

“Hứ!” Sheena hừ mũi, về lại chỗ ngồi bắt đầu gõ bàn phím, lát sau lại quay sang nói, “Chị không tin là em không tò mò chút nào.”

Amanda đẩy kính, “Em cũng có tò mò, nhưng chẳng lẽ em không biết lấy mắt nhìn à, việc gì cứ phải hỏi ra miệng. Cái giá của tò mò là rất lớn đấy.” nói xong, không xem nét mặt của Sheena, lại cúi xuống nhìn tư liệu cho hội nghị sắp tới.

Sheena bĩu môi, không nói thêm gì nhưng vẫn không kiềm được liếc nhìn cửa phòng làm việc của Sở Thiên Dương, lúc nãy cậu Tô tiến vào, sắc mặt xấu chưa từng thấy, mong là sếp mình bình an vô sự, Amen!

“Thần, sao hôm nay lại tới đây?” Sở Thiên Dương bước vào, thấy Tô Thần đang ngồi trên ghế của mình, vẻ mặt nghiêm túc, nghĩ nghĩ một lát, anh bước tới, ngồi lên chỗ tay vịn, “Sao thế, ai chọc giận em à?”

Tô Thần ngẩng đầu nhìn anh, cười lạnh, ném một tấm hình trong tay lên bàn, “Sở chủ tịch, cái này, anh xem chưa?”

Sở Thiên Dương cúi đầu nhìn một lát, sau đó nháy mắt mấy cái, “Chụp đẹp đấy!”

“Chụp đẹp?” Tô Thần lặp lại, “Nói vậy, anh xem rồi?”

“Đúng vậy.” Sở Thiên Dương gật đầu.

“Tốt.” Nụ cười của Tô Thần dần nhạt, cậu đứng lên, nhìn thẳng vào anh, “Nói thật cho em nghe, chuyện này anh đã biết trước đúng không?”

Sở Thiên Dương trầm mặc một lát, “Thần, sao em lại khẳng định anh đã biết trước đó?”

“Sao lại khẳng định á?” Tô Thần khoanh tay, tựa vào cạnh bàn làm việc, “Đừng nói với em là, bằng năng lực của anh, người ta chụp loại ảnh này mà anh không hề hay biết. Huống chi đây lại là ở ngay dưới nhà anh, chụp loại ảnh lộ liễu thế này, y theo khả năng né tránh truyền thông bao nhiêu năm qua của anh, em không tin anh lại không phát hiện được.” Tô Thần dám khẳng định như vậy là dựa vào những hiểu biết của cậu về anh từ kiếp trước, cho dù là paparazzi thính mũi nhất cũng không ngửi được tin tức gì về cuộc sống riêng tư của ông hoàng tài chính này. Mà góc chụp tấm ảnh này lại lộ liễu như vậy, nói Sở Thiên Dương hoàn toàn không biết, Tô Thần không tin.

“Được rồi.” Sở Thiên Dương gật đầu, ngồi xuống ghế, gác hai chân lên bàn, “Chuyện này anh đã biết trước, cũng biết sẽ có người sẽ đem nó đến làm ầm ĩ ở trường em, anh chỉ không nói cho em biết, cũng không ra tay ngăn cản thôi.”

Nghe Sở Thiên Dương nói vậy, Tô Thần nhíu mày, “Chỉ thế thôi?”

“Chỉ thế thôi.” Sở Thiên Dương xòe tay, “Ở bên nhau lâu như vậy rồi, em cũng biết tính anh, tuy bình thường anh không nói thật nhưng cơ bản là không hề nói dối em mà.”

Tô Thần hừ một tiếng, thôi được rồi, “Nể tình anh thẳng thắn không dấu diếm, lần này cho anh kí nợ.”

Sở Thiên Dương ngạc nhiên, “Em không hỏi mục đích của anh là gì?”

Tô Thần lườm anh, “Anh còn có thể có mục đích gì, chẳng phải là muốn nương chuyện này công khai quan hệ của chúng ta thôi sao. Nhưng mà, em nói anh biết, chuyện lần này anh làm rất không thông minh, lẽ nào anh không nghĩ đến chuyện em sẽ tức giận? Thậm chí là vô cùng tức giận?”

“Ah …” Sở Thiên Dương há miệng, chỉ phát ra được một đơn âm vô nghĩa, không nói lên lời.

Tô Thần thấy anh như vậy, cười cười, nói tiếp, “Hơn nữa, bên trường em có phản ứng thế nào, hẳn anh đã có dự liệu?”

“Ừ” Sở Thiên Dương gật đầu, “Nói thật, mặc dù biết nhưng lúc anh nghe được tin đó thì vẫn cảm thấy việc mình làm có hơi không đúng lắm.”

“Chỉ có hơi hơi thôi à?” Tô Thần nhướng mày.

“Rồi rồi, là rất nhiều.” Sở Thiên Dương thẳng thắn nhận sai.

“Không, phải là toàn bộ.” Tô Thần khoanh tay, lắc lắc ngón tay trước mặt anh, “Anh đã ở đây nhiều năm như vậy, cũng biết tập tục nước này và ở Mĩ khác nhau nhiều thế nào, anh nên biết rằng, lộ chuyện này ra, em có thể sẽ bị đuổi học. Hoặc có lẽ, anh liệu trước được chuyện này nên mới làm thế?”

“Tô Thần, em thật thông minh.”

“Quá khen.”

Sở Thiên Dương nghĩ một chút, “Anh vốn nghĩ như vậy, cho dù em bị đuổi học, lấy năng lực của em, xin vào một trường nào có danh tiếng bên Mĩ học tiếp rất dễ dàng. Nhưng nếu em muốn tiếp tục học ở đây, anh sẽ giúp em một tay.”

“Thôi bỏ đi.” Tô Thần lắc đầu, “Nếu làm thế, chẳng phải tự dưng lại nợ anh một món, vậy khác nào bị người ngáng chân còn muốn cảm ơn người ta.”

“Vậy em có dự định gì không?”

“Dự định? Không có.” Dường như đứng mỏi rồi, Tô Thần bước tới trước mặt Sở Thiên Dương, nhấc hai chân anh xuống, sau đó thoải mái ngồi lên, tựa vào ngực anh, đập bay một cái tay đang định thò lên, trừng mắt, “Đàng hoàng chút”.

Sở Thiên Dương bất đắc dĩ, cười khổ, người yêu ngồi trong lòng, vậy mà còn muốn anh đóng vai quân tử? Đây chẳng phải là dằn vặt người ta sao? Thôi được rồi, là tại anh sai trước, ngoan ngoãn ngồi yên vậy.

Tô Thần thấy vẻ khổ não của anh, phì cười, nắm tay anh vòng lên lưng mình, ý bảo, thế này được chưa? Lúc này Sở Thiên Dương mới cười ôm lấy cậu, gác đầu lên hõm vai Tô Thần.

“Nói thật, Thần, em không có dự định gì thật à? Nếu trường em thật sự cho thôi học thì đi Mĩ học tiếp nhé, tiện thể đón bác sang bên đó, điều kiện bên đó tốt hơn ở đây, anh có một biệt thự ở Long Island, bình thường ông nội và ông Tyson cũng ở đó, bác sang bên ấy cũng không sợ buồn.”

Tô Thần lắc đầu, “Sang đó học? Nếu sang đó thật, khéo lại bị anh bắt đi đăng kí luôn phải không?”

Sở Thiên Dương sờ sờ mũi, không nói gì.

Tô Thần nghiêng đầu cười, lấy trán đụng nhẹ vào trán anh, “Được rồi, em chắc là không bị đuổi học đâu. Khoa em có hai giáo sư sắp báo cáo đề tài, bản thảo còn đang ở chỗ em, hai người chỉ chờ kí tên thôi, còn một bài báo của giáo sư khác sắp đăng trên tạp chí toàn quốc căn bản là do em viết. Nếu mà bắt em thôi học, bọn họ sẽ bị không ít phiền toái đâu, cho nên không cần lo chuyện này. Đành phải phụ ý tốt của anh rồi.”

Sở Thiên Dương nhìn cậu một lát, mỉm cười, hôn lên gò má cậu, “Xem ra em đã tính trước rồi nhỉ, bảo bối, em lợi hại thật.”

Tô Thần không nói, chỉ véo mặt anh, “Kì thực em cũng biết, anh chẳng làm gì sai, chỉ là không nói cho em biết chuyện thôi. Em cũng là một người đàn ông, mấy chuyện nhỏ này có thể tự giải quyết, mà nếu không giải quyết được, em cũng sẽ không cậy mạnh làm bừa, giống như chuyện Đỗ thị hồi trước vậy. Nếu chuyện gì anh cũng lo hết cho em, em mới tức giận đấy.”

“Đỗ thị? Em biết?”

“Anh đúng là nghĩ em không biết gì?” Tô Thần trừng mắt với anh, “Nhưng việc đó em còn phải cảm ơn anh đấy.”

“Chà chà.” Sở Thiên Dương cười híp mắt, vịn cổ Tô Thần, hôn mạnh lên môi cậu, “Vì bệ hạ phân ưu là vinh dự của thiếp.”

“Được rồi!” Tô Thần đập anh một cái, con ngươi đảo quanh, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười xấu xa, “Nhưng mà chuyện này em vẫn còn tức giận.” chỉ chỉ ảnh chụp trên bàn, “cho nên phải trừng phạt anh.”

Sở Thiên Dương cười ôm lấy cậu, “Phạt cái gì? Anh đều cam lòng nhận hết.”

“Tốt!” Tô Thần cũng cười, lại véo mặt anh cái nữa, phát hiện da mặt tên này sờ vào rất dễ chịu, “Khí ga nhà em mấy tháng này sẽ do anh phụ trách nhé.”

“Được, không thành vấn đề.”

“Em nói phụ trách, không chỉ là trả tiền, em thấy cậu nhóc chuyển ga mỗi ngày thật vất vả, cho nên, ý em là, anh không chỉ phụ trách trả tiền mà còn phải chịu trách nhiệm cả chuyện vận chuyển ga vào nhà em nữa.”

Sở Thiên Dương run lên, một tháng vác bình ga? Tuy thể lực của anh rất tốt nhưng vụ này có độ khó khá cao đây, “Thương lượng lại chút được không?”

“Không được!”

Tô Thần nói xong, hừ một tiếng, nắm đầu anh hôn xuống, nãy giờ cậu đã muốn làm vậy.

Sở Thiên Dương hé miệng, cảm thụ cái lưỡi của người yêu đang vẽ trên môi mình, đầu hơi ngây ngất, choáng váng nghĩ, quên đi, bình ga đã là cái gì, vác thì vác!

——— ——————-&&&——— ———————–

Trương Trọng Bình bước vào phòng làm việc của Trương Tấn Bình, đặt giấy tờ trên tay xuống bàn.

“Anh, chuyện sửa hộ tịch ba bảo em làm đã xong rồi đây. Từ nay Thư Bình theo họ Trầm.”

“Ừ” Trương Tấn Bình cười, ngẩng đầu, duỗi người, “Em làm việc hiệu suất cao ghê, đúng là người từng làm nhà nước có khác. Vụ cổ phần xưởng đóng tàu của anh còn chưa đâu vào đâu đây này, người đàn bà kia vẫn nắm chặt không chịu buông tay, xem ra còn cần ông già cho mấy roi mới chịu nghe lời.”

“Được rồi.” Trương Trọng Bình cười lắc đầu, bước tới quầy bar bên cạnh bàn làm việc, “Nói thật nhé, anh, anh đúng là biết hưởng thụ, phòng làm việc còn có thứ này.” Nói xong, cầm một lọ rượu đỏ, hai cái ly, rót một ly đưa cho Trương Tấn Bình, “Cheers!”

Trương Tấn Bình cười lắc lắc ly rượu, thứ nước màu đỏ như máu trong ly sánh lên một vòng cung xinh đẹp, “Lí do?”

“Vì mọi thứ bây giờ!” Trương Trọng Bình uống cạn rượu trong ly, “Anh, anh biết không, em chờ ngày này đã lâu lắm rồi.”

Trương Tấn Bình ngẩng đầu, nhìn em trai đang lẩm bẩm, “Trọng Bình, chuyện vẫn chưa xong đâu, anh sẽ không để cho ả đàn bà kia cứ thế mà an ổn dưỡng lão ở Úc.”

“Anh?”

Trương Tấn Bình nhìn chằm chằm ly rượu trong tay, tiếp tục nói, “Năm ấy anh tận mắt thấy mẹ ngã từ trên cầu thang xuống! Mẹ cứ nằm im trên sàn nhà lạnh lẽo, quần áo nhuỗm đẫm máu. Em biết không? Mẹ cứ nhìn anh như vậy, nhìn anh … Vậy mà còn chưa qua cúng thất tuần của mẹ, ông nội đã buộc ba cưới ả về, nói là không thể để giọt máu nhà họ Trương lưu lạc bên ngoài! Lúc ấy mẹ còn đang mang thai cháu của ông ta kìa, sao ông ta có thể nhẫn tâm như vậy?”

“Anh, đừng nói nữa.” Trương Trọng Bình đi đến, vỗ vỗ vai anh trai, “Những chuyện này em đều biết.”

“Không, em không biết đâu!” Trương Tấn Bình ngẩng đầu, viền mắt đỏ ửng nhưng không một giọt nước mắt trào ra, “Mẹ chết không phải do tai nạn! Người đàn bà kia có Thư Bình cũng không phải ngoài ý muốn! Tất cả đều do ông nội và cha của ả bày ra! Năm ấy vượt qua hạo kiếp, ông nội vẫn không thích xuất thân của mẹ, nhưng ba vẫn che chở người, cho đến hôm đó ba bị điều đi làm nhiệm vụ, mẹ bị người ta sinh sôi đẩy ngã xuống lầu, lúc đó anh muốn giữ mẹ lại, nhưng mà … không giữ được!”

Nói đến đây, Trương Tấn Bình dừng lại một chút, “Anh sẽ không bỏ qua cho bất kì kẻ nào có liên quan đến chuyện này! Ông nội muốn nhà họ Trương con cháu đầy đàn, anh sẽ làm họ Trương tuyệt tự! Người đàn bà kia muốn vinh hoa phú quí, anh sẽ làm bà ta trắng tay! Thư Bình cướp đi phần thân tình vốn thuộc về các em chúng ta, anh muốn cho nó suốt đời không thể có được hạnh phúc! Trọng Bình, em hiểu không?”

“Em hiểu, anh.” Trương Trọng Bình nói, “Nhưng hình như ba phát hiện cái gì rồi nên mới vội vàng đưa hai mẹ con họ xuất ngoại.”

Trương Tấn Bình gật đầu, “Dù sao thì Thư Bình cũng là con ruột của ba, em cho là ba có thể tuyệt tình với nó sao? Lần này cho nó ra nước ngoài, một phần vì giận nó, một phần có thể là vì lo Sở Thiên Dương sẽ ra tay với nó.”

“Sở Thiên Dương?”

“Đúng vậy.” Trương Tấn Bình nói, “Chuyện lần này quá mức trùng khớp, tuy mấy năm nay tính tình ba đã thu lại nhiều nhưng chỗ này của ông,” Trương Tấn Bình chỉ chỉ đầu, “không hồ đồ đi chút nào. Vì sao Thư Bình lại có suy nghĩ ấy với em, chẳng lẽ ông không hoài nghi?”

“Vậy ba biết chuyện chúng ta làm?”

“Tám, chín phần mười là biết. Nhưng chỉ cần chúng ta không quá đáng, ông sẽ không truy cứu, dù sao người ba quan tâm chỉ là Thư Bình thôi, người đàn bà kia, năm ấy ba thiếu chút nữa đã tự tay giết chết bà ta.”

“Đúng thế.”

“Còn nữa,” Trương Tấn Bình ngẩng đầu nhìn em trai, “Trọng Bình, chuyện Tô Thần, tốt nhất là em nên bỏ đi, Sở Thiên Dương không phải người bình thường, nhìn từ chuyện này mà nói, anh ta đối với Tô Thần là hoàn toàn nghiêm túc. Anh biết em thực sự thích cậu bé ấy nhưng cũng hi vọng em sẽ không gặp chuyện gì bất trắc.”

Trương Trọng Bình trầm mặc một lát, rốt cuộc vẫn gật đầu, “Anh, em biết rồi.”

——— ——————***——— ——————–

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương