Trùng Sinh Chi Tô Thần Đích Hạnh Phúc Sinh Hoạt
-
Quyển 2 - Chương 67
Trương Viễn Sơn siết chặt mấy tấm hình trong tay, ngẩng đầu, nét mặt không thay đổi, “Sở tiên sinh, đây là ý đồ của cuộc viếng thăm hôm nay?”
Sở Thiên Dương buông tách trà trong tay, mỉm cười, quả không hổ là thuyền vương đi lên từ quân đội, anh đúng là không thể nhìn ra suy nghĩ của ông ta.
“Trương lão, đúng như ngài nghĩ.”
“Mục đích của anh là gì?”
“Mục đích?” Sở Thiên Dương cố ý ngừng một chút, sau đó thu lại dáng cười, “Trương lão, mấy hành vi nho nhỏ của cậu út nhà ngài đã gây cho tôi và người yêu tôi là Tô Thần không ít rắc rối. Ý của tôi, vậy ngài đã hiểu?” nói xong, anh nhìn thẳng vào Trương Viễn Sơn, trên mặt không còn vẻ ung dung như trước.
“Rắc rối?” Trương Viễn Sơn lặp lại một câu, “Rắc rối gì?”
Sở Thiên Dương nhún vai, “Tôi nghĩ, điều này ngài nên đi hỏi cậu nhà thì hơn. Hôm nay tôi tới đây chỉ là muốn thông qua ngài cho cậu ấy một lời khuyên, làm việc gì cũng nên lưu cho mình một đường lui. Còn nếu không để lại đường lui cho mình thì cũng nên làm sạch sẽ một chút, đừng để người ta tóm được đuôi mình.”
Trương Viễn Sơn cau cau hàng lông mày đã điểm bạc, trầm giọng, “Sở tiên sinh quá lời, con của Trương Viễn Sơn tôi còn chưa đến lượt người ngoài dạy dỗ.”
“Đương nhiên rồi.” Sở Thiên Dương cười tiếp lời, “Cho nên hôm nay tôi tới chỉ là để chào hỏi, thuận tiện tặng mấy thứ này cho ngài.” Anh hất cằm, ý chỉ mấy tấm hình trông tay Trương Viễn Sơn, “Nếu không phải vì kính trọng ngài, mấy tấm hình này đã xuất hiện trên trang bìa các tạp chí giải trí ngày hôm nay rồi.”
“Anh muốn tôi làm gì?”
Sở Thiên Dương lắc đầu, “Không phải tôi muốn ngài làm gì mà là Trương lão cũng biết nên làm thế nào rồi đi? Đương nhiên, tối thiểu, tôi mong từ này về sau cậu nhà sẽ không gây phiền phức gì cho Tô Thần nữa. Lần này có thể coi là một hiểu lầm nho nhỏ, nhưng nếu có lần sau, tôi không dám bảo đảm có thể nể mặt ngài lần nữa.”
Ánh mắt Trương Viễn Sơn trong giây lát trở nên sắc bén, Sở Thiên Dương lại tựa hồ không cảm thụ bất cứ một áp lực nào, vẫn nhàn nhã uống trà. Thực ra, lúc này chỉ có mình Sở Thiên Dương biết Trương Viễn Sơn đang gây cho anh áp lực lớn đến đâu.
Yên lặng một lát, Trương Viễn Sơn mở miệng, “Ý tốt của Sở tiên sinh tôi xin nhận. Đương nhiên, tôi cũng cam đoan, sau này con tôi sẽ không gây bất luận rắc rối gì cho anh và Tô Thần nữa.”
Nghe được những lời đó của Trương Viễn Sơn, Sở Thiên Dương ngầm thở phào một hơi, cười nói, “Vậy tôi xin cảm ơn Trương lão trước.” dứt lời, lại nhìn đồng hồ trên tay, anh nói, “Thời gian không còn sớm, tôi xin phép cáo từ.”
“Ừm” Trương Viễn Sơn gật đầu, “Sở tiên sinh, tôi và ông nội anh từng có dịp gặp mặt một lần, anh bây giờ tuyệt không thua kém ông ấy năm đó, bỏ qua một bên những chuyện này, tôi rất tán thưởng khả năng của anh, sau này, mong chúng ta có cơ hội hợp tác.”
“Đó là đương nhiên.” Sở Thiên Dương cười gật đầu, sau đó đẩy cửa bước ra ngoài.
Cửa phòng vừa đóng lại, sắc mặt Trương Viễn Sơn nháy mắt trở nên khó coi, ông nắm chặt mấy tấm hình trong tay, hai mắt như muốn bốc hỏa. Từ quân đội đến thương giới, chưa có người nào dám uy hiếp ông như thế!
Sở Thiên Dương đi ra cổng, đúng lúc gặp Trương Trọng Bình dẫn theo Trương Thư Bình tiến đến, ba người giáp mặt, Sở Thiên Dương cười gật đầu chào Trương Trọng Bình, anh ta cũng mỉm cười nho nhã đáp lại, mà Trương Thư Bình thoáng nhíu nhíu mày.
Ra khỏi cổng nhà họ Trương, mở cửa xe, Sở Thiên Dương quay đầu nhìn lại một lần, quả nhiên, Trương Viễn Sơn danh bất hư truyền, Trương Trọng Bình cũng được coi là thanh niên tài tuấn, có điều con út ông ta đúng như Tô Thần nói, chỉ là một đứa nhỏ không chịu lớn lên. Thế mà đứa nhỏ này đã học được cách hại người rồi đây. Nghĩ đến đó, đôi mắt xanh lam thoáng tối lại, anh ngồi vào xe liền nổ máy phóng đi.
Hẳn là hôm nay nhà họ Trương sẽ có trò hay đây, tiếc là không thể xem tường thuật trực tiếp.
Trương Trọng Bình và Trương Thư Bình cười cười nói nói cùng bước vào nhà, mới tới phòng khách đã thấy Trương Viễn Sơn vẻ mặt nặng nề ngồi ở sa lon, trên bàn còn đặt một cái roi ngựa đen bóng. Trầm Lan ngồi bên cạnh, vẻ mặt căng thẳng, thấy hai anh em bước vào, mở miệng định nói gì đã bị Trương Viễn Sơn trừng mắt, sợ hãi không dám lên tiếng.
“Ba?” Trương Trọng Bình thăm dò hỏi, “Có chuyện gì thế ạ?”
Trương Viễn Sơn không trả lời mà đứng lên, cầm roi đi đến trước mặt Trương Thư Bình, “Nghiệt tử, quì xuống cho tao!”
“Viễn Sơn?!” Trầm Lan vội đứng lên nắm cánh tay ông, “Có chuyện gì từ từ nói, không chừng là hiểu lầm cũng nên!”
“Cút!” Trương Viễn Sơn hất tay bà ra, hung hăng quất một roi xuống nền nhà, trừng mắt quát, “Nghiệt tử! Quì xuống cho tao!”
“Ba?” Trương Trọng Bình không rõ chuyện gì khiến ba anh tức giận đến thế, lại nhìn sang Trương Thư Bình đã sợ ngây ra, hỏi, “Thực ra là có chuyện gì?”
“Chuyện gì à?” Trương Viễn Sơn quay sang cầm mấy tấm ảnh trên bàn, ném vào mặt Trương Thư Bình, tấm ảnh lướt qua mặt vẽ nên mấy vệt máu, “Xem đi!”
Trương Trọng Bình nhặt lên, xem mấy tấm, sắc mặt cũng trở nên khó coi, anh không biết đứa em này của anh lại ôm thứ tình cảm ấy với mình.
Trương Thư Bình cũng nhìn thấy mấy tấm ảnh ấy, mặt lập tức tái nhợt, hai đầu gối mềm nhũn, quì sụp xuống đất.
Trương Viễn Sơn trông thấy hình dạng của y lúc này thì càng tức giận hơn, con ông, vốn nên đội trời đạp đất, cho dù làm sai cũng không nên nhu nhược như vậy! Nghĩ tới đây, roi trên tay ông liền quất xuống một nhát, chiếc áo trắng trên người Trương Thư Bình lập tức hiện một vệt máu.
Trầm Lan hét lên một tiếng, nhào tới ôm lấy con trai, “Viễn Sơn, con còn nhỏ, có chuyện gì từ từ nói a! Ông không thể chỉ dựa vào mấy tấm hình đã kết tội con!”
“Nhỏ?!” Trương Viễn Sơn hừ một tiếng, “Năm nay nó 21 rồi! Còn nhỏ à? Nhỏ mà dám có ý nghĩ này với anh ruột?! Nó còn không bằng súc sinh!”
Nói xong, lại một roi đi xuống, bởi Trầm Lan chắn trên người Trương Thư Bình nên roi này quất thẳng lên bà ta, lập tức gương mặt trang điểm cầu kì đã ướt mồ hôi lạnh.
“Mẹ!” Trương Thư Bình ôm chầm lấy Trầm Lan, kêu một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Trương Trọng Bình, thấy vẻ mặt anh lạnh lẽo nhìn mình, trên đó, rõ ràng còn mang theo chán ghét. Nháy mắt, Trương Thư Bình cảm thấy cả thế giới của mình sụp đổ, “Anh hai!”
“Đừng gọi tôi là anh!” Trương Trọng Bình lạnh lùng nói, “Tôi không có đứa em như cậu.”
Thấy những tấm hình kia, Trương Trọng Bình vừa thấy ghê tởm vừa giật mình, chỉ nghĩ đến em trai lại mang thứ tình cảm ấy với mình, anh liền có cảm giác như có một con rắn lạnh lẽo trơn trượt vừa lướt qua người, anh không muốn nhìn thấy cậu ta nữa. Nhưng những tấm hình này ba làm sao mà có? Đột nhiên, anh nhớ đến nụ cười đầy ẩn ý của Sở Thiên Dương, tựa như có một tia sáng lóe qua óc anh. Có điều không thể để ba đánh tiếp, bằng không thực sự sẽ có tai nạn chết người mất. Hiện tại không như 20 năm trước, cho dù là Trương Viễn Sơn, gây ra án mạng cũng khó lòng thu xếp ổn thỏa.
Nắm ngọn roi đang vung xuống trên tay ba mình, Trương Trọng Bình nói, “Ba, đừng đánh nữa. Tấm hình này là Sở Thiên Dương đưa cho ba?”
Trương Viễn Sơn giật mấy cái không được, quay sang, “Thằng hai, bỏ tay ra, để ta đánh chết súc sinh này!”
“Ba!”
Vừa lúc đó, Trương Tấn Bình bước vào, thấy cảnh tượng ngổn ngang như vậy, kinh ngạc kêu lên, “Sao thế ạ?” Sau đó thấy mấy tấm hình rơi lả tả trên đất, anh nhặt lên nhìn thoáng qua, lông mày lập tức nhíu lại, “Ba, ảnh này ở đâu ra?”
Trương Viễn Sơn hừ một tiếng, Trương Trọng Bình vẫn đang nắm chặt tay ông, thấy roi không thể quất được nữa bèn ném xuống đất, ngồi phịch lên sô pha, “Ảnh chụp là Sở Thiên Dương đưa cho ta! Các anh hỏi xem tên súc sinh kia đã làm gì?”
Trương Trọng Bình không định lên tiếng, Trương Thư Bình đi tới, không kêu Trương Thư Bình đứng lên, chỉ lạnh lùng hỏi, “Thư Bình, em đã làm gì?”
“Không, không có gì.” Ánh mắt Trương Thư Bình thoáng lóe lên, ấp úng phủ nhận, Trầm Lan lại mở miệng kêu lên, “Viễn Sơn, chỉ vì mấy tấm hình này mà ông đã kết tội con a? Nó là con ruột ông cơ mà, vì người ngoài nói vài câu lại nỡ lòng làm như vậy?” nói xong lại khóc rấm rứt.
Trương Tấn Bình chán ghét liếc bà ta một cái, “Thư Bình, em nói thật anh nghe, em đã gây ra chuyện gì?”
Trương Thư Bình từ nhỏ đã sợ người anh này, dù anh ta luôn ôn hòa với y nhưng vẫn khiến y cảm nhận được phía sau nụ cười ấy là cái gì đó khiến y sợ hãi. Hôm nay bị anh tra hỏi, lại quay sang nhìn, chỉ thấy Trương Viễn Sơn trầm mặt nặng nề, Trương Trọng Bình lại không buồn liếc y một cái, biết mình không dấu được, nếu lúc này khai rõ ràng có lẽ còn tốt hơn sau này bọn họ nghe được từ người khác. Trương Thư Bình cắn môi, đem mọi chuyện đã làm đều nói rõ, bao quát từ chuyện lấy phim từ Ammi đi rửa đến chuyện viết thư nặc danh tới trường học của Tô Thần.
Y vừa nói xong, trong phòng trầm mặc vài giây, Trương Viễn Sơn nhảy dựng lên mắng, “Nghiệt tử, mày có đầu óc không? Loại chuyện âm hiểm như vậy mày cũng làm được?! Biết thế này, lúc mày mới sinh ra tao nên bóp chết mày luôn!”
Trương Trọng Bình thấy mặt Trương Viễn Sơn đã bắt đầu đỏ gay, vội vã ấn ông ngồi xuống ghế, “Ba, ba đừng nóng.”
Trương Tấn Bình nghe xong, nhìn Trầm Lan đã ngây người, mở miệng hỏi, “Thư Bình, sao cậu dám làm ra loại chuyện như thế này? Tô Thần đã đính hôn với Sở Thiên Dương, chắc Trọng Bình cũng đã nói cho cậu, mà cậu ta cũng đâu có gây cản trở gì cho cậu. Cậu cũng biết Tô Thần là một cậu bé biết cố gắng vươn lên như thế nào? Một mình cậu ta chăm sóc cha già gãy chân, tạo dựng sự nghiệp. Ba cũng tán thưởng cậu ta không ít lần. Cậu làm như vậy là trực tiếp hủy tương lai của Tô Thần, cậu có nghĩ đến không?”
Trương Thư Bình chỉ ngây người nhìn mặt đất, “Em không định, em không muốn hại cậu ta! Em chỉ muốn cho cậu ta không thể ở lại Bắc Kinh nữa! Em chỉ muốn làm cậu ta rời đi thôi!”
“Cho nên, cậu dán lá thư đó ở trường Tô Thần? Muốn cậu ta bị đuổi học?”
Trương Thư Bình cúi đầu, không nói thêm gì.
Trương Tấn Bình thở dài một hơi, “Thư Bình, sao cậu ấu trĩ thế? Cậu biết Sở Thiên Dương là ai không? Nếu không phải anh ta nể mặt ba, hôm nay cậu không phải chỉ ăn vài roi là xong việc đâu.”
“Em …”
Trương Thư Bình há miệng định nói gì, lại bị Trầm Lan kéo lại, không lên tiếng nữa.
Trầm Lan cúi đầu suy nghĩ một chút, mở miệng, “Viễn Sơn, tôi biết lần này con làm sai, nhưng ông cũng không thể vì chút việc nhỏ này mà trách con a.” Nói đến đó, vết thương trên người lại khiến bà ta đau rút, Trương Thư Bình khẩn trương nhìn bà, bà vỗ vỗ cánh tay con trấn an, tiếp tục, “Hơn nữa, Thư Bình còn nhỏ, nếu quả thực có ý gì đó với Trọng Bình thì cũng chưa chắc mọi sai lầm đều do nó. Nếu không có ai đưa ra ám chỉ gì, tôi không tin Thư Bình sẽ sinh ra loại suy nghĩ này.”
Trầm Lan nói xong, nhìn sang Trương Trọng Bình, trên mặt treo nụ cười khinh miệt, vì Thư Bình, bà quyết tâm trở mặt. Nếu chuyện hôm nay không thể cho qua, vậy ai cũng đừng nghĩ sống thoải mái nữa!
Nghe Trầm Lan nói vậy, Trương Trọng Bình không thèm liếc bà lấy một cái, nhàn nhạt mở miệng, “Lời này của ngài có ý gì, có thể nói rõ hơn không ạ?”
Trương Tấn Bình lắc đầu, xem ra lần này Trọng Bình thực sự tức giận, việc này anh không định nhúng tay, có hậu quả gì cứ để mẹ con họ gánh chịu thôi.
Trương Viễn Sơn hít sâu mấy hơi, lấy lại bình tĩnh, nghe Trầm Lan nói xong cũng không lập tức nhảy dựng lên mà chỉ lạnh lùng mở miệng, “Ngày mai, hai mẹ con các người lập tức về Úc ngay, trong khi tôi còn sống thì đừng có trở về đây, tôi không muốn nhìn thấy các người nữa.”
“Viễn Sơn?!”
“Ba?!”
Trầm Lan và Trương Thư Bình đều kêu lên thất thanh, Trương Viễn Sơn vẫn tiếp tục, “Về phần sinh hoạt phí, tôi sẽ tiếp tục cho các người, Trầm Lan, toàn bộ cổ phần ở xưởng đóng tàu của bà sẽ chuyển nhượng sang tên Trọng Bình, sau này sản nghiệp trong nhà không cho phép bà nhúng tay vào nữa. Thư Bình, từ nay về sau mày không còn mang họ Trương nữa. Tấn Bình, chuyện xưởng đóng tàu anh giúp Trọng Bình xử lí. Trọng Bình, chuyện hộ tịch anh đi làm đi, càng nhanh càng tốt.”
“Vâng, thưa ba.”
Trương Viễn Sơn nói xong, không nhìn mẹ con Trầm Lan thêm một lần nào nữa, bước thẳng lên lầu, Trương Tấn Bình và Trương Trọng Bình cũng tản đi làm chuyện đã được giao, phòng khách chỉ còn lại Trầm Lan thất thanh khóc, Trương Thư Bình đờ đẫn ngồi trên đất cùng chiếc roi đen thùi bị quẳng xuống nằm chơ vơ.
Sở Thiên Dương buông tách trà trong tay, mỉm cười, quả không hổ là thuyền vương đi lên từ quân đội, anh đúng là không thể nhìn ra suy nghĩ của ông ta.
“Trương lão, đúng như ngài nghĩ.”
“Mục đích của anh là gì?”
“Mục đích?” Sở Thiên Dương cố ý ngừng một chút, sau đó thu lại dáng cười, “Trương lão, mấy hành vi nho nhỏ của cậu út nhà ngài đã gây cho tôi và người yêu tôi là Tô Thần không ít rắc rối. Ý của tôi, vậy ngài đã hiểu?” nói xong, anh nhìn thẳng vào Trương Viễn Sơn, trên mặt không còn vẻ ung dung như trước.
“Rắc rối?” Trương Viễn Sơn lặp lại một câu, “Rắc rối gì?”
Sở Thiên Dương nhún vai, “Tôi nghĩ, điều này ngài nên đi hỏi cậu nhà thì hơn. Hôm nay tôi tới đây chỉ là muốn thông qua ngài cho cậu ấy một lời khuyên, làm việc gì cũng nên lưu cho mình một đường lui. Còn nếu không để lại đường lui cho mình thì cũng nên làm sạch sẽ một chút, đừng để người ta tóm được đuôi mình.”
Trương Viễn Sơn cau cau hàng lông mày đã điểm bạc, trầm giọng, “Sở tiên sinh quá lời, con của Trương Viễn Sơn tôi còn chưa đến lượt người ngoài dạy dỗ.”
“Đương nhiên rồi.” Sở Thiên Dương cười tiếp lời, “Cho nên hôm nay tôi tới chỉ là để chào hỏi, thuận tiện tặng mấy thứ này cho ngài.” Anh hất cằm, ý chỉ mấy tấm hình trông tay Trương Viễn Sơn, “Nếu không phải vì kính trọng ngài, mấy tấm hình này đã xuất hiện trên trang bìa các tạp chí giải trí ngày hôm nay rồi.”
“Anh muốn tôi làm gì?”
Sở Thiên Dương lắc đầu, “Không phải tôi muốn ngài làm gì mà là Trương lão cũng biết nên làm thế nào rồi đi? Đương nhiên, tối thiểu, tôi mong từ này về sau cậu nhà sẽ không gây phiền phức gì cho Tô Thần nữa. Lần này có thể coi là một hiểu lầm nho nhỏ, nhưng nếu có lần sau, tôi không dám bảo đảm có thể nể mặt ngài lần nữa.”
Ánh mắt Trương Viễn Sơn trong giây lát trở nên sắc bén, Sở Thiên Dương lại tựa hồ không cảm thụ bất cứ một áp lực nào, vẫn nhàn nhã uống trà. Thực ra, lúc này chỉ có mình Sở Thiên Dương biết Trương Viễn Sơn đang gây cho anh áp lực lớn đến đâu.
Yên lặng một lát, Trương Viễn Sơn mở miệng, “Ý tốt của Sở tiên sinh tôi xin nhận. Đương nhiên, tôi cũng cam đoan, sau này con tôi sẽ không gây bất luận rắc rối gì cho anh và Tô Thần nữa.”
Nghe được những lời đó của Trương Viễn Sơn, Sở Thiên Dương ngầm thở phào một hơi, cười nói, “Vậy tôi xin cảm ơn Trương lão trước.” dứt lời, lại nhìn đồng hồ trên tay, anh nói, “Thời gian không còn sớm, tôi xin phép cáo từ.”
“Ừm” Trương Viễn Sơn gật đầu, “Sở tiên sinh, tôi và ông nội anh từng có dịp gặp mặt một lần, anh bây giờ tuyệt không thua kém ông ấy năm đó, bỏ qua một bên những chuyện này, tôi rất tán thưởng khả năng của anh, sau này, mong chúng ta có cơ hội hợp tác.”
“Đó là đương nhiên.” Sở Thiên Dương cười gật đầu, sau đó đẩy cửa bước ra ngoài.
Cửa phòng vừa đóng lại, sắc mặt Trương Viễn Sơn nháy mắt trở nên khó coi, ông nắm chặt mấy tấm hình trong tay, hai mắt như muốn bốc hỏa. Từ quân đội đến thương giới, chưa có người nào dám uy hiếp ông như thế!
Sở Thiên Dương đi ra cổng, đúng lúc gặp Trương Trọng Bình dẫn theo Trương Thư Bình tiến đến, ba người giáp mặt, Sở Thiên Dương cười gật đầu chào Trương Trọng Bình, anh ta cũng mỉm cười nho nhã đáp lại, mà Trương Thư Bình thoáng nhíu nhíu mày.
Ra khỏi cổng nhà họ Trương, mở cửa xe, Sở Thiên Dương quay đầu nhìn lại một lần, quả nhiên, Trương Viễn Sơn danh bất hư truyền, Trương Trọng Bình cũng được coi là thanh niên tài tuấn, có điều con út ông ta đúng như Tô Thần nói, chỉ là một đứa nhỏ không chịu lớn lên. Thế mà đứa nhỏ này đã học được cách hại người rồi đây. Nghĩ đến đó, đôi mắt xanh lam thoáng tối lại, anh ngồi vào xe liền nổ máy phóng đi.
Hẳn là hôm nay nhà họ Trương sẽ có trò hay đây, tiếc là không thể xem tường thuật trực tiếp.
Trương Trọng Bình và Trương Thư Bình cười cười nói nói cùng bước vào nhà, mới tới phòng khách đã thấy Trương Viễn Sơn vẻ mặt nặng nề ngồi ở sa lon, trên bàn còn đặt một cái roi ngựa đen bóng. Trầm Lan ngồi bên cạnh, vẻ mặt căng thẳng, thấy hai anh em bước vào, mở miệng định nói gì đã bị Trương Viễn Sơn trừng mắt, sợ hãi không dám lên tiếng.
“Ba?” Trương Trọng Bình thăm dò hỏi, “Có chuyện gì thế ạ?”
Trương Viễn Sơn không trả lời mà đứng lên, cầm roi đi đến trước mặt Trương Thư Bình, “Nghiệt tử, quì xuống cho tao!”
“Viễn Sơn?!” Trầm Lan vội đứng lên nắm cánh tay ông, “Có chuyện gì từ từ nói, không chừng là hiểu lầm cũng nên!”
“Cút!” Trương Viễn Sơn hất tay bà ra, hung hăng quất một roi xuống nền nhà, trừng mắt quát, “Nghiệt tử! Quì xuống cho tao!”
“Ba?” Trương Trọng Bình không rõ chuyện gì khiến ba anh tức giận đến thế, lại nhìn sang Trương Thư Bình đã sợ ngây ra, hỏi, “Thực ra là có chuyện gì?”
“Chuyện gì à?” Trương Viễn Sơn quay sang cầm mấy tấm ảnh trên bàn, ném vào mặt Trương Thư Bình, tấm ảnh lướt qua mặt vẽ nên mấy vệt máu, “Xem đi!”
Trương Trọng Bình nhặt lên, xem mấy tấm, sắc mặt cũng trở nên khó coi, anh không biết đứa em này của anh lại ôm thứ tình cảm ấy với mình.
Trương Thư Bình cũng nhìn thấy mấy tấm ảnh ấy, mặt lập tức tái nhợt, hai đầu gối mềm nhũn, quì sụp xuống đất.
Trương Viễn Sơn trông thấy hình dạng của y lúc này thì càng tức giận hơn, con ông, vốn nên đội trời đạp đất, cho dù làm sai cũng không nên nhu nhược như vậy! Nghĩ tới đây, roi trên tay ông liền quất xuống một nhát, chiếc áo trắng trên người Trương Thư Bình lập tức hiện một vệt máu.
Trầm Lan hét lên một tiếng, nhào tới ôm lấy con trai, “Viễn Sơn, con còn nhỏ, có chuyện gì từ từ nói a! Ông không thể chỉ dựa vào mấy tấm hình đã kết tội con!”
“Nhỏ?!” Trương Viễn Sơn hừ một tiếng, “Năm nay nó 21 rồi! Còn nhỏ à? Nhỏ mà dám có ý nghĩ này với anh ruột?! Nó còn không bằng súc sinh!”
Nói xong, lại một roi đi xuống, bởi Trầm Lan chắn trên người Trương Thư Bình nên roi này quất thẳng lên bà ta, lập tức gương mặt trang điểm cầu kì đã ướt mồ hôi lạnh.
“Mẹ!” Trương Thư Bình ôm chầm lấy Trầm Lan, kêu một tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Trương Trọng Bình, thấy vẻ mặt anh lạnh lẽo nhìn mình, trên đó, rõ ràng còn mang theo chán ghét. Nháy mắt, Trương Thư Bình cảm thấy cả thế giới của mình sụp đổ, “Anh hai!”
“Đừng gọi tôi là anh!” Trương Trọng Bình lạnh lùng nói, “Tôi không có đứa em như cậu.”
Thấy những tấm hình kia, Trương Trọng Bình vừa thấy ghê tởm vừa giật mình, chỉ nghĩ đến em trai lại mang thứ tình cảm ấy với mình, anh liền có cảm giác như có một con rắn lạnh lẽo trơn trượt vừa lướt qua người, anh không muốn nhìn thấy cậu ta nữa. Nhưng những tấm hình này ba làm sao mà có? Đột nhiên, anh nhớ đến nụ cười đầy ẩn ý của Sở Thiên Dương, tựa như có một tia sáng lóe qua óc anh. Có điều không thể để ba đánh tiếp, bằng không thực sự sẽ có tai nạn chết người mất. Hiện tại không như 20 năm trước, cho dù là Trương Viễn Sơn, gây ra án mạng cũng khó lòng thu xếp ổn thỏa.
Nắm ngọn roi đang vung xuống trên tay ba mình, Trương Trọng Bình nói, “Ba, đừng đánh nữa. Tấm hình này là Sở Thiên Dương đưa cho ba?”
Trương Viễn Sơn giật mấy cái không được, quay sang, “Thằng hai, bỏ tay ra, để ta đánh chết súc sinh này!”
“Ba!”
Vừa lúc đó, Trương Tấn Bình bước vào, thấy cảnh tượng ngổn ngang như vậy, kinh ngạc kêu lên, “Sao thế ạ?” Sau đó thấy mấy tấm hình rơi lả tả trên đất, anh nhặt lên nhìn thoáng qua, lông mày lập tức nhíu lại, “Ba, ảnh này ở đâu ra?”
Trương Viễn Sơn hừ một tiếng, Trương Trọng Bình vẫn đang nắm chặt tay ông, thấy roi không thể quất được nữa bèn ném xuống đất, ngồi phịch lên sô pha, “Ảnh chụp là Sở Thiên Dương đưa cho ta! Các anh hỏi xem tên súc sinh kia đã làm gì?”
Trương Trọng Bình không định lên tiếng, Trương Thư Bình đi tới, không kêu Trương Thư Bình đứng lên, chỉ lạnh lùng hỏi, “Thư Bình, em đã làm gì?”
“Không, không có gì.” Ánh mắt Trương Thư Bình thoáng lóe lên, ấp úng phủ nhận, Trầm Lan lại mở miệng kêu lên, “Viễn Sơn, chỉ vì mấy tấm hình này mà ông đã kết tội con a? Nó là con ruột ông cơ mà, vì người ngoài nói vài câu lại nỡ lòng làm như vậy?” nói xong lại khóc rấm rứt.
Trương Tấn Bình chán ghét liếc bà ta một cái, “Thư Bình, em nói thật anh nghe, em đã gây ra chuyện gì?”
Trương Thư Bình từ nhỏ đã sợ người anh này, dù anh ta luôn ôn hòa với y nhưng vẫn khiến y cảm nhận được phía sau nụ cười ấy là cái gì đó khiến y sợ hãi. Hôm nay bị anh tra hỏi, lại quay sang nhìn, chỉ thấy Trương Viễn Sơn trầm mặt nặng nề, Trương Trọng Bình lại không buồn liếc y một cái, biết mình không dấu được, nếu lúc này khai rõ ràng có lẽ còn tốt hơn sau này bọn họ nghe được từ người khác. Trương Thư Bình cắn môi, đem mọi chuyện đã làm đều nói rõ, bao quát từ chuyện lấy phim từ Ammi đi rửa đến chuyện viết thư nặc danh tới trường học của Tô Thần.
Y vừa nói xong, trong phòng trầm mặc vài giây, Trương Viễn Sơn nhảy dựng lên mắng, “Nghiệt tử, mày có đầu óc không? Loại chuyện âm hiểm như vậy mày cũng làm được?! Biết thế này, lúc mày mới sinh ra tao nên bóp chết mày luôn!”
Trương Trọng Bình thấy mặt Trương Viễn Sơn đã bắt đầu đỏ gay, vội vã ấn ông ngồi xuống ghế, “Ba, ba đừng nóng.”
Trương Tấn Bình nghe xong, nhìn Trầm Lan đã ngây người, mở miệng hỏi, “Thư Bình, sao cậu dám làm ra loại chuyện như thế này? Tô Thần đã đính hôn với Sở Thiên Dương, chắc Trọng Bình cũng đã nói cho cậu, mà cậu ta cũng đâu có gây cản trở gì cho cậu. Cậu cũng biết Tô Thần là một cậu bé biết cố gắng vươn lên như thế nào? Một mình cậu ta chăm sóc cha già gãy chân, tạo dựng sự nghiệp. Ba cũng tán thưởng cậu ta không ít lần. Cậu làm như vậy là trực tiếp hủy tương lai của Tô Thần, cậu có nghĩ đến không?”
Trương Thư Bình chỉ ngây người nhìn mặt đất, “Em không định, em không muốn hại cậu ta! Em chỉ muốn cho cậu ta không thể ở lại Bắc Kinh nữa! Em chỉ muốn làm cậu ta rời đi thôi!”
“Cho nên, cậu dán lá thư đó ở trường Tô Thần? Muốn cậu ta bị đuổi học?”
Trương Thư Bình cúi đầu, không nói thêm gì.
Trương Tấn Bình thở dài một hơi, “Thư Bình, sao cậu ấu trĩ thế? Cậu biết Sở Thiên Dương là ai không? Nếu không phải anh ta nể mặt ba, hôm nay cậu không phải chỉ ăn vài roi là xong việc đâu.”
“Em …”
Trương Thư Bình há miệng định nói gì, lại bị Trầm Lan kéo lại, không lên tiếng nữa.
Trầm Lan cúi đầu suy nghĩ một chút, mở miệng, “Viễn Sơn, tôi biết lần này con làm sai, nhưng ông cũng không thể vì chút việc nhỏ này mà trách con a.” Nói đến đó, vết thương trên người lại khiến bà ta đau rút, Trương Thư Bình khẩn trương nhìn bà, bà vỗ vỗ cánh tay con trấn an, tiếp tục, “Hơn nữa, Thư Bình còn nhỏ, nếu quả thực có ý gì đó với Trọng Bình thì cũng chưa chắc mọi sai lầm đều do nó. Nếu không có ai đưa ra ám chỉ gì, tôi không tin Thư Bình sẽ sinh ra loại suy nghĩ này.”
Trầm Lan nói xong, nhìn sang Trương Trọng Bình, trên mặt treo nụ cười khinh miệt, vì Thư Bình, bà quyết tâm trở mặt. Nếu chuyện hôm nay không thể cho qua, vậy ai cũng đừng nghĩ sống thoải mái nữa!
Nghe Trầm Lan nói vậy, Trương Trọng Bình không thèm liếc bà lấy một cái, nhàn nhạt mở miệng, “Lời này của ngài có ý gì, có thể nói rõ hơn không ạ?”
Trương Tấn Bình lắc đầu, xem ra lần này Trọng Bình thực sự tức giận, việc này anh không định nhúng tay, có hậu quả gì cứ để mẹ con họ gánh chịu thôi.
Trương Viễn Sơn hít sâu mấy hơi, lấy lại bình tĩnh, nghe Trầm Lan nói xong cũng không lập tức nhảy dựng lên mà chỉ lạnh lùng mở miệng, “Ngày mai, hai mẹ con các người lập tức về Úc ngay, trong khi tôi còn sống thì đừng có trở về đây, tôi không muốn nhìn thấy các người nữa.”
“Viễn Sơn?!”
“Ba?!”
Trầm Lan và Trương Thư Bình đều kêu lên thất thanh, Trương Viễn Sơn vẫn tiếp tục, “Về phần sinh hoạt phí, tôi sẽ tiếp tục cho các người, Trầm Lan, toàn bộ cổ phần ở xưởng đóng tàu của bà sẽ chuyển nhượng sang tên Trọng Bình, sau này sản nghiệp trong nhà không cho phép bà nhúng tay vào nữa. Thư Bình, từ nay về sau mày không còn mang họ Trương nữa. Tấn Bình, chuyện xưởng đóng tàu anh giúp Trọng Bình xử lí. Trọng Bình, chuyện hộ tịch anh đi làm đi, càng nhanh càng tốt.”
“Vâng, thưa ba.”
Trương Viễn Sơn nói xong, không nhìn mẹ con Trầm Lan thêm một lần nào nữa, bước thẳng lên lầu, Trương Tấn Bình và Trương Trọng Bình cũng tản đi làm chuyện đã được giao, phòng khách chỉ còn lại Trầm Lan thất thanh khóc, Trương Thư Bình đờ đẫn ngồi trên đất cùng chiếc roi đen thùi bị quẳng xuống nằm chơ vơ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook