Trùng Sinh Chi Kế Mẫu
-
Chương 13
Tác giả: Thập Nhất Bà Bà
Như Lan nắm tay Nhược Nguyệt Vân, dẫn nàng đến trước mặt Nhược Hi Thái cùng Bạch Chu Ngọc. Theo tục lệ phải lạy phụ mẫu trước khi xuất giá, nàng mặc dù không muốn nhưng cũng phải thi lễ.
Nhược Hi Thái nào có chú ý đến nàng, lão chỉ tùy tiện phất tay một cái xem như đã xong. Riêng Bạch Chu Ngọc thì đặc biệt ân cần tiến lại gần nàng.
Bề ngoài là giúp nàng chỉnh khăn hỉ, nhưng thực chất chính là muốn cảnh cáo nàng, "Ngươi tốt nhất nên biết điều, đừng bêu xấu cái danh tiếng Nhược gia này!"
Nhược Nguyệt Vân cười tươi đến cùng cực: "Nữ nhi tuân lệnh mẫu thân."
Bạch Chu Ngọc hài lòng ra mặt, ra hiệu cho Như Lan dẫn nàng lên kiệu hoa.
Thương Hàn cùng Thương Vũ, Thương Phong, Thương Dạ cúi người chào biệt, sau đó xoay người, lên ngựa rời đi cùng chiếc kiệu tân nương.
Thương phủ -----
Mặc dù là cưới vợ cho người đã chết nhưng lễ thành thân của Thương gia không hề xoàng xĩnh một chút nào. Cả một phủ đệ trang hoàng lộng lẫy sắc thắm, đông đảo khách đến dự. Đây xem như là không bạc đãi với kẻ xấu xí vô dụng như nàng. Nhược Nguyệt Vân không khỏi cảm thấy cảm động trong lòng.
Là trưởng tử Thương gia, Thương Hàn phải thay phụ thân bái đường với di nương. Vì thế mà ngay sau khi trở về phủ, hắn đã được gia nhân nhanh chóng thay cho mình hỉ bào đỏ thẫm.
"Nhất bái thiên địa."
"Nhị bái cao đường."
"Phu thê giao bái."
Không biết có phải là do lần đầu tiên bái đường hay không mà cả Thương Hàn lẫn Nhược Nguyệt Vân đều cảm thấy bồn chồn trong lòng. Tuy đây là thay mặt cha, nhưng Thương Hàn lại có cảm giác hệt như chính mình thành thân. Nhìn thấy tân nương ôn nhu, ưu nhã, hắn liền sinh ra hảo cảm.
"Di nương, nghi thức đã xong." Giọng nói bất giác dịu dàng đến khó tin, Nhược Nguyệt Vân nghe thấy không khỏi đỏ mặt. Nàng nhẹ nhàng gật đầu đáp lại, sau đó được nô tì trong phủ dẫn về tẩm phòng.
"Đại ca, hiếm thấy huynh ôn nhu như thế, phải chăng là đã có tư tâm với di nương rồi?" Thương Dạ bất thình lình xuất hiện ở phía sau Thương Hàn, lời nói cợt nhã bông đùa của hắn khiến cho Thương Hàn phi thường tức giận.
"Đừng nghĩ ta sẽ không đánh đệ!"
Thương Dạ bĩu môi ủy khuất, "Nha, đệ chỉ nói đùa thôi huynh có cần hung dữ như thế không?"
Thương Hàn trừng mắt nhìn hắn thay cho câu trả lời. Thương Dạ ngoan ngoãn cụp tai hồ ly lại, hừ mũi chạy thẳng về phòng.
Nhược Nguyệt Vân vừa đến tẩm phòng của mình thì liền đưa tay muốn cởi bỏ khăn hỉ cùng mũ phượng. Thấy thế Uyên nhi liền nói:
"Phu nhân, đây là việc của nô tì, vẫn nên để nô tì làm."
Nàng buông tay xuống, để mặc cho Uyên nhi giúp mình. Khi khăn hỉ được cởi ra, một gương mặt khuynh thành đột ngột xuất hiện trong mắt của Uyên nhi, khiến cho nàng ta không khỏi giật mình.
"Này,...... "
Nhược Nguyệt Vân đưa ngón tay trỏ của mình lên miệng, ý bảo Uyên nhi im lặng, "Chính là ta, Nhược Nguyệt Vân."
Uyên nhi đỏ mặt cúi đầu, lúc sau lại ngước lên nhìn triệt để từ đầu đến chân: "Nhưng mà phu nhân thật đẹp, không giống với lời đồn."
Nhược Nguyệt Vân cười khẽ, nhịn không được bịu cái má phúng phính ửng hồng của Uyên nhi: "Lời đồn đáng tin hay sao?"
Uyên nhi mím môi suy nghĩ trong chốc lát rồi trả lời: "Không đáng tin!"
Nàng gật đầu hài lòng: "Tốt!"
Uyên nhi nhoẻn miệng cười, tiếp tục giúp nàng tháo mũ phượng xuống, mái tóc đen dài nhất thời không gì ngăn cản nên đổ xuống như thác.
Uyên nhi nhìn đến ngất ngây, quên mất việc đang làm trong tay.
"Ngươi tên là gì nhỉ?" Nhược Nguyệt Vân đột nhiên hỏi.
Uyên nhi tạm thời hồi phục tinh thần, vội trả lời nàng: "Nô tì là Uyên nhi, vừa tròn mười bốn tuổi. Đại thiếu gia phân phó nô tì làm tì nữ của phu nhân."
Nàng cười: "Tốt lắm. Uyên nhi, ta hỏi ngươi, ngươi phải trả lời thành thật."
Uyên nhi vừa giúp nàng thay y phục vừa gật đầu tuân lệnh.
"Tứ vị thiếu gia như thế nào?"
Động tác trên tay Uyên nhi có chút khựng lại, mắt tròn xoe nhìn nàng, giống như đang thắc mắc vì sao nàng lại hỏi như thế. Nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn trả lời:
"Đại thiếu gia bề ngoài tuy lạnh nhạt khó gần nhưng kì thực người rất tốt, hạ nhân làm sai việc người cũng không chửi mắng như những chủ tử khác. Nhị thiếu gia cũng như thế, chỉ là Uyên nhi không thích thói trăng hoa của người, có khi ba bốn ngày người không về nhà ngủ."
Nhược Nguyệt Vân gật đầu tán thành, rất giống với đánh giá của nàng. Thương Hàn kì thực rất dịu dàng, chỉ bằng lời nói lúc nãy cũng khiến nàng hài lòng. Còn về phần Thương Vũ, hắn quả thật cực kì háo sắc, chuyện xảy ra ở tẩm phòng vào ngày sinh thần của Nhược Hi Nhã nàng vẫn còn ghi nhớ, nhất định tìm thời cơ hảo hảo "báo đáp" hắn!
"Tam thiếu gia thì quá hoàn mỹ rồi, vừa ôn nhu nho nhã, vừa xinh đẹp tựa trích tiên, nô tì thích nhất chính là ngài ấy." Mắt to tròn của Uyên nhi phát ra hàng vạn tia lấp lánh, xem ra là cực kì mến mộ Thương Phong, thái độ hồn nhiên này khiến nàng một phen bật cười.
"Tứ thiếu gia thì cứ như tiểu hài tử ấy, ngài rất hay giở trò tinh nghịch trong phủ, khi gây ra chuyện thì lại trưng ra đôi mắt tròn ngập nước, làm cho mọi người không tài nào trách cứ được."
Như Lan nắm tay Nhược Nguyệt Vân, dẫn nàng đến trước mặt Nhược Hi Thái cùng Bạch Chu Ngọc. Theo tục lệ phải lạy phụ mẫu trước khi xuất giá, nàng mặc dù không muốn nhưng cũng phải thi lễ.
Nhược Hi Thái nào có chú ý đến nàng, lão chỉ tùy tiện phất tay một cái xem như đã xong. Riêng Bạch Chu Ngọc thì đặc biệt ân cần tiến lại gần nàng.
Bề ngoài là giúp nàng chỉnh khăn hỉ, nhưng thực chất chính là muốn cảnh cáo nàng, "Ngươi tốt nhất nên biết điều, đừng bêu xấu cái danh tiếng Nhược gia này!"
Nhược Nguyệt Vân cười tươi đến cùng cực: "Nữ nhi tuân lệnh mẫu thân."
Bạch Chu Ngọc hài lòng ra mặt, ra hiệu cho Như Lan dẫn nàng lên kiệu hoa.
Thương Hàn cùng Thương Vũ, Thương Phong, Thương Dạ cúi người chào biệt, sau đó xoay người, lên ngựa rời đi cùng chiếc kiệu tân nương.
Thương phủ -----
Mặc dù là cưới vợ cho người đã chết nhưng lễ thành thân của Thương gia không hề xoàng xĩnh một chút nào. Cả một phủ đệ trang hoàng lộng lẫy sắc thắm, đông đảo khách đến dự. Đây xem như là không bạc đãi với kẻ xấu xí vô dụng như nàng. Nhược Nguyệt Vân không khỏi cảm thấy cảm động trong lòng.
Là trưởng tử Thương gia, Thương Hàn phải thay phụ thân bái đường với di nương. Vì thế mà ngay sau khi trở về phủ, hắn đã được gia nhân nhanh chóng thay cho mình hỉ bào đỏ thẫm.
"Nhất bái thiên địa."
"Nhị bái cao đường."
"Phu thê giao bái."
Không biết có phải là do lần đầu tiên bái đường hay không mà cả Thương Hàn lẫn Nhược Nguyệt Vân đều cảm thấy bồn chồn trong lòng. Tuy đây là thay mặt cha, nhưng Thương Hàn lại có cảm giác hệt như chính mình thành thân. Nhìn thấy tân nương ôn nhu, ưu nhã, hắn liền sinh ra hảo cảm.
"Di nương, nghi thức đã xong." Giọng nói bất giác dịu dàng đến khó tin, Nhược Nguyệt Vân nghe thấy không khỏi đỏ mặt. Nàng nhẹ nhàng gật đầu đáp lại, sau đó được nô tì trong phủ dẫn về tẩm phòng.
"Đại ca, hiếm thấy huynh ôn nhu như thế, phải chăng là đã có tư tâm với di nương rồi?" Thương Dạ bất thình lình xuất hiện ở phía sau Thương Hàn, lời nói cợt nhã bông đùa của hắn khiến cho Thương Hàn phi thường tức giận.
"Đừng nghĩ ta sẽ không đánh đệ!"
Thương Dạ bĩu môi ủy khuất, "Nha, đệ chỉ nói đùa thôi huynh có cần hung dữ như thế không?"
Thương Hàn trừng mắt nhìn hắn thay cho câu trả lời. Thương Dạ ngoan ngoãn cụp tai hồ ly lại, hừ mũi chạy thẳng về phòng.
Nhược Nguyệt Vân vừa đến tẩm phòng của mình thì liền đưa tay muốn cởi bỏ khăn hỉ cùng mũ phượng. Thấy thế Uyên nhi liền nói:
"Phu nhân, đây là việc của nô tì, vẫn nên để nô tì làm."
Nàng buông tay xuống, để mặc cho Uyên nhi giúp mình. Khi khăn hỉ được cởi ra, một gương mặt khuynh thành đột ngột xuất hiện trong mắt của Uyên nhi, khiến cho nàng ta không khỏi giật mình.
"Này,...... "
Nhược Nguyệt Vân đưa ngón tay trỏ của mình lên miệng, ý bảo Uyên nhi im lặng, "Chính là ta, Nhược Nguyệt Vân."
Uyên nhi đỏ mặt cúi đầu, lúc sau lại ngước lên nhìn triệt để từ đầu đến chân: "Nhưng mà phu nhân thật đẹp, không giống với lời đồn."
Nhược Nguyệt Vân cười khẽ, nhịn không được bịu cái má phúng phính ửng hồng của Uyên nhi: "Lời đồn đáng tin hay sao?"
Uyên nhi mím môi suy nghĩ trong chốc lát rồi trả lời: "Không đáng tin!"
Nàng gật đầu hài lòng: "Tốt!"
Uyên nhi nhoẻn miệng cười, tiếp tục giúp nàng tháo mũ phượng xuống, mái tóc đen dài nhất thời không gì ngăn cản nên đổ xuống như thác.
Uyên nhi nhìn đến ngất ngây, quên mất việc đang làm trong tay.
"Ngươi tên là gì nhỉ?" Nhược Nguyệt Vân đột nhiên hỏi.
Uyên nhi tạm thời hồi phục tinh thần, vội trả lời nàng: "Nô tì là Uyên nhi, vừa tròn mười bốn tuổi. Đại thiếu gia phân phó nô tì làm tì nữ của phu nhân."
Nàng cười: "Tốt lắm. Uyên nhi, ta hỏi ngươi, ngươi phải trả lời thành thật."
Uyên nhi vừa giúp nàng thay y phục vừa gật đầu tuân lệnh.
"Tứ vị thiếu gia như thế nào?"
Động tác trên tay Uyên nhi có chút khựng lại, mắt tròn xoe nhìn nàng, giống như đang thắc mắc vì sao nàng lại hỏi như thế. Nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn trả lời:
"Đại thiếu gia bề ngoài tuy lạnh nhạt khó gần nhưng kì thực người rất tốt, hạ nhân làm sai việc người cũng không chửi mắng như những chủ tử khác. Nhị thiếu gia cũng như thế, chỉ là Uyên nhi không thích thói trăng hoa của người, có khi ba bốn ngày người không về nhà ngủ."
Nhược Nguyệt Vân gật đầu tán thành, rất giống với đánh giá của nàng. Thương Hàn kì thực rất dịu dàng, chỉ bằng lời nói lúc nãy cũng khiến nàng hài lòng. Còn về phần Thương Vũ, hắn quả thật cực kì háo sắc, chuyện xảy ra ở tẩm phòng vào ngày sinh thần của Nhược Hi Nhã nàng vẫn còn ghi nhớ, nhất định tìm thời cơ hảo hảo "báo đáp" hắn!
"Tam thiếu gia thì quá hoàn mỹ rồi, vừa ôn nhu nho nhã, vừa xinh đẹp tựa trích tiên, nô tì thích nhất chính là ngài ấy." Mắt to tròn của Uyên nhi phát ra hàng vạn tia lấp lánh, xem ra là cực kì mến mộ Thương Phong, thái độ hồn nhiên này khiến nàng một phen bật cười.
"Tứ thiếu gia thì cứ như tiểu hài tử ấy, ngài rất hay giở trò tinh nghịch trong phủ, khi gây ra chuyện thì lại trưng ra đôi mắt tròn ngập nước, làm cho mọi người không tài nào trách cứ được."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook