Tác giả: Thập Nhất Bà Bà

Khi đã rời khỏi nhà chính, Nhược Hi Nhã vội vàng chạy nhanh đến chặn trước mắt nàng.

"Tỷ tỷ, ngươi muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng tỏ vẻ vừa ý như thế chứ?"

Nhược Nguyệt Vân cười ấm áp: "Tỷ nào có tỏ vẻ a! Tỷ thật sự rất vui mà." Nàng nói xong liền cất bước chân, muốn rời đi càng nhanh càng tốt, để tránh rắc rối không đáng có.

Nhược Hi Nhã bất mãn nghiến răng ken két, mạnh bạo giật tóc nàng về phía sau, "Ngươi nói láo!"

Nhược Nguyệt Vân bị đau đớn tập kích bất ngờ, không khỏi tức giận trong lòng, mặc dù vậy nhưng nàng vẫn giữ vững thái độ bình tĩnh, an nhiên.

"Nhã nhi nghĩ xem, gả cho một người đã chết thì sẽ không cần phải mất ăn mất ngủ, nơm nớp lo sợ trượng phu sẽ có người khác. Nhưng mà gả cho bậc vương giả thì e là...... "

"Ý của ngươi là sao?" Nhược Hi Nhã trợn mắt, lực trong tay cũng tăng lên không ít.

Nàng cố nhịn đau trả lời: "Nhã nhi thứ cho tỷ nói thật, muội muốn trở thành nữ nhân duy nhất của vương gia là điều hoàn toàn không thể, biết đâu mai này ngài tìm được người ưu tú hơn thì sẽ bỏ rơi muội...."

Lời nói còn chưa nói xong thì Nhược Hi Nhã đã hung hăng tát mạnh vào tú nhan của nàng, khiến nàng choáng váng ngã phịch xuống đất.

"Ngươi câm miệng! Có tin bổn vương phi mang ngươi ra chém hay không?"

Nhược Nguyệt Vân cười lạnh, chưa chính thức thành hôn mà nàng ta đã lộng quyền như thế, sau này khi đã là vương phi thực thụ, chỉ sợ là tác oai tác oái không ai ngăn nổi.

Nàng kiên cường đứng dậy, tay ngọc nắm chặt đến mức nổi cả gân xanh, thế nhưng nàng cố gắng nhịn xuống, hạ thủ ngay bây giờ sẽ mang đến nhiều phiền phức không cần thiết.

Nghĩ thế nàng liền xoay người đi, mặc kệ ở phía sau lưng Nhược Hi Nhã lo lối như thế nào.

Trùng hợp hoàn toàn không chỉ ở bức thư cầu hôn, mà ngay cả hôn lễ cũng cùng tổ chức một lúc!

Từ sáng sớm Nhược phủ đã náo nhiệt vô cùng, gia nhân trong phủ chạy đến chạy lui để chuẩn bị đến mệt mỏi lả người. Tuy nhiên tất cả cũng chỉ là để chuẩn bị cho nhị tiểu thư - Nhược Hi Nhã.

Bạch Chu Ngọc đích thân trang điểm cho nàng ta. Gương mặt trắng nõn tú lệ được điểm tô tinh xảo, tựa như đóa hoa mẫu đơn xinh đẹp quyến rũ. Trên người vận giá y đỏ thẫm, càng tôn lên vóc dáng thướt tha động lòng người. Quả thật không hổ danh là đệ nhất mỹ nhân của Bạch Vân quốc.

Riêng nàng thì hoàn toàn ngược lại. Căn phòng nho nhỏ, lạnh lẽo nơi hậu viện Nhược phủ vẫn hiu quạnh như mọi ngày, không một ai đến giúp đỡ nàng, tất cả mọi việc đều do nàng tự thân làm.

Trước hôn lễ ba ngày Thương gia đã phái gia nhân đến mang cho nàng một chiếc giá y lộng lẫy, cùng với một chiếc mũ phượng trạm ngọc tinh tế. Nàng cực kì vừa ý với sự chu đáo này của Thương gia. Họ sớm biết nàng sẽ không được phụ mẫu chiếu cố.

Dung mạo của nàng đẹp tựa thiên tiên, không một chút son phấn, mái tóc dài vấn lên gọn gàng xinh đẹp, giá y trên người cực kì vừa vặn, đường cong cơ thể có lồi có lõm đầy quyến rũ. Màu đỏ thẫm của giá y tôn lên làn da trắng muốt như tuyết. Nhan sắc bậc này thật khiến cho người khác hít thở không thông!

Nhìn chính mình trong gương, nàng cực kì vừa lòng. Mặc dù không gả cho người mình yêu thương, thậm chí là một lão già đã qua đời, nhưng nàng vẫn cảm thấy hạnh phúc ngập tràn.

Có lẽ đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng nàng mặc giá y, ngoài vui sướng còn có chút đau xót. Nàng chỉ muốn được như bao nữ nhân khác, được gả cho nam nhân mình thích, sống một cuộc sống an nhàn, bình yên. Vậy mà ông trời bất công không muốn nàng được hưởng hạnh phúc.

Nhược phủ đang náo nhiệt thì một đoàn người xuất hiện, không gian đột nhiên tĩnh lặng đến đáng sợ.

"Bọn họ chính là tứ vị thiếu gia Thương gia sao? Quả nhiên bất phàm như lời đồn!"

"Chói mắt quá đi!"

"...... "

"...... "

Tiếng bàn tán của dân chúng trước cửa Nhược phủ không ngừng xôn xao, mỗi lúc một lớn, cả những vị khách hay gia nhân trong phủ cũng giống như thế.

"Nếu như nữ nhi của ta được gả cho một trong bốn người bọn họ thì thật sự là đại phúc rồi?" Vị quan ất lên tiếng.

"Tiếc là nhà ta không có nữ nhi." Quan giáp cũng nhỏ giọng nói lại.

"...... " 

Tiếng lao xao xung quanh cứ như thế càng lúc càng ồn ào.

Thương Hàn tiến vào nhà chính của Nhược phủ, chắp tay cúi người hành lễ, thanh âm lạnh nhạt trầm thấp rất mê người:

"Nhược Tể tướng, chúng ta đến để đón di nương."

Phía sau, Thương Vũ, Thương Phong, Thương Dạ cũng cúi người hành lễ, gia nhân đi theo cất bước lên giao ra hai mâm lễ vật thật to đên trước mặt Nhược Hi Thái.

Lão ta nhìn thấy vàng liền sáng rực hai mắt, cười ngoác miệng hài lòng: "Thương gia thật hào phóng a!"

Nhược Hi Nhã đã chuẩn bị xong tất cả, khi nghe tì nữ báo Thương gia đến, nàng ta liền quyết định lén chạy ra xem.

Nhìn thấy Thương Hàn vận hắc y oai phong, gương mặt góc cạnh hiện lên khí phách bất phàm. Thương Vũ hồng y rực rỡ diễm lệ, dung nhan xinh đẹp hơn cả nữ nhân, phong thái yêu mị đến cực điểm. Lại thêm Thương Phong vận bạch y tựa như trích tiên, khí chất tao nhã xuất trần. Còn có một Thương Dạ vận tử y huyền bí, phong phạm bất phàm. Nhược Hi Nhã không khỏi xao xuyến trong lòng, nếu như Cửu vương gia không có quyền thế hơn người thì nàng sớm đã chuyển dời mục tiêu lựa chọn sang bọn họ.

"Gia nhân đâu, mau đi gọi Nhược Nguyệt Vân đến! Nhanh lên!" Mắt Nhược Hi Thái vẫn không chịu dời khỏi hai mâm vàng trên tay người hầu, miệng thì quát lớn ra lệnh, nhìn thấy thế Thương Dạ không khỏi khúc khích cười.

Thương Phong huých tay vào người hắn, nhỏ giọng khiển trách, "Đệ cẩn trọng một chút đi."

Một lúc sau Như Lan nắm tay Nhược Nguyệt Vân bước ra ngoài. Tuy tân nương đã dùng khăn trùm đầu che mất dung mạo nhưng với vóc dáng mê người ấy, cùng với bàn tay ngọc ngà xinh đẹp để lộ ra ngoài thì không khỏi có người hít lấy một ngụm khí.

Thương Vũ cùng Thương Phong thoáng giật mình, cái bóng dáng này..... sao lại quen mắt đến thế?!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương