Trùng Sinh Báo Thù: Phúc Hắc Đích Nữ
-
Chương 126
Làm cho Chu Huyền Trữ tò mò chính là tại sao Hạ Trì Uyển lại dụng tâm làm cho Hạ Tử Hiên mua bằng được Son Phấn Đường.
Nếu là trả thù thứ đệ, Chu Huyền Trữ tự nhiên tin tưởng, nhưng trả thù đến mức này có phải là quá lớn rồi không? Nếu vỡ lỡ, thanh danh Hạ Tử Hiên chắc chắn không còn gì.
Càng khó hiểu hơn, nếu thanh danh tướng phủ có vấn đề, Hạ Trì Uyển không sợ sau này gả đi không tìm được nơi tốt hay sao?
“Nhưng đối với Thất Hoàng tử đây là chuyện tốt”
Lê Tự Chi thản nhiên đáp.
Hạ Bá Nhiên hiện tại tuy rằng trung lập, cũng không về phe hoàng tử nào, nhưng, ai nấy đều thấy được Hạ Bá Nhiên nhiên đang có ý định đem nữ nhi dâng cho Thái tử làm Vương phi.
Loại người như Hạ Bá Nhiên, gió chiều nào theo chiều nấy, chính là thứ mà hoàng gia ghét nhất.
Nếu Hạ Bá Nhiên không thể thành trợ lực cho Thất hoàng tử thì cũng không thể thành trợ lực cho bất kì ai.
Tự nhiên, hủy hoại mới là thượng sách.
Có điều Chu Huyền Trữ không ngờ người mình trợ giúp một tay dìm thuyền tướng phủ lại là đích nữ tướng phủ Hạ Trì Uyển.
“Đúng vậy, dù sao cũng là giúp đỡ, bổn hoàng tử cũng nên hoàn thành tâm nguyện cho Hạ Trì Uyển mới phải”
Hôm nay, Hạ Tử Hiên cùng trung niên nam tử kia lại đi tìm Lý Thế Xương, đến nơi mới phát hiện Son Phấn Đường xuất hiện thêm nhiều người khác.
Hạ Tử Hiên nhận ra bọn họ đều là phú thương thành công trong kinh thành, đại tửu lâu còn mở đến mấy cái.
Nếu nói, Son Phấn Đường có vấn đề, hắn trẻ người non dạ không nhìn ra chẳng lẽ đám lão hồ li này lại nhìn không ra?
Nghĩ như vậy, Hạ Tử Hiên càng quyết muốn mua bằng được Son Phấn Đường. Hạ Tử Hiên cùng Lý Thế Xương đàm phán vô cùng tốt, dù sao hắn cũng là người đến đầu tiên, còn mang theo vạn lượng ngân phiếu, vừa nhìn thấy, Lý Thế Xương trong lòng như nở hoa gật đầu đáp ứng.
Hạ Trì Uyển nghe nói, bởi vì Son Phấn Đường ngày càng nhiều người muốn mua lại, Hạ Tử Hiên sốt ruột, buổi trưa liền theo chân bằng hữu của hắn mượn về mười vạn lượng, buổi chiều liền mang theo bạc đến gặp Lý Thế Xương.
“Tiểu thư, người kia cầm bạc nghe theo lời tiểu thư đã đi rất xa rồi”
Vị nam tử chắn ngang Hạ Tử Hiên kia chính là do Hạ Trì Uyển an bài, hiện tại đương nhiên là thành công lui thân.
Nguyên bản, Triệu di nương đưa đồ vật, Hạ Trì Uyển không dám dùng loạn, Hạ Vũ Hân đến thăm, liền thuận theo mang tặng Hạ Vũ Hân một hộp.
Sau này, Hạ Trì Uyển kêu đại phu đến xem xét thành phần trong hộp phấn. Đại phu nói, phấn hương này không có vấn đề nhưng đây chính là son phấn bán chạy nhất Bách Hoa Hương, làm cho Hạ Trì Uyển nhớ tới đời trước có một việc đã xảy ra khiến cho kinh đô một phen náo loạn.
Lợ dụng hộp phấn hương nho nhỏ này, nhất tiễn song điêu, thu thập Hạ Phù Dung cùng Hạ Tử Hiên một lượt.
“Gần đây có chút buồn chán, không bằng đi ra ngoài giải sầu”
Hạ Trì Uyển bây giờ tâm tình vô cùng tốt, nàng muốn đi xem xem Hạ Tử Hiên đang cầm trong tay cái hố lửa Son Phấn Đường cười đến có bao nhiêu đắc ý.
Thạch Tâm cùng Bảo Cầm vội vàng chuẩn bị xe ngựa, cùng Hạ Trì Uyển xuất phủ.
Chủ tớ ba người an vị ở tửu lâu đối diện Son Phấn Đường, Hạ Trì Uyển dựa vào cửa sổ một bên uống trà, một bên nhàn nhã nhìn một cảnh rực rỡ của Hạ Tử Hiên.
Quả nhiên, ôm về một Son Phấn Đường, Hạ Tử Hiên liền khẩn cấp muốn hưởng qua tư vị làm lão bản.
Lúc Hạ Trì Uyển vô tình liếc nhìn về phía những người khác, con ngươi liền co rụt lại.
“Không phải ngươi nói hắn đã đi xa rồi sao?”
Hạ Trì Uyển chỉ vào một tên nam nhân đang lén lút quan sát Son Phấn Đường, người này đúng là Hạ Trì Uyển lấy bạc thuê đến trung niên phú thương.
“Nô tỳ...”
Thạch Tâm tự nhiên cũng thấy được nam tử vốn không nên xuất hiện ở đây.
Chính mắt nàng nhìn thấy nam nhân này đã rời khỏi kinh đô, nhưng không ngờ được nàng vừa quay đi nam nhân này đã quay trở lại.
“Tiểu thư, là nô tỳ làm việc bất lực.”
Thạch Tâm hiểu được nếu nam nhân này còn xuất hiện ở kinh thành, tiểu thư chắc chắn gặp bất lợi rất lớn.
“Ngươi đã biết sai, cũng biết chuộc sai thế nào chứ?”
Ánh mắt Hạ Trì Uyển trở nên lạnh lùng, nàng tức giận không chỉ vì Thạch Tâm mà còn bới chính mình.
Biết rõ lòng người khó dò, đời trước người người bên cạnh nàng đều là bọn dối trá. Loại người chỉ biết vì lợi ích bản thân như thế làm sao biết hai từ chữ tín viết thế nào chứ. Là do nàng lòng dạ đàn bà!
Hạ Trì Uyển trong mắt toát ra sát ý, phản bội nàng, nàng còn quan tâm hắn sống hay chết làm gì. Thạch Tâm hai mắt đỏ hồng, quỳ gối không dám hé môi.
Thạch Tâm hiểu được, người nọ dám phản bội tiểu thư, tuyệt không thể lưu.
Hạ Trì Uyển thở dài, “Chuyện này để ta giải quyết”
Thạch Tâm rốt cuộc vẫn còn thiện lương, chưa trải qua khổ sở như nàng, chữ giết không thể dễ dàng nói ra.
“Ngươi là người nào?” Bảo Cầm đột nhiên thấy có người muốn đến gần tiểu thư nhà mình vội đem người nọ ngăn cản.
Người nọ cúi đầu, dâng một mảnh góc áo, “xin hỏi vật này có phải của tiểu thư?”
Khi Hạ Trì Uyển nhìn đến mảnh góc áo, mắt lóe lên hàn quang.
“Bảo Cầm, nhận lấy”, Hạ Trì Uyển nhẹ nhàng phân phó Bảo Cầm.
Nghe vậy, Bảo Cầm tự nhiên không hề làm khó, nhận từ trong tay gã sai vặt mảnh góc áo gia cho Hạ Trì Uyển.
Hạ Trì Uyển xem xét, quả nhiên không sai, đây chính là góc áo mà vừa rồi nam tử kia mặc.
Sau khi nhìn thấy một góc mảnh áo bị nhiễm máu, Hạ Trì Uyển thoáng thả lỏng tâm tình, nhưng đồng thời cũng kinh ngạc không thôi.
Có người biết nàng thiết kế hãm hại Hạ Tử Hiên.
Giao cho nàng mảnh áo này chứng tỏ hắn muốn nói với nàng “Hắn” muốn giúp nàng giải quyết phiền toái.
Hạ Trì Uyển siết chặt mảnh áo trong tay, bí mật của mình bị người khác biết được, tư vị này thật không hề dễ chịu.
Nhưng theo như cách người nọ giúp nàng giải quyết phiền toái, đối phương tựa hồ cũng không có ác ý với nàng.
“Chúng ta trở về thôi” Nhìn thấy Hạ Tử Hiên khoa trương tiếp nhận cửa hàng, nàng lưu lại cũng không còn gì để xem.
“Dạ, tiểu thư” Bảo Cầm cùng Thạch Tâm mỗi người một bên hộ tống Hạ Trì Uyển về phủ.
Hạ Trì Uyển thản nhiên nói,”Quên chuyện ngày hôm nay đi, sau này cũng không cần nhắc tới nam nhân kia, hiểu được chưa?”
“Nô tỳ hiểu, tiểu thư” Thạch Tâm cùng Bảo Cầm cúi đầu, Thạch Tâm hiểu được nhiều chuyện còn Bảo Cầm thì vẫn có chút mơ hồ.
Bảo Cầm tự nhiên hiểu được địa vị mình không thể so với Thạch Tâm nhưng chỉ cần nàng an phận, tiểu thư chắc chắn cũng không thể bỏ rơi nàng.
Hạ Tử Hiên mở cửa hàng mới ngắn ngủi ba ngày đã kiếm được ba ngàn lượng bạc, mừng rỡ đến mặt mày hớn hở.
Hạ Tử Hiên tính toán sơ sơ, chỉ cần sau một trăm ngày hắn đã có thể bù được số tiền đã mượn.
Trong lúc đó, chẳng những Hạ Phù Dung trong phòng chất đầy Bách Hoa Hương mà ngay cả tiểu tỳ Thanh Hà cũng có thể dùng trăm lượng một hộp, Bách Hoa Hương.
Về phần các tiểu thư khác của tướng phủ, Hạ Tử Hiên cũng không phóng khoáng như vậy, mỗi người chỉ được tặng một hộp.
Nếu là trả thù thứ đệ, Chu Huyền Trữ tự nhiên tin tưởng, nhưng trả thù đến mức này có phải là quá lớn rồi không? Nếu vỡ lỡ, thanh danh Hạ Tử Hiên chắc chắn không còn gì.
Càng khó hiểu hơn, nếu thanh danh tướng phủ có vấn đề, Hạ Trì Uyển không sợ sau này gả đi không tìm được nơi tốt hay sao?
“Nhưng đối với Thất Hoàng tử đây là chuyện tốt”
Lê Tự Chi thản nhiên đáp.
Hạ Bá Nhiên hiện tại tuy rằng trung lập, cũng không về phe hoàng tử nào, nhưng, ai nấy đều thấy được Hạ Bá Nhiên nhiên đang có ý định đem nữ nhi dâng cho Thái tử làm Vương phi.
Loại người như Hạ Bá Nhiên, gió chiều nào theo chiều nấy, chính là thứ mà hoàng gia ghét nhất.
Nếu Hạ Bá Nhiên không thể thành trợ lực cho Thất hoàng tử thì cũng không thể thành trợ lực cho bất kì ai.
Tự nhiên, hủy hoại mới là thượng sách.
Có điều Chu Huyền Trữ không ngờ người mình trợ giúp một tay dìm thuyền tướng phủ lại là đích nữ tướng phủ Hạ Trì Uyển.
“Đúng vậy, dù sao cũng là giúp đỡ, bổn hoàng tử cũng nên hoàn thành tâm nguyện cho Hạ Trì Uyển mới phải”
Hôm nay, Hạ Tử Hiên cùng trung niên nam tử kia lại đi tìm Lý Thế Xương, đến nơi mới phát hiện Son Phấn Đường xuất hiện thêm nhiều người khác.
Hạ Tử Hiên nhận ra bọn họ đều là phú thương thành công trong kinh thành, đại tửu lâu còn mở đến mấy cái.
Nếu nói, Son Phấn Đường có vấn đề, hắn trẻ người non dạ không nhìn ra chẳng lẽ đám lão hồ li này lại nhìn không ra?
Nghĩ như vậy, Hạ Tử Hiên càng quyết muốn mua bằng được Son Phấn Đường. Hạ Tử Hiên cùng Lý Thế Xương đàm phán vô cùng tốt, dù sao hắn cũng là người đến đầu tiên, còn mang theo vạn lượng ngân phiếu, vừa nhìn thấy, Lý Thế Xương trong lòng như nở hoa gật đầu đáp ứng.
Hạ Trì Uyển nghe nói, bởi vì Son Phấn Đường ngày càng nhiều người muốn mua lại, Hạ Tử Hiên sốt ruột, buổi trưa liền theo chân bằng hữu của hắn mượn về mười vạn lượng, buổi chiều liền mang theo bạc đến gặp Lý Thế Xương.
“Tiểu thư, người kia cầm bạc nghe theo lời tiểu thư đã đi rất xa rồi”
Vị nam tử chắn ngang Hạ Tử Hiên kia chính là do Hạ Trì Uyển an bài, hiện tại đương nhiên là thành công lui thân.
Nguyên bản, Triệu di nương đưa đồ vật, Hạ Trì Uyển không dám dùng loạn, Hạ Vũ Hân đến thăm, liền thuận theo mang tặng Hạ Vũ Hân một hộp.
Sau này, Hạ Trì Uyển kêu đại phu đến xem xét thành phần trong hộp phấn. Đại phu nói, phấn hương này không có vấn đề nhưng đây chính là son phấn bán chạy nhất Bách Hoa Hương, làm cho Hạ Trì Uyển nhớ tới đời trước có một việc đã xảy ra khiến cho kinh đô một phen náo loạn.
Lợ dụng hộp phấn hương nho nhỏ này, nhất tiễn song điêu, thu thập Hạ Phù Dung cùng Hạ Tử Hiên một lượt.
“Gần đây có chút buồn chán, không bằng đi ra ngoài giải sầu”
Hạ Trì Uyển bây giờ tâm tình vô cùng tốt, nàng muốn đi xem xem Hạ Tử Hiên đang cầm trong tay cái hố lửa Son Phấn Đường cười đến có bao nhiêu đắc ý.
Thạch Tâm cùng Bảo Cầm vội vàng chuẩn bị xe ngựa, cùng Hạ Trì Uyển xuất phủ.
Chủ tớ ba người an vị ở tửu lâu đối diện Son Phấn Đường, Hạ Trì Uyển dựa vào cửa sổ một bên uống trà, một bên nhàn nhã nhìn một cảnh rực rỡ của Hạ Tử Hiên.
Quả nhiên, ôm về một Son Phấn Đường, Hạ Tử Hiên liền khẩn cấp muốn hưởng qua tư vị làm lão bản.
Lúc Hạ Trì Uyển vô tình liếc nhìn về phía những người khác, con ngươi liền co rụt lại.
“Không phải ngươi nói hắn đã đi xa rồi sao?”
Hạ Trì Uyển chỉ vào một tên nam nhân đang lén lút quan sát Son Phấn Đường, người này đúng là Hạ Trì Uyển lấy bạc thuê đến trung niên phú thương.
“Nô tỳ...”
Thạch Tâm tự nhiên cũng thấy được nam tử vốn không nên xuất hiện ở đây.
Chính mắt nàng nhìn thấy nam nhân này đã rời khỏi kinh đô, nhưng không ngờ được nàng vừa quay đi nam nhân này đã quay trở lại.
“Tiểu thư, là nô tỳ làm việc bất lực.”
Thạch Tâm hiểu được nếu nam nhân này còn xuất hiện ở kinh thành, tiểu thư chắc chắn gặp bất lợi rất lớn.
“Ngươi đã biết sai, cũng biết chuộc sai thế nào chứ?”
Ánh mắt Hạ Trì Uyển trở nên lạnh lùng, nàng tức giận không chỉ vì Thạch Tâm mà còn bới chính mình.
Biết rõ lòng người khó dò, đời trước người người bên cạnh nàng đều là bọn dối trá. Loại người chỉ biết vì lợi ích bản thân như thế làm sao biết hai từ chữ tín viết thế nào chứ. Là do nàng lòng dạ đàn bà!
Hạ Trì Uyển trong mắt toát ra sát ý, phản bội nàng, nàng còn quan tâm hắn sống hay chết làm gì. Thạch Tâm hai mắt đỏ hồng, quỳ gối không dám hé môi.
Thạch Tâm hiểu được, người nọ dám phản bội tiểu thư, tuyệt không thể lưu.
Hạ Trì Uyển thở dài, “Chuyện này để ta giải quyết”
Thạch Tâm rốt cuộc vẫn còn thiện lương, chưa trải qua khổ sở như nàng, chữ giết không thể dễ dàng nói ra.
“Ngươi là người nào?” Bảo Cầm đột nhiên thấy có người muốn đến gần tiểu thư nhà mình vội đem người nọ ngăn cản.
Người nọ cúi đầu, dâng một mảnh góc áo, “xin hỏi vật này có phải của tiểu thư?”
Khi Hạ Trì Uyển nhìn đến mảnh góc áo, mắt lóe lên hàn quang.
“Bảo Cầm, nhận lấy”, Hạ Trì Uyển nhẹ nhàng phân phó Bảo Cầm.
Nghe vậy, Bảo Cầm tự nhiên không hề làm khó, nhận từ trong tay gã sai vặt mảnh góc áo gia cho Hạ Trì Uyển.
Hạ Trì Uyển xem xét, quả nhiên không sai, đây chính là góc áo mà vừa rồi nam tử kia mặc.
Sau khi nhìn thấy một góc mảnh áo bị nhiễm máu, Hạ Trì Uyển thoáng thả lỏng tâm tình, nhưng đồng thời cũng kinh ngạc không thôi.
Có người biết nàng thiết kế hãm hại Hạ Tử Hiên.
Giao cho nàng mảnh áo này chứng tỏ hắn muốn nói với nàng “Hắn” muốn giúp nàng giải quyết phiền toái.
Hạ Trì Uyển siết chặt mảnh áo trong tay, bí mật của mình bị người khác biết được, tư vị này thật không hề dễ chịu.
Nhưng theo như cách người nọ giúp nàng giải quyết phiền toái, đối phương tựa hồ cũng không có ác ý với nàng.
“Chúng ta trở về thôi” Nhìn thấy Hạ Tử Hiên khoa trương tiếp nhận cửa hàng, nàng lưu lại cũng không còn gì để xem.
“Dạ, tiểu thư” Bảo Cầm cùng Thạch Tâm mỗi người một bên hộ tống Hạ Trì Uyển về phủ.
Hạ Trì Uyển thản nhiên nói,”Quên chuyện ngày hôm nay đi, sau này cũng không cần nhắc tới nam nhân kia, hiểu được chưa?”
“Nô tỳ hiểu, tiểu thư” Thạch Tâm cùng Bảo Cầm cúi đầu, Thạch Tâm hiểu được nhiều chuyện còn Bảo Cầm thì vẫn có chút mơ hồ.
Bảo Cầm tự nhiên hiểu được địa vị mình không thể so với Thạch Tâm nhưng chỉ cần nàng an phận, tiểu thư chắc chắn cũng không thể bỏ rơi nàng.
Hạ Tử Hiên mở cửa hàng mới ngắn ngủi ba ngày đã kiếm được ba ngàn lượng bạc, mừng rỡ đến mặt mày hớn hở.
Hạ Tử Hiên tính toán sơ sơ, chỉ cần sau một trăm ngày hắn đã có thể bù được số tiền đã mượn.
Trong lúc đó, chẳng những Hạ Phù Dung trong phòng chất đầy Bách Hoa Hương mà ngay cả tiểu tỳ Thanh Hà cũng có thể dùng trăm lượng một hộp, Bách Hoa Hương.
Về phần các tiểu thư khác của tướng phủ, Hạ Tử Hiên cũng không phóng khoáng như vậy, mỗi người chỉ được tặng một hộp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook