“Ở tướng phủ con không có chỗ dựa vào, đại tướng quân phủ thì càng không thể rồi”

Hạ Tử Hiên gấp gáp kêu, lúc trước Thu di nương đi đến tướng quân phủ, đại tướng quân phủ cũng không có cấp cho bà cái gì đâu.

Vân Thiên Độ mười dặm hồng trang, nhưng Thu di nương là tiện đường mang theo, kiệu nhỏ cũng là nâng từ cửa sau đi vào.

Thẳng đến khi Thu di nương chưởng quản tướng quân phủ bốn năm, mới tận dụng biện pháp lấy ra một phần thật nhỏ đồ cưới của Vân Thiên Độ.

Nếu như hắn có một cửa hàng kiếm ra bạc như vậy ở kinh đô, về sau bọn họ cũng không sợ lâm vào tình trạng khó khăn nữa.

Hắn cũng không cần vì mua hai hộp Bách Hoa Hương mà vốn riêng đều muốn đào ra.

Ai có thể ngờ tới, đường đường là Trưởng tử phủ Thừa tướng nhưng trên người cũng chỉ có mấy trăm lượng bạc mà thôi.

“Tử Hiên, ngươi nghe di nương nói, chuyện này người đừng nghĩ nữa”

Thu di nương mặc dù cảm thấy Son Phấn Đường quả thật khiến người ta mơ ước nhưng trên đời làm gì có chuyện tốt đẹp như thế. Các nàng hiện tại trong giai đoạn từng bước nguy nan, làm chuyện gì cũng phải mưu tính cẩn thận không thể có sơ sót.

Trước đó vài ngày Hạ Tử Hiên cùng Hạ Phù Dung đều bị làm cho mất mặt, Thu di nương tất nhiên càng phải cẩn thận.

“Di nương!”

Hạ Tử Hiên tức giận, hắn cảm thấy đây thật sự là một cơ hội tốt.

Nếu hắn mua được Son Phấn Đường, lại thêm thi đỗ khoa khảo, cha hắn chỉ cần nâng đỡ một chút, chính mình có bạc, hắn cần gì phải lo nghĩ tiền đồ sau này nữa.

“Tử Hiên, di nương sẽ không hại ngươi”

Thu di nương chính mình nếu không có khả năng làm phu nhân tướng quốc, Hạ Tử Hiên sẽ mãi mãi mang danh thứ xuất, vì thế, Hạ Tử Hiên mới mười ba tuổi đã lo lắng đến tiền đồ của chính mình. Tướng phủ cũng cùng phủ đại tướng quân hai bên đều không được, làm sao Thu di nương có thể không vội, không lo lắng.

“Nếu di nương đã không đồng ý, vậy coi như con chưa đề cập tới”

Di nương đương nhiên sẽ không hại hắn.

Nhưng di nương cũng không chịu giúp hắn.

Hắn đương nhiên cũng không nghĩ đem hi vọng đặt lên người Hạ Trì Uyển, mong chờ Hạ Trì Uyển phù chính cho di nương hắn, dẫn hắn qua lại nhiều hơn với phủ đại tướng quân.

Hắn thân là nam tử, càng muốn làm một nam tử đầu đội trời chân đạp đất (chắc hok z pa =]]]]~)

Hắn thực sự không tin, không nhờ vào nữ nhân hắn liền không thành đại sự!

Hạ Tử Hiên giận đùng đùng rời đi, tin tức này rất nhanh đã tới tai Hạ Trì Uyển 

Lúc Hạ Trì Uyển nghe Thạch Tâm báo cáo, một tay đang cầm sách dạy đánh cờ, một tay đang cầm quân cờ chuẩn bị hạ xuống. 

“Gừng càng già càng cay a!” (Câu này ta chém)

Hạ Trì Uyển than thở một câu, rốt cuộc vẫn là Thu di nương so với Hạ Tử Hiên thông minh hơn nhiều.

“Tiểu thư, ngài nghĩ đại thiếu gia có mắc mưu hay không?”

Thạch Tâm là tâm phúc của Hạ Trì Uyển, đương nhiên biết được kế hoạch này, trong chuyện này Thạch Tâm nhúng tay cũng không ít đâu.

“Lòng tham không đáy, dù sao Hạ Tử Hiên cũng chỉ mới mười ba tuổi mà thôi”

Hạ Trì Uyển nở nụ cười, trong mắt nàng Hạ Tử Hiên cùng Thanh Hà hiện tại cũng chỉ là đứa nhỏ mà thôi.

Nghe được lời nói của Hạ Trì Uyển, Thạch Tâm ngạc nhiên sau đó lắc đầu, tiểu thư bất quá lớn hơn đại thiếu gia mấy tuổi mà thôi, sao lại có thể nói chuyện giống như bà cụ non vậy.

Hạ Trì Uyển ở đây suy đoán, Hạ Tử Hiên rốt cuộc có mua lại Son Phấn Đường, ở một nơi khác cũng có người đang suy nghĩ ý muốn của Hạ Trì Uyển.

“Ngươi nói, cuối cùng Hạ Trì Uyển muốn làm gì?”

Hạ Trì Uyển phái người giả dạng phú thương Son Phấn Đường, thủ đoạn thật sự không thể nói là cao minh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương