Trùm Sủng, Chiến Thần Tiểu Cuồng Phi
-
Chương 12: Đại vương tức giận
Cung điện tọa lạc ở phía sau rừng núi, lộ ra từng miếng ngói bằng ngọc lưu ly, có một miếng ngói bằng ngọc lưu ly màu vàng kim, tựa như sóng biển màu vàng phía sau núi rừng, nguy nga lộng lẫy, xa hoa!
Bên ngoài Ngự Thư phòng, có đội thị vệ canh giữ nghiêm ngặt, tất cả mọi người hết sức cảnh giác dò xét bốn phía.
"Rầm ——"
Bỗng nhiên, trong điện phát ra một luồng âm thanh va chạm chói tai, âm thanh này giống như một vật kim loại nào đó tạo thành, âm thanh vô cùng sắc bén.
Nhóm người của đội thị vệ liền cảnh giác, người dẫn đầu muốn xông vào Ngự Thư phòng kiểm tra, lại đúng lúc từ bên trong tổng quản thái giám đi ra ngoài cản lại.
" Lâm công công, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Lâm công công vuốt mồ hôi trên trán, vẻ mặt e sợ rồi nói: "Trương thị vệ, bình tĩnh đừng nóng, bây giờ Đại vương đang nổi giận, các người cứ như vậy mà xông vào, cẩn thận ăn không hết."
Trong Ngự Thư phòng, nam tử đưa lưng về phía tầm mắt, bóng dáng cao lớn thẳng tắp đứng lên, hai tay của hắn chắp sau lưng, bàn tay siết thành nắm đấm, dường như đang cố nén cơn giận dữ.
Toàn thân nam tử kia là long bào vàng óng, đầu đội vương miện, phía trên vương miệng gắn một chuỗi báu vật trân châu óng ánh.
Giọng nói trầm thấp, kèm theo cơn giận giữ nồng nặc cuồn cuộn lao tới: "Bổn vương phái mười ngàn đại quân đi vây bắt một nhóm lính đánh thuê nho nhỏ, nhưng toàn quân lại bị diệt."
Nam tử càng nói càng phẫn nộ, đột nhiên hắn vừa quay đầu lại, hai tay chống lên trên bàn, gương mặt đó anh tuấn vạn phần, bởi vì cực kỳ tức giận, mà trở nên nhăn nheo.
Hắn chỉ vào người quỳ dưới đất, giọng lạnh lùng nói: "Các ngươi nói rõ cho bổn vương, đây rốt cuộc là chuyện gì?"
"Hồi... Hồi báo Đại vương, dựa theo kế hoạch ban đầu, chúng ta bao vây sào huyệt của nhóm lính đánh thuê quả thực là có thừa năng lực, vậy mà..." Nói tới đây, quỳ xuống dưới đất, tên tướng quân mặc áo giáp, vẻ mặt bỗng nhiên sợ hãi nói: "Bỗng nhiên xuất hiện một con nhóc, chẳng những nàng ta triệu hồi ra một con trăn khổng lồ đến tập kích quân ta, mà còn... mà còn ngông cuồng lấy đầu của Đại tướng quân chúng ta!"
Trác Nhiên lạnh nhạt quát: "Nói láo! "
Đột nhiên hắn tiến tới, hung hăng bóp chặt cổ của tên tướng quân, cả người tỏa ra hơi thở hung ác, mà đôi mắt đen nhánh kia, sát khí lại càng bức người.
"Thế giới này sao lại có thể có người triệu hồi được rắn, theo bổn vương suy đoán, các ngươi căn bản là lơ là nhiệm vụ." Trác Nhiên càng nói, sức lực bàn tay càng lớn, hắn nghiến răng lại mà nói: "Có con trăn lớn tấn công loài người, ngươi sao lại có thể lành lạnh mà còn sống, bổn vương hận nhất chính là người nói dối!"
"Đại vương tha mạng... Hu hu, Đại vương tha mạng!"
"Đại vương —— " thấy sức tay của hắn càng lúc càng lớn, một vị Phó tướng quân bên cạnh tướng quân kia, tiến tới quỳ, lo lắng nói: "Đại vương hãy khoan, lúc ấy thần cũng ở đó, quả thật thấy một con trăn khổng lồ tập kích quân ta, hơn nữa, thần đã hỏi thân phận của cô gái kia."
Trác Nhiên cau mày rậm lại, đột nhiên hắn buông lỏng bàn tay ra, lạnh lùng nhìn về phía Phó tướng quân bên cạnh, nói: "Nàng ta là ai?"
"Nàng ta gọi là Kiều Vô Song, thần còn hỏi nàng vì sao lại muốn giết Đại tướng quân của chúng ta, nàng lại nói về, lại nói về...." Nói tới đây, trên trán của tướng quân nhỏ một giọt mồ hôi lạnh, nhớ lại sự điên cuồng trong ánh mắt của nàng, cùng với hành động ngông cuồng, nhất thời sau lưng bắt đầu lạnh lẽo.
Nhìn bộ dáng Phó tướng quân khiếp đảm như vậy, Trác Nhiên cau mày lại, nói: Nói cái gì?"
Phó tướng quân nuốt nước miếng nói: "Nàng nói... Chẳng qua là vì thích đùa."
Chẳng qua là thích đùa!
Trác Nhiên nhếch môi mỏng, ánh sáng lạnh trong ánh mắt chớp lóe, bỗng nhiên cười lạnh nói: "Thích đùa, khà khà, thích đùa !"
Đại vương Trác Nhiên của Đông quốc, nổi tiếng là lạnh lùng thô bạo.
Hắn đăng cơ lúc mười hai tuổi, bởi vì tuổi quá nhỏ, cho nên mới để cho hoàng thúc Trác Lam nhiếp chính.
Bây giờ, hắn hai mươi hai tuổi, mười hai năm ròng rã trôi qua, hắn không còn là đứa trẻ ngu ngốc nữa, nhưng Trác Lam lại không chịu buông bỏ quyền hành, cũng mưu đồ muốn tạo phản.
Hắn muốn xuống tay với Trác Lam trước, cũng đã phái thủ lĩnh lính đánh thuê, Trương Tử Thạc đi ám sát hắn ta, kế hoạch thành công hoàn hảo, thế nhưng, hắn lại thầm muốn giết chết Trương Tử Thạc!
Hắn ta chẳng những muốn trộm ngọc tỷ của hắn, còn trộm cái kia....
So với ngọc tỷ thì danh sách quý giá hơn!
Danh sách kia, nếu để cho Đại vương nước khác nhìn thấy, thế giới này sẽ đối mặt với tai hoạ như thế nào?
Nghĩ đến đây, Trác Nhiên phát điên vô cùng, hắn hận không thể phái tất cả thuộc hạ, bắt Trương Tử Thạc tới để *thiên đao vạn quả!
(*Lóc từng miếng thịt)
Chẳng qua là hắn không ngờ tới, hắn phái quân đội đi bắt Trương Tử Thạc, toàn quân bị diệt không nói, lại bỗng nhiên còn xuất hiện một con nhóc, giết Đại tướng quân của hắn, lại nói ngông cuồng nói là chỉ thích đùa!
Bỗng nhiên Trác Nhiên cười lạnh nói: "Thật biết điều... "
Ngay lúc hắn đang lẩm bẩm, bỗng nhiên Lâm công công đi vào, giọng nhỏ nhẹ nói: "Khởi bẩm Đại vương, Cao Thừa tướng cầu kiến."
Cao Thừa tướng?
Trác Nhiên nhướng mày, lại lạnh lùng nói: "Tuyên vào."
Bên ngoài Ngự Thư phòng, có đội thị vệ canh giữ nghiêm ngặt, tất cả mọi người hết sức cảnh giác dò xét bốn phía.
"Rầm ——"
Bỗng nhiên, trong điện phát ra một luồng âm thanh va chạm chói tai, âm thanh này giống như một vật kim loại nào đó tạo thành, âm thanh vô cùng sắc bén.
Nhóm người của đội thị vệ liền cảnh giác, người dẫn đầu muốn xông vào Ngự Thư phòng kiểm tra, lại đúng lúc từ bên trong tổng quản thái giám đi ra ngoài cản lại.
" Lâm công công, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Lâm công công vuốt mồ hôi trên trán, vẻ mặt e sợ rồi nói: "Trương thị vệ, bình tĩnh đừng nóng, bây giờ Đại vương đang nổi giận, các người cứ như vậy mà xông vào, cẩn thận ăn không hết."
Trong Ngự Thư phòng, nam tử đưa lưng về phía tầm mắt, bóng dáng cao lớn thẳng tắp đứng lên, hai tay của hắn chắp sau lưng, bàn tay siết thành nắm đấm, dường như đang cố nén cơn giận dữ.
Toàn thân nam tử kia là long bào vàng óng, đầu đội vương miện, phía trên vương miệng gắn một chuỗi báu vật trân châu óng ánh.
Giọng nói trầm thấp, kèm theo cơn giận giữ nồng nặc cuồn cuộn lao tới: "Bổn vương phái mười ngàn đại quân đi vây bắt một nhóm lính đánh thuê nho nhỏ, nhưng toàn quân lại bị diệt."
Nam tử càng nói càng phẫn nộ, đột nhiên hắn vừa quay đầu lại, hai tay chống lên trên bàn, gương mặt đó anh tuấn vạn phần, bởi vì cực kỳ tức giận, mà trở nên nhăn nheo.
Hắn chỉ vào người quỳ dưới đất, giọng lạnh lùng nói: "Các ngươi nói rõ cho bổn vương, đây rốt cuộc là chuyện gì?"
"Hồi... Hồi báo Đại vương, dựa theo kế hoạch ban đầu, chúng ta bao vây sào huyệt của nhóm lính đánh thuê quả thực là có thừa năng lực, vậy mà..." Nói tới đây, quỳ xuống dưới đất, tên tướng quân mặc áo giáp, vẻ mặt bỗng nhiên sợ hãi nói: "Bỗng nhiên xuất hiện một con nhóc, chẳng những nàng ta triệu hồi ra một con trăn khổng lồ đến tập kích quân ta, mà còn... mà còn ngông cuồng lấy đầu của Đại tướng quân chúng ta!"
Trác Nhiên lạnh nhạt quát: "Nói láo! "
Đột nhiên hắn tiến tới, hung hăng bóp chặt cổ của tên tướng quân, cả người tỏa ra hơi thở hung ác, mà đôi mắt đen nhánh kia, sát khí lại càng bức người.
"Thế giới này sao lại có thể có người triệu hồi được rắn, theo bổn vương suy đoán, các ngươi căn bản là lơ là nhiệm vụ." Trác Nhiên càng nói, sức lực bàn tay càng lớn, hắn nghiến răng lại mà nói: "Có con trăn lớn tấn công loài người, ngươi sao lại có thể lành lạnh mà còn sống, bổn vương hận nhất chính là người nói dối!"
"Đại vương tha mạng... Hu hu, Đại vương tha mạng!"
"Đại vương —— " thấy sức tay của hắn càng lúc càng lớn, một vị Phó tướng quân bên cạnh tướng quân kia, tiến tới quỳ, lo lắng nói: "Đại vương hãy khoan, lúc ấy thần cũng ở đó, quả thật thấy một con trăn khổng lồ tập kích quân ta, hơn nữa, thần đã hỏi thân phận của cô gái kia."
Trác Nhiên cau mày rậm lại, đột nhiên hắn buông lỏng bàn tay ra, lạnh lùng nhìn về phía Phó tướng quân bên cạnh, nói: "Nàng ta là ai?"
"Nàng ta gọi là Kiều Vô Song, thần còn hỏi nàng vì sao lại muốn giết Đại tướng quân của chúng ta, nàng lại nói về, lại nói về...." Nói tới đây, trên trán của tướng quân nhỏ một giọt mồ hôi lạnh, nhớ lại sự điên cuồng trong ánh mắt của nàng, cùng với hành động ngông cuồng, nhất thời sau lưng bắt đầu lạnh lẽo.
Nhìn bộ dáng Phó tướng quân khiếp đảm như vậy, Trác Nhiên cau mày lại, nói: Nói cái gì?"
Phó tướng quân nuốt nước miếng nói: "Nàng nói... Chẳng qua là vì thích đùa."
Chẳng qua là thích đùa!
Trác Nhiên nhếch môi mỏng, ánh sáng lạnh trong ánh mắt chớp lóe, bỗng nhiên cười lạnh nói: "Thích đùa, khà khà, thích đùa !"
Đại vương Trác Nhiên của Đông quốc, nổi tiếng là lạnh lùng thô bạo.
Hắn đăng cơ lúc mười hai tuổi, bởi vì tuổi quá nhỏ, cho nên mới để cho hoàng thúc Trác Lam nhiếp chính.
Bây giờ, hắn hai mươi hai tuổi, mười hai năm ròng rã trôi qua, hắn không còn là đứa trẻ ngu ngốc nữa, nhưng Trác Lam lại không chịu buông bỏ quyền hành, cũng mưu đồ muốn tạo phản.
Hắn muốn xuống tay với Trác Lam trước, cũng đã phái thủ lĩnh lính đánh thuê, Trương Tử Thạc đi ám sát hắn ta, kế hoạch thành công hoàn hảo, thế nhưng, hắn lại thầm muốn giết chết Trương Tử Thạc!
Hắn ta chẳng những muốn trộm ngọc tỷ của hắn, còn trộm cái kia....
So với ngọc tỷ thì danh sách quý giá hơn!
Danh sách kia, nếu để cho Đại vương nước khác nhìn thấy, thế giới này sẽ đối mặt với tai hoạ như thế nào?
Nghĩ đến đây, Trác Nhiên phát điên vô cùng, hắn hận không thể phái tất cả thuộc hạ, bắt Trương Tử Thạc tới để *thiên đao vạn quả!
(*Lóc từng miếng thịt)
Chẳng qua là hắn không ngờ tới, hắn phái quân đội đi bắt Trương Tử Thạc, toàn quân bị diệt không nói, lại bỗng nhiên còn xuất hiện một con nhóc, giết Đại tướng quân của hắn, lại nói ngông cuồng nói là chỉ thích đùa!
Bỗng nhiên Trác Nhiên cười lạnh nói: "Thật biết điều... "
Ngay lúc hắn đang lẩm bẩm, bỗng nhiên Lâm công công đi vào, giọng nhỏ nhẹ nói: "Khởi bẩm Đại vương, Cao Thừa tướng cầu kiến."
Cao Thừa tướng?
Trác Nhiên nhướng mày, lại lạnh lùng nói: "Tuyên vào."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook