Trùm Sủng, Chiến Thần Tiểu Cuồng Phi
-
Chương 11: Cô gái điên cuồng ngang ngược
Ánh mắt của công tử áo trắng nhìn chăm chú vào con mèo hoang kia, trong đôi mắt đen láy sâu thẳm bùng lên ánh sáng nóng rực.
Dường như cảm nhận được đạo ánh sáng nóng rực kia, Kiều Vô Song vốn xách thủ cấp của Đại tướng quân lên, đột nhiên quay đầu lại, nhìn về nơi phát ra.
Tuy nhiên bên kia, trừ rừng cây rậm rạp ra, hoàn toàn không hề có ai...
Bên kia, gã sai vặt bên cạnh công tử áo trắng kinh sợ nói: "Chủ nhân, nguy rồi, nàng phát hiện ra chúng ta!"
"Đồ ngốc!" Công tử áo trắng lại gõ gõ đầu hắn, nói: "Chúng ta là ai, sao nàng có thể nhìn thấy được chứ!"
Đúng như theo lời của công tử áo trắng nói, Kiều Vô Song quả thật không nhìn thấy bóng dáng của bọn họ, chỉ là trong lòng có chút nghi ngờ cùng khó hiểu.
Ánh mắt nóng rực này, khiến cho cô nghĩ đến vị công tử thần bí chỉ gặp mặt một lần ở trong rừng kia.
Hình như hắn cũng dùng loại ánh mắt này để chăm chú nhìn vào mình...
Tuy Kiều Vô Song nghi ngờ, nhưng bây giờ không phải là lúc truy tìm nguồn gốc, bởi vì cô còn phải đi cứu lão Nhị và lão Tứ đang bị treo ngược ở trên cây, còn có 3000 hán tử bị nhốt trong thủy lao.
Không suy nghĩ nhiều nữa, cô đi đến nơi lão Nhị và lão Tứ bị treo.
Suốt dọc đường đi cô gặp không ít tiểu binh, bọn họ thấy trên tay cô xách đầu của Đại tướng quân thì sợ đến mức rối rít lui về phía sau.
Lão Nhị và lão Tứ bị treo ngược ở trên cây đã sớm phát hiện ra tiếng xao động, bởi vì bọn họ bị treo ngược ở thân cây quá lâu, sau khi bị phơi nắng một thời gian dài, khiến môi bọn họ trắng bệch, ánh mắt mơ hồ.
Khi bọn họ mở to hai mắt đã mông lung, một cái bóng mơ hồ đột nhiên đứng ở trước mặt bọn họ.
Hắn cố nén sự khó chịu, cảnh giác mở to hai mắt, nhìn rõ trước mắt, thì ra là một cô gái ăn mặc kỳ quái.
Lão Nhị cố gắng nhép nhép miệng, giọng nói thì khàn vô cùng: "Cô... là ai?"
Kiều Vô Song nhếch môi cười, dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi, chủy thủ trong tay lóe lên ánh sáng màu bạc, vừa vặn chiếu vào tròng mắt đen của lão Nhị và lão Tứ.
Lão nhị và lão Tứ chỉ cảm thấy ánh sáng bạc lóe lên, thân thể hai người không hề có dấu hiệu báo trước lập tức rơi từ trên trời xuống!
Đám tiểu binh có mặt ở đó đều rối rít kinh ngạc nói: "Không ổn, Hồ Chi Bình và Lục Phong được cứu rồi!"
Tuy có người sợ hãi, nhưng cũng cố lấy can đảm hỏi: "Cô là ai, tại sao cô lại giết Đại tướng quân của chúng tôi?"
Đồng dạng, sau khi lão Nhị Hồ Chi Bình và lão Tứ Lục Phong rớt xuống đất, hai người giúp đỡ lẫn nhau, gian nan đứng lên, cũng mang theo ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía cô.
"Cô nương, cô là..."
Kiều Vô Song không để ý đến sự khiếp sợ cùng nghi hoặc của bọn họ, chỉ nói: "Thủy lao ở đâu?"
Hai người Hồ Chi Bình và Lục Phong chỉ chỉ bên phải, Kiều Vô Song nhếch môi cười, không chút sợ hãi xách đầu của Đại tướng quân, nghênh ngang đi về phía thủy lao.
Lục Phong nhìn bóng lưng Kiều Vô Song, nghi ngờ hỏi: "Lão Nhị, nàng ấy là ai?"
Hồ Chi Bình nói: "Không biết, dù sao cũng không phải nhằm vào chúng ta mà tới."
Hai người đi theo Kiều Vô Song, tuy trên đường đi có không ít binh lính, nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy đầu người trên tay Kiều Vô Song thì không một ai dám lỗ mãng cả.
Cho nên, một đám người không tổ chức cùng nhau đi đến thủy lao, giải cứu thành công các huynh đệ bị nhốt trong thủy lao.
Khi bọn họ làm xong tất cả mọi người, cuối cùng binh lính của Đại tướng quân cũng có người dám tiến lên phía trước gặng hỏi.
Người đến thoạt nhìn là người có chút cấp bậc, sắc mặt hắn vẫn e ngại như cũ.
Dĩ nhiên, hắn e ngại, một nửa là vì sau lưng Kiều Vô Song có một con trăn khổng lồ, một nửa kia là, dường như con trăn này nghe theo lệnh của nàng.
Hắn cố nén sự sợ hãi trong lòng, nói ra tiếng, nhưng vẫn có chút run rẩy: "Rốt cuộc cô là ai, vì sao lại giết Tướng quân của chúng tôi?"
Kiều Vô Song nhếch môi cười, không nóng không lạnh nhưng lại khiến cho không khí chung quanh thoáng chốc hạ xuống tới 0 độ C.
"Kiều Vô Song." Cô chậm rãi nói: "Giết Tướng quân của các người, chỉ là muốn chơi đùa một chút mà thôi."
Mọi người rối rít lộ ra vẻ mặt khiếp sợ cùng không thể tin nổi ——
Cô dám nói, giết người chỉ là muốn chơi đùa!
Rốt cuộc tinh thần của cô có vấn đề, hay là...
Thực lực quá mức mạnh mẽ, cho nên mới dám điên cuồng ngang ngược như thế!
Dường như cảm nhận được đạo ánh sáng nóng rực kia, Kiều Vô Song vốn xách thủ cấp của Đại tướng quân lên, đột nhiên quay đầu lại, nhìn về nơi phát ra.
Tuy nhiên bên kia, trừ rừng cây rậm rạp ra, hoàn toàn không hề có ai...
Bên kia, gã sai vặt bên cạnh công tử áo trắng kinh sợ nói: "Chủ nhân, nguy rồi, nàng phát hiện ra chúng ta!"
"Đồ ngốc!" Công tử áo trắng lại gõ gõ đầu hắn, nói: "Chúng ta là ai, sao nàng có thể nhìn thấy được chứ!"
Đúng như theo lời của công tử áo trắng nói, Kiều Vô Song quả thật không nhìn thấy bóng dáng của bọn họ, chỉ là trong lòng có chút nghi ngờ cùng khó hiểu.
Ánh mắt nóng rực này, khiến cho cô nghĩ đến vị công tử thần bí chỉ gặp mặt một lần ở trong rừng kia.
Hình như hắn cũng dùng loại ánh mắt này để chăm chú nhìn vào mình...
Tuy Kiều Vô Song nghi ngờ, nhưng bây giờ không phải là lúc truy tìm nguồn gốc, bởi vì cô còn phải đi cứu lão Nhị và lão Tứ đang bị treo ngược ở trên cây, còn có 3000 hán tử bị nhốt trong thủy lao.
Không suy nghĩ nhiều nữa, cô đi đến nơi lão Nhị và lão Tứ bị treo.
Suốt dọc đường đi cô gặp không ít tiểu binh, bọn họ thấy trên tay cô xách đầu của Đại tướng quân thì sợ đến mức rối rít lui về phía sau.
Lão Nhị và lão Tứ bị treo ngược ở trên cây đã sớm phát hiện ra tiếng xao động, bởi vì bọn họ bị treo ngược ở thân cây quá lâu, sau khi bị phơi nắng một thời gian dài, khiến môi bọn họ trắng bệch, ánh mắt mơ hồ.
Khi bọn họ mở to hai mắt đã mông lung, một cái bóng mơ hồ đột nhiên đứng ở trước mặt bọn họ.
Hắn cố nén sự khó chịu, cảnh giác mở to hai mắt, nhìn rõ trước mắt, thì ra là một cô gái ăn mặc kỳ quái.
Lão Nhị cố gắng nhép nhép miệng, giọng nói thì khàn vô cùng: "Cô... là ai?"
Kiều Vô Song nhếch môi cười, dưới ánh sáng mặt trời chiếu rọi, chủy thủ trong tay lóe lên ánh sáng màu bạc, vừa vặn chiếu vào tròng mắt đen của lão Nhị và lão Tứ.
Lão nhị và lão Tứ chỉ cảm thấy ánh sáng bạc lóe lên, thân thể hai người không hề có dấu hiệu báo trước lập tức rơi từ trên trời xuống!
Đám tiểu binh có mặt ở đó đều rối rít kinh ngạc nói: "Không ổn, Hồ Chi Bình và Lục Phong được cứu rồi!"
Tuy có người sợ hãi, nhưng cũng cố lấy can đảm hỏi: "Cô là ai, tại sao cô lại giết Đại tướng quân của chúng tôi?"
Đồng dạng, sau khi lão Nhị Hồ Chi Bình và lão Tứ Lục Phong rớt xuống đất, hai người giúp đỡ lẫn nhau, gian nan đứng lên, cũng mang theo ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía cô.
"Cô nương, cô là..."
Kiều Vô Song không để ý đến sự khiếp sợ cùng nghi hoặc của bọn họ, chỉ nói: "Thủy lao ở đâu?"
Hai người Hồ Chi Bình và Lục Phong chỉ chỉ bên phải, Kiều Vô Song nhếch môi cười, không chút sợ hãi xách đầu của Đại tướng quân, nghênh ngang đi về phía thủy lao.
Lục Phong nhìn bóng lưng Kiều Vô Song, nghi ngờ hỏi: "Lão Nhị, nàng ấy là ai?"
Hồ Chi Bình nói: "Không biết, dù sao cũng không phải nhằm vào chúng ta mà tới."
Hai người đi theo Kiều Vô Song, tuy trên đường đi có không ít binh lính, nhưng chỉ cần vừa nhìn thấy đầu người trên tay Kiều Vô Song thì không một ai dám lỗ mãng cả.
Cho nên, một đám người không tổ chức cùng nhau đi đến thủy lao, giải cứu thành công các huynh đệ bị nhốt trong thủy lao.
Khi bọn họ làm xong tất cả mọi người, cuối cùng binh lính của Đại tướng quân cũng có người dám tiến lên phía trước gặng hỏi.
Người đến thoạt nhìn là người có chút cấp bậc, sắc mặt hắn vẫn e ngại như cũ.
Dĩ nhiên, hắn e ngại, một nửa là vì sau lưng Kiều Vô Song có một con trăn khổng lồ, một nửa kia là, dường như con trăn này nghe theo lệnh của nàng.
Hắn cố nén sự sợ hãi trong lòng, nói ra tiếng, nhưng vẫn có chút run rẩy: "Rốt cuộc cô là ai, vì sao lại giết Tướng quân của chúng tôi?"
Kiều Vô Song nhếch môi cười, không nóng không lạnh nhưng lại khiến cho không khí chung quanh thoáng chốc hạ xuống tới 0 độ C.
"Kiều Vô Song." Cô chậm rãi nói: "Giết Tướng quân của các người, chỉ là muốn chơi đùa một chút mà thôi."
Mọi người rối rít lộ ra vẻ mặt khiếp sợ cùng không thể tin nổi ——
Cô dám nói, giết người chỉ là muốn chơi đùa!
Rốt cuộc tinh thần của cô có vấn đề, hay là...
Thực lực quá mức mạnh mẽ, cho nên mới dám điên cuồng ngang ngược như thế!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook