Trọng Sinh Theo Đuổi Hạnh Phúc
-
Chương 89
Đến sáng hôm sau Diệp Vy mới tỉnh lại, cô nhìn xung quanh, thấy mình đang ở trong bệnh viện, cô muốn ngồi dậy nhưng cả người đau nhức khiến Diệp Vy phải nằm lại trên giường.
Diệp Vy ngước mắt lên nhìn trần nhà, đôi mắt có chút dại ra, cô nhớ mình đang đi ngoài đường thì bị ô tô va phải, nhưng trong đầu cô lại có thêm hình ảnh hai chiếc xe ô tô đâm nhau, và cô đã.... Chết!!!
Diệp Vy rên khẽ, cô co người lại, ôm lấy đầu đang đau nhức, từng ký ức xa lạ nhưng lại quen thuộc ùa vào trong đầu cô, như một thước phim chiếu đi chiếu lại khiến đầu cô đau như muốn vỡ ra.
Một lúc sau cơn đau vơi dần đi, tay Diệp Vy ôm đầu dần dần buông lỏng, hơi thở của cô có chút dồn dập, cô co người vào trong chăn, hiện tại cả người Diệp Vy phát lạnh đến đáng sợ.
Cô nhớ lại mọi chuyện kiếp trước, những đau khổ mà cô đã trải qua, thời gian đó là khoảng thời gian Diệp Vy sống không bằng chết, sự hận thù, đau lòng, day dứt cứ bủa vây xung quanh cô, từng chút một ăn mòn tâm trí cô, nó muốn ép cô phải phát điên.
Diệp Hàn.... Em trai của cô....
Diệp Vy càng rúc sâu vào trong chăn, cô ôm lấy chân, cả khuôn mặt như vùi vào đầu gối.
"Hàn..... Hàn... Diệp Hàn..." Diệp Vy vừa khóc vừa nghẹn ngào lẩm bẩm.
Khi Hàn Phong đẩy cửa vào thì thấy cảnh tượng như vậy, cô co người thành một đống ở trên giường, cả người run lên bần bần, cô nói gì đó anh nghe không rõ nhưng Hàn Phong nghe thấy tiếng nức nở của cô.
Hàn Phong đi nhanh đến bên giường, anh đặt hộp cơm lên bàn, vội vàng ôm lấy cô đang được quấn trong chiếc chăn, "Vy, em sao vậy?" Hàn Phong nhẹ nhàng để không chạm đến vết thương của cô, anh khẽ vén chăn lên, nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt và vẻ thương tâm đến tột cùng kia, anh nhíu chặt mày.
"Vy, anh ở đây, ngoan, không có việc gì." Hàn Phong khẽ vỗ lưng cô trấn an, anh không biết cô xảy ra chuyện gì nhưng chuyện đầu tiên là phải khiến cô bình tĩnh lại đã.
Diệp Vy nghe thấy giọng nói kia, giọng nói đã ám ảnh cô không biết đã bao lâu, mỗi lần cô nghe thấy nó, trong lòng cô lại dâng lên sự sợ hãi cùng căm hận, hận không thể giết chết chủ nhân của giọng nói này.
Diệp Vy dùng sức đẩy mạnh Hàn Phong ra, vì dùng lực nên vết thương bây giờ trở nên đau nhức, nhưng dường như Diệp Vy không cảm nhận được, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kia, khuôn mặt mà cả đời này cô không bao giờ quên.
Hàn Phong bị đẩy ra thì sững sờ có chút không hiểu, anh giơ tay lên định chạm vào má cô thì bị Diệp Vy gạt đi.
"Đừng chạm vào tôi." Giọng nói Diệp Vy lạnh buốt.
Đôi mắt Hàn Phong mờ mịt, anh không biết chuyện gì đã xảy ra, chẳng lẽ anh lại làm sai gì sao?
"Vy, Em...."
"Chị tỉnh rồi sao?" Một giọng nói vang lên cắt đứt lời của Hàn Phong.
Diệp Vy nghe thấy giọng nói này, cô khẽ run lên, Diệp Vy ngước nhìn người vừa mới bước vào, đôi mắt lập tức phủ kín sương mù.
Diệp Hàn thấy vậy hoảng sợ, cậu chạy vội đến gần cô.
"Chị, chị sao vậy? Có phải anh ta làm chuyện gì có lỗi với chị không? Chị nói cho em biết đi, em sẽ đánh chết anh ta." Diệp Hàn ngồi xổm bên giường cô, lo lắng hỏi.
Diệp Vy không nói gì, nước mắt không ngừng rơi xuống, cô đưa tay lên chạm vào má Diệp Hàn, thấy cậu đang ở trước mặt cô, hơi ấm toả ra từ người cậu chứng minh em trai cô vẫn còn sống, cậu vẫn còn sống.
Nước mắt của Diệp Vy rơi xuống càng ngày càng nhiều, môi cô lại nở nụ cười vui vẻ, "Em còn sống, thật tốt!" Cô mỉm cười, nụ cười có chút quỷ dị.
Diệp Hàn nhìn cô như vậy thì càng ngày càng lo lắng, cậu bất an nắm lấy tay cô đang đặt trên má mình, "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với chị vậy, chị mau nói cho em đi." Diệp Hàn thấy trong mắt cô chứa đầy những cảm xúc mà cậu không hiểu, có vui mừng, cũng có đau thương.
Mà Hàn Phong bị lãng quên ở một bên, anh nhìn chằm chằm vào Diệp Vy, khi cô vừa thốt ra lời kia, trong lòng anh dâng lên một sự bất an, chẳng lẽ cô cũng....
Diệp Vy sau khi nhìn thấy Diệp Hàn, xác định cậu vẫn còn sống, cảm xúc của cô dần dần ổn định, cô nhìn vử mặt lo lắng của cậu, khẽ cười, "Chị không sao, chỉ là vừa nãy mơ thấy ác mộng thôi." Cô vừa nói vừa xoa đầu cậu.
Diệp Hàn nghe cô nói chỉ là gặp ác mộng, cậu thở phào, thấy hành động của cô, cậu làm ra vẻ tức giận, "Chị, em không còn là trẻ con nữa." Cậu oán giận nói, mấy năm trước khi cậu còn là thiếu niên chuyên đi gây chuyện, chị cũng thường xoa đầu cậu như vậy, nhưng bây giờ cậu đã trưởng thành rồi, nếu để Khánh Linh nhìn thấy, cô ấy còn không cười vào mặt cậu.
Diệp Vy bật cười, "Được được, em đã trưởng thành rồi." Diệp Vy nói, cô lơ đãng nhìn sang bên cạnh, mới nhận ra Hàn Phong đã đứng ở đó rất lâu rồi.
Lập tức trên môi cô không còn nụ cười, khuôn mặt trở nên lạnh nhạt.
Diệp Hàn thấy thế, liếc nhìn Diệp Vy, rồi lại quay sang nhìn Hàn Phong đang mím chặt môi nhìn chị của cậu, cậu cũng cảm thấy bầu không khí giữa hai người này có chút kì lạ, chẳng lẽ là cãi nhau?
"Em ra ngoài trước đi, chị có chút chuyện muốn nói với anh ấy." Diệp Vy quay sang nói với Diệp Hàn.
Diệp Hàn gật đầu, cậu cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn dò, "Chị nói chuyện xong thì ăn chút gì đi nhé." Nói xong cậu cũng không nhìn Hàn Phong, xoay người rời đi.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người, không khí có chút im lặng, Hàn Phong thử gọi cô, "Vy...."
Diệp Vy nhìn anh, không còn vẻ dịu dàng và hay cười như mọi ngày nữa, cô nói với giọng chắc chắn, "Hàn Phong, anh trọng sinh phải không!" Đây cũng không phải là một câu hỏi, cô biết chắc điều đó, trong đầu cô vẫn còn kí ức trong mấy năm qua, từ lúc hai người bắt đầu quen nhau, cô nhận lời làm bạn gái của anh, rồi mấy hôm trước anh cầu hôn cô, cô cũng đồng ý.
Tất cả mọi chuyện đều thay đổi so với kiếp trước, cô không bị anh ta nhốt lại, không phải chịu đựng sự tra tấn tinh thần từ anh ta, và quan trọng nhất là..... Em trai cô vẫn còn sống.
Lúc này Hàn Phong đã xác nhận đúng suy nghĩ của mình, đó là Diệp Vy đã nhớ lại kiếp trước.
Hàn Phong không biết nên làm sao bây giờ, sự sợ hãi bao trùm khắp người anh, lúc này Hàn Phong đang đối diện với cô, cô nhìn anh, đó là ánh mắt anh vô cùng quen thuộc, ánh mắt khiến anh không bao giờ muốn nghĩ lại, mỗi lần nhìn vào nó, lại như có hàng triệu mũi tên lao ra đâm vào tim anh khiến nó chảy máu đầm đìa, ánh mắt chứa đầy sự chán ghét và hận thù.
"Hàn Phong, sao anh không chết đi." Giọng nói của Diệp Vy lạnh lùng đến thấu xương.
Cả người Hàn Phong cứng đờ, chân tay anh lạnh cóng, anh không sờ lên ngực cũng biết, nơi đó đã không đập nữa.
Diệp Vy ngước mắt lên nhìn trần nhà, đôi mắt có chút dại ra, cô nhớ mình đang đi ngoài đường thì bị ô tô va phải, nhưng trong đầu cô lại có thêm hình ảnh hai chiếc xe ô tô đâm nhau, và cô đã.... Chết!!!
Diệp Vy rên khẽ, cô co người lại, ôm lấy đầu đang đau nhức, từng ký ức xa lạ nhưng lại quen thuộc ùa vào trong đầu cô, như một thước phim chiếu đi chiếu lại khiến đầu cô đau như muốn vỡ ra.
Một lúc sau cơn đau vơi dần đi, tay Diệp Vy ôm đầu dần dần buông lỏng, hơi thở của cô có chút dồn dập, cô co người vào trong chăn, hiện tại cả người Diệp Vy phát lạnh đến đáng sợ.
Cô nhớ lại mọi chuyện kiếp trước, những đau khổ mà cô đã trải qua, thời gian đó là khoảng thời gian Diệp Vy sống không bằng chết, sự hận thù, đau lòng, day dứt cứ bủa vây xung quanh cô, từng chút một ăn mòn tâm trí cô, nó muốn ép cô phải phát điên.
Diệp Hàn.... Em trai của cô....
Diệp Vy càng rúc sâu vào trong chăn, cô ôm lấy chân, cả khuôn mặt như vùi vào đầu gối.
"Hàn..... Hàn... Diệp Hàn..." Diệp Vy vừa khóc vừa nghẹn ngào lẩm bẩm.
Khi Hàn Phong đẩy cửa vào thì thấy cảnh tượng như vậy, cô co người thành một đống ở trên giường, cả người run lên bần bần, cô nói gì đó anh nghe không rõ nhưng Hàn Phong nghe thấy tiếng nức nở của cô.
Hàn Phong đi nhanh đến bên giường, anh đặt hộp cơm lên bàn, vội vàng ôm lấy cô đang được quấn trong chiếc chăn, "Vy, em sao vậy?" Hàn Phong nhẹ nhàng để không chạm đến vết thương của cô, anh khẽ vén chăn lên, nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt và vẻ thương tâm đến tột cùng kia, anh nhíu chặt mày.
"Vy, anh ở đây, ngoan, không có việc gì." Hàn Phong khẽ vỗ lưng cô trấn an, anh không biết cô xảy ra chuyện gì nhưng chuyện đầu tiên là phải khiến cô bình tĩnh lại đã.
Diệp Vy nghe thấy giọng nói kia, giọng nói đã ám ảnh cô không biết đã bao lâu, mỗi lần cô nghe thấy nó, trong lòng cô lại dâng lên sự sợ hãi cùng căm hận, hận không thể giết chết chủ nhân của giọng nói này.
Diệp Vy dùng sức đẩy mạnh Hàn Phong ra, vì dùng lực nên vết thương bây giờ trở nên đau nhức, nhưng dường như Diệp Vy không cảm nhận được, cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kia, khuôn mặt mà cả đời này cô không bao giờ quên.
Hàn Phong bị đẩy ra thì sững sờ có chút không hiểu, anh giơ tay lên định chạm vào má cô thì bị Diệp Vy gạt đi.
"Đừng chạm vào tôi." Giọng nói Diệp Vy lạnh buốt.
Đôi mắt Hàn Phong mờ mịt, anh không biết chuyện gì đã xảy ra, chẳng lẽ anh lại làm sai gì sao?
"Vy, Em...."
"Chị tỉnh rồi sao?" Một giọng nói vang lên cắt đứt lời của Hàn Phong.
Diệp Vy nghe thấy giọng nói này, cô khẽ run lên, Diệp Vy ngước nhìn người vừa mới bước vào, đôi mắt lập tức phủ kín sương mù.
Diệp Hàn thấy vậy hoảng sợ, cậu chạy vội đến gần cô.
"Chị, chị sao vậy? Có phải anh ta làm chuyện gì có lỗi với chị không? Chị nói cho em biết đi, em sẽ đánh chết anh ta." Diệp Hàn ngồi xổm bên giường cô, lo lắng hỏi.
Diệp Vy không nói gì, nước mắt không ngừng rơi xuống, cô đưa tay lên chạm vào má Diệp Hàn, thấy cậu đang ở trước mặt cô, hơi ấm toả ra từ người cậu chứng minh em trai cô vẫn còn sống, cậu vẫn còn sống.
Nước mắt của Diệp Vy rơi xuống càng ngày càng nhiều, môi cô lại nở nụ cười vui vẻ, "Em còn sống, thật tốt!" Cô mỉm cười, nụ cười có chút quỷ dị.
Diệp Hàn nhìn cô như vậy thì càng ngày càng lo lắng, cậu bất an nắm lấy tay cô đang đặt trên má mình, "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với chị vậy, chị mau nói cho em đi." Diệp Hàn thấy trong mắt cô chứa đầy những cảm xúc mà cậu không hiểu, có vui mừng, cũng có đau thương.
Mà Hàn Phong bị lãng quên ở một bên, anh nhìn chằm chằm vào Diệp Vy, khi cô vừa thốt ra lời kia, trong lòng anh dâng lên một sự bất an, chẳng lẽ cô cũng....
Diệp Vy sau khi nhìn thấy Diệp Hàn, xác định cậu vẫn còn sống, cảm xúc của cô dần dần ổn định, cô nhìn vử mặt lo lắng của cậu, khẽ cười, "Chị không sao, chỉ là vừa nãy mơ thấy ác mộng thôi." Cô vừa nói vừa xoa đầu cậu.
Diệp Hàn nghe cô nói chỉ là gặp ác mộng, cậu thở phào, thấy hành động của cô, cậu làm ra vẻ tức giận, "Chị, em không còn là trẻ con nữa." Cậu oán giận nói, mấy năm trước khi cậu còn là thiếu niên chuyên đi gây chuyện, chị cũng thường xoa đầu cậu như vậy, nhưng bây giờ cậu đã trưởng thành rồi, nếu để Khánh Linh nhìn thấy, cô ấy còn không cười vào mặt cậu.
Diệp Vy bật cười, "Được được, em đã trưởng thành rồi." Diệp Vy nói, cô lơ đãng nhìn sang bên cạnh, mới nhận ra Hàn Phong đã đứng ở đó rất lâu rồi.
Lập tức trên môi cô không còn nụ cười, khuôn mặt trở nên lạnh nhạt.
Diệp Hàn thấy thế, liếc nhìn Diệp Vy, rồi lại quay sang nhìn Hàn Phong đang mím chặt môi nhìn chị của cậu, cậu cũng cảm thấy bầu không khí giữa hai người này có chút kì lạ, chẳng lẽ là cãi nhau?
"Em ra ngoài trước đi, chị có chút chuyện muốn nói với anh ấy." Diệp Vy quay sang nói với Diệp Hàn.
Diệp Hàn gật đầu, cậu cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn dò, "Chị nói chuyện xong thì ăn chút gì đi nhé." Nói xong cậu cũng không nhìn Hàn Phong, xoay người rời đi.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người, không khí có chút im lặng, Hàn Phong thử gọi cô, "Vy...."
Diệp Vy nhìn anh, không còn vẻ dịu dàng và hay cười như mọi ngày nữa, cô nói với giọng chắc chắn, "Hàn Phong, anh trọng sinh phải không!" Đây cũng không phải là một câu hỏi, cô biết chắc điều đó, trong đầu cô vẫn còn kí ức trong mấy năm qua, từ lúc hai người bắt đầu quen nhau, cô nhận lời làm bạn gái của anh, rồi mấy hôm trước anh cầu hôn cô, cô cũng đồng ý.
Tất cả mọi chuyện đều thay đổi so với kiếp trước, cô không bị anh ta nhốt lại, không phải chịu đựng sự tra tấn tinh thần từ anh ta, và quan trọng nhất là..... Em trai cô vẫn còn sống.
Lúc này Hàn Phong đã xác nhận đúng suy nghĩ của mình, đó là Diệp Vy đã nhớ lại kiếp trước.
Hàn Phong không biết nên làm sao bây giờ, sự sợ hãi bao trùm khắp người anh, lúc này Hàn Phong đang đối diện với cô, cô nhìn anh, đó là ánh mắt anh vô cùng quen thuộc, ánh mắt khiến anh không bao giờ muốn nghĩ lại, mỗi lần nhìn vào nó, lại như có hàng triệu mũi tên lao ra đâm vào tim anh khiến nó chảy máu đầm đìa, ánh mắt chứa đầy sự chán ghét và hận thù.
"Hàn Phong, sao anh không chết đi." Giọng nói của Diệp Vy lạnh lùng đến thấu xương.
Cả người Hàn Phong cứng đờ, chân tay anh lạnh cóng, anh không sờ lên ngực cũng biết, nơi đó đã không đập nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook